Hai ông bà không nói gì cả, im lặng nhìn nhau hồi lâu rồi mở lời.

- Hai ta cũng già rồi, tiểu Nghịch nó đã lớn chúng ta không ép buộc được, hay là để nó tự lựa chọn xem, cậu thấy thế nào? Ý kiến họ đưa ra không tệ, bà lão dẫn đứa trẻ Phá Ngịch đi vào, vừa vào trong nó nhìn cậu mở lời.

- Đa tạ thúc thúc, kẹo ngon lắm ạ!

Để nó ổn đinh lại chỗ ngồi, ông lão mới hỏi sang.

- Cháu trai, thúc thúc đó là bạn của ba mẹ con, được sự ủy thác từ họ đến đây nhận con làm đệ tử, con có muốn đi theo thúc ấy không?

Thằng bé suy nghĩ hồi lâu rồi mở lời.

- A! Thế ra thúc thúc là bạn cha cháu, thế thúc có biết vẽ tranh như cha cháu không?

Hiểu được nó muốn gì, cậu không muốn vòng vo, đưa bức tranh vừa mới vẽ trên đường đến đây ra, toàn bộ nét vẽ đều dùng Linh Khí, sờ vào có cảm giác chân thật đến lạ kì, bức tranh này rất đơn giản, cậu lấy hình ảnh trong giấc mơ trước kia làm nền, cô gái quay lưng về phía cậu, bên cạnh bao la hoa cỏ tươi hiện lên, chú chó trắng tinh khuyết nằm cạnh.

Thằng bé nhìn thấy bức tranh bất ngờ lao đến sờ mó, xem xong tất cả chi tiết nó thốt lên.

- Wow đẹp quá! Thúc thúc vị đại nương này là ai thế ạ?

Đá Quý lắc đầu không biết, bức tranh vẽ theo phong cách đơn thuần, hình bóng thuần khuyết của cô gái đem lại sự tò mò cho người xem, chú chó trắng hung dữ nhằm bảo vệ chủ nhân, hai ông bà cũng trơ mắt nhìn thán phục, tay nghề của cậu hơn hẳn con rể họ, để thằng bé đi theo cũng sẽ tốt cho nó.

Rời tay khỏi bức tranh thằng bé suy nghĩ đến sư phụ cần phải bảo vệ được đệ tử, trong khi thân hình cậu không to lớn lắm, nó không tin tưởng nói.

- Thúc thúc, ta nhận thúc làm sư phụ nhưng thúc không có võ công làm sao bảo vệ ta, vẽ tranh đẹp không có nghĩa là chúng ta sẽ an toàn.

Thấy nó chỉ mới năm tuổi mà suy nghĩ sâu xa đến thế cậu tươi cười đáp.

- Nhìn xem nhé! Đừng bị dọa mà té đấy!

Hiện tại chưa phải lúc để cậu xuất ra tu vi, đưa Tiểu Ảnh trong không gian Đá Thần ra ngoài, ánh sáng vụt lên xuất hiện bóng dáng nó to lớn chiếm hết nơi đây, hai mắt đỏ tươi giận đữ, hàm răng sắc nhọn bám vào hai mép.

Hai ông bà lão suýt nữa ngất đi, thú nuôi không phải đơn giản, giờ phút này họ cầu mong cháu trai mình nhận cậu làm sư phụ, họ từng nghe con rể kể, những người có thú cưng đi theo tu vi đều rất cao, đa số họ thích sống ẩn dật, không ngờ rằng cậu chính là một trong số đó, bất ngờ cả hai người thốt lên.

- Cậu là Tiên Nhân?

Không như bọn họ nghĩ, Đá Quý lắc đầu tỏ ra bí ẩn, họ cũng không hỏi nhiều, cho rằng người này chắc hẳn rất mạnh.

Phá Ngịch như bị cướp mất hồn, không sợ hãi Tiểu Ảnh mà còn ôm lấy nó vuốt ve, miệng thì luôn mồm nói.

- Ngựa tốt! Ngựa tốt!

Mọi người cười vui vẻ thì ra nó tưởng đó là ngựa, ông lão bước đến vỗ vai nó nói.

- Cháu trai, đấy là Bạch Sói thuộc loại Yêu Thú có lẽ rất mạnh không phải ngựa đâu, cháu nên bái kiến sư phụ đi.

Lần đầu tiên nghe đến Yêu Thú thằng bé hớn hở tới chỗ Đá Quý quỳ xuống, trên tay cầm ly nước trà đưa lên, cậu vội đỡ lấy và chấp nhận nó.

- Được rồi, từ nay tiểu tử ngươi sẽ theo ta, quà nhập môn hiện tại ta chưa có món đồ tốt nào, để sau này ta sẽ tặng cho ngươi.

Lấy túi tinh thạch để sẵn bên trong không gian ra đưa cho hai vợ chồng ông lão, xem như quà tặng dành cho họ sống đến cuối đời, ít nhất có hơn hai trăm viên trung phẩm, vài lọ đan dược giúp tăng cường sức khỏe, cầm lấy chúng hai người họ thay nhau cảm tạ.

Thủ tục nhập môn rất đơn giản, xem ra cậu đã có đệ tử đầu tiên ở thể giới này, bọn họ chia tay nhau một hồi đẫm nước mắt, ngôi nhà này hiện tại chỉ còn hai người già sống với nhau.

Hai thầy trò tiếp tục bước về phía trước, tìm kiếm tương lai của cả hai.

“Phá Nghịch rất chăm chỉ học hỏi, về sau thằng bé trở nên nổi tiếng nhờ vào tài năng vẽ vời truyền từ sư phụ mình, tranh nó sao chép hầu như không ai tìm ra dấu vết bản sao, chỉ có người vẽ ra bức tranh đầu tiên mới biết được.”

Cất bước rời đi về phía Tây Nam, trên đường đi thằng bé tò mò không ngừng hỏi nhiều điều, làm cậu chóng mặt không biết phải trả lời làm sao với nó, biết không giải bầy được, Đá Quý suy nghĩ đến con vật chuyên nhiều chuyện có thể khắc chế được nhóc này.

Đưa Hạ Hải Cẩu ra bên ngoài, không khác gì mọi khi nó nhìn khắp nơi, vui vẻ cười khà khà như kiểu gợi đòn.

Điều không hợp lý hơn thằng nhóc bước đến kéo tai nó cười ha ha.

- Âu da! Con cá ở đâu dể thương thế này. Ta nhéo! Ta nhéo!

Không cảm giác đau đối với Hạ Hải Cẩu, vẫn vẻ mặt đểu cáng liếc mắt sang biểu tượng cần lời giải thích, cậu bước đến bế thằng bé lên người nó, sau đó phóng lên lưng Tiểu Ảnh lao về phía trước, âm thanh cậu vang vọng khắp nơi.

- Ta sẽ đến Tần Thanh Thành trước. Tiểu Cẩu chăm sóc tốt cho thằng bé, nó có mệnh hệ gì ngươi không sống nổi đâu.

Ngồi trên người Hạ Hải Cẩu cậu bé nhanh nhảy vỗ tay hoan hô, tăng thêm động lực nhưng không biết rằng tốc độ trên mặt đất đối với nó vô cùng khó khăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện