Cung thành hiên ngang lộng lẫy cao sừng sững, tạo tác từ những viên đá chắc chắn, nhiều hoa văn được điêu khắc hoa lệ, dưới cánh cổng vào hoàng cung, từng chiếc xe ngựa xa hoa đi ra vào đều bị hộ vệ canh giữ cổng chặn lại, chúng cần kiểm tra mọi người trước khi vào trong, xung quanh đều có quý tộc ăn mặt đẹp mắt nhưng một đám người đi đến làm mất hết thẩm mĩ nơi đây.
Ba chiếc xe lấy nước bẩn từ hoàng cũng mỗi tuần đi tới, bọn họ dừng lại chào những tên hộ vệ như mọi khi, cũng không có gì lạ chúng đành xua tay cho qua.
Vào cổng thành công đám người này tiếp tục đẩy xe, thời gian nữa canh giờ đã đến cửa sau nơi ở Hoàng Tử, họ mở nắp thùng ra sự hôi thối lan tỏa, Đá Quý ngột ngạt đứng lên chỉ đạo họ lẻn vào trong.
Gia viên Hoàng Thất trong căn phòng đóng kín, Liêu Hương tức giận đập phá khắp nơi, những mảnh vỡ văng tứ tung trên mặt đất, không dừng lại cô còn hét to.
- Thả ta ra, đám người chết tiệt này.
Bên ngoài cách cửa có hai bóng dáng người lên tiếng đáp lại.
- Cô nương chúng ta không có quyền hạn này, chỉ cần cô nghe lời Thái Tử sẽ được an toàn, đừng phí công sức đập phá nữa vô ích thôi.
Bất chợt cô gái ôm mặt khóc thút thít gọi tên Đá Quý, bản thân không muốn gả cho tên Hoàng Tử kia, danh tiếng xấu xa hắn làm không ai không biết, người dân gọi hắn là tên dâm tặc, nhắm đến con gái nhà ai người đó buộc phải đưa vào Hoàng Cung thị tẩm, tuy Liêu Hương may mắn hơn những người khác được hắn cho danh phận nhưng không biết trong cung này có bao nhiêu người như cô.
Gần đó xuất hiện ba người lén lút lần mò tới, Đá Quý nhìn thấy hai thị nữ trước phòng, quay sang hai tên đi theo sau mình ra hiệu đánh ngất và canh bên ngoài.
Chúng làm theo chỉ đạo lao lên đánh bất tỉnh hai cô gái, họ lôi hai thân thể dấu đi rồi quay lại canh giữ, cậu bước đến cánh cửa chuẩn bị đi vào chợt nghe âm thanh từ bên trong vang ra.
- Ngươi không được vào. Nếu không ta sẽ chết ngay tại đây cho ngươi xem.
Cánh tay phải Đá Quý chưa kịp chạm vào cánh cửa thì đã dừng lại vội vã lên tiếng.
- Chậm đã! Là ta đây Liêu Hương, muội đừng suy nghĩ dại dột, đợi ta đưa muội ra khỏi đây.
Vừa nói xong cũng chính là lúc cánh cửa mở ra, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng khắp căn phòng tối tăm, cô gái đầu tóc bù xù trên tay nắm chặt mảnh sứ vỡ đặt trên yết hầu, máu từ đó ứa ra từng giọt li ti chảy xuống.
Nhìn thấy cảnh đó Đá Quý lòng xót xa lao đến ôm chầm lấy Liêu Hương xin lỗi, từ từ lấy mảnh vỡ trên tay cô ấy ra, chỉ chậm một chút nữa thôi cậu sẽ hối tiếc đến cỡ nào, chưa vui mừng gặp nhau bao lâu, tên canh giữ bên ngoài chạy vào hấp tấp nói.
- Thủ lĩnh chúng ta cần phải rời khỏi đây thôi, người của Hoàng Tử đang trên đường tới đây.
Gấp rút nắm tay đưa cô gái rời đi, vài phút sau tất cả bọn họ đã ra bên ngoài cửa sau phủ Thái Tử, hai người họ leo vào bên trong thùng trống chưa đựng nước thối, đám người họ kéo ba chiếc xe hướng về cổng thành.
Bọn họ rời đi không lâu, Hoàng Tử mới từ phủ Thái Hậu trở về, hắn dẫn theo đám người bước đến trước căn phòng giam giữ Liêu Hương, bên ngoài không có ai canh giữ hơi bất thường, hắn chạy thật nhanh vào nhưng không có ai ở trong đây cả, tức tối ra lệnh điều động binh lính phong tỏa các lối ra.
Chưa đầy nữa giờ tất cả cánh cổng đã bị đóng lại, nhốt hoàn toàn mọi thứ ở trong, đến một con kiến cũng không thể rời khỏi đây, đám người Đá Quý dường như không hay biết gì vẫn ung dung đi tới cổng thành.
Đám hộ vệ đứng ra chặn lại, yêu cầu mở nắp ba thùng nước thải để chúng kiểm tra, bên trong Đá Quý hồi hộp ôm Liêu Hương vào lòng chờ đợi.
Chúng mở hết nắp hai thùng đầu, đến cái cuối cùng bất chợt có tiếng ngựa đi tới, tất cả bọn họ quỳ xuống hô to.
- Tham kiến Thái Tử!
Nghe đến tên đó Liêu Hương càng sợ hơn nhưng may có Đá Quý bên cạnh giúp cô bình tĩnh lại.
Bước xuống ngựa tên Thái Tử nhìn xung quanh lên tiếng quát.
- Tất cả các ngươi làm gì ở đây, những thứ này vừa rồi các ngươi lấy ở đâu, có phải từ trong phủ của ta đi ra không?
Vẻ mặt bình tĩnh từ những tên lính Rồng Đất được mài dũa không hề sợ sệt, một người trong đám bước ra cuối đầu đáp lại.
- Báo cáo Hoàng Tử, bọn ta vừa lấy nước thối từ phủ Công Chúa, không tin ngài có thể gọi người ở đó đến tra xét.
Chưa tin tưởng lắm, hắn gọi người đi điều tra xem có đúng như những tên này nói hay không, chỉ một lát sau tên đó quay lại báo cáo đúng như những gì họ nói.
Thái Tử xua tay quay người rời đi, đám hộ vệ ra lệnh mở cổng, chiếc xe được phép ra ngoài, bánh vừa lăn chưa đầy môt vòng đã bị ngăn lại.
- Chờ đã! Không đúng! Các người chỉ lấy mỗi nước thải ở phủ Công Chúa không thể nào đến tận ba thùng, tại sao thùng cuối cùng các ngươi không mở ra cho ta xem?
Ba chiếc xe lấy nước bẩn từ hoàng cũng mỗi tuần đi tới, bọn họ dừng lại chào những tên hộ vệ như mọi khi, cũng không có gì lạ chúng đành xua tay cho qua.
Vào cổng thành công đám người này tiếp tục đẩy xe, thời gian nữa canh giờ đã đến cửa sau nơi ở Hoàng Tử, họ mở nắp thùng ra sự hôi thối lan tỏa, Đá Quý ngột ngạt đứng lên chỉ đạo họ lẻn vào trong.
Gia viên Hoàng Thất trong căn phòng đóng kín, Liêu Hương tức giận đập phá khắp nơi, những mảnh vỡ văng tứ tung trên mặt đất, không dừng lại cô còn hét to.
- Thả ta ra, đám người chết tiệt này.
Bên ngoài cách cửa có hai bóng dáng người lên tiếng đáp lại.
- Cô nương chúng ta không có quyền hạn này, chỉ cần cô nghe lời Thái Tử sẽ được an toàn, đừng phí công sức đập phá nữa vô ích thôi.
Bất chợt cô gái ôm mặt khóc thút thít gọi tên Đá Quý, bản thân không muốn gả cho tên Hoàng Tử kia, danh tiếng xấu xa hắn làm không ai không biết, người dân gọi hắn là tên dâm tặc, nhắm đến con gái nhà ai người đó buộc phải đưa vào Hoàng Cung thị tẩm, tuy Liêu Hương may mắn hơn những người khác được hắn cho danh phận nhưng không biết trong cung này có bao nhiêu người như cô.
Gần đó xuất hiện ba người lén lút lần mò tới, Đá Quý nhìn thấy hai thị nữ trước phòng, quay sang hai tên đi theo sau mình ra hiệu đánh ngất và canh bên ngoài.
Chúng làm theo chỉ đạo lao lên đánh bất tỉnh hai cô gái, họ lôi hai thân thể dấu đi rồi quay lại canh giữ, cậu bước đến cánh cửa chuẩn bị đi vào chợt nghe âm thanh từ bên trong vang ra.
- Ngươi không được vào. Nếu không ta sẽ chết ngay tại đây cho ngươi xem.
Cánh tay phải Đá Quý chưa kịp chạm vào cánh cửa thì đã dừng lại vội vã lên tiếng.
- Chậm đã! Là ta đây Liêu Hương, muội đừng suy nghĩ dại dột, đợi ta đưa muội ra khỏi đây.
Vừa nói xong cũng chính là lúc cánh cửa mở ra, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng khắp căn phòng tối tăm, cô gái đầu tóc bù xù trên tay nắm chặt mảnh sứ vỡ đặt trên yết hầu, máu từ đó ứa ra từng giọt li ti chảy xuống.
Nhìn thấy cảnh đó Đá Quý lòng xót xa lao đến ôm chầm lấy Liêu Hương xin lỗi, từ từ lấy mảnh vỡ trên tay cô ấy ra, chỉ chậm một chút nữa thôi cậu sẽ hối tiếc đến cỡ nào, chưa vui mừng gặp nhau bao lâu, tên canh giữ bên ngoài chạy vào hấp tấp nói.
- Thủ lĩnh chúng ta cần phải rời khỏi đây thôi, người của Hoàng Tử đang trên đường tới đây.
Gấp rút nắm tay đưa cô gái rời đi, vài phút sau tất cả bọn họ đã ra bên ngoài cửa sau phủ Thái Tử, hai người họ leo vào bên trong thùng trống chưa đựng nước thối, đám người họ kéo ba chiếc xe hướng về cổng thành.
Bọn họ rời đi không lâu, Hoàng Tử mới từ phủ Thái Hậu trở về, hắn dẫn theo đám người bước đến trước căn phòng giam giữ Liêu Hương, bên ngoài không có ai canh giữ hơi bất thường, hắn chạy thật nhanh vào nhưng không có ai ở trong đây cả, tức tối ra lệnh điều động binh lính phong tỏa các lối ra.
Chưa đầy nữa giờ tất cả cánh cổng đã bị đóng lại, nhốt hoàn toàn mọi thứ ở trong, đến một con kiến cũng không thể rời khỏi đây, đám người Đá Quý dường như không hay biết gì vẫn ung dung đi tới cổng thành.
Đám hộ vệ đứng ra chặn lại, yêu cầu mở nắp ba thùng nước thải để chúng kiểm tra, bên trong Đá Quý hồi hộp ôm Liêu Hương vào lòng chờ đợi.
Chúng mở hết nắp hai thùng đầu, đến cái cuối cùng bất chợt có tiếng ngựa đi tới, tất cả bọn họ quỳ xuống hô to.
- Tham kiến Thái Tử!
Nghe đến tên đó Liêu Hương càng sợ hơn nhưng may có Đá Quý bên cạnh giúp cô bình tĩnh lại.
Bước xuống ngựa tên Thái Tử nhìn xung quanh lên tiếng quát.
- Tất cả các ngươi làm gì ở đây, những thứ này vừa rồi các ngươi lấy ở đâu, có phải từ trong phủ của ta đi ra không?
Vẻ mặt bình tĩnh từ những tên lính Rồng Đất được mài dũa không hề sợ sệt, một người trong đám bước ra cuối đầu đáp lại.
- Báo cáo Hoàng Tử, bọn ta vừa lấy nước thối từ phủ Công Chúa, không tin ngài có thể gọi người ở đó đến tra xét.
Chưa tin tưởng lắm, hắn gọi người đi điều tra xem có đúng như những tên này nói hay không, chỉ một lát sau tên đó quay lại báo cáo đúng như những gì họ nói.
Thái Tử xua tay quay người rời đi, đám hộ vệ ra lệnh mở cổng, chiếc xe được phép ra ngoài, bánh vừa lăn chưa đầy môt vòng đã bị ngăn lại.
- Chờ đã! Không đúng! Các người chỉ lấy mỗi nước thải ở phủ Công Chúa không thể nào đến tận ba thùng, tại sao thùng cuối cùng các ngươi không mở ra cho ta xem?
Danh sách chương