*3 chap nha mn. Năm mới vui vẻ.

Chương 53: Trở Về

"Bốn tên tán tu này, các ngươi có tra rõ về bọn chúng thân phận?"

Nhìn lại sáu tên thủ vệ thành, Hà Vân lên tiếng hỏi.

"Thưa Hà trưởng lão đã tra rõ, người thứ nhất tên Lâm Khoan Hồng, người thứ hai tên Trương Phi Phàm, người thứ ba tên Trần Lãng Tử, người cuối cùng tên Lục Đục"

Đại diện cho sáu người, Mạnh Nhất Kha tiếng lên hồi đáp, kỳ thật khi biết được tên bốn người này hắn cảm thấy rất khó mà tiêu thụ nổi, bỗng cảm thấy cổ nhân nói không sai 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'.

Hà Vân cùng Nguyên Khôi nghe đến tên của bốn người cũng không khỏi im lặng hai giây, sau đó Nguyên Khôi lại mở miệng hỏ.

"Còn về thân thế thì sao?"

Mạnh Nhất Kha cung kính trả lời.

" Trước mắt chỉ có thể biết được cả bốn người bọn họ đều là tán tu, khoảng hai năm trước mới đến Nguyệt Minh Thành, bốn người này thường đi cùng nhau vào Tinh Đấu Sâm Lâm săn giết yêu thú, tuy nhiên có vài nguồn tin cho thấy cả bốn người đôi khi lén lút giết người đoạt bảo từ những người khác, dù vậy thuộc hạ vẫn không điều tra ra nguyên nhân dẫn đến vụ náo loạn này, cũng như chủ mưu đứng sau lưng họ."

Hà Vân cùng Nguyên Khôi trầm mặt, bọn họ là được phái tới để điều tra xem sét nguyên nhân dẫn đến vụ nổ, nhưng khi đến đây có vẻ mọi thứ đã trở nên không như dự đoán của họ, người tạo ra vụ náo loạn này hẳn là rất lợi hại.

Tất nhiên, hai người đều tin rằng bốn tên trúc cơ kỳ tán tu này không phải là hung thủ thật sự, bọn chúng không có lá gan đại đến khiêu khích Nguyên Minh Thành cùng Tán Tu Liên Minh quyền uy.

Bọn họ cũng biết, ngay khi vụ nổ sảy ra thủ vệ thành đã kịp thời chạy tới và phong bế cửa thành, hiện nay mọi người đều không thể xuất thành, như thế hung thủ thật sự có muốn chạy cũng vô cùng khó́ khăn.

Nhưng bọn hắn cũng gặp phải bất lợi, địch trong tối ta ngoài sáng, Nguyệt Minh Thành lại vô cùng to lớn, muốn nhanh chóng tìm ra cũng cần không ít thời gian, đáng nói là bọn họ cũng không thể hoàn toàn phong bế thành lại, như vậy sẽ gặp mọi người bất mãn ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của thành.

"Hừ, thật không biết kẻ nào dám to gan khiêu khích Tán Tu Liên Minh chúng ta, nếu để ta tìm được hắn, nhất định sẽ không để hắn đơn giản chết đi"

Hà Vân hừ lạnh, âm trầm nói. Hà Vân là trưởng lão trong phân nhánh của Tán Tu Liên Minh tại Nguyệt Minh Thành, đã hơn năm trăm năm nay Nguyệt Minh Thành tuy không như vẻ ngoài thanh bình, nhưng không có kẻ nào dám ngang nhiên trắng trợn như thế khiêu khích bọn hắn.

Tán Tu Liên Minh tuy không chính thức như các môn phái, nhưng sức ảnh hưởng so các siêu cấp tông môn còn rộng lớn, cho nên Hà Vân rất tự hào khi là trưởng lão của Tán Tu Liên Minh, tuy rằng đây chỉ là phân điểm, nhưng lại là một trong bốn phân điểm lớn a.

"Được rồi, ta sẽ dùng Truy Tung Thuật để tìm đến hơi thở của kẻ đã gây ra vụ này"

Nhíu mi một lúc Nguyên Khôi mới lên tiếng mở miệng, hắn may mắn có được một bộ cao cấp Truy Tung Thuật, tuy rằng khi sử dụng sẽ hao tốn một phần ba linh lực, đợi lát nữa nếu có đối đầu cường địch hắn sẽ gặp bất lợi, nhưng đây là Nguyệt Minh Thành một trong bốn đại phân điểm của Tán Tu Liên Minh, Nguyên Khôi nghĩ hẳn là mọi thứ sẽ ổn thôi, nếu thấy không ổn hắn sẽ gọi cứu viện.

"Tốt, vậy thì nhờ đạo hữu"

Hà Vân gật đầu, đồng thời đứng bên cạnh thủ vệ thành cũng thầm may mắn Nguyên Khôi trưởng lão có bực này cao cấp Truy Tung Thuật, nhờ vậy mà bọn hắn sẽ đỡ phải tốn công tìm kiếm trong biển người này.

Nghe rằng năm xưa vị này khách khanh trưởng lão khi còn là tán tu, ngài ấy cũng vì bộ này truy tung thuật mà tránh đi không ít địch nhân, nhờ đó lại thành công tu luyện đến hiện tại trình độ, sau còn được thành chủ mời chào gia nhập Nguyệt Minh Thành, thế nên Nguyên Khôi mới thành khách khanh trưởng lão như hiện tại.

Ở mọi người nhìn chăm chú ánh mắt, Nguyên Khôi im lặng bắt đầu vận dụng Truy Tung Thuật, loại này thuật pháp chỉ cần xung quanh lưu lại đối phương hơi thở hay linh lực chấn động, như vậy hắn sẽ có thể dễ dàng tìm ra hung thủ.

Bắt ra thủ quyết, miệng ngâm nga vài chú quyết cổ xưa, Nguyên Khôi lập tức cảm nhận được xung quanh rất nhỏ linh lực chấn động cùng với hơi thở hương vị của mọi người nơi đây, dám chắc dù là một con muỗi cũng không thể qua mặt được hắn, mở mắt ra, Nguyên Khôi dưới ánh mắt mọi người nhặt lên một mảnh vải nhỏ màu nâu.

"Nguyên đạo hữu, đây là..."

Hà Vân nghi hoặc mở miệng, không rõ xem Nguyên Khôi.

"Thứ này còn sót lại một ít linh lực chấn động, đây là mảnh vải của túi trữ vật, đợi ta một chút, có lẽ trên này còn giữ lại hơi thở của nhân thứ này, ta đoán tên đó là người gây ra mọi thứ"

Nguyên Khôi nắm chặt lại mảnh vải, đạm mạt nhìn Hà Vân giải thích.

"Mảnh vải còn sót lại của túi trữ vật? "

Hà Vân kinh ngạc, làm thế nào một thứ như thế này lại ở đây? Không, trọng điểm là nếu mảnh vải là của túi trữ vật, thì liệu đó có phải là của hung thủ, phải biết cả bốn tên kia đều trọng thương rất nặng, túi trữ vật của họ có lẽ cũng đi phá hư khi vụ nổ sảy ra, Nguyên Khôi đạo hữu nói như thể đã chắc mảnh vải này không là của bốn tên kia.

"Này, Nguyên đạo hữu, tuy rằng mảnh vải này đúng là mảnh vải của túi trữ vật, nhưng làm sao ngươi biết đó là của hung thủ?"

Nghe thấy Hà Vân nghi ngờ câu hỏi, Nguyên Khôi nhíu mi cảm giác như mình bị xem thường, dù vậy hắn vẫn kiên nhẫn giải thích.

"Hơi thở còn sót lại trên đây không giống hơi thở của bốn người kia"

Nói thế thì Hà Vân mới hiểu, nếu không mang hơi thở của bốn người kia thì chỉ có thể là của hung thủ, ai mà không biết túi trữ vật là vật bất ly thân của bất kỳ tu sĩ nào, cơ hồ không thể rời khỏi thân, cho nên dính lên hơi thở của chủ nhân cũng là điều bình thường.

"Đợi ta một chút"

Nguyên Khôi nói một tiếng rồi lại lần nữa vận dụng Truy Tung Thuật, lần này là hắn dùng là diện rộng dò xét, Nguyệt Minh Thành to lớn như thế muốn dò xét hết cũng sẽ tốn linh lực nhất định không là số ít, nhưng với tu vi là Xuất Khiếu thì Nguyên Khôi hoàn toàn chịu nổi.

Toàn lực vận chuyển linh khí, dựa theo hơi thở còn lưu lại trên mảnh vải, không lâu sau Nguyên Khôi liền tìm đến người có hơi thở tương tự, chỉ là khi nhìn đến người này hắn liền do dự, lần đầu tiên Nguyên Khôi lại không dám tin vào Truy Tung Thuật đưa tới kết quả, thật là khác xa so với hắn tưởng tượng được chứ.

Ai nói cho hắn biết người mà bọn hắn lo lắng e ngại mà truy tìm suốt từ đầu đến giờ dĩ nhiên lại là một tiểu nha đầu a, xem nàng bộ dáng còn chưa quá mười tuổi đi, mà trên tay nàng đang cầm dĩ nhiên là một chén sữa yêu thú.

Ai mà tin nỗi một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa thế này lại hung thủ, hắn nói ra mọi người tin sao? Không chừng còn bị nghi ngờ là mình nói dối để trốn tránh trách nhiệm, tệ hơn là còn mất đi tin tưởng của cao tầng nhân.

Trọng yếu hơn tất cả là hắn không nhìn đến nàng tu vi, này chứng tỏ điều gì, này chỉ có hai khả năng, một là đối phương hoàn toàn là một người phàm không có tu vi, hai là đối phương tu vi cao thâm đến nỗi hắn xem đến.

Không cần suy nghĩ, Nguyên Khôi dĩ nhiên là tin vào người đầu, nói đùa, một hoàng mao tiểu nha đầu mà là một đại năng có tu vi cao hơn mình, nếu tin hắn tình nguyện đâm đầu vào đậu hũ tìm chết.

Vậy cuối cùng là thế nào? Nói hay không nói? Ai nói cho hắn biết a!!!!

Đang thích ý ngồi uống sữa yêu thú Vũ Linh như có cảm giác ngưng lại, mờ mịt nhìn xung quanh một lần, mắt hiện lên nghi hoặc.

Khi nãy có cảm giác như bị dòm ngó, tuy rằng từ nãy giờ vẫn luôn có cảm giác này, nhưng khi nãy cảm giác rất mãnh liệt, khiến Vũ Linh không khỏi nổi lên cả một tầng da gà.

Chuyện gì thế nhỉ?

"Sao thế? Ta gọi sữa yêu thú này ngươi cũng không thích? Đây là sữa của Tuyết Linh Dương, rất ngon a"

Trần Nam thấy Vũ Linh hơi nhíu mi, cho là nàng không thích nên mở miệng hỏi.

"Ah, vậy là ngươi đã uống?"

Vũ Linh hồi thần, cười hỏi Trần Nam.

"Tất nhiên, nếu không làm sao ta gọi nó cho ngươi"

Dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Trần Nam, gặp ánh mắt này của Vũ Linh Trần Nam mới thấy không đúng, hắn vừa nói cái gì a, liền vội vàng bổ cứu.

"Không, ý ta là khi còn bé ta thường uống, nghĩ xem giờ ta đã trưởng thành, làm sao có thể uống lại mấy thứ ngu ngốc này"

"Nha, nói vậy tức là ngươi khi còn bé cũng rất ngu a, ta hiểu"

Vũ Linh gật gù, tỏ vẻ ngươi không cần giải thích ta đều hiểu vẻ mặt xem Trần Nam.

Ngươi hiểu cái rắm!

Trần Nam muốn chửi tục, ngẫm lại mình đang làm gì thế này? Cùng một tiểu nha đầu nói chuyện còn hăng say, chưa kể còn khao nàng một bữa thịnh soạn, lại nói hắn còn phải lo lắng người ta ăn uống không ngon.

Thao, khi nào thì hắn thành vú nuôi rồi hả?

"Sao thế?"

Vũ Linh nghiên đầu xem Trần Nam vò đầu bức tóc, tên này lại lên cơn? Hay đang trong giai đoạn tiền mãn kinh?

"Không, không có gì, ta muốn lẳng lặng"

Trần Nam che trán ưu thương nói.

Vũ Linh cuối đầu uống hết cuối cùng một giọt sữa, thầm nghĩ trung nhị thế giới quả nhiên là khó hiểu.

"Thế nào?"

Hà Vân chờ mong xem Nguyên Khôi, đợi đối phương mở mắt liền lên tiếng hỏi.

Nguyên Khôi nhúc nhích khóe môi, trong lòng đang rối rắm có nên nói cho Hà Vân biết những gì mình thấy, cuối cùng mới thở dài lắc đầu.

"Ta tìm không tới"

Hà Vân nghe Nguyên Khôi nói thế mặt liền âm trầm, quả nhiên đối phương không là người bình thường, nhất định chuyện này đã được lên kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ, đối phương có thể thuận lợi thoát khỏi tầm mắt của bọn hắn rời đi hẳn là một cường địch.

"Nguyên đạo hữu, thật sự không truy ra một chút gì sao?" Hà Vân vẫn là hỏi thêm.

Nguyên Khôi lắc đầu, còn là nói:"Giờ ta nghĩ lại chưa chắc hơi thở trên đây là người chúng ta muốn tìm, theo lời thủ vệ thành thì bốn tên này chuyên chặn người cướp đường, cho nên cũng không mấy kinh ngạc khi trên người bọn hắn có túi trữ vật mang hơi thở người khác, ta cũng ở đây tìm đến vài hơi thở trên túi trữ vật khác."

Càng nghĩ càng đúng, mà hắn cũng không nói dối, xung quanh còn dư lại vài hơi thở mờ mịt, chỉ là không có trong thành, duy chỉ có trên mảnh vải này hơi thở nồng nặc hơn một chút mà thôi, dù sao chỉ là một mảnh nhỏ bên trên còn có rất nồng mùi tro bụi, nếu không phải có Truy Tung Thuật hỗ trợ có lẽ hắn cũng bỏ qua.

Kỳ thực Nguyên Khôi cũng không chắc là đây là do hung thủ sơ ý để lại, phải biết nơi này linh lực chấn động vô cùng yếu ớt, hiển nhiên đã qua tỉ mỉ sử lý để tránh truy tung, hắn đoán nếu không phải đối phương e sợ có người tìm đến nên mơi chưa thanh lý sạch sẽ, mà nguồn linh lực này cũng rất kỳ quái không giống như tu sĩ tu luyện ra linh lực.

Còn về mảnh vải này, tùy tiện lấy đến một người rồi giả làm chứng cứ để đánh lạc hướng bọn hắn, sau đó ở bọn họ thành công đào thoát, hừ, một chút tiểu xiếc này mà cũng muốn qua mặt hắn, đúng là quá khinh người.

Bọn người này cũng quá sơ ý, lấy đến túi trữ vật của kẻ khác không lấy, lại lấy đến túi trữ vật của một phàm nhân đứa trẻ, đúng là ngu xuẩn.

Đợi chút, một phàm nhân đứa trẻ mà cũng có túi trữ vật?

Không, xem tiểu nha đầu đó tuy không có tu vi, nhưng thân thể cường độ cũng được rèn luyện rất tốt, trang phục mặc trên người cũng không tầm thường, đối diện tên kia tiểu tử cũng là trúc cơ kỳ tu sĩ, tiểu nha đầu đó thân phận không tầm thường, nói đến trên thị trường đúng là có loại túi trữ vật mà người không tu vi vẫn có thể dùng.

Xem ra là hắn quá đa nghi.

Tóm lại, lần náo loạn này cả Hà Vân lẫn Nguyên Khôi xuất mã lấy thất bại trở về báo cáo, sau đó một thời gian dài cả Nguyệt Minh Thành lâm vào khẩn trương thời kỳ.

Mà hiện tại, thủ phạm Vũ Linh xét thấy thời gian đã đến liền cùng Trần Nam từ biệt, nhưng đối phương cứ im lặng ôm trán tỏ vẻ ưu thương, Vũ Linh cũng không tiếp tục dây dưa mà quyết đoán rời đi.

Ra đến nơi tập hợp, đứng đợi chừng mười phút thì thấy hai người Tuyết Dao Tuyết Phàm đi tới, Vũ Linh mỉm cười xem họ.

Đúng là hai người này, trực giác của nàng không sai, suốt ngày hôm nay tuy hai người cho Vũ Linh tự do hoạt động, nhưng kỳ thực luôn yên lặng theo sau.

Vũ Linh ngẫm lại cảm thấy mình không làm gì sai cả nên thoải mái đối diện hai người, hai người họ cũng không nói gì nên Vũ Linh cũng thức thời không bàn tới, sau đó ba người liền rời khỏi Nguyệt Minh Thành, lúc ra cổng hiển nhiên bị ngăn lại, nhưng Tuyết Dao đưa ra một khối ngọc bài cho thủ vệ thành.

Thủ vệ thành xem đến ngọc bài liền cho phép mở cổng, dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của những người xung quanh, ba người Vũ Linh quay trở về Lạc Mai Sơn Trang.

Hôm nay trôi qua thật nhanh, Vũ Linh cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nhưng cũng không cằn nhằng gì thêm, trong lòng lại thầm quyết định sau này tự mình lịch lãm, nhất định phải đi khắp nơi cho mở khai nhãn giới.

Lúc này Vũ Linh còn chưa biết, lần này đi đến Nguyệt Minh Thành cũng là khởi đầu cho nhân sinh bước ngoặc của Vũ Linh.

Kiếp số lớn nhất từ trước đến nay mà Vũ Linh sẽ gặp sắp sửa bắt đầu.

(Chưa xong còn tiếp)

---End Chap---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện