Cung Kỳ Dịch nhìn Từ Hoãn Hoãn bước tới lần thứ hai, chỉ cần liếc mắt cậu ta dường như đã thấu hiểu cô muốn hỏi gì. Cậu ta thảnh thơi dựa ra sau ghế, tay gõ gõ mặt bàn, hơi nhếch cằm, biểu hiện ung dung: “Ba tiếng sau sẽ có một người chết, các người sắp hết giờ rồi!”
Từ Hoãn Hoãn quay lại văn phòng báo cáo cho Cao Lâm, anh ta sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu một cái, rồi quay sang hai cảnh viên: “Hai cậu trước tiên điều tra giúp tôi gần đây có vụ án mất tích nào hay không, có vụ án giết người nào chưa bắt được hung thủ không?”
Hai cảnh viên gật đầu: “Được! Thưa Đội trưởng!” Sau đó hai người bắt tay vào việc.
Từ Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn sáu mảnh ghép kia, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn Cao Lâm: “Những tấm ảnh này khả năng không phải do Cung Kỳ Dịch chụp được sau khi bắt cóc hoặc sau khi gây án. Nếu như hắn lấy được từ trong nhà người bị hại hoặc trên các đoạn băng ghi hình có quay lại hình ảnh của nạn nhân, cũng tồn tại khả năng hình ảnh này ở trên internet.” Cô quay sang Chu Tề Xương: “Chúng ta có thể từ những mảnh ghép này mà tìm ra được bức ảnh hoàn chỉnh không? Sau đó sẽ tra ra được người bị hại là ai?”
Chu Tề Xương gật đầu lia lịa: “Xác thực là có thể!”
Dù sao bây giờ người nào cũng thích chụp ảnh rồi đăng trên các trang mạng xã hội.
Đây là một trong những biện pháp tốt nhất, Cao Lâm vuốt cằm: “Vậy chúng ta thử xem!”
Chu Tề Xương lấy sáu mảnh ghép scan vào máy vi tính, rồi tiến hành truy tìm, mấy phút sau: “Đội trưởng! Tra được một tấm!” Anh ta chỉ tay vào một bức ảnh: “Chính là tấm này, mảnh ghép này nằm ở góc phải.”
Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn nhìn lên màn ảnh, Chu Tề Xương ghép mảnh ghép ấy vào tấm ảnh tìm được, hoàn toàn trùng khớp, là một cô gái trẻ, chụp selfie ở trong phòng ngủ.
Chu Tề Xương tìm ra nguồn đăng ảnh, là trên blog của cô ta. Sau đó anh ta phát hiện: “Đây là tấm ảnh cuối cùng cô ta đăng trên mạng.” Rồi nhẩm tính, “Là sáu ngày trước.”
Cô gái này ngày nào cũng đăng hai ba status, nhưng từ sáu ngày trước thì không đăng nữa; vì vậy, suy đoán cô gái ngày mất tích vào đúng ngày hôm đó.
Tìm được weibo, việc tra ra thân phận nạn nhân dễ hơn rất nhiều, “Em đã tra được thông tin của cô gái này, Hà Lộ Lộ, 27 tuổi, địa chỉ là …. Cách chúng ta không xa!” Anh ta lập tức gửi địa chỉ vào điện thoại di động của Cao Lâm.
Cao Lâm cùng một cảnh viên chạy đến nơi đó, Từ Hoãn Hoãn không đi cùng. Thời gian quá gấp rút, vẫn còn năm người vẫn chưa rõ thân phận, bắt buộc phải tìm cho bằng được.
Dựa vào internet để tìm ra những bức ảnh còn lại không còn tác dụng, chỉ còn cách từ năm mảnh ghép này tìm ra manh mối.
Từ Hoãn Hoãn muốn tìm ra thân phận của đứa bé trước, nhưng nhìn một hồi vẫn không có tâm tư. Cô lấy một tấm khác ra xem, là gò má của một người, có thể nhìn được thêm vành tai và chút tóc, tuy không chắc lắm nhưng chắc hẳn là phụ nữ.
“Hả???” Từ Hoãn Hoãn ghé sát tấm ảnh vào kiểm tra, phát hiện điểm khác lạ, cô nhờ Chu Tề Xương phóng to, rốt cục điểm nhỏ ấy có thể trông thấy rõ ràng, cô đã suy đoán đúng: “Người này mắc bệnh lang ben.”(1)
(1)Bệnh lang ben là bệnh nấm trên bề mặt da, bệnh do vi nấm Malassezia furfur gây ra, còn được gọi là bệnh nấm nhiều màu. Đây là bệnh ký sinh trùng phổ biến trên da người, vi khuẩn chủ yếu ký sinh trong lớp sừng của tế bào da.
Từ Hoãn Hoãn đứng dậy, quay sang hai cảnh viên đang điều tra người mất tích: “Nạn nhân mất tích hoặc bị sát hại gần đây mà chưa tra ra hung thủ, có người nào mắc bệnh lang ben không?”
Bọn họ lắc đầu: “Không có!”
“Không có?” Từ Hoãn Hoãn giật mình: “Xác định chứ?”
“Chúng tôi đã tra xét trong hai tháng trở lại đây, xác thực không có người nào phù hợp với đặc điểm này.” Sợ có sơ sót, một cảnh viên lên tiếng: “Cố vấn Từ, để tôi điều tra lên trên một chút nữa xem thế nào?”
Một cảnh viên khác suy đoán: “Hay là người vừa mất tích mà người thân chưa kịp báo cho cảnh sát?”
Cũng không loại trừ khả năng này, nếu như người phụ nữ này sống một mình, hoặc mới mất tích một hai ngày vẫn chưa có ai báo cảnh sát.
Trong lúc Từ Hoãn Hoãn đang loay hoay nghiên cứu mảnh ghép hình khác, một cảnh viên đột ngột có phát hiện mới: “Cố vấn Từ, tôi tra được vào tháng trước có một cô gái trẻ tự sát, người này mắc bệnh lang ben.”
“Tự sát?” Từ Hoãn Hoãn nhíu mày.
Một cô gái tên Đồng Y Thanh, nữ sinh, 18 tuổi, cắt cổ tay tự sát tại nhà. Cô ta không chỉ có lang ben mà có tiền sử mắc bệnh trầm cảm, khi ba mẹ cô ta về nhà mới phát hiện con gái mình đã tử vong từ lâu.
Chu Tề Xương phản ứng đầu tiên, anh ta cho rằng đã tìm sai đối tượng: “Cung Kỳ Dịch không phải nói hắn ra tay giết người ư. Án tự sát thì đâu phải.”
“Đồng Y Thanh, 18 tuổi, 27 ngày trước … Ba ba ba …. Đều có quan hệ đến số ba.” Từ Hoãn Hoãn cảm thấy đây chắc chắn không phải là trùng hợp. Nhưng khi Chu Tề Xương tìm ra weibo của cô ta, cũng không tìm ra được bức ảnh nào trùng hợp với mảnh ghép.
Tuy nhiên trong khi kiểm tra những bức ảnh, Từ Hoãn Hoãn trông thấy một đôi hoa tai, giống y hết chiếc hoa tai cô ta đeo trong mảnh ghép kia.
Những người còn lại mù mờ không hiểu: “Tình huống gì thế này? Không phải cô gái đó tự sát à?”
Từ Hoãn Hoãn nhớ lại Cung Kỳ Dịch đã từng nói với cô một câu, cô lẩm bẩm: “Hắn cũng không có nói là hắn giết.”
Chu Tề Xương nghe không rõ: “Sao cơ?”
“Hắn cũng không có nói là hắn giết.” Từ Hoãn Hoãn lặp lại lần nữa, cô phát hiện chính mình đã bỏ sót một vài điểm. Bọn họ đều bị Cung Kỳ Dịch gạt: “Hắn chỉ muốn chúng ta tìm ra người nào đã chết, người nào còn sống. Từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng nói sáu người này đều là hắn sát hại.”
Ý kiến này của Từ Hoãn Hoãn khiến mọi người phải gật gù đồng tình: “Vì vậy, để tăng cường độ khó, hắn bao gồm luôn cả người tự sát.”
Từ Hoãn Hoãn thở dài: “Thôi! Trước tiên cứ để qua một bên!” Dù sao vẫn phải nhanh tìm được người còn sống. Bây giờ chỉ còn lại hai tiếng, còn bốn người phải tìm ra danh tính.
Trẻ em sẽ là người đầu tiên sao? Từ Hoãn Hoãn lại cầm mảnh ghép của đứa trẻ kia lên, tay của đứa trẻ không có dấu vết nhận diện. Trước đó, Từ Tĩnh đã nhìn qua bức ảnh này, anh đoán đứa trẻ nằm trong độ tuổi từ năm đến sáu tuổi; thế nhưng, gần đây không có đứa trẻ nào trong độ tuổi này bị mất tích hoặc bị sát hại.
Một đứa bé sau khi bị mất tích, ba mẹ chúng nhất định sẽ lập tức đến báo cảnh sát, nhưng tại sao lại tra không ra? Cô cắn môi suy nghĩ.
Từ Hoãn Hoãn khẳng định có điều gì đó mà mình chưa nghĩ ra, cô nhìn cạnh viền tấm ảnh, bên trên và bên phải đều có dấu cắt đứt, chứng tỏ mảnh ghép này nằm ở góc trái, dựa theo hình dáng tay của đứa bé này nghĩa là nó đứng ở bên trái, vậy còn bên phải thì sao? Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, bỗng chốc tỉnh ra: “Đây là một bức ảnh chụp chung, trong hình không chỉ có đứa trẻ này.”
Cô suy đoán bên phải có thể là ba hoặc mẹ đứa nhỏ. “Tra tất cả những vụ án gần đây nhất, con của những người mất tích hoặc bị sát hại nằm trong độ tuổi từ bốn đến bảy tuổi.” Đề phòng sơ sót, cô quyết định mở rộng phạm vi độ tuổi.
Căn cứ theo thông tin này, nhanh chóng đã có kết quả: “Tổng cộng có hai vụ, đều có con khoảng sáu tuổi, nạn nhân là một người phụ nữ và một người đàn ông. Tuy nhiên, đã bắt được hung thủ và kết án. Người phụ nữ bị một tên trộm đột nhập vào nhà giết chết, hung thủ đã từng ngồi tù. Còn người đàn ông bị sát hại tại nhà, do chính vợ ông ta giết chết, vì bà ta không chịu được tính khí vũ phu của chồng mình nên nửa đêm lấy con dao trái cây đâm chết.”
Nghe tên người phụ nữ bị hại, Từ Hoãn Hoãn lắc đầu: “Còn người đàn ông thì sao, tên, tuổi tác và thời gian bị hại?”
Cảnh viên phụ trách tra cứu tư liệu lên tiếng hồi đáp: “Triệu Dũng Tín, 33 tuổi, ngày bị hại …. Khoảng mười hai ngày trước.”
“Tên ba chữ, 33 tuổi và 12 ngày đều là bội số của ba.” Chu Tề Xương giành nói trước: “Cũng là ba!” Đúng là hung thủ mắc chứng OCD, hắn có chấp niệm với con số ba, nhưng đến mức độ này luôn sao?
“Người này cũng không phải Cung Kỳ Dịch giết, hiện tại còn lại ba người!” Từ đầu, mọi người suy đoán Cung Kỳ Dịch giết ba người, bắt cóc ba người; thế nhưng sau khi điều tra phát hiện, trong đó có một người tự sát, một người bị vợ sát hại, không hề có chút quan hệ với hắn, chỉ có điều độ tuổi và tên của nạn nhân, cùng thời gian tử vong đều có liên quan đến số ba.
Bọn họ suy đoán: “Phải chăng ba người còn lại cũng chưa chết?”
Một phút sau khi chạy đến nhà Hà Lộ Lộ, nhà không có ai, cũng không có thi thể, Cao Lâm gọi cho Từ Hoãn Hoãn: “Hà Lộ Lộ không có ở nhà, không có dấu vết bị cạy cửa, trong phòng cũng không có dấu hiệu đã từng xảy ra xô xát, không phát hiện vết máu, phiền phức nhất là camera ở đây mới lắp nên chưa vận hành. Cố vấn Từ, cô nói Chu Tề Xương điều tra camera ở khu vực lân cận để tìm ra phương hướng cô ta đã rời đi, phải nhanh chóng tra ra được vị trí của cô ta.”
Điện thoại của Hà Lộ Lộ đều nằm trong tình trạng tắt máy, lần cà thẻ cuối cùng là ở siêu thị trước tiểu khu. Chu Tề Xương không thể xác định được thời gian cô ta mất tích, đành phải bắt đầu xem các đoạn băng ghi hình từ hôm qua.
Trong lúc nhóm Chu Tề Xương quan sát camera, Từ Hoãn Hoãn tiếp tục xem xét ba mảnh ghép còn lại. Có thể xác định được là hai nam một nữ. Từ Hoãn Hoãn liếc mắt, còn chưa đầy hai tiếng.
Trong nhà Hà Lộ Lộ cũng chẳng phát hiện đầu mối, Cao Lâm ra về. Trở lại văn phòng, Cao Lâm cầm tấm ảnh chỉ có phần bắp đùi quan sát, chợt phát hiện một chi tiết nhỏ, là chiếc tủ đầu giường. Tuy chỉ thấy được một phần nhưng bên trên có một quyển sổ nhỏ, có logo, phóng to logo, Cao Lâm phát giác: “Đây là khách sạn GR!”
Thế nhưng cũng không xong, hệ thống GR tại thành phố S bao gồm mười khách sạn, bọn họ không biết thời gian chụp tấm ảnh này, không biết khách sạn GR thuộc chi nhánh nào, nói cách khác căn bản cũng chẳng biết người trong này ở khách sạn ngày nào.
Nhưng đây nhất định là một manh mối quan trọng, Từ Hoãn Hoãn hỏi thử: “Mấy tháng gần đây phía khách sạn GR có phát sinh vụ án nào không?”
Tra lại: “Có! Nhưng là án tự sát, nạn nhân là nam giới, dùng thuốc ngủ tự sát, bài trừ khả năng nạn nhân bị giết. Nạn nhân tên Hầu Sĩ Thần, 36 tuổi, tự sát 21 ngày trước.”
Đều là ba, phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn của Cung Kỳ Dịch.
Cao Lâm dời tầm mắt về ba mảnh ghép được đặt sang một bên, nhíu mày: “Hiện tại sáu người thì có ba người đã chết trong đó là hai người tự sát, một người bị vợ giết.” Điều anh ta ngạc nhiên chính là cả ba nạn nhân này đều không phải do Cung Kỳ Dịch sát hại.
Tình huống bây giờ sẽ là: “Vậy có thể Hà Lộ Lộ vẫn chưa chết, còn lại hai người vẫn chưa tra ra danh tính cũng có khả năng còn sống.”
Bây giờ chỉ còn cách thời gian một tiếng, phiền phức hơn bọn họ không biết một tiếng sau người chết sẽ là ai.
Hai mắt Chu Tề Xương đang chăm chú nhìn đoạn băng ghi hình rốt cục cũng tìm ra được Hà Lộ Lộ, “Đội trưởng! Khoảng hai giờ chiều nay Hà Lộ Lộ rời khỏi nhà, đi một mình.” Anh ta phóng to chiếc điện thoại di động cô ta đang cầm trong tay: “Kỳ lạ! Rõ ràng cầm điện thoại, vậy tại sao lại tắt máy?”
Hai giờ, Từ Hoãn Hoãn sững người: “Lúc ấy buổi tọa đàm tiến hành được một nửa, Cung Kỳ Dịch ngồi hàng ghế đầu, chưa từng rời đi.” Sau khi tọa đàm kết thúc, hắn bị giải về đây.
“Vậy có nghĩa là hắn không bắt cóc Hà Lộ Lộ ư?” Bọn họ nghĩ đến độ khả thi cao nhất: “Lẽ nào Cung Kỳ Dịch có đồng bọn? Hắn người lập kế hoạch, còn người kia thì tiến hành. Nếu như vậy, Hà Lộ Lộ có khả năng bị bắt cóc và sát hại trên đường.”
Chưa tìm ra được Hà Lộ Lộ, Từ Hoãn Hoãn cũng không phát biểu thêm điều gì.
Ba mươi phút sau, Cao Lâm hỏi lại lần nữa: “Chu Tề Xương, tra được vị trí của Hà Lộ Lộ chưa?”
Chu Tề Xương lắc đầu, trán lấm tấm mồ hôi: “Vẫn đang tiếp tục tra, di động cô ta tắt máy, không tài nào lần ra được dấu vết.” Hiện tại chỉ có thể tra tìm bằng cách thông qua camera, nhưng không phải con đường nào cũng lắp đặt camera, do vậy rất khó nắm được hướng đi chính xác của Hà Lộ Lộ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hành tung của Hà Lộ Lộ vẫn chưa tra được rõ, thân phận của người đàn ông và người phụ nữ còn lại cũng chẳng có tiến triển …
Ba tiếng đã hết.
Từ Hoãn Hoãn đến phòng thẩm vấn Cung Kỳ Dịch, nhưng cô không vào mà qua phòng theo dõi để quan sát cậu ta. Không biết có phải cậu ta cảm nhận được có người nhìn mình hay không, hay do cậu ta tính toán được chính xác thời gian, cậu ta ngừng động tác trên tay lại, xoay đầu nhìn về hướng camera, nhếch miệng cười, nụ cười chiến thắng.
Bắt gặp nụ cười này, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Năm đó, khi Ngôn Lạc ở phòng thẩm vấn, cũng xảy ra cảnh tượng này, cô ở trong phòng theo dõi quan sát hắn, hắn đột nhiên nghiêng đầu, cũng như thế là nụ cười chiến thắng. Mấy ngày sau, trong quá trình áp giải, Ngôn Lạc giết ba cảnh viên, đào thoát thành công.
Từ Hoãn Hoãn cuộn chặt nắm tay, cô nhất quyết không để cho chuyện tương tự phát sinh.
Khi quay lại phòng hình sự, Từ Hoãn Hoãn phát hiện bầu không khí ở đây căng thẳng hơn lúc trước, cô có thể đọc ra được nét mặt của mọi người, chuyện không hay đã xảy ra: “Sao vậy?”
Cao Lâm nghiêng người nhìn cô, sắc mặt nghiêm nghị: “Đã tìm ra vị trí của Hà Lộ Lộ, nhưng hai phút trước cô ta đã nhảy lầu tự sát.”
“Tử vong tại chỗ!”
Từ Hoãn Hoãn quay lại văn phòng báo cáo cho Cao Lâm, anh ta sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu một cái, rồi quay sang hai cảnh viên: “Hai cậu trước tiên điều tra giúp tôi gần đây có vụ án mất tích nào hay không, có vụ án giết người nào chưa bắt được hung thủ không?”
Hai cảnh viên gật đầu: “Được! Thưa Đội trưởng!” Sau đó hai người bắt tay vào việc.
Từ Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn sáu mảnh ghép kia, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn Cao Lâm: “Những tấm ảnh này khả năng không phải do Cung Kỳ Dịch chụp được sau khi bắt cóc hoặc sau khi gây án. Nếu như hắn lấy được từ trong nhà người bị hại hoặc trên các đoạn băng ghi hình có quay lại hình ảnh của nạn nhân, cũng tồn tại khả năng hình ảnh này ở trên internet.” Cô quay sang Chu Tề Xương: “Chúng ta có thể từ những mảnh ghép này mà tìm ra được bức ảnh hoàn chỉnh không? Sau đó sẽ tra ra được người bị hại là ai?”
Chu Tề Xương gật đầu lia lịa: “Xác thực là có thể!”
Dù sao bây giờ người nào cũng thích chụp ảnh rồi đăng trên các trang mạng xã hội.
Đây là một trong những biện pháp tốt nhất, Cao Lâm vuốt cằm: “Vậy chúng ta thử xem!”
Chu Tề Xương lấy sáu mảnh ghép scan vào máy vi tính, rồi tiến hành truy tìm, mấy phút sau: “Đội trưởng! Tra được một tấm!” Anh ta chỉ tay vào một bức ảnh: “Chính là tấm này, mảnh ghép này nằm ở góc phải.”
Cao Lâm và Từ Hoãn Hoãn nhìn lên màn ảnh, Chu Tề Xương ghép mảnh ghép ấy vào tấm ảnh tìm được, hoàn toàn trùng khớp, là một cô gái trẻ, chụp selfie ở trong phòng ngủ.
Chu Tề Xương tìm ra nguồn đăng ảnh, là trên blog của cô ta. Sau đó anh ta phát hiện: “Đây là tấm ảnh cuối cùng cô ta đăng trên mạng.” Rồi nhẩm tính, “Là sáu ngày trước.”
Cô gái này ngày nào cũng đăng hai ba status, nhưng từ sáu ngày trước thì không đăng nữa; vì vậy, suy đoán cô gái ngày mất tích vào đúng ngày hôm đó.
Tìm được weibo, việc tra ra thân phận nạn nhân dễ hơn rất nhiều, “Em đã tra được thông tin của cô gái này, Hà Lộ Lộ, 27 tuổi, địa chỉ là …. Cách chúng ta không xa!” Anh ta lập tức gửi địa chỉ vào điện thoại di động của Cao Lâm.
Cao Lâm cùng một cảnh viên chạy đến nơi đó, Từ Hoãn Hoãn không đi cùng. Thời gian quá gấp rút, vẫn còn năm người vẫn chưa rõ thân phận, bắt buộc phải tìm cho bằng được.
Dựa vào internet để tìm ra những bức ảnh còn lại không còn tác dụng, chỉ còn cách từ năm mảnh ghép này tìm ra manh mối.
Từ Hoãn Hoãn muốn tìm ra thân phận của đứa bé trước, nhưng nhìn một hồi vẫn không có tâm tư. Cô lấy một tấm khác ra xem, là gò má của một người, có thể nhìn được thêm vành tai và chút tóc, tuy không chắc lắm nhưng chắc hẳn là phụ nữ.
“Hả???” Từ Hoãn Hoãn ghé sát tấm ảnh vào kiểm tra, phát hiện điểm khác lạ, cô nhờ Chu Tề Xương phóng to, rốt cục điểm nhỏ ấy có thể trông thấy rõ ràng, cô đã suy đoán đúng: “Người này mắc bệnh lang ben.”(1)
(1)Bệnh lang ben là bệnh nấm trên bề mặt da, bệnh do vi nấm Malassezia furfur gây ra, còn được gọi là bệnh nấm nhiều màu. Đây là bệnh ký sinh trùng phổ biến trên da người, vi khuẩn chủ yếu ký sinh trong lớp sừng của tế bào da.
Từ Hoãn Hoãn đứng dậy, quay sang hai cảnh viên đang điều tra người mất tích: “Nạn nhân mất tích hoặc bị sát hại gần đây mà chưa tra ra hung thủ, có người nào mắc bệnh lang ben không?”
Bọn họ lắc đầu: “Không có!”
“Không có?” Từ Hoãn Hoãn giật mình: “Xác định chứ?”
“Chúng tôi đã tra xét trong hai tháng trở lại đây, xác thực không có người nào phù hợp với đặc điểm này.” Sợ có sơ sót, một cảnh viên lên tiếng: “Cố vấn Từ, để tôi điều tra lên trên một chút nữa xem thế nào?”
Một cảnh viên khác suy đoán: “Hay là người vừa mất tích mà người thân chưa kịp báo cho cảnh sát?”
Cũng không loại trừ khả năng này, nếu như người phụ nữ này sống một mình, hoặc mới mất tích một hai ngày vẫn chưa có ai báo cảnh sát.
Trong lúc Từ Hoãn Hoãn đang loay hoay nghiên cứu mảnh ghép hình khác, một cảnh viên đột ngột có phát hiện mới: “Cố vấn Từ, tôi tra được vào tháng trước có một cô gái trẻ tự sát, người này mắc bệnh lang ben.”
“Tự sát?” Từ Hoãn Hoãn nhíu mày.
Một cô gái tên Đồng Y Thanh, nữ sinh, 18 tuổi, cắt cổ tay tự sát tại nhà. Cô ta không chỉ có lang ben mà có tiền sử mắc bệnh trầm cảm, khi ba mẹ cô ta về nhà mới phát hiện con gái mình đã tử vong từ lâu.
Chu Tề Xương phản ứng đầu tiên, anh ta cho rằng đã tìm sai đối tượng: “Cung Kỳ Dịch không phải nói hắn ra tay giết người ư. Án tự sát thì đâu phải.”
“Đồng Y Thanh, 18 tuổi, 27 ngày trước … Ba ba ba …. Đều có quan hệ đến số ba.” Từ Hoãn Hoãn cảm thấy đây chắc chắn không phải là trùng hợp. Nhưng khi Chu Tề Xương tìm ra weibo của cô ta, cũng không tìm ra được bức ảnh nào trùng hợp với mảnh ghép.
Tuy nhiên trong khi kiểm tra những bức ảnh, Từ Hoãn Hoãn trông thấy một đôi hoa tai, giống y hết chiếc hoa tai cô ta đeo trong mảnh ghép kia.
Những người còn lại mù mờ không hiểu: “Tình huống gì thế này? Không phải cô gái đó tự sát à?”
Từ Hoãn Hoãn nhớ lại Cung Kỳ Dịch đã từng nói với cô một câu, cô lẩm bẩm: “Hắn cũng không có nói là hắn giết.”
Chu Tề Xương nghe không rõ: “Sao cơ?”
“Hắn cũng không có nói là hắn giết.” Từ Hoãn Hoãn lặp lại lần nữa, cô phát hiện chính mình đã bỏ sót một vài điểm. Bọn họ đều bị Cung Kỳ Dịch gạt: “Hắn chỉ muốn chúng ta tìm ra người nào đã chết, người nào còn sống. Từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng nói sáu người này đều là hắn sát hại.”
Ý kiến này của Từ Hoãn Hoãn khiến mọi người phải gật gù đồng tình: “Vì vậy, để tăng cường độ khó, hắn bao gồm luôn cả người tự sát.”
Từ Hoãn Hoãn thở dài: “Thôi! Trước tiên cứ để qua một bên!” Dù sao vẫn phải nhanh tìm được người còn sống. Bây giờ chỉ còn lại hai tiếng, còn bốn người phải tìm ra danh tính.
Trẻ em sẽ là người đầu tiên sao? Từ Hoãn Hoãn lại cầm mảnh ghép của đứa trẻ kia lên, tay của đứa trẻ không có dấu vết nhận diện. Trước đó, Từ Tĩnh đã nhìn qua bức ảnh này, anh đoán đứa trẻ nằm trong độ tuổi từ năm đến sáu tuổi; thế nhưng, gần đây không có đứa trẻ nào trong độ tuổi này bị mất tích hoặc bị sát hại.
Một đứa bé sau khi bị mất tích, ba mẹ chúng nhất định sẽ lập tức đến báo cảnh sát, nhưng tại sao lại tra không ra? Cô cắn môi suy nghĩ.
Từ Hoãn Hoãn khẳng định có điều gì đó mà mình chưa nghĩ ra, cô nhìn cạnh viền tấm ảnh, bên trên và bên phải đều có dấu cắt đứt, chứng tỏ mảnh ghép này nằm ở góc trái, dựa theo hình dáng tay của đứa bé này nghĩa là nó đứng ở bên trái, vậy còn bên phải thì sao? Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, bỗng chốc tỉnh ra: “Đây là một bức ảnh chụp chung, trong hình không chỉ có đứa trẻ này.”
Cô suy đoán bên phải có thể là ba hoặc mẹ đứa nhỏ. “Tra tất cả những vụ án gần đây nhất, con của những người mất tích hoặc bị sát hại nằm trong độ tuổi từ bốn đến bảy tuổi.” Đề phòng sơ sót, cô quyết định mở rộng phạm vi độ tuổi.
Căn cứ theo thông tin này, nhanh chóng đã có kết quả: “Tổng cộng có hai vụ, đều có con khoảng sáu tuổi, nạn nhân là một người phụ nữ và một người đàn ông. Tuy nhiên, đã bắt được hung thủ và kết án. Người phụ nữ bị một tên trộm đột nhập vào nhà giết chết, hung thủ đã từng ngồi tù. Còn người đàn ông bị sát hại tại nhà, do chính vợ ông ta giết chết, vì bà ta không chịu được tính khí vũ phu của chồng mình nên nửa đêm lấy con dao trái cây đâm chết.”
Nghe tên người phụ nữ bị hại, Từ Hoãn Hoãn lắc đầu: “Còn người đàn ông thì sao, tên, tuổi tác và thời gian bị hại?”
Cảnh viên phụ trách tra cứu tư liệu lên tiếng hồi đáp: “Triệu Dũng Tín, 33 tuổi, ngày bị hại …. Khoảng mười hai ngày trước.”
“Tên ba chữ, 33 tuổi và 12 ngày đều là bội số của ba.” Chu Tề Xương giành nói trước: “Cũng là ba!” Đúng là hung thủ mắc chứng OCD, hắn có chấp niệm với con số ba, nhưng đến mức độ này luôn sao?
“Người này cũng không phải Cung Kỳ Dịch giết, hiện tại còn lại ba người!” Từ đầu, mọi người suy đoán Cung Kỳ Dịch giết ba người, bắt cóc ba người; thế nhưng sau khi điều tra phát hiện, trong đó có một người tự sát, một người bị vợ sát hại, không hề có chút quan hệ với hắn, chỉ có điều độ tuổi và tên của nạn nhân, cùng thời gian tử vong đều có liên quan đến số ba.
Bọn họ suy đoán: “Phải chăng ba người còn lại cũng chưa chết?”
Một phút sau khi chạy đến nhà Hà Lộ Lộ, nhà không có ai, cũng không có thi thể, Cao Lâm gọi cho Từ Hoãn Hoãn: “Hà Lộ Lộ không có ở nhà, không có dấu vết bị cạy cửa, trong phòng cũng không có dấu hiệu đã từng xảy ra xô xát, không phát hiện vết máu, phiền phức nhất là camera ở đây mới lắp nên chưa vận hành. Cố vấn Từ, cô nói Chu Tề Xương điều tra camera ở khu vực lân cận để tìm ra phương hướng cô ta đã rời đi, phải nhanh chóng tra ra được vị trí của cô ta.”
Điện thoại của Hà Lộ Lộ đều nằm trong tình trạng tắt máy, lần cà thẻ cuối cùng là ở siêu thị trước tiểu khu. Chu Tề Xương không thể xác định được thời gian cô ta mất tích, đành phải bắt đầu xem các đoạn băng ghi hình từ hôm qua.
Trong lúc nhóm Chu Tề Xương quan sát camera, Từ Hoãn Hoãn tiếp tục xem xét ba mảnh ghép còn lại. Có thể xác định được là hai nam một nữ. Từ Hoãn Hoãn liếc mắt, còn chưa đầy hai tiếng.
Trong nhà Hà Lộ Lộ cũng chẳng phát hiện đầu mối, Cao Lâm ra về. Trở lại văn phòng, Cao Lâm cầm tấm ảnh chỉ có phần bắp đùi quan sát, chợt phát hiện một chi tiết nhỏ, là chiếc tủ đầu giường. Tuy chỉ thấy được một phần nhưng bên trên có một quyển sổ nhỏ, có logo, phóng to logo, Cao Lâm phát giác: “Đây là khách sạn GR!”
Thế nhưng cũng không xong, hệ thống GR tại thành phố S bao gồm mười khách sạn, bọn họ không biết thời gian chụp tấm ảnh này, không biết khách sạn GR thuộc chi nhánh nào, nói cách khác căn bản cũng chẳng biết người trong này ở khách sạn ngày nào.
Nhưng đây nhất định là một manh mối quan trọng, Từ Hoãn Hoãn hỏi thử: “Mấy tháng gần đây phía khách sạn GR có phát sinh vụ án nào không?”
Tra lại: “Có! Nhưng là án tự sát, nạn nhân là nam giới, dùng thuốc ngủ tự sát, bài trừ khả năng nạn nhân bị giết. Nạn nhân tên Hầu Sĩ Thần, 36 tuổi, tự sát 21 ngày trước.”
Đều là ba, phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn của Cung Kỳ Dịch.
Cao Lâm dời tầm mắt về ba mảnh ghép được đặt sang một bên, nhíu mày: “Hiện tại sáu người thì có ba người đã chết trong đó là hai người tự sát, một người bị vợ giết.” Điều anh ta ngạc nhiên chính là cả ba nạn nhân này đều không phải do Cung Kỳ Dịch sát hại.
Tình huống bây giờ sẽ là: “Vậy có thể Hà Lộ Lộ vẫn chưa chết, còn lại hai người vẫn chưa tra ra danh tính cũng có khả năng còn sống.”
Bây giờ chỉ còn cách thời gian một tiếng, phiền phức hơn bọn họ không biết một tiếng sau người chết sẽ là ai.
Hai mắt Chu Tề Xương đang chăm chú nhìn đoạn băng ghi hình rốt cục cũng tìm ra được Hà Lộ Lộ, “Đội trưởng! Khoảng hai giờ chiều nay Hà Lộ Lộ rời khỏi nhà, đi một mình.” Anh ta phóng to chiếc điện thoại di động cô ta đang cầm trong tay: “Kỳ lạ! Rõ ràng cầm điện thoại, vậy tại sao lại tắt máy?”
Hai giờ, Từ Hoãn Hoãn sững người: “Lúc ấy buổi tọa đàm tiến hành được một nửa, Cung Kỳ Dịch ngồi hàng ghế đầu, chưa từng rời đi.” Sau khi tọa đàm kết thúc, hắn bị giải về đây.
“Vậy có nghĩa là hắn không bắt cóc Hà Lộ Lộ ư?” Bọn họ nghĩ đến độ khả thi cao nhất: “Lẽ nào Cung Kỳ Dịch có đồng bọn? Hắn người lập kế hoạch, còn người kia thì tiến hành. Nếu như vậy, Hà Lộ Lộ có khả năng bị bắt cóc và sát hại trên đường.”
Chưa tìm ra được Hà Lộ Lộ, Từ Hoãn Hoãn cũng không phát biểu thêm điều gì.
Ba mươi phút sau, Cao Lâm hỏi lại lần nữa: “Chu Tề Xương, tra được vị trí của Hà Lộ Lộ chưa?”
Chu Tề Xương lắc đầu, trán lấm tấm mồ hôi: “Vẫn đang tiếp tục tra, di động cô ta tắt máy, không tài nào lần ra được dấu vết.” Hiện tại chỉ có thể tra tìm bằng cách thông qua camera, nhưng không phải con đường nào cũng lắp đặt camera, do vậy rất khó nắm được hướng đi chính xác của Hà Lộ Lộ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hành tung của Hà Lộ Lộ vẫn chưa tra được rõ, thân phận của người đàn ông và người phụ nữ còn lại cũng chẳng có tiến triển …
Ba tiếng đã hết.
Từ Hoãn Hoãn đến phòng thẩm vấn Cung Kỳ Dịch, nhưng cô không vào mà qua phòng theo dõi để quan sát cậu ta. Không biết có phải cậu ta cảm nhận được có người nhìn mình hay không, hay do cậu ta tính toán được chính xác thời gian, cậu ta ngừng động tác trên tay lại, xoay đầu nhìn về hướng camera, nhếch miệng cười, nụ cười chiến thắng.
Bắt gặp nụ cười này, Từ Hoãn Hoãn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Năm đó, khi Ngôn Lạc ở phòng thẩm vấn, cũng xảy ra cảnh tượng này, cô ở trong phòng theo dõi quan sát hắn, hắn đột nhiên nghiêng đầu, cũng như thế là nụ cười chiến thắng. Mấy ngày sau, trong quá trình áp giải, Ngôn Lạc giết ba cảnh viên, đào thoát thành công.
Từ Hoãn Hoãn cuộn chặt nắm tay, cô nhất quyết không để cho chuyện tương tự phát sinh.
Khi quay lại phòng hình sự, Từ Hoãn Hoãn phát hiện bầu không khí ở đây căng thẳng hơn lúc trước, cô có thể đọc ra được nét mặt của mọi người, chuyện không hay đã xảy ra: “Sao vậy?”
Cao Lâm nghiêng người nhìn cô, sắc mặt nghiêm nghị: “Đã tìm ra vị trí của Hà Lộ Lộ, nhưng hai phút trước cô ta đã nhảy lầu tự sát.”
“Tử vong tại chỗ!”
Danh sách chương