Chương 2: Đối Mặt Nữ Chủ

Tới sáng Vũ Linh giật mình tỉnh dậy, lòng còn dâng lên chút mơ hồ, cho đến khi bị sương lạnh làm cho rùng mình thanh tỉnh.

Vũ Linh vỗ vỗ gương mặt cho tỉnh táo, lại hồi tưởng những gì sảy ra, Vũ Linh mới xem như xác định mình không nằm mơ, Vũ Linh nay đã có thân thể, còn thành người vừa bị nữ chủ hại chết.

Phải rồi, còn thử luyện, Vũ Linh nhanh chóng xem lại thời gian, thấy sắp đến thời gian kết thúc thử luyện thứ ba, may mắn tỉnh vừa kịp lúc, không thì nguy to.

Chợt nhớ trên ngực làn da lành lặn không tỳ vết, mà phần ngực áo lại tràn đầy máu nhìn thế nào cũng thấy thật không bình thường, nếu trở về nhất định bị tra xét.

Bất đắc dĩ Vũ Linh hít sâu một hơi, bẻ ra mấy nhánh cây sắt nhọn, lần theo dấu trảo trên áo mạnh tay rạch xuống.

Đau đớn làm Vũ Linh tỉnh táo hơn, máu lập tức máu chảy ra phủ ướt đè lên lớp áo đã bị máu khô nhộm đen hôm qua.

Vũ Linh cắn răng nhịn đau, đây chỉ là vết thương nhẹ, xem chảy máu nhiều nhưng không sâu, trước kia làm bác sĩ nên Vũ Linh rất biết nắm bắt lực đạo khiến mình giảm thiểu nhất nguy hiểm.

Nhưng vẫn chưa đủ, vết rạch do nhánh cây và vết cào do yêu thú tạo ra hoàn toàn khác biệt, Vũ Linh lại phát rồ chọc ngoáy vết thương cho nó càng giống như vết cào.

Đau tất nhiên là đau, đau vô cùng, nhưng đau như vậy lại khiến cho Vũ Linh mới thấy mình không phải nằm mơ, không cần mở mắt ra đã bị vây nhốt, không thể cảm nhận nóng lạnh hay cảm nhận đau đớn của thể xác máu thịt.

So với cảm giác biệt lập ấy, chút đau đớn tới suýt té ngã này, thì có đáng là gì? Ngược lại, Vũ Linh thấy mình thế này mới giống một con người.

Lúc tối khi leo cây Vũ Linh cũng bị nhánh cây va quẹt không ít, nhìn Vũ Linh hiện tại nhất định so ăn mày còn thê thảm, nên khi sắp chết ngất vì đói và mất máu, thảm trạng như sắp về gặp ông bà của mình, Vũ Linh mới hài lòng và có thể an tâm rời đi.

Không phải Vũ Linh biến thái hay tàn nhẫn với chính mình, nhưng đây là tu chân giới, đối mặt với đám người tinh mắt kia nếu bản thân quá lành lặng nhất định sẽ dẫn tới hoài nghi.

Chưa kể còn một sát thủ nữ chủ nhìn chằm chằm, thay vì khiến mọi chuyện rắc rối, Vũ Linh lại tình nguyện nhịn đau dày vò mình, ít ra cũng tránh được nhiều thứ phiền toái không đáng có sẽ kéo tới phía sau.

Làm xong mọi thứ thì thời gian kết thúc thử luyện cũng vừa vặn đến, ngay lập tức Vũ Linh bị một luồng ánh sáng trắng bao phủ lại.

Ánh sáng mạnh mẽ chói mắt làm Vũ Linh vô thức nhắm tịt lại, đến khi xung quanh truyền tới quay cuồng chóng mặt cảm giác, Vũ Linh biết mình sẽ phải đối diện với nữ chủ và vô số rắc rối sắp tới.

Lưu Thẩm Nhã cùng đám người đợi đến thời gian liền thấy lần lượt có người bóp vỡ truyền tống phù trở về, trong lúc đó có không ít người bỏ cuộc, cuối cùng từ hai trăm người duy trì lại chỉ có chưa tới một trăm người còn kiên trì tới cùng.

"Làm tu sĩ phải thường xuyên đối mặt với yêu thú cùng trải nghiệm sinh tử, những ai chỉ vừa đối mặt đám yêu thú cấp thấp này mà đã bỏ cuộc, sau này dù có tu tiên cũng không đi được bao xa"

Một tu sĩ phụ trách giám sát nhìn lại những người bỏ cuộc, thở dài lắc đầu.

"Phía sau còn hai thử thách khác, không biết sẽ còn trụ lại mấy người." một người giám sát khác cũng thở dài nói.

Chờ thêm mười phút vẫn không thấy có người trở về, kiểm tra lại số người thì ngoại trừ đứa bé kia thì đã đủ, hai vị giám sát nhìn nhau gật đầu, một người mở miệng nói.

"Thử thách thứ ba kết thúc, có sáu mươi bảy người thông qua, những người còn lại sẽ được đưa trở về..."

"Chờ đã" một giọng nói cắt ngang lời vị giám sát.

Mọi người nhìn lại, thấy một luồng sáng quen thuộc xuất hiện, là ánh sáng của bí cảnh truyền tống.

Từ trong ánh sáng, một người có bộ dáng bẩn thỉu rách nát, tóc rối như tổ chim đi ra, là một tiểu cô nương, quần áo trên người tiểu cô nương ấy đều bị phá nát nhiều chỗ, trông vô cùng thảm hại.

Đặc biệt là ở ngực, nơi đó có một vết cào to lớn, phía trên dính rất nhiều máu, tiểu cô nương dùng một cành cây chống đỡ thân thể, miệng thở dốc nặng nề lê lếch từng bước chân nặng nhọc, máu chảy dài theo từng bước đi, dù vậy nhưng đôi mắt của tiểu cô nương ấy vẫn thấu triệt sáng ngời rất thu hút.

"Xin lỗi hai vị tiên trưởng, ta tới trễ" Vũ Linh nén xuống cảm giác quay cuồng, tầm mắt cũng chói xanh đến gần như không thể nhìn thấy gì, miệng lại khó khăn lên tiếng.

"Ngươi là Nhị Nha, người té xuống vách núi?" Hai vị giám sát kinh ngạc xem Vũ Linh, thật khó tin tiểu cô nương này vẫn còn sống trở về.

"Là ta, may mắn dưới vực là một hồ nước nên ta mạng lớn còn sống, thật mừng là không chậm trễ thời gian của mọi người." Vũ Linh ho khan ra máu, mệt mỏi hồi đáp.

Một nữ tu sĩ nhanh chóng từ phía sau đi ra, vội vàng tiến lên cầm tay Vũ Linh, thương tiếc nói:"Đừng sợ, ta chỉ đến giúp ngươi trị thương, giờ ngươi bị thương rất nặng, phải mau chóng cầm máu."

Nữ tu nói xong, thì Vũ Linh đã bị nhét vào miệng một viên thuốc, vừa ngậm liền tan, rồi lập tức cảm nhận một luồng thanh mát dòng khí chảy vào thân thể, len lỏi qua từng tế bào, khiến Vũ Linh hừ nhẹ ra tiếng.

Nữ tu sĩ sau khi thấy Vũ Linh đã ổn định, gương mặt hồng hào không còn nhìn thấy dọa người như trước, liền tiến hành kiểm tra thương thế.

Kiểm tra xong, thì nữ tu lại to mắt kinh ngạc xem Vũ Linh, cảm thấy thật khó tin, trên người tiểu cô nương này ngoại trừ vết cào ra hoàn toàn không có vết thương nặng nào nguy hiểm tới tính mạng.

Đặc biệt là vết cào ấy, nhìn như dữ dội đáng sợ, nhưng lại không hề đáng ngại như vẻ ngoài, cùng lắm là da bị tổn thương mà thôi, còn xương hay nội tạng bên trong đều lành lặn khỏe mạnh.

Làm sao có thể? Một đứa trẻ người phàm bị yêu thú cấp một tấn công, tuyệt đối không thể nào gây ra thương tổn nhẹ thế này, trừ khi con yêu thú đó gặp vấn đề nên không đủ sức gây thương tổn.

"Ngươi làm thế nào sống sót?" Nữ giám sát khó tin hỏi lại.

"Khụ, ơn trời là khi đó yêu thú tấn công vào đồ ta cất trong ngực áo nên tránh được một kiếp." Vũ Linh tỉnh táo lại từ cơn choáng váng đầu, lại nhanh chóng cúi đầu sợ hãi nói.

"Ngươi cất đồ gì?" Vị nam tử giám sát cau mi nhìn Vũ Linh, nghi ngờ hỏi.

"Là một tấm sắt, là mẹ ta cho ta, cha là thợ săn nên thường vào rừng săn thú, lo sợ bị dã thú áp sát tấn công nên thường đặt tấm sắt bao phủ ngực, lúc trước sợ nguy hiểm nên đã dùng nó để phòng nguy cấp, thật tốt là có mang theo" Vũ Linh soạn tốt câu trả lời, mặt không đổi sắc nói dối.

Lão cha của Nhị Nha đúng là một thợ săn, nhưng không có vụ tấm sắt, vì kiếm đường m giải thích, nên Vũ Linh đành biên lấy cớ, trong ti vi cẩu huyết đầy ra, Vũ Linh rất nhanh tìm ra cớ này mà biên.

Mọi người tất nhiên còn nghi ngờ, nhưng nghĩ tới một sơn thôn tiểu nha đầu như thế thì có gì đặt biệt, huống chi nhìn nàng không giống nói dối, mà xung quanh có vài đứa trẻ cũng thầm nghị luận.

"Cha ta cũng làm thế"

"Đúng rồi, ta thấy trước kia một người cũng dùng tấm sắt che lại, nhìn như mặc áo giáp vậy, biết thế ta cũng chuẩn bị"

"Đúng vậy ha"

Nhờ thế mà hai vị giám sát mới thả tâm không nghi ngờ thêm, nữ giám sát đặt tay lên ngực áo Vũ Linh, trên tay nàng phát ra ánh sáng màu lục nhạt, tức thì vết thương ngưng máu và kết vảy cho đến thành dấu ửng đỏ, rất thần kỳ, đám trẻ xem mà to mắt thầm hâm mộ với Vũ Linh.

Vũ Linh: tới nha, tới nha, nằm thẳng cẳng đâm ba nhát vào ngực là được nha~

"Ta đã trị xong cho ngươi, trên người ngươi chỉ có chấn thương nhẹ, chỉ cần tịnh dưỡng thời gian là được, ngươi lần này xem như thông qua, hướng bên trái đám người đi là được."

Lại đưa cho Vũ Linh một bình sứ màu trắng ngà.

"Đây là bổ huyết đan, mỗi ngày uống một viên, có như vậy ngươi mới mau bình phục"

"Đa tạ tiên tử"

Nghe nữ giám sát nói thế, Vũ Linh nhận lấy bình sứ, chân thành cảm tạ, sau đó được vài người đến nâng đỡ giúp đi tới chỗ sáu mươi bảy đứa trẻ đang đứng.

"Nhị Nha, ngươi không sao chớ?" Một tiểu cô nương lao tới, lo lắng xem Vũ Linh.

Tiểu cô nương này tên Lý Tâm Nhi, là nữ nhi của trưởng thôn Vũ Linh, lúc trước Vũ Linh là cùng Lý Tâm Nhi chung tổ, ngoài Lý Tâm Nhi còn có bốn người khác, trong đó có nữ chủ Lưu Thẩm Nhã.

Ba người kia cũng đều đi tới quan tâm, xung quanh đám trẻ cũng gia nhập hỏi hang, Vũ Linh cảm thấy mình như muốn bị nhấn chìm, cười ngượng đáp lại vài tiếng, Vũ Linh liền lấy cớ mình mệt mỏi mà tránh qua một bên, lúc đi ngang Lưu Thẩm Nhã Vũ Linh hoàn toàn bỏ qua ánh nhìn soi mói của nàng.

Rất nhanh hai chiếc phi chu bay tới, loại này phi chu rất giống du thuyền kiểu cổ ở mấy khu du lịch nổi tiếng, nó đủ sức chứa hơn trăm người, chỉ là thứ này không lướt trên mặt nước mà là bay lên trời, nên gọi là phi chu.

Bọn người Vũ Linh leo lên phi chu nhỏ bên trái, tuy nhỏ hơn phi chu kia nhưng trông tinh mỹ đẹp gọn nhẹ hơn, một trăm ba mươi bốn đứa trẻ bị loại được đưa lên phi chu lớn kia, chiếc phi chu này cũng là phi chu lúc đầu đón nhận bọn họ.

Những đứa trẻ này tuy bị loại nhưng tới vòng này chúng có thể may mắn bị các nhị tam lưu môn phái nhìn trúng, đây là xem vận khí của chúng thế nào, tất nhiên còn phải xem có linh căn không đã, nếu không linh căn thì xem như hết.

Leo lên phi chu Vũ Linh liền ngồi trong góc, Lý Tâm Nhi nhiệt tình đưa cho Vũ Linh một bộ y phục, hành trang của Vũ Linh đã mất mà trên người y phục lại quá khó coi, chỉ phải dùng y phục của Lý Tâm Nhi.

Đám trẻ sau ba ngày vật lộn đã mệt rã rời, vừa lên phi chu liền lăn ra ngủ say không còn hăng hái như trước, Vũ Linh cũng im lặng dựa người thiếp đi, tuy đang nhắm mắt nhưng Vũ Linh vẫn cảm thấy tầm mắt chăm chú của Lưu Thẩm Nhã.

Phi chu đi thêm hai canh giờ liền dừng, tốc độ so linh chu kia nhanh hơn gấp đôi, Vũ Linh mở mắt thấy đi tới một dãy núi cao trùng điệp, cao tới đâm xuyên qua các tầng mây.

Sương mù lượn lờ cùng tiếng chim hót rộn ràng, tâm không khỏi cảm thán thiên nhiên hùng vỹ, cảnh này như là tái hiện thế ngoại đào viên, đặt vào hiện đại nhất định sẽ thành địa điểm du lịch hút khách.

Phi chu đáp xuống một thung lũng, ở đó có rất nhiều nhà lá, thật ra đám nhà lá này là trạm dừng chuyên dùng cho các cuộc thử luyện như thế này, tuy Thiên Kiếm Tông năm năm một lần tuyển chọn đệ tử, nhưng mỗi năm vẫn có một nhóm nhỏ đệ tử đi vào, nhóm của Vũ Linh là ví dụ điển hình.

Tu sĩ có phép thuật, xây dựng mấy nhà lá này rất dễ dàng, chỉ cần bấm vài pháp quyết là được, huống chi nơi này đã là địa phận Thiên Kiếm Tông nên không lo yêu thú hay nhiều thứ khác, chỉ là trạm dừng chân nên cũng không cần trận pháp, dù sao đám này cũng là trẻ nít chưa biết tu luyện, dùng trận pháp cũng vô dụng, dán một tấm tẩy trần phù là được.

"Các ngươi có thể nghỉ ngơi một ngày ở đây, ngày kia sẽ tiếp tục hai thử luyện cuối cùng"

Nghe giao phó như thế, đám trẻ hân hoan tìm cho mình nhà lá, vì có rất nhiều nên mỗi người một căn là không thành vấn đề, Vũ Linh tùy ý chọn một cái liền đi vào, tất nhiên là phải tránh xa Lưu Thẩm Nhã.

Bên trong nhà láchỉ có hai giường gỗ và một bàn bốn ghế, ngoài ra không còn gì khác, xem những thứ này có thể thấy chúng đã cũ, có lẽ tồn tại đã lâu năm.

Nằm lên giường, Vũ Linh ngủ thẳng một giấc tới trưa, xoa xoa bụng đói, Vũ Linh mới nhớ mình mấy hôm rồi chưa ăn gì no bụng, thân thể cũng thấy không có lực.

Lục lọi tìm ra một cái bánh bao mà lúc trước Lý Tâm Nhi đưa, Vũ Linh ăn vào lót dạ, một cái bánh bao sẽ không đủ no bụng, nhưng giờ chỉ đành nhịn, ít ra cũng có sức lực một chút.

Lúc này cửa vang lên nhịp gõ đều đặn, Vũ Linh đứng dậy đi ra mở cửa, ngay khi vừa thấy được thân ảnh của Lưu Thẩm Nhã, tâm trạng của Vũ Linh nháy mắt hạ xuống.

"Có việc?" Vũ Linh lạnh giọng hỏi.

"Ngươi thật là Nhị Nha?"

Không quanh co lòng vòng, Lưu Thẩm Nhã híp mắt xem Vũ Linh, dò xét hỏi thẳng vào vấn đề.

"Nga, Lưu đại tiểu thư còn chưa tới một ngày không gặp mà đã tỏ ra không nhận ra ta?"

Vũ Linh chế nhạo cười ra tiếng.

"Ngươi không giống lúc trước, ngươi không phải Nhị Nha, có phải ngươi cũng là..."

Lưu Thẩm Nhã chưa nói hết thì Vũ Linh cắt lời, lạnh giọng nhìn người đang che mặt trước mắt.

"Ý Lưu đại tiểu thư đây là sao ta chưa chết mà còn sống trở về? Có phải không?"

Lưu Thẩm Nhã nhíu mày, định lên tiếng thì bị Vũ Linh giơ tay ra, làm động tác ngăn cản, Vũ Linh nhìn thẳng vào Lưu Thẩm Nhã, nói.

"Lưu Thẩm Nhã, trước kia ta mắt mù mới xem ngươi là người tốt, sau chuyện đó ngươi còn cho ta ngu ngốc vẫy đuôi chạy theo ngươi, nói là ta còn chưa chết, ngươi không cần phải lo ngại, ta không trách ngươi?"

Vũ Linh lại nhếch miệng cười khẩy.

"Lại còn nói ta không phải là ta. Xin hỏi Lưu đại tiểu thư chúng ta thân quen không? Đến cả cha mẹ ta còn chưa hiểu rõ ta, ngươi dựa vào cái gì nói là ngươi hiểu ta tới mức biết ta không phải là ta?"

"Dựa vào việc ta mắt mù chọn sai người sao? Lưu Thẩm Nhã đừng nói như ngươi rất hiểu ta, hừ, chuyện lúc đó là ta ngu ngốc xem lầm người mà gánh hậu quả, cho nên ta chấp nhận bài học xương máu này, ta củngsẽ không khó xử ngươi.

"Cho nên, phiền Lưu đại tiểu thư từ nay về sau đừng tới chỗ ta, ngài tôn quý thế này, tới mười mạng ta cũng không gánh nổi, với lại ta thấy chúng ta không quen biết tới mức thân thiết như vậy, nên làm phiền về cho, ta muốn nghỉ ngơi"

Nhị Nha từng ở Lý Tâm Nhi nghe đến Lưu Thẩm Nhã, nghe nàng dung mạo xấu xí nên luôn bị xa lánh, ở đây cũng chỉ duy nhất nàng mang khăn che mặt xuyên suốt, tuy vậy lộ ra hoa đào mắt sinh động hút hồn, khiến người nhìn vào đều bị hấp dẫn không thể dời mắt.

Chính vì thế Nhị Nha mới sinh ra đồng tình mời Lưu Thẩm Nhã vào đội mình, tính cách Nhị Nha rất dễ hòa đồng lại đơn giản, nên thật thấy Lưu Thẩm Nhã là người tốt khi đồng ý vào nhóm với mình, không giống với đám người Lưu Thiến Thiến khinh thường sơn thôn hài tử như họ.

Nói xong Vũ Linh liền mạnh tay đóng cửa lại, chẳng thèm quan tâm vẻ mặt đặc sắc của Lưu Thẩm Nhã thế nào, Vũ Linh thật sự tức giận nhưng cũng thấy khó chịu vô cùng.

Ai nói thiết lập nữ chủ là sát thủ tài năng là ngầu? Nữ chủ dạng này nếu chỉ xem trên giấy thì không nói, ngoài đời mới thật khó đối phó.

Vốn không muốn xé rách mặt với nàng ta, nhưng suốt từ lúc lên phi chu tới giờ Lưu Thẩm Nhã luôn dùng ánh mắt dò xét đánh giá xem Vũ Linh, tuy là rất kính đáo nhưng Vũ Linh vẫn nhạy cảm nhận ra.

Bị người khác nhìn chằm chằm như con mồi thế kia, lại còn bị Lưu Thẩm Nhã không dấu vết từ Lý Tâm Nhi dò xét mình, Vũ Linh có tốt tính tới đâu cũng thấy khó chịu, huống hồ với tình trạng của nguyên thân cùng Lưu Thẩm Nhã tình đến xem, muốn hòa bình chung sống đã là không thể nào.

Nếu bản thân không ở, có lẽ Nhị Nha đã chết thật rồi, nghĩ tới đó thôi Vũ Linh liền tức giận, tuy hứa không khó xử Lưu Thẩm Nhã nhưng lén làm chút tay chân thì hẳn là không sao, đâu nhỉ?

Dù gì thì Lưu Thẩm Nhã vốn thiếu nợ Nhị Nha và Vũ Linh, nếu Vũ Linh thay Nhị Nha đòi lại, thiên đạo sẽ không tính toán lên đầu Vũ Linh, đúng không?.

Nói Lưu Thẩm Nhã là nữ chủ nhưng thật ra là thiên đạo sủng nhi, hay là người mang đại khí vận trong người có thể hóa dữ thành may, nhưng nhớ tới nguyên tác chỉ ghi đến nữ chủ tu luyện tới độ kiếp nguyên anh, như vậy sau nguyên anh Lưu Thẩm Nhã đã không là nữ chủ.

Do có Vũ Linh tham gia nên thân thể đã thoát ly kịch tình có thể khống chế, như vậy từ giờ Vũ Linh chỉ cần sống cho mình là được, ngồi yên lặng quan sát kịch tình cũng tốt.

Đáng tiếc, lý tưởng tốt đẹp, thực tế là tàn khốc, Vũ Linh rất nhanh sẽ biết mình tuy thoát khỏi kịch tình, nhưng cũng sẽ có người kéo mình đi vào, còn là dây dưa không dứt loại này.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện