Chương 35: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Lần Nữa Chạm Mặt

Vũ Linh thở dài xem bên cạnh Tiết Hoài Lâm, hiện bọn họ đang đứng cách đám người của Thiên Cơ Tông không xa.

"Ngươi đi một người là được, kéo theo ta làm gì?" Vũ Linh cau mi, buồn bực nói.

Tên này dám ở Vũ Linh chưa phản ứng đã lôi nàng đi theo sau đám người kia, Vũ Linh thật muốn đạp hắn mấy đạp cho hả giận, phải biết đi theo sát như thế này là rất nguy hiểm.

Nếu bị đám người đó phát hiện, nhất định sẽ là một hồi ác chiến, hai người bên Vũ Linh thương thế khi nãy đấu với Kim Dực Bàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhân số bên kia lại gấp năm lần, Vũ Linh muốn bỏ chạy lấy người được chứ?

Trọng yếu vẫn là Vũ Linh lo lắng thân phận bại lộ, đừng quên hình dáng chân thật của Vũ Linh chỉ là tám chín tuổi bé gái, nếu bị mọi người nhìn thấy nàng như thế, suy nghĩ của họ thế nào thì khó mà đoán hết được, nhưng chắc rằng nó không phải tốt lành gì.

"Một người rất nhàm chán thôi, mà được ta mang đi thế này, ngươi nên vinh hạnh mới đúng." Tiết Hoài Lâm nhúng vai, đắc ý nói.

"Ta không hứng thú cũng không nhờ ngươi mang ta." Vũ Linh khó chịu nhăn mi.

Giờ tiếp cận quá gần đám người kia, muốn đứng dậy rời đi nhất định sẽ bị bọn họ nhận ra, Vũ Linh thấy đầu mình bắt đầu đau.

"Dùng ngươi cái này thấp kém tu vi, để ngươi tự đi không chừng đám người kia đã bỏ mất dấu từ lâu" Tiết Hoài Lâm chê bai nói.

Vũ Linh liếc mắt, quyết định không cùng Tiết Hoài Lâm nói chuyện vô ích, Vũ Linh lấy ra một chiếc mặt nạ bạc cùng áo choàng phủ kín cả người, xem Vũ Linh như thế Tiết Hoài Lâm mặt đen.

"Ngươi đang làm gì thế?"

"Che dấu" Vũ Linh đội chúng lên, trả lời.

"Che dấu? Ngươi bị điên à, che dấu làm gì?"

"Giết người đoạt bảo" Vũ Linh tà nghễ, hứng thú trêu chọc nói.

Tiết Hoài Lâm:"..."

"Chẳng phải lúc này chúng ta cũng đang che dấu sao?" Vũ Linh còn chậm rãi bổ sung.

Quả thật lúc này bọn họ đang nấp sau một bụi cây, mắt nhìn qua kẽ hở xem bên ngoài tình huống, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng nghi là có bấy nhiêu đáng nghi.

"Khụ, nhưng ngươi không cần phải làm thế, ý ta là không cần ăn mặc thiếu thẩm mỹ như thế, mau chóng dẹp ngay đi."

Tiết Hoài Lam chê trách quét nhìn Vũ Linh trên dưới bị màu đen rộng thùng thình áo choàng che đậy, xem đặc biệt chướng mắt.

"Ngươi có thấy ai đi giết người đoạt bảo mà ăn vận trang trọng xinh đẹp chưa?" Dùng ánh mắt ngu xuẩn nhìn Tiết Hoài Lâm, Vũ Linh khinh bỉ nói.

"Ách, cũng đúng, không, nhưng ta đâu nói chúng ta đi giết người đoạt bảo?" Tiết Hoài Lâm trắng mắt nói.

Vũ Linh phiêu mắt:" Vậy tại sao ngươi không đi ra, nấp ở đây đếm giun à?"

"Hừ, ngươi đúng là không kiến thức, đây gọi là theo dõi" Tiết Hoài Lâm lắc tay, nghiêm túc nói.

"Trắng ra là rình mò đi, nhưng mặc như thế có gì không tốt chứ, lỡ như có thất bại thì chúng cũng không nhận ra" Vũ Linh nhếch môi cười nói thêm.

"Ngươi quên tên kia có Huyễn Ma Đồng sao?" Tiết Hoài Lâm phản bác, lại dùng ánh mắt ngu xuẩn quăng lại Vũ Linh.

"Ý ngươi là hắn có thể nhìn thấu qua y phục?" Vũ Linh chống cằm suy tư hỏi.

"Đúng vậy, cho nên dù ngươi có cải trang cũng không che dấu được hắn" Tiết Hoài Lâm cười nhạo xác định.

"Nếu như thế, vậy thì tên đó thật sự rất đáng khinh" Vũ Linh nắm chặc tay, tức giận nói.

"Hả? Ngươi nói thế là sao?"

"Nếu như thế chẳng phải hắn sẽ..."

"Sẽ thế nào?"

"Sẽ nhìn thấy mọi người trần như nhộng? Quả là tên háo sắc, dâm tặc, thô bỉ, nam nữ thông ăn."

Tiết Hoài Lâm nghe Vũ Linh nói thế, nhịn không được lảo đảo ngồi xuống đất, tay run run chỉ vào Vũ Linh, rống giận nói.

"Đầu óc ngươi suy nghĩ gì thế hả?"

Tiết Hoài Lâm hậm hực xoa trán, tên này đầu óc rốt cuộc chứa những thứ gì tạp nham không biết, trước giờ nhìn hắn rất nghiêm túc a, chẳng lẽ đây mới là bản chất thật của hắn, không lẽ Tiết Hoài Lâm ta cũng có lúc xem nhầm?

Vũ Linh nhìn hắn, thu hồi trêu tức nụ cười, nghiêm túc nói.

"Ta không nói đùa, thử nghĩ mà xem, nếu đúng như thế hắn không những có thể nhìn thấu qua phục xem đến thân thể ngươi, hắn thậm chí có thể xem đến bên trong cơ thể ngươi, tất nhiên nếu cơ thể ngươi không chứa mấy thứ kỳ quái gì đó thì không hề hấn gì cả, bất quá chỉ là cho hắn xem ngươi gân cốt tinh kỳ thế nào và cả nội tạng ngươi mà thôi, haha".

Bỗng cảm thấy thật ghen tỵ tên có Huyễn Ma Đồng kia, nếu Vũ Linh có đôi mắt đó, không chừng nàng không cần đến máy móc cũng có thể tiến hành phẫu thuật, chậc, xem ra rất tiện lợi a.

Tiết Hoài Lâm:(-.-') có lẽ hắn thật sự xem lầm người.

"Nhưng trọng yếu là hắn có thể xem đến túi trữ vật của ngươi chứa đồ bên trong, nếu trong đó có thứ khiến hắn động tâm, ngươi nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Dù ngươi có tự tin mình mình đánh lại hắn, nhưng đừng quên lúc này bên kia đông hơn ngươi, dù cho có thành công chạy thoát hắn cũng nhớ mặt ngươi, hoặc là ngươi cho rằng gia tộc mình mạnh mẽ đến không e sợ hắn, nhưng theo ta thấy tên này không phải kẻ rộng lượng gì, nên nhớ đôi lúc tiểu nhân ghi hận so rắn độc còn đáng sợ, vì ngươi áp chế hắn khiến oán hận của hắn ngày càng tích tụ đến mức điên dại, đến khi đó dù ngươi có là thần tiên hắn cũng liều mạng với ngươi." Vũ Linh đội vào mặt nạ, nói thêm.

Tiết Hoài Lâm sửng sốt, hắn quả thật chưa từng nghĩ sâu xa đến thế, vậy mà tên này lại có thể suy nghĩ ra, nếu lời hắn nói là đúng vậy thì xuất hiện trước mắt tên kia là hành động không sáng suốt, như thế chẳng khác nào đưa bảo vật lên cho tên đó xem, bên trong đan diền của hắn đang có một thứ vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể bị phát hiện.

Như lời tên này nói, cho dù có tránh thoát khi đối đầu, nhưng tên kia thân phận địa vị không phải là dễ chọc, tuy nhiên hắn cũng không e sợ gì điều đó, nhưng Thiên Cơ Tông có nhiều bí pháp khó lường, ai biết tên này có hay không thi triển lên mình, dù sao hắn cũng nên cẩn thận.

"Nhưng mà nếu bắt buộc phải chiến đấu với họ" Vũ Linh chợt lên tiếng, thu hút Tiết Hoài Lâm chú ý.

"Nếu buộc phải đối đầu với họ, cách tốt nhất là phải hạ gục được tên có Huyễn Ma Đồng, như thế sẽ dễ dàng hơn, ."

Tiết Hoài Lâm nghe Vũ Linh nói, bĩu môi:" Hắn là thân truyền đệ tử, lại có Huyễn Ma Đồng thiên tài, ngươi nghĩ Thiên Cơ Tông sẽ không lo gì mà cho hắn vào đây sao, mà dù có giết được thì trên người của hắn cũng có bí pháp có thể truyền lại hình ảnh trước khi chết trở về, đến lúc đó ngươi muốn trốn cũng vô ích"

"Thế nên mới che dấu, ngươi cho rằng hình ảnh đó cũng có Huyễn Ma Đồng có thể phá giải mọi chướng nhãn sao? Chẳng lẽ ngươi lại phơi ra bộ mặt thật để đi tìm tra?" Vũ Linh nhún vai nói.

"Ngươi nói cũng đúng. Nhưng lỡ như không thành còn bị hắn phát hiện, chẳng phải ngươi nói tiểu nhân rất đáng sợ sao?"

"Không sao cả, nếu hắn trả thù thì cứ phản bác lại là được, xưa nay ta chưa hề nhận mình là quân tử, nếu hắn tiểu nhân vậy thì ta sẽ so hắn còn tiểu nhân, thật ra ta luôn muốn làm tiểu nhân nhưng chưa có cơ hội, yên tâm đi, ta rất tử tế sẽ không đáng sợ đến không từ thủ đoạn, nên không cần lo lắng, fufufu."

Tiết Hoài Lâm:"..."

Ngươi như thế mới đáng lo.

"Theo ta đoán, Huyễn Ma Đồng dù đáng sợ, nhưng tên kia dù sao cũng chỉ là luyện khí kỳ, khả năng sử dụng có hạn, chỉ cần lợi dụng tốt điều đó ngươi có thể không phải e sợ gì, huống chi hắn đâu phải lúc nào cũng có thể thi triển và duy trì Huyễn Ma Đồng."

Vũ Linh dựa theo tư liệu trước kia mình đọc, nói ra chính mình suy nghĩ.

"Được rồi ta phải công nhận một điều, nhìn mặt ngươi ngu ngơ như thế, nhưng nói ra còn rất biết suy nghĩ, xem ra ngươi không ngốc như ta tưởng" Tiết Hoài Lâm tán thưởng xem Vũ Linh.

"Ngươi biết không, chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới nói những câu ngu xuẩn như thế." Vũ Linh cười híp mắt đáp.

Tiết Hoài Lâm trầm mặt, tên này đây là đang sỉ nhục hằn?

"Ngươi..."

"suỵt, bọn họ đang làm gì thế?" Vũ Linh ra dấu cắt đứt lời Tiết Hoài Lâm, nhìn chằm chằm qua kẽ hở, Tiết Hoài Lâm hít sâu bình ổn cơn tức giận, theo Vũ Linh nhìn ra ngoài.

"Nếu ta đoán không sai, nơi chúng đang đứng có một trận pháp, có vẻ chúng đang muốn phá vỡ trận pháp kia" Tiết Hoài Lâm quan sát một lúc mới nói.

Vũ Linh nhìn lại quả thật đám người kia đang ra tay đánh vào vách dá, tuy nhiên vách đá vẫn toàn vẹn, nhưng lại lộ ra một bán cầu trong suốt của phòng hộ trận, cũng hiện ra bên trong phòng hộ trận nhóm người.

Vũ Linh sửng sốt xem bảy người đang bị vây bên trong phòng hộ trận, thật không ngờ rằng trong đó lại là Tiêu Lẫm nhóm người.

--- --- ---

Lưu Thẩm Nhã từ truyền tống của truyền thừa điện đi ra, nàng mới nhớ rằng mình còn một nhiệm vụ, đó là thu thập La Diệp Quả vẫn chưa hoàn, thành trong khi bí cảnh lại sắp kết thúc, vì thế theo bản đồ mình lấy từ mấy người Triệu gia muốn chặn giết mình trước kia mà tìm đến.

Sau khi giết chết yêu thú thủ hộ La Diệt Quả, Lưu Thẩm Nhã liền nhanh chóng hướng đến cửa ra của bí cảnh, nhưng đi không lâu nàng liền thấy đội ngũ của Thiên Cơ Tông và Thiên Kiếm Tông giao chiến.

Theo mấy lời họ trao đổi, Lưu Thẩm Nhã biết được, hóa ra là đám người Thiên Cơ Tông muốn cướp hết thành quả mà hai bên đạt được, cũng tự ý bỏ qua thống nhất từ trước đặt ra mà chiếm lấy cho riêng mình.

Nếu nhớ không lầm Tô Duyệt cũng là Thiên Cơ Tông đệ tử, hừ, quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Nhưng dù đám người của Thiên Kiếm Tông có thất thế, thì Lưu Thẩm Nhã cũng không ra mặt giúp đỡ, chuyện này vốn không liên quan đến nàng, đối phương người đông thế mạnh nên Lưu Thẩm Nhã dù có tham dự cũng chưa chắc địch lại, mà nàng cũng không có lý do gì giúp đỡ bọn họ.

Cùng tông phái?

Buồn cười, đám người Triệu gia và Sơn gia không ngừng đuổi giết nàng, bọn họ có từng nghĩ đến tình đồng môn, vậy thì tại sao Lưu Thẫm Nhã lại phải không tiết gì giúp đỡ họ, hơn nữa nếu ra mặt lúc này chẳng phải muốn nàng đối đầu với Thiên Cơ Tông sao.

Chỉ là sau khi thấy hai tên đệ tử của nhóm người Thiên Kiếm Tông hi sinh mình để những người khác rời đi, Lưu Thẩm Nhã lại nhớ đến kiếp trước đội hữu cũng từng vì mình làm ra như thế hành động.

Vì thế Lưu Thẩm Nhã quyết định cứu hai người kia, dùng ẩn thân phù che dấu thân hình, Lưu Thẩm Nhã không muốn trực diện giao chiến, Thiên Cơ Tông đám người kia tu vi đều cao hơn nàng, cho nên Lưu Thẩm Nhã ném ra phù lục đánh lạc hướng bọn họ, lại dùng mình từ Truyền Thừa Điện có được truyền tống phù mang hai người kia rời đi.

Truyền tống phù này chỉ là khoảng cách ngắn truyền tống, Lưu Thẩm Nhã chỉ có sáu tờ, thứ này phải là nguyên anh trở lên tu sĩ, có thể tham ngộ hư không mới luyện chế ra được, tuy là khoảng cách ngắn truyền tống, nhưng cũng đủ tránh thoát đám người kia.

Lưu Thẩm Nhã lại không biết, từ khi nàng dùng ẩn thân phù đi ra thì đã bị phát hiện, kể cả việc nàng che dấu thân phận cũng bị nhìn ra, chỉ là ngươi kia không muốn điểm ra mà nhìn xem nàng có thể làm gì.

Cho đến khi thân ảnh của Lưu Thẩm Nhã và hai người của Thiên Kiếm Tông biến mất sau khi truyền tống phù phát động, người kia mới nở một nụ cười hưng phấn.

Là một con mồi thú vị.

---

Vũ Linh im lặng đỡ trán, làm thế nào mà lại gặp hai người này nữa rồi.

Đúng là nghiệt duyên.

Khi nãy sau khi đám người của Thiên Cơ Tông phá tan phòng ngự trận của Tiêu Lẫm nhóm người, Vũ Linh thấy nhóm Tiêu Lẫm ai ai cũng đều thương nặng, vì vậy sau khi phòng ngự trận pháp biến mất, Tiêu Lẫm nhóm người không thể duy trì quá lâu trước đám người của Thiên Cơ Tông.

Ngay lúc Vũ Linh định ra tay giúp đỡ thì lại thấy Lưu Thẩm Nhã mang hai người khác chạy đến, Lưu Thẩm Nhã đã dùng phù lục công kích Thiên Cơ Tông đám người, Vũ Linh đoán giờ Lưu Thẩm Nhã tu vi quá yếu bên này người đang bị thương nặng, cho nên chỉ có thể dùng phù lục để đối phó họ.

Dù sao Lưu Thẩm Nhã rất có vẽ phù triện thiên phú, nay có thêm phù văn truyền thừa, chỉ cần cho nàng thời gian thì rất nhanh Lưu Thẩm Nhã có thể vẽ ra thêm nhiều phù lục khác, sau này cũng có thể vẽ phù lục bán lấy linh thạch là vô cùng dễ dàng.

Ở Lưu Thẩm Nhã sắp ném ra thượng phẩm bạo linh phù, thì Tô Duyệt đúng lúc xuất hiện ngăn chặn, cho nên Vũ Linh đang rất rối rắm, tình hình hiện tại như thế này, không biết mình có nên đi ra?

Tiêu Lẫm dù sao cũng là biểu đệ của Tiêu Diễm, nếu bỏ mặt hắn chết thì thật khó mà nói với Tiêu Diễm việc mình thấy chết không cứu.

Nhưng giờ cả Lưu Thẩm Nhã và Tô Duyệt hai cái đại sát khí đều ở đây, Vũ Linh trầm mặt, nàng muốn lẳng lặng.

Tô Duyệt mắt mang sát khí xem Lưu Thẩm Nhã, lạnh lùng nói.

"Lưu Thẩm Nhã, ngươi muốn lại dùng bạo linh phù lần nữa với người của Thiên Cơ Tông ta, hừ, đừng hòng, ta sẽ không để ngươi dùng thêm lần thứ hai"

Tên này là nữ nhân?

Mọi người sửng sốt xem nam nhân đứng trước mặt Thiên Kiếm Tông đám người, khó mà tin rằng trước mắt họ là một nữ nhân, nhưng lời Tô Duyệt nói cũng không phải là giả, còn chỉ ra tên thật, như vậy người này thật là nữ nhân?

La Hoàng Thanh nhếch môi cười, từ lần đầu gặp mặt hắn đã nhận ra người này là nữ nhân, nhưng hắn tò mò là nữ nhân này không hề dùng huyễn thuật để biến đổi, nếu không phải hắn có Huyễn Ma Đồng, có lẽ hắn cũng bị nữ nhân này qua mặt.

Chính vì nể tình nữ nhân này có thể khơi gợi hắn hứng thú, vì thế hắn quyết định cho nàng mang hai con chuột chết kia rời đi, thật không nghĩ đến nữ nhân này nay lại tự mình tìm đến, lại còn mang thêm hai con chuột chết kia.

Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô lối ngươi lại vào, vậy thì đừng có trách nếu hắn ra tay chơi đùa.

Nhưng làm thế nào mà Tô Duyệt lại nhận ra trước mắt người này thân phận, xem kia mang đầy sát ý ánh mắt, La Hoàng Thanh càng phát ra tò mò.

Nữ nhân này có thể khiến Tô Duyệt câm hận đến thế, hắn thật muốn biết giữa họ đã sảy ra điều gì, biết đâu từ nữ nhân này có thể tìm ra Tô Duyệt yếu điểm, như thế La Hoàng Thanh hắn ở Thiên Cơ Tông sẽ không phải lo lắng Tô Duyệt đè mình danh tiếng.

Lưu Thẩm Nhã nắm chặc thanh kiếm trong tay, gắt gao xem hồng y nữ tử trước mắt, lại là Tô Duyệt nữ nhân này, tại sao lúc nào Tô Duyệt cũng đến đúng lúc nàng sắp thành công?

"Tô Duyệt, ngươi lại muốn gì?"

Lưu Thẩm Nhã cũng không tiếp tục giả giọng nam, dùng thanh thúy lại trong trẻo lạnh lùng giọng nữ nói ra.

Mọi người lúc này mới xác định, người này quả thật là nữ nhân, mà còn có vẻ là quen biết với Tô Duyệt.

"Muốn gì? Lưu Thẩm Nhã đầu óc ngươi có bệnh sao? Câu này đúng ra người hỏi phải là ta mới đúnga "

Tô Duyệt chế nhạo nhìn Lưu Thẩm Nhã, không chút nể mặt nói.

"Ngươi..."

"Chờ đã"

Tiêu Lẫm ho khan đứng dậy, cố sức mở miệng ngăn lại Lưu Thẩm Nhã lời nói, gật đầu ra hiệu với Lưu Thẩm Nhã, thấy thế Lưu Thẩm Nhã trầm mặt, nhường cho Tiêu Lẫm đi ra trước mặt Tô Duyệt, khó khăn mở miệng hỏi.

"Vị này có phải là Thiên Cơ Tông Tô Duyệt đạo hữu?"

"Là ta" Tô Duyệt nhìn Tiêu Lẫm, gật đầu xác nhận, lòng lại nghĩ không biết tên này muốn gì.

"Ta là Tiêu gia Tiêu Lẫm"

"Tiêu gia? Ngươi có quan hệ thế nào với Tiêu Diễm?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện