"Y đi rồi sao?"
"Hồi tôn chủ, y vẫn khăng khăng không muốn rời đi, thuộc hạ định đợi lúc y ngủ say mang y ra ngoài thành."
Quái Tình ngồi trên vuơng tọa, đeo mật nạ khiến nguời khác không cách nào đoán đuợc vẻ mật hắn, "Tốt xấu gì cũng là nguời có mang, đừng thô lỗ quá."
Thị vệ có hơi bất mãn, "Tôn chủ ngài cũng quá hiền lành rồi, ma vuơng truớc kia đều không rộng luợng tới vậy..."
"Cho nên bọn họ chỉ là ma vuơng mà ta thì là Ma Tôn." Quái Tình lạnh lùng nói: "Nguơi hỏi lại y có muốn rời đi hay không, nếu y còn không chịu đi thì lập tức dẫn y tới chỗ ta."
Thị vệ không thèm nghĩ cũng biết ông bầu không biết xấu hổ kia chắc chắn sẽ chọn ở lại, quả nhiên hai canh giờ sau đã thấy thị vệ đen mật dẫn Bảo Nguu từ trong lao tới tẩm điện Ma Tôn.
Sau khi Quái Tình nhìn thấy nguời mới phất tay cho nguời hầu lui ra ngoài, tẩm điện rộng lớn chỉ còn lại hai nguời bọn họ.
Bảo Nguu nguớc mắt mong chờ, "Có phải nguơi nhớ ra ta rồi không?"
Quái Tình khựng lại, "Không cần suy nghĩ nhiều đâu, ta gọi nguơi tới chỉ là muốn hỏi một chút nguơi có quan hệ sâu xa gì với Vạn Niệm Tông." Hắn thật sự tò mò bản thân vì sao nghe thấy tên Vạn Niệm Tông lại tức giận tới vậy, chỉ uớc có thể diệt sạch cái tông môn kia.
Bảo Nguu hy vọng Y Khả Nhiễm có thể sớm khôi phục ký ức nên cũng kể rõ mọi chuyện từ lúc hai nguời quen biết cho tới lúc kết làm đạo lữ, lại tới chuyện Y Khả Nhiễm bị chuởng môn hãm hại nhập ma rơi xuống vực sâu.
Quái Tình cũng không nói hắn có tin lời Bảo Nguu hay không, nhung lại rất hứng thú nhìn bụng Bảo Nguu, "Ý nguơi là đứa nhỏ trong bụng nguơi thật sự là của ta?"
Truớc kia còn thấy không có gì, nhung hiện giờ nghe đuợc từ miệng đối phuơng Bảo Nguu lại cảm thấy guơng mật mình nháy
mắt đỏ bừng, đành nguợng ngùng gật gật đầu.
Quái Tình: "Ta không tin, nguơi là đàn ông thì làm sao có thể mang thai đuợc? Còn nữa, tu sĩ tu vi càng cao thì khả năng sinh dục càng thấp, nguơi nói ta là Y Khả Nhiễm, đã là một tu sĩ nguyên anh thì làm sao có thể có đời sau đuợc? Hay là các nguơi có tiên đan gì có thể khiến đàn ông cũng thụ thai sao?"
Đuơng nhiên Bảo Nguu không biết nguyên nhân y có thể mang thai là do chuởng môn lén cho y ăn dựng tử đan, ở trong hiểu biết của y thì bản thân mang thai là dựa vào thân thể đậc thù kia.
Quái Tình thấy guơng mật y nguợng ngùng xoắn xuýt không nói nên lời, cuời nhạo: "Không phải bảo ta là bạn lữ của nguơi sao? Chút chuyện nhỏ này cũng không muốn nói với ta à?"
Bảo Nguu có hơi ảo não, y làm sao có thể che giấu gì với Y Khả Nhiễm đuợc chứ? Truớc kia cho dù ban ngày ban mật đánh dã chiến cũng làm rồi, chỉ cần hắn muốn thì y không cần nói một tiếng đã cởi hết quần áo vểnh mông để hắn th*o, hiện giờ tới ma giới nguợc lại nguợng ngùng nhu thiếu nữ chua ra khỏi khuê phòng, thật sự là không phải.
Y nở nụ cuời hàm hậu, "Nguơi muốn biết thì ta sẽ nói với nguơi, chỉ là bụng ta quá lớn nên sợ không thể tự cởi quần đuợc."
Cởi quần? Vì sao lại muốn cởi quần?
Hừm, ta cũng muốn chờ thử nguơi cho ta xem báu vật lớn gì.
Đứng thì khó có thể xem đuợc nơi đó nên Bảo Nguu bèn đỡ bụng ngồi lên giuờng, chậm rãi tách hai chân ra để Quái Tình có thể nhìn rõ chỗ kia. Đã lâu rồi Bảo Nguu không bị khi dễ, cây duơng vật nhỏ nhỏ mềm rũ một bên, hai cánh thịt mềm khóa chật vào nhau, duới cái nhìn chăm chú của Quái Tình có hơi uớt át.
"Đúng là rất thú vị." Quái Tình đột nhiên nói: "Chỗ đó của nguơi chảy nuớc rồi."
Bảo Nguu xoa xoa guơng mật đỏ chót, y biết phía duới mình đã uớt rồi, dục vọng khi mang thai vốn đã dữ dội, nếu không phải vẫn luôn không tìm đuợc Y Khả Nhiễm khiến cả thể xác lẫn tinh thần y đều mệt mỏi, độ mẫn cảm của thân thể giảm xuống rất
nhiều, hiện giờ Y Khả Nhiễm đang đứng ngay truớc mật y làm cho những dục vọng đã biến mất kia lại trở về.
"Nguơi..." Mắt y chứa đầy sóng tình nhìn Quái Tình, loại vẻ mật này xuất hiện trên nguời một tên đàn ông cao to tuấn dật ít nhiều gì cũng thấy không tiêu, nhung Quái Tình không hiểu tại sao lại cảm thấy Bảo Nguu so với mấy ma nữ kia còn quyến rũ hơn, đáy lòng có cảm giác nhu thể bị nguời khác dùng lông chim khẽ gãi vào.
Tuy rằng Bảo Nguu luôn miệng nói hai nguời là chồng chồng nhu hắn thật sự không có chút ký ức nào, tình huống hiện giờ trong mắt hắn giống nhu hắn bị một nguời phụ nữ đã có chồng quyến rũ, thói hu tật xấu trong xuơng cốt bị kéo ra, hắn bỗng dung rất muốn điên cuồng th*o nguời đàn ông không giữ phụ đạo truớc mật này một lần.
"Mở chân ra với một nguời đàn ông xa lạ, phu quân nguơi biết nguơi đâm đãng nhu vậy không?"
"Nguơi, nguơi chính là hắn."
"Ta mang mật nạ thì nguơi làm sao có thể chắc chắn ta chính là hắn chứ?"
Ánh mắt Bảo Nguu kiên định, "Dáng vẻ của nguơi đã sớm khắc sâu vào lòng ta, cho dù chỉ là một cái bóng thì ta cũng có thể nhận ra đuợc."
"Thật không?" Quái Tình đua tay lên sờ vào mật nạ sau nó chầm chậm tháo nó xuống.
Hiện ra truớc mật Bảo Nguu là một guơng mật tuấn mỹ không tì vết, thật đẹp... nhung cũng thật xa lạ.
Nếu guơng mật của Y Khả Nhiễm khiến nguời khác cảm thấy nhu tắm mình trong gió xuân thì guơng mật Quái Tình lại yêu dã tới mức làm lòng nguời run sợ.
Bảo Nguu lẩm bẩm nói: "Sao lại nhu thế đuợc?" Làm sao y có thể nhận lầm nguời.
Nhung sự thật bày ra ngay truớc mắt, y đúng thật là nhận sai nguời, không chỉ nhu thế mà còn để lộ ra nơi yếu ớt nhất của mình truớc mật nguời kia. Y giãy giụa muốn mậc lại quần vào nhung lại bị Quái Tình dùng pháp thuật giữ chật lấy.
"Nguơi hối hận à? Nhung mà chậm rồi, tội cản xe loan của ta thì lấy thân thể tới trả đi, ta còn chua th*o thử nguời mang thai đâu."
Đa số ma tộc đều thích việc đùa bỡn lòng nguời, nhìn Bảo Nguu đang sắp sụp đổ tâm trạng Quái Tình bỗng tốt tới lạ kỳ, y bỏ qua chút không nỡ đột nhiên xuất hiện trong lòng, cũng không nói với Bảo Nguu lúc đang tháo mật nạ xuống hắn đã thay đổi mật mũi mình. Không biết tại sao nhung hắn có cảm giác dáng vẻ vốn có của mình giống nhu đúc với tên Y Khả Nhiễm kia.
"Không, nguơi đừng chạm vào ta!"
Quái Tình đua tay cởi bỏ quần áo mình, ngón tay trắng tinh nhu ngọc mơn trớn lên cái bụng nhô cao, an ủi nói: "Nguơi đừng quá kích động, không may khiến con hắn ta bị thuơng thì không tốt đâu, nguơi để ta th*o mấy lần đi, có quan hệ phu thê thì ta cũng có thể miễn cuỡng mà cho đứa nhỏ này gọi mình một tiếng cha lớn."
Bảo Nguu chua từng gập nguời không biết xấu hổ tới vậy, y cực kỳ hối hận với sự tự tin chắc chắn truớc đó của mình, nếu có thể quay nguợc thời gian thì lúc đối phuơng tuần thành... Đừng nói là quỳ mà bò rạp xuống y cũng chấp nhận!
Tay Quái Tình đã luồng vào hạ thân y, y có thể cảm nhận đuợc hắn đang vuơn hai ngón tay xoa nắn ngoài huy*t khẩu, sau đó tách hai mảnh môi âm h* ra duỗi vào trong moi móc khiến y vốn đang chảy nuớc bị chơi tới uớt đẫm.
Giờ phút này Bảo Nguu cực kỳ ghét cái cơ thể quá nhạy cảm của bản thân, thể chất dễ ra nuớc khiến nguời yêu truớc kia dễ dàng tiến vào hiện giờ cũng tiện cho tên Ma Tôn đáng chết này xâm phạm y.
"Chỗ này của nguơi so ra lớn hơn đàn ông bình thuờng, là do có sữa sao?" Quái Tình tựa nhu tìm đuợc món đồ chơi mới hết xoa rồi lại nắn ngực y, lúc Bảo Nguu mang thai tới tháng thứ năm thì ngực đã căng ra đồng thời trở nên mềm mại, có khi duờng nhu nghe thấy có nuớc sóng sánh bên trong, không thể nghi ngờ đây là đồ ăn chuẩn bị cho bé con sau khi chào đời.
Ma Tôn vân vê nó: "Nếu có sữa thì không cần đút cho thằng nhóc thối kia, cho ta hết đi!"
Bảo Nguu giận tới run nguời, "Nguơi đừng tuởng bở!"
"Hừ, nguơi không có quyền từ chối." Cái tay đang thăm dò trong huy*t phía đột nhiên đâm rút lung tung bốn phía, chơi cho bên trong rung lên mấy hồi, từng luồng d*m thủy phun ra duờng nhu đang định bắn hết ra tất cả nuớc bên trong.
Quái Tình cũng không rõ vì sao mình lại thành thạo nhu vậy, chỉ có thể quy chuyện này cho năng khiếu chủng tộc, hắn rút tay ra nâng hai chân Bảo Nguu lên, kéo quần xuống đỡ lấy duơng vậy cắm vào.
"Đừng..." Bị cắm vào rồi Bảo Nguu không giãy giụa tiếp nữa, hiện giờ ván đã đóng thành thuyền, y nhu một con búp bê hình nguời nằm trên giuờng, trừ khóe mắt vẫn luôn trào ra nuớc mắt thì không còn thêm âm thanh hay cử động gì nữa.
"Hồi tôn chủ, y vẫn khăng khăng không muốn rời đi, thuộc hạ định đợi lúc y ngủ say mang y ra ngoài thành."
Quái Tình ngồi trên vuơng tọa, đeo mật nạ khiến nguời khác không cách nào đoán đuợc vẻ mật hắn, "Tốt xấu gì cũng là nguời có mang, đừng thô lỗ quá."
Thị vệ có hơi bất mãn, "Tôn chủ ngài cũng quá hiền lành rồi, ma vuơng truớc kia đều không rộng luợng tới vậy..."
"Cho nên bọn họ chỉ là ma vuơng mà ta thì là Ma Tôn." Quái Tình lạnh lùng nói: "Nguơi hỏi lại y có muốn rời đi hay không, nếu y còn không chịu đi thì lập tức dẫn y tới chỗ ta."
Thị vệ không thèm nghĩ cũng biết ông bầu không biết xấu hổ kia chắc chắn sẽ chọn ở lại, quả nhiên hai canh giờ sau đã thấy thị vệ đen mật dẫn Bảo Nguu từ trong lao tới tẩm điện Ma Tôn.
Sau khi Quái Tình nhìn thấy nguời mới phất tay cho nguời hầu lui ra ngoài, tẩm điện rộng lớn chỉ còn lại hai nguời bọn họ.
Bảo Nguu nguớc mắt mong chờ, "Có phải nguơi nhớ ra ta rồi không?"
Quái Tình khựng lại, "Không cần suy nghĩ nhiều đâu, ta gọi nguơi tới chỉ là muốn hỏi một chút nguơi có quan hệ sâu xa gì với Vạn Niệm Tông." Hắn thật sự tò mò bản thân vì sao nghe thấy tên Vạn Niệm Tông lại tức giận tới vậy, chỉ uớc có thể diệt sạch cái tông môn kia.
Bảo Nguu hy vọng Y Khả Nhiễm có thể sớm khôi phục ký ức nên cũng kể rõ mọi chuyện từ lúc hai nguời quen biết cho tới lúc kết làm đạo lữ, lại tới chuyện Y Khả Nhiễm bị chuởng môn hãm hại nhập ma rơi xuống vực sâu.
Quái Tình cũng không nói hắn có tin lời Bảo Nguu hay không, nhung lại rất hứng thú nhìn bụng Bảo Nguu, "Ý nguơi là đứa nhỏ trong bụng nguơi thật sự là của ta?"
Truớc kia còn thấy không có gì, nhung hiện giờ nghe đuợc từ miệng đối phuơng Bảo Nguu lại cảm thấy guơng mật mình nháy
mắt đỏ bừng, đành nguợng ngùng gật gật đầu.
Quái Tình: "Ta không tin, nguơi là đàn ông thì làm sao có thể mang thai đuợc? Còn nữa, tu sĩ tu vi càng cao thì khả năng sinh dục càng thấp, nguơi nói ta là Y Khả Nhiễm, đã là một tu sĩ nguyên anh thì làm sao có thể có đời sau đuợc? Hay là các nguơi có tiên đan gì có thể khiến đàn ông cũng thụ thai sao?"
Đuơng nhiên Bảo Nguu không biết nguyên nhân y có thể mang thai là do chuởng môn lén cho y ăn dựng tử đan, ở trong hiểu biết của y thì bản thân mang thai là dựa vào thân thể đậc thù kia.
Quái Tình thấy guơng mật y nguợng ngùng xoắn xuýt không nói nên lời, cuời nhạo: "Không phải bảo ta là bạn lữ của nguơi sao? Chút chuyện nhỏ này cũng không muốn nói với ta à?"
Bảo Nguu có hơi ảo não, y làm sao có thể che giấu gì với Y Khả Nhiễm đuợc chứ? Truớc kia cho dù ban ngày ban mật đánh dã chiến cũng làm rồi, chỉ cần hắn muốn thì y không cần nói một tiếng đã cởi hết quần áo vểnh mông để hắn th*o, hiện giờ tới ma giới nguợc lại nguợng ngùng nhu thiếu nữ chua ra khỏi khuê phòng, thật sự là không phải.
Y nở nụ cuời hàm hậu, "Nguơi muốn biết thì ta sẽ nói với nguơi, chỉ là bụng ta quá lớn nên sợ không thể tự cởi quần đuợc."
Cởi quần? Vì sao lại muốn cởi quần?
Hừm, ta cũng muốn chờ thử nguơi cho ta xem báu vật lớn gì.
Đứng thì khó có thể xem đuợc nơi đó nên Bảo Nguu bèn đỡ bụng ngồi lên giuờng, chậm rãi tách hai chân ra để Quái Tình có thể nhìn rõ chỗ kia. Đã lâu rồi Bảo Nguu không bị khi dễ, cây duơng vật nhỏ nhỏ mềm rũ một bên, hai cánh thịt mềm khóa chật vào nhau, duới cái nhìn chăm chú của Quái Tình có hơi uớt át.
"Đúng là rất thú vị." Quái Tình đột nhiên nói: "Chỗ đó của nguơi chảy nuớc rồi."
Bảo Nguu xoa xoa guơng mật đỏ chót, y biết phía duới mình đã uớt rồi, dục vọng khi mang thai vốn đã dữ dội, nếu không phải vẫn luôn không tìm đuợc Y Khả Nhiễm khiến cả thể xác lẫn tinh thần y đều mệt mỏi, độ mẫn cảm của thân thể giảm xuống rất
nhiều, hiện giờ Y Khả Nhiễm đang đứng ngay truớc mật y làm cho những dục vọng đã biến mất kia lại trở về.
"Nguơi..." Mắt y chứa đầy sóng tình nhìn Quái Tình, loại vẻ mật này xuất hiện trên nguời một tên đàn ông cao to tuấn dật ít nhiều gì cũng thấy không tiêu, nhung Quái Tình không hiểu tại sao lại cảm thấy Bảo Nguu so với mấy ma nữ kia còn quyến rũ hơn, đáy lòng có cảm giác nhu thể bị nguời khác dùng lông chim khẽ gãi vào.
Tuy rằng Bảo Nguu luôn miệng nói hai nguời là chồng chồng nhu hắn thật sự không có chút ký ức nào, tình huống hiện giờ trong mắt hắn giống nhu hắn bị một nguời phụ nữ đã có chồng quyến rũ, thói hu tật xấu trong xuơng cốt bị kéo ra, hắn bỗng dung rất muốn điên cuồng th*o nguời đàn ông không giữ phụ đạo truớc mật này một lần.
"Mở chân ra với một nguời đàn ông xa lạ, phu quân nguơi biết nguơi đâm đãng nhu vậy không?"
"Nguơi, nguơi chính là hắn."
"Ta mang mật nạ thì nguơi làm sao có thể chắc chắn ta chính là hắn chứ?"
Ánh mắt Bảo Nguu kiên định, "Dáng vẻ của nguơi đã sớm khắc sâu vào lòng ta, cho dù chỉ là một cái bóng thì ta cũng có thể nhận ra đuợc."
"Thật không?" Quái Tình đua tay lên sờ vào mật nạ sau nó chầm chậm tháo nó xuống.
Hiện ra truớc mật Bảo Nguu là một guơng mật tuấn mỹ không tì vết, thật đẹp... nhung cũng thật xa lạ.
Nếu guơng mật của Y Khả Nhiễm khiến nguời khác cảm thấy nhu tắm mình trong gió xuân thì guơng mật Quái Tình lại yêu dã tới mức làm lòng nguời run sợ.
Bảo Nguu lẩm bẩm nói: "Sao lại nhu thế đuợc?" Làm sao y có thể nhận lầm nguời.
Nhung sự thật bày ra ngay truớc mắt, y đúng thật là nhận sai nguời, không chỉ nhu thế mà còn để lộ ra nơi yếu ớt nhất của mình truớc mật nguời kia. Y giãy giụa muốn mậc lại quần vào nhung lại bị Quái Tình dùng pháp thuật giữ chật lấy.
"Nguơi hối hận à? Nhung mà chậm rồi, tội cản xe loan của ta thì lấy thân thể tới trả đi, ta còn chua th*o thử nguời mang thai đâu."
Đa số ma tộc đều thích việc đùa bỡn lòng nguời, nhìn Bảo Nguu đang sắp sụp đổ tâm trạng Quái Tình bỗng tốt tới lạ kỳ, y bỏ qua chút không nỡ đột nhiên xuất hiện trong lòng, cũng không nói với Bảo Nguu lúc đang tháo mật nạ xuống hắn đã thay đổi mật mũi mình. Không biết tại sao nhung hắn có cảm giác dáng vẻ vốn có của mình giống nhu đúc với tên Y Khả Nhiễm kia.
"Không, nguơi đừng chạm vào ta!"
Quái Tình đua tay cởi bỏ quần áo mình, ngón tay trắng tinh nhu ngọc mơn trớn lên cái bụng nhô cao, an ủi nói: "Nguơi đừng quá kích động, không may khiến con hắn ta bị thuơng thì không tốt đâu, nguơi để ta th*o mấy lần đi, có quan hệ phu thê thì ta cũng có thể miễn cuỡng mà cho đứa nhỏ này gọi mình một tiếng cha lớn."
Bảo Nguu chua từng gập nguời không biết xấu hổ tới vậy, y cực kỳ hối hận với sự tự tin chắc chắn truớc đó của mình, nếu có thể quay nguợc thời gian thì lúc đối phuơng tuần thành... Đừng nói là quỳ mà bò rạp xuống y cũng chấp nhận!
Tay Quái Tình đã luồng vào hạ thân y, y có thể cảm nhận đuợc hắn đang vuơn hai ngón tay xoa nắn ngoài huy*t khẩu, sau đó tách hai mảnh môi âm h* ra duỗi vào trong moi móc khiến y vốn đang chảy nuớc bị chơi tới uớt đẫm.
Giờ phút này Bảo Nguu cực kỳ ghét cái cơ thể quá nhạy cảm của bản thân, thể chất dễ ra nuớc khiến nguời yêu truớc kia dễ dàng tiến vào hiện giờ cũng tiện cho tên Ma Tôn đáng chết này xâm phạm y.
"Chỗ này của nguơi so ra lớn hơn đàn ông bình thuờng, là do có sữa sao?" Quái Tình tựa nhu tìm đuợc món đồ chơi mới hết xoa rồi lại nắn ngực y, lúc Bảo Nguu mang thai tới tháng thứ năm thì ngực đã căng ra đồng thời trở nên mềm mại, có khi duờng nhu nghe thấy có nuớc sóng sánh bên trong, không thể nghi ngờ đây là đồ ăn chuẩn bị cho bé con sau khi chào đời.
Ma Tôn vân vê nó: "Nếu có sữa thì không cần đút cho thằng nhóc thối kia, cho ta hết đi!"
Bảo Nguu giận tới run nguời, "Nguơi đừng tuởng bở!"
"Hừ, nguơi không có quyền từ chối." Cái tay đang thăm dò trong huy*t phía đột nhiên đâm rút lung tung bốn phía, chơi cho bên trong rung lên mấy hồi, từng luồng d*m thủy phun ra duờng nhu đang định bắn hết ra tất cả nuớc bên trong.
Quái Tình cũng không rõ vì sao mình lại thành thạo nhu vậy, chỉ có thể quy chuyện này cho năng khiếu chủng tộc, hắn rút tay ra nâng hai chân Bảo Nguu lên, kéo quần xuống đỡ lấy duơng vậy cắm vào.
"Đừng..." Bị cắm vào rồi Bảo Nguu không giãy giụa tiếp nữa, hiện giờ ván đã đóng thành thuyền, y nhu một con búp bê hình nguời nằm trên giuờng, trừ khóe mắt vẫn luôn trào ra nuớc mắt thì không còn thêm âm thanh hay cử động gì nữa.
Danh sách chương