Tại hai hiện trường án mạng tìm thấy hai DNA nghi là của hung thủ nhưng lại không đồng nhất, điều này chứng tỏ nghi phạm không chỉ có một người, bọn họ kết hợp ra tay hay gây án đơn lẻ vẫn chưa xác định được.
Kết hợp với sự phân tích của Từ Hoãn Hoãn và tất cả các chứng cứ thu được, Cao Lâm bước đầu kết luận: Hung thủ chính là người quen biết với "Tiểu Thất" và là người duy nhất còn sống sót trong nhóm trẻ em bị bắt. Vì vậy, hắn muốn báo thù cho bạn bè mình, muốn cho đám người gian ác đó phải trả giá, lập một danh sách giết người, thực thi việc báo thù cho bọn họ.
Do đó, công việc hiện tại của đội hình sự không chỉ tra ra ai là hung thủ, còn phải lần tìm được những người đã tham gia vào việc buôn bán phi pháp trước khi tên hung thủ tìm đến họ.
Từ Hoãn Hoãn ở đội hình sự cũng không giúp đỡ được gì, nên đợi Từ Tĩnh xử lý xong công việc, cùng anh trở về nhà.
Bảy giờ hơn, Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh ngồi đối diện nhau, dùng bữa tối trong thinh lặng. Điện thoại di động Từ Tĩnh vang lên, nghĩ Cao Lâm gọi, anh liền buông đũa, chạy đi lấy điện thoại trong túi áo khoác. Liếc nhìn màn hình, anh chuyển qua chế độ im lặng, rồi quay trở về bàn ăn, đặt di động sang một bên.
Màn hình sáng đèn một lúc, điện thoại tự ngắt máy. Mấy giây sau điện thoại lại reo, gọi khoảng ba bốn cuộc... Từ Hoãn Hoãn không nhịn được tò mò, rướn đầu liếc nhìn. Số máy không lưu tên... Xem ra chắc bà thím kia gọi đến.
Vì nghề nghiệp của Từ Tĩnh, nên anh buộc phải để điện thoại 24/24, không được phép tắt máy. Biết rõ điểm ấy thật lòng Từ Hoãn Hoãn chỉ muốn cho dãy số đó vào "blacklist".
Điện thoại lại reo lên, cô lại đưa mắt nhìn, lần này là một số khác. Xem ra, đối phương cũng nghĩ sẽ bị chặn nên đổi số... Từ Hoãn Hoãn ngẫm nghĩ.
Cũng khó trách đối phương gọi đi gọi lại như vậy. Từ Tĩnh không đến khách sạn Tử Kim, phỏng chứng bà ta đang tức điên lên.
Có điều...
Nếu hôm nay Từ Tĩnh đi, chắc bây giờ đang ăn buffet ở trong nhà hàng đó rồi: mì Ý, bò beefsteak, tôm chiên, bánh ga-tô.... Trong đầu Từ Hoãn Hoãn tưởng tượng đủ mọi loại "cao lương mỹ vị", bày ra trước mắt Từ Tĩnh lúc này chính là biểu hiện cực kỳ mất tập trung của Từ Hoãn Hoãn.
Từ Tĩnh khẽ nhíu mày: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị?"
"Không phải! Không phải!" Cảm nhận "bầu khí áp xuống mức âm" của người đối diện, Từ Hoãn Hoãn vội vàng lắc đầu: "Tôi chỉ nghĩ đến bánh ga-tô ở khách sạn Tử Kim, ăn rất ngon."
Lần trước mới được ăn có một nửa, tiếc đứt ruột.
Nếu là một người khác, khi nghe câu trả lời này sẽ nghĩ ngay đối phương muốn ám chỉ chuyện gì. Thế nhưng người này là Từ Hoãn Hoãn, anh hiểu cô đơn thuần chỉ nghĩ đến món bánh ga-tô mà thôi.
Từ Tĩnh âm thầm thở dài.
Xong bữa tối, Từ Hoãn Hoãn rửa sạch bát dĩa, rồi quay về nhà mình, mở máy tính. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là những hình ảnh, những sự kiện nghe thấy được ban ngày, tâm tình của cô càng trở nên phức tạp. Nhắm mắt lại, cô phảng phất có thể nhìn ra được "Tiểu Thất" của mười hai năm về trước: máu nhuốm đầy giường, trên người cô bé quần áo bị xé rách, cả người xanh tím, nằm thoi thóp, nhưng bên cạnh chỉ có con búp bê hỏng một mắt kia.
Thi thể của bé được hỏa thiêu, hay là bị ném xuống con sông dơ bẩn nào đó, hoặc người ta tìm đại một mảnh đất trống chôn xuống.
Từ Hoãn Hoãn thở dài một hơi. Mấy tên đại gian ác cướp đi bao nhiêu sinh mệnh của đám trẻ, chắc khi đó chúng chẳng hề nghĩ rằng sẽ có một ngày chính bản thân chúng sẽ bị "lấy mất sinh mạng".
Thu hồi những cảm xúc này, cô vào bếp rót ly trà sữa. Mở file word, bắt đầu viết chương mới. Mô tả đặc điểm nam chính, cô tự động dựa theo hình mẫu Từ Tĩnh để tả, viết rất nhanh, được một nửa thì chuông cửa vang lên.
Từ Hoãn Hoãn nhìn qua lỗ mắt mèo, Từ Tĩnh đang đứng ở bên ngoài, mặc áo khoác chỉnh tề, hiển nhiên là chuẩn bị ra ngoài.
Từ Tĩnh nói đơn giản: "Lại phát hiện thêm một thi thể."
Tuy anh nói không rõ ràng, nhưng Từ Hoãn Hoãn biết thi thể này có quan hệ với những vụ án trước.
Án mạng thứ ba.
Tính đóng cửa đi theo Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn quần áo, vội lên tiếng: "Anh đợi tôi chút, tôi thay quần áo!"
Dứt lời, quay phắt vào trong.
Từ Tĩnh đưa tay kéo lại: "Không cần! Chậm quá! Tôi chỉ báo qua với cô thôi!" Sau đó nghiêng người: "Đi đây!"
Từ Hoãn Hoãn đứng ở cửa nhìn bóng lưng Từ Tĩnh, mãi cho đến khi bóng anh hoàn toàn biến mất ở khúc quanh, cô mới cúi đầu nhìn bộ quần áo tai thỏ mặc ở nhà của mình. Cô phát hiện Từ Tĩnh rất mê: kéo mũ áo.
*
Một tiếng sau, Từ Tĩnh đến hiện trường án mạng. Bên ngoài đám đông vây chật kín, có vài ba chiếc xe cảnh sát. Anh mặc áo blouse, cầm thùng y cụ, đưa thẻ ngành và bước qua đường cảnh giới.
Một cảnh viên trông thấy anh, liền báo cho Cao Lâm: "Đội trưởng! Pháp y Từ đến rồi!"
"Đội trưởng!" Từ Tĩnh đi tới, quan sát vẻ mặt không hề thoải mái của mọi người.
Các cảnh sát đang đứng vây quanh thang máy lập tức tách đường cho anh vào trong. Cao Lâm nhìn Từ Tĩnh, vuốt cằm, sắc mặt nặng nề, chỉ vào thang máy: "Thi thể ở bên trong!"
Từ Tĩnh giương mắt nhìn vào thang máy. Nạn nhân nam giới, bị cắt đứt yết hầu, ngồi dưới đất, hai chân mở ra, nửa người dựa vào vách thang máy, đầu ngửa lên, miệng vết thương chảy khá nhiều máu nhưng đã khô. Nạn nhân trợn tròn hai mắt, toét miệng cười, như đang cười nhạo cái chết của ông ta.
Gương mặt Từ Tĩnh không hề biến sắc quan sát tất cả những thứ này, đôi mắt không một tia gợn sóng, anh đi vào, ngồi xổm xuống bên cạnh tử thi, bắt đầu kiểm tra.
Thời gian tử vong của nạn nhân khiến Từ Tĩnh khẽ nhíu mi, anh ngẩng đầu nhìn Cao Lâm: "Nạn nhân chết gần hai mươi tư tiếng đồng hồ!"
Tuy rằng thời gian tử vong tương đối dài, nhưng Cao Lâm cũng không quá bất ngờ: "Thang máy này sáng sớm nay mới phát hiện không cách nào vận hành. Thang máy dừng ở vị trí lưng chừng nên sau khi nhân viên sửa chữa xong xuôi mới phát hiện ra thi thể. Camera ghi hình bị hư trước đó, không ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào của người bị hại."
Chính vì như vậy nên thi thể của ông ta cứ nằm trong thang máy đợi suốt cả ngày trời, ông ta lại sống một mình nên không ai phát hiện ông ta đã tử vong.
Từ Tĩnh khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn búp bê đặt bên cạnh nạn nhân, phương hướng đôi mắt búp bê được xếp đặt hướng về phía anh, anh nheo mắt, đưa tay chạm vào búp bê một cái.
Đầu búp bê lệch đi, sau đó phát sinh một chuỗi tiếng động.
Bộp bộp bộp... Khanh khách!!!
*
Gần mười một giờ, Từ Hoãn Hoãn vẫn chưa nghe tiếng mở cửa ở nhà đối diện. Đến hiện trường xong phải quay về Cục nghiệm thi, xem ra Từ Tĩnh không về nhà sớm được.
Từ Hoãn Hoãn mệt rã rời, nhớ ra ngày mai phải đến Cục cảnh sát nên nhanh chóng tắt máy, chuẩn bị đi ngủ. Bỗng nhiên, một lá thư mới được gửi đến.
"Lá thứ 84"
Cơn buồn ngủ lập tức bị đánh tan, cô vội vã mở email:
Từ Hoãn Hoãn thân mến,
Vụ án này tôi cung cấp cho em nhiều manh mối như vậy, em thật sự không trả lời email tôi sao, cho dù chỉ một từ thôi cũng khiến tôi thỏa mãn. Hai năm rồi chúng ta chưa gặp nhau. Tuy rằng tôi rất nhớ em, nhưng bây giờ chưa phải lúc chạm mặt. Do vậy, không còn cách nào khác, tôi nhờ một người bạn đến thăm em. Hắn sẽ đến ngay thôi.
Địa chỉ của em: Tiểu khu Tư Khoa, nhà 1201!
Từ Hoãn Hoãn nhìn địa chỉ nhà mình. Cô cảm giác Ngôn Lạc nhắcđến bạn của hắnchắc chắn là hung thủ của vụ án này, hoặc chí ít cũng là một trong nhóm hung thủ.
Làm sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ? Gọi... gọi điện thoại... Đúng! Phải gọi điện thoại!
Từ Hoãn Hoãn nhanh tay cầm di động, ngón tay run rẩy ấn số máy của Từ Tĩnh.
"Nghe điện thoại đi! Xin anh đó.... Nghe điện thoại của tôi đi..." Từ Hoãn Hoãn cắn cắn ngón tay. Đầu dây truyền đến thanh âm "tít tít", mười mấy giây sau, điện thoại nối thông, cô thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ nhanh nhất: "Từ Tĩnh, anh hiện tại đang ở đâu? Đội trưởng Cao có ở bên cạnh không?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Từ Tĩnh?"
Nghe hai chữ này, Từ Hoãn Hoãn lạnh người, cả thân thể như bị ném trong băng tuyết, sắc mặt trắng bệch. Đây không phải là giọng của Từ Tĩnh, là giọng của Ngôn Lạc.
"Làm sao...???"
Mẹ kiếp! Điện thoại của cô bị hắn hack, cô giật giật con chuột, màn hình máy tính cũng tối đen.
Ngôn Lạc chậc chậc hai tiếng, giọng nói biểu lộ sự thất vọng: "Hoãn Hoãnthật làm tôi quá thất vọng. Vào lúc này, người em nghĩ đến đầu tiên, người em muốn cầu cứu lại không phải là tôi."
Nghe câu này, Từ Hoãn Hoãn cho dù đang sợ run người cũng phải bật cười: "Chạy đi kêu cứu một tên tội phạm mang tội giết người liên hoàn?"
Ngôn Lạc thở dài: "Làm sao bây giờ? Hiện tại chỉ có mình tôi mới có thể cứu em. Em đã thấy qua bản lĩnh của tên hung thủ, cũng đã thưởng thức tác phẩm của hắn rồi đó."
Từ Hoãn Hoãn không nói tiếp, bởi cô biết Ngôn Lạc sẽ đưa ra yêu cầu.
Quả nhiên, hắn tiếp lời: "Chỉ cần sau mỗi lá thứ em đều trả lời tôi, thì tôi đã không kêu hắn đến ra mắt em."
Thật ra, đó chẳng phải là yêu cầu gì quá đáng, nhưng Từ Hoãn Hoãn không hề nghĩ đến phải hồi âm; bởi một khi đã đồng ý một lần, thì càng về sau yêu cầu sẽ càng quá đáng hơn.
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp trả: "Không cần!"
"Vậy thì tiếc quá! Đúng rồi, tốt nhất em cứ ở nhà, yên lặng chờ hắn. Đừng ra khỏi cửa, đặc biệt đừng đi thang máy. Hoãn Hoãn, em đừng làm những chuyện vô ích, em biết tôi rồi đó!"
Câu sau của hắn là uy hiếp, buộc cô không được phép hành động.
Cuộc gọi cắt đứt.
Từ Hoãn Hoãn buông điện thoại di động xuống. Trong phòng tối om, duy nhất chỉ có ánh sáng ở màn hình vi tính chiếu lên gương mặt của cô. Xung quanh lặng yên như tờ, cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Cô không dám ra ngoài, thậm chí không dám đứng dậy mở đèn. Tên kia có thể đang ở dưới lầu, cũng có thể đang ở ngay bên ngoài.
Hai năm, từ sau khi Ngôn Lạc đặt câu hỏi với cô, Từ Hoãn Hoãn biết sẽ có một ngày thế này. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chuẩn bị... Nhưng bây giờ cô nên chuẩn bị những gì?
Từ Hoãn Hoãn kéo ngăn kéo, mãi mới tìm thấy một con dao tỉa trái cây đã rỉ sét.
"..."
Cũng được, nếu không thể phòng vệ, thì có thể dùng nó cắt cổ tay.
Cô cầm chặt con dao trong tay, ngồi thẳng người trên ghế.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Bốn phía không một tiếng động, tim cô vẫn như cũ, đập loạn lên vì sợ hãi, một mình cô độc ngồi chờ cái chết.
Từ Hoãn Hoãn bỗng nhiên cảm thấy mình thật oan ức.
"Ngôn Lạc, tên biến thái!" Cô mở miệng mắng người.
Kính cooong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Kết hợp với sự phân tích của Từ Hoãn Hoãn và tất cả các chứng cứ thu được, Cao Lâm bước đầu kết luận: Hung thủ chính là người quen biết với "Tiểu Thất" và là người duy nhất còn sống sót trong nhóm trẻ em bị bắt. Vì vậy, hắn muốn báo thù cho bạn bè mình, muốn cho đám người gian ác đó phải trả giá, lập một danh sách giết người, thực thi việc báo thù cho bọn họ.
Do đó, công việc hiện tại của đội hình sự không chỉ tra ra ai là hung thủ, còn phải lần tìm được những người đã tham gia vào việc buôn bán phi pháp trước khi tên hung thủ tìm đến họ.
Từ Hoãn Hoãn ở đội hình sự cũng không giúp đỡ được gì, nên đợi Từ Tĩnh xử lý xong công việc, cùng anh trở về nhà.
Bảy giờ hơn, Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh ngồi đối diện nhau, dùng bữa tối trong thinh lặng. Điện thoại di động Từ Tĩnh vang lên, nghĩ Cao Lâm gọi, anh liền buông đũa, chạy đi lấy điện thoại trong túi áo khoác. Liếc nhìn màn hình, anh chuyển qua chế độ im lặng, rồi quay trở về bàn ăn, đặt di động sang một bên.
Màn hình sáng đèn một lúc, điện thoại tự ngắt máy. Mấy giây sau điện thoại lại reo, gọi khoảng ba bốn cuộc... Từ Hoãn Hoãn không nhịn được tò mò, rướn đầu liếc nhìn. Số máy không lưu tên... Xem ra chắc bà thím kia gọi đến.
Vì nghề nghiệp của Từ Tĩnh, nên anh buộc phải để điện thoại 24/24, không được phép tắt máy. Biết rõ điểm ấy thật lòng Từ Hoãn Hoãn chỉ muốn cho dãy số đó vào "blacklist".
Điện thoại lại reo lên, cô lại đưa mắt nhìn, lần này là một số khác. Xem ra, đối phương cũng nghĩ sẽ bị chặn nên đổi số... Từ Hoãn Hoãn ngẫm nghĩ.
Cũng khó trách đối phương gọi đi gọi lại như vậy. Từ Tĩnh không đến khách sạn Tử Kim, phỏng chứng bà ta đang tức điên lên.
Có điều...
Nếu hôm nay Từ Tĩnh đi, chắc bây giờ đang ăn buffet ở trong nhà hàng đó rồi: mì Ý, bò beefsteak, tôm chiên, bánh ga-tô.... Trong đầu Từ Hoãn Hoãn tưởng tượng đủ mọi loại "cao lương mỹ vị", bày ra trước mắt Từ Tĩnh lúc này chính là biểu hiện cực kỳ mất tập trung của Từ Hoãn Hoãn.
Từ Tĩnh khẽ nhíu mày: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị?"
"Không phải! Không phải!" Cảm nhận "bầu khí áp xuống mức âm" của người đối diện, Từ Hoãn Hoãn vội vàng lắc đầu: "Tôi chỉ nghĩ đến bánh ga-tô ở khách sạn Tử Kim, ăn rất ngon."
Lần trước mới được ăn có một nửa, tiếc đứt ruột.
Nếu là một người khác, khi nghe câu trả lời này sẽ nghĩ ngay đối phương muốn ám chỉ chuyện gì. Thế nhưng người này là Từ Hoãn Hoãn, anh hiểu cô đơn thuần chỉ nghĩ đến món bánh ga-tô mà thôi.
Từ Tĩnh âm thầm thở dài.
Xong bữa tối, Từ Hoãn Hoãn rửa sạch bát dĩa, rồi quay về nhà mình, mở máy tính. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn là những hình ảnh, những sự kiện nghe thấy được ban ngày, tâm tình của cô càng trở nên phức tạp. Nhắm mắt lại, cô phảng phất có thể nhìn ra được "Tiểu Thất" của mười hai năm về trước: máu nhuốm đầy giường, trên người cô bé quần áo bị xé rách, cả người xanh tím, nằm thoi thóp, nhưng bên cạnh chỉ có con búp bê hỏng một mắt kia.
Thi thể của bé được hỏa thiêu, hay là bị ném xuống con sông dơ bẩn nào đó, hoặc người ta tìm đại một mảnh đất trống chôn xuống.
Từ Hoãn Hoãn thở dài một hơi. Mấy tên đại gian ác cướp đi bao nhiêu sinh mệnh của đám trẻ, chắc khi đó chúng chẳng hề nghĩ rằng sẽ có một ngày chính bản thân chúng sẽ bị "lấy mất sinh mạng".
Thu hồi những cảm xúc này, cô vào bếp rót ly trà sữa. Mở file word, bắt đầu viết chương mới. Mô tả đặc điểm nam chính, cô tự động dựa theo hình mẫu Từ Tĩnh để tả, viết rất nhanh, được một nửa thì chuông cửa vang lên.
Từ Hoãn Hoãn nhìn qua lỗ mắt mèo, Từ Tĩnh đang đứng ở bên ngoài, mặc áo khoác chỉnh tề, hiển nhiên là chuẩn bị ra ngoài.
Từ Tĩnh nói đơn giản: "Lại phát hiện thêm một thi thể."
Tuy anh nói không rõ ràng, nhưng Từ Hoãn Hoãn biết thi thể này có quan hệ với những vụ án trước.
Án mạng thứ ba.
Tính đóng cửa đi theo Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn cúi đầu nhìn quần áo, vội lên tiếng: "Anh đợi tôi chút, tôi thay quần áo!"
Dứt lời, quay phắt vào trong.
Từ Tĩnh đưa tay kéo lại: "Không cần! Chậm quá! Tôi chỉ báo qua với cô thôi!" Sau đó nghiêng người: "Đi đây!"
Từ Hoãn Hoãn đứng ở cửa nhìn bóng lưng Từ Tĩnh, mãi cho đến khi bóng anh hoàn toàn biến mất ở khúc quanh, cô mới cúi đầu nhìn bộ quần áo tai thỏ mặc ở nhà của mình. Cô phát hiện Từ Tĩnh rất mê: kéo mũ áo.
*
Một tiếng sau, Từ Tĩnh đến hiện trường án mạng. Bên ngoài đám đông vây chật kín, có vài ba chiếc xe cảnh sát. Anh mặc áo blouse, cầm thùng y cụ, đưa thẻ ngành và bước qua đường cảnh giới.
Một cảnh viên trông thấy anh, liền báo cho Cao Lâm: "Đội trưởng! Pháp y Từ đến rồi!"
"Đội trưởng!" Từ Tĩnh đi tới, quan sát vẻ mặt không hề thoải mái của mọi người.
Các cảnh sát đang đứng vây quanh thang máy lập tức tách đường cho anh vào trong. Cao Lâm nhìn Từ Tĩnh, vuốt cằm, sắc mặt nặng nề, chỉ vào thang máy: "Thi thể ở bên trong!"
Từ Tĩnh giương mắt nhìn vào thang máy. Nạn nhân nam giới, bị cắt đứt yết hầu, ngồi dưới đất, hai chân mở ra, nửa người dựa vào vách thang máy, đầu ngửa lên, miệng vết thương chảy khá nhiều máu nhưng đã khô. Nạn nhân trợn tròn hai mắt, toét miệng cười, như đang cười nhạo cái chết của ông ta.
Gương mặt Từ Tĩnh không hề biến sắc quan sát tất cả những thứ này, đôi mắt không một tia gợn sóng, anh đi vào, ngồi xổm xuống bên cạnh tử thi, bắt đầu kiểm tra.
Thời gian tử vong của nạn nhân khiến Từ Tĩnh khẽ nhíu mi, anh ngẩng đầu nhìn Cao Lâm: "Nạn nhân chết gần hai mươi tư tiếng đồng hồ!"
Tuy rằng thời gian tử vong tương đối dài, nhưng Cao Lâm cũng không quá bất ngờ: "Thang máy này sáng sớm nay mới phát hiện không cách nào vận hành. Thang máy dừng ở vị trí lưng chừng nên sau khi nhân viên sửa chữa xong xuôi mới phát hiện ra thi thể. Camera ghi hình bị hư trước đó, không ghi lại được bất kỳ hình ảnh nào của người bị hại."
Chính vì như vậy nên thi thể của ông ta cứ nằm trong thang máy đợi suốt cả ngày trời, ông ta lại sống một mình nên không ai phát hiện ông ta đã tử vong.
Từ Tĩnh khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn búp bê đặt bên cạnh nạn nhân, phương hướng đôi mắt búp bê được xếp đặt hướng về phía anh, anh nheo mắt, đưa tay chạm vào búp bê một cái.
Đầu búp bê lệch đi, sau đó phát sinh một chuỗi tiếng động.
Bộp bộp bộp... Khanh khách!!!
*
Gần mười một giờ, Từ Hoãn Hoãn vẫn chưa nghe tiếng mở cửa ở nhà đối diện. Đến hiện trường xong phải quay về Cục nghiệm thi, xem ra Từ Tĩnh không về nhà sớm được.
Từ Hoãn Hoãn mệt rã rời, nhớ ra ngày mai phải đến Cục cảnh sát nên nhanh chóng tắt máy, chuẩn bị đi ngủ. Bỗng nhiên, một lá thư mới được gửi đến.
"Lá thứ 84"
Cơn buồn ngủ lập tức bị đánh tan, cô vội vã mở email:
Từ Hoãn Hoãn thân mến,
Vụ án này tôi cung cấp cho em nhiều manh mối như vậy, em thật sự không trả lời email tôi sao, cho dù chỉ một từ thôi cũng khiến tôi thỏa mãn. Hai năm rồi chúng ta chưa gặp nhau. Tuy rằng tôi rất nhớ em, nhưng bây giờ chưa phải lúc chạm mặt. Do vậy, không còn cách nào khác, tôi nhờ một người bạn đến thăm em. Hắn sẽ đến ngay thôi.
Địa chỉ của em: Tiểu khu Tư Khoa, nhà 1201!
Từ Hoãn Hoãn nhìn địa chỉ nhà mình. Cô cảm giác Ngôn Lạc nhắcđến bạn của hắnchắc chắn là hung thủ của vụ án này, hoặc chí ít cũng là một trong nhóm hung thủ.
Làm sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ? Gọi... gọi điện thoại... Đúng! Phải gọi điện thoại!
Từ Hoãn Hoãn nhanh tay cầm di động, ngón tay run rẩy ấn số máy của Từ Tĩnh.
"Nghe điện thoại đi! Xin anh đó.... Nghe điện thoại của tôi đi..." Từ Hoãn Hoãn cắn cắn ngón tay. Đầu dây truyền đến thanh âm "tít tít", mười mấy giây sau, điện thoại nối thông, cô thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ nhanh nhất: "Từ Tĩnh, anh hiện tại đang ở đâu? Đội trưởng Cao có ở bên cạnh không?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Từ Tĩnh?"
Nghe hai chữ này, Từ Hoãn Hoãn lạnh người, cả thân thể như bị ném trong băng tuyết, sắc mặt trắng bệch. Đây không phải là giọng của Từ Tĩnh, là giọng của Ngôn Lạc.
"Làm sao...???"
Mẹ kiếp! Điện thoại của cô bị hắn hack, cô giật giật con chuột, màn hình máy tính cũng tối đen.
Ngôn Lạc chậc chậc hai tiếng, giọng nói biểu lộ sự thất vọng: "Hoãn Hoãnthật làm tôi quá thất vọng. Vào lúc này, người em nghĩ đến đầu tiên, người em muốn cầu cứu lại không phải là tôi."
Nghe câu này, Từ Hoãn Hoãn cho dù đang sợ run người cũng phải bật cười: "Chạy đi kêu cứu một tên tội phạm mang tội giết người liên hoàn?"
Ngôn Lạc thở dài: "Làm sao bây giờ? Hiện tại chỉ có mình tôi mới có thể cứu em. Em đã thấy qua bản lĩnh của tên hung thủ, cũng đã thưởng thức tác phẩm của hắn rồi đó."
Từ Hoãn Hoãn không nói tiếp, bởi cô biết Ngôn Lạc sẽ đưa ra yêu cầu.
Quả nhiên, hắn tiếp lời: "Chỉ cần sau mỗi lá thứ em đều trả lời tôi, thì tôi đã không kêu hắn đến ra mắt em."
Thật ra, đó chẳng phải là yêu cầu gì quá đáng, nhưng Từ Hoãn Hoãn không hề nghĩ đến phải hồi âm; bởi một khi đã đồng ý một lần, thì càng về sau yêu cầu sẽ càng quá đáng hơn.
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp trả: "Không cần!"
"Vậy thì tiếc quá! Đúng rồi, tốt nhất em cứ ở nhà, yên lặng chờ hắn. Đừng ra khỏi cửa, đặc biệt đừng đi thang máy. Hoãn Hoãn, em đừng làm những chuyện vô ích, em biết tôi rồi đó!"
Câu sau của hắn là uy hiếp, buộc cô không được phép hành động.
Cuộc gọi cắt đứt.
Từ Hoãn Hoãn buông điện thoại di động xuống. Trong phòng tối om, duy nhất chỉ có ánh sáng ở màn hình vi tính chiếu lên gương mặt của cô. Xung quanh lặng yên như tờ, cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Cô không dám ra ngoài, thậm chí không dám đứng dậy mở đèn. Tên kia có thể đang ở dưới lầu, cũng có thể đang ở ngay bên ngoài.
Hai năm, từ sau khi Ngôn Lạc đặt câu hỏi với cô, Từ Hoãn Hoãn biết sẽ có một ngày thế này. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chuẩn bị... Nhưng bây giờ cô nên chuẩn bị những gì?
Từ Hoãn Hoãn kéo ngăn kéo, mãi mới tìm thấy một con dao tỉa trái cây đã rỉ sét.
"..."
Cũng được, nếu không thể phòng vệ, thì có thể dùng nó cắt cổ tay.
Cô cầm chặt con dao trong tay, ngồi thẳng người trên ghế.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Bốn phía không một tiếng động, tim cô vẫn như cũ, đập loạn lên vì sợ hãi, một mình cô độc ngồi chờ cái chết.
Từ Hoãn Hoãn bỗng nhiên cảm thấy mình thật oan ức.
"Ngôn Lạc, tên biến thái!" Cô mở miệng mắng người.
Kính cooong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Danh sách chương