Tận cùng của thung lũng là một vùng đất khô cằn, khắp nơi đều có cát vàng, sức nóng của nó như thiêu đốt mọi thứ.

Đá Quý đi trong Sa Mạc khuôn mặt đẫm mồ hôi nói:

- Trời ơi! Nóng quá, Khát nước quá, kiểu này sao sống nổi hả trời.

Tuần trước cậu vừa bước vào Sa Mạc đi được vài ngày thì hết nước dự trữ, thân thể mệt mỏi, hiện tại đang mất nước nghiêm trọng.

Bên trong Sa Mạc muốn tìm được nguồn nước rất khó khăn, khắp nơi đều là cát vàng trải dài hàng ngàn dặm.

Tuy nhiên vận may tốt sẽ gặp được người tu luyện ở nơi đây, bọn họ có nước nhưng cho hay không là quyền của họ.

Bản thân cậu thuộc hệ Thủy nhưng đẳng cấp không đủ để thực thể vật, chỉ khi lên Kim Hóa Đan, mọi thứ có thể thực thẻ hóa, từ thuộc tính và các kĩ năng thực thể thành công uy lực tăng cao, các hệ cũng có thể thực thể ra, là một đằng cấp cao nhất của tạo hóa, nắm giữ ý nghĩ như linh hồn.

Cách đó không xa hình như là một trận bão cát kéo đến, bụi bay mù mịt hình thành một vòi rồng lao về phía này.

Đang thiếu nước và hoa mắt, bỗng dưng Đá Quý dừng lại nhìn phía trước, ở đó có một cơn bão cát khổng lồ lao đến, bất chợt mà thốt lên.

- Móa! Gì nữa đây! Đùa ta à!

Đã từng nghe Huyền Vệ nhắc qua về những thứ thường sảy ra ở Sa Mạc có bão cát, cát xoáy.

Bão cát uy lực tương đối mạnh có thể tương đương với một chiêu thức của Kim Hóa Đan, đa số mọi người khi gặp nó đều phải chạy hoặc tìm một nơi nào đó an toàn để trốn.

Cát xoáy một khi đã rơi vào đó thì sự sống rất mong manh.

Xung quanh là một mảnh trống không làm sao có thể trốn được?

- Ta chạy đi đâu đây? Trốn chỗ nào?

Không còn đường lui, Đá Quý dùng Trận Pháp Long Tam vừa nhận được trong truyền thừa sử dụng, bản thân không biết uy lực pháp trận cầm cự trong bao lâu, cậu chỉ mong nó có thể an toàn trải qua trận bão cát.

Pháp trận vừa lập, ảo ảnh một con rồng xuất hiện, nó có ba cái sừng tượng trưng cho ba hệ, Đá Quý hô to:

“Long Tam Phòng Thủ”

Thân hình nó bắt đầu biến đổi thành màu nâu đất, lớp vảy cứng cáp như đá, quấn quanh thân thể cậu.

Chỉ sau vài giây bão cát đã kéo đến như con thú dữ ập vào pháp trận.

Xào... Xoạt...

Âm thanh từng hạt cát va vào pháp trận làm cho nó rung lên, nhìn ra bên ngoài bảo cát bao quanh khắp thân thể con rồng Thổ hệ.

Bây giờ cậu đang rất mệt mỏi để chóng chọi lại cơn bão cát, phải chịu đựng cơn khát nước sức lực hao mòn.

Thời gian trôi qua pháp trận đang dần suy yếu, nó có nguy cơ bị tan biến, Đá Quý đưa những Linh Khí cuối cùng để cầm cự nó.

- Cố lên, sắp thành công rồi, duy trì thêm nữa cho ta. Đừng vỡ!

Nhưng Linh Khí dần hao hụt và cũng đến lúc phải cạn kiệt, âm thanh thanh tan vỡ của pháp trận vang lên.

Rắc... Ầm...

Những mảnh vỡ của pháp trận từ từ tan biến và hóa thành cát bụi, mất đi đại trận cậu phải chịu đựng cơn đau của hàng vạn hạt cát xé rách cơ thể mình, cơn bão cát vui cười xào xào lao vào.

Trải qua vài phút cầm cự, cơn bão cát cũng đã tan biến, Đá Quý nằm trên bãi cát khắp người đều có vết thương trầy xước, máu từ từ chảy ra ngoài thấm vào hạt cát.

Trên khuôn mặt cậu vết thương chằng chịt, làm cho máu chảy ra không thể nhận diện được nữa, ngước nhìn bầu trời thở dài.

- Hầy... Cuối cùng cũng đã xong.

Bản thân cậu không thể chết ở đây được, tự khuyên mình phải tiếp tục tiến lên, nhắc đến mối thù cần phải trả.

Những ý nghĩ hiện lên, làm cho cậu cố gắng đưa tay tóm lấy mặt cát tiếp tục bò về phía trước, xuất hiện một đường mòn được trải dài vài trăm mét.

Chẳng bao lâu mùi máu của cậu đã dẫn Ma Thú đến, đó là một con Bò Cạp Thể Ma Thú tam cấp, tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ nó đang trong tình trạng thái đói khát, nhìn thấy nguồn thức ăn phong phú ở trước mắc không thể bỏ lỡ. Nhìn kĩ nó chỉ được mỗi cái thân hình là to lớn, mọi thứ trên người đều gầy gò, cứ như sẽ bị thổi bay trong cơn gió, tuy vậy nhưng tốc độ của nó rất nhanh chỉ vài giây sau đã đến.

Xoạt... Xoạt...

Đá Quý đang bò cắm đầu bỗng nghe thấy tiếng động lạ, quay sang ngó về phía âm thanh phát ra bất ngờ.

- Trời ơi, Nữa hả? Hết khát nước lại gặp bão cát bây giờ lại Ma Thú. Định con mệnh nhà nó, sao cứ canh thời điểm chuẩn vậy nhằm vào lúc ta đang hết sức mà tới?

Ở trạng thái bình thường may ra còn có cơ hội đánh thắng, nhưng hiện tại cậu đã hết Linh Khí cộng thêm sức lực đã cạn kiệt, lấy cái gì để mà đánh với nó.

Tưởng tượng đến khung cảnh bị nó cào xé thân thể thành từng mảnh, trải qua nhiều sự kiện oanh liệt, dũng mãnh thế nào phải ngờ chưa hiểu hết thế giới Đại Lục rộng lớn, sắp phải làm mồi cho con Ma Thú đáng ghét này.

Từng giây từng phút trải qua, dường như nó đã chậm lại, khi con người dần đến với cái chết họ sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi, họ cầu xin người ở phương xa bảo vệ.

Kể cả cậu cũng vậy, lời nói được cất lên:

- Ai đó cứu ta với! Ta chưa muốn chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện