Tô Vũ Đình đưa mắt nhìn một bàn đầy món ăn, không kiềm được thở dài một tiếng. Đỗ Nương đứng cạnh hầu hạ, không khỏi giật mình: “Phu nhân, thức ăn không hợp khẩu vị người sao?”

Nam Cung Hải phì cười, gắp một cái bánh bao, bỏ vào chén của Tô Vũ Đình: “Đình Đình là đang buồn chán! Mấy đứa trẻ đều bận rộn luyện tập, không có ai chơi với nàng ấy.’’

Tô Vũ Đình liếc mắt, lườm trượng phu một cái: “Đừng nói với thiếp, là chàng không như thế! Mấy nhi tử thì không nói làm gì. Bây giờ, ngay cả tiểu nha đầu Giai Giai cũng đến võ đường. Chàng nói xem, thiếp phải làm sao bây giờ?’’

Đỗ Nương nghe thế, không kiềm được bật cười, bờ vai run run kiềm nén. Lão gia và phu nhân thành thân đã nhiều năm, hài tử cũng đã lớn, vậy mà tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt.

Lão gia không nạp thiếp, cả đời chỉ độc sủng phu nhân. Tính tình phu nhân càng lúc càng giống hài tử, cũng là vì được lão gia yêu thương che chở. Chủ mẫu Nam Cung gia, vị trí này, không phải ai cũng có thể đảm đương.

Nhưng phu nhân lại ngồi rất vững, thậm chí đến chút sóng gió phong ba, cũng chưa từng xuất hiện. Là vì bên ngoài kia, đã có lão gia chống đỡ mọi việc, tuyệt đối không để bất kỳ chuyện gì làm tổn hại đến phu nhân.

Tô Vũ Đình là hòn ngọc trong tay Tô gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc. Một nữ nhân, có thể một mình tạo nên sóng gió trên chiến trường, tuyệt đối không phải là người đơn giản. Nhưng bà vẫn nguyện cả đời sống đơn giản, đứng sau lưng Nam Cung Hải, hỗ trợ ông.

Một người dùng cả đời để bảo vệ, một người nguyện cả đời chịu thua thiệt, chỉ để được ở bên nhau. Tình cảm giữa người với người, có lẽ tột cùng, cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Nhắc đến Tô Giai Giai, Nam Cung Hải cũng không khỏi thở dài một tiếng. Tiểu cô nương năm nào mới tới Nam Cung phủ, thoáng chốc đã lớn rồi. Ông bà vốn không có nữ nhi, vừa gặp nàng đã yêu mến, nuôi dưỡng bên cạnh không khác gì nữ nhi thân sinh.

Tình cảm của nàng dành cho Nam Cung Hy, ông bà đều biết rõ. Nhưng trên thế gian này, thứ khó kiểm soát nhất chính là trái tim. Nếu Nam Cung Hy cũng cảm mến Tô Giai Giai, thì ông bà cũng không phải đau đầu như vậy.

Nhưng trong mắt tiểu tử này, từ đầu đến cuối chỉ có vị tiểu thư ở Lăng gia kia. Tính tình Nam Cung Hy ra sao, người làm phụ mẫu không thể không biết. Chỉ cần là việc hắn đã quyết định, dù trời có sập xuống, cũng đừng hòng bắt hắn thay đổi.

“Nàng nói đúng, ngay cả Giai Giai, cũng đã lớn rồi.’’ Nam Cung Hải ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Con cái trưởng thành, phụ mẫu khó giữ! Đám trẻ đều có suy nghĩ của riêng mình, người làm trưởng bối chúng ta, cũng không thể can thiệp!”

“Nha đầu này rất hiểu chuyện, cũng biết tình cảm không thể cưỡng cầu. Đến võ đường cũng tốt, tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến. Thực lực của Giai Giai không tệ, nếu có thể phát triển sẽ rất có tương lai.’’

Tô Vũ Đình gật đầu: “Chỉ mong được như lời chàng nói!’’

Dường như nghĩ ra chuyện gì đó vui vẻ, Nam Cung Hải mỉm cười, nghiêng đầu chống cằm, nhìn Tô Vũ Đình: “Đình Đình à, nếu nàng thấy buồn chán, hay là chúng ta lại sinh thêm vài đứa nữa, đứa này đi rồi, còn có đứa khác…”

Nam Cung Hải còn chưa nói hết, đã bị Tô Vũ Đình đánh tới tấp: “Những lời vô sỉ này, mà chàng cũng nói ra được? Nam Cung Hải, hôm nay thiếp không đánh chàng thành đầu heo, thì thiếp không phải họ Tô!’’

Một người chạy, một người đuổi, chẳng mấy chốc bầu không khí trong tiểu viện lại vui vẻ đến mức náo nhiệt. Đỗ Nương và các nha hoàn hầu hạ, đều không dám ngẩng đầu lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân. Trong lòng không khỏi vui vẻ, chủ tử hòa hợp, gia đình hạnh phúc, không phải là rất tốt sao.



Nam Cung Hy xuống núi, hắn muốn đến Phổ Kinh Các, tìm một số võ học cận chiến. Mục tiêu của hắn, chính là đòn ra phải mạnh, tốc độ tung chiêu nhanh, độ chính xác phải cao. Nếu có thể giải quyết đối thủ trong vòng một chiêu thì càng tốt.

Nam Cung Hy không biết con số chính xác võ giả tham gia tỷ thí là bao nhiêu. Tất cả đều phải đấu từ giai tầng thấp nhất, bảo gồm nội môn, ngoại môn, và võ giả ngoại tộc. Sức bền trong một cuộc chiến dài là điều quan trọng, càng kéo dài lâu, hắn sẽ càng bất lợi.

Kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn, hắn sẽ có khoảng nghỉ giữa các trận. Tận dụng các khoảng nghỉ, hấp thụ linh khí, khôi phục thể lực. Trong lúc đó, có thể quan sát các đối thủ khác, chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo. Đây chính là đối sách, mà Nam Cung Hy dùng để đối phó với trận tỷ thí gia tộc sắp đến.

Hắn đang luyện bộ Võ Học Đại Tông, những chiêu thức ấy chủ yếu là quần công và đại chiêu. Mặc dù đáp ứng đầy đủ những yếu tố hắn cần, nhưng độ phòng thủ và khống chế lại rất yếu.

Còn chưa kể đến việc, bộ Võ Học Đại Tông, lại không thích hợp dùng trong tỷ thí gia tộc. Muốn thi triển các chiêu thức Võ Học Đại Tông, cần phải sử dụng vũ khí. Mà quy tắc tỷ thí gia tộc, các giai tầng thấp không thể sử dụng vũ khí để tham chiến.

Vì thế, hắn càng phải mau chóng bổ sung các chiêu thức cận chiến và phòng thủ. Nâng cao thực lực, chuẩn bị đối đầu với mọi tình huống xảy ra trên sàn đấu.

Trên đường xuống núi, Nam Cung Hy gặp được một người. Người kia thân hình cao lớn, làn da rám nắng khỏe mạnh, khuôn mặt anh tuấn, khí chất hào sảng.

Vừa nhìn thấy hắn, đã cười nói: “Tứ đệ, biết ngay là đệ ở đây mà!’’

Nam Cung Hy bất ngờ khi nhìn thấy hắn, ngập ngừng đôi chút, rồi cũng sảng khoái cười nói: “Nhị ca, huynh về khi nào vậy?”

Người kia là Nhị ca của hắn, Nhị thiếu gia nhà Nam Cung, con trai của Tam thúc, Nam Cung Siêu. Đáng lẽ giờ này, hắn đang bế quan nơi sơn cốc, đến tận ngày tỷ thí mới trở về.

“Haizz, là phụ thân gọi ta về. Muốn ta đến võ đường quan sát một phen, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Trong giọng nói có chút tiếc nuối, Nam Cung Siêu lắc đầu, tỏ vẻ ảo não.

Nam Cung Hy tiến lên, vỗ vai hắn, an ủi: “Tam thúc, cũng có cái lý của thúc ấy. Thời gian này, đúng là lúc võ giả các chi tụ về phủ chính. Võ giả ngoại tộc cũng sẽ tham gia luyện tập trong võ đường. Nếu muốn quan sát đối thủ, đây là một dịp tốt!’’

Làm sao, Nam Cung Siêu lại không hiểu những điều này. Chẳng qua, dị tượng sấm sét trong sơn cốc, lại rất tốt cho linh căn hệ Lôi như hắn. Nếu có thể mượn lực sấm sét, hấp thụ năng lượng, đột phá cảnh giới, thì không còn gì bằng.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Đến võ đường đi, đã lâu rồi, huynh đệ chúng ta không đấu một trận ra trò!’’ Nam Cung Siêu khoác vai Nam Cung Hy, kéo hắn xuống núi.

Trên đường trở về phủ Nam Cung, có rất nhiều đệ tử nhận ra hai người, đều kính cẩn hành lễ, nhường đường. Thân phận của Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy, không chỉ gói gọn trong mấy chữ ‘thiếu gia nhà Nam Cung’. Mà sức mạnh và thực lực của bọn họ, còn là biểu tượng cho lớp tinh anh thành Lạc Hạ.

Võ đường rộng rãi, hôm nay lại chật ních người, các sân tập hầu như đều kín chỗ, các đệ tử phải tận dụng luôn cả khoảng sân trống ngoài vườn. Đâu đâu cũng đều nhìn thấy các trận giả chiến, người đánh hăng say, người xem tỉ mỉ. Không khí luyện tập nghiêm túc, bao trùm khắp võ đường Nam Cung gia.

Nam Cung Hy vừa nhìn thấy cảnh này, định mở miệng bảo Nam Cung Siêu đến chỗ khác. Thì bất ngờ, có một giọng nói vang lên: “Mau mau, lại đằng kia xem đi. Có một cô nương đang khiêu chiến Tô tiểu thư đấy!”

Lại có người lớn tiếng hỏi: “Là ai, ai dám to gan, khiêu chiến nữ thần của ta! Chán sống rồi à?”

“Người như ngươi, mà cũng đòi đũa mốc chọi mâm son à? Tỉnh lại đi, Tô tiểu thư là bảo vật của Nam Cung phu nhân, ngươi có cửa với tới sao?’’ Có người châm chọc nói.

“Thôi đi, các ngươi cãi nhau làm gì! Mấy người chúng ta ở đây, có kẻ nào xứng đâu chứ! Mất thời gian tán nhảm, chi bằng nhanh chân đến xem thì hơn.” Một người bực bội lên tiếng, vừa nói xong, ngay cả bóng cũng không thấy.

Cứ thế ồn ào một trận, một đám nam nhân thô kệch, kéo đến chỗ hai thiếu nữ, chen chúc vây xem.

Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương. Lời họ nói không sai, Tô Giai Giai là bảo bối trong lòng mẫu thân, sao bà có thể để nàng đến võ đường luyện tập được?

Trong viện Thanh Uyển của Tô Giai Giai, Tô Vũ Đình đã xây hẳn một chỗ luyện tập cho nàng. Mỗi khi Tô Giai Giai luyện tập, đều sẽ có võ sư riêng giám sát, Tô Giai Giai hoàn toàn không cần thiết phải đến võ đường.

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Nam Cung Siêu không nhịn nổi tò mò, nói với Nam Cung Hy: “Đi xem thử không?”

Nam Cung Hy đảo mắt môt lượt, đưa tay chỉ về phía tiểu đình đằng xa: “Chúng ta lên đó xem!’’

Nam Cung Siêu vỗ tay khen hay, hắn cũng không muốn chen chúc. Tiểu đình kia, lại rất gần chỗ bọn họ tụ tập, có thể bao quát được cả sân đấu.

Đám đệ tử trở nên phấn khích như thế, không chỉ vì người được khiêu chiến là Tô Giai Giai.

Khiêu chiến khác với giả chiến, giả chiến là hình thức luyện tập võ kỹ, tập trung vào việc quan sát chiêu thức, đọ độ mạnh yếu, kỹ năng nhanh chậm. Sức lực bỏ ra không nhiều, được khống chế tốt, để không làm đối phương bị thương.

Còn khiêu chiến, chấp nhận những giao tranh, gây nên sát thương lớn. Tùy vào quy tắc riêng của mỗi trận đấu, mà có thể đoạt mạng đối phương hay không.

Người khiêu chiến với Tô Giai Giai, cũng thật giỏi tính toán. Tuy Nam Cung gia không dùng quyền đề cử trực tiếp, mà thông qua tỷ thí để chọn người xứng đáng. Nhưng thực lực giữa các đệ tử cao thấp rõ ràng, chỉ có vài cái tên được kỳ vọng cao, trong đó có cả Tô Giai Giai.

Tô Giai Giai đến phủ Nam Cung hơn bốn năm, là tiểu thư duy nhất của nhà Nam Cung, thực lực đương nhiên không thể xem thường. Mười bốn tuổi đã đột phá Luyện Khí tầng thứ ba, trong lớp khuê tú thành Lạc Hạ, có thể xem là hạc giữa bầy gà.

Người được đích thân Nam Cung phu nhân dạy dỗ, tuyệt đối không đơn giản. So chiêu với nàng ấy, còn có ích hơn là giả chiến với cả một đám đệ tử ngoại môn.

Hai người âm thầm phi thân lên mái đình, Nam Cung Siêu trực tiếp ngồi xuống, vẫy tay gọi Nam Cung Hy: “Tứ đệ, ngồi xuống đây.’’

Nam Cung Hy lắc đầu, vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng, nhìn về phía hai thiếu nữ dưới sân tập. Nam Cung Siêu cũng không miễn cưỡng, tay chống cằm, nhàn nhạt nói: “Có muốn đánh cược không?”

Hắn nghe thế, nhếch môi cười: “Huynh muốn cược thứ gì?”

Nam Cung Siêu suy nghĩ một chút, rồi trả lời hắn: “Huynh nói Giai Giai thắng, vật đánh cược là Lãnh Phong Câu!’’

Nam Cung Hy cũng thoải mái đáp: “Được!’’

Lãnh Phong Câu là giống bạch mã cao quý, toàn thân trắng bạc. Cưỡi lên như ngựa thần lướt gió, dáng phi uyển chuyển như mũi tên bạc. Vật xinh đẹp như vậy, tất nhiên cũng có giá liên thành, Nam Cung Siêu lấy ra đặt cược, quả nhiên không phải đơn giản.

Trong sân đấu, hai thiếu nữ đứng đối diện nhau. Tô Giai Giai mặc trên người võ phục màu hồng nhạt, thêu hoa hạnh phấn, mái tóc tết thành đuôi sam, cài trâm nhỏ giữa mối tóc, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp cho nàng.

Thiếu nữ lạ mặt, vận võ phục đen, toàn thân trên dưới một màu đen tuyền, mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, đung đưa mặc gió chơi đùa.

Tô Giai Giai quan sát một lượt, người này nàng chưa từng gặp, có lẽ không phải đệ tử nội môn trong phủ chính: “Cô nương, hình như đây là lần đầu chúng ta gặp mặt. Ta cũng không phải người được đề cử của Nam Cung gia. Vì sao lại muốn khiêu chiến với ta?”

Nữ tử lạnh nhạt trả lời, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Tô Giai Giai: “Cô là Tô tiểu thư, chất nữ* của Nam Cung phu nhân, Tô Giai Giai phải không?”

*chất nữ: cháu gái

Tô Giai Giai cau mày, cảm giác mà thiếu nữ đối diện mang đến, khiến nàng cảm thấy ngột ngạt, khẽ đáp: “Phải, chính là ta!’’

“Ta là Hoắc Thanh Đồng, đến từ trấn Đông Quang. Giới thiệu như vậy, xem như chúng ta đã biết nhau!’’ Hoắc Thanh Đồng nói xong, khiến toàn bộ người xung quanh đều kinh ngạc.

Nữ tử này, không phải có bệnh chứ? Nếu nói chuyện vài câu cũng được xem là quen biết, vậy không phải họ đều quen biết Tô Giai Giai cả sao? Chưa quá năm câu đã đòi giao đấu, nghiện đánh nhau đến điên rồi à?

“Này, cô nương kia, có giỏi thì đấu với ta này! Đừng cho rằng bản thân là võ giả ngoại tộc, không cần để ý đến quy tắc ở phủ Nam Cung. Muốn bắt nạt tiểu thư nhà chúng ta sao, đừng hòng!” Có người bất mãn lên tiếng, kéo theo một đám xì xào phản đối Hoắc Thanh Đồng.

Tô Giai Giai cũng ngạc nhiên không kém, hồi lâu mới khôi phục tinh thần. Nàng có chút nhức đầu, đưa tay ngăn cản đám đông quá khích, nhướng mày tỏ vẻ hoài nghi: “Hoắc cô nương thật sự muốn khiêu chiến với ta sao?”

Hoắc Thanh Đồng không bị ảnh hưởng, kiên định gật đầu: “Phải!’’

Tô Giai Giai nghe xong cũng gật đầu, không chần chừ mà lên tiếng gọi: “Được, ta sẽ bồi Hoắc cô nương! Dương võ sư, tiểu nữ xin làm phiền!’’

Từ trong đám đông vây xem, người được gọi là Dương võ sư bước ra, chắp tay hành lễ với Tô Giai Giai: “Tiểu thư, hai chữ làm phiền này, tại hạ không dám nhận.”

Nam Cung gia dám mở cửa đón tiếp võ giả ngoại tộc, không phải là không có lý do. Ngươi có thể tham gia tỷ thỉ, cũng có thể sử dụng võ đường để luyện tập. Nhưng tuyệt đối không thể gây chuyện thị phi, một khi phạm phải, nghiêm trị không tha.

Các võ sư và người giám sát luôn túc trực quanh võ đường, chỉ giấu đi khí tức và thân phận, để các võ giả thoải mái luyện tập. Một khi có chuyện xảy ra, sẽ lập tức khống chế tình hình, xử lý kẻ gây chuyện.

Hoắc Thanh Đồng không ngờ, quanh đây còn có võ sư. Nam Cung gia dám mở cửa đón ngoại tộc, quả thật không hề đơn giản. May mắn vừa rồi nàng không lỗ mãng, nếu không đã hại người hại mình rồi.

Dương võ sư tiến vào giữa sân đấu, hai tay kết ấn, trận đồ bát quái màu vàng nhạt dần dần xuất hiện. Ông ta nhanh chóng đặt tay xuống đất, trận đồ bát quái, lấy bàn tay của ông ta làm trung tâm, bắt đầu khuếch đại ra ngoài.

Trận đồ phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, mang theo lực lượng phong tỏa, lướt qua hai người Tô Giai Giai và Hoắc Thanh Đồng. Tạo ra một vòng tròn lớn, bán kính hơn năm mươi thước, có màn chắn ngăn cách xung quanh. Không gian bên trong vòng tròn, hoàn toàn biệt lập với bên ngoài.

Trận đồ bát quái khi nãy, chính là một dạng của trận pháp phòng ngự thông thường. Chẳng qua được thay đổi pháp quyết, để phù hợp với các trận khiêu chiến nội tộc.

Người bên ngoài không thể can dự, kẻ bên trong không thể chạy ra. Trận đấu chỉ kết thúc, khi một trong hai người đầu hàng, hoặc không còn sức chống trả. Đây chính là quy tắc khiêu chiến của Nam Cung phủ, chưa từng thay đổi.

Lúc này, Dương võ sư mới thu tay về, đứng thẳng người, cất cao giọng nói: “Đấu ba thắng hai, không dùng vũ khí, không đoạt mạng người. Khi một bên đầu hàng, hoặc không còn sức chống trả, trận đấu lập tức kết thúc!’’

“Hai vị, có gì cần hỏi hay không?” Dương võ sư nhìn về phía hai người.

Hoắc Thanh Đồng nghe xong, cảm thấy không có vấn đề, chỉ hỏi một câu: “Dương võ sư, nếu hòa thì sao?”

“Dựa vào thương tích gây ra cho đối phương để tính điểm.” Dương võ sư trả lời. Hoắc Thanh Đồng gật đầu, quy tắc Nam Cung gia rất công bằng, khiến người khác không thể không phục.

“Hai vị, còn điều gì thắc mắc nữa không?” Dương võ sư hỏi thêm một lần, cả Tô Giai Giai và Hoắc Thanh Đồng đều lắc đầu.

Nhận được câu trả lời của hai người, Dương võ sư không chần chừ nữa, lui ra sau vài bước, dõng dạc hô: “Nếu vậy, ta tuyên bố, trận khiêu chiến giữa Hoắc Thanh Đồng và Tô Giai Giai, chính thức bắt đầu!’’
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện