Sau ngày hôm đó, Tống Nghệ Thiên rốt cuộc không còn đụng phải Chung Tiểu Nhạc, chuyện này vốn phải là việc tốt, chỉ có điều ──——

Tống Nghệ Thiên xiết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, tầm mắt kia như ruồi bâu mật vẫn dính trên người anh thật lâu không tiêu tan, làm toàn thân anh nổi da gà, chuyện khó chấp nhận nhất là, biết rõ ràng chủ nhân tầm mắt này chắc chắn ở gần đây, lại làm sao cũng không tìm ra người.

Lúc trước khi biết, anh còn có thể nhẫn nại, bây giờ biết chắc chính là tên khốn Chung Tiểu Nhạc này giở trò quỷ, cảm giác mỗi ngày bị thị gian trở nên mãnh liệt hơn, khó có thể ngó lơ được.

Đối với biến thái kia xuất quỷ nhập thần còn có sức sống dồi dào hơn cả cỏ dại kia, anh bỗng nhiên cảm thấy thật hết cách.

“Mẹ nó!” Tống Nghệ Thiên thô bạo rút ra một điếu thuốc ngậm lên môi, sờ sờ túi phát hiện trên người không mang theo bật lửa, bốn phía cũng không có ai để nhờ, chỉ cảm thấy chính mình quả thực xui xẻo, từ khi gặp gỡ tên biến thái kia chuyện xấu gì đều đuổi đến.

Yên tâm xem như chẳng có ai thừa hơi, thật ra là chung quanh chẳng có ai cả, đừng tính Chung Tiểu Nhạc trên đầu anh quản chuyện anh quên mang bật lửa, anh không gỡ điếu thuốc trên miệng xuống, cứ xem nó là Chung Tiểu Nhạc mà dùng răng cắn nghiến.

Sớm biết thế này, ngày đó phải đánh Chung Tiểu Nhạc thêm mấy cái, đánh cho sướng tay đã, chứ bây giờ cũng chỉ có thể tức giận, phải nói là cho dù tức đến nổ phổi tên kia cũng chả quan tâm, nghĩ tới đây, ánh mắt đang rừng rực của anh còn pha thêm chút tự giễu.

Nghiến răng một lúc, Tống Nghệ Thiên nhìn xung quanh vắng vẻ, hít sâu một hơi, bỗng nhiên dừng bước, quay người hướng về hướng có lẽ là tầm nhìn của Chung Tiểu Nhạc, tầm mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào một điểm nào đó trong hư không.

“Xem cho thỏa đi, biến thái.”

Dùng chính là câu trần thuật, mà đáp lại anh, chỉ có gió thổi qua kẽ hở lá cây phát ra tiếng sàn sạt.

Tống Nghệ Thiên khẽ cởi vài khuy áo, lộ ra một mảng da thịt đẹp đẽ tinh tế, ngực hơi cao bên hõm xương dọc xuống dưới, nửa kín nửa hở, đầy sức hấp dẫn.

Tống Nghệ Thiên ngậm thuốc lá, dáng đứng tùy ý, khẽ lộ một chút đầu lưỡi liếm môi một cái, môi nhếch như khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng.

“Dù đang ở đâu, cậu cũng chỉ định đứng xem thôi sao?”

Vẫn không có ai đáp lại anh, mà Tống Nghệ Thiên quả thật vẫn có thể cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, không dao động, như hình với bóng.

Đứng một hồi, cảm thấy chính mình đứng ở trên đường lầm bầm quả thực ngu xuẩn quá, liền thầm mắng Chung Tiểu Nhạc một trận, gắt gỏng quay người tiếp tục nhanh chân tiến về phía trước.

Mà cách xa chỗ đó, ở trên chung cư, đằng sau kính viễn vọng, Chung Tiểu Nhạc đã sắp máu chảy thành sông.

Hắn không biết Tống Nghệ Thiên nói cái gì, thế nhưng động tác kia của đối phương cứ như muốn quyến rũ chính mình lại được hắn thu vào tầm mắt, đầu lưỡi ướt hồng khẽ ló dạng, làm cho hắn khó có thể ức chế mà nhớ lại buổi tối thứ sáu, nụ hôn nóng bỏng bên trong hẻm nhỏ.

Con người ở thế gian này, khi chưa có được thứ thật sự khao khát, bao nhiêu tình cảm đều có thể lặng lẽ cất vào hộp không cho ai biết. Nhưng đến khi có được dù chỉ là một chút khích lệ, thì cảm xúc đó cũng sẽ như lửa thiêu luyện ngục, thiêu cháy chiếc hộp giam giữ nó, như mãnh thú hồng hoang chạy thoát ra ngoài, muốn ngăn cũng không nổi.

Từ sau cái đêm kiều diễn đó, ý niệm nhỏ nhoi của Chung Tiểu Nhạc từ từ mở rộng, lòng tham cắn nuốt lý trí của cậu. Chỉ muốn lại chạm vào một lần, lại hôn thêm một lúc, muốn cùng nam thần hạnh phúc mãi mãi về sau! Các loại ý nghĩ nhồi vào đầu óc của cậu, chi phối tất cả sinh mệnh cậu.

Đơn giản mà nói, Chung Tiểu Nhạc tinh trùng thượng não.

Mà Tống Nghệ Thiên là ai, tư liệu cho thấy nhiều năm như vậy anh vẫn không có cùng bất luận người nào duy trì quan hệ, rút chym vô tình, bạc tình bạc nghĩa, đểu giả vô biên, đối với Tống Nghệ Thiên, Chung Tiểu Nhạc vẫn là rất tự ti, cậu ở thầm lo lắng, làm sao mới có thể cướp người về tay.

Dựa vào EQ ít ỏi cùng dây thần kinh não thắt nút của Chung Tiểu Nhạc, đáp án đương nhiên là khó giải.

Cho nên Chung Tiểu Nhạc đành phải đi cầu trợ google toàn năng.

Hắn thuận lợi tìm thấy mấy quyển tiểu thuyết tiểu ngôn tình ngược tâm ghê gớm, nghe nói là đang được ưa chuộng, dùng thái độ nghiêm túc như nghiên cứu học thuật để xem xét.

Có cổ đại cung đình, có xuyên không trọng sinh, cũng có hiện đại hào môn, mà nam chính đều là bá đạo tổng tài, tên nào cũng tà mị cuồng quyến, bá khí tràn trề, dũng mãnh uy nghiêm, cao một mét tám, một đêm bảy lần, làm xong là dính (bầu).

Chung Tiểu Nhạc cảm thấy một đêm bảy lần thì dù cậu có cố mấy cũng không thể, cái khác khỏi tính, cái gì cuồng bá khốc huyễn, cậu vừa đứng trước mặt Tống Nghệ Thiên là cảm thấy mềm như bún rồi, vật trong quần còn cứng được đã là may.

Về phần nội dung truyện, có kết hôn trước yêu sau, có cường thủ hào đoạt, nói tóm lại là một chữ “Dâm” xuyên qua toàn văn, đầu tiên là hiếp ***, tiếp đó là gian ***, kết cục nhất định sẽ là cùng ***!

Chung Tiểu Nhạc phút chốc đại triệt đại ngộ, “tu hành chánh quả”.

Nguyên lai là cậu đã đi sai trình tự, nói chuyện luyến ái và vân vân so với hiếp ngay lập tức, vừa logic vừa nhanh hơn!

Chung Tiểu Nhạc tinh trùng lên não thản nhiên tiếp nhận cái lý luận này.

Thế nhưng làm sao phát sinh quan hệ thân thể với Tống Nghệ Thiên đây? Dưới áp lực nặng nề, có người sẽ tìm ra cách đột phá, có người sẽ hoàn toàn dùng cách biến thái.

Mà Chung Tiểu Nhạc, là kết hợp của hai dạng người trên, cậu quyết định đi phạm tội.

Sau một lúc, Tống Nghệ Thiên do dự mấy giây, cuối cùng quyết định vẫn đến quán bar như thường lệ, vì một tên theo dõi cuồng núp trong bóng tối mà đánh vỡ quy luật cuộc sống của chính mình cũng không phải kế hoạch của anh.

Thuận lợi đến nơi, Tống Nghệ Thiên bỗng nhiên lại có chút cảm giác khó chịu, cũng không biết là do thất vọng tên biến thái kia lại không đi theo, hay là vui mừng khi tên biến thái kia thức thời mà không tới quấy rầy mình.

Tâm tình hỗn loạn, rất tự nhiên một chén tiếp một chén không ngừng mà rót rượu, cũng không lịch sự gì mà xua đi từng đám ong bướm vây quanh, chỉ cảm thấy trước đây còn có chút vui vẻ thưởng thụ, bây giờ lại náo nhiệt quá sức chịu đựng mình.

Càng uống càng choáng, đặc biệt là nhìn bên cạnh mấy chàng trai kẻ mắt tô son như mới bị ai quai vài đấm, lại nghĩ tới bộ mặt Chung Tiểu Nhạc hèn mọn, Tống Nghệ Thiên bỗng nhiên càng ưu thương, cảm thấy được chính mình có phải là mị lực suy yếu, làm sao chỉ có thể hút loại hàng phế thải này.

Một mình dựa vào quầy bar uống rượu hơn một giờ, mãi đến khi cảnh vật trước mắt mờ mịt, dạ dày cồn cào đến buồn nôn, anh mới phiền muộn đứng dậy tính tiền rời đi.

Ra khỏi quán, chếnh choáng đi trên con đường quen thuộc về nhà, ít đi chút bẩn thỉu xấu xa, không khí trong lành ban đêm làm cho tâm tình bị đè nén của anh thư thả.

Bỗng nhiên, anh thấy dưới đèn đường mờ mờ phía trước có một thân ảnh cao gầy, khi khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn, Tống Nghệ Thiên mới nhận ra kia lại chính là người anh đã tìm kiếm lâu nay, Chung Tiểu Nhạc!

Tống Nghệ Thiên tức muốn ói máu, đang chuẩn bị xông lên lôi kéo cổ áo của người kia đánh cho một quyền, lại không ngờ rằng Chung Tiểu Nhạc đang bất động lại thản nhiên bước tránh đi, còn anh vì đã ngấm hơi men liền loạng choạng mất đà, liền bị người dùng động tác linh hoạt đè sấp xuống đất vô hiệu hai tay.

“Đệt! Tên khốn ── “

“… Xin lỗi.”

Tống Nghệ Thiên chưa bao giờ nghĩ cái tên biến thái thoạt nhìn như trói gà không chặt này lại có lúc có sức lực lớn như thế, đương nhiên cũng có thể là do anh đã bị chất cồn làm yếu đi phần nào, khiến cho anh nhất thời không thể tránh đi, bỗng nhiên, lực đạo giữ hai cổ tay của anh rời đi, một lực đạo mạnh mẽ khác chính xác đập vào gáy.

Cơn đau ập tới, mắt tối sầm lại, ý thức chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất.

Mới một tuần không gặp tên khốn này càng lúc càng thất đức!

Lập tức, Tống Nghệ Thiên bất tỉnh nhân sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện