Nam Cung Hy đến sân đấu thứ bảy, vừa kịp lúc Nam Cung Siêu chuẩn bị lên sàn đấu. Hắn vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Siêu, cười nói: “Lãnh Phong Câu đã nhận, huynh nhất định phải giữ lời!’’

Nam Cung Siêu cũng cười nói: “Được rồi, Nhị ca sẽ cố gắng! Vừa rồi, nghe nói xảy ra ẩu đả bên sân của đệ, mọi việc vẫn ổn chứ?”

Nam Cung Hy lắc đầu, trả lời: “Không có gì đáng lo!’’ Nam Cung Siêu nghe xong cũng không hỏi gì thêm.

Võ sư giám sát kiểm tra sân đấu lần cuối, rồi gật đầu ra hiệu cho hai bên tiến lên. Nhận được tín hiệu từ võ sư, Nam Cung Siêu vội vàng tạm biệt Nam Cung Hy, bước lên sàn đấu. Phía bên kia, Dương Cảnh Sinh cũng đã sẵn sàng.

Sân đấu tỷ võ có hình chữ nhật, cũng giống như các trận khiêu chiến trước, đều được bao phủ bởi trận pháp Kim Quang. Nhưng lần này lại đặc biệt hơn một chút, võ sư giám sát lại dùng đến đại trận Kim Quang.

Oan gia nhiều năm đối đầu, không cần nói cũng biết trận chiến này sẽ rất ác liệt. Tính đến thực lực của Nam Cung Siêu và Dương Cảnh Sinh, võ sư càng có lý do để duy động đại trận Kim Quang. Long tranh hổ đấu, ruồi muỗi chết trôi, phải đề phòng mọi trường hợp xấu sẽ xảy ra.

Võ sư tiến ra giữa sàn đầu, đứng giữa hai tuyển thủ, nhìn hai người một cái, nói: “Trận thứ hai, giữa Nam Cung Siêu và Dương Cảnh Sinh. Hai người hãy lựa chọn hình thức khiêu chiến, có sử dụng vũ khí hay không?”

“Có!’’

“Có!’’

Cả hai cùng đồng thanh trả lời, võ sư nghe xong cũng gật đầu, lên tiếng xác nhận: “Hình thức khiêu chiến: Có sử dụng vũ khí!’’

Cùng lúc đó, một lá cờ màu đỏ được dựng lên bên cạnh sàn đấu. Có hai màu cờ dùng trong khiêu chiến, màu đỏ tượng trưng cho khiêu chiến sử dụng vũ khí, màu xanh tượng trưng cho khiêu chiến không sử dụng vũ khí.

Trên khán đài trung tâm, Nam Cung Viễn và Đại trưởng lão nhìn thấy lá cờ đỏ được phất lên, không hẹn mà gặp cùng vỗ tay, lên tiếng: “Hay lắm!” Rồi lại nhìn nhau một cái, hừ lạnh một tiếng, phẩy áo bào nhìn sang chỗ khác.

Nam Cung Hải và Diệp Tử Kiếm ngồi ở giữa, khó khăn lắm mới không bật cười, kiềm giọng nói: “Diệp huynh! Một tháng qua, đám trẻ đã gây phiền phức cho huynh rồi.’’

Diệp Tử Kiếm nghiêng người trả lời: “Không phiền, hành tẩu một mình đôi lúc cũng buồn chán. Có đám nhóc ấy bầu bạn, ngược lại còn khiến ta vui vẻ một chút!’’

Nói xong lại đưa mắt tìm kiếm, vừa rồi không để ý, bây giờ mới phát hiện, không thấy bóng dáng Tô Vũ Đình đâu. Hôm nay, là ngày Nam Cung Hy tỷ võ gia tộc, Diệp Tử Kiếm không tin Tô Vũ Đình không đến.

Như hiểu được nghi vấn của ông, Nam Cung Hải đã lên tiếng trước: “Các phu nhân không tiện lộ mặt, vị trí ngồi cũng được sắp xếp riêng biệt. Nhưng huynh yên tâm, nàng ấy vẫn có thể theo dõi được toàn bộ cục diện.’’

Diệp Tử Kiếm gật đầu đã hiểu, ánh mắt nhìn về phía sân đấu thứ sáu, bất giác mở miệng nói: “Tiểu tử kia nói không muốn đến, nhưng lại là đứa háo hức nhất.’’

Nam Cung Hải cũng đưa mắt nhìn theo, đã nhận ra người Diệp Tử Kiếm nhắc đến là ai. Nhậm Bang mặc áo bào lục, ung dung nhàn nhã đá bay đối thủ ra khỏi sàn đấu. Bộ dạng chiến đấu vô cùng hăng say vui vẻ, giống như đứa trẻ vừa được thưởng kẹo còn đang háo hức khoe quà.

Sự tập trung lại nhanh chóng chuyển về sân đấu thứ bảy, nơi mà Nam Cung Siêu và Dương Cảnh Sinh đang quyết đấu. Sau hiệu lệnh bắt đầu của võ sư, hai bên nhìn nhau vài giây rồi cùng bật cười.

“Đợi ngày này đã lâu, không đánh hết sức không thỏa nguyện. Nhị công tử, mong cậu sẽ không nương tay!’’ Dương Cảnh Sinh ôm quyền nói.

Nam Cung Siêu phát động linh khí hộ thể, chân trái lùi ra sau, hai tay thủ thế, trả lời Dương Cảnh Sinh: “Tất nhiên, oan gia tái đấu không thể nương tay!’’

“Sảng khoái!’’ Dương Cảnh Sinh cười ha ha, vừa dứt lời thân thể đã hóa thành tàn ảnh, một bước tiến về phía trước, áp sát Nam Cung Siêu.

“Di hình thuấn ảnh sao? Thú vị đây!’’ Nam Cung Siêu nhìn thấy cách di chuyển quỷ dị của Dương Cảnh Sinh, trong lòng thầm than một tiếng.

Linh khí chảy tràn trong cơ thể, kêu gào tích trữ thành hình, đồ dồn vào hai chân. Một bước tiến lên như gió lốc xoay chuyển, đuổi kịp tốc độ của Dương Cảnh Sinh.

Dương Cảnh Sinh áp sát Nam Cung Siêu, nhưng lại bị ‘cơn lốc’ Nam Cung Siêu làm mất phương hướng, quyền lực trên tay không có chỗ trút. Dương Cảnh Sinh nghiến răng đẩy linh lực vào hai chân, bắt đầu đọ tốc độ với Nam Cung Siêu.

Từ ngoài nhìn vào, chỉ nhìn thấy hai bóng mờ không ngừng xoay chuyển, lúc áp sát, lúc tách ra. Không thể xác định, đâu là người thật đâu là tàn ảnh, càng không cần nói đến việc phân biệt đâu là Nam Cung Siêu đâu là Dương Cảnh Sinh.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, mỗi khi hai người áp sát, đều là những lần đối chọi gay gắt. Dương Cảnh Sinh không tiếc sức lực đánh vào những chỗ trọng yếu của Nam Cung Siêu. Nhưng làm sao Nam Cung Siêu có thể dễ dàng để Dương Cảnh Sinh đánh trúng, cơ thể linh hoạt như rắn nước, vừa né đòn của Dương Cảnh Sinh vừa đánh trả lại.

Có lúc ra sức quá lớn, chưởng lực va chạm khói bụi mịt mù, khiến cả hai bị đẩy lùi ra sau. Nhưng được vài giây lại tiếp tục lao vào đấm đá, đây chính là cuộc chiến của những hán tử thật sự. Nam Cung Hy đứng ngoài quan sát, khóe miệng khẽ co giật: “Huynh ấy tính chơi trò mèo vờn chuột đến bao giờ?”

Không chỉ có Nam Cung Hy không hiểu, mà ngay cả Diệp Tử Kiếm cũng không hiểu. Sau một tháng bế quan, thực lực của Nam Cung Siêu đâu chỉ dừng lại ở cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, mà công pháp cũng đã lĩnh hội thành thục. Với đối thủ như Dương Cảnh Sinh, đáng ra hắn sẽ không mất quá nhiều thời gian kia chứ!

Tuy thực lực cao hơn, nhưng không ai biết Nam Cung Siêu lại không muốn kết thúc một cách vô vị. Oan gia nhiều năm tái đấu, nếu hạ gục Dương Cảnh Sinh trong vòng vài chiêu, sợ rằng hắn sẽ còn tiếp tục không phục. Kiểu người cố chấp như Dương Cảnh Sinh, không để hắn thua tâm phục khẩu phục, hắn sẽ không từ bỏ.

Nam Cung Siêu cũng không hề nương tay, mỗi chiêu mỗi thức đều dốc toàn lực, vậy mà Dương Cảnh Sinh vẫn có thể đối phó trôi chảy. Chứng tỏ một điều, ba năm qua hắn đã khổ công rèn luyện, thực lực ngày hôm nay đã sánh kịp Nam Cung Siêu. Càng đánh càng hăng say, cả hai dường như đã quên mất mục đích ban đầu của trận chiến là gì.

Hai cơn lốc không ngừng xoáy nhanh, vờn lấy nhau, phạm vi di chuyển ngày càng rộng, có lúc còn va phải đại trận Kim Quang. Nơi nào chúng đi qua, mặt đất đều không nguyên vẹn, chỗ thì sụp xuống, nơi thì nứt gãy, vô cùng thê thảm.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, hai cái bóng bị đẩy ra lần nữa. Nam Cung Siêu thở hồng hộc, lau vệt máu nơi khóe miệng, điều chỉnh lại hơi thở của mình. Thúc giục linh khí, huyệt Thừa Khấp cấp năm đã mở, nội lực lại một lần nữa tuôn trào.

Gia tốc cơ thể, lao về phía trước, từng bước vững chãi hữu lực, đơn đao Thước Thủ dần dần ngưng tụ trong tay. Thân đao sáng bóng sắc bén, ánh chớp lập lòe uốn quanh. Linh khí màu vàng nhạt bao phủ thân đao, người và đạo nhập làm một, xoay tròn hai vòng trên không, một đao mạnh mẽ bổ xuống.

“Xa Luân Đao!’’ Nam Cung Siêu hét lớn một tiếng, cả đao lẫn người đều đồng loạt hướng về phía Dương Cảnh Sinh.

Dương Cảnh Sinh cũng bị đẩy lùi ra sau, tình trạng cũng không khá hơn Nam Cung Siêu là mấy. Hắn toàn bị đánh vào mặt, khuôn mặt bây giờ có thể nói là rất bầm dập. Dương Cảnh Sinh tức giận nhìn Nam Cung Siêu, hắn không ngờ Nam Cung Siêu lại chọn thời điểm này để dùng vũ khí.

Hắn không có nhiều thời gian để chần chừ, Dương Cảnh Sinh nhanh chóng huy động linh khí, triệu hồi song kiếm, đối kháng một đao của Nam Cung Siêu: “Hợp Hoan Kiếm!’’

Keng keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, đao và kiếm đụng nhau, tạo nên những tiếng ken két chói tai. Đao Thước Thủ ánh lên chớp vàng, kề sát cổ Dương Cảnh Sinh. Nếu không phải có song kiếm chống đỡ, giờ phút này cái đầu của Dương Cảnh Sinh đã không còn liền thân.

Dương Cảnh Sinh nghiến răng đẩy song kiếm về phía trước, muốn tách thanh đao đang kề sát cổ mình ra. Cảm giác cái chết cận kề khiến hắn vô cùng khó chịu, phải nhanh chóng thoát ra cho bằng được.

“Nhị công tử! Cậu muốn lấy mạng ta sao?’’ Dương Cảnh Sinh dồn hết sức bình sinh, nội lực tuôn đổ vào song kiếm liều mạng đẩy đao Thước Thủ ra. Không chậm trễ một giây nào, Dương Cảnh Sinh lập tức vung kiếm chém về phía hắn, công kích liên hồi.

“Còn đây là cái gì, không phải đang đoạt mệnh ta ư?” Nam Cung Siêu cười nói, vừa hạ đao đỡ kiếm, lực lượng va chạm mạnh mẽ, không bên nào nhường bên nào. Nam Cung Siêu bị bức phải lùi lại bảy bước, suýt nữa là chạm phải màn chắn đại trận Kim Quang.

Sự thích thú lóe lên trong mắt Nam Cung Siêu, ép hắn đến bước đường này, không hổ danh là oan gia nhiều năm. Nhưng đã đến lúc phải kết thúc trận chiến rồi, hắn không muốn mình tiêu hao quá nhiều sức lực.

Nam Cung Siêu bất ngờ trở tay, hai tay cầm lấy chuôi đao Thước Thủ, dồn toàn lực cắm mạnh thân đao xuống đất. Sóng khí từ mũi đao thổi quét bốn phía, nội lực cuồn cuộn dâng trào, ngăn cản song kiếm Hợp Hoan của Dương Cảnh Sinh.

Dương Cảnh Sinh bị sóng khí thổi ngược ra sau, dùng song kiếm găm vào mặt đất, khó khăn lắm mới có thể dừng lại. Nhìn hai rãnh dài do song kiếm để lại trên mặt đất, cũng có thể hình dung ra được sức mạnh của sóng khí kia khủng khiếp đến mức nào.

Nam Cung Siêu không đợi để Dương Cảnh Sinh kịp đứng lên, đã xoay người nhấc đao Thước Thủ lên cao, chém mạnh về phía Dương Cảnh Sinh. Kiếm khí mãnh liệt mang theo vô số tia sét màu vàng nhạt, bổ nhào vào Dương Cảnh Sinh.

“Dã Mã Phân Tông!’’

Kiếm khí xé gió mà đi, cắt một đường thẳng trong không khí. Dương Cảnh Sinh vừa bị sóng khí công kích, còn chưa kịp phản ứng, đã gặp phải kiếm khí mãnh liệt chừng này.

Nam Cung Siêu vốn đã có thể ra tay từ sớm, nhưng vẫn đợi đến bây giờ mới dùng đến vũ khí, là đã nhường Dương Cảnh Sinh ba phần. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn sức mạnh khổng lồ kia ập đến, cuối cùng đã nghiệm ra được một câu: “Hóa ra, ngay từ đầu ta vốn đã thua rồi!’’

Rầm!

Va chạm ác liệt bùng nổ, dao động năng lượng khiến mặt đất chấn động. Ngay cả đại trận Kim Quang cũng run rẩy đôi chút, khiến đám người bên ngoài sợ hãi không thôi. Nam Cung Hy đứng ngoài khẽ mỉm cười, Nhị ca của hắn thắng rồi!

Khói bụi tản đi, để lộ ra Dương Cảnh Sinh quỳ giữa một cái hố sâu hoắm. Quần áo trên người rách nát, không chỗ nào lành lặn. Cơ thể chi chít vết thương, miệng vết thương còn đang chảy máu. Sấm sét trong kiếm khí đã đánh gãy song kiếm Hợp Hoan của Dương Cảnh Sinh. Xác kiếm vỡ vụn xung quanh hắn, nhìn có phần thảm thương.

Nam Cung Siêu bước về phía hắn, chậm rãi hỏi: “Kết quả lần này, ngươi có phục không?”

Dương Cảnh Sinh cố gắng kiềm nén cơn đau, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được. Nhếch phần môi không bị thương, nở một nụ cười khó coi với Nam Cung Siêu: “Lần sau lại tiếp!’’

“Ha ha, ngươi đúng là con người cố chấp. Ta biết thế nào ngươi cũng sẽ nói vậy. Được, lần sau lại tiếp!’’ Nam Cung Siêu cười ha ha, vươn tay về phía hắn, Dương Cảnh Sinh cũng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay của Nam Cung Siêu. Một lời ước hẹn, lần sau tái chiến!

Võ sư giám sát căn cứ vào tình trạng của Dương Cảnh Sinh, đưa ra kết luận hắn không còn khả năng tiếp tục trận chiến. Lúc này mới chậm rãi tuyên bố: “Trận thứ hai, phần thắng thuộc về Nam Cung Siêu!’’

Lời nói vang lên, khiến cả khán đài bùng nổ. Trận chiến vừa rồi giữa hai người họ, nhận được sự quan tâm của rất nhiều người. Hai bên ngang tài ngang sức, đều là những tinh anh được kỳ vọng cao.

Dù bên nào thắng, cũng sẽ khiến người khác cảm thán không thôi. Tiếng vỗ tay, reo hò chúc mừng vang lên không ngớt, đều xuất phát từ đám đệ tử phủ chính đến cỗ vũ.

Trái ngược với vẻ vui mừng của Nam Cung Viễn, Đại trưởng lão mặt xám như tro. Gân xanh trên trán đã nổi lên cuồn cuộn, kết quả này không phải là điều ông ta kỳ vọng.

Dương Cảnh Sinh là đệ tử mà ông ta đặt nhiều hy vọng nhất. Ba năm qua dốc lòng bồi dưỡng, chỉ chờ một ngày hôm nay mà thôi. Đến cuối cùng, người thắng cuộc lại là Nam Cung Siêu.

Nam Cung Viễn nhìn thấy con trai giành chiến thắng, trong lòng vui mừng không thôi. Tuy rất muốn đả kích Nam Cung Hà vài câu, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của ông ta thì đành thôi. Cười người hôm trước, hôm sau người cười, ông vẫn nên giữ vị thế của một Tam đương gia.

Nhưng Diệp Tử Kiếm thì lại không tử tế được như vậy, vừa nhìn thấy kết quả đã lên tiếng mỉa mai: “Vẫn là ta dạy người giỏi hơn. Ta nói vậy có đúng không, Nam Cung Hà?”

Đại trưởng lão nào dám không trả lời, khuôn mặt cứng ngắc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Diệp tiền bối nói phải, là ngài dạy người tốt. Lão phu tự thẹn mình không bằng!’’

Diệp Tử Kiếm phe phẩy tay áo, mỉm cười như có như không: “Đương nhiên phải tự thẹn, chẳng lẽ còn kiêu ngạo sao?”

Đại trưởng lão bị tấn công liên tục, lại không thể phản bác, cơ thể run rẩy như muốn nổ tung rồi. Cuối cùng vẫn là Nam Cung Hải lên tiếng giải vây, mới dời được lực chú ý của Diệp Tử Kiếm sang trận đấu dưới sân.

“Diệp huynh, nhìn kìa, nha đầu Giai Giai đã kết thúc trận chiến rồi.’’ Nam Cung Hải nói, chỉ về phía sân đấu thứ hai.

Diệp Tử Kiếm nghe Nam Cung Hải nhắc đến Tô Giai Giai, cũng đưa mắt về phía đấy: “Haizz, nha đầu này, tuy có hơi vất vả một chút, nhưng cũng đã giành chiến thắng!’’

Trong bốn người thực lực của Tô Giai Giai là yếu nhất, cũng là người khiến Diệp Tử Kiếm lo lắng nhiều nhất. May mắn là vòng đầu tiên Tô Giai Giai đã thuận lợi vượt qua, còn những vòng sau thế nào, phải xem đối thủ là ai.

Năm nay Tô Giai Giai chỉ mới mười bốn, tham gia tỷ thí gia tộc chủ yếu để cọ sát bản thân, tăng thêm kinh nghiệm thực chiến. Nên Diệp Tử Kiếm cũng không đặt nặng vấn đề tiến vào vòng trong lên vai nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Hoắc Thanh Đồng cũng giống như Tô Giai Giai, mặc dù tốn nhiều sức lực nhưng cũng đã vượt qua vòng đầu tiên. Hai thiếu nữ nhanh chóng tụ hội, rủ nhau đi xem những người khác thi đấu.

Trong sáu người, chỉ còn Nam Cung Hy và Lý Trạm là chưa lên sàn. May mắn thay, sân đấu của hai người họ nằm cạnh nhau. Cùng lúc theo dõi hai bên thi đấu, cũng không phải là điều gì quá khó khăn.

Không chỉ có Hoắc Thanh Đồng và Tô Giai Giai đến xem, ngay cả Nhậm Bang và Nam Cung Siêu cũng đến. Họ đều đã kết thúc lượt thi đấu của mình, tất cả đang háo hức chờ xem màn trình diễn đặc sắc phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện