Vén lớp vải trắng lên, trước mắt mọi người hiện lên pho tượng hình đầu phụ nữ bị đập nát nửa mặt, Đường Phong nhìn mũi, mắt, môi, tai bị vỡ nát của đầu pho tượng bỗng cảm thấy chúng hình như có chút quen thuộc... Đúng! Cung điện Mùa Đông, đầu pho tượng phật Lư Xá, xem ra người thợ chế tác pho tượng đó ngày xưa đã mô phỏng đúng theo xương sọ và dung mạo của chủ nhân để đúc nên. Trời ơi! Đây đúng là dung nhan của hoàng hậu Một Tạng sao? 1

Vài hôm sau, vào một buổi tối, Đường Phong, Hàn Giang, Triệu Vĩnh, Từ Nhân Vũ và giáo sư La tập trung tại phòng hội ý. Sau khi giáo sư La xử lý xong kệ tranh ngọc thứ hai, đã giải mã được văn tự Tây Hạ trên đó, thì mặt ông vui vẻ tươi cười, xem ra tâm trạng khá ổn. Đường Phong vừa nhìn thấy ông liền nói: “Giáo sư La, chắc chắn ông đã có phát hiện mới gì thì mới vui vẻ như vậy.”

Giáo sư La gật gù: “Không sai, gần đây sau khi nghiên cứu kệ tranh ngọc và cuốn sổ ghi chép của Misha, quả thực tôi đã phát hiện một vấn đề rất lớn. Đúng như trước đây tôi từng suy đoán, mặt sau của kệ tranh ngọc thứ hai vẫn là bản đồ khắc chìm, và văn tự trên mặt chính của nó lại tiết lộ về tin tức của kệ tranh ngọc thứ ba. Trên kệ tranh ngọc này nhiều hơn trên kệ tranh ngọc thứ nhất một câu thơ, tổng cộng là bốn câu thơ bằng chữ Tây Hạ.

Tôi đã dịch nó ra tiếng Hán, dĩ nhiên không thể chuẩn xác một trăm phần trăm, cũng không thành vần, nếu có chỗ nào không đúng thì mong mọi người chỉ giáo.”

“Giáo sư La, ông không phải khiêm tốn, trong số những người chúng ta đây, ông là người giỏi nhất rồi, nếu ông mà không được nữa thì chúng tôi càng không ổn!” - Hàn Giang khẳng định.

“Đúng vậy! Ông mau nói nhanh nào!” - Đường Phong thúc giục giáo sư La.

Lúc này giáo sư La mới đọc ra bốn câu thơ mà ông dịch: “Đó là bốn câu thơ bằng chữ Tây Hạ, dịch ra đại ý là thế này "Hạo thiên thành mệnh thanh thiên tử, hùng ưng triển sí chấn sóc mạc, Hạ Lan thần sơn vương bá nghiệp, tổ tông tí hựu giới đàn tự”.

“Nghĩa là gì vậy? Sao nghe giống thơ Đường luật vậy?” - Từ Nhân Vũ hỏi.

“Bởi vậy tôi mới bảo dịch ra thơ chưa chắc đã chuẩn xác, nhưng ý nghĩa thì tương tự nhau thôi. Hai câu đầu trong bốn câu thơ này rất dễ hiểu, ‘Thanh thiên tử’ ý chỉ hoàng đế Tây Hạ, ở đây cũng có khả năng là để chỉ Nguyên Hạo, bởi Nguyên Hạo đã từng nói rằng số phận của hoàng đế trung nguyên chính là Hoàng thiên tử, ông tự xưng mình là thanh thiên tử, tức con trời. Hai câu thơ này ca tụng công lao của Nguyên Hạo đã lãnh đạo người Đảng Hạng gây dựng nên vương triều Tây Hạ, gần như chẳng liên quan gì tới chuyện kệ tranh ngọc, mấu chốt là ở hai câu sau. Từ hai câu thơ ‘Hạ Lan thần sơn vương bá nghiệp, tổ tông tỉ hựu giới đàn tự’cho thấy hình như đang thỉnh cầu sự che chở của tổ tông và thần núi Hạ Sơn, nhưng cuối cùng đã cụ thể nhắc tới nơi gọi là ‘Tự giới đàn’, điều này rất kỳ lạ, cũng rất không bình thường, hoàn toàn không liên quan gì tới mấy câu thơ phía trước.”

“Ông đang nghi ngờ ‘Tự giới đàn’ chính là nơi cất giữ kệ tranh ngọc thứ ba?” - Đường Phong hỏi lại.

Giáo sư La khẽ gật đầu: “ừm, dù sao chúng ta đã từng chứng thực được ý đồ thực tế của những câu thơ bằng chữ Tây Hạ trên kệ tranh ngọc trước đó rồi, vậy thì chúng ta hoàn toàn có lý do để tin rằng, cái nơi gọi là “Tự giới đàn” này cũng giống như Hắc Đầu Thạch Thất vậy, là nơi cất giữ một trong những kệ tranh ngọc.”

“Vậy ‘Tự giới đàn’ đó ở đâu?” - Triệu Vĩnh vồn vã hỏi.

“Không phải vội, muốn biết rõ ‘Tự giới đàn’ ở đâu, vậy thì trước tiên chúng ta phải làm rõ ‘Tự giới đàn’ này đã. Rõ ràng ‘Tự giới đàn’ này chính là một ngôi chùa Phật giáo. Tây Hạ cũng sùng bái đạo Phật, nghe nói rằng Tây Hạ thời hưng thịnh, chùa chiền thờ Phật có mặt khắp nơi, nhưng cái ‘Tự giới đàn’ rốt cuộc ở đâu? Tôi đã suy ngẫm rất lâu mới có được một manh mối. Hiện giờ khắp cả nước có nhiều những ngôi chùa được gọi là ‘Tự giới Bi đàn’, nhưng những ‘Tự giới đàn’ đó chắc chắn không liên quan gì tới ‘Tự giới đàn’ trong câu thơ, vì ‘Tự giới đàn’ này chỉ có khả năng trong địa phận Tây Hạ. Còn về phán đoán này, trước tiên tôi đã tìm kiếm về sử chí Tây Hạ, tìm kiếm tung tích của ‘Tự giới đàn’, nhưng trong lúc tìm kiếm, tôi bỗng tìm thấy một ghi chép quan trọng liên quan tới ‘Tự giới đàn’. Đường Phong, chắc chắn cậu đã biết tới Nguyên Hạo và hoàng hậu Một Tạng, dĩ nhiên lúc đó bà vẫn chưa phải là hoàng hậu mà là đại sư Một Tạng, hai người họ đã gặp nhau ở đâu nhỉ?”

Đường Phong bừng tỉnh: “Trong sử sách nói, Một Tạng Thị bị Dã Lợi hoàng hậu lúc đó vì rất đố kị với bà, nên đã đưa tới ‘Tự giới đàn’. Vậy ý ông là ‘Tự giới đàn’ được nhắc tới trên kệ tranh ngọc, khả năng chính là ‘Tự giới đàn’ mà hoàng hậu Một Tạng từng xuất gia làm ni cô?”

Giáo sư La gật đầu khẳng định: “Tôi đang nghĩ như vậy, nếu như vậy thì cậu hãy quay lại đọc mấy câu thơ này sẽ có nhận định khác hẳn.”

“Nhận định khác hẳn?” - Đường Phong nghi ngờ nghiền ngẫm lại mấy câu thơ. Đột nhiên, mắt anh sáng bừng, miệng reo lên: “Tôi hiểu rồi, bốn câu thơ này nếu nói là thơ cũng đúng mà nói là cấu sử kí thì càng đúng hơn. Nó giống hệt ba câu thơ trên kệ tranh ngọc thứ nhất, ghi chép lại lịch sử của người Đảng Hạng. Kệ tranh ngọc thứ nhất nói về lịch sử khởi nguồn của người Đảng Hạng, còn trên kệ tranh ngọc này lại ghi chép lịch sử gây dựng vương triều Tây Hạ của người Đảng Hạng, hơn nữa còn ghi chép rất rõ ràng. Câu đầu tiên trong bốn câu thơ này nhắc tới ‘Thanh thiên tử’ chắc là chỉ hoàng đế Nguyên Hạo khai quốc Tây Hạ, còn câu cuối cùng ‘Tổ tông tí hựu giới đàn tự’ thực ra ám chỉ hoàng đế Tây Hạ đời thứ hai Lượng Tộ, bởi vì sau khi Nguyên Hạo và Một Tạng Thị gặp gỡ nhau tại ‘Tự giới đàn’ mới sinh hạ ra Lượng Tộ. Và đồng thời, bên cạnh việc ghi chép ca tụng lịch sử của người Đảng Hạng, trên kệ tranh ngọc cũng để lại tin tức quan trọng về nơi cất giữ kệ tranh ngọc, tấm đầu tiên là ở Hắc Đầu Thạch Thất, tấm thứ hai chắc là ở ‘Tự giới đàn.”

2

Giáo sư La rất hài lòng với suy luận của Đường Phong: “Khá lắm, nhưng đây chỉ là những suy đoán của cá nhân tôi mà thôi. Sau đây tôi sẽ trả lời câu hỏi ban nãy của Triệu Vĩnh, ‘Tự giới đàn’ đó ở đâu? Thực ra câu thơ thứ ba đã nói ra rồi.”

“Núi Hạ Lan?” - Đường Phong bất ngờ hỏi.

“Đúng, chính là núi Hạ Lan. Núi Hạ Lan có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng người Đảng Hạng, giống như núi Thái Sơn trong lòng người Hán vậy, bởi vậy tôi suy đoán ‘Tự giới đàn’ chắc là nằm trên núi Hạ Lan.”

“Nhưng theo trí nhớ của tôi thì trong sử sách đâu có ghi chép cụ thể nào về ‘Tự giới đàn’ trên núi Hạ Lan đâu?” - Đường Phong không hiểu.

“Đúng là không ghi chép lại, nhưng chúng ta có thể thông qua một vài ghi chép lịch sử rõ ràng khác để suy đoán. Ban đầu, Nguyên Hạo đã giết chết người chồng trước của Một Tạng Thị là Dã Lợi Ngộ Khất, rồi thấy Một Tạng Thị xinh đẹp, muốn nạp bà làm phi. Nhưng lúc đó hoàng hậu Dã Lợi, chính là em gái của Dã Lợi Ngộ Khuất, đố kị với vẻ đẹp của Một Tạng Thị và cũng không thể chấp nhận được việc chị dâu mình lại trở thành phi tử của Nguyên Hạo, vậy là hoàng hậu Dã Lợi kịch liệt phản đối việc nạp Một Tạng Thị làm phi, đề xuất đưa Một Tạng Thị tới ‘Tự giới đàn’ xuất gia làm ni cô. Nguyên Hạo cũng vướng phải chuyện Một Tạng Thị trước đây đã từng là vợ của Dã Lợi Ngộ Khuất, nên đành phải đồng ý đưa Một Tạng Thị tới ‘Tự giới đàn’. Cậu nghĩ xem, do đố kị mà hoàng hậu Dã Lợi đã đề xuất việc đưa Một Tạng Thị tới ‘Tự giới đản’ xuất gia làm ni cô, vậy thì ‘Tự giới đàn’ đó có thể ở trong thành phủ nhộn nhịp không?

Rõ ràng là không thể. Vì bà ta chắc chắn muốn Một Tạng Thị đi càng xa càng tốt, bởi vậy từ đó có thể suy đoán:

‘Tự giới đàn’ không thể ở trong thành phủ đông đúc, mà khả năng là trên núi Hạ Lan.” - Giáo sư La nói tới đây, dừng lại một lúc, nói tiếp: “Còn nữa, rất nhiều sử sách đã từng ghi chép Nguyên Hạo những năm cuối đời đã rời cung tới núi Hạ Lan, thường giao phó triều chính lại cho tướng quốc Một Tạng Ngoa Bàng, còn mình thì tới núi Hạ Lan tuần thú săn bắn, hoàn toàn không giống với Nguyên Hạo mưu đồ chính trị anh mình nhạy bén năm nào. Căn cứ vào đó, tôi đoán rằng sự thay đổi khác thường của Nguyên Hạo những năm cuối đời chính là để tới ‘Tự giới đàn’ trên núi Hạ Lan, âm thầm gặp gỡ Một Tạng Thị.”

“Chỉ vì một người đàn bà mà như vậy sao?” - Triệu Vĩnh lắc đầu.

Đường Phong lại nói: “Bây giờ tôi hoàn toàn đồng ý với suy đoán của giáo sư La. Nhưng rốt cuộc Một Tạng Thị là người đàn bà thế nào mà lại khiến Nguyên Hạo điên đảo đến như vậy?”

“Chắc chắn là bà ta phải có một vẻ đẹp mê hồn, nên mới có thể khiến cho Nguyên Hạo từ bỏ vô số phi thiếp hậu cung mà chỉ yêu thương sùng ái một người đàn bà đã có một đời chồng như bà ta. Tôi cũng không thể hình dung ra dung mạo của Một Tạng Thị như thế nào nữa!” - Giáo sư La cảm thán.

“Ông sẽ mau chóng biết được thôi, tôi đã nhờ giáo sư Trần Tử Kiến phục dựng lại dung mạo của hoàng hậu Một Tạng dựa vào xương sọ đem về từ Saint Petersburg rồi!” - Hàn Giang nói chắc chắn.

“Nhưng núi Hạ Lan cũng rất rộng lớn, và ‘Tự giới đàn’ này e rằng đã bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử từ bao đời nay rồi. Vậy chúng ta làm thế nào để tìm ra ‘Tự giới đàn’ đó đây? Lần này chắc sẽ không có đại Lạt Ma nào dẫn đường cho chúng ta nữa đâu!” - Đường Phong vẫn không biết mục tiêu cụ thể của họ là đâu. 

Giáo sư La cười nói: “Cái này thì phải nhờ vào cuốn sổ ghi chép của Misha.”

“Cuốn sổ ghi chép của Misha!”

“Tôi cũng giống anh khi nghĩ tới việc này. Với bao năm kinh nghiệm khảo sát và nghiên cứu lịch sử Tây Hạ, tôi có thể khẳng định, đến nay trên núi Hạ Lan chưa từng phát hiện thấy một ngôi chùa nào tên là ‘Tự giới đàn’, vậy thì ‘Tự giới đàn’ này rốt cuộc ở đâu đây? Cuốn sổ ghi chép của Misha đã giúp tôi rất nhiều. Dĩ nhiên những thứ ghi chép trong cuốn sổ đó rất lộn xộn, rất nhiều chỗ đã bị xóa mất, lại viết bằng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, hỗn loạn rối rắm, nên tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được phát hiện đáng kinh ngạc.”

3

“Phát hiện đáng kinh ngạc?” - Đường Phong không biết rốt cuộc Misha đã phát hiện được gì trong cuốn sổ ghi chép của Misha.

“Đường Phong, lẽ nào cậu không phát hiện thấy sao? Phía sau cuốn sổ ghi chép của Misha có tới mấy chục trang ông ấy chép lại ‘Thánh lập nghĩa hải’ bằng chữ Tây Hạ.”

“Chính là bộ địa lý học nổi tiếng của Tây Hạ ư?”

“Đúng vậy, chắc cậu cũng biết rồi, ‘Thánh lập nghĩa hải’ không dài, chép lại nó vốn không cần tới mấy chục trang, Misha không những sao chép lại ‘Thánh lập nghĩa hải’, mà đồng thời còn lúc dùng tiếng Nga, lúc dừng tiếng Trung, để viết lại rất nhiều ý kiến nghiên cứu của mình bên cạnh nội dung chính của ‘Thánh lập nghĩa hải’. Ngoài ra, điều khiến tôi ngạc nhiên là: những học giả nghiên cứu Tây Hạ chúng tôi đều biết: ‘Thánh lập nghĩa hải’ vốn được Kozlov phát hiện vào năm 1909 tại Hắc Thủy Thành, hiện giờ đang được cất giữ lại Saint Petersburg...”

“Đúng, tôi đã nhìn thấy cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ đó trong cung điện Mùa Đông!” - Đường Phong ngắt lời giáo sư La.

“Ừm, chính là cuốn mà cậu nhìn thấy, nhưng cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ đó không đầy đủ, đây cũng là điều đáng tiếc rất lớn trong nghiên cứu Tây Hạ. Thế nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là: phần ‘Thánh lập nghĩa hải’ mà Misha sao chép trong cuốn sổ đó lại rất đầy đủ!” “Sao... Vậy là thế nào? Giới học thuật luôn cho rằng cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ mà Kozlov đem về từ Hắc Thủy Thành bị thiếu sót, sao Misha lại đọc được cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ hoàn chỉnh?” - Đường Phong nghi ngờ.

Giáo sư La cũng chau mày: “Chỉ có hai khả năng, một là Misha thông qua một cách nào đó có được một cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ hoàn chỉnh, nhưng tôi cho rằng khả năng này rất nhỏ; còn một khả năng nữa, cuốn ‘Thanh lập nghĩa hải’ mà năm đó Kozlov đem về Saint Petersburg vốn là cuốn hoàn chỉnh, nhưng sau đó do một nguyên nhân nào đó đã không còn nguyên vẹn. Khả năng này lớn hơn, và từ dấu tích mà Misha sao chép lại cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ này cho thấy, nó đã được ghi chép từ trước đó rất lâu. Bởi vậy, tôi suy đoán khả năng Misha đã từng đọc cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ từ lâu lắm rồi và đã sao chép lại vào cuốn sổ của ông. Sau này, khi cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ của cung điện Mùa Đông bị thất lạc một phần, thì cuốn sổ ghi chép của Misha ngược lại đã trở thành bản duy nhất.

“Nhưng tại sao nguyên gốc của cuốn ‘Thánh lập nghĩa hải’ lại bị thiếu khuyết như vậy?” - Đường Phong hỏi.

Giáo sư La xua xua tay, nói: “Đây không phải mấu chốt của vấn đề, cũng không phải là vấn đề mà chúng ta cần nghiên cứu. Mấu chốt của vấn đề là, tôi đã phát hiện ra một manh mối rất quan trọng trên bản ‘Thánh lập nghĩa hải’ do Misha sao chép lại này. Mọi người nhìn chỗ này..- Nói xong, giáo sư La chỉ vào một trang trên cuốn sổ, nói với mọi người: “Ở đây, bên cạnh phần nội dung chính của ‘Thánh lập nghĩa hải’ mà Misha sao chép lại bằng chữ Tây Hạ, Misha đã viết chêm vào một đoạn viết bằng chữ Hán rất rất nhỏ.”

Dưới sự chỉ dẫn của giáo sư La, Đường Phong mới nhận ra đoạn chữ Hán đó: “Lúc tham gia khảo sát khoa học, đã cùng Lương và những người khác tới thám hiểm sâu trong núi Hạ Lan, trông thấy một ngôi chùa đổ nát lụp xụp, chỉ còn lại một gian Phật điện, rất ít hươngkhói. Hỏi người dân trên núi, họ nói rằng ngôi chùa này tên là Hắc Thứu Tự. Sau khi vào trong chùa khảo sát cụ thể thì thấy Phật điện nhỏ được xây dựng từ những năm Dân quốc, tuy bên ngoài nơi này trông giống như di vật Tây Hạ, nhưng quy mô to lớn. Điều tra tiếp hang động và đồng cỏ xung quanh thì thấy rất nhiều kiến trúc Tây Hạ. Lại thấy điện đường không chỉ có một gian, dáng vẻ phi phàm, nhưng tại sao giờ chỉ còn lại gạch nát mà thôi. Buổi đêm, cùng Lương và mọi người nghỉ lại Hắc Thứu Tự, tiếng động lạ phát ra liên hồi, cộng thêm môi trường nguy hiểm, khắc nghiệt, đến hôm sau thì rời đi. Đến giờ hồi tưởng lại, vẫn thấy việc này kỳ lạ, Hắc Thứu Tự chắc chắn không phải là một ngôi chùa thường, trong đó nhất định có điều huyền bí.”

Mọi người đọc xong đoạn ghi chép này của Misha đều chìm trong suy tư.

4

Đường Phong trầm tư hồi lâu, cuối cùng đã có một suy đoán táo bạo: “Ông nghi ngờ rằng ngôi chùa có tên Hắc Thứu Tự đó rất có khả năng chính là ‘Tự giới đàn’ mà trên kệ tranh ngọc nói tới?”

Giáo sư La không vội trả lời câu hỏi của Đường Phong: “Đường Phong, mọi người đừng vội vàng kết luận; từ đoạn ghi chép này cậu có được những tin tức gì?” “Đoạn ghi chép đó quả thực đã tiết lộ rất nhiều tin tức, tôi tổng kết lại một chút, ít nhất có năm điều. Một là, khi Misha tham gia đội thám hiểm, đã cùng Lương Vân Kiệt và mọi người đến núi Hạ Lan khảo sát, điều này trước đây chúng ta không biết; hai là, họ đã phát hiện ra một ngôi chùa nằm sâu trong núi Hạ Lan, dân địa phương gọi ngôi chùa này là Hắc Thứu Tự; ba là, họ đã khảo sát ngôi chùa và phát hiện ra nó được xây dựng sớm nhất cũng vào thời kỳ Tây Hạ, chỉ có điều lúc họ phát hiện thấy thì phần lớn kiến trúc của ngôi chùa đã bị hủy hoại; bốn là, ban đêm lúc họ nghỉ lại tại Hắc Thứu Tự đã nghe thấy những âm thanh quái dị, cộng thêm môi trường ở đó rất khắc nghiệt nên ngày hôm sau họ đã vội vã lên đường; năm là, sau này Misha vô cùng ân hận vì lần đó đã bỏ đi nhanh như vậy, ông cho rằng Hắc Thứu Tự rất có giá trị, chắc chắn không phải là một ngôi chùa thông thường!” - Đường Phong nói ra phán đoán của mình.

Giáo sư La gật gù: “Đường Phong tổng hợp lại rất đúng, một đoạn ghi chép không hề bắt mắt như vậy, nhưng lại hàm chứa bao nhiêu tin tức. Thế nhưng cậu vẫn còn bỏ sót mất một điều.”

“Ồ, điều gì vậy?”

“Tạm thời tôi không nói tới điều mà cậu bỏ sót, chúng ta hãy phân tích năm điều mà cậu vừa tổng kết lại cái đã. Điều thứ nhất cho thấy đội thám hiểm liên hợp năm đó đã khảo sát rất toàn diện, chứ không chỉ tiến bừa vào sa mạc, tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành; điều thứ hai và thứ ba cho thấy Hắc Thứu Tự đã từng có quy mô rất lớn, hơn nữa Misha phán đoán Hắc Thứu Tự được xây dựng từ thời Tây Hạ, điều này phù hợp với những ghi chép trong lịch sử. Từ đó, chúng ta có lý do để phán đoán Hắc Thứu Tự rất có khả năng là một ngôi chùa hoàng gia do hoàng thất Tây Hạ cúng tiến, nếu không thì liệu ai có thể xây dựng một ngôi chùa có quy mô lớn ở sâu trong núi như vậy? Thậm chí tôi còn mạnh dạn suy đoán, rất có khả năng Hắc Thứu Tự chính là ‘Tự giới đàn’ mà chúng ta cần tìm kiếm. Khả năng Misha cũng đã phát hiện ra điều đó, bởi vậy mới có câu ‘Hắc Thứu Tự chắc chắn không phải là một ngôi chùa thường, trong đó nhất định có điều huyền bí’ mà Misha viết sau đó; còn điều thứ tư lại cho thấy: bao nhiêu năm qua đi rồi, ngôi chùa không những bị hủy hoại mà môi trường ở đó còn trở nên khắc nghiệt, và còn có cả những âm thanh quái dị không thể giải thích!” - Giáo sư La thao thao bất tuyệt.

“Hắc Thứu Tự? ‘Tự giới đàn’?” - Tất cả mọi người đều chìm trong suy tư.

Vẫn là Đường Phong phá vỡ sự im lặng, hỏi giáo sư La: “Ông vẫn chưa nói về thông tin mà tôi đã bỏ qua đấy?”

Giáo sư La cười: “Đường Phong, ban nãy cậu bỏ sót mất một điều, trong đoạn ghi chép đó Misha nói rằng Hắc Thứu Tự nằm sâu trong núi Hạ Lan, có thể vì vậy mà cậu cho rằng ở đó hiếm thấy bóng người hả?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng mọi người có chú ý thấy không, sao nhóm Misha lại biết được tên của ngôi chùa đó? Là người dân địa phương nói với họ. Điều đó cho thấy, tuy Hắc Thứu Tự nằm sâu trong núi Hạ Lan nhưng ở đó không hẳn không một bóng người, gần đó chắc chắn phải có một thôn xóm, có người dân sinh sống ở đó. Ngoài ra, vẫn còn một điểm có thể chứng minh cho phán đoán của tôi.

Misha nói rằng Hắc Thứu Tự năm đó vẫn còn một gian tiểu điện, ông phán đoán gian Phật điện đó được xây dựng từ thời kỳ Dân quốc. Điều đó cũng chứng tỏ thời kỳ Dân quốc ở địa phương đó nhất định có không ít dân cư sinh sống, nếu không thì không thể có người lại xây dựng một gian Phật điện nhỏ tại đó được.”

Mọi người nghe xong những phán đoán của giáo sư La, không thể không bái phục trước sự quan sát tỉ mỉ, tư duy chặt chẽ của ông. Đường Phong nghĩ ngay tới ý của giáo sư La: “Từ thông tin của điều đó cho thấy, chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy Hắc Thứu Tự, giáo sư La, ý của ông là vậy phải không?”

“Đúng! Ý tôi là vậy. Nếu như có thể cho rằng Hắc Thứu Tự rất có khả năng là ‘Tự giới đàn’ mà chúng ta cần tìm vậy thì các cậu có việc để làm rồi đấy!” - Giáo sư La khẳng định.

Hàn Giang gật gù: “Tôi nghe cũng hiểu ra rồi, Hắc Thứu Tự, đây chính là mục tiêu tiếp theo của chúng ta.”

Giáo sư La lại bổ sung thêm: “Ngoài ra, Misha ghi lại đoạn này ở đây, cũng cho thấy mấy câu chữ Tây Hạ bên cạnh khả năng còn tiết lộ một vài tin tức quan trọng nào đó, rất có khả năng liên quan tới vị trí cụ thể của nơi đó. Nhưng tôi vẫn cần phải nghiên cứu cụ thể thêm một chút.”

Giáo sư La nói xong kết quả nghiên cứu gần đây nhất của mình lại chìm trong suy tư. Đường Phong hỏi ông đang nghĩ gì, giáo sư La hồi tưởng lại: “Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ đó là, bao nhiêu năm qua, tôi đã không ngừng khảo sát những di tích của Tây Hạ tại phía Tây, núi Hạ Lan tôi cũng vào ra mấy lần, nhưng chưa từng phát hiện ra ngôi chùa nào tên là Hắc Thứu Tự trong đó cả, và cũng không nghe thấy người dân địa phương nhắc tới ngôi chùa này. Thật là kỳ lạ! Nếu Lương Vân Kiệt vẫn còn sống thì tốt biết mấy!”

“Lương Vân Kiệt? Trước đây ông đã từng tiếp xúc với Lương Vân Kiệt mà chưa từng nghe thấy ông ấy nhắc đến sao?” - Hàn Giang hỏi.

Giáo sư La lắc đầu: “Tuy Lương Vân Kiệt đã từng tới đó, nhưng có thể ngay bản thân ông ấy cũng quên rồi, bởi dù sao ông ấy cũng không nghiên cứu lĩnh vực này, bởi vậy có thể ông ấy không cẩn thận như Misha!”

“Vậy ông đánh giá thế nào về bộ hài cốt mà chúng tôi mang từò Saint Petersburg về?” - Trước đó, Hàn Giang đã giới thiệu với giáo sư La về phát hiện đáng kinh ngạc của giáo sư Trần Tử Kiến.

Giáo sư La nói: “Trước đây tôi đã từng nghe nói về chuyện Kozlov phát hiện được một bộ hài cốt trong Hắc Thủy Thành, sau đó sau khi các học giả Nga xét nghiệm xong, đã suy đoán bộ hài cốt đó là của hoàng hậu Một Tạng. Nhưng vì học giả của các nước khác chưa từng trông thấy bộ hài cốt này, cũng chưa nhìn thấy báo cáo xét nghiệm cụ thể của họ, nên tôi không thể phán đoán kết luận của học giả Nga. Nghe nói rằng bộ hài cốt đó sau này đã bị mất, phải chăng... những chuyện liên quan tới bộ hài cốt đó đều rất ly kỳ. Lần này các cậu đã tìm thấy nó, nhưng kết quả xét nghiệm ra lại đáng giật mình như vậy, tôi cũng không biết thế nào để phán đoán. Dù sao thì chuyện này cũng đã trải qua gần cả trăm năm, và rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bây giờ đến ngay cả học giả Nga cũng không rõ, chúng ta lại càng không rõ hơn!”

“Tuy bộ hài cốt này ở chỗ người Nga bị xử lý rối tung cả lên, nhưng... nhưng tôi luôn cảm thấy bộ hài cốt mà Kozlov năm đó phát hiện thấy, chính là bộ hài cốt mà hiện giờ chúng ta thấy.” - Đường Phong nói.

“Cũng có nghĩa là bộ hài cốt trong pho tượng phật năm đó thuộc về hai người phụ nữ Đảng Hạng khác nhau?” - Từ Nhân Vũ hỏi lại Đường Phong.

Đường Phong gật đầu: “Đúng vậy, tôi cho rằng như vậy. Nhưng tôi cũng chẳng có chứng cứ gì cả, chỉ có thể coi là cảm giác của tôi mà thôi!”

“Khà khà, tôi lại thấy cậu nghĩ như vậy thì hơi khó tin đấy, nghĩ kiểu gì cũng không thể như vậy, lúc ban đầu chế tác pho tượng này, một người phụ nữ không đầu, trước ngực lại treo xương sọ của một người phụ nữ khác, như vậy thì quá khủng khiếp đấy! Sau đó thợ đúc tượng mới bắt đầu chế tác nó, vậy thì người thợ đó cũng khiếp thật đấy!” - Từ Nhân Vũ cười nói.

Đường Phong không phản bác lại, mà đưa ánh mắt hướng về giáo sư La. Giáo sư La nhìn Đường Phong, cười nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu nói từ bà hoàng hậu Một Tạng này! Trước đó tôi đã giới thiệu về chuyện bà ta trở thành hoàng hậu của Nguyên Hạo thế nào, sau đó sẽ nói về kết cục của hoàng hậu, điều này rất có khả năng liên quan tới lai lịch của bộ hài cốt này.”

“Đúng, vấn đề này tôi và cái gã Tymoshenko đáng chết cũng đã từng thảo luận, anh ta cho rằng Lượng Tộ - con trai của hoàng hậu Một Tạng sau này do bất mãn với chế độ chuyên quyền của gia tộc Một Tạng nên đã phát động chính biến, giết chết cậu mình là Một Tạng Ngoa Bàng, đồng thời suy đoán rằng Lượng Tộ đã đưa mẹ ông ta vào trong chùa, cuối cùng Một Tạng Thị đã mất trong chùa và được tạc thành tượng, được đặt yên vị trong tháp phật, mãi cho tới tận vài trăm năm sau mới được Kozlov phát hiện ra!” - Đường Phong nhớ lại những lời Tymoshenko nói với anh.

“Những gì cậu nói cũng có thể coi là một quan điểm. Tóm lại, những tài liệu lịch sử liên quan tới Tây Hạ vô cùng quý hiếm, bởi vậy chúng ta biết về nó cũng rất ít, nên kết cục của Một Tạng Thị thế nào thì cũng bí ẩn ly kỳ như bộ hài cốt này vậy. Bởi vì có người nói rằng: Một Tạng Thị đã chết trước khi Lượng Tộ nắm quyền triều chính và được chôn tại lăng mộ của vua chúa Tây Hạ; cũng có người nói rằng bà đã bị chính con trai ruột của mình là Lượng Tộ hại chết. Hiện giờ chúng ta chỉ biết rằng sau khi Nguyên Hạo chết, Lượng Tộ vẫn còn được bọc trong tã lót, bởi vậy quyền lực lớn nhất Tây Hạ hoàn toàn do gia tộc Một Tạng nắm giữ. Sau khi trưởng thành, Lượng Tộ không thể chấp nhận sự chuyên quyền của gia tộc Một Tạng nên đã giết chết Một Tạng Ngoa Bàng, thu hồi lại quyền lực của gia tộc Một Tạng, đây là thực tế lịch sử. Nhưng muốn bóc gỡ bí mật về nơi quy y cuối cùng của hoàng hậu Một Tạng, thì chúng ta vẫn cần phải nghiên cứu thêm một bước.”

“Mong rằng chỗ giáo sư Trần Tử Kiến sẽ có thêm phát hiện mới!” - Hàn Giang lẩm bẩm. Anh vừa dứt lời thì điện thoại của anh đột ngột đổ chuông.

6

Số điện thoại hiện lên chính là số máy bàn ở phòng thí nghiệm của Trần Tử Kiến, nhưng giọng trong điện thoại lại là giọng Tiểu Lô, trợ lý của Trần Tử Kiến. Hàn Giang có chút ngạc nhiên, sau đó Đường Phong phát hiện khuôn mặt Hàn Giang chết lặng, lông mày Hàn Giang khẽ cử động nhẹ, Đường Phong hiểu rằng chắc chắn đã xảy ra việc gì nghiêm trọng.

Hàn Giang nghe điện thoại xong, sắc mặt rất khác thường, anh nói với mọi người: “Tiểu Lô, trợ lý của giáo sư Trần vừa gọi điện tới nói rằng cậu ấy vừa phát hiện giáo sư Trần Tử Kiến đã chết trong phòng thí nghiệm.”  

“Á!...” - Đường Phong kinh ngạc thất sắc, những người khác cũng giật bắn mình.

“Sao lại chết? Bị giết hay tự sát?” - Triệu Vĩnh hỏi.

Hàn Giang lắc đầu: “Tiểu Lô không nói, cậu ấy đã báo cảnh sát rồi, đồng thời thông báo với chúng ta bởi vì cậu ấy biết gần đây giáo sư Trần làm việc cho chúng ta.”

“Hàn Giang, anh nói vậy là ý gì? Ý anh là cái chết của Trần Tử Kiến liên quan tới bộ hài cốt đó?” - Giáo sư La hỏi.

“Không biết, phải đến đó mới biết được. Nhưng tôi vẫn có một dự cảm không lành. Mọi người cứ về nghỉ cả đi, tôi và Đường Phong sẽ đến đó xem sao!” - Nói xong Hàn Giang và Đường Phong liền lao như bay ra khỏi phòng hội ý.

Tuy đã gần nửa đêm, nhưng Đường Phong và Hàn Giang vẫn vội vàng đến phòng thí nghiệm của Trần Tử Kiến, vẫn là ông lão canh cửa đó, vẫn là chiếc thang máy kêu cót két, nhưng đèn cảm ứng trong hành lang đã bình thường trở lại. Đường Phong và Hàn Giang rẽ vào hành lang, phía trước đã được kéo dây cảnh giới. “Xem ra người của đội cảnh sát hình sự đã đến trước chúng ta rồi!” - Hàn Giang khẽ kêu lên.

Cảnh sát bên cạnh dây cảnh giới muốn kiểm tra thẻ của Hàn Giang và Đường Phong, nhưng do vội đi nên Hàn Giang đã quên mang thẻ. Đúng lúc Hàn Giang và viên cảnh sát đó đang giằng co thì lão Kim - cảnh sát hình sự đã trông thấy Hàn Giang, còn anh cũng nhận ra cảnh sát Kim, hai người vốn quen nhau đã lâu, trước đây từng nhiều lần hợp tác với nhau. Cảnh sát Kim nghi ngờ bước tới gần Hàn Giang, hỏi anh: “Vụ án này sao lại kinh động tới cậu vậy?”

“Giời ạ, nửa đêm tôi chạy đến đây chắc chắn là có liên quan tới vụ án này rồi.”

“Được thôi, các cậu theo tôi vào đây, vụ án này hiện do tôi phụ trách!” - sắc mặt cảnh sát Kim có vỏ nghiêm trọng, lông mày chau lại.

Đường Phong và Hàn Giang theo lão Kim - viên cảnh sát có phần hơi phát tướng, tiến vào phòng thực nghiệm, vẫn là khung cảnh mà họ đã quen thuộc, nhưng lại có thêm mùi máu tanh. Trong căn phòng thực nghiệm này, Trần Tử Kiến nằm sõng soài trên một chiếc ghế tựa, dáng vẻ của ông vô cùng kỳ quái, tay trái ôm ngực, tay phải lại... lại bóp chặt lấy cổ mình. Đường Phong và Hàn Giang nhìn thấy vậy đều giật mình, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn lên mặt Trần Tử Kiến: khuôn mặt trắng bệch không có lấy một tia máu, đôi mắt khủng khiếp nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và mồm và trên cơ thể của Trần Tử Kiến không hề có bất cứ vết máu nào, nên Đường Phong và Hàn Giang càng không hiểu, mùi máu trong phòng thí nghiệm là ở đâu ra?

Đường Phong và Hàn Giang lại nhìn quanh phòng thí nghiệm, không khác gì lần trước họ tới đây, bộ hài cốt vẫn đang nằm chính giữa chiếc bàn trong phòng, còn chiếc xương sọ đó được đặt trên một chiếc bàn khác, vẫn y như lần trước họ tới. Đột nhiên, Đường Phong cảm thấy chiếc bàn xanh đậm trước mắt anh đang biến đổi, màu xanh đậm càng lúc càng đen. Đây là thứ màu đen mà anh chưa từng nhìn thấy, anh không thể diễn tả nó bằng lời, chiếc bàn màu đen càng làm nổi bật bộ xương màu vàng đặt trên nó. Đường Phong cảm thấy khó thở, anh bất giác bước lên phía trước một bước, đến cạnh chiếc bàn đó, nhắm mắt định thần lại... Khi mở mắt ra, anh phát hiện chiếc bàn trước mặt không hề có gì thay đổi, vẫn là chiếc bàn màu xanh đậm, trên bàn là bộ hài cốt được xếp ngay ngắn.

7

“Rốt cuộc các cậu đã liên lạc gì với Trần Tử Kiến vậy?” - Cảnh sát Kim tò mò hỏi Hàn Giang.

Hàn Giang nhìn lão Kim rồi lại chỉ bộ xương trên bàn, nói: “Nói thật với anh, thời gian gần đây chúng tôi đang mời giáo sư Trần nghiên cứu bộ hài cốt này!”

“Bộ hài cốt này? Bởi vậy các cậu nghi ngờ cái chết của giáo sư Trần có liên quan tới bộ hài cốt này? Lúc tôi vừa mới vào đây, bộ xương này làm tôi giật bắn mình!” “Tôi biết anh từ trước tới nay rất gan dạ, sao mỗi bộ xương thế này mà cũng dọa được anh ư?”

“Quan trọng là bên cạnh bộ xương lại là thi thể kỳ quái của Trần Tử Kiến!” - Lão Kim nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình.

“Được, chúng ta hãy nói về thi thể kỳ quái của Trần Tử Kiến vậy. Tình hình khám nghiệm tử thi của các anh sao rồi?” - Hàn Giang vừa nói vừa đeo găng vào, thò tay kiểm tra kỹ thi thể của giáo sư Trần.

“Chúng tôi nhận được tin báo án từ trợ lý của Trần Tử Kiến, nên đã lập tức đến đây. Khi vừa trông thấy thi thể này, quả thực chúng tôi đều giật bắn mình, làm hình sự bao nhiêu năm nay rồi, vậy mà tôi chưa từng thấy thi thể nào thế này, hoặc có thể nói rằng chưa từng nhìn thấy kiểu chết thế này. Trần Tử Kiến chết khoảng hai tiếng trước, nhìn bên ngoài thì cơ thể Trần Tử Kiến từ trên xuống dưới không có vết thương nào do vật sắc nhọn hay hung khí nào gây nên, thậm chí đến vết tích ẩu đả nhỏ nhất cũng không phát hiện ra, nên nhận định bước đầu là bị trúng độc, bởi vậy chúng tôi cơ bản loại trừ khả năng bị giết. Điều này cũng đã được ông lão trực ban dưới lầu chứng thực: sau tám giờ tối, ngoài trợ lý của Trần Tử Kiến ra, không có ai từ bên ngoài vào cả.”

“Theo ý anh thì tức là Trần Tử Kiến tự sát?” - Hàn Giang hỏi lại.

“Việc này hiện giờ tôi vẫn chưa thể kết luận được, nhưng rõ ràng ông ấy đã dùng tay phải tự bóp cổ mình, ông ấy không phải là người thuận tay trái, nhìn dáng vẻ cho thấy không ông ấy đã tốn ít sức lực, trên cổ có vết lõm rất sâu.”

“Khà khà, thử nghĩ một chút, nếu anh muốn tự tử thì sẽ chết thế nào? Sẽ chọn cách kỳ quái này, tự bóp cổ mình đến chết sao? Tôi thật sự không thể nghĩ ra trên đời này có ai lại thù hận chính bản thân mình đến mức ấy?” - Hàn Giang nói.

“Ý của cậu là có người bóp cổ ông ấy đến chết, sau đó cố ý tạo hiện trường giả này. Nhưng tôi không lấy được dấu vân tay của ai khác trên cổ nạn nhân, điều này thì giải thích thế nào?”

“Tôi không biết. Anh có để ý thấy không, tay trái của Trần Tử Kiến ôm lấy ngực, đây cũng là một động tác kỳ lạ, động tác của tay trái và tay phải Trần Tử Kiến rõ ràng là hai động tác tương phản, khiến người ta không hiểu nổi!”

“Có lẽ… có lẽ là trước khi chết, giáo sư Trần đã trông thấy điều đáng sợ gì đó!” – Đường Phong bỗng mạnh dạn suy đoán.

“Cái này thì phải hỏi Tiểu Lô rồi.” Nói xong, Hàn Giang bước tới trước mặt Tiểu Lô đang ngồi ngoài phòng thí nghiệm. Anh quan sát Tiểu Lô một hồi rồi mới mở lời: “Tôi hỏi cậu một câu này, giáo sư Trần Tử Kiến có bị bệnh gì về mạch máu không? Ví dụ như bệnh tim chẳng hạn.”

Tiểu Lô lắc đầu nói: “Việc này... việc này tôi cũng không rõ lắm. Trước đây khi kiểm tra sức khỏe, đâu có nghe thấy giáo sư Trần bị bệnh gì liên quan tới mạch máu, chỉ là huyết áp và mỡ trong máu hơi cao thôi. Nhưng gần đây tôi phát hiện hình như giáo sư Trần đang uống một loại thuốc nào đó, tôi cũng không hỏi kỹ, bây giờ nghĩ lại rất có khả nàng gần đây tim mạch của giáo sư không được khỏe.”

“Cậu tới phòng thí nghiệm lúc mấy giờ?”

“Vốn dĩ buổi chiều sau khi về, tôi không định tới phòng thí nghiệm nữa, nhưng... nhưng lúc khoảng chín rưỡi tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại của giáo sư Trần, trong điện thoại, giọng của giáo sư hình như có gì đó không bình thường, giọng rất nhỏ, ông gọi tôi khẩn trương tới phòng thí nghiệm, đây là tình huống rất hiếm gặp!”

“Vậy tại sao giáo sư Trần lại gọi cậu tới?”

“Tôi cũng hỏi qua điện thoại rồi, nhưng giáo sư Trần không nói, chỉ giục tôi tới. Vậy là tôi vội vàng tới đây, kết quả là đã nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này.”

“Gần đây giáo sư Trần có hành động gì khác thường không?” - Hàn Giang lại hỏi.

Tiểu Lô liếc Đường Phong một cái, rồi lại nhìn Hàn Giang, nói: “Hành động khác thường ư? Nếu nói về hành động khác thường của giáo sư Trần gần đây thì đều liên quan tới bộ hài cốt mà các anh đưa đến!”

“Ồ... không phải chỉ có giấc mơ kỳ quái đó thôi sao?” - Đường Phong ngạc nhiên.

“Gần đây tôi nhận thấy rõ trạng thái thần kinh của giáo sư Trần không ổn, ngoài việc thường xuyên mơ thấy ác mộng, ban ngày trong lúc làm việc, giáo sư Trần cũng thường nói sai, nhiều lúc đang nói thì ông bỗng dừng lại, thẫn thờ nhìn bộ hài cốt này.”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?” - Đường Phong vô cùng ngạc nhiên.

“Còn nữa... còn việc các anh nhờ giáo sư Trần phục chế lại phần đầu của bộ hài cốt, trong lúc ông phục chế nó, tôi luôn cảm thấy miệng giáo sư mỉm cười kỳ quái, có lúc còn lẩm bẩm một mình.”

“Vậy phần đầu mà giáo sư làm đâu?” - Hàn Giang hỏi.

“Rất không may, lúc tôi đến thì phát hiện ra phần đầu mà giáo sư Trần, gần như đã làm xong, đã bị người ta đập vỡ, tôi nghĩ chắc là do giáo sư Trần tự làm như vậy trước khi chết!”

“Tại... tại sao lại vậy? Đưa chúng tôi đi xem nào!” - Hàn Giang không hiểu.

Tiểu Lô quay người, đi vào phòng thí nghiệm, trên bàn đặt chiếc xương sọ có một vật được che đậy bằng một miếng vải trắng. Tiểu Lô vén miếng vải đó lên, trước mắt mọi người hiện lên pho tượng hình đầu phụ nữ bị đập nát nửa mặt, Đường Phong nhìn mũi, mắt, môi, tai bị vỡ nát của đầu pho tượng bỗng cảm thấy chúng hình như có chút quen thuộc... Đúng! Cung điện Mùa Đông, đầu pho tượng phật Lư Xá, xem ra người thợ chế tác pho tượng đó ngày xưa, đã mô phỏng theo xương sọ và dung mạo của chủ nhân để đúc lên. Trời ơi! Đây đúng là dung nhan của hoàng hậu Một Tạng sao?

8

Tiểu Lô dùng miếng vải trắng đậy đầu pho tượng phụ nữ chỉ còn nửa bên mặt lại. Cảnh sát Kim nói với Hàn Giang: “Kết quả khám nghiệm cụ thể tử thi Trần Tử Kiến tôi sẽ khẩn trương thông báo cho cậu, nhưng bản thân tôi vẫn nghiêng về khả năng ông ấy tự sát, cũng không loại trừ khả năng nhìn thấy thứ gì đó khiến ông ta khiếp sợ dẫn đến đau tim mà đột tử.”

“Được rồi, tôi không làm phiền việc điều tra của anh nữa. Vụ án là do anh phụ trách, nhưng có vài thứ lại do tôi quản lý!” - Hàn Giang nhìn bộ hài cốt trên bàn nói.

“Ồ, cái gì do cậu quản lý vậy?”

Hàn Giang quay lại nói với Tiểu Lô: “Tiểu Lô, bây giờ cậu nghe tôi, trước tiên, công việc kiểm nghiệm bộ hài cốt này đến đây là kết thúc. Từ nay về sau, nếu không được phép của tôi, thì bất luận là ai, bao gồm cả cậu cũng không được đụng tới bộ hài cốt này. Cậu lập tức thu dọn bộ hài cốt và cả những mảnh gốm sứ đất đá trong túi bưu phẩm lúc gửi tới, bao gồm cả phần tượng hình đầu người này cất hết vào trong két bảo hiểm cho tôi. Nhớ kĩ! Nhất định phải thu dọn kĩ, không có lệnh của tôi, không được đụng vào những thứ đó!”

“Hiểu rồi, anh có bảo tôi đụng tôi cũng chẳng dám đụng ấy chứ!” - Tiểu Lô vẫn chưa hết sợ hãi.

Cảnh sát Kim vừa nghe thấy vậy đã cuống lên:

“Này! Cậu thu hết những thứ đó lại thì tôi điều tra lấy chứng cứ kiểu gì hả?”

Hàn Giang vỗ vỗ vai cảnh sát Kim: “Chẳng phải anh nói rằng giáo sư Trần tự sát sao? Hơn nữa, những thứ này không phải anh cũng đã nhìn thấy rồi sao? Chúng là

hung khí giết hại giáo sư Trần ư? Nếu đúng như vậy thì đó quả là hiện tượng linh ứng kỳ dị. Được rồi, có việc gì cứ gọi điện cho tôi nhé!”

Nói xong, Hàn Giang và Đường Phong ra khỏi phòng thí nghiệm. Hàn Giang đi rất nhanh, Đường Phong không theo kịp tạt lại phía sau. Đường Phong nhìn ánh đèn vàng vọt âm u trong hành lang, rồi lại nhìn lên bức tường loang lổ, đầu óc bỗng tê dại, anh vội vàng chạy nhanh đuổi theo Hàn Giang. Hai người cùng tới tiền sảnh tầng một, ông lão bảo vệ đó đang tựa vào cửa, nhìn cảnh sát ra ra vào vào. Ông liếc thấy Hàn Giang và Đường Phong, cười gượng gạo với họ. Hai người cũng cười với ông lão bảo vệ, nhưng khi họ vừa định bước ra khỏi cửa thì ông lão đột nhiên gọi họ đứng lại: “Chàng thanh niên, cậu có còn nhớ câu hỏi lần trước mà cậu hỏi tôi không?” Đường Phong run bắn người, anh nhớ lại câu hỏi mà lần trước đã hỏi ông lão bảo vệ. Đường Phong khẽ gật đầu với ông lão. Ông lão nói với Đường Phong bằng giọng khàn khàn: “Giờ thì tôi đã tin tòa nhà này có ma rồi!” “Tại sao?” - Đường Phong và Hàn Giang đều kinh ngạc.

“Bởi vì... bởi vì kể từ sau lần trước các cậu tới đây, giáo sư Trần không hề rời khỏi phòng thí nghiệm của ông ấy.”

“Vậy là thế nào?”

“Tôi thấy mấy hôm nay giáo sư Trần giống như ma vậy, tôi đã đến nhà ăn mua cơm cho ông ấy mấy lần, sau đó đưa lên phòng thí nghiệm, vì ông ấy ở trong đó. Tôi thấy ông ấy chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào một bộ xương trắng, ánh mắt ấy..”

“Đó là công việc của ông ấy mà!”

“Nhưng tôi thấy gần đây giáo sư Trần rất không bình thường.”

“Tối hôm nay bác có thấy ai vào đây không?” - Hàn Giang không quến hỏi một câu.

Ông lão bảo vệ lắc lắc đầu: “Sau tám giờ thì ngoài Tiểu Lô ra không còn ai vào nữa.”

Đường Phong và Hàn Giang không hỏi thêm được gì, nhưng Đường Phong nhớ mãi những gì ông lão bảo vệ nói. Ra đến ngoài, một con gió lạnh ùa tới, Đường Phong rùng mình. “Cậu thấy việc này thế nào?” - Hàn Giang đột nhiên hỏi Đường Phong.

“Không biết, tôi cảm thấy chúng ta đã hại giáo sư Trần.”

Hàn Giang nghe Đường Phong nói vậy, hơi sững sờ: “Đừng nghĩ lung tung nữa! Cậu nói xem... có khi nào là bọn Stephen làm không nhỉ?”

“Không giống, thứ nhất, không phát hiện thấy dấu vết giáo sư Trần bị giết hại, thứ hai, đây không phù hợp với cách thức gây án của hội Stephen.” - Đường Phong phân tích.

“Vậy là thế nào?”

“U hồn, u hồn của Một Tạng Thị phục sinh rồi!”

Hàn Giang giật bắn mình, anh nhìn Đường Phong, rồi quay lại nhìn tòa nhà đen sì sì phía sau lưng và cũng cảm thấy một luồng hơi lạnh đang len vào tận xương tủy mình.

Trở về văn phòng, Hàn Giang theo thói quen mở hòm thư email ra thử xem có thư mới gửi tới không. Kết quả hòm mail của anh có một thư mới gửi tới, người gửi là Yelena, hơn nữa còn dùng cả kí hiệu khẩn cấp. Hàn Giang bỗng giật mình, anh nhìn màn hình, rồi lại nhìn Đường Phong đang định bỏ đi, đột nhiên, anh gọi Đường Phong lại: “Đường Phong, cậu mau qua đây xem!”

Đường Phong bước tới cạnh Hàn Giang, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, chỉ thấy bức thư của Yelena ngắn ngủi vài câu, nội dung như thế này:

Hàn!

Anh có còn nhớ, mấy người em đã nhắc đến trong bức thư lần trước không? Brainin, Stechkin. Em đã điều tra họ rồi, nhưng không phát hiện ra nghi vấn gì cả, đúng lúc em nghĩ rằng nên kết thúc cuộc điều tra tại đây thì hôm qua lại xuất hiện một tình huống mới đáng kinh ngạc. Lúc em một mình tới Bonika định thẩm vấn Stechkin thêm lần nữa thì... thì bỗng gặp phải một cuộc cướp ngục tàn bạo trước đây chưa tìmg xảy ra. Stechkin được bọn chúng cứu thoát, còn tất cả những phạm nhân khác và cả những người canh gác đều đã bị giết. Bản thân em khi ở Bonika đã khủng hoảng tới nỗi chưa bao giờ khủng hoảng như vậy. 

Em hoảng hốt không biết phải làm thế nào, rồi em bỗng nghĩ ngay tới Brainin nên lập tức lao đến căn biệt thự của ông ta, kết quả căn biệt thự của Brainin đã bị hỏa hoạn thiêu rụi mà không rõ nguyên do, còn Brainin bị thiêu chết trong đám cháy. Em không biết hung thủ là ai? Stechkin! Ông ta vừa mới thoát ra ngoài đã đi giết Brainin sao? Em không nghĩ ra được là ai? Là ai đã lập tức ra tay hành động ngay sau khi em tới tìm Stechkin và Brainin? Em thấy vô cùng khó hiểu, có lẽ ngay từ ban đầu em đã sơ suất rồi. Bây giờ nghĩ lại, không có sơ hở gì mới chính là sơ hở lớn nhất!

Yelena

Đường Phong và Hàn Giang đọc xong thư của Yelena cũng đều ngẩn người ra. Họ có thể cảm nhận rõ nỗi bất an và khủng hoảng toát ra từ những dòng chữ của Yelena. Đường Phong bỗng nghe thấy miệng Hàn Giang thốt ra một câu: “Xem ra thực sự u hồn đã hồi sinh rồi!”

Hết tập 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện