Chương 41: Lịch Lãm.

Lúc đầu Vũ Linh cũng không nhận ra Mộ Thần Hy tồn tại, còn là đang đứng cạnh Hình Liệt Phong, nếu không phải Hình Liệt Phong làm khẩu hình nhắc nhở, Vũ Linh chưa hẳn đã là nhận ra.

Bởi vì hiện tại Mộ Thần Hy là dùng mặt nạ dịch dung mà đến, Vũ Linh nghĩ Mộ Thần Hy làm thế chủ yếu là vì tránh đi chú ý mọi người, dù sao dung mạo thật của Mộ Thần Hy quá bắt mắt vừa xuất hiện nhất định sẽ bị quần chúng vây quanh.

Ngay khi biết người nam tử có dung mạo thanh tú đứng sau Hình Liệt Phong kia chính là Mộ Thần Hy, Vũ Linh đã theo phản xạ có điều kiện xoay người bỏ chạy.

Đừng hỏi nàng vì sao phản ứng thái quá như thế, Vũ Linh ưu thương bày tỏ, này là theo bản năng, là mấy năm qua dày vò đi ra bản năng nhận thức nguy hiểm tín hiệu từ Mộ Thần Hy.

Dù không quay đầu lại nhưng Vũ Linh vẫn cảm thấy Mộ Thần Hy mắt lạnh xuyên thấu đâm tới, nhờ đó Vũ Linh xác nhận ngay người này quả thực là Mộ Thần Hy không sai, cái áp lực có độ xuyên thấu kinh khủng này chỉ có Mộ Thần Hy mới luyện ra được.

Vũ Linh buồn bực nghĩ, năm xưa mình nếu biết ngày này diễn ra nhất định sẽ yêu cầu tác giả xây dựng nam chủ hình tượng ôn nhu phúc hắc, mà không là mặt than đại sát khí như hiện tại.

Chỉ là cứ nghĩ đến Mộ Thần Hy ôn nhu mỉm cười, Vũ Linh liền cảm thấy...so tận thế còn khủng bố.

Khi Vũ Linh định co giò chạy đi, thì lại nghe Mộ Thần Hy không tốt ngữ khí truyền âm đến bên tai.

"Vũ Linh, quay lại"

Vũ Linh bi kịch, Mộ Thần Hy rất ít kêu tên Vũ Linh đầy đủ, mà mỗi lần kêu lên thì nhất định nàng sắp không xong.

Quay đầu lại, Vũ Linh khẽ hí mắt nhìn Mộ Thần Hy đang nhìn mình chằm chằm từ trên đài cao, đánh chết Vũ Linh cũng không tin được Mộ Thần Hy sẽ đến tận đây, cho nên lúc này nàng thật sự cảm thấy kinh hách a.

Lủi hủi đi tới, Vũ Linh chân nhích từng chút từng chút, tốc độ so rùa còn chậm, Hình Liệt Phong xem mà khóe miệng không ngừng co rút, nha đầu này đây là muốn kéo thời gian sao?

Liếc xem mặt người bên cạnh đang ngày càng đen, Hình Liệt Phong nhắm mắt quay mặt đi.

Nha đầu, chúc ngươi toàn mạng.

Đang đi giữa chừng, Vũ Linh chợt thấy trước mắt lại bị che khuất tầm nhìn, xem đang đi tới đôi giày màu đen, sau lưng Vũ Linh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngẩn đầu lên quả nhiên liền thấy Mộ Thần Hy đứng trước mình, Vũ Linh cười khan, thấp giọng lên tiếng.

"Sư thúc...ngài khỏe a, đã lâu không...gặp..."

Mộ Thần Hy một tay bắt lấy cổ áo Vũ Linh, mắt lạnh như đao phiêu tới, Vũ Linh thức thời ngậm miệng, Mộ Thần Hy quay đầu đánh mắt với Hình Liệt Phong, lại túm áo Vũ Linh lôi đi như bao tải.

Dùng tay che mặt, trước bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, Vũ Linh hận không thể đào hố chôn mình, trong đầu không ngừng thôi miên mình đừng quan tâm, xem như không có gì...

Mới là lạ.

Ngọc Quan Hiên thấy thế cảnh tượng, lại nhìn nam nhân quen thuộc dung mạo, nhận ra đó chẳng phải là Mộ Thần Hy thường dùng mặt nạ sao?

"Hình sư đệ, đó là..."

Hình Liệt Phong gật đầu, cười khổ nói.

"Là hắn"

"Đệ ấy làm sao đến đây?"

Ngọc Quan Hiên kinh ngạc hỏi lại.

"Ta không rõ lắm, thậm chí tên này đến đây chính ta cũng không ngờ tới"

Khi nãy nhìn thấy Mộ Thần Hy đứng xa xa, Hình Liệt Phong quả thật rất kinh ngạc, nghĩ đến việc Mộ Thần Hy đến đây hẳn là do nha đầu Vũ Linh xuất hiện vết rách trên hồn bài đi.

"Vậy...người bị Mộ sư đệ lôi đi kia chẳng lẽ là...?"

Ngọc Quan Hiên dò xét hỏi.

"Ờ, còn ai vào đây."

Hình Liệt Phong nhếch môi, khô khan đáp.

Ngọc Quan Hiên xem hai người bóng dáng đi xa, khó mà tin nỗi một người luôn cách ứng nữ nhân như Mộ Thần Hy lại có thể tiếp xúc với tiểu nha đầu kia, hơn nữa bộ dạng còn rất thân thuộc.

"Đệ ấy khi nào hết bệnh thế?"

Nhịn không được, Ngọc Quan Hiên quay sang hỏi.

"Bệnh? Bệnh gì?"

Hình Liệt Phong khó hiểu lặp lại.

"Bệnh sợ nữ nhân"

Hình Liệt Phong im lặng một lúc mới cười ngượng trả lời:

"Ah, ta nghĩ...Không hẳn là đã khỏi"

"Nhưng đệ ấy với Vũ Linh rất tốt a, đây là lần đầu ta thấy đệ ấy thế này với một nữ nhân."

Ngọc Quan Hiên nhìn xuống dưới đã tràn ngập đầu người, bóng dáng hai người kia cũng bị đám đông vùi lấp che kín không còn nhìn ra thân ảnh, Ngọc Quan HIên truyền âm nói ra mình suy nghĩ.

"Mà, dù sao nha đầu đó cũng chỉ mười một tuổi, không thể xem là nữ nhân, biểu đệ hẳn là không e ngại."

Hình Liệt Phong cũng không rõ tại sao Mộ Thần Hy lại có thể như thường tiếp xúc với Vũ Linh, phải biết trước kia chỉ cần một nữ nhân vô ý chạm vào bào phục của Mộ Thần Hy, nhất định hắn sẽ đốt luôn y phục đó.

Nhưng hắn nhớ không lầm, có lần hắn nghe Vũ Linh nói Mộ Thần Hy là người giúp nàng luyện chữ, Hình Liệt Phong hỏi nàng luyện thế nào thì nha đầu đó mặt tỉnh như không trả lời, là cầm tay mà dạy.

Khi đó cả Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm đều kinh trụ đến rớt cả hàm, sau đó họ lại thấy Mộ Thần Hy dạy Vũ Linh luyện kiếm, đến Tiêu Diễm còn dụi mắt không tin tưởng mình ánh mắt nhìn thấy hình ảnh.

Có lẽ Tử Dận đạo quân đã đúng, sau khi nha đầu Vũ Linh lên đây, trông biểu đệ đã có nhiều hơn chút nhân tình ấm áp, chỉ là Hình Liệt Phong không nghĩ đến việc Mộ Thần Hy sẽ đi đến tận đây tìm Vũ Linh.

"Nhưng không phải năm xưa một ba tuổi tiểu nữ oa lỡ chạm vào tay đệ ấy, thì đệ ấy nhém chút xúc động giết người sao?"

Ngọc Quan Hiên nhìn Hình Liệt Phong, chỉ ra năm xưa sự tích của Mộ Thần Hy.

"..."

Hình Liệt Phong ho khan hai tiếng, lần đó là hai năm sau khi Mộ Thần Hy bị Tiêu Diễm gài bẫy đi vào thanh lâu, khi ba người đi đến phường thị thì bất ngờ một ba tuổi tiểu nữ oa trong lúc sắp té ngã đã bắt được tay Mộ Thần Hy.

Nếu chỉ vậy thì không có gì, ai mà ngờ tiểu nữ oa đó lại kiêng quyết bám dính lấy Mộ Thần Hy không tha, cho dù khuyên ngăn thế nào cũng không buông, miệng còn nói là phải lấy Mộ Thần Hy về làm phu thị, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong nghe xong hết hồn, ai mà ngờ tiểu nữ oa đó lại nói ra nhất ngữ kinh nhân đến thế, còn là ở giữa đường lớn tiếng nói ra.

Mặt Mộ Thần Hy khỏi phải diễn tả, so đít nồi còn đen, hơn nữa tiểu nữ oa đó bám lấy dính sát như đĩa kia càng khiến cho Mộ Thần Hy nhớ tới lần đó vào thanh lâu, bản thân cũng bị cả đám nữ nhân tranh nhau sờ mó, nếu không phải Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm kịp thời ngăn cản, không chừng Mộ Thần Hy nhịn không được sẽ rút kiếm ra tay giết người ở giữa đường, mặt kệ có là ba hay bốn tuổi nữ oa nhi.

Giờ nghĩ lại mà kinh.

"Đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt biểu đệ, sẽ chết đấy"

Hình Liệt Phong hảo tâm nhắc nhở nói, đây là Mộ Thần Hy không muốn nhắc tới sự việc một trong.

"Tất nhiên, mà hai người đó định đi đâu, không về cùng chúng ta sao?"

Ngọc Quan Hiên quay lại hỏi, Hình Liệt Phong cười trừ.

"Họ sẽ không về cùng chúng ta, biểu đệ muốn cho nha đầu kia ra ngoài lịch lãm, sẵn đó sẽ đến Tịch Dương Thành nơi một năm sau diễn ra chợ đen giao dịch hội"

"Ra là thế."

--- --- ---

Rời khỏi nơi đám người tụ tập, Mộ Thần Hy lấy ra một tiểu diệp thuyền, ném Vũ Linh lên trên Mộ Thần Hy mới khu động linh khí khiến tiểu diệp thuyền bay lên.

Vũ Linh xoa xoa đau đớn mông nhỏ, còn chưa mở miệng thì Mộ Thần Hy đã trừng mắt đi lại, Vũ Linh nuốt xuống lời định nói ngoan ngoãn ngồi im làm mộc đầu nhân.

Bộp.

Vũ Linh ôm đầu, xem lăn xuống bình ngọc, nhìn Mộ Thần Hy thẳng thắp bóng lưng, lại nhìn trên tay bình ngọc, mở bình ra mùi đan hương thoải mái xông thẳng vào mũi.

"Sư thúc, đây là..."

"Dùng đi"

Là thượng phẩm Hồi Huyền Đan a, xem trên đan dược còn có mơ hồ đan vân, phẩm cấp đã đạt đến nửa bước cực phẩm, không tính đến đan vân chỉ tính đến Hồi Huyền Đan thì đã thiên kim khó cầu, một viên hạ phẩm Hồi Huyền Đan đã mất hơn ba vạn linh thạch, mà trên tay Vũ Linh lại là thượng phẩm cho dù có bán cũng phải năm ngàn trung phẩm linh thạch mới đủ a, nếu thêm vào đan vân, vậy thì sẽ bằng năm mươi khối thượng phẩm linh thạch giá trị.

1,000,000 hạ phẩm linh thạch= 10,000 trung phẩm linh thạch= 1,000 thượng phẩm linh thạch= 1 cực phẩm linh thạch.

Hồi Huyền Đan tác dụng giống như Hồi Xuân Đan, nhưng phẩm cấp cao hơn, thứ này cho dù còn một hơi thở thì chỉ cần phục dụng là có thể sống lại ngay, nhược điểm là thời gian hồi phục hơi lâu, nhưng đây là nửa bước cực phẩm Hồi Huyền Đan, thời gian tác dụng tất nhiên nhanh hơn.

Để thứ này cho mình dùng, chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu, Vũ Linh không thương nặng đến nỗi phải phục dùng nó.

"Sư thúc, thương thế của ta rất tốt, không cần dùng đến Hồi Huyền Đan"

"Tùy ngươi"

Mộ Thần Hy không quay đầu lại, thanh lãnh trả lời, Vũ Linh thở dài nhẹ nhõm, thu hồi bình ngọc vào túi trữ vật, thứ này tương lai sẽ hữu dụng, vì đây là thánh dược cứu mạng a.

P/s: sẽ đổi màu trắng Lửa Tùng Thử thành Bạch Hỏa Tùng Thử.

Bạch Hỏa Tùng Thử thò đầu ra, lén xem Mộ Thần Hy lại ngước lên xem Vũ Linh, sau đó leo lên vai Vũ Linh vui thích kêu lên, trùng nhỏ từ lông mao của Bạch Hỏa Tùng Thử bò ra, cùng Bạch Hỏa Tùng Thử nhìn ngó dáo dác, lại lười nhác đu trên tai Vũ Linh tiếp tục nằm ngủ.

Nhém chút lại quên mất hai tên đòi nợ này, Vũ Linh túm lấy Bạch Hỏa Tùng Thử, xem nó bất mãn giãy dụa, Vũ Linh cười khẩy.

"Ta còn tưởng tiểu tử nhà ngươi trốn luôn không xuất hiện đây"

Chi chi chi.

"Hừ, ta đã rất rộng lượng để ngươi theo ta ra ngoài, giờ còn định bán manh tiếp tục theo ta?."

Chi chi chi.

Vũ Linh cùng Bạch Hỏa Tùng Thử mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cả hai quỷ dị không khí bị Mộ Thần Hy cắt đứt.

"Đó là ngươi mới thu linh sủng?"

"Không hề, là nó tự đi theo"

Vũ Linh lắc đầu phản bác, nàng ghét chuột nên không muốn có một linh sủng như thế.

Mộ Thần Hy nhìn Bạch Hỏa Tùng Thử một lúc, dưới ánh mắt của Mộ Thần Hy Bạch Hỏa Tùng Thử như bị dọa sợ toàn lông mao đều dựng đứng chạy nhanh chui vào tay áo Vũ Linh.

"Ngươi không thích nó?" Mộ Thần Hy ngẩn đầu lên hỏi.

"Đúng vậy, vừa háo ăn vừa ham tài lại còn nhát hơn thỏ, là một tên đòi nợ"

Vũ Linh trừng mắt xem Bạch Hỏa Tùng Thử, nói ra.

"Vậy ta giết nó"

Mộ Thần Hy đưa tay, dùng hấp lực kéo ra Bạch Hỏa Tùng Thử từ trong tay áo Vũ Linh, mặt không cảm xúc nói.

Vũ Linh hết hồn bắt lại Bạch Hỏa Tùng Thử, nhìn Mộ Thần Hy mặt lạnh, dù không thích Bạch Hỏa Tùng Thử nhưng Vũ Linh cũng không muốn giết nó ngay lúc này a.

"Sư thúc, không được a, không thể giết nó"

Chi chi chi.

Bạch Hỏa Tùng Thử mắt lấp lánh nước mắt, cảm động ôm tay Vũ Linh, quả nhiên là đây mới người tốt.

"Ngươi nói ghét nó" Mộ Thần Hy trần thuật lặp lại.

"Sư thúc, nó ăn ta không ít linh quả, giết đi quá dễ dàng."

Vũ Linh kéo Bạch Hỏa Tùng Thử lên trước mặt mình, mắt tràn ngập ánh sáng:

"Ít ra cũng phải nướng lên ăn mới đúng, không biết biến dị Hỏa Tùng Thử mùi vị thế nào? ."

Mộ Thần Hy:"..."

Bạch Hỏa Tùng Thử:"..." Nói người tốt đây?

Cuối cùng Bạch Hỏa Tùng Thử vẫn an toàn chạy trở về trốn trong ngực áo Vũ Linh, thề không đi ra tìm tra, trùng nhỏ thấy như thế kêu lên âm thanh tiêm tế như đang cười nhạo Bạch Hỏa Tùng Thử ngu xuẩn biểu hiện.

Tiểu diệp thuyền bay đi thêm nửa canh giờ, sau khi vượt qua ranh giới của Mộc U Cốc, Mộ Thần Hy để tiểu diệp thuyền hạ xuống một khu rừng, điểm dừng là bên cạnh một con suối nhỏ, không gian khoáng đạt rừng cây tạo ra bóng râm soi xuống mặt nước trông rất mát mẻ.

Vừa chạm chân xuống đất, Vũ Linh liền phát giác không ổn, bản năng làm ra nhanh nhất phản ứng là xoay người tránh né, nhưng dù vậy Vũ Linh cũng chỉ vừa vặn tránh thoát đường kiếm, trên mặt nạ xuất hiện vết rách dài.

"Sư...thúc?"

Khó tin xem Mộ Thần Hy, Vũ Linh không ngờ Mộ Thần Hy lại bất ngờ ra chiêu tập kích, nếu Vũ Linh không tránh né kịp thì hậu quả chính là bị lôi kiếm làm cháy khét, y như gốc cổ thụ sau lưng.

"Mười ngày trước, hồn bài của ngươi xuất hiện vết rách"

Mộ Thần Hy thu hồi linh khí, hạ tay xuống lạnh lùng nói với Vũ Linh, nghe Mộ Thần Hy nói thế Vũ Linh cảm thấy xung quanh áp suất không khí trở nên giảm mạnh xuống âm độ, thầm nuốt nước bọt.

ToT, Đến rồi!!!

"Sư...sư thúc, đây là một chút sự cố ngoài ý muốn, chỉ là do ta ngộ hiểu sau đó...éc..."

Vũ Linh tái nhợt xem xung quanh mình bị mười thanh lôi kiếm bao quanh, nhém chút là toi mạng nhỏ, tên này ra chiêu ngày càng hiểm.

Hơn nữa, Mộ Thần Hy kéo Vũ Linh đến đây, mục đích chẳng lẽ chính là để tiện hành xử? Rừng không hiu quạnh thế này, quả nhiên là thích hợp giết người.

"Ngộ hiểu? Ngộ hiểu đến mức lâm vào tâm ma? Ta nên khen ngươi thiên phú hay khen ngươi não ngắn mà tỏ ra nguy hiểm?"

Mộ Thần Hy bước tới, cười lạnh mở miệng.

Vũ Linh mặt đơ ra, sư thúc, người không cần học theo ta mấy từ ngữ hiện đại đó a, lại còn dùng nó để phỉ bán nàng, đáng hận là còn nói rất đúng rất chính xác, nhưng lại dùng cho mình thì Vũ Linh chỉ thấy hỏng bét thấu.

"Cái này...ta..."

Ấp úng không biết nên phản ứng thế nào cho phải, Vũ Linh thật muốn khóc được chứ, tuy Mộ Thần Hy vẫn là mặt than không biểu cảm, nhưng cái khí thế nặng nề kia rất dọa người a.

Vấn đề hiện tại phải bảo toàn mạng nhỏ trước đã, Vũ Linh đảo mắt cười cầu hòa giải thích.

"Nhưng chẳng phải ta đã an toàn trở ra rồi sao? Hơn nữa cũng thu hoạch không ít, thần thức cũng có tăng lên, lại nói chẳng phải đây là điều thường tình sao? Có nguy hiểm mới có trưởng thà..."

Mộ Thần Hy đặt tay lên đầu Vũ Linh lại xuống, hành động này khiến Vũ Linh hoàn toàn sửng sốt, trên đầu vang lên thanh âm lạnh lẽo tới tận xương.

"Ngươi muốn chết?"

Vũ Linh:"...không, không hề, ta biết lỗi rồi, xin sư thúc thứ lỗi."

Thế quái nào cảm giác như mình làm chuyện thương thiên hại lí a, hơn nữa Mộ Thần Hy có cần dùng kiếm đặt ngay cổ nàng không, làm ơn hạ xuống, đao kiếm không có mắt a.

"Lỗi là gì?"

"Ta không nên tự cho mình là thông minh đi đối đầu với chủ...không, ý ta là đi tìm chết"

Nhém chút nói ra mình cùng Thanh Huyền đối đầu, để Mộ Thần Hy mà biết bản thân mạo hiểm cùng một tiên nhân thần thức đối đầu, nói không chừng thanh kiếm trên cổ sẽ cắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện