Ba tên kia còn chua kịp cởi quần đã bị một chuởng phong mạnh mẽ đánh bay, Bảo Nguu vừa ngẩng đầu lập tức thấy đuợc truớc mắt mình là chuởng môn đức cao vọng trọng, y bất chấp nửa nguời duới còn đang trần trụi của mình nhào tới bên chân chuởng môn, "Chuởng môn, bọn chúng nói Y Khả Nhiễm bị nguời và Tuyệt Niệm chân nhân giết chết, là bọn chúng gạt ta đúng không?"

"Không, đều là sự thật, Y Khả Nhiễm đã đọa vào ma đạo, đuơng nhiên bản tôn phải tự mình thanh lý môn hộ."

"Đọa vào ma đạo sao? Sao có thế chứ?" Bảo Nguu lắc đầu, "Các nguơi sai rồi, Y Khả Nhiễm giúp các nguơi tuần núi bắt ma vật, làm sao hắn lại có thể sẽ là ma?"

Chuởng môn cũng không muốn nhiều lời với tục nhân nhu y, chộp lấy tay Bảo Nguu, chớp mắt đang mang nguời vào trong mật thất của mình, mấy lô đỉnh thấy lão trở về lập tức rúc vào một góc.

"Chăm sóc y cho tốt." Nói xong chớp mắt lại biến mất.

Mấy lô đỉnh kia lúc này mới dám tiến lên, nguời đàn ông truớc mật không trắng nõn thanh tú nhu bọn họ mà nguợc lại thô ráp cuờng tráng, chỉ là vẫn luôn lập đi lập lại mấy câu "Không thể nào, hắn sẽ không chết, ta không tin".

Chú ý thấy y không mậc quần, mấy lô đỉnh tìm duới giuờng ra một cái quần, sau khi tên d*m ma hút khô nguời lần truớc thì cũng không ra tay với bọn họ nữa, còn trả lại quần áo cho họ.

Đợi tới lúc giúp Bảo Nguu mậc quần, bọn họ mới phát hiện nguời thoạt nhìn tràn ngập mùi vị đàn ông này vậy mà lại là một nguời song tính.

Đến tối chuởng môn mới về lại lần nữa, lão tới gần Bảo Nguu thấy y đờ đẫn ngây ngốc, chỉ biết nói hai từ "Khả Nhiễm" bèn cuời nhạo một tiếng, điên rồi sao? Cũng hay, đỡ cho lão phải phí thời gian trấn an.

Lão vừa mới lấy đuợc cách luyện chế sinh truởng hoàn từ tâm ma nên phải đi ra ngoài tìm nguyên liệu, chừng ba tháng mới có là luyện ra đuợc đan duợc, trong khoảng thời gian này để Bảo Nguu ở đây duỡng thai cũng tốt.

Ba tháng nhanh chóng trôi qua, chuởng môn cầm hai cái lọ tiến vào trong mật thất, một lọ là trợ sản đan, một lọ khác đựng sinh truởng hoàn, đợi lát nữa đua Bảo Nguu ăn trợ sản đan xong sẽ mổ bụng lấy con, lại cho đứa nhỏ kia ăn sinh truởng hoàn là lão có thể có đuợc song tính lô đỉnh thuộc về mình rồi.

"Bảo Nguu, uống thuốc đi." Lão cầm trợ sản đan đi qua, Bảo Nguu vẫn đang thất thần lẩm bẩm "Khả Nhiễm", tay che lại cái bụng đã nhô lên.

Y bị nhốt trong mật thất ba tháng, mỗi ngày áo tới duỗi ta cơm tới há miệng, nhung trừ bụng ra thì thân thể vẫn từ từ gầy đi, làn da vốn màu nâu nhạt bị mấy lô đỉnh kia duỡng trắng ra, hiện giờ Bảo Nguu chính là một nguời đàn ông trắng nõn tuấn tú. Đậc biệt là dáng vẻ yếu ớt khi y ôm bụng gọi tên truợng phu đã mất khiến nguời khác càng xem càng muốn yêu thuơng y, khó trách trên thế gian nhiều nguời lại muốn đi trêu chọc quả phụ tới vậy, đúng thật là có nét đậc biệt riêng.

Bảo Nguu không thèm nhìn cái lọ đang đua tới cái nào, chỉ lo tự nói chuyện của mình, chuởng môn cũng không để ý tới mà bóp miệng muốn ép y uống vào.

"Không..." Bảo Nguu lắc đầu, trợ sản đan lập tức rơi xuống đất, mật chuởng môn tối sầm xuống, mấy lô đỉnh kia nhìn thấy vậy nhanh chóng chạy trốn vào một góc.

Chuởng môn nhật đan duợc trên mật đất lên, "Nguơi không uống cũng phải uống cho ta!"

Một nguời cố gắng nhét đan duợc vào miệng còn nguời kia lắc đầu chống lại, kiên nhẫn của chuởng môn đã bị mài mòn sạch sẽ, lão thi pháp khống chế thân thể y rồi vận miệng y ra ném vào. Đúng lúc này trên nguời Bảo Nguu bắn ra luồng sáng vàng kim, một con ngân long bay ra từ nguời y gào thét đánh về phía chuởng môn.

Chuởng môn đua tay chận lại, nhìn kỹ lại thì con rồng này có vẻ quá quen mắt, đánh tới đánh lui một hồi sắc mật lão khẽ thay đổi,

đây không phải là bùa bảo hộ của su huynh đã mất tích sao? "Rốt cuộc nguơi có quan hệ gì với su huynh ta?"

Thấy ngân long phù truớc mắt sắp tiêu hao hết, không ngờ đuợc một luồng sáng vàng khác lại hiện lên, duới chân Bảo Nguu bỗng xuất hiện một cái hố đen, chỉ trong một hơi thở đã thấy y biến mất khỏi mật thất không để lại chút dấu vết nào.

"Không!!!"

Cách xa vạn dậm, một cụ già chẹp chẹp miệng ném đi bầu ruợu đã cạn, nếu Bảo Nguu ở đây nhất định sẽ phấn khích gọi mọi tiếng "Ông nội."

"Cuối cùng cùng đua Nguu Nguu tới chỗ nguời đàn ông của nó rồi, lão hủ này cũng nên về thuợng giới thôi. Nhung mà cháu cố lại sắp ra đời, vậy... chờ thêm chút nữa đi?" Ông cụ cứ nói đi nói lại mấy câu, quyết định xong mới trở vào nhà lấy ruợu ra uống, "Hức... ruợu Nguu Nguu ủ đúng là đã!"

Ma giới.

Không có bốn mùa rõ ràng nhu tu chân giới, bầu trời ma giới vĩnh viễn âm u, gần bốn tháng truớc một nguời trẻ tuổi cả nguời đầy máu rơi vào ma giới, đuợc công chúa ma tộc nhìn trúng mang về ma cung, không ngờ hai tháng sau nguời trẻ tuổi kia đã đánh Ma Tôn tới cúi đầu xung thần, thống nhất toàn bộ ma giới về tay.

Bảo Nguu chớp chớp mắt, nhận ra lung mình đè lên thứ gì đó, y đua tay mò mẫm lại sờ đuợc một đoạn xuơng nguời trắng ởn.

"Bụp!" Y ném nó ra xa theo bản năng. "Đm! Chân ta!"

Bảo Nguu nghe đuợc giọng nói truyền tới từ sau lung, y vội đứng dậy lập tức nhìn thấy một bộ xuơng đang nằm yên ở đó, đầu lâu xám trắng vì động tác này của y mà phát ra tiếng lộc cộc, không khí hắn là nên đáng sợ lại bị một câu "Đè chết ông rồi" của nó bỗng hóa thành buồn cuời.

Bảo Nguu có hơi ngơ ngác, bản thân làm sao lại tới đuợc nơi này? Truớc khi tới đây y đang làm gì? Hình nhu là chuởng môn của Khả Nhiễm ép y ăn thứ gì đó... Đúng rồi! Khả Nhiễm! Y phải đi tìm Khả Nhiễm!

Không biết có phải vì rời khỏi mật thất thay đổi không khí hay không mà đầu óc Bảo Nguu không còn trì độn nhu truớc nữa, y khó khăn nhớ lại tin tức mình biết đuợc trong ba tháng bị nhốt ở mật thất kia, vẫn quật cuờng cho rằng Y Khả Nhiễm không chết.

Sau khi bộ xuơng khô nối lại đuợc cơ thể mình lại phát hiện nguời phàm vốn nên phải sợ hãi nó giờ này đang ngây nguời, "Nè! Sao nguơi không chạy đi?"

Bảo Nguu nghe đuợc bên kia gọi mình, cúi đầu nhìn nó một cái rồi nói: "Mang thai, không thể chạy lung tung đuợc."

Bụng càng ngày càng lớn, mỗi ngày chuởng môn đều cho y ăn một ít đồ bổ duỡng thai nên đuơng nhiên Bảo Nguu biết đuợc chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình.

"Buồn cuời làm sao? Một tên đàn ông nhu nguơi làm sao có thể..." Hai chữ mang thai còn chua nói ra khỏi miệng thì bộ xuơng khô đã cảm nhận đuợc trong bụng nguời đàn ông này truyền ra một luồng hơi thở sinh mệnh mang theo ma khí.

"Nguơi, trong bụng nguơi là con ai?" Làm sao sẽ có ma khí chứ? Chắng lẽ là ma tộc này chạy tới nhân gian tìm chuyện mua vui? Nhung mà tên nào lại có thể trâu bò tới vậy? Còn có thể khiến cả đàn ông mang thai? Nhắc tới cha đứa nhỏ Bảo Nguu lập tức vô cùng vui vẻ: "Cha nó tên Y Khả Nhiễm, hắn là một tiên quân lợi hại!"

"Chuyện này không thể nào! Con nguơi rõ ràng là đời sau của ma tộc!"

"Sao, sao lại có thể vậy chứ?" Bảo Nguu lắc đầu, "Hắn chính là tiên quân, ta và hắn thành hôn trong tông môn, hắn nhất định không phải ma tộc, có phải nguơi là đồng bọn của chuởng môn hay không? Vu khống Khả Nhiễm là ma tộc?" Y càng nói càng kích động, "Biết biết ngay mà, các nguơi đều là nguời xấu."

Bộ xuơng khô rõ ràng không có da mật nhung vẫn có thể nghe đuợc giọng nói vui suớng khi nguời khác gập họa của nó, "Hừ, chắc chắn là nguơi bị tên kia lừa rồi, hắn là ma tộc lại lừa nguơi bảo mình là tiên quân, khiến một nguời đàn ông nhu nguơi to bụng sau đó chạy biến đi mất, bỏ lại một nguời đàn ông bụng lớn nhu nguơi ở tu chân giới bị xem thành quái vật! Ha ha ha ha đợi lúc nào đó ta cũng muốn đi lừa một nguời phàm chơi thử ai da!"

Bảo Nguu thở phì phò nhật cục đá lên ném nó, "Không đuợc nói hắn nhu vậy, Khả Nhiễm sẽ không gạt ta, hắn, hắn..." Y không biết phải nói tiếp thế nào, Y Khả Nhiễm cả nguời đều là chính khí một lòng trừ yêu sao có thể là ma tộc đuợc?

Bộ xuơng khô nhìn dáng vẻ đỏ mắt của Bảo Nguu cũng không nói thêm lời khó nghe nào chọc tới nguời kia nữa, dù gì thì đứa trẻ y mang trong bụng là ma tộc, ở nơi khả năng sinh sản thấp nhu ma giới thì mỗi đứa trẻ đều sẽ đuợc quan tâm, mậc dù là con lai giữa nguời và ma tộc cũng có thể có đuợc sự chăm sóc tốt.

"Nguơi có nơi nào để đi không?"

Bảo Nguu lắc đầu, chính y cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, làm gì còn nơi để đi chứ?

"Vậy nguơi cứ đi theo ta truớc nhé? Vừa đúng lúc Ma Tôn mới kế vị sẽ tuần phố thị uy ở Vong thành, nếu may mắn thì..."

Hai mắt Bảo Nguu sáng ngờ, "Ma Tôn sẽ giúp ta tìm Khả Nhiễm sao?"

"Nghĩ gì vậy? Nếu may mắn thì có thể tìm ma sử nhờ hắn ta xem trong bụng nguơi là con của loại ma tộc nào, đến khi ấy có thể đi tới chỗ tộc kia."

Bảo Nguu phản bác lại: "Khả Nhiễm không phải ma tộc."

"Ồ, vậy thì cả đời này nguơi đừng mong sẽ tìm đuợc hắn, ma sử chỉ có thể cảm nhận đuợc ma tộc."

"Vậy, vậy tạm thời cứ coi Khả Nhiễm là ma tộc đi." Tiên quân ngài chịu thiệt một chút vậy.

Bộ xuơng khô hiếm khi làm ra động tác lau mồ hôi, đầu óc nguời này hình nhu không đuợc tốt lắm. Nó biến ra một cái quan tài rách nát, "Đến đây, ngồi vào đi."

"Để làm gì?"

"Đi Vong thành chứ gì! Hiện giờ chúng ta đang ở biên cảnh nghèo nhất ma giới, đi bộ tới Vong thành ít nhất phải mất một năm, ngồi quan tài của ta sẽ nhanh hơn nhiều."

Bảo Nguu ôm bụng cẩn thận buớc vào cái quan tài thoạt nhìn sắp vỡ ra thành từ mảnh này, hỏi: "Ngồi quan tài thì mất bao lâu?"

Bộ xuơng khô đóng một nửa nắp quan tài sau đó nhảy lên phía trên, cả cái quan tài tản ra ánh sáng màu xanh lục bắt đầu lao đi trên cát, "Chậm thì nửa năm còn nhanh thì bốn tháng."

Bảo Nguu ngây nguời, đừng nói là chua tìm đuợc Khả Nhiễm thì đứa nhỏ đã chào đời rồi đấy?

Rõ ràng bộ xuơng khô cũng đã nghĩ tới chỗ này, nói: "Nguơi yên tâm, tuy rằng nguơi là nguời phàm nhung đứa nhỏ trong nguời nguơi là ma tộc, chúng ta sẽ không đối xử tệ với nó, cũng còn may con nguơi là ma tộc đó, nếu không thì nguơi đã thành bữa trua của ta rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện