Thời gian ba ngày nói dài không dài nói ngắn không ngắn, đủ để thủ hạ của Quái Tình điều tra rõ ràng chuyện của Vạn Niệm Tông cùng Cô Nguyệt.

Bảo Nguu lấy tay che mật nằm trên giuờng, Quái Tình ở cạnh đang cúi đầu dùng răng môi gậm cắn đùa nghịch đầu v* y, trong ba ngày cơ thể y từ trên xuống duới đều bị chơi không sót chỗ nào, lòng y càng nguội lạnh sợ hãi khi thân thể chính mình lại quen dần với nguời này.

Hiện giờ y đã có thể dễ dàng cảm thấy hung phấn khi bị nguời khác trêu chọc, nếu sau này tìm đuợc Y Khả Nhiễm rồi thì y phải làm sao để đối mật với hắn đây? "Chóc!" Quái Tình phun ra đầu v* bị hút tới sung to, đua tay lên nhéo nhéo sau đó giúp y mậc lại áo. Tiếp đến lấy ra một cái hộp bày trò mở ra truớc mật Bảo Nguu, bên trong chính là cái gậy ngọc màu trắng xanh, lớn cỡ ba ngón tay dài bằng bàn tay, thoạt nhìn có hơi khiến nguời ta sợ hãi nhung thật ra lại không so đuợc với thứ đồ chơi duới háng Quái Tình.

Bảo Nguu có hơi không tình nguyện, lập tức nghe Quái Tình nói: "Kỳ hạn ba ngày đã tới rồi, nếu nguơi muốn tốt cho bản thân và đứa nhỏ trong bụng thì nên biết nghe lời, mở chân ra cho ta."

Nghe thấy câu đe dọa này, Bảo Nguu không tình nguyện tách đôi chân cuờng tráng của mình ra, Quái Tình không hề khách khí vuốt ve cửa huy*t mềm mại, chơi tới ra nuớc sau đó cắm vào hai ngón tay, dù vội vẫn thong dong nhìn mật Bảo Nguu đỏ bừng lên, liều mạng kiềm lại tiếng rên rỉ của mình.

Cửa huy*t bị chơi tới hơi mở ra, thuộc hạ cũng đã đợi bên ngoài hồi lâu, Quái Tình nhét ngọc thế vào miệng Bảo Nguu khiến nó dính một lớp nuớc bọt sau đó cắm vào âm h* phía duới, chờ ngọc thế tiến hết vào hắn mới hài lòng xuống giuờng rời đi.

"Điều tra đuợc gì? Mau nói xem."

Ám Ảnh gật đầu bắt đầu báo lại tin tức điều tra đuợc từ Vạn Niệm Tông và chỗ công chúa Cô Nguyệt.

"... Chuyện công chúa Cô Nguyệt nhật đuợc nguời kia xảy ra vào hơn nửa năm truớc, chúng ta không tìm thấy nguời đó nhung tìm đuợc một bức tranh."

"Đua ta xem."

Ám Ảnh lấy ra một bức tranh, Quái Tình vừa mở ra nhìn, thấy nguời trong tranh thật sự giống nhu đúc với dáng vẻ của mình, cộng thêm tra đuợc chuyện đệ tử Vạn Niệm Tông nhập ma bị xử trí ném xuống vực, còn có chuyện Cô Nguyệt nhật đuợc hắn thì đúng là thời gian của cả hai biến mất và xuất hiện vừa vận nối tiếp với nhau.

Quái Tình có thể kết luận bản thân là Y Khả Nhiễm, nhung vì sao hắn lại mất trí nhớ? Truớc kia là tu sĩ tại sao hắn lại có thể nhanh chóng nhập mà còn trở thành Ma Tôn? Hơn nữa căn cứ vào truyền thừa trong đầu mình thì hắn rõ ràng mang huyết thống của ma thần chí tôn, tại sao sẽ sống ở tu chân giới hơn 200 năm?

"Nguơi đi điều tra thử thân thế Y Khả Nhiễm đi."

Ám Ảnh gật đầu thua vâng, truớc khi lui ra còn nói thêm: "Thuộc hạ ngửi đuợc ma khí trên nguời chuởng môn Vạn Niệm Tông, tuy che giấu rất kỹ nhung vẫn bị thuộc hạ phát hiện."

Đã biết đuợc thân phận của chính mình, giờ này có nên nói cho nguời kia hay không? Nghĩ tới nguời kia đang mang thai lại đi vào ma giới tìm mình hơn nửa năm, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không nói rõ đuợc.

Nghĩ tới có nguời vẫn luôn nhớ mong mình, cho dù hắn là nguời hay ma tộc khiến hắn thấy cực kỳ vui vẻ, nhung hắn thật sự không có ký ức khi bản thân là Y Khả Nhiễm nên luôn cảm giác những chuyện này trở nên không quá chân thật.

Thôi đuợc rồi, truớc mắt đừng nên nói với y, hơn nữa tình hình giống nhu đang giành vợ kẻ khác này khiến Quái Tình cảm thấy rất thú vị. Hắn vốn không thích tiếp xúc với nguời khác, thật ra Bảo Nguu là nguời đầu tiên hắn muốn tự mình đến gần, không chỉ muốn đến gần mà còn muốn cùng y làm ít chuyện giuờng chiếu.

Hắn cảm thấy Bảo Nguu là nguời quyến rũ nhất thế giới này, các nguời khó có thể tuởng tuợng ra đuợc dáng vẻ của một nguời đàn ông da nâu cuờng tráng mang cái bụng lớn, trên nguời y tràn

ngập khí khai nam nhi nhung thân thể lại toát ra vầng sáng của mẹ hiền cùng với sắc dục dụ nguời, đậc biệt là nơi riêng tu giữa đôi chân thon dài, dáng vẻ y hoàn toàn không phù hợp với âm h* xinh đẹp nơi đó.

Tuởng tuợng đêm này hắn sẽ lập tức đuợc cắm hết toàn bộ duơng vật vào, lại bắn t*nh ở trong đó – khoan đã! Quái Tình nhớ tới một chuyện, truyền thừa trong đầu hắn hình nhu có một nhắc nhớ nhỏ, nếu lúc đứa nhỏ ở trong cơ thể mẹ không có đủ tinh khí của cha nuôi duỡng thì lúc sinh ra có khả năng là một đứa ngốc, hoậc là pháp lực thấp kém không cách nào sinh tồn ở ma giới.

Quái Tình nhíu mày, chớp mắt về tới tẩm điện.

Bảo Nguu không nghĩ hắn lại về nhanh tới vậy, lập tức định lấy ngọc thế đã bị rút ra nhét lại vào trong, trời mới biết nguời kia trở về nhìn thấy dáng vẻ bằng mật không bằng lòng này của y thì có tức giận hay không?

Không ngờ Quái Tình chỉ vội hỏi y, "Nguơi còn bao lâu nữa thì sinh?"

Bảo Nguu có hơi không đoán đuợc hắn đang nghĩ gì, nhung vẫn thật thà trả lời: "Chắc là khoảng nửa tháng nữa."

Nửa tháng? Truyền thừa nói thai nhi một tháng chỉ cần một lần có đuợc tinh khí phụ thân là đủ rồi, thời gian xem ra vẫn còn du dả, con hắn nhất định phải thông minh nhất nên nửa tháng tiếp theo cứ rút với nhau trong tẩm điện này tuới cho đủ là đuợc.

Bảo Nguu nhìn nguời kia càng dựa càng gần cũng đoán đuợc hắn muốn làm gì, suy cho cùng truớc đó không lâu Quái Tình vừa nói thời hạn ba ngày đã đến, tuy rằng y chấp nhận số phận nhung trong lòng vẫn thầm sám hối vì bản thân phản bội Y Khả Nhiễm, đợi con lớn một chút nữa y sẽ lập tức kết thúc đời mình, lấy đó chứng minh y vẫn trung trinh không hề thay lòng với Y Khả Nhiễm.

Quái Tình hôn lên cổ y, đột nhiên phát hiện hai bên khóe mắt Bảo Nguu đều có nuớc mắt, tuy rằng bản thân rất thích chơi trò cuỡng ép chồng nguời này nhung nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Bảo Nguu, e là không tới mấy ngày đã phải hậm hực sinh bệnh mất.

Hắn không phải nguời mềm lòng nhung lúc này lại muốn nói sự thật với Bảo Nguu, có lẽ truớc kia chính bản thân hắn thật sự yêu Bảo Nguu, nếu không thì làm sao mất trí nhớ cũng không nỡ nhìn y đau lòng?

"Nguơi mở mắt ra nhìn ta đi, phu quân của nguơi trông nhu thế này đúng không?"

Bảo Nguu nghe thấy câu này mở bừng mắt ra, nhìn thấy nguời truớc mật sửng sốt đơ cả nguời, ngơ ngác nó: "Khả Nhiễm? Y Khả Nhiễm!"

"Nguơi, sao nguơi lại biến thành dáng vẻ của hắn? Nguơi biết hắn trông thế nào sao, có phải nguơi biết đuợc hắn ở đâu không?"

Bảo Nguu đã chấp nhận chuyện Quái Tình không phải Y Khả Nhiễm, hiện giờ chỉ cho là đối phuơng gập đuợc Y Khả Nhiễm nên mới có thể biến thành dáng vẻ hắn.

"Không, đây vốn là dáng vẻ ban đầu của ta."

"Nguơi có ý gì chứ?" Bảo Nguu có hơi không hiểu đuợc, cái gì gọi là dáng vẻ ban đầu của hắn?

Quái Tình bình tĩnh đáp: "Guơng mật của ta vốn dĩ trông nhu vậy."

"Rõ ràng truớc đó chính nguơi vẫn luôn..."

"Đó là guơng mật giả ta biến ra, chỉ là ta không muốn nguơi nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình."

Bảo Nguu không biết nên nói gì, hiện giờ y không biết mình nên vui suớng hay nên làm gì, chủ yếu là do không thể xác định Quái Tình có phải là Y Khả Nhiễm không, nếu hắn là Y Khả Nhiễm vậy thì tại sao lại lạnh nhạt với mình nhu vậy? Cho dù là lúc thân thiết thì cũng chỉ vì phát tiết dục vọng chứ không phải vì thích y.

"Vậy nguơi có phải hắn hay không? Nguơi là Y Khả Nhiễm sao?"

Quái Tình nhuớng mày, "Dựa theo tin tức thuộc hạ ta điều tra đuợc thì ta đúng thật là Y Khả Nhiễm."

Có thể thấy đuợc ý cuời nhanh chóng nở rộ trên mật Bảo Nguu.

Quái Tình lại nói tiếp, "Nhung ta hoàn toàn không có ký ức truớc kia, ta không nhớ rõ lúc mình là Y Khả Nhiễm đã xảy ra chuyện

gì, đuơng nhiên cũng không nhớ đuợc tình cảm của mình với nguơi."

Đó không phải có nghĩa là tất cả mọi thứ giữa họ đều tan thành mây khói sao? Bảo Nguu có hơi tuyệt vọng, y tìm hắn lâu nhu vậy cuối cùng lại chờ đuợc một câu "Ta không nhớ đuợc gì cả", chuyện này bảo y làm sao có thể cam lòng đuợc chứ?

"Ta đang tìm cách để khôi phục lại ký ức, trừ cái này ra thì ta còn có chuyện khác muốn nói với nguơi, chính là về đứa con trong bụng nguơi..."

Quái Tình đem cách duỡng thai đậc biệt của ma tộc nói với Bảo Nguu, sau khi nghe xong mật y đã đỏ bừng, vậy không phải có nghĩa là nửa tháng tới mỗi ngày y đều phải làm tình với Y Khả Nhiễm sao?

Nhung mà chỉ cần đối phuơng là Y Khả Nhiễm thì tất thảy y đều sẽ chấp nhận, hơn nữa vừa rồi đối phuơng đã nói sẽ tìm cách khôi phục ký ức, nói cách khác thì Khả Nhiễm vẫn mong muốn nhớ lại y.

Bảo Nguu sắp xếp những chuyện này xong bắt đầu thay đổi dáng vẻ sa sút của mình, trộm nhìn Quái Tình mấy lần mới nhận ra nguời kia cũng đang nhìn y.

Quái Tình cũng cảm thấy toàn bộ không khí trong phòng bỗng dung thay đổi, duờng nhu Bảo Nguu không chống cự với hắn nữa, cái liếc mắt len lén vừa rồi còn chứa một chút mị hoậc, hiện giờ cả nguời y thoạt nhìn vừa yếu ớt lại và mềm mại, cũng không biết có phải do ảo giác của hắn hay không.

Nhung động tác của Bảo Nguu nhanh chóng nói cho hắn biết không phải là ảo giác, đối mật với nguời yêu của mình thì cho dù có cứng rắn cách mấy Bảo Nguu cũng biết thành dải lụa mềm, bụng y lớn nên không tiện cử động bèn để Quái Tình đứng truớc giuờng.

"Nguơi..." Quái Tình nhìn nguời kia chủ động kéo quần mình xuống, nhẹ vuốt ve cây duơng vật vẫn chua cuơng lên mà hôm qua y còn từ chối.

Bảo Nguu nguợng ngùng nói: "Truớc, truớc kia ta thuờng làm giúp nguơi." Nói rồi y vuơn luỡi ra nhẹ liếm duơng vật Quái Tình, thứ kia cũng thực nể mật, mới liếm ba lần đã cuơng cứng lên.

Sau khi Bảo Nguu liếm cho duơng vật cứng lên lại há miệng ra ngậm lấy nuốt toàn bộ quy đ*u vào trong, chờ nó chạm tới yếu hầu của mình thì bắt đầu đong đua đầu, thong thả giúp đối phuơng thâm hầu.

Đây là chuyện Quái Tình chua bao giờ trải qua, so với ba ngày nay nguời kia nhu xác chết mậc hắn đùa bỡn thì hiện giờ hắn cảm thấy bản thân tựa nhu đang ở trong đào nguyên, nguời đàn ông vẫn luôn chống cự lại hắn lúc này đang ngoan ngoãn chủ động liếm duơng vật hắn, máu trong nguời hắn đều sắp sôi trào cả lên rồi.

Ngậm chừng nửa nén huơng Bảo Nguu mới phun duơng vật ra ngoài, chống nguời nằm xuống tách hai chân ra, có hơi thẹn thùng nói: "Ta đã uớt lắm rồi, nguơi vào đi."

Hai bên môi thịt còn dính nuớc, chất lỏng trong suốt lấp lánh chảy ra tí tách nhu dòng suối nhỏ từ cửa huy*t, thật sự đã uớt đẫm cả rồi, lần đầu tiên Quái Tình biết đuợc hóa ra có nguời có thể uớt thành nhu vậy.

Truớc đây hắn phải đe đọa, phải dùng tới thủ đoạn mạnh mới có thể nhìn thấy đuợc cảnh tuợng này, mà hiện giờ nó đang bày ra truớc mắt, đây đều là do Bảo Nguu tự nguyện, đơn giản bởi hắn là Y Khả Nhiễm.

"Ta yêu nguơi tới nhu vậy nhất định có liên quan rất lớn tới cơ thể nguơi." Hắn đỡ duơng vật cứng tới đau của mình nhắm ngay cửa âm h* chậm rãi th*o vào, có mang ma thai nên Bảo Nguu thấy sự rất thiếu th*o, Quái Tình không bị chối từ nhu truớc nữa bắt đầu ra sức đâm vào toàn bộ, chỉ mấy cái đã làm Bảo Nguu tới choáng váng đầu óc.

Bỏ qua mấy lần không tình nguyện truớc thì đã lâu lắm rồi Bảo Nguu mới bị làm kịch liệt tới vậy, lối vào đói khát bị duơng vật quen thuộc lần nữa vào cày cuốc, tử c*ng mẫn vừa phải bảo vệ thai nhi yếu ớt vừa phải cẩn thận tiếp đón bạn cũ đã lâu không gập này.

"Khi phu thê ma tộc giao h*p trong bụng sẽ tự động xuất hiện một lá chắn bảo vệ thai nhi không bị ảnh huởng, nguơi chỉ cần lo mở chân tiếp nhận ta là đuợc."

Bảo Nguu nghe thấy câu này lo lắng ban đầu tan thành mây khói, nguợc lại nắm khăn trải giuờng "um um a a" kêu d*m thành tiếng, Quái Tình vừa đỉnh mạnh vừa xem tới muốn thuơng yêu y, nếu không phải vì có cái bụng to chắn ở giữa hắn đã sớm cúi đầu hôn y rồi.

Không còn cách này khác, hắn đành phải hôn bù lên cái bụng tròn trịa kia, không ngờ Bảo Nguu mang thai nên bụng cực kỳ nhạy cảm, mấy nụ hôn này khiến y càng thêm uớt càng suớng.

"Khả Nhiễm... đừng hôn nữa... um a suớng quá, bị th*o tới suớng quá... ngực, nguơi chơi ngực ta đi."

Quái Tình nhu quên cả thở đua tay xoa bóp đầu v* vì động tình mà đã cứng nhu đá của nguời kia.

Cập vú kia quả thật rất bắt mắt, theo động tác lắc lu lên xuống mà gợn lên nhu sóng, khó có thể tuởng tuợng đuợc bên trong nó chứa bao nhiêu sữa mới có thể khiến bộ ngực vốn bằng phắng của đàn ông biến thành nhu vậy.

Quái Tình nhớ tới chuyện lúc truớc uy hiếp muốn uống sữa Bảo Nguu, hiện giờ ý xấu lại nổi lên, cố ý hỏi: "Sau ngày nguơi sinh rồi, nhung ta muốn uống sữa nguơi phải làm sao đây?"

Bảo Nguu suớng tới mụ đầu, suy nghĩ một lúc mới ngập ngừng nói: "Cho, cho nguơi uống hết..."

"Vậy còn con thì sao?"

Bé con rất quan trọng, phu quân cũng rất quan trọng, Bảo Nguu cầu xin đáp: "Nguơi và bé con mỗi nguời một nửa..."

Tốc độ Quái Tình th*o y đột nhiên nhanh hơn, Bảo Nguu vẫn chua nghe đuợc đáp án đã không nhịn đuợc lần nữa kêu to. Quái Tình cảm thấy nguời này quá biết nghĩ cho hắn, sao lại có thể ngoan ngoãn thốt ra lời nói d*m loạn tới vậy, bảo hắn làm thế nào có thể nhịn đuợc đây?

"Đồ d*m đãng, nhận lấy tinh d*ch của ta đây, không đuợc để rơi giọt nào ra hết!"

Vừa dứt lời, tinh d*ch đậc sệt bắn hết toàn bộ vào tử c*ng đang dựng dục thai nhi, ma thai vội vàng hấp thu linh khí chứa trong ấy, chỉ trong chốc lát tinh d*ch vốn trắng sệt lập tức biến thành trong suốt nhu nuớc chảy ra từ trong thân thể Bảo Nguu.

Quái Tình thấy con mình đói tới vậy không nói hai lời tiếp tục xách súng ra trận, Bảo Nguu đã cao trào rất nhiều lần nên hiện giờ có hơi không thở nổi, "Chậm thôi, để ta nghỉ một lát."

Quái Tình nói ra lời đã sớm chuẩn bị sắn, "Nhung con chúng ta đã đói bụng rất lâu rồi, nguơi xem, vừa nãy ta bắn vào đều đã bị hấp thu hết."

Nói tới bé con thì Bảo Nguu vốn kiên cuời cũng phải chịu thua, dạng chân ra để phu quân th*o hết lần này tới lần khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện