Vũ Linh đứng trước Hàn Tư Viễn, xem nụ cười trên mặt người này, Vũ Linh cảm thấy so với Hàn Tư Viễn, Vũ Linh càng muốn đối diện với Tiêu Diễm.

Vũ Linh đã đứng hơn hai canh giờ, cùng Hàn Tư Viễn mắt to trừng mắt nhỏ suốt hai canh giờ, nếu trừng thêm nữa, Vũ Linh cho rằng mình sẽ bị lé.

"Tiểu Vũ Nhi, ngươi nói xem, bản lĩnh gây họa của ngươi là học từ ai?"

Hàn Tư Viên gác tay chống má, nhìn Vũ Linh, cười hiền hòa hỏi.

Nghe thế Vũ Linh rất muốn nói ta là học từ sư tổ ngài a, nhưng cảm thấy nguy hiểm quá lớn khi nói ra ra mấy lời này, cho nên Vũ Linh chỉ 'ha ha' hai tiếng, Hàn Tư Viễn lại nói.

"Chậc, tạm bỏ qua chuyện đó. Ta đã nghe Tiêu Diễm nói về chuyện của ngươi, nhưng tốt hơn ngươi nên thuật lại một lần."

"Được"

Sau đó Vũ Linh lại kể thêm một lần cho Hàn Tư Viễn nghe, nhất là khi nghe đến ma tộc dùng âm ma tấn công Vũ Linh Hàn Tư Viễn hơi cau mày, cho đến khi nghe Vũ Linh nói về Dung thúc, người đã cứu Vũ Linh thì Hàn Tư Viễn lại nhướng mi hứng thú.

"Hừm, vậy ra tên nhóc đó đã nhảy vào trong cấm địa, thế nên mấy năm qua ta mới không thấy hắn xuất hiện"

"Sư tổ, ngài biết Dung thúc?"

Vũ Linh kinh ngạc hỏi.

"Tất nhiên, ta chắc là ngươi cũng từng nghe qua đại danh của hắn, hắn là một trong hai vị bát cấp luyện khí sư, mọi người đều gọi hắn là Dung Bách, năm xưa ta và sư huynh của hắn có chút giao tình"

"Không phải chứ!"

Vũ Linh đúng là từng nghe đến tên Dung Bách, người này là một trong số ít người được Mộ Thần Hy khâm phục, là một luyện khí sư thiên tài trứ danh ở tu chân giới, nghe rằng người này là người có triển vọng nhất để đột phá thập cấp, là thần tượng của tất cả luyện khí sư.

Chỉ là không ngờ người mà Vũ Linh gặp lại là người này, thú thật Vũ Linh chưa bao giờ liên hệ một người rừng như Dung thúc lại thành vị bất cấp luyện khí sư thiên tài kia.

Quả thật là phá nát tam quan a, cái gì mà thần tượng, gạt người thúi lắm.

"Được rồi, giờ thì yên lặng lại, ta muốn xem xét thân thể ngươi"

Hàn Tư Viễn gõ đầu Vũ Linh nói, Vũ Linh ngon ngoãn ngồi xuống để Hàn Tư Viễn xem xét, nhịn không được nhắc nhở.

"Xin hãy cẩn thận, đệ tử còn không khống chế được thứ đó"

"Ân, ta biết"

Dạo gần đây Vũ Linh cũng suy nghĩ rất nhiều, bản thân nàng chỉ là một người bình thường có vận số bình thường, không giống như nữ chủ có hào quang bàn tay vàng chiếu rọi, thế nên sau mấy lần cơ thể xuất hiện biến hóa kỳ lạ, Vũ Linh không những không may mắn vì mình được khai bàn tay vàng như nữ chủ, ngược lại càng thêm e sợ nghi kỵ.

Là một tay mơ, Vũ Linh hoàn toàn không biết được bản thân mình đang sảy ra điều gì, thế nên nàng mới mạo hiểm cho phép người khác xem xét bản thân tình huống, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như thứ tồn tại trong cơ thể Vũ Linh không phải là bàn tay vàng mà là một thanh đao có thể tùy thời giết người, thế thì Vũ Linh muốn khóc cũng không biết khó thế nào.

Màu xám sương mù rồi đến cả ngọn lửa kỳ quái trong đan điền, mấy thứ này đều là tồn tại mà Vũ Linh không thể nắm bắt, nếu cứ để chúng tiếp tục như thế, Vũ Linh e rằng sẽ càng thêm khó khăn, bất cứ ai khi biết trong cơ thể mình xuất hiện mấy đồ vật không rõ, hẳn là đều tỏ ra nghi ngờ e ngại, Vũ Linh cũng thế.

Cho nên Vũ Linh quyết định nhờ Tiêu Diễm cùng Hàn TƯ Viễn xem xét, ít nhất những người này là người đáng tin cậy nhất mà Vũ Linh tiếp xúc hiểu được, ngay cả bí mật về việc mình không phải người của thế giới này Vũ Linh cũng không quan tâm có bị phát hiện hay không, so với tình trạng của bản thân, thì những thứ điều không đáng quan trọng.

Lại nói thân thể này vốn là của Vũ Linh, là Nhị Nha đến sau giành lấy, nếu không phải linh hồn quá mức suy yếu mà mất đi quyền khống chế, thì Nhị Nha chưa chắc đã có thể dùng thân thể này sống hơn tám năm, so với Nhị Nha, thân thể này càng dung hợp linh hồn của Vũ Linh hơn, thế nên thân thể này không hề có dấu hiệu đoạt xá, trừ khi Vũ Linh tự mình nói ra, bằng không dù có là đại la kim tiên cũng không đoán được.

Tất nhiên Vũ Linh vẫn không nói ra hết, dù biết những người này rất tốt, nhưng Vũ Linh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, cho nên Vũ Linh vẫn giữ lại một ít bí mật.

Giống như Tiêu Diễm, Hàn Tư Viễn cũng thả một tia linh lực vào cơ thể Vũ Linh, nhưng so với Tiêu Diễm, Hàn TƯ Viễn kiến thức càng rộng rãi, vừa nhìn liền biết kinh mạch của Vũ Linh biểu hiện điều gì.

Kinh mạch dẻo dai bền chắc nhìn là biết đã trải qua không ít rèn luyện, thậm chí so với tu sĩ chuyên về luyện thể cũng không hề thua kém, độ rộng rãi bằng với luyện khí mười tầng tu sĩ, đây là cỡ nào đáng sợ, điều này sẽ khiến Vũ Linh tu luyện càng thêm thông thuận lưu sướng.

Di vào đan điền, Hàn Tư Viễn liền thấy được Mạt Tà Kiếm phía trên có một đoàn lửa nhỏ, vừa nhìn Hàn Tư Viễn liền nhịn không được kinh dị ra tiếng, không khỏi càng thêm cẩn thận tiếp xúc.

Nhận ra sự tồn tại của Hàn Tư Viễn, ngọn lửa bắt đầu xao động, ngọn lửa lay động mạnh hơn như muốn mạnh mẽ lao đến thôn phệ kẻ ngoại lai kia, nhưng lại bị Vũ Linh mạnh mẽ kiềm giữ, khiến cho ngọn lửa càng xao động dữ dội.

"Không cần kiềm giữ, ta có thể lo liệu"

Hàn Tư Viễn mở mắt nhìn Vũ Linh đang cố gắng khống chế ngọn lửa, gương mặt tràn đầy mồ hôi, nghe Hàn Tư Viễn lời nói Vũ Linh cũng thả ra khống chế với ngọn lửa.

Mất đi sự kiềm hãm của Vũ Linh, ngọn lửa liền lao nhanh đến Hàn Tư Viễn, nhưng khi đến gần liền bị Hàn Tư Viễn trấn áp lại, dù sao Hàn Tư Viễn tu vi cũng không phai làm cảnh, hợp thể kỳ đạo quân ra tay dù là giao long cũng phải kiêng kỵ, nói gì đến một ngọn lửa nhỏ bé kia.

Ngọn lửa trở nên táo bạo hơn khi bị Hàn Tư Viễn trấn áp, Hàn Tư Viễn cười khẩy một tiếng, ra sức chèn ép ngọn lửa khiến nó yên lặng hơn, sau đó lại tỉ mỉ quan sát một phen, còn đảo mắt nhìn đan điền của Vũ Linh một lượt, cuối cùng thả ra ngọn lửa, linh lực cũng thoát ra ngoài.

Thoát khỏi Hàn Tư Viễn áp chế, ngọn lửa run run hai cái rồi chạy về Mạt Tà Kiếm, đợi cho linh lực của Hàn Tư Viễn ra khỏi cơ thể Vũ Linh, thì bất chợt một màn sương mù màu xám xuất hiện bao lấy ngọn lửa, khiến ngọn lửa trở nên yên tĩnh lại, cuối cùng màu xám sương mù lại lướt nhanh một vòng quanh kinh mạch, khi trở về đan điền màu xám sương mù đã tan biến không chút dấu vết.

Hàn Tư Viễn nhìn nhắm mắt Vũ Linh, mắt thoáng qua suy tư, Hàn Tư Viễn đứng dậy, ngồi xuống ghế rót cho mình một chén trà, chờ đợi Vũ Linh tỉnh lại.

Rất nhanh Vũ Linh liền tỉnh lại, chỉ là lần này Vũ Linh tỉnh lại phát hiện mình có chút không đúng, thiên, Vũ Linh dĩ nhiên bị biến nhỏ lại, trở về bộ dạng tám chín tuổi như trước, nàng không phải Conan a.

Kéo kéo y phục rộng rãi trên người, Vũ Linh khổ bức leo xuống giường, nhìn Hàn TƯ Viễn, Vũ Linh khẽ hô.

"Sư tổ, ta đây là thế nào?"

"Hừm, ngươi trước hết nên ra ngoài thay lại bộ y phục mới, chờ thay xong thì đến gặp ta."

Nói xong liền dùng truyền âm gọi Thủy Ngọc đến, sau đó rất tiêu sái bước đi, bỏ lại Vũ Linh với vẻ mặt co rút, vị này sư tổ không thể ngừng trang thần bí sao? Rất ức chế được chứ!

Vũ Linh thấy Thủy Ngọc bước đến, trên tay còn mang một bộ y phục, dù thấy Vũ Linh biến trở về hình dáng cũ, nhưng Thủy Ngọc vẫn giữ gương mặt bình thản như không, khiến Vũ Linh hoài nghi tinh thần của người này là làm từ thép.

"Tiểu thư, đây là y phục thay đổi"

"Cảm ơn"

Thay xong y phục, Vũ Linh hoạt động một chút cho thích nghi với thay đổi, sau đó liền theo Thủy Ngọc ra ngoài, vừa ra Vũ Linh liền nhìn thấy người đứng dưới mái đình bên kia.

"Tiểu thư, Thủy Ngọc trước cáo lui"

"Này...đợi đã"

Vũ Linh còn chưa nói xong thì Thủy Ngọc đã lưu loát rời đi, Vũ Linh trù trừ một chút, lấy hết can đảm bước đến mái đình bên hồ.

Tới gần, Vũ Linh nhìn xem Mộ Thần Hy hiếm thấy mặt một thân bạch y, xưa nay Mộ Thần Hy luôn mặc y phục màu đen, đây cũng là lần đầu VŨ Linh thấy Mộ Thần Hy mặc y phục màu trắng, so với hắc y thì bạch y càng khiến cho Mộ Thần Hy tỏa ra khí chất phiêu miễu hơn.

Nhất là khi Mộ Thần Hy đứng gần bờ hồ, ánh sáng lấp lánh từ mặt hồ phản chiếu, hoa sen đủ màu thay nhau tô điểm, những gốc bạch mai quanh hồ càng sấn thêm cho phần thanh thoát, cánh hoa rơi lả tả theo gió, tựa như tuyết trắng tháng giêng, không thể không nói đây quả thực là một bức tranh mỹ đến mức khó mà nhìn thẳng.

Thanh phong phong thổi qua bạch y khiến Mộ Thần Hy như sắp đạp gió biến mất, kỳ thực trong mắt Vũ Linh nhìn Mộ Thần Hy như thế, có cảm giác người này mang trên mình một bộ ta sắp thăng thiên, ta tùy thời đều muốn nhảy xuống hồ tự sát cảm giác.

Còn đang ý dâm tự sướng Vũ Linh hoàn toàn không để ý đến biến hóa trên đầu mình, chờ Vũ Linh ý thức được không đúng thời điểm, trên đầu liền xuất hiện hơn mười thanh lôi kiếm, Vũ Linh vội vàng tránh né, nhưng trái tránh phải tránh lại không tránh được sét đánh, Vũ Linh u oán nhìn Mộ Thần Hy.

Vũ Linh chỉ muốn đến chào hỏi một tiếng chứ không phải muốn bị cháy khét, Vũ Linh thực hoài nghi, nếu cứ như thế thì  có khi sau này đến lúc độ kiếp, thì mình sẽ không còn sợ thiên lôi đánh xuống, hoàn toàn bị đánh tới miễn dịch rồi a.

"Hai năm trong vòng, luyện khí chín tầng"

Mộ Thần Hy không nói không rằng, ném lại một câu, sau đó liền lãnh diễm cao quý xoay người bước đi, Vũ Linh nghe đến thực chỉ muốn dùng búa bổ đầu người này ra xem bên trong có gì, vừa gặp mặt liền nói ra yêu cầu hà khắc như thế, thực sự so với giết người còn ghê gớm.

Vũ Linh lại phải thay một bộ y phục khác, đi trên đường đến khách phòng, Vũ Linh gặp được Hình Liệt Phong, thấy bộ dạng hiện tại của Vũ Linh, Hình Liệt Phong rất kinh ngạc.

"Vũ Linh, ngươi lại biến trở về rồi sao?"

"Haha, đúng là biến lại rồi"

Vũ Linh gãi tóc cười qua loa nói.

"Trong ngươi thế này vẫn là thuận mắt hơn"

Hình Liệt phong xoa cằm gật gù nói, Vũ Linh hắc tuyến xem Hình Liệt Phong, thuận mắt mới lạ, Vũ Linh mới không muốn cả đời bị vây trong hình dạng la lỵ thế này.

Hình Liệt Phong lại nhìn lên đĩnh đầu của Vũ Linh, nơi đó có một cọng tóc bị cháy đến uốn quăn, mắt liền mang đồng tình, khỏi nói cũng biết nha đầu này đã gặp ai, dù sao tiếng sấm đánh khi nãy rất vang dội a, muốn không nghe cũng khó.

"Phương thức chung sống của các ngươi cũng thật đặc biệt"

Cứ mỗi lần Vũ Linh và Mộ Thần Hy đi chung, thì mỗi ngày Vũ Linh nhất định sẽ bị Mộ Thần Hy dùng lôi điện đánh ít nhất một lần, có thể toàn mạng sống đến giờ, Hình Liệt Phong không khỏi khâm phục ý chí kiên cường của nha đầu này, quả thật là so với con gián còn cường, ít nhất con gián bị sét đánh như thế cũng đã chết hơn trăm lần, cho dù là hắn cũng ăn không tiêu.

Vũ Linh: "haha" Đặc biệt cái rắm, lão nương sắp bị sét đánh thành thành vịt quay.

"Phải rồi, Tiêu sư thúc đâu?"

Vũ Linh không nhìn thấy Tiêu Diễm, liền hỏi.

"Hắn đang ở khách phòng"

Hình Liệt Phong trả lời, Vũ Linh gật đầu, sau đó lại hỏi.

"Kỳ thực ta rất tò mò, làm thế nào mà Tiêu sư thúc lại tránh 'người đó' đến thế?"

Vũ Linh sau khi biết Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong đến nơi này, còn cùng Tuyết Dao Tuyết Phàm tìm mình, liền tỏ ra kinh ngạc vô cùng, nhưng khi nghe Tiêu Diễm nói là muốn tham gia chợ đen giao dịch hội, Vũ Linh liền có chú không tin, vì còn quá sớm để Tiêu Diễm xuất hiện ở đây, đến khi nghe được Hình Liệt Phong mịt mờ nhắc nhở rằng, đây là do Tiêu Diễm muốn tránh mặt một người nên mới sớm chạy tới đây, Vũ Linh liền hiểu.

Tiêu Diễm có một vị thanh mai trúc mã, so Tiêu Diễm lớn hơn mười tuổi, người này tính cách rất cường hãn, là điển hình nữ vương phạm, từng nghe rằng chỉ cần Tiêu Diễm đạt tới nguyên anh, thì hai người sẽ kết thành song tu đạo lữ.

Chỉ là Tiêu Diễm không thích nàng, vì tính cách cường thế bá đạo thô lỗ của nàng ta, với một người yêu thích cái đẹp và có tâm hồn tràn đầy nghệ thuật như Tiêu Diễm, có vị hôn thê như thế này tựa như tú tài gặp nhà binh, hai người hoàn toàn không thể câu thông.

Hai người cứ gặp mặt là sẽ tranh chấp, còn không ít lần đánh lên, nhất là có một lần, Tiêu Diễm vừa tăng lên tu vi, còn chưa kịp thuần thục khống chế sức mạnh, thế nân lỡ tay đánh nát y phục của người ta, vì thế từ đây bắt đầu người truy ta chạy.

Kỳ thực, trong số các cặp đôi trong tiểu thuyết, Vũ Linh thích nhất là cặp đôi này, vì hai người này là điển hình yêu nhau là phải giết nhau, rất thú vị a.

"Haiz, đây là một câu chuyện dài a"

Hình Liệt Phong thở dài, thâm trắc trắc nói.

"Vậy thì nói ngắn gọn lại"

"Aiz, cho dù có nói thì tiểu đậu như ngươi sẽ không thể nào hiểu được"

Hình Liệt Phong nhún vai, nói.

Shit, ngươi mới là tiểu đậu đỏ, cả nhà ngươi đều là tiểu đậu đỏ!

"Nếu thật muốn biết thì cứ đến hỏi Tiêu Diễm đi!"

Vũ Linh trắng liếc mắt, nấu dám hỏi thì không cần phải hỏi ngươi a, Vũ Linh tuy biết được đôi chút thông qua tiểu thuyết, nhưng sự thực thế nào thì không chắc lắm, thế nên mới muốn hỏi người hiểu rõ mọi chuyện như Hình Liệt Phong, nhưng xem đến có hỏi cũng chẳng thu được chút tin tức gì, chậc.

"Được rồi, ngươi cũng mau đến khách phòng đi, mọi người đang đợi đấy!"

"Được"

Hình Liệt Phong cười cười, cùng Vũ Linh hướng về khách phòng đi đến.

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết chương---

Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

La lỵ: dịch từ chữ Loli, ý chỉ các bé gái.

*Tác giả đang lâm vào trạng thái chết não lâm sàng, thế nên tốc độ so rùa còn chậm.

Bắt đầu từ dây Vũ Linh sẽ được tăng level đều đặn, trước kia chỉ là đánh sâu vào nền tảng.

--- --- ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện