Bây giờ, sự phòng bị trong lòng nàng đã buông xuống rất nhiều.
Dù sao, đại năng thần tiên như vậy, nếu là có ác ý gì đó, chính mình chút khôn vặt kia căn bản liền không có chỗ nào xài.
Hơn nữa vị thần tiên này còn chữa hết bệnh của mình, hẳn là một người tốt mới đúng.
"Nếu như vậy, có lẽ chuyện sau mười hai ngày ta sẽ trở về cũng là thật?"
Trong lòng Khương Thất Thất lại nhiều hơn một phần mong đợi, đồng thời phần cảm giác áy náy kia cũng càng dày đặc, càng cảm giác mình lúc trước là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Không, hẳn là lấy lòng tiểu nữ đo lòng tiên nhân mới đúng, nàng lại tự mình sửa lại một chút.
"Sáng sớm ngày mai, ta phải đi tìm thần tiên ca ca nói xin lỗi. " Khương Thất Thất hạ quyết tâm, rốt cuộc coi như là hoàn toàn khôi phục tâm tình.
Mà sau khi tâm tình điều chỉnh xong, nàng mới cảm giác được giường cùng chăn đều là mềm nhũn, rất thoải mái, cũng không lâu lắm nàng liền tiến vào mộng đẹp.
...
Thật ra thì, Thôi Hằng cũng không có tận lực dùng mì đi chữa bệnh cho Khương Thất Thất.
Hắn thật cũng chỉ là nấu hai chén mì ăn mà thôi.
Vốn dĩ đó là thời gian hắn ăn cơm, nhiều lắm là ăn thêm chút mì sợi mà thôi.
Chỗ đặc thù duy nhất, chính là nguyên liệu nấu mì đến từ tân thủ nông trường, ẩn chứa tí ti linh khí, có tác dụng bồi bổ thân thể người.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Thôi Hằng tới nói, chút linh khí kia có thể nói là cực kỳ nhỏ, gần như bằng không.
Nhưng đối với người từ nhỏ cơ thể yếu nhiều bệnh như Khương Thất Thất tới nói, chính là thuốc hay cứu mạng.
Coi như không đến nỗi để cho thân thể của nàng hoàn toàn hồi phục, cũng đủ để tiêu trừ mấy lần nỗi khổ ốm đau.
Chiều nay, Thôi Hằng ở trong phòng tu luyện.
Mặc dù tân thủ tĩnh thất có 10 % tu luyện gia trì, nhưng cái này cũng không có chỗ nào xài.
Bây giờ tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ đã hoàn toàn hoàn thành, tiếp tục tu luyện cũng chỉ là có thể tăng thêm một chút pháp lực yếu ớt mà thôi.
Cũng không thể đối với đột phá Trúc Cơ sơ kỳ đưa đến tác dụng gì.
"Bây giờ ta có thể cảm giác được vấn đề, chắc là pháp lực không đủ linh động, chỉ có thể làm từng bước mà thuận theo công pháp lưu chuyển, cái này thì khiến cho đạo cơ giống như là ao tù nước đọng, khó mà bị kích hoạt, tự nhiên cũng liền khó mà đột phá trở nên mạnh mẽ.
"Mặc dù chính ta cũng khai phá một chút phương thức vận chuyển pháp lực đơn giản, cũng chỉ có thể miễn cưỡng để cho pháp lực trở nên linh hoạt hơn một chút xíu, hiệu quả có hạn.
"Nếu như ta biết pháp thuật thì tốt, hoặc là là thủ đoạn có thể vận chuyển biến hóa pháp lực, có lẽ liền có thể để đạo cơ trở nên càng linh hoạt một chút."
Thôi Hằng đang tổng kết kinh nghiệm tu luyện của mình, cũng suy nghĩ phương pháp đột phá cảnh giới.
《 Tân thủ Tiên pháp. Từ nhập môn đến thăng thiên 》 không hổ là tân thủ giáo trình, thật đúng là chỉ có nội dung tu luyện, các loại pháp thuật thì cọng lông cũng không có.
Loại suy nghĩ này đã kéo dài thời gian không ngắn, một mực không đầu mối gì.
Tối nay cũng giống vậy.
Thôi Hằng ngồi trơ trơ đến trời sáng vẫn là không có ý nghĩ gì.
Hắn giống như thường ngày, đi ra tĩnh thất, dự định đi tân thủ nông trường lấy chút thức ăn làm điểm tâm ăn.
Nhưng mà vừa mới xuống lầu, lại thấy đến tiểu cô nương thanh thuần xinh đẹp đang cười tươi rói mà đứng ở cửa thang lầu.
Như là đang chờ hắn.
"Thần tiên ca ca! " Khương Thất Thất thấy Thôi Hằng xuống lầu, nhất thời ánh mắt sáng lên, chạy chậm tới, hít sâu một hơi, học theo khi trước gặp người giang hồ, khom người chắp tay, cung kính nói " Xin thứ cho tiểu nữ hôm qua vô lễ."
"... " Thôi Hằng nhất thời sững sốt, ngay sau đó khẽ cười nói " Ngươi làm cái gì vậy?"
"A, ta, ta chính là, cái kia, ngày hôm qua ta coi ngài là thành người xấu. " Khương Thất Thất có chút ngượng ngùng gãi gãi sau gáy của chính mình "Mẹ ta kể con gái phải luôn giữ lòng cảnh giác."
"Ha ha, như vậy a, cũng không sai. " Thôi Hằng thật ra thì ngày hôm qua liền nhìn ra chút tiểu tâm tư kia của nàng, chẳng qua là chưa nói toẹt mà thôi, "Ta đây là người xấu sao?"
"Ngài là một người tốt! " Khương Thất Thất vô cùng nghiêm túc nói.
Có điều, mới vừa nói xong, nàng lại lắc đầu, trịnh trọng đổi lại cách nói, nói: "Không đúng, ngài là một vị thần tiên tốt, thần tiên ca ca tốt!"
"Vậy ta vẫn là làm thần tiên ca ca đi. " Thôi Hằng cởi mở cười nói, lễ phép cự tuyệt lời khen là người tốt.
"Thần tiên ca ca, vì biểu đạt áy náy, ta biểu diễn múa kiếm cho ngài được không đây?"
Khương Thất Thất dường như cảm thấy chẳng qua là chót miệng nói xin lỗi không đủ thành tâm, lại nói " Đây là kiếm pháp dưỡng sinh một vị lão đạo trưởng truyền thụ cho ta, không chỉ có thể dùng để dưỡng sinh thêm tuổi, múa lên cũng là cực kỳ đẹp đẽ."
Nàng tối hôm qua suy nghĩ rất lâu, chính mình hẳn là lấy dạng gì tư thế nói xin lỗi.
Chẳng qua là chót miệng nói xin lỗi thì quá đơn bạc.
Nhưng mà lại phát hiện mình dường như cũng không có cái bản lĩnh đặc thù gì, cũng không thể giúp thần tiên ca ca làm đồ ăn đi.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có múa kiếm miễn cưỡng coi là một hạng.
"Múa kiếm cũng không... " Thôi Hằng theo bản năng liền muốn cự tuyệt, để cho một tiểu cô nương mười bốn tuổi biểu diễn múa kiếm, luôn có một loại cảm giác tội ác chèn ép lao động trẻ em.
Mặc dù Khương Thất Thất trời sinh quyến rũ, bộ dáng cùng dáng vẻ đã nẩy nở một tí, nhưng trong mắt hắn, như cũ chỉ là một tiểu nha đầu.
Bất quá, lời còn chưa dứt, trong lòng của hắn lóe lên linh quang, bỗng nhiên hướng Khương Thất Thất dò hỏi: "Ngươi mới vừa nói môn múa kiếm này thật ra là một môn kiếm pháp dưỡng sinh, cái này có phải hay không có thể tính là một loại võ công?"
Dù sao, đại năng thần tiên như vậy, nếu là có ác ý gì đó, chính mình chút khôn vặt kia căn bản liền không có chỗ nào xài.
Hơn nữa vị thần tiên này còn chữa hết bệnh của mình, hẳn là một người tốt mới đúng.
"Nếu như vậy, có lẽ chuyện sau mười hai ngày ta sẽ trở về cũng là thật?"
Trong lòng Khương Thất Thất lại nhiều hơn một phần mong đợi, đồng thời phần cảm giác áy náy kia cũng càng dày đặc, càng cảm giác mình lúc trước là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Không, hẳn là lấy lòng tiểu nữ đo lòng tiên nhân mới đúng, nàng lại tự mình sửa lại một chút.
"Sáng sớm ngày mai, ta phải đi tìm thần tiên ca ca nói xin lỗi. " Khương Thất Thất hạ quyết tâm, rốt cuộc coi như là hoàn toàn khôi phục tâm tình.
Mà sau khi tâm tình điều chỉnh xong, nàng mới cảm giác được giường cùng chăn đều là mềm nhũn, rất thoải mái, cũng không lâu lắm nàng liền tiến vào mộng đẹp.
...
Thật ra thì, Thôi Hằng cũng không có tận lực dùng mì đi chữa bệnh cho Khương Thất Thất.
Hắn thật cũng chỉ là nấu hai chén mì ăn mà thôi.
Vốn dĩ đó là thời gian hắn ăn cơm, nhiều lắm là ăn thêm chút mì sợi mà thôi.
Chỗ đặc thù duy nhất, chính là nguyên liệu nấu mì đến từ tân thủ nông trường, ẩn chứa tí ti linh khí, có tác dụng bồi bổ thân thể người.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Thôi Hằng tới nói, chút linh khí kia có thể nói là cực kỳ nhỏ, gần như bằng không.
Nhưng đối với người từ nhỏ cơ thể yếu nhiều bệnh như Khương Thất Thất tới nói, chính là thuốc hay cứu mạng.
Coi như không đến nỗi để cho thân thể của nàng hoàn toàn hồi phục, cũng đủ để tiêu trừ mấy lần nỗi khổ ốm đau.
Chiều nay, Thôi Hằng ở trong phòng tu luyện.
Mặc dù tân thủ tĩnh thất có 10 % tu luyện gia trì, nhưng cái này cũng không có chỗ nào xài.
Bây giờ tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ đã hoàn toàn hoàn thành, tiếp tục tu luyện cũng chỉ là có thể tăng thêm một chút pháp lực yếu ớt mà thôi.
Cũng không thể đối với đột phá Trúc Cơ sơ kỳ đưa đến tác dụng gì.
"Bây giờ ta có thể cảm giác được vấn đề, chắc là pháp lực không đủ linh động, chỉ có thể làm từng bước mà thuận theo công pháp lưu chuyển, cái này thì khiến cho đạo cơ giống như là ao tù nước đọng, khó mà bị kích hoạt, tự nhiên cũng liền khó mà đột phá trở nên mạnh mẽ.
"Mặc dù chính ta cũng khai phá một chút phương thức vận chuyển pháp lực đơn giản, cũng chỉ có thể miễn cưỡng để cho pháp lực trở nên linh hoạt hơn một chút xíu, hiệu quả có hạn.
"Nếu như ta biết pháp thuật thì tốt, hoặc là là thủ đoạn có thể vận chuyển biến hóa pháp lực, có lẽ liền có thể để đạo cơ trở nên càng linh hoạt một chút."
Thôi Hằng đang tổng kết kinh nghiệm tu luyện của mình, cũng suy nghĩ phương pháp đột phá cảnh giới.
《 Tân thủ Tiên pháp. Từ nhập môn đến thăng thiên 》 không hổ là tân thủ giáo trình, thật đúng là chỉ có nội dung tu luyện, các loại pháp thuật thì cọng lông cũng không có.
Loại suy nghĩ này đã kéo dài thời gian không ngắn, một mực không đầu mối gì.
Tối nay cũng giống vậy.
Thôi Hằng ngồi trơ trơ đến trời sáng vẫn là không có ý nghĩ gì.
Hắn giống như thường ngày, đi ra tĩnh thất, dự định đi tân thủ nông trường lấy chút thức ăn làm điểm tâm ăn.
Nhưng mà vừa mới xuống lầu, lại thấy đến tiểu cô nương thanh thuần xinh đẹp đang cười tươi rói mà đứng ở cửa thang lầu.
Như là đang chờ hắn.
"Thần tiên ca ca! " Khương Thất Thất thấy Thôi Hằng xuống lầu, nhất thời ánh mắt sáng lên, chạy chậm tới, hít sâu một hơi, học theo khi trước gặp người giang hồ, khom người chắp tay, cung kính nói " Xin thứ cho tiểu nữ hôm qua vô lễ."
"... " Thôi Hằng nhất thời sững sốt, ngay sau đó khẽ cười nói " Ngươi làm cái gì vậy?"
"A, ta, ta chính là, cái kia, ngày hôm qua ta coi ngài là thành người xấu. " Khương Thất Thất có chút ngượng ngùng gãi gãi sau gáy của chính mình "Mẹ ta kể con gái phải luôn giữ lòng cảnh giác."
"Ha ha, như vậy a, cũng không sai. " Thôi Hằng thật ra thì ngày hôm qua liền nhìn ra chút tiểu tâm tư kia của nàng, chẳng qua là chưa nói toẹt mà thôi, "Ta đây là người xấu sao?"
"Ngài là một người tốt! " Khương Thất Thất vô cùng nghiêm túc nói.
Có điều, mới vừa nói xong, nàng lại lắc đầu, trịnh trọng đổi lại cách nói, nói: "Không đúng, ngài là một vị thần tiên tốt, thần tiên ca ca tốt!"
"Vậy ta vẫn là làm thần tiên ca ca đi. " Thôi Hằng cởi mở cười nói, lễ phép cự tuyệt lời khen là người tốt.
"Thần tiên ca ca, vì biểu đạt áy náy, ta biểu diễn múa kiếm cho ngài được không đây?"
Khương Thất Thất dường như cảm thấy chẳng qua là chót miệng nói xin lỗi không đủ thành tâm, lại nói " Đây là kiếm pháp dưỡng sinh một vị lão đạo trưởng truyền thụ cho ta, không chỉ có thể dùng để dưỡng sinh thêm tuổi, múa lên cũng là cực kỳ đẹp đẽ."
Nàng tối hôm qua suy nghĩ rất lâu, chính mình hẳn là lấy dạng gì tư thế nói xin lỗi.
Chẳng qua là chót miệng nói xin lỗi thì quá đơn bạc.
Nhưng mà lại phát hiện mình dường như cũng không có cái bản lĩnh đặc thù gì, cũng không thể giúp thần tiên ca ca làm đồ ăn đi.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có múa kiếm miễn cưỡng coi là một hạng.
"Múa kiếm cũng không... " Thôi Hằng theo bản năng liền muốn cự tuyệt, để cho một tiểu cô nương mười bốn tuổi biểu diễn múa kiếm, luôn có một loại cảm giác tội ác chèn ép lao động trẻ em.
Mặc dù Khương Thất Thất trời sinh quyến rũ, bộ dáng cùng dáng vẻ đã nẩy nở một tí, nhưng trong mắt hắn, như cũ chỉ là một tiểu nha đầu.
Bất quá, lời còn chưa dứt, trong lòng của hắn lóe lên linh quang, bỗng nhiên hướng Khương Thất Thất dò hỏi: "Ngươi mới vừa nói môn múa kiếm này thật ra là một môn kiếm pháp dưỡng sinh, cái này có phải hay không có thể tính là một loại võ công?"
Danh sách chương