Edit: Phong Lữ
Đương nhiên là Chung Tiểu Nhạc chưa chết, nhưng cậu bị Tống Nghệ Thiên đang chìm trong lửa giận đánh bán sống bán chết, mặt mày bầm dập má nhận không ra.
“Nghệ Thiên ca, em sai rồi.”
Chung Tiểu Nhạc co người lại, ôm đầu xin tha.
Tống Nghệ Thiên thở hồng hộc nhìn bộ dạng hẹn mọn yếu đuối của Chung Tiểu Nhạc, trong lòng dịu bớt, đặt mông ngồi xuống giường, phiền não hỏi cậu: “Lần sau còn dám nữa không?”
“Không dám” Chung Tiểu Nhạc nhổm dậy, úp mặt lên đùi Tống Nghệ Thiên, nói: “Em không bao giờ dám thừa lúc anh ngủ mà đột kích nữa. Sau này em sẽ quang minh chính đại làm giữa ban ngày, bảo đảm không làm anh sợ.”
Tống Nghệ Thiên vừa nghe xong, lửa giận bùng cháy: “Mẹ nó, thằng nhãi này, ban đêm đã quá đáng lắm rồi, mẹ nó còn dám tới vào ban ngày! Sau này cậu mà dám động tới tôi một cái, tôi băm một miếng thịt cậu đấy, biết chưa!”
Một cưới đạp văng Chung Tiểu Nhạc, Tống Nghệ Thiên lần nữa nhào vào đánh cho Chung Tiểu Nhạc đạt ‘cực khoái’, cực kì bi thảm.
Tàn bạo đánh Chung Tiểu Nhạc xong, Tống Nghệ Thiên tức tối thở hắc một cái, sờ sờ trán đã ướt mồ hôi của mình, mắng: “Đánh cậu chỉ tổ đau tay! Sao cậu cứ vô dụng thế này mãi thế!”
Chung Tiểu Nhạc thấy hơi chóng mặt, toàn thân đau nhức, chỉ có một nơi là sảng khoái (nơi ai-cũng-biết-là-nơi-nào ấy). Cậu cả quần còn chưa mặc vào đã lảo đảo đứng dậy, chạy tới phòng tắm bưng một chậu nước với một cái khăn ra, yên lặng ngồi xổm trước người Tống Nghệ Thiên giúp anh lau dịch thể dính trên bắp chân.
Tống Nghệ Thiên thở dài, chỉ thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này quá mức cố chấp, thoạt nhìn có vẻ hiền lành nho nhã nhưng lại làm ra mấy chuyện thách thức sự nhẫn nại cực độ, e rằng nó còn được voi đòi tiên, ngày càng trắng trợn hơn. Nhưng mỗi lần đánh nó xong, nó lại bày cái điệu bộ ủy khuất khiến người người thương cảm, coi đôi mắt nó kìa, hệt cặp mắt thỏ con, cute miễn bàn! Nhìn Chung Tiểu Nhạc mặt mũi bầm dập đang cẩn thận lấy khăn lau chân mình, trong lòng Tống Nghệ Thiên chợt dâng lên cảm giác khó chịu. Tay anh kéo lấy cổ cáo tên kia kéo về phía mình, bốn bờ môi trong bóng tối dính sát vào nhau.
Chung Tiểu Nhạc trong phút chốc quên mất cả thở.
Nhưng cậu kịp phản ứng rất nhanh. Cái khăn ướt trong tay rơi lên mặt đất, làm ướt cả một mảng nhưng lúc này chẳng ai còn để ý tới nó. Chung Tiểu Nhạc run rẩy vươn hai tay ra ôm đầu Tống Nghệ Thiên, mang theo tất cả thành kính, lưu luyến, mang theo cả tình cảm đã đè nén hơn mười năm. Đây không phải một nụ hôn lưỡi nóng bỏng ướt át mà là những cái đớp môi nhẹ nhàng triền miên.
Bóng đêm dịu nhẹ, trong phòng ngủ không ánh đèn, hình bóng bọn họ hòa vào nhau hệt như một cặp tình nhân đang yêu say đắm.
Đây là nụ hôn đầu tiên kể từ lúc họ bắt đầu sống chung.
Chỉ vẻn vẹn vài giây đã rời môi, vẻ mặt Tống Nghệ Thiên khá phức tạp, còn Chung Tiểu Nhạc thì cảm động tới không thốt nên lời. Cả hai vậy mà cùng yên lặng một lúc lâu.
“Sàn ướt rồi, đêm nay cậu ngủ trên giường đi.” Tống Nghệ Thiên xách Chung Tiểu Nhạc lên giường, suy nghĩ chút lại thấy không nên ngon ngọt với cậu ta quá, để tên biến thái này càng phấn khích thì chả biết sẽ gây ra chuyện gì, bèn ác giọng bổ sung: “Nhớ để ông ngủ yên, không thì cút xuống dưới mà ngủ.”
Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn bò tới chỗ của mình nằm xuống, nhìn phần gáy như ẩn như hiện trong bóng tối của Tống Nghệ Thiên. Lồng ngực nhộn nhạo, kích động đỏ bừng mặt. Tuy hai người vẫn còn cách một cái chăn, nhưng hiển nhiên nó không phải vật trở ngại lớn.
Tống Nghệ Thiên không biết cái đồ biến thái bên cạnh đang lặng lẽ phát tình. Anh mệt mỏi nhắm mắt, chỉ cảm thấy mình tối nay có gì đó sai sai.
Rốt cuộc không biết là vì xót thương Chung Tiểu Nhạc hay tại vì ánh trăng đêm nay quá đẹp mà lúc ấy, Tống Nghệ Thiên chỉ biết rằng mình muốn hôn Chung Tiểu Nhạc
Mà anh cũng đã làm vậy.
Ngay cả trong mơ cũng thấy đầy vẻ mặt hạnh phúc của Chung Tiểu Nhạc khi rời môi, hệt như vừa chiếm được cả thế giới. Có điều với Tống Nghệ Thiên mà nói, mơ thấy đồ biến thái Chung Tiểu Nhạc thì quả là một cơn ác mộng.
Cho nên, sớm hôm sau, anh đã bị bản mặt Chung Tiểu Nhạc đầy trong mơ làm tỉnh giâc.
Đây là lần đầu tiên Tống Nghệ Thiên dậy sớm hơn Chung Tiểu Nhạc. Còn Chung Tiểu Nhạc thì còn đang dùng cả tay lẫn chân, ôm lấy cánh tay anh, trên khuôn mặt ngốc ngốc thê thảm lộ ra một chút vẻ quyến luyến.
Tống Nghệ Thiên bực mình rút tay mình ra. Hôm nay là trong hai ngày nghỉ, anh bỗng không biết phải làm gì tiếp, vì vậy còn chưa rửa mặt đã mặc mỗi quần con, ra ban công hút thuốc.
Không khí sáng sớm thật trong lành, còn lẫn cả hơi sương, vô cùng mát mẻ. Nhà Chung Tiểu Nhạc lại ở tầng cao nhất, từng đợt gió phả vào người Tống Nghệ Thiên, hai viên bi ngỏ trước ngực cứng lên, hai tay anh nắm vào lan can, thỉnh thoảng lại nhả khói thuốc thành vòng.
Anh thực sự không biết phải làm sao với Chung Tiểu Nhạc bây giờ.
Lúc đầu Tống Nghệ Thiên còn bối rối muốn kháng chiến trường kì với Chung Tiểu Nhạc, chờ khi cậu lộ ra chút vẻ chán ghét thì anh liền có thể phủi mông đi. Nhưng Chung Tiểu Nhạc lại như cục kẹo cao su gỡ hoài không ra, yên lặng bao dung mọi thứ về anh, lại như đang hưởng thụ từng lời nói cử chỉ của anh. Nếu Tống Nghệ Thiên mà lùi một bước thì cậu có thể theo sát tiến tới mười bước, đuổi tới mức anh không còn chỗ trốn.
Hơn nữa chỉ thêm một người mà nơi này đã có thêm chút không khí của nhà.
Hồi tưởng lại đoạn thời gian này, mỗi ngày vừa tỉnh lại là có ngay bữa sáng nóng hỏi trên bàn, tan tầm về nhà, lười biếng nhảy lên sô pha ngồi là có thể thấy Chung Tiểu Nhạc mặc tạp đề, dáng người cao gầy đang bận rộn. Cả mấy khi mình thức khuya xem bóng đá, Chung Tiểu Nhạc ngồi bên gật gà gật gù buồn ngủ, còn lo dọn tàn thuốc trước, lại còn mang lên một lon bia lạnh.
Từng hình ảnh trong trí nhớ mạ thành một lớp vỏ ấm áp, ấm tới khó tin.
Bỗng nhiên, điếu thuốc mới hút được nửa đã bị giật đi, giọng nói trong trẻo quen thuộc của Chung Tiểu Nhạc vang lên phía sau.
“Hút thuốc buổi sáng không tốt đâu. Nghệ Thiên ca, anh gần đây hút nhiều quá, sau này nên bớt lại.”
“Cậu quản cái mông ấy.” Tống Nghệ Thiên lười biếng trả lời một câu, cũng không giật điếu thuốc lại, nhẹ nhàng hiếm thấy hỏi: “Sao không ngủ thêm một lát?”
“Không có anh ngủ không được.” Chung Tiểu Nhạc thành thật trả lời.
“Thôi đi, cậu đâu phải thiếu nữ hoài xuân, bớt lấy cái bộ dạng ngọt ngào này ra giỡn đi.” Tống Nghệ Thiên cười nhạo nói.
Chung Tiểu Nhạc thật không nói giỡn, 8 năm qua cậu đều phải ôm vài bức hình Tống Nghệ Thiên mới an tâm ngủ được. Sau khi về nước càng dính vào mấy tấm ảnh Tống Nghệ Thiên trên tường nhà, muốn đảm bảo giấc mơ của mình cũng đều chỉ có mỗi Tống Nghệ Thiên. Mà giờ đây, ảnh trên tường đã bị gỡ xuống hết, vừa tỉnh lại không thấy ai bên cạnh, Chung Tiểu Nhạc rơi vào trạng thái khủng hoảng, không kịp mang dép vào đã chạy đi tìm anh.
Lòng Chung Tiểu Nhạc khẽ xao động, nhìn hai cánh môi xinh đẹp, nhịn không được muốn đòi một nụ hôn chào buổi sáng.
Tống Nghệ Thiên đẩy mặt Chung Tiểu Nhạc ra, nói: “Đừng quấy, tôi còn chưa đánh răng.”
Chung Tiểu Nhạc trả lời qua quýt: “Không sao, em không ngại.”
“Tôi ngại.”
“Chúng ta đi chà chung đi?” Chung Tiểu Nhạc mở to mắt đề nghị, sau đó bỗng tru lên một tiếng đau đớn, điếu thuốc trong tay vẫn còn đỏ hồng lửa rớt xuống.
Tống Nghệ Thiên bất đắc dĩ nhìn ngón tay Chung Tiểu Nhạc bị lửa hun bỏng, mắt vẫn còn mong chờ nhìn mình, tức giật mắng: “Đồ ngốc, thế mà cũng bỏng được, tới phòng tắm mau.”
Vì trong mắt em chỉ có anh, Chung Tiểu Nhạc thầm nghĩ, chỉ cần có Tống Nghệ Thiên, mọi thứ xung quanh đều trở thành nền cho anh cả.
Tống Nghệ Thiên tìm một cái băng cá nhân dán lên vết thương của Chung Tiểu Nhạcm nhìn cậu hấp tấp trét kem đánh rănglên bàn chải cả hai rồi đưa tới tay anh.
Trong lòng Chung Tiểu Nhạc đang vô cùng đắc ý, vụ đòi hôn lúc nãy của cậu thế mà không bị từ chối đó. Như vậy chỉ cần rửa mặt xong là có thể hôn nam thần rồi. Nghĩ tới đây, Chung Tiểu Nhạc lại càng vui vẻ hơn, ánh mắt liên tục liếc môi đối phương, cả người rần rần phấn chấn.
Thấy Tống Nghệ Thiên vừa rửa mặt xong, Chung Tiểu Nhạc đang bị máu dê lên não, bất chấp miệng mình còn đầy bọt kem đánh răng, nhào tới đột kích, đầu lưỡi mang theo kém đánh răng trơn trợt nhét vào miệng Tống Nghệ Thiên, dây dưa một chỗ cùng đầu lưỡi bên kia.
Đáng thương cho Tống Nghệ Thiên, vừa mới súc miệng xong thì lại bị xông đầy vị kem đánh răng the mắt. Cái tên họ Chung biến thái còn nhây nhây đưa bọt vào đầy miệng anh.
Định quăng cậu ta xuống đất đánh, nhưng lại nhìn cái mặt muôn hồng nghìn tím kia, thật chả còn chỗ nào có thể đánh được rồi. Tống Nghệ Thiên nổi gân xanh nhịn nhịn nhịn, nhịn tới đau tim, rốt cuộc vẫn là đánh. Anh ném Chung Tiểu Nhạc xuống sàn, súc ra đống bọt kem đánh răng, sau đó tức tối ra khỏi nhà tắm.
Tâm tình vui vẻ của Chung Tiểu Nhạc kéo dài tới tận chiều, ngay cả lúc đang làm việc mặt Chung Tiểu Nhạc cũng đỏ hồng, mắt đầy ý xuân. Cậu chỉ cảm thấy mới một buổi tối mà quan hệ của mình và Tống Nghệ Thiên chợt tăng mạnh, không chỉ được thỏa mãn phía dưới, còn đòi hôn thành công, hạnh phúc tới mức xem cái băng cá nhân trên tay như nhẫn kết hôn.
Bỗng Tống Nghệ Thiên đi đến, lười biếng dựa vào cái bàn làm việc, mở laptop mình lên, nói với Chung Tiểu Nhạc: “Này biến thái, có một gã tên Đổng Thiên nói là bạn cậu, kêu cậu ra ngoài gặp
Đổng Thiên? Chung Tiểu Nhạc hơi ngỡ ngàng, cả nửa tháng nay chưa thấy hắn tìm tới mình, cũng không thấy gọi điện, nhắn tin. Cậu còn tưởng Đổng Thiên chắc xảy ra chuyện gì rồi, không ngờ hôm nay lại tìm tới cửa.
Đương nhiên là Chung Tiểu Nhạc chưa chết, nhưng cậu bị Tống Nghệ Thiên đang chìm trong lửa giận đánh bán sống bán chết, mặt mày bầm dập má nhận không ra.
“Nghệ Thiên ca, em sai rồi.”
Chung Tiểu Nhạc co người lại, ôm đầu xin tha.
Tống Nghệ Thiên thở hồng hộc nhìn bộ dạng hẹn mọn yếu đuối của Chung Tiểu Nhạc, trong lòng dịu bớt, đặt mông ngồi xuống giường, phiền não hỏi cậu: “Lần sau còn dám nữa không?”
“Không dám” Chung Tiểu Nhạc nhổm dậy, úp mặt lên đùi Tống Nghệ Thiên, nói: “Em không bao giờ dám thừa lúc anh ngủ mà đột kích nữa. Sau này em sẽ quang minh chính đại làm giữa ban ngày, bảo đảm không làm anh sợ.”
Tống Nghệ Thiên vừa nghe xong, lửa giận bùng cháy: “Mẹ nó, thằng nhãi này, ban đêm đã quá đáng lắm rồi, mẹ nó còn dám tới vào ban ngày! Sau này cậu mà dám động tới tôi một cái, tôi băm một miếng thịt cậu đấy, biết chưa!”
Một cưới đạp văng Chung Tiểu Nhạc, Tống Nghệ Thiên lần nữa nhào vào đánh cho Chung Tiểu Nhạc đạt ‘cực khoái’, cực kì bi thảm.
Tàn bạo đánh Chung Tiểu Nhạc xong, Tống Nghệ Thiên tức tối thở hắc một cái, sờ sờ trán đã ướt mồ hôi của mình, mắng: “Đánh cậu chỉ tổ đau tay! Sao cậu cứ vô dụng thế này mãi thế!”
Chung Tiểu Nhạc thấy hơi chóng mặt, toàn thân đau nhức, chỉ có một nơi là sảng khoái (nơi ai-cũng-biết-là-nơi-nào ấy). Cậu cả quần còn chưa mặc vào đã lảo đảo đứng dậy, chạy tới phòng tắm bưng một chậu nước với một cái khăn ra, yên lặng ngồi xổm trước người Tống Nghệ Thiên giúp anh lau dịch thể dính trên bắp chân.
Tống Nghệ Thiên thở dài, chỉ thấy thằng nhãi Chung Tiểu Nhạc này quá mức cố chấp, thoạt nhìn có vẻ hiền lành nho nhã nhưng lại làm ra mấy chuyện thách thức sự nhẫn nại cực độ, e rằng nó còn được voi đòi tiên, ngày càng trắng trợn hơn. Nhưng mỗi lần đánh nó xong, nó lại bày cái điệu bộ ủy khuất khiến người người thương cảm, coi đôi mắt nó kìa, hệt cặp mắt thỏ con, cute miễn bàn! Nhìn Chung Tiểu Nhạc mặt mũi bầm dập đang cẩn thận lấy khăn lau chân mình, trong lòng Tống Nghệ Thiên chợt dâng lên cảm giác khó chịu. Tay anh kéo lấy cổ cáo tên kia kéo về phía mình, bốn bờ môi trong bóng tối dính sát vào nhau.
Chung Tiểu Nhạc trong phút chốc quên mất cả thở.
Nhưng cậu kịp phản ứng rất nhanh. Cái khăn ướt trong tay rơi lên mặt đất, làm ướt cả một mảng nhưng lúc này chẳng ai còn để ý tới nó. Chung Tiểu Nhạc run rẩy vươn hai tay ra ôm đầu Tống Nghệ Thiên, mang theo tất cả thành kính, lưu luyến, mang theo cả tình cảm đã đè nén hơn mười năm. Đây không phải một nụ hôn lưỡi nóng bỏng ướt át mà là những cái đớp môi nhẹ nhàng triền miên.
Bóng đêm dịu nhẹ, trong phòng ngủ không ánh đèn, hình bóng bọn họ hòa vào nhau hệt như một cặp tình nhân đang yêu say đắm.
Đây là nụ hôn đầu tiên kể từ lúc họ bắt đầu sống chung.
Chỉ vẻn vẹn vài giây đã rời môi, vẻ mặt Tống Nghệ Thiên khá phức tạp, còn Chung Tiểu Nhạc thì cảm động tới không thốt nên lời. Cả hai vậy mà cùng yên lặng một lúc lâu.
“Sàn ướt rồi, đêm nay cậu ngủ trên giường đi.” Tống Nghệ Thiên xách Chung Tiểu Nhạc lên giường, suy nghĩ chút lại thấy không nên ngon ngọt với cậu ta quá, để tên biến thái này càng phấn khích thì chả biết sẽ gây ra chuyện gì, bèn ác giọng bổ sung: “Nhớ để ông ngủ yên, không thì cút xuống dưới mà ngủ.”
Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn bò tới chỗ của mình nằm xuống, nhìn phần gáy như ẩn như hiện trong bóng tối của Tống Nghệ Thiên. Lồng ngực nhộn nhạo, kích động đỏ bừng mặt. Tuy hai người vẫn còn cách một cái chăn, nhưng hiển nhiên nó không phải vật trở ngại lớn.
Tống Nghệ Thiên không biết cái đồ biến thái bên cạnh đang lặng lẽ phát tình. Anh mệt mỏi nhắm mắt, chỉ cảm thấy mình tối nay có gì đó sai sai.
Rốt cuộc không biết là vì xót thương Chung Tiểu Nhạc hay tại vì ánh trăng đêm nay quá đẹp mà lúc ấy, Tống Nghệ Thiên chỉ biết rằng mình muốn hôn Chung Tiểu Nhạc
Mà anh cũng đã làm vậy.
Ngay cả trong mơ cũng thấy đầy vẻ mặt hạnh phúc của Chung Tiểu Nhạc khi rời môi, hệt như vừa chiếm được cả thế giới. Có điều với Tống Nghệ Thiên mà nói, mơ thấy đồ biến thái Chung Tiểu Nhạc thì quả là một cơn ác mộng.
Cho nên, sớm hôm sau, anh đã bị bản mặt Chung Tiểu Nhạc đầy trong mơ làm tỉnh giâc.
Đây là lần đầu tiên Tống Nghệ Thiên dậy sớm hơn Chung Tiểu Nhạc. Còn Chung Tiểu Nhạc thì còn đang dùng cả tay lẫn chân, ôm lấy cánh tay anh, trên khuôn mặt ngốc ngốc thê thảm lộ ra một chút vẻ quyến luyến.
Tống Nghệ Thiên bực mình rút tay mình ra. Hôm nay là trong hai ngày nghỉ, anh bỗng không biết phải làm gì tiếp, vì vậy còn chưa rửa mặt đã mặc mỗi quần con, ra ban công hút thuốc.
Không khí sáng sớm thật trong lành, còn lẫn cả hơi sương, vô cùng mát mẻ. Nhà Chung Tiểu Nhạc lại ở tầng cao nhất, từng đợt gió phả vào người Tống Nghệ Thiên, hai viên bi ngỏ trước ngực cứng lên, hai tay anh nắm vào lan can, thỉnh thoảng lại nhả khói thuốc thành vòng.
Anh thực sự không biết phải làm sao với Chung Tiểu Nhạc bây giờ.
Lúc đầu Tống Nghệ Thiên còn bối rối muốn kháng chiến trường kì với Chung Tiểu Nhạc, chờ khi cậu lộ ra chút vẻ chán ghét thì anh liền có thể phủi mông đi. Nhưng Chung Tiểu Nhạc lại như cục kẹo cao su gỡ hoài không ra, yên lặng bao dung mọi thứ về anh, lại như đang hưởng thụ từng lời nói cử chỉ của anh. Nếu Tống Nghệ Thiên mà lùi một bước thì cậu có thể theo sát tiến tới mười bước, đuổi tới mức anh không còn chỗ trốn.
Hơn nữa chỉ thêm một người mà nơi này đã có thêm chút không khí của nhà.
Hồi tưởng lại đoạn thời gian này, mỗi ngày vừa tỉnh lại là có ngay bữa sáng nóng hỏi trên bàn, tan tầm về nhà, lười biếng nhảy lên sô pha ngồi là có thể thấy Chung Tiểu Nhạc mặc tạp đề, dáng người cao gầy đang bận rộn. Cả mấy khi mình thức khuya xem bóng đá, Chung Tiểu Nhạc ngồi bên gật gà gật gù buồn ngủ, còn lo dọn tàn thuốc trước, lại còn mang lên một lon bia lạnh.
Từng hình ảnh trong trí nhớ mạ thành một lớp vỏ ấm áp, ấm tới khó tin.
Bỗng nhiên, điếu thuốc mới hút được nửa đã bị giật đi, giọng nói trong trẻo quen thuộc của Chung Tiểu Nhạc vang lên phía sau.
“Hút thuốc buổi sáng không tốt đâu. Nghệ Thiên ca, anh gần đây hút nhiều quá, sau này nên bớt lại.”
“Cậu quản cái mông ấy.” Tống Nghệ Thiên lười biếng trả lời một câu, cũng không giật điếu thuốc lại, nhẹ nhàng hiếm thấy hỏi: “Sao không ngủ thêm một lát?”
“Không có anh ngủ không được.” Chung Tiểu Nhạc thành thật trả lời.
“Thôi đi, cậu đâu phải thiếu nữ hoài xuân, bớt lấy cái bộ dạng ngọt ngào này ra giỡn đi.” Tống Nghệ Thiên cười nhạo nói.
Chung Tiểu Nhạc thật không nói giỡn, 8 năm qua cậu đều phải ôm vài bức hình Tống Nghệ Thiên mới an tâm ngủ được. Sau khi về nước càng dính vào mấy tấm ảnh Tống Nghệ Thiên trên tường nhà, muốn đảm bảo giấc mơ của mình cũng đều chỉ có mỗi Tống Nghệ Thiên. Mà giờ đây, ảnh trên tường đã bị gỡ xuống hết, vừa tỉnh lại không thấy ai bên cạnh, Chung Tiểu Nhạc rơi vào trạng thái khủng hoảng, không kịp mang dép vào đã chạy đi tìm anh.
Lòng Chung Tiểu Nhạc khẽ xao động, nhìn hai cánh môi xinh đẹp, nhịn không được muốn đòi một nụ hôn chào buổi sáng.
Tống Nghệ Thiên đẩy mặt Chung Tiểu Nhạc ra, nói: “Đừng quấy, tôi còn chưa đánh răng.”
Chung Tiểu Nhạc trả lời qua quýt: “Không sao, em không ngại.”
“Tôi ngại.”
“Chúng ta đi chà chung đi?” Chung Tiểu Nhạc mở to mắt đề nghị, sau đó bỗng tru lên một tiếng đau đớn, điếu thuốc trong tay vẫn còn đỏ hồng lửa rớt xuống.
Tống Nghệ Thiên bất đắc dĩ nhìn ngón tay Chung Tiểu Nhạc bị lửa hun bỏng, mắt vẫn còn mong chờ nhìn mình, tức giật mắng: “Đồ ngốc, thế mà cũng bỏng được, tới phòng tắm mau.”
Vì trong mắt em chỉ có anh, Chung Tiểu Nhạc thầm nghĩ, chỉ cần có Tống Nghệ Thiên, mọi thứ xung quanh đều trở thành nền cho anh cả.
Tống Nghệ Thiên tìm một cái băng cá nhân dán lên vết thương của Chung Tiểu Nhạcm nhìn cậu hấp tấp trét kem đánh rănglên bàn chải cả hai rồi đưa tới tay anh.
Trong lòng Chung Tiểu Nhạc đang vô cùng đắc ý, vụ đòi hôn lúc nãy của cậu thế mà không bị từ chối đó. Như vậy chỉ cần rửa mặt xong là có thể hôn nam thần rồi. Nghĩ tới đây, Chung Tiểu Nhạc lại càng vui vẻ hơn, ánh mắt liên tục liếc môi đối phương, cả người rần rần phấn chấn.
Thấy Tống Nghệ Thiên vừa rửa mặt xong, Chung Tiểu Nhạc đang bị máu dê lên não, bất chấp miệng mình còn đầy bọt kem đánh răng, nhào tới đột kích, đầu lưỡi mang theo kém đánh răng trơn trợt nhét vào miệng Tống Nghệ Thiên, dây dưa một chỗ cùng đầu lưỡi bên kia.
Đáng thương cho Tống Nghệ Thiên, vừa mới súc miệng xong thì lại bị xông đầy vị kem đánh răng the mắt. Cái tên họ Chung biến thái còn nhây nhây đưa bọt vào đầy miệng anh.
Định quăng cậu ta xuống đất đánh, nhưng lại nhìn cái mặt muôn hồng nghìn tím kia, thật chả còn chỗ nào có thể đánh được rồi. Tống Nghệ Thiên nổi gân xanh nhịn nhịn nhịn, nhịn tới đau tim, rốt cuộc vẫn là đánh. Anh ném Chung Tiểu Nhạc xuống sàn, súc ra đống bọt kem đánh răng, sau đó tức tối ra khỏi nhà tắm.
Tâm tình vui vẻ của Chung Tiểu Nhạc kéo dài tới tận chiều, ngay cả lúc đang làm việc mặt Chung Tiểu Nhạc cũng đỏ hồng, mắt đầy ý xuân. Cậu chỉ cảm thấy mới một buổi tối mà quan hệ của mình và Tống Nghệ Thiên chợt tăng mạnh, không chỉ được thỏa mãn phía dưới, còn đòi hôn thành công, hạnh phúc tới mức xem cái băng cá nhân trên tay như nhẫn kết hôn.
Bỗng Tống Nghệ Thiên đi đến, lười biếng dựa vào cái bàn làm việc, mở laptop mình lên, nói với Chung Tiểu Nhạc: “Này biến thái, có một gã tên Đổng Thiên nói là bạn cậu, kêu cậu ra ngoài gặp
Đổng Thiên? Chung Tiểu Nhạc hơi ngỡ ngàng, cả nửa tháng nay chưa thấy hắn tìm tới mình, cũng không thấy gọi điện, nhắn tin. Cậu còn tưởng Đổng Thiên chắc xảy ra chuyện gì rồi, không ngờ hôm nay lại tìm tới cửa.
Danh sách chương