Tiểu Ảnh từ ngoài chạy vào, nãy giờ nó đi loanh quanh tìm được thứ gì đó, nó bước đến bên cạnh Đá Quý biểu cảm hãy đi theo, cậu nhìn mọi người nói:

- Mọi người, Tứ đệ tìm được thứ gì đó, chúng ta theo nó nào.

Cả đám bất ngờ đi theo nó vừa đi vừa nói.

Tin Hạnh lên tiếng:

- Tứ đệ của mấy người là Yêu Thú gì thế?

Ma Hầu thấy khó hiểu?

- Ta thấy nó hình như là Bạch Sói mà có gì đặt biệt đâu?

Thiên Quyền cười nói:

- Ha ha! Đệ ấy à! Là Thần Thú mò Tinh Thạch đấy! Mấy người tin không?

Diệp Vân cũng đáp theo mỉm cười.

- Đúng rồi! Hôm bữa nó còn tìm một mỏ Tinh Thạch cho bọn muội nữa mà! Không tin thì đợi mà xem! Hi hi!

Sáu người họ thấy nhóm Đá Quý thật lạ thường, một người thì tu vi rất cao, một chú sói chuyên tìm kiếm, hai người này là một cặp. Trong khi đó hai người này suốt ngày vui cười, còn cặp kia khuôn mặt ủ rủ, cả đám khó hiểu quay sang?

- Thiên Quyền huynh đệ, tại sao hai người đi trước kia cả ngày ủ rủ còn hai người thì ngược lại?

Thiên Quyền nói:

- À! Cái đó à, chắc là Đại ca với Tứ đệ nhớ đến cô nương nào đó.

Diệp Vân đánh cậu ta và nói:

- Hứ! Huynh không biết thì đừng có nói bậy, không phải ai cũng như huynh đâu, hai người chúng ta cũng không biết, huynh ấy không có nói.

Bọn họ đi một đoạn dài tới đây, trước mặt chỉ là một hồ nước trong xanh, không gian im lặng.

Ma Hầu nhìn xung quanh một mảnh trống không toàn cây cối ở giữa chỉ có mỗi cái hồ nước khó hiểu?

- Tinh Thạch đâu, ở đây có cái quái gì, ta chỉ thấy một mảnh trống không thôi?

Thiên Quyền bước đến bên cạnh tiểu ảnh nói:

- Tứ đệ, Tinh Thạch đâu? Đừng chơi huynh!

Tiểu Ảnh đưa đầu xuống trước mặt nước le lưỡi ra liếm.

Diệp Vân thấy vậy nói:

- A! Trời ơi! Đệ ấy khác nước!

Đá Quý nhìn xuống mặt nước nói:

- Hình như không phải nó khác nước đâu, dưới này có thứ gì đó? Để huynh xuống xem.

Tiểu Ảnh gật đầu, hiểu ý nó cậu liền nhảy xuống nước, lặng sâu xuống phía dưới, bơi khắp nơi tìm kiếm, ở độ sâu khoảng vài chục mét xuất hiện một hang động, lấy hơi bơi hết lực đó đó.

Đá Quý bước vào bên trong, khô ráo, không có một tí nước nào chảy vào đây, trước mặt có một cánh cửa đá, phía trên nó có dòng chữ.

“Hồng Mong Kiêu Hãnh, Đời Đau Khổ, Yêu Là Gì.”

Không mở được được cánh cửa, cậu quay lưng rời đi, bơi lên khỏi mặt nước.

Trên mặt nước tám người đứng trên bờ, đang chờ đợi tin tức của cậu mang lên gần nữa giờ đồng hồ, nhìn thấy mặt nước động, Đá Quý trồi lên, bọn họ bước đến hỏi?

- Ở dưới đó có gì vậy?

Cậu thở một hơi dài nói:

- Mọi người! Ở dưới nước có một hang động, bên trong có một cánh cửa đá, ta không biết cách vào, mọi người cùng ta xuống xem sao.

Tiểu Ảnh không bơi được nên ở trên trông chừng, Đá Quý đưa mọi người đi xuống hồ.

Sâu trong lòng nước, trước cửa hang động cậu đang suy nghĩ làm cách nào để mở cánh cổng.

Đại Phiêu nói:

- Mọi người tránh ra! Để ta tới thử xem!

Đại Phiêu xuất quyền pháp vào cánh cửa đá, bao nhiêu quyền đấm, cước đá vào cánh cổng đều vô dụng.

Ầm... Ầm...

Âm thanh làm rung cả hang động nhưng cánh cổng vẫn không hề sức mẻ gì.

Vậy là bọn họ quyết định dùng cách khác, mỗi người ngồi mỗi góc suy nghĩ, làm cách nào để cánh cổng.

Họ đang suy nghĩ chợt Diệp Vân lên tiếng:

- Hay là để muội thử xem!

Nói xong Diệp Van bước đến, dùng máu nhỏ vào cánh cổng, nó hiện lên một dòng chữ khác.

“Anh Là Ai”

Diệp Vân vui vẻ kêu lên:

- Nhị ca! Huynh lại đây! Nhanh lên! Nhỏ máu lên đây!

Thiên Quyền chạy tới làm theo lời của cô ấy, giọt máu được nhỏ lên, biến động cánh cửa cũng rung lên theo.

Ting...

Trên cánh cửa đá hiện lên hai con Huyết Mạch Thủy Điệp với Hỏa Linh xoay quanh nhau trở thành đôi uyên ương, Diệp Vân nhìn say đắm thốt lên.

- Wow! Đẹp thật! Nhị ca huynh có thấy gì không?

Thiên Quyền nhìn chằm chằm vào bức tượng đáp lời:

- Huynh thấy! Huynh thấy! Huyết Mạch của Huynh và Muội đang tạo thành hình gì đó.

Bọn chúng hình thành một hình bát quái, nữa Thủy nửa Hỏa, cánh cửa dần dần được đưa lên.

Kécc... Kec... Xạc...

Âm thanh của cửa đá vang phát ra cộng với đất vụn rớt xuống, bên trong có một đường hầm dài, bức tường chắn hai bên lối đi, kèm theo ngọn đuốc bằng Hỏa Linh.

Đá Quý vừa bước vào quay sang hỏi:

- Tam muội, sao muội biết là dùng máu để mở cửa đá?

Diệp Vân tươi cười lời:

- Tại muội thấy chữ trên đá, nó giống chuyện của muội từng trải qua cho nên muội lấy máu để thử thôi! Hi hi!

Chín người bọn họ đi khoảng vài phút, trước mặt họ là một bộ hài cốt, bên trên có tờ giấy, một quyển sách, một lọ thủy tinh, tay cầm một thanh kiếm, cạnh bên là một cái rương.

Đá Quý bước đến cầm tờ giấy lên, hiện tại là Niên Đại 1005 năm của Tiên Thiên Thần Đại Lục, bên mảnh giấy trong viết.

“Người vào đây chắc hẳn là một đôi uyên ương, trên bàn có một cuốn Song Tu Kiếm Pháp do ta để lại, kèm theo nhiều thứ khác, sau đâu là câu chuyện của ta.

Niên Đại 905 năm, một cuộc chiến lớn giữa hai thế lực lớn là Nhân Tộc và Ma Tộc.

Ta là Thiên Long, vợ ta là Tiểu Thanh, hai vợ chồng ta trong thời gian đó đó nằm ở biên giới rừng Bóng Đêm chiến đấu với Ma tộc, bảo vệ Hòa Bình của nhân tộc, cuộc chiến kéo dài như không hồi kết.

Ngày hôm đó hai vợ chồng ta đang nghỉ ngơi, một người lạ mặt xuất hiện được gọi là Tướng Quân Tiên Phong của Ma Tộc với tu vi là Tiên Hóa Thánh cao cấp Tiên Cốt, hai ta chỉ với tu vi Tiên Hóa Thánh trung cấp Tiên Cốt đánh nhau hai ngày hai đêm, tối đó hắn xuất chiêu bóng đêm bao phủ cả một vùng, ta lao lên nhưng đại chiêu ấy đánh ta bị thương nghiêm trọng, vợ ta muốn cứu ta nên nhốt ta vào truyền tống trận đưa đến đây, khi biết ta được đưa sang rừng Hóa Tinh này, cách rất xa nơi ban đầu, bản thân tu vi đã cạn dầu, ta đã hết hi vọng, ta lập một hang động để người có duyên, ta vừa tạo xong, Linh Khí hao mòn, chỉ đành viết mảnh giấy này để lại...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện