Chương 34: Mộc U Cốc Bí Cảnh-Hội Ngộ

Dĩ nhiên là ngộ hiểu.

Nha đầu này lại có thể bước vào ngộ hiểu, còn là vì phát một tâm ma thề?

Đây là lần đầu hắn ra mắt trường hợp như thế, Thanh Huyền lắc đầu bật cười, thật là làm người kinh ngạc nha đầu.

Tuy hắn bị vây ở đây bao năm qua, nhưng nhờ những người đi vào mỗi năm mươi năm, Thanh Huyền cũng nắm bắt được tu chân giới trạng huống, có thể cho ra người có thiên tư và linh căn tốt như Vũ Linh hắn nghĩ hẳn là một đại tông môn nào đó, chắc chắn đó không là một tán tu có thể đi ra bực này thiên tài.

Nhưng nếu để Thanh Huyền biết sỡ dĩ Vũ Linh có thể đi vào ngộ hiểu, chính là đồng tình cho mình, nhất định sẽ tức đến hộc máu, nhưng Thanh Huyền không biết, còn cho là do Vũ Linh phát tâm ma thề mà ngộ hiểu, vì thế mới động tâm ra tay giúp Vũ Linh một thanh.

Thanh Huyền phất tay, trong nháy mắt đặt ra cho Vũ Linh một tụ linh trận, sắp xếp ổn thỏa sau đó Thanh Huyền mới nhìn sang hai vật nhỏ bên kia.

"Một biến dị lửa tùng thử và một tiểu linh trùng, một tổ hợp linh sủng kỳ lạ, đáng tiếc đều là phụ trợ hình. Hửm? Các ngươi còn chưa ký kết khế ước?"

Chi...chi...

Sa...sa...sa...

Thanh Huyền nhìn màu trắng Lửa Tùng Thử cùng trùng nhỏ đang nhìn hắn kêu to, cười nói.

"Coi ra các ngươi đối với nha đầu kia còn rất có thiện cảm, yên tâm đi, tiểu nha đầu này chỉ đi vào ngộ hiểu, nếu nắm bắt tốt đây là cơ duyên lớn của nàng. Chỉ là..."

Nhìn Vũ Linh đang ngồi, Thanh Huyền thật sâu nhíu mi, hắn không lầm thì nha đần này đang gặp phải tâm kết, điều này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến khả năng ngộ hiểu, thậm chí trường hợp tệ nhất chính là...

Hy vọng không tệ đến mức đó.

Vũ Linh lúc này đang lâm vào cảnh giới huyền diệu quen thuộc, là lần trước bị Tô Duyệt và Lưu Thẩm Nhã cắt đứt trạng thái kia, Vũ Linh cảm thấy nếu mọi thứ trong đầu đều rất thanh minh rõ ràng, kể cả những vấn đề nan giải phía trước cũng có thể dễ dàng thấu hiểu.

Hấp thu linh khí cũng trở nên thuận lợi lưu sướng, Vũ Linh hy vọng trạng thái này có thể tiếp tục kéo dài, nhưng rất nhanh Vũ Linh liển biến sắc, sửng sờ xem trước mắt cảnh vật.

Một nơi quen thuộc.

Trống rỗng.

Lạnh lẽo.

Mờ mịt.

Xung quanh chỉ là một màu xám vô tận, không một bóng người, không một âm thanh, cảm giác như quay trở về lúc trước, khi mà Vũ Linh lần đầu tỉnh lại và nhận ra mình bị vây nhốt nơi đây.

Màu xám không gian.

Làm Vũ Linh chợt cảm thấy mấy năm qua mình đi đến thân thể Nhị Nha, và ba năm sinh sống trên Lăng Tiêu Phong, tất cả đều là một giấc mộng.

Tỉnh lại, Vũ Linh vẫn cô độc rong màu xám không gian, như một linh hồn lạc lối, mãi mãi đều không thể chạy thoát nơi này trói buộc

Sợ hãi.

Cô độc.

Vũ Linh tái mặt, cảm giác mờ mịt cùng tuyệt vọng tràn ngập tâm trí, chúng như muốn nhấn chìm Vũ Linh, kéo nàng rơi vào vực sâu cô độc.

Làm sao có thể?

Rõ ràng chỉ vừa khi nãy nàng còn đứng trong Truyền Thừa Điện, tại sao lại quay về màu xám không gian, rốt cuộc chuyện gì đang sảy ra thế này?

Là mơ, đây chỉ là mơ thôi, chỉ cần tỉnh lại mọi thứ sẽ quay trở lại như trước, phải, nhất định là thế.

Tự mình trấn an, Vũ Linh vỗ vỗ gương mặt, cố gắng trấn định tinh thần, nhưng khi nhìn đôi tay đang dần trở nên trong suốt của mình, mọi cố gắng tỉnh táo của Vũ Linh trong nháy mắt tan nát.

Không thể nào!

'Ngươi đến rồi'

Đâu đó chợt vang lên âm thanh mờ mịt, Vũ Linh sửng sốt mạnh quay đầu, không thể nào, so bất cứ ai Vũ Linh càng hiểu rõ bên trong màu xám không gian tuyệt đối không có người khác tồn tại, vậy giọng nói đó từ đâu đến.

"Thanh Huyền?"

Vũ Linh ngây ngẩn xem trước mắt bóng người màu trắng, không, bóng người trước mắt không phải Thanh Huyền, vậy là ai?

"Ngươi là ai?" Vũ Linh cảnh giác lùi ra sau, lên tiếng hỏi..

"Ta? Ta chính là ngươi, nhưng cũng không là ngươi."

Bóng người vừa nói xong, màn sương trắng bao quanh cũng biến mất, đồng tử Vũ Linh co rụt lại, bóng người trước mắt chợt biến thành Nhị Nha bộ dáng.

Đúng vậy, chính là bộ dáng hiện tại của Vũ Linh, nói đúng hơn chính là gầy yếu sơn thôn bé gái Nhị Nha.

"Nhị Nha? Không thể nào!"

Vũ Linh hốt hoảng nói, chuyện gì đây? Tại sao Nhị Nha lại xuất hiện, Vũ Linh và Nhị Nha giờ đã hoàn toàn dung hợp, điều trước mắt này là không thể nào sảy ra.

"Ngươi đang sợ hãi sao? Khi mà ngươi đã đoạt đi thân thể ta, đoạt mất cả những gì ta nên có? Ngươi không chỉ là một linh hồn ngoại lai, còn là một kẻ độc ác, ngươi chiếm lấy thân thể ta, dành đi những vinh quang mà đúng ra nên thuộc về ta.

Không chỉ như thế, người còn tự cho là đúng mà tước đi sự tồn tại của ta, đúng ra người nên chết mới là ngươi mà không là ta, ở thế giới kia ngươi đã chết rồi, nhưng ngươi lại nghiễm nhiên đến đây và đoạt đi mọi thứ của ta, ngươi..."

"Không, ngươi không phải là Nhị Nha, ngươi là ảo ảnh"

Lắc lắc đầu, Vũ Linh cố ngượng nói ra, nhưng Vũ Linh nhận ra giọng nói của mình trở nên yếu ớt không chút lực.

Rất nhanh Vũ Linh hồi thần lại mắt lạnh lùng nhìn người trước mắt, xem đối phương có một đôi màu xám ánh mắt, Vũ Linh xác định người trước mắt tuyệt đối không phải là Nhị Nha, cho nên Vũ Linh lập lại lần nữa, kiên định nói.

"Ngươi không phải Nhị Nha, càng không là ta."

"Nếu ngươi đã nói như thế, vậy nói đi...ngươi là ai?"

Nhị Nha cười khẽ hỏi lại, màu xám bạc đôi mắt ẩn hiện âm dương đồ án, Vũ Linh sửng người, há miệng ngập ngừng.

"Ta...ta...ta là..."

"Ngươi là Vũ Linh hay là Nhị Nha? Là người của thế kỷ hai mươi mốt hay là nữ xứng trong tiểu thuyết? Ngươi là ai?"

"Ta là..."

Tại sao?

Tại sao lại không thể thốt ra một lời, nói rằng mình là Vũ Linh là hai mươi sáu tuổi cô gái sinh sống ở hiện đại, vô tình đi đến thế giới này, mọi thứ sảy ra không là Vũ Linh muốn, nhưng tại sao, chỉ một câu đơn giản như thế Vũ Linh lại không thể thốt ra?

Trong đầu chợt tràn đầy những hình ảnh xa lạ, những hình ảnh đúng ra không nên tồn tại, đầu đau đớn như búa bổ, Vũ Linh ôm đầu cố xua đi cơn đau.

Sau một lúc, Vũ Linh dần buông tay ra mắt trở nên mờ mịt, miệng không ngừng lặp lại ba từ.

Ta là ai?.

'Nhị Nha' thấy thế, miệng khẽ nhếch lên độ cong nhẹ, màu xám không gian nháy mắt như trở nên ngưng đọng.

Thanh Huyền nhìn Vũ Linh xung quanh linh khí bắt đầu trở nên hỗn loạn, thở dài lắc đầu, quả nhiên như hắn dự đoán.

Một khi ngộ hiểu gặp phải tâm kết, hoặc là nhờ đó phá khai tâm kết mở ra thật lớn cơ duyên, nhưng nếu không thành nó sẽ trở thành tâm ma, còn là ký ức bị che dấu sâu nhất trong lòng.

Màu trắng lửa tùng thử cùng trùng nhỏ lo lắng xem Vũ Linh bên trong trận pháp, không ngừng chạy loạn dưới chân Thanh Huyền.

"Ta cũng muốn giúp nàng, nhưng không thể a, người buộc nút phải tự mở nút, các ngươi giờ nên im lặng và tin vào tiểu nha đầu là được"

Thanh Huyền liếc mắt xem chúng, bất đắc dĩ nói, hắn dù muốn cũng không thể mạnh mẽ đi vào thần hồn của Vũ Linh kêu gọi nàng tỉnh, vì như thế không chừng sẽ khiến Vũ Linh thần hồn bị thương tổn nặng do không trụ được hắn xâm nhập, đến đó còn nguy hiểm hơn.

Nha đầu, đến nước này ngươi phải tự mình thoát ra rồi, đừng để ta thất vọng...

--- --- ---

Thiên Kiếm Tông.

Lăng Tiêu Phong.

Mộ Thần Hy và Tử Dận đang trò chuyện thì chợt thấy hồn bài của Vũ Linh không ngừng rung lên, ánh sáng từ đó phát ra chợt sáng đến chói mắt, lại nhanh chóng mờ đi như sắp tắt.

Tử Dận bắt lấy hồn bài, vẻ mặt trầm ngưng.

"Tiểu Vũ gặp chuyện rồi, có thể khiến hồn bài biểu hiện thế này, nha đầu đó đang sảy ra chuyện gì?"

Mộ Thần Hy mặt không cảm xúc mắt nhìn Tử Dận, lại dời đến trên tay Tử Dận hồn bài, nâng lên tách trà, Mộ Thần Hy nói.

"Nàng không chết"

Tử Dận trắng liếc mắt:" Ngươi không thể tỏ ra lo lắng sao? Dù sao nàng cũng theo ngươi ba năm rồi, cũng là nửa sư phụ còn gì."

"Ta không phải sư phụ nàng"

Mộ Thần Hy lạnh tanh đáp trả, Tử Dận mặt đầy hắc tuyến, quả nhiên là tên đệ tử của hắn, đủ lạnh.

"Nàng sẽ không chết"

Nghe Mộ Thần Hy lặp lại như thế câu nói, Tử Dận kinh ngạc nhìn sang, nhưng Mộ Thần Hy đã đứng lên quay lưng lại.

"Ta trở về tu luyện. Chuyện của Linh Nhi, tự nàng biết giải quyết"

Nói xong liền rời đi, Tử Dận thiêu mi mắt mang tham cứu nhìn Mộ Thần Hy rời đi bóng lưng, tên đồ đệ này có vẻ rất tin tưởng vào Tiểu Vũ a.

Tử Dận dời mắt xuống hồn bài phát ra yếu ớt ánh sáng, xoa xoa mi tâm khẽ nói.

"Tiểu Vũ a, ngươi phải sống sót trở về đấy, bằng không bộ xương già như ta sẽ buồn tới mốc meo mất--"

Tiếng nói hòa tan vào không khí, theo gió thổi nhè nhẹ qua tán cây, màu đỏ hoa đào rơi lả tả trong gió, tô điểm cho nam nhân có dung mạo tuyệt trần như trích tiên đang ngồi bên hồ.

--- --- --- ---

'Vũ...'

Là ai?

'Vũ Linh..."

Là ai đang gọi?

'Vũ Linh.'

Vũ Linh mở bừng mắt, sương mù mờ mịt trong đôi mắt dần tiêu tán, trở nên thanh minh sáng rõ như bầu trời sau cơn mưa.

Phải rồi, Ta là Vũ Linh.

Mặc kệ là Vũ Linh của hai mươi mốt thế kỷ, hay là nữ xứng Nhị Nha trong tiểu thuyết, giờ chỉ còn ta, một Vũ Linh của thực tại.

Vũ Linh không phải là người tước đoạt Nhị Nha tồn tại, nàng là người đầu tiên đi vào thân thể này, nếu không phải lúc đầu linh hồn Vũ Linh quá yếu ớt, phải tiến vào thức hải tịnh dưỡn, thì linh hồn Nhị Nha sẽ không tiến đến.

Hơn hết, kẻ giết Nhị Nha không phải Vũ Linh, tuy nói Vũ Linh dung hợp với Nhị Nha, nhưng thật ra cái nàng dung hợp là ký ức cùng cảm xúc mà Nhị Nha để lại, có lẽ hiện tại linh hồn thật sự của Nhị Nha đã đầu thai rồi.

Vũ Linh chưa từng tước đoạt bất cứ thứ gì, thậm chí còn giúp Nhị Nha nhiều lần, kể cả lúc thử luyện và cả thân nhân của Nhị Nha.

Nhưng giờ Vũ Linh không cần phải lo lắng thêm điều gì, hiện đại cũng được, tu chân giới cũng tốt, không cần đi xem kịch tình thế nào, không cần quan tâm nữ chủ nữ xứng tranh đấu ra sao.

Mục tiêu duy nhất chính là sống cho chính mình, Vũ Linh không cần như Lưu Thẩm Nhã phải leo lên đại đạo đỉnh cao, càng không cần như Tô Duyệt mạnh mẽ để thủ hộ thứ quan trọng với mình.

Ba ngàn thế giới cùng vô số những điều thú vị, tại sao lại phải bó buộc mình trong một quyển tiểu thuyết ghi chép?

Buồn cười xưa nay Vũ Linh tự cho mình là hờ hững bất cần, nhưng thực ra nàng luôn ám ảnh bởi cảm xúc tuyệt vọng đau đớn của Nhị Nha, bất an sợ hãi sau khi thoát khỏi cô độc, lạ lẫm hoang mang khi đi vào một thế giới xa lạ, e dè lo lắng nhận ra mình lại thành nữ xứng trong tiểu thuyết.

Lúc nào cũng tỏ ra như người đứng xem, đắc ý vì mình nắm giữ tương lai kịch tình, giờ Vũ Linh mới nhận thấy được, bản thân hóa ra là như thế nhu nhược đến tệ hại.

Nhưng sẽ không còn nữa, Vũ Linh không muốn sống chui rúc trong chiến lồng mình tự tạo ra, nàng phải ra ngoài, phải tự mình tìm ra mục tiêu mới của bản thân ở thế giới này.

Nghĩ thông như thế, Vũ Linh thấy cả người nhẹ bỗng thư thoái, bên tai vang lên tiếng vỡ vụn thanh thúy, thân thể cũng trở nên ngưng thực, Vũ Linh cười, nụ cười thuần túy nhất từ khi đi đến thế giới này.

"Chúc mừng ngươi"

Vũ Linh nhìn sang đối diện 'Nhị Nha', giờ Vũ Linh đã phá được tâm kết, nhưng người trước mắt còn chưa biến mất, kể cả màu xám không gian.

"Ngươi không là Nhị Nha, cũng không là tâm ma của ta" Vũ Linh nghiêm túc mở miệng.

Kia 'Nhị Nha' cười xác nhận Vũ Linh lời nói:

"Không tệ, ta quả thật không là Nhị Nha cũng không là tâm ma của ngươi."

Yên lặng nhìn một lúc, xem kia màu xám ánh mắt, Vũ Linh chợt quỷ dị nghĩ đến màu xám sương mù trong đan điền, Vũ Linh nghiên đầu do dự nói.

"Ngươi là màu xám sương mù, đúng chứ?"

"Nếu ngươi cho là như thế."

'Nhị Nha' cười đáp trả, lại ngẩn đầu nhìn lên trên, quay đầu cười khẽ nói.

"Đến lúc ngươi rời đi rồi."

"Chờ đã, ngươi thật sự ai? Khi nãy có phải là ngươi kêu gọi ta thanh tỉnh?"

Vũ Linh thấy đối diện ' Nhị Nha' thân thể dần mờ nhạt, vội vàng tiến lên hỏi.

"Vẫn chưa đến lúc. Người gọi ngươi không phải là ta, là hắn..."

Bộ dạng đã quay trở lại thành bóng trắng, Vũ Linh như vẫn thấy nụ cười dịu dàng xinh đẹp trên gương mặt quen thuộc kia, trước khi biến mất bên tai Vũ Linh vang lên âm thanh nhỏ nhẹ.

'Hãy...nhìn..hắn..."

"Uy, chờ đã..."

Vũ Linh nhanh tay đưa ra như muốn bắt lấy bóng trắng, nhưng chạm vào chỉ là một luồng khói nhẹ phiêu tán vào không gian màu xám.

"..."

Vũ Linh thu tay về, trầm mặt một lúc mới thở dài, ngẩn đầu lên đã là như trước thấu triệt tinh lượng đôi mắt, nhưng so trước càng thêm sáng rỡ thanh minh.

"Nói không rõ như thế, kêu ta thế nào làm a"

Lẩm bẩm cào nhào vài câu, Vũ Linh thở dài, lại thêm một khúc mắt khác mà Vũ Linh không biết.

Thanh Huyền kinh ngạc xem linh khí xung quanh Vũ Linh bắt đầu ổn định trở lại, lúc này chúng lại tạo thành một vòng xoáy bị đan điền của Vũ Linh điên cuồng hút vào.

Nhưng quỷ dị là nha đầu này hấp thu gần hết linh khí trong căn phòng này, vậy mà không có chút dấu hiệu nào của việc tăng cấp.

Còn định hút bao lâu nữa đây? Đan điền nha đầu này là động không đáy sao?

Phải biết số linh khí trong đây đủ để một tên kim đan kỳ tăng lên nguyên anh, vậy mà...Thanh Huyền không khỏi nhìn kỹ Vũ Linh, nha đầu này là từ đâu ra yêu nghiệt?

Trong đan điền, Vũ Linh 'nhìn' xem màu xám sương mù đang lấy mắt thường có thể thấy cắn nuốt linh khí, trọng điểm là nó không nhả ra linh khí cho Vũ Linh a.

Hửh?

Vũ Linh nhìn lại, thấy màu xám sương mù đang dần tụ lại, mơ hồ nó có hình âm dương đồ án, giống như đôi mắt của bóng trắng 'Nhị Nha' kia, chuyện này...là thế nào nữa đây!!!!

--- --- ---

"Đến lúc ngài tìm ra truyền nhân và khi Mộc Thương Phái chấn hưng lại ở tu chân giới, ta sẽ đến chúc mừng, hơn nữa ta tin rằng, nhất định ta sẽ gặp lại ngài-"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện