Chiếc xe ngựa có hoa văn trán lệ được Tinh Linh Thú Bạch Mã kéo đi vào thành, cách cổng thành khoảng hai mươi mét thì người dân mới bắt đầu chú ý đến nó:
- Ơ, kia có phải là xe ngựa của Gia Tộc Kiều không, ai bên trong thế nhỉ? Người bên trong có vẻ như rất sang trọng, chắc hẳn là một người nào đó rất có tiếng tăm.
- Kiều cái đầu ngươi, người cầm dây cương là Bạch Trung đứa con yêu quý của Bạch Thực nằm trong Gia Tộc Bạch mới đúng. Ta nghe nói bảy năm trước với Huyết Mạch Phi Mã truyền thuyết, được một vị trưởng lão của Phi Kiếm Tiên thu nhận làm đệ tử rồi đưa đến Đế Đô để tu luyện, công nhận là khuôn mặt hắn ngày càng giống cha hắn.
- Ta đoán chắc là ai đó của Gia Tộc Kiều đấy, hồi đó ta cũng đi xem, có ba vị trưởng lão đến thành chúng ta thu nhận đệ tử nhưng hai người còn lại là ai thì ta không biết.
Trong đó một cô gái xinh đẹp chen chúc vào đám đông, nhìn thấy vẻ đẹp của Bạch Trung mà thốt lên:
- A! Đẹp trai quá! Anh ta là ai vậy, cảm giác tu vi cũng rất cao, lấy được về làm tướng công cũng không tệ.
Người đứng kế bên nghe xong liền quát mắng.
- Hừ! Mơ tưởng! Ngươi ở đó mà mơ tiếp đi, hắn ta là Bạch Trung cũng đã có hôn ước với Kiều Tuyết của Gia Tộc Kiều. Ngươi nhỏ tiếng một chút, ở đây có rất nhiều người, cẩn thận bị nghe được là không ổn đâu.
Bạch Trung cưỡi trên lưng Bạch Mã được mọi người khen, mặt mày hở tươi cười nói.
- Chào mọi người, đã bảy năm trôi qua nơi đây thay đổi nhiều quá, nhiều cô nương xinh đẹp ta chưa hề thấy qua.
Bên trong có tiếng nói vọng ra.
- Hừm! Huynh ở yên cho ta, không muốn bị đánh thì đừng lên tiếng, đợi về đến Gia Tộc xem ta xử lý huynh thế nào.
Người phát ra âm thanh đó là Kiều Tuyết, đã quản thúc anh ta trong suốt chặng đường dài từ Đế Đô quay về.
Ba vùng biên giới giáp ranh với Nhân Tộc có nguy cơ tiềm ẩn sụp đổ rất cao, điều khó khăn nhất cần phải giữ vững binh lực cho các Thành.
Hoàng Tộc đưa ra quyết định xây dựng một nơi tu luyện gọi là Hóa Tài Nguyên ở bảy Thành Trì do Thành Chủ với các Gia Tộc điều hành.
Nhằm tạo lên một binh lực bảo vệ cho thành, không cho phép người của Môn Phái đến chiêu mộ đệ tử trừ khi được Hoàng Tộc cho phép.
Tần Thanh Thành trừ các Gia Tộc lớn nhỏ ra còn lại đa số đều là tán tu.
Hóa Tài Nguyên được xây ở giữa trung tâm thành rất rãi, bên trong chứa đựng rất nhiều thứ, muốn tu luyện chỉ cần đi ra bên ngoài tìm và hái các loại dược để đổi lấy tài nguyên hay những cuốn Công Pháp, Kiếm Pháp, Pháp Thể.
Các cuốn sách chỉ có một màu Hắc Sắc còn Bạch Lôi nằm ở Gia Tộc, trên nữa là Lửa Tuyền chỉ có trong Môn Phái, may mắn có thể tìm thấy ở những nơi bí ẩn nào đó.
Bảy năm trước có ba vị Trưởng Lão được Hoàng Tộc cho phép nhận đệ tử, bọn họ nghe nói ở đây có người mang Huyết Mạch truyền thuyết.
Sau đó, ba người họ thu nhận Bạch Trung, Kiều Tuyết và một người nữa làm trân truyền đệ tử.
Trải qua bảy năm tu luyện, Bạch Trung với Kiều Tuyết quyết định quay về thăm Gia Tộc của mình. Trên đường đi gặp gỡ hai chàng trai đang ngồi trong xe ngựa.
Trong xe cả bốn người ngồi lặng yên như dòng nước, Đá Quý nhìn thấy không khí ngột ngạt mà mở lời:
- Chào các vị, ta là Đá Quý sống tại thôn Cao Ly nằm ở Thung Lũng Tây Nam, tu vi đã đạt cảnh giới Khí Luyện tầng ba, mong muốn ngao du thiên hạ.
Người ngồi bên trái tên là Lý Mạch mười lăm tuổi thuộc tán tu, ở trong nhóm được xem là nhỏ nhất, tướng mạo trẻ trung, điển trai, điềm đạm, cảnh giới Khí Luyện tầng bảy với sự cố gắn rất nhiều của mình mới đạt được thành tựu như bây giờ, đang trong quá trình hái thảo dược để đổi lấy tài nguyên tu luyện, nghe tiếng chào hỏi mà trả lời:
- Ừ, cứ gọi ta Lý Mạch huynh cũng được còn đây là Phong Tam huynh, huynh ấy ít nói lắm đệ cứ xem như vô hình đi.
Phong Tam mười bảy tuổi với thân hình to lớn như một người đàn ông vạn vỡ, khuôn mặt có một vết sẹo cắt ngang cận kề mắt trái, tu vi ở cảnh giới Khí Luyện tầng chín.
Trước đó anh ta chạy trốn khỏi Đế Đô, trải qua nhiều biến cố mới may mắn sống sót được, mang trong mình mối thù sâu đậm nhưng hiện tại tu vi quá thấp chỉ đành kiềm chế và ấp ủ mỗi ngày.
Phong Tam lang thang khắp nơi trong khu rừng Tây Sơn Đô, cho đến khi gặp gỡ và làm quen với Lý Mạch, Bạch Trung, Kiều Tuyết nhưng do tích cách im lặng làm ai cũng lo sợ.
Gia tộc nổi tiếng nhất ở đây là Kiều gia, nắm giữ số lượng lớn Tinh Thạch trong thành, kinh doanh bày bán các mặt hàng dành cho người tu luyện.
Khoảng mười năm về trước từ Gia Tộc yếu ớt nhất Thành, chỉ trong vòng ba năm đã trở thành lớn mạnh.
Bên trong căn phòng lớn một ông lão râu tóc đã bạc đưa tay vuốt lấy chùm râu của mình, sự lộng lẫy giàu có của nơi đây chẳng khác gì cung điện, bên ngoài có vài người đi vào mở lời:
- Gia Chủ, chúng tôi nhìn thấy Tiểu Thư về rồi!
Ông ta đứng bật dậy, bất ngờ thốt lên:
- Thật ư! Các ngươi theo ta ra đón nó.
- Ơ, kia có phải là xe ngựa của Gia Tộc Kiều không, ai bên trong thế nhỉ? Người bên trong có vẻ như rất sang trọng, chắc hẳn là một người nào đó rất có tiếng tăm.
- Kiều cái đầu ngươi, người cầm dây cương là Bạch Trung đứa con yêu quý của Bạch Thực nằm trong Gia Tộc Bạch mới đúng. Ta nghe nói bảy năm trước với Huyết Mạch Phi Mã truyền thuyết, được một vị trưởng lão của Phi Kiếm Tiên thu nhận làm đệ tử rồi đưa đến Đế Đô để tu luyện, công nhận là khuôn mặt hắn ngày càng giống cha hắn.
- Ta đoán chắc là ai đó của Gia Tộc Kiều đấy, hồi đó ta cũng đi xem, có ba vị trưởng lão đến thành chúng ta thu nhận đệ tử nhưng hai người còn lại là ai thì ta không biết.
Trong đó một cô gái xinh đẹp chen chúc vào đám đông, nhìn thấy vẻ đẹp của Bạch Trung mà thốt lên:
- A! Đẹp trai quá! Anh ta là ai vậy, cảm giác tu vi cũng rất cao, lấy được về làm tướng công cũng không tệ.
Người đứng kế bên nghe xong liền quát mắng.
- Hừ! Mơ tưởng! Ngươi ở đó mà mơ tiếp đi, hắn ta là Bạch Trung cũng đã có hôn ước với Kiều Tuyết của Gia Tộc Kiều. Ngươi nhỏ tiếng một chút, ở đây có rất nhiều người, cẩn thận bị nghe được là không ổn đâu.
Bạch Trung cưỡi trên lưng Bạch Mã được mọi người khen, mặt mày hở tươi cười nói.
- Chào mọi người, đã bảy năm trôi qua nơi đây thay đổi nhiều quá, nhiều cô nương xinh đẹp ta chưa hề thấy qua.
Bên trong có tiếng nói vọng ra.
- Hừm! Huynh ở yên cho ta, không muốn bị đánh thì đừng lên tiếng, đợi về đến Gia Tộc xem ta xử lý huynh thế nào.
Người phát ra âm thanh đó là Kiều Tuyết, đã quản thúc anh ta trong suốt chặng đường dài từ Đế Đô quay về.
Ba vùng biên giới giáp ranh với Nhân Tộc có nguy cơ tiềm ẩn sụp đổ rất cao, điều khó khăn nhất cần phải giữ vững binh lực cho các Thành.
Hoàng Tộc đưa ra quyết định xây dựng một nơi tu luyện gọi là Hóa Tài Nguyên ở bảy Thành Trì do Thành Chủ với các Gia Tộc điều hành.
Nhằm tạo lên một binh lực bảo vệ cho thành, không cho phép người của Môn Phái đến chiêu mộ đệ tử trừ khi được Hoàng Tộc cho phép.
Tần Thanh Thành trừ các Gia Tộc lớn nhỏ ra còn lại đa số đều là tán tu.
Hóa Tài Nguyên được xây ở giữa trung tâm thành rất rãi, bên trong chứa đựng rất nhiều thứ, muốn tu luyện chỉ cần đi ra bên ngoài tìm và hái các loại dược để đổi lấy tài nguyên hay những cuốn Công Pháp, Kiếm Pháp, Pháp Thể.
Các cuốn sách chỉ có một màu Hắc Sắc còn Bạch Lôi nằm ở Gia Tộc, trên nữa là Lửa Tuyền chỉ có trong Môn Phái, may mắn có thể tìm thấy ở những nơi bí ẩn nào đó.
Bảy năm trước có ba vị Trưởng Lão được Hoàng Tộc cho phép nhận đệ tử, bọn họ nghe nói ở đây có người mang Huyết Mạch truyền thuyết.
Sau đó, ba người họ thu nhận Bạch Trung, Kiều Tuyết và một người nữa làm trân truyền đệ tử.
Trải qua bảy năm tu luyện, Bạch Trung với Kiều Tuyết quyết định quay về thăm Gia Tộc của mình. Trên đường đi gặp gỡ hai chàng trai đang ngồi trong xe ngựa.
Trong xe cả bốn người ngồi lặng yên như dòng nước, Đá Quý nhìn thấy không khí ngột ngạt mà mở lời:
- Chào các vị, ta là Đá Quý sống tại thôn Cao Ly nằm ở Thung Lũng Tây Nam, tu vi đã đạt cảnh giới Khí Luyện tầng ba, mong muốn ngao du thiên hạ.
Người ngồi bên trái tên là Lý Mạch mười lăm tuổi thuộc tán tu, ở trong nhóm được xem là nhỏ nhất, tướng mạo trẻ trung, điển trai, điềm đạm, cảnh giới Khí Luyện tầng bảy với sự cố gắn rất nhiều của mình mới đạt được thành tựu như bây giờ, đang trong quá trình hái thảo dược để đổi lấy tài nguyên tu luyện, nghe tiếng chào hỏi mà trả lời:
- Ừ, cứ gọi ta Lý Mạch huynh cũng được còn đây là Phong Tam huynh, huynh ấy ít nói lắm đệ cứ xem như vô hình đi.
Phong Tam mười bảy tuổi với thân hình to lớn như một người đàn ông vạn vỡ, khuôn mặt có một vết sẹo cắt ngang cận kề mắt trái, tu vi ở cảnh giới Khí Luyện tầng chín.
Trước đó anh ta chạy trốn khỏi Đế Đô, trải qua nhiều biến cố mới may mắn sống sót được, mang trong mình mối thù sâu đậm nhưng hiện tại tu vi quá thấp chỉ đành kiềm chế và ấp ủ mỗi ngày.
Phong Tam lang thang khắp nơi trong khu rừng Tây Sơn Đô, cho đến khi gặp gỡ và làm quen với Lý Mạch, Bạch Trung, Kiều Tuyết nhưng do tích cách im lặng làm ai cũng lo sợ.
Gia tộc nổi tiếng nhất ở đây là Kiều gia, nắm giữ số lượng lớn Tinh Thạch trong thành, kinh doanh bày bán các mặt hàng dành cho người tu luyện.
Khoảng mười năm về trước từ Gia Tộc yếu ớt nhất Thành, chỉ trong vòng ba năm đã trở thành lớn mạnh.
Bên trong căn phòng lớn một ông lão râu tóc đã bạc đưa tay vuốt lấy chùm râu của mình, sự lộng lẫy giàu có của nơi đây chẳng khác gì cung điện, bên ngoài có vài người đi vào mở lời:
- Gia Chủ, chúng tôi nhìn thấy Tiểu Thư về rồi!
Ông ta đứng bật dậy, bất ngờ thốt lên:
- Thật ư! Các ngươi theo ta ra đón nó.
Danh sách chương