Author: Trần Nguyệt Vân
Khi phần thi Huyễn Tinh Thải Quang kết thúc, Tô Vũ Đình còn chưa hết thẫn thờ. Đúng như Nam Cung Hải đã đoán, khi bà nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Hy trên sân đấu, thì những ký ức năm xưa lại ùa về.
Nam Cung Hải dạy con rất nghiêm khắc, hầu như không để hai đứa trẻ có thời gian chơi đùa. Dù biết trượng phu làm thế, cũng vì muốn tốt cho hài tử. Nhưng thân là người làm mẹ, bà lại không đủ nhẫn tâm đứng nhìn.
Trước sân nhỏ ngoài tiểu viện, Tô Vũ Đình cho treo đầy cầu sáng, lấp lánh đủ mọi sắc màu. Mỗi lần hai huynh đệ Nam Cung Hy đến thỉnh an, bà đều tìm cách giữ họ lại, bày trò đập cầu đổi quà. Nhìn hài tử cười đùa vui vẻ, trong lòng bà cũng vui vẻ theo.
Mãi cho đến khi Nam Cung Mộc mười tám tuổi, rời khỏi Nam Cung gia tiến vào học viện Bắc Châu. Tô Vũ Đình cũng không còn treo cầu sáng trong sân của mình nữa, vì bà sợ nhìn thấy chúng sẽ nhớ đến Nam Cung Mộc. Gom hết cầu sáng cất đi, như giấu nỗi lòng nhớ con vào sâu trong tim.
Thời gian dần trôi qua, Nam Cung Hy cũng đã mười lăm tuổi, chuẩn bị đón sinh thần thứ mười sáu. Trước đây Tô Vũ Đình còn có lòng tin rằng, bà sẽ giữ được Nam Cung Hy ở lại Nam Cung gia thêm vài năm.
Nhưng kể từ khi hắn tìm thấy cổ phổ Long Trảo Thủ, rồi lên đường đến trấn Đông Quang. Thì Tô Vũ Đình đã biết, viễn cảnh năm năm trước sắp sửa lặp lại một lần nữa.
Dù bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng Tô Vũ Đình thật sự không nỡ. Hài tử bà chăm bẳm từ bé, là giọt máu trong người bà dứt ra. Đã tiễn một người đi, nay lại tiếp tục tiễn thêm một người. Chỉ cần bọn họ bước qua cánh cửa Nam Cung gia, thì không thể quay đầu được nữa.
Một khi tiến vào tranh đấu giang hồ, cả một vùng trời rộng mở trước mặt. Liệu cánh chim ấy có còn muốn trở về quê cũ, nhìn lại nơi nhỏ bé ngày nào? Chính Tô Vũ Đình là người hiểu rõ nhất, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Như năm xưa khi bà rời khỏi Tô gia, bây giờ lại trở thành chủ mẫu nhà Nam Cung. Như Nam Cung Hải từ một thiếu chủ không được coi trọng, một tay gầy dựng lại gia tộc lớn mạnh. Mỗi người bọn họ, đều không thể trở về như trước đây, vậy làm sao có thể trông chờ bọn trẻ quay về?
Huyễn Tinh Thải Quang, tinh tú mờ ảo nhuốm bảy sắc rực rỡ. Tuy là cảnh đẹp hiếm có trên thế gian, nhưng không ai chiếm được nó. Cũng là đoạn ký ức đẹp đẽ cuối cùng, Nam Cung Hải muốn bà ghi nhớ, trước khi Nam Cung Hy rời đi.
Trên khán đài, Nam Cung Hải cũng có cùng tâm trạng như bà. Thật ra mỗi lần hai huynh đệ Nam Cung Hy chơi đùa bên cạnh Tô Vũ Đình, ông đều lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Âm thầm cười cùng niềm vui của lũ trẻ, khóc cùng nỗi đau của chúng. Tâm ý của phụ mẫu, chưa bao giờ cạn, mọi chuyện hai người làm đều vì tương lai của huynh đệ Nam Cung Hy.
Diệp Tử Kiếm ngồi cạnh Nam Cung Hải, cũng nhận ra tâm tình xúc động của ông. Mặc dù chưa từng làm phụ thân, nhưng từ ngày có Nhậm Bang bên cạnh, ông cũng phần nào hiểu được cảm xúc của người làm cha.
Nhìn hài tử của mình trưởng thành, dần dần rời khỏi vòng tay bảo bọc, thật sự là một cảm giác không dễ chịu!
Vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Hải vài cái, Diệp Tử Kiếm nói: “Haizz, tương lai của hài tử vẫn quan trọng nhất! Ít ra, đệ và Tiểu Đình vẫn có thể giữ Giai Giai ở cạnh vài năm nữa.’’
Nam Cung Hải xoay đầu nhìn Diệp Tử Kiếm, khẽ gật đầu. Diệp Tử Kiếm nói rất đúng, ông và Tô Vũ Đình vẫn còn có Tô Giai Giai ở cạnh vài năm. Còn đối với Diệp Tử Kiếm mà nói, lần nay ông quyết tâm ép Nhậm Bang xuống núi tham dự tỷ thí, e rằng đã có kế hoạch từ trước.
Sắp xếp chu toàn cho tương lai của Nhậm Bang, còn muốn hắn kết giao với đám người Nam Cung Hy. Không biết sắp tới, Diệp Tử Kiếm có dự định gì, vì sao phải lo lắng nhiều thứ đến thế?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Hải, Diệp Tử Kiếm phì cười: “Ta biết đệ đang hoài nghi chuyện gì. Đợi khi tỷ võ gia tộc kết thúc, chúng ta hãy bàn đến chuyện này!’’
Nam Cung Hải nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông lo nhất, chính là việc Diệp Tử Kiếm không từ mà biệt, đến tận nơi nào đó, mà ngay cả Chung Linh Điêu cũng không thể tìm thấy.
…
Tô Giai Giai mỉm cười đón Nam Cung Siêu, vừa liếc mắt nhìn về phía Thủy Sinh đang cứng đờ phía sau. Ánh mắt dừng lại trên hà bao tinh xảo trong tay nàng ấy, khẽ nói với Nam Cung Siêu: “Lần này bận rộn, không thể chuẩn bị. Khi khác, nhất định sẽ thêu hà bao cho huynh.’’
Nam Cung Siêu nghe thấy cũng mỉm cười, gật đầu với nàng: “Được, ta đợi hà bao của muội!’’
Thủy Sinh nghe được lời đối thoại của hai người, cơ thể khẽ run rẩy một chút. Sau đó đứng thẳng người, nhún mình với đám Nam Cung Hy: “Tiểu nữ còn có việc, xin cáo lui trước!’’
Nói xong, đã lập tức trở về chỗ Phù Không đang đợi. Nhìn Phù Không vỗ nhẹ vai nàng vài cái, Nam Cung Siêu thở dài, hỏi Nam Cung Hy: “Là ta quá tàn nhẫn sao?”
Nam Cung Hy lắc đầu: “Không, như thế chưa thể gọi là tàn nhẫn.’’
Phải tuyệt tình hơn nữa, như hắn đả kích Tô Giai Giai mới được gọi là tàn nhẫn. Nam Cung Siêu không nhận hà bao, chỉ là từ chối đơn thuần mà thôi.
Tô Giai Giai nghe xong, lập tức hiểu ẩn ý trong lời Nam Cung Hy nói. Lén lút thở dài một hơi, xem ra cô nương Thủy Sinh này, sẽ giống nàng lúc trước, đau lòng một trận rồi.
Trong lúc sáu người trò chuyện, thì võ đài tỷ thí đã được thay đổi diện mạo. Các quả cầu ánh sáng còn sót lại được tháo xuống, những tàn tích từ phần thi Huyễn Tinh Thải Quang để lại đều bị dọn sạch. Tám sân đấu nhỏ được nâng lên, khôi phục nguyên trạng.
Nhậm Bang đưa mắt về phía khán đài trung tâm, nhìn thấy bộ dạng ung dung của sư phụ nhà mình, không khỏi thở dài. Có người nào đến làm khách, mà bá đạo ngang ngược, như sư phụ hắn không chứ? Thực sự khiến người làm đệ tử là hắn, đôi khi cũng phải xấu hổ thay ông ấy.
Nam Cung Siêu thấy vậy liền hỏi: “Nhậm Huynh! Làm sao vậy?”
Nhậm Bang lắc đầu một cái, xua tay chuyển đề tài: “Song đấu sắp bắt đầu rồi, hai đệ có dự tính gì không? Dù sao cũng là huynh đệ, chắc không đến mức một sống một còn đâu nhỉ?”
Nam Cung Siêu nghe xong, lắc đầu: “Không thể nhường!’’
Nam Cung Hy cũng trả lời tương tự: “Chiến đấu hết sức!’’
Bốn người còn lại, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của họ không khỏi bật cười khúc khích. Hoắc Thanh Đồng che miệng, trêu chọc: “Người không biết nhìn vào, có khi còn tưởng hai huynh có oán thù sâu đậm đấy!’’
Lời nàng vừa dứt, thì cả sáu người cùng cười vang, không khí hòa hợp đến không ngờ. Một lát sau, công tác chuẩn bị sân đấu được hoàn tất, Nam Cung Viễn lại một lần nữa đứng trước mặt mọi người, tuyên bố:
“Kết thúc phần thi Huyễn Tinh Thải Quang, người có số họa ấn cao nhất, chính là Nhậm Bang. Cũng là người đầu tiên giành được tư cách đề cử của Nam Cung gia. Đoạt ngôi đầu bảng lần tỷ võ gia tộc năm nay…’’
Nam Cung Viễn còn chưa nói xong, Nhậm Bang đã tiến lên phía trước, cao giọng hỏi: “Khoan đã, Tam đương gia! Nếu ta muốn từ bỏ tư cách đề cử, không biết có làm trái luật lệ hay không?”
Lời nói của hắn, khiến toàn thể mọi người có mặt tại võ đài tỷ thí sững sốt. Thực lực của hắn ra sao ai cũng biết, việc hắn giành được tư cách đề cử không có gì bất ngờ. Tuy nhiên, Nhậm Bang lại từ chối cơ hội quý giá ấy, thật khiến người khác khó hiểu.
Nam Cung Viễn nghe xong cũng ngây người, nhưng đã nhanh chóng trấn tĩnh, khẽ xoay đầu nhìn về phía Diệp Tử Kiếm. Nhận được cái gật đầu của ông, Nam Cung Viễn lại tiếp tục nói: “Không thể! Tư cách đề cử chỉ được trao cho năm vị trí đứng đầu, cho dù ngươi có trả lại. Chúng ta cũng sẽ không trao nó cho bất kỳ ai khác!’’
Nhậm Bang nhận được câu trả lời, có chút thất vọng. Hắn cứ nghĩ, sau khi tham dự tỷ võ, sẽ trao lại tư cách đề cử. Không ngờ, ngay cả khi hắn từ bỏ, tư cách đề cử kia cũng bị thu hồi, không ai được nhận nữa. Vậy việc hắn nhận, hay từ chối có khác gì nhau?
Thấy Nhậm Bang im lặng, Nam Cung Viễn nhanh chóng tiếp tục, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Vì các tuyển thủ còn lại có cùng số họa ấn, cho nên vòng song đấu phân tranh thứ hạng sẽ được tiến hành. Hai người có ba họa ấn sẽ tranh hạng hai, bốn người có một họa ấn sẽ tranh hạng bốn và năm.’’
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay đã vang dậy như sấm rền, lan khắp toàn bộ võ đài tỷ thí. Sau phần thi Huyễn Tinh Thải Quang, các trận song đấu phân tranh thứ hạng cũng rất được chào đón. Vì người tiến vào được vòng này, toàn bộ đều là kẻ mạnh. Các trận đấu sắp tới sẽ rất đặc sắc, ai ai cũng háo hức mong chờ.
“Đầu tiên, là trận song đấu tranh hạng hai, giữa Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy!’’ Nam Cung Viễn lại một lần nữa cao giọng, sự tự hào không hề che giấu. Sau bao năm chờ đợi, cuối cùng tiểu tử này đã chịu hành xử đàng hoàng, khiến ông an tâm một chút.
Phía bên dưới, sân tỷ thí đã được chuẩn bị xong, võ sư giám sát kiểm tra mọi thứ lần cuối, rồi ra hiệu cho huynh đệ Nam Cung gia. Hai người họ nhanh chóng tiến về phía khu vực thi đấu, trong sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả. Lớp sau vang dội hơn lớp trước, rền vang một góc trời.
Võ sư đứng giữa sân đấu, hỏi: “Trận phân tranh hạng hai, giữa Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy. Hai người hãy lựa chọn hình thức khiêu chiến, có sử dụng vũ khí hay không?”
“Có.’’ Cả hai người đều trả lời cùng lúc.
Võ sư nghe xong cũng gật đầu, lên tiếng xác nhận: “Hình thức khiêu chiến: Có sử dụng vũ khí!’’
Lá cờ màu đỏ được phất lên, Nam Cung Viễn nhìn thấy màu cờ được phất, khẽ giật mình. Xem ra hai huynh đệ này không hề có ý định nhường nhau, bọn họ sẽ dốc toàn lực chiến đấu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao Nam Cung Hy cũng là tiểu nhi tử của Nam Cung Hải, ngộ nhỡ…
Ông lo lắng đưa mắt nhìn sang Nam Cung Hải, giọng điệu có phần dè dặt: “Đại ca…’’
Nam Cung Hải đã nhìn thấy màu cờ đỏ, trong lòng có chút tán thưởng. Có thể sảng khoái đấu một trận, không câu nệ tiểu tiết, đó mới chính là nam nhi chân chính.
Sau lại nghe được Nam Cung Viễn gọi mình, cũng phì cười xua tay: “Nam nhân đánh nhau, bị thương là chuyện bình thường. Ta cũng rất có lòng tin vào Hy Nhi, nó sẽ không để A Siêu dễ dàng đánh bại đâu.’’
Thực lực của bọn họ, mọi người đều đã nhìn thấy. Nếu so sánh hai người với nhau, khó đoán xem ai cao hơn, ai thấp hơn. Nhưng xét trên phương diện chiến đấu vượt cấp, xem ra Nam Cung Hy vẫn nhỉnh hơn một chút.
Dù Nam Cung Hy có đánh bại Nam Cung Siêu cũng là điều dễ hiểu. Nam Cung Viễn đã chuẩn bị tâm lý trước, chỉ muốn thưởng thức cuộc tranh tài mà thôi. Nghe Nam Cung Hải nói như thế, ông mới thu lại tâm tư, yên lòng theo dõi trận đấu.
Trong số bốn người tham gia tranh hạng bốn và năm, có một đệ tử thuộc chi thứ nhất. Điều này khiến cho Đại trưởng lão, vẫn luôn muối mặt vì thành tích của Dương Cảnh Sinh, được dịp ngẩng cao đầu.
Dù sao cũng là đệ tử của ông ta lọt vào vòng phân tranh thứ hạng, có thể không kiêu ngạo ư?
Đại trưởng lão im lặng từ nãy đến giờ, lúc này mới mở miệng, nói một câu: “Ai ôi, huynh đệ giao tranh, ắt sẽ có một người thua cuộc. Đến lúc đó, không biết là Tam đương gia sẽ xót nhi tử, hay thương chất tử đây?’’
*chất tử: cháu trai
Nam Cung Viễn nghe Đại trưởng lão nói vậy, không thèm liếc mắt, đã đáp lời ngay: “Thắng thua không quan trọng, hạng hai và ba đã cầm chắc trong tay, giao tranh chỉ là thêu hoa trên gấm. Còn không bằng đệ tử ai đó, chưa biết có được giành nổi hạng năm hay không đây?”
Bị lời nói của Nam Cung Viễn chặn ngang, Đại trưởng lão cũng bị nghẹn. Lời Nam Cung Viễn nói rất đúng, đệ tử của ông ta có đạt được tư cách đề cử hay không còn chưa biết.
Nhưng tấm vé tiến vào sơ khảo tuyển sinh, thì đã nằm chắc trong tay huynh đệ Nam Cung gia. Giao tranh phân thứ hạng cái gì chứ, tất cả đều không cần.
Bên dưới sân đấu, Nam Cung Hy đã triệu hồi hỏa long, y phục màu lam phấp phới, rồng đỏ rực rỡ uốn lượn quanh thân. Linh khí quấn quanh bên người, dao động mỗi lúc một lớn, thân tịnh nhưng lòng không tịnh, sẵn sàng tấn công.
Nam Cung Siêu cũng không hề yếu thế, lôi quang bao phủ nắm đấm, ánh chớp lập lòe xung quanh. Hoàng y trên người phiêu dật, mặc sức để gió trêu đùa. Hai chân sải rộng, năng lượng nặng nề, mặt đất dưới chân có dấu hiệu vỡ nát, chuẩn bị ra chiêu.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, vẫn chưa ai phát đòn tấn công trước, tất cả đều đang đợi thời cơ. Đôi mắt sâu thẳm đảo qua nắm đấm của Nam Cung Siêu một lượt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Nhị ca, tiếp chiêu!’’ Cuối cùng, vẫn là Nam Cung Hy chiếm quyền chủ động. Một bước tiến về phía trước, nắm đấm giơ cao. Hỏa long gào thét phóng tới, muốn nuốt trọn lấy Nam Cung Siêu.
Nam Cung Siêu bật cười thành tiếng, hai tay siết lại thành quyền, đan chéo trước mặt, giải phóng linh lực. Lôi quang tích tụ tập trung phía trước, tạo thành lớp phòng ngự cứng rắn.
“Hy Nhi, đến đây!’’ Lời nói phóng khoáng hào sảng, mang theo sự vui vẻ không che giấu.
Khi phần thi Huyễn Tinh Thải Quang kết thúc, Tô Vũ Đình còn chưa hết thẫn thờ. Đúng như Nam Cung Hải đã đoán, khi bà nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Hy trên sân đấu, thì những ký ức năm xưa lại ùa về.
Nam Cung Hải dạy con rất nghiêm khắc, hầu như không để hai đứa trẻ có thời gian chơi đùa. Dù biết trượng phu làm thế, cũng vì muốn tốt cho hài tử. Nhưng thân là người làm mẹ, bà lại không đủ nhẫn tâm đứng nhìn.
Trước sân nhỏ ngoài tiểu viện, Tô Vũ Đình cho treo đầy cầu sáng, lấp lánh đủ mọi sắc màu. Mỗi lần hai huynh đệ Nam Cung Hy đến thỉnh an, bà đều tìm cách giữ họ lại, bày trò đập cầu đổi quà. Nhìn hài tử cười đùa vui vẻ, trong lòng bà cũng vui vẻ theo.
Mãi cho đến khi Nam Cung Mộc mười tám tuổi, rời khỏi Nam Cung gia tiến vào học viện Bắc Châu. Tô Vũ Đình cũng không còn treo cầu sáng trong sân của mình nữa, vì bà sợ nhìn thấy chúng sẽ nhớ đến Nam Cung Mộc. Gom hết cầu sáng cất đi, như giấu nỗi lòng nhớ con vào sâu trong tim.
Thời gian dần trôi qua, Nam Cung Hy cũng đã mười lăm tuổi, chuẩn bị đón sinh thần thứ mười sáu. Trước đây Tô Vũ Đình còn có lòng tin rằng, bà sẽ giữ được Nam Cung Hy ở lại Nam Cung gia thêm vài năm.
Nhưng kể từ khi hắn tìm thấy cổ phổ Long Trảo Thủ, rồi lên đường đến trấn Đông Quang. Thì Tô Vũ Đình đã biết, viễn cảnh năm năm trước sắp sửa lặp lại một lần nữa.
Dù bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng Tô Vũ Đình thật sự không nỡ. Hài tử bà chăm bẳm từ bé, là giọt máu trong người bà dứt ra. Đã tiễn một người đi, nay lại tiếp tục tiễn thêm một người. Chỉ cần bọn họ bước qua cánh cửa Nam Cung gia, thì không thể quay đầu được nữa.
Một khi tiến vào tranh đấu giang hồ, cả một vùng trời rộng mở trước mặt. Liệu cánh chim ấy có còn muốn trở về quê cũ, nhìn lại nơi nhỏ bé ngày nào? Chính Tô Vũ Đình là người hiểu rõ nhất, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Như năm xưa khi bà rời khỏi Tô gia, bây giờ lại trở thành chủ mẫu nhà Nam Cung. Như Nam Cung Hải từ một thiếu chủ không được coi trọng, một tay gầy dựng lại gia tộc lớn mạnh. Mỗi người bọn họ, đều không thể trở về như trước đây, vậy làm sao có thể trông chờ bọn trẻ quay về?
Huyễn Tinh Thải Quang, tinh tú mờ ảo nhuốm bảy sắc rực rỡ. Tuy là cảnh đẹp hiếm có trên thế gian, nhưng không ai chiếm được nó. Cũng là đoạn ký ức đẹp đẽ cuối cùng, Nam Cung Hải muốn bà ghi nhớ, trước khi Nam Cung Hy rời đi.
Trên khán đài, Nam Cung Hải cũng có cùng tâm trạng như bà. Thật ra mỗi lần hai huynh đệ Nam Cung Hy chơi đùa bên cạnh Tô Vũ Đình, ông đều lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Âm thầm cười cùng niềm vui của lũ trẻ, khóc cùng nỗi đau của chúng. Tâm ý của phụ mẫu, chưa bao giờ cạn, mọi chuyện hai người làm đều vì tương lai của huynh đệ Nam Cung Hy.
Diệp Tử Kiếm ngồi cạnh Nam Cung Hải, cũng nhận ra tâm tình xúc động của ông. Mặc dù chưa từng làm phụ thân, nhưng từ ngày có Nhậm Bang bên cạnh, ông cũng phần nào hiểu được cảm xúc của người làm cha.
Nhìn hài tử của mình trưởng thành, dần dần rời khỏi vòng tay bảo bọc, thật sự là một cảm giác không dễ chịu!
Vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Hải vài cái, Diệp Tử Kiếm nói: “Haizz, tương lai của hài tử vẫn quan trọng nhất! Ít ra, đệ và Tiểu Đình vẫn có thể giữ Giai Giai ở cạnh vài năm nữa.’’
Nam Cung Hải xoay đầu nhìn Diệp Tử Kiếm, khẽ gật đầu. Diệp Tử Kiếm nói rất đúng, ông và Tô Vũ Đình vẫn còn có Tô Giai Giai ở cạnh vài năm. Còn đối với Diệp Tử Kiếm mà nói, lần nay ông quyết tâm ép Nhậm Bang xuống núi tham dự tỷ thí, e rằng đã có kế hoạch từ trước.
Sắp xếp chu toàn cho tương lai của Nhậm Bang, còn muốn hắn kết giao với đám người Nam Cung Hy. Không biết sắp tới, Diệp Tử Kiếm có dự định gì, vì sao phải lo lắng nhiều thứ đến thế?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Hải, Diệp Tử Kiếm phì cười: “Ta biết đệ đang hoài nghi chuyện gì. Đợi khi tỷ võ gia tộc kết thúc, chúng ta hãy bàn đến chuyện này!’’
Nam Cung Hải nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông lo nhất, chính là việc Diệp Tử Kiếm không từ mà biệt, đến tận nơi nào đó, mà ngay cả Chung Linh Điêu cũng không thể tìm thấy.
…
Tô Giai Giai mỉm cười đón Nam Cung Siêu, vừa liếc mắt nhìn về phía Thủy Sinh đang cứng đờ phía sau. Ánh mắt dừng lại trên hà bao tinh xảo trong tay nàng ấy, khẽ nói với Nam Cung Siêu: “Lần này bận rộn, không thể chuẩn bị. Khi khác, nhất định sẽ thêu hà bao cho huynh.’’
Nam Cung Siêu nghe thấy cũng mỉm cười, gật đầu với nàng: “Được, ta đợi hà bao của muội!’’
Thủy Sinh nghe được lời đối thoại của hai người, cơ thể khẽ run rẩy một chút. Sau đó đứng thẳng người, nhún mình với đám Nam Cung Hy: “Tiểu nữ còn có việc, xin cáo lui trước!’’
Nói xong, đã lập tức trở về chỗ Phù Không đang đợi. Nhìn Phù Không vỗ nhẹ vai nàng vài cái, Nam Cung Siêu thở dài, hỏi Nam Cung Hy: “Là ta quá tàn nhẫn sao?”
Nam Cung Hy lắc đầu: “Không, như thế chưa thể gọi là tàn nhẫn.’’
Phải tuyệt tình hơn nữa, như hắn đả kích Tô Giai Giai mới được gọi là tàn nhẫn. Nam Cung Siêu không nhận hà bao, chỉ là từ chối đơn thuần mà thôi.
Tô Giai Giai nghe xong, lập tức hiểu ẩn ý trong lời Nam Cung Hy nói. Lén lút thở dài một hơi, xem ra cô nương Thủy Sinh này, sẽ giống nàng lúc trước, đau lòng một trận rồi.
Trong lúc sáu người trò chuyện, thì võ đài tỷ thí đã được thay đổi diện mạo. Các quả cầu ánh sáng còn sót lại được tháo xuống, những tàn tích từ phần thi Huyễn Tinh Thải Quang để lại đều bị dọn sạch. Tám sân đấu nhỏ được nâng lên, khôi phục nguyên trạng.
Nhậm Bang đưa mắt về phía khán đài trung tâm, nhìn thấy bộ dạng ung dung của sư phụ nhà mình, không khỏi thở dài. Có người nào đến làm khách, mà bá đạo ngang ngược, như sư phụ hắn không chứ? Thực sự khiến người làm đệ tử là hắn, đôi khi cũng phải xấu hổ thay ông ấy.
Nam Cung Siêu thấy vậy liền hỏi: “Nhậm Huynh! Làm sao vậy?”
Nhậm Bang lắc đầu một cái, xua tay chuyển đề tài: “Song đấu sắp bắt đầu rồi, hai đệ có dự tính gì không? Dù sao cũng là huynh đệ, chắc không đến mức một sống một còn đâu nhỉ?”
Nam Cung Siêu nghe xong, lắc đầu: “Không thể nhường!’’
Nam Cung Hy cũng trả lời tương tự: “Chiến đấu hết sức!’’
Bốn người còn lại, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của họ không khỏi bật cười khúc khích. Hoắc Thanh Đồng che miệng, trêu chọc: “Người không biết nhìn vào, có khi còn tưởng hai huynh có oán thù sâu đậm đấy!’’
Lời nàng vừa dứt, thì cả sáu người cùng cười vang, không khí hòa hợp đến không ngờ. Một lát sau, công tác chuẩn bị sân đấu được hoàn tất, Nam Cung Viễn lại một lần nữa đứng trước mặt mọi người, tuyên bố:
“Kết thúc phần thi Huyễn Tinh Thải Quang, người có số họa ấn cao nhất, chính là Nhậm Bang. Cũng là người đầu tiên giành được tư cách đề cử của Nam Cung gia. Đoạt ngôi đầu bảng lần tỷ võ gia tộc năm nay…’’
Nam Cung Viễn còn chưa nói xong, Nhậm Bang đã tiến lên phía trước, cao giọng hỏi: “Khoan đã, Tam đương gia! Nếu ta muốn từ bỏ tư cách đề cử, không biết có làm trái luật lệ hay không?”
Lời nói của hắn, khiến toàn thể mọi người có mặt tại võ đài tỷ thí sững sốt. Thực lực của hắn ra sao ai cũng biết, việc hắn giành được tư cách đề cử không có gì bất ngờ. Tuy nhiên, Nhậm Bang lại từ chối cơ hội quý giá ấy, thật khiến người khác khó hiểu.
Nam Cung Viễn nghe xong cũng ngây người, nhưng đã nhanh chóng trấn tĩnh, khẽ xoay đầu nhìn về phía Diệp Tử Kiếm. Nhận được cái gật đầu của ông, Nam Cung Viễn lại tiếp tục nói: “Không thể! Tư cách đề cử chỉ được trao cho năm vị trí đứng đầu, cho dù ngươi có trả lại. Chúng ta cũng sẽ không trao nó cho bất kỳ ai khác!’’
Nhậm Bang nhận được câu trả lời, có chút thất vọng. Hắn cứ nghĩ, sau khi tham dự tỷ võ, sẽ trao lại tư cách đề cử. Không ngờ, ngay cả khi hắn từ bỏ, tư cách đề cử kia cũng bị thu hồi, không ai được nhận nữa. Vậy việc hắn nhận, hay từ chối có khác gì nhau?
Thấy Nhậm Bang im lặng, Nam Cung Viễn nhanh chóng tiếp tục, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Vì các tuyển thủ còn lại có cùng số họa ấn, cho nên vòng song đấu phân tranh thứ hạng sẽ được tiến hành. Hai người có ba họa ấn sẽ tranh hạng hai, bốn người có một họa ấn sẽ tranh hạng bốn và năm.’’
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay đã vang dậy như sấm rền, lan khắp toàn bộ võ đài tỷ thí. Sau phần thi Huyễn Tinh Thải Quang, các trận song đấu phân tranh thứ hạng cũng rất được chào đón. Vì người tiến vào được vòng này, toàn bộ đều là kẻ mạnh. Các trận đấu sắp tới sẽ rất đặc sắc, ai ai cũng háo hức mong chờ.
“Đầu tiên, là trận song đấu tranh hạng hai, giữa Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy!’’ Nam Cung Viễn lại một lần nữa cao giọng, sự tự hào không hề che giấu. Sau bao năm chờ đợi, cuối cùng tiểu tử này đã chịu hành xử đàng hoàng, khiến ông an tâm một chút.
Phía bên dưới, sân tỷ thí đã được chuẩn bị xong, võ sư giám sát kiểm tra mọi thứ lần cuối, rồi ra hiệu cho huynh đệ Nam Cung gia. Hai người họ nhanh chóng tiến về phía khu vực thi đấu, trong sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả. Lớp sau vang dội hơn lớp trước, rền vang một góc trời.
Võ sư đứng giữa sân đấu, hỏi: “Trận phân tranh hạng hai, giữa Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy. Hai người hãy lựa chọn hình thức khiêu chiến, có sử dụng vũ khí hay không?”
“Có.’’ Cả hai người đều trả lời cùng lúc.
Võ sư nghe xong cũng gật đầu, lên tiếng xác nhận: “Hình thức khiêu chiến: Có sử dụng vũ khí!’’
Lá cờ màu đỏ được phất lên, Nam Cung Viễn nhìn thấy màu cờ được phất, khẽ giật mình. Xem ra hai huynh đệ này không hề có ý định nhường nhau, bọn họ sẽ dốc toàn lực chiến đấu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao Nam Cung Hy cũng là tiểu nhi tử của Nam Cung Hải, ngộ nhỡ…
Ông lo lắng đưa mắt nhìn sang Nam Cung Hải, giọng điệu có phần dè dặt: “Đại ca…’’
Nam Cung Hải đã nhìn thấy màu cờ đỏ, trong lòng có chút tán thưởng. Có thể sảng khoái đấu một trận, không câu nệ tiểu tiết, đó mới chính là nam nhi chân chính.
Sau lại nghe được Nam Cung Viễn gọi mình, cũng phì cười xua tay: “Nam nhân đánh nhau, bị thương là chuyện bình thường. Ta cũng rất có lòng tin vào Hy Nhi, nó sẽ không để A Siêu dễ dàng đánh bại đâu.’’
Thực lực của bọn họ, mọi người đều đã nhìn thấy. Nếu so sánh hai người với nhau, khó đoán xem ai cao hơn, ai thấp hơn. Nhưng xét trên phương diện chiến đấu vượt cấp, xem ra Nam Cung Hy vẫn nhỉnh hơn một chút.
Dù Nam Cung Hy có đánh bại Nam Cung Siêu cũng là điều dễ hiểu. Nam Cung Viễn đã chuẩn bị tâm lý trước, chỉ muốn thưởng thức cuộc tranh tài mà thôi. Nghe Nam Cung Hải nói như thế, ông mới thu lại tâm tư, yên lòng theo dõi trận đấu.
Trong số bốn người tham gia tranh hạng bốn và năm, có một đệ tử thuộc chi thứ nhất. Điều này khiến cho Đại trưởng lão, vẫn luôn muối mặt vì thành tích của Dương Cảnh Sinh, được dịp ngẩng cao đầu.
Dù sao cũng là đệ tử của ông ta lọt vào vòng phân tranh thứ hạng, có thể không kiêu ngạo ư?
Đại trưởng lão im lặng từ nãy đến giờ, lúc này mới mở miệng, nói một câu: “Ai ôi, huynh đệ giao tranh, ắt sẽ có một người thua cuộc. Đến lúc đó, không biết là Tam đương gia sẽ xót nhi tử, hay thương chất tử đây?’’
*chất tử: cháu trai
Nam Cung Viễn nghe Đại trưởng lão nói vậy, không thèm liếc mắt, đã đáp lời ngay: “Thắng thua không quan trọng, hạng hai và ba đã cầm chắc trong tay, giao tranh chỉ là thêu hoa trên gấm. Còn không bằng đệ tử ai đó, chưa biết có được giành nổi hạng năm hay không đây?”
Bị lời nói của Nam Cung Viễn chặn ngang, Đại trưởng lão cũng bị nghẹn. Lời Nam Cung Viễn nói rất đúng, đệ tử của ông ta có đạt được tư cách đề cử hay không còn chưa biết.
Nhưng tấm vé tiến vào sơ khảo tuyển sinh, thì đã nằm chắc trong tay huynh đệ Nam Cung gia. Giao tranh phân thứ hạng cái gì chứ, tất cả đều không cần.
Bên dưới sân đấu, Nam Cung Hy đã triệu hồi hỏa long, y phục màu lam phấp phới, rồng đỏ rực rỡ uốn lượn quanh thân. Linh khí quấn quanh bên người, dao động mỗi lúc một lớn, thân tịnh nhưng lòng không tịnh, sẵn sàng tấn công.
Nam Cung Siêu cũng không hề yếu thế, lôi quang bao phủ nắm đấm, ánh chớp lập lòe xung quanh. Hoàng y trên người phiêu dật, mặc sức để gió trêu đùa. Hai chân sải rộng, năng lượng nặng nề, mặt đất dưới chân có dấu hiệu vỡ nát, chuẩn bị ra chiêu.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, vẫn chưa ai phát đòn tấn công trước, tất cả đều đang đợi thời cơ. Đôi mắt sâu thẳm đảo qua nắm đấm của Nam Cung Siêu một lượt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Nhị ca, tiếp chiêu!’’ Cuối cùng, vẫn là Nam Cung Hy chiếm quyền chủ động. Một bước tiến về phía trước, nắm đấm giơ cao. Hỏa long gào thét phóng tới, muốn nuốt trọn lấy Nam Cung Siêu.
Nam Cung Siêu bật cười thành tiếng, hai tay siết lại thành quyền, đan chéo trước mặt, giải phóng linh lực. Lôi quang tích tụ tập trung phía trước, tạo thành lớp phòng ngự cứng rắn.
“Hy Nhi, đến đây!’’ Lời nói phóng khoáng hào sảng, mang theo sự vui vẻ không che giấu.
Danh sách chương