Câu chuyện về một dân tộc đã diệt vong nhưng bất tử
Hàng loạt những sự việc bí ẩn đã xảy ra xung quanh món cổ vật này đã mở ra một câu chuyện kinh thiên động địa bên trong nó. Người chủ trì phiên đấu giá ngã từ trên lầu xuống chết thê thảm, người mua món cổ vật này cũng bị sát hại dã man bởi một kẻ không rõ danh tính. Hàng loạt cái chết bí hiểm là sự sắp xếp của một mục đích đen tối hay là truyền thuyết “huyết chú” truyền kiếp ẩn trong báu vật
Tiết trời chính hạ, một cuộc đấu giá tác phẩm nghệ thuật kéo dài tới tận mùa xuân đang được cử hành tại một khách sạn 5 sao nằm trong đường vành đai 3 của Bắc Kinh. Công ty tổ chức đấu giá Quốc tế Hoa Bảo đã bắt đầu thi hành “Luật đấu giá nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa” từ năm 1997, tổ chức đấu giá mùa xuân hàng năm từ lâu đã trở thành hội chợ đấu giá có tiếng vang nhất toàn quốc. Quốc tế Hoa Bảo cũng theo đó trở thành công ty đấu giá hàng đầu thế giới.
Tề Ninh, chuyên gia đấu giá, chủ tịch Quốc tế Hoa Bảo, nổi tiếng với tài ăn nói và con mắt tinh đời. Nói về khả năng diễn thuyết của ông là khởi nguồn từ tài ăn nói tuyệt diệu và tài biện luận vô song, luôn kích động hết mức có thể tinh thần của những khách hàng. Nói về con mắt tinh đời của Tề Ninh là nói tới đôi mắt lanh lợi sắc bén có trình độ giám định và thưởng thức cổ vật cao độ của ông.
Sáu giờ chiều. Một chuyên gia đấu giá trẻ tuổi từ bục đấu giá lui xuống, tới bên cạnh Tề Ninh, cung kính nói: “Tề sư phụ, đến lượt ngài xuất hiện rồi.” Tề Ninh gật đầu rồi chau chau mày, bước lên bục đấu giá.
Hội chợ đấu giá mùa xuân kéo dài trong mười ngày, mỗi ngày đều có một vật được “găm hàng” để tới cuối cùng mới đấu giá. Chỉ khi nào tới thời khắc này, Tề Ninh mới xuất hiện chủ trì. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của hội chợ đấu giá, vật đấu giá cuối cùng theo như thông lệ sẽ chính là vật quý báu và đắt giá nhất trong hội chợ đấu giá mùa xuân, đích thị là hàng được găm lại. Nhưng tất cả những người đang có mặt tại hội chợ đều có thể nhận ra, Tề Ninh hiện giờ không được hưng phấn cho lắm.
“Tiếp theo là vật đấu giá thứ… thứ 1038, kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ, được đem trở về từ nước ngoài, phi chỉ định đấu giá.” Chiêu giới thiệu của Tề Ninh giản đơn tới mức không thể đơn giản hơn, sau đó ông tuyên bố: “Bây giờ bắt đầu tranh giá, giá khởi điểm: 80 vạn.”
Hội trường đấu giá rất lớn, có 488 chỗ ngồi cho người tham gia đấu giá. Do hôm nay là phiên đấu giá cuối cùng của hội chợ đấu giá mùa xuân, hiện giờ lại đang đấu giá vật găm hàng cuối cùng, hội trường đấu giá chật kín người, rất nhiều người mua không tìm được chỗ ngồi, đành phải đứng vậy. Nơi đông người như thế này dĩ nhiên khó tránh khỏi sự ồn ào hỗn loạn. Nhưng lúc Tề Ninh vừa mới lên bục đấu giá đây thôi, những âm thanh hỗn loạn liền từ từ ngưng bặt. Và giây phút Tề Ninh tuyên bố bắt đầu đấu giá, cả hội trường đều đã hoàn toàn trở nên im lặng.
Năm sáu trăm người cùng lúc im chặt miệng không nói chuyện. Họ không phải là những quân nhân từng được huấn luyện chuyên nghiệp, mà là mọi hạng người trong xã hội đến từ khắp nơi trên thế giới, phần lớn trong đó do bản thân giàu có nên từ lâu đã quen với việc không tuân thủ kỷ luật, nhưng hiện giờ họ không chỉ im bặt, mà dường như đến cả điện thoại cũng đều để chế độ câm hoặc tắt máy. Hội trường im lặng tới mức có chút kỳ dị.
Không ai nói chuyện, dĩ nhiên cũng không có người khởi giá tranh giá.
Tề Ninh càng chau mày sâu hơn, tuyên bố lần nữa: “Bây giờ bắt đầu tranh giá, giá khởi điểm 80 vạn.”
Vẫn chưa có người ra giá, cũng không có người nói chuyện. Những người mua phía dưới, người thì nhìn Tề Ninh, nét mặt cười mà như không cười, người thì ngó trái ngó phải xem xem có ai ra giá không, người thì nhìn lướt qua một cái, bất luận hai bên có quen biết nhau không đều có thể đi guốc trong bụng nhau mỉm cười khan một nụ.
Sắc mặt Tề Ninh bối rối, hít một hơi thật sâu, tuyên bố lần thứ ba: “Bây giờ bắt đầu tranh giá, giá khởi điểm 80 vạn.”
Vẫn không có người đáp lại. Lúc này, những người mua phía dưới không tiếp tục ngó ngang ngó dọc nữa, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tề Ninh, xem xem ông sẽ xử lý thế nào. Trong những ánh mắt đó, có chế nhạo, cũng có cả cảm thông. Đường đường là chuyên gia đấu giá, chủ tịch của Quốc tế Hoa Bảo, trong hội chợ đấu giá mùa xuân quan trọng nhất toàn quốc, lại được chủ trì vật đấu giá găm hàng cuối cùng, vậy mà tuyệt nhiên không có ai ra giá. Điều đó mới buồn cười làm sao, mới bi ai làm sao? Sắc mặt Tề Ninh đỏ bừng lên, đang chuẩn bị quẳng chiếc búa đấu giá xuống, quay người rời khỏi bục đấu giá. Chính trong giây phút này, bên dưới đột nhiên có người giương biển lên, lớn tiếng nói: “Tôi ra giá...”
Người giương biển ra giá là một người trung niên ngồi ở giữa hàng thứ ba, hơi chếch sang trái một chút, giọng nói đó đã thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người đang có mặt trong hội trường. Ông ta dương dương tự đắc, quay lại tấm biển trên tay để những người xung quanh nhìn thấy, lớn tiếng hét: “Tôi ra giá 10 vạn!”
Gía khởi điểm của tấm kệ tranh ngọc này là 80 vạn, ông ta chỉ ra giá 10 vạn, đây rõ ràng là phá quấy, làm trò.
Tề Ninh hiển nhiên biết người này, ông vẫn giữ phép lịch sự, nói: “Xin lỗi Lưu tiên sinh, ngài ra giá thấp hơn giá khởi điểm, bởi vậy vô hiệu.”
Người trung niên họ Lưu cười mỉa: “Ồ, là tôi thấy ông hô hào trên bục đấu giá nhưng không ai buồn để ý tới nên mới muốn giúp ông gỡ rối. Hóa ra là tôi sai rồi, vật găm hàng quý giá nhất này xem ra để Quốc tế Hoa Bảo tự giữ lấy, vốn không chuẩn bị bán ra ngoài mà.” Khi nói tới “vật găm hàng quý giá nhất”, ông ta cố ý nhấn mạnh gằn giọng kéo theo đó là cả một tràng cười nhạo báng.
Tề Ninh miễn cưỡng ứng phó nói: “Đem ra đấu giá, đương nhiên là chuẩn bị bán đấu giá rồi.”
Người trung niên họ Lưu đổi giọng rất nhanh, lớn tiếng chất vấn: “Chuẩn bị bán đấu giá, thế sao ra giá cao vậy? Nó thực sự đáng 80 vạn, đủ tư cách làm vật găm hàng không?!”
Tề Ninh không nói được gì nữa.
Người trung niên họ Lưu kiên quyết không tha, hỏi dồn tới chân tường: “Hai mươi mấy chuyên gia đồ cổ đều nói nó là vật cấp thấp, tiên sinh Uông Thế Tương còn định giá nó chỉ đáng 10 vạn, lẽ nào mắt họ đều có vấn đề? Các người dùng đồ cấp thấp làm vật găm hàng, chỉ đáng 10 vạn mà ra giá khởi điểm tới 80 vạn, định ỷ vào danh tiếng của Quốc tế Hoa Bảo lừa gạt người mua, lừa đảo tiền bạc đúng không? Hay là cố ý dùng vật găm hàng cấp thấp tự gây ra tiếng cười hô hố, lừa bịp tình cảm của mọi người, thu hút sự quan tâm của mọi người? Bất luận mục đích của các người là gì, hành vi này đều là lừa đảo cực độ. Với danh nghĩa là một nhân sỹ trong ngành đấu giá, Lưu Hoa Đông tôi coi thường các người! Quốc tế Hoa Bảo có to lớn hơn, nổi tiếng hơn, cũng không thể tùy tiện lừa gạt các vị khách hàng! Còn Tề Ninh ông, mắt miệng nổi tiếng, năng lực giám định và thưởng thức hàng đầu mà không thể nhận ra vật không đáng giá với giá trị của nó sao? Lẽ nào trong mắt chuyên gia đấu giá hàng đầu như ông chỉ có tiền, đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất chạy đi đâu mất rồi hả!”
Những lời này càng nói càng cay nghiệt, từ phê bình vật bán đấu giá, tới phê bình Quốc tế Hoa Bảo, cuối cùng chuyển sang công kích nhắm thẳng vào Tề Ninh. Nói tới mức hai tay Tề Ninh phải vịn vào bục, mặt trắng bệch, xấu hổ tới đỉnh điểm, tới nỗi một câu phản bác cũng không thốt ra được. Tâm trạng của người mua phía dưới cũng bắt đầu bị kích động, náo loạn theo. Người thì cười nhạt, người thì coi thường, người thì túm năm tụm ba bàn tán về Quốc tế Hoa Bảo, xem thường Tề Ninh… cả hội trường đấu giá bỗng chốc náo loạn tới đỉnh điểm.
2
Đường Phong chịu sự ủy thác của hiệu trưởng trường Đại học Kim Lăng đi thu thập những vật sưu tập cho thư viện mới xây của trường, bắt đầu tham gia đấu giá từ ngày thứ bảy của hội chợ đấu giá mùa xuân. Hiện giờ anh đang ngồi trên hàng ghế đầu dành cho những người mua, đã chứng kiến tất tần tật mọi việc vừa xảy ra. Khi xung quanh đang náo loạn, Lưu Hoa Đông đang dương dương tự đắc, Tề Ninh toàn thân run rẩy lẩy bẩy gần như gục ngã ra sàn đấu giá thì Đường Phong rút cuộc đã không thể nhịn được nữa, anh giương tấm biển trên tay lên, đồng thời lớn tiếng: “Tôi ra giá 80 vạn!”
Do Đường Phong ngồi ngay hàng ghế đầu, lại lớn tiếng hét lên, nên tuy xung quanh rất hỗn loạn nhưng Tề Ninh vẫn có thể chú ý tới anh, mắt ông bỗng chốc sáng rực lên, giống như tóm lấy ngay được một cọng cỏ cứu mạng, Tề Ninh chỉ vào Đường Phong liên tiếp hét lên: “Tiên sinh này ra giá 80 vạn! Tiên sinh này ra giá 80 vạn!”
Lúc này, tất cả mọi người đều chú ý tới tấm biển chữ mờ Đường Phong đang giơ lên, cả hội trường lại bỗng chốc tĩnh lặng trở lại. Lưu Hoa Đông giống như bị bọ cạp chích cho một cái, đứng phắt dậy, chỉ vào Đường Phong nói: “Không thể thế được! Không thể thế này được! Cậu nhất định là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo, nhất định là như thế!”
Tề Ninh lúc này đã trấn tĩnh trở lại, nghiêm nghị nói: “Lưu tiên sinh, xin lưu ý những gì bản thân ngài đang nói, ngài phỉ báng vô căn cứ như vậy, chúng tôi hoàn toàn có thể khởi kiện ngài lên tòa án.”
Lưu Hoa Đông hiển nhiên cũng tỏ ra là người nhanh nhạy, ban nãy chỉ là luống cuống mà thôi, nên liền nói ngay: “Tôi thu lại những lời vừa nói.” Nói xong lại chuyển ánh mắt về phía Đường Phong: “Chàng trai, cậu quyết định ra giá 80 vạn để mua thứ này sao?”
Trong đoạn đối thoại vừa rồi, Đường Phong đã hiểu ra Lưu Hoa Đông là người của một công ty đấu giá, anh có chút phản cảm với hành động lợi dụng cơ hội kích động khách hàng để đánh trả đàn áp đối thủ. Giờ đã nghe thấy, anh lườm Lưu Hoa Đông một cái, nói: “Mắt ông có vấn đề hay là não có vấn đề đấy hả? Không quyết định thì tôi giương biển làm gì?”
Lưu Hoa Đông bị phản đòn, gằn giọng chửi rủa một câu, ngượng ngập ngồi xuống.
Đường Phong không nghe rõ ông ta chửi gì, nhưng nghĩ tới mấy từ đại loại như “bại não”, “thằng ngu”, cộng thêm những ánh mắt của những khách hàng xung quanh đổ dồn lại thì cũng gần như là muốn biểu đạt cái ý đấy. Anh không vì thế mà manh động, lòng nghĩ: các người cảm thấy tôi là thằng ngốc, nhưng tôi lại thấy các người mới chính là bọn ngốc ấy!
Tấm biển trong tay Đường Phong vẫn giương lên hướng về phía Tề Ninh, trên bục đấu giá Tề Ninh hô lên: “Vị tiên sinh này ra giá 80 vạn, còn có ai ra giá cao hơn không...” Câu nói này vừa dứt, lại kéo theo một tràng cười nhạo báng, nhưng Tề Ninh vẫn bỏ qua để tiếp tục trình tự: “80 vạn lần thứ nhất… 80 vạn lần thứ hai… 80 vạn lần thứ…” ông chưa dứt lời thì người phụ nữ phía sau ra giá 85 vạn!
Khách hàng trong hội trường bắt đầu náo loạn. Đường Phong vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đợi tiếng búa của Tề Ninh gõ xuống, nghe thấy vậy vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, người giương biển tranh giá hóa ra là một phụ nữ tóc vàng. Hình như cô ta tới hơi muộn, đến cả chỗ ngồi cũng không có, đành phải đứng ở phía sau, tay phải giương biển, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh quý hiếm hình dạng vô cùng độc đáo, bắt mắt.
“Từ một vật đấu giá chẳng ai ngó ngàng tới, sau khi mình phát giá bỗng nhiên lại có người tới cướp mất”, Đường Phong tắt ngấm nụ cười lắc lắc đầu, hạ biển xuống. Việc phát giá của anh vừa nãy chỉ là nhất thời, nên giờ đương nhiên, anh không thể tiếp tục cạnh tranh được nữa.
“Quý cô này ra giá 85 vạn, có còn giá nào cao hơn không?”
“Được, vị tiên sinh này ra giá 90 vạn!” lại có người ra giá cạnh tranh rồi. Lần này là một ông lão tóc bạc phơ, cánh tay đang giương tấm biển lên trắng bệch, khô héo, cứng đơ.
Người phụ nữ tóc vàng và ông lão tóc bạc dường như đều nhất định phải đoạt được tấm kệ tranh ngọc này, không thể nhường nhịn nhau. Dưới sự chủ trì của Tề Ninh, giá cạnh tranh từng bước được nâng lên. Vật găm hàng cuối cùng của hội chợ đấu giá mùa xuân lần này, từ giá khởi điểm 80 vạn không ai buồn hỏi han chẳng mấy chốc đã được nâng tới 900 vạn.
Những người mua phía dưới bục đấu giá từ chỗ thì thào to nhỏ, đến lúc này đã hoàn toàn lặng thinh nhìn người phụ nữ tóc vàng và ông lão tóc bạc kịch liệt tranh giá.
Sau khi người phụ nữ tóc vàng ra giá 900 vạn, ông lão tóc bạc dường như đã mất hết kiên nhẫn, ông giương biển hét lên: “1000 vạn!” thêm vào hẳn 100 vạn, rõ ràng là muốn đánh tan hoàn toàn tâm lý phòng bị của đối phương.
Quả nhiên, người phụ nữ tóc vàng không lập tức nâng giá giống trước đó nữa mà bắt đầu trở nên do dự.
Tề Ninh phát huy sở trường miệng lưỡi của ông, không để lỡ thời cơ hỏi ngay: “Quý cô đây, vị lão tiên sinh này ra giá 1000 vạn, cô có còn giá cao hơn không?”
Người phụ nữ tóc vàng cúi đầu im lặng.
Trên bục đấu giá, Tề Ninh bắt đầu tính thời gian: “1000 vạn lần thứ nhất… 1000 vạn lần thứ hai...”
Lúc này, Đường Phong nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng lấy tay ra hiệu đợi một lúc, sau đó móc điện thoại ra gọi. Tề Ninh hô lên trên bục đấu giá: “Cô cứ cân nhắc thêm, tôi có thể đợi cô! Nhưng thời gian của quý cô không còn nhiều nữa đâu.”
Người phụ nữ tóc vàng đã gọi được điện thoại, và nói tiếng Anh liếng thoắng, cô ta nói rất nhanh, Đường Phong ngồi hàng đầu, khoảng cách hơi xa nên không nghe thấy cô ta nói gì. Lúc này lại nghe thấy Tề Ninh thúc giục: “Nếu như cô không ra giá, tấm kệ tranh ngọc này sẽ thuộc về lão tiên sinh đây!”
Người phụ nữ tóc vàng ngắt máy, lại giương tấm biển trên tay lên, hét lên bằng tiếng Hán có chút lơ lớ: “Tôi trả…” cô ta vẫn chưa hét ra giá thì Đường Phong đã nghe thấy một tiếng “tinh”, anh biết rằng đó là tiếng chiếc búa đấu giá gõ xuống, nhưng người phụ nữ tóc vàng rõ ràng đã giương biển lên, Tề Ninh với tầm nhìn và phản ứng của bậc chuyên gia đấu giá trong Quốc tế Hoa Bảo, không thể không để ý thấy.
Đường Phong quay đầu lại nhìn Tề Ninh trên bục đấu giá, chỉ nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông đang thu lại ánh nhìn. Dõi theo ánh mắt của ông ta, Đường Phong nhìn thấy cánh cửa nhỏ chếch bên trái hội trường có chút lay động.
Tề Ninh đứng trên bục đấu giá tuyên bố quyền sở hữu của kệ tranh ngọc.
Người phụ nữ tóc vàng trong cơn phẫn nộ nói tiếng Hán càng thêm tồi tệ, nên đã chuyển hẳn sang dùng tiếng Anh nói chuyện với Tề Ninh, trách mắng Tề Ninh tại sao rõ ràng đã nhìn thấy cô ta giương biển rồi mà vẫn còn gõ búa. Tề Ninh cũng dùng tiếng Anh trôi chảy đáp lại, giải thích rằng đã cho cô ta thời gian rồi, nếu như tiếp tục đợi thì sẽ không công bằng với những người mua khác. Người phụ nữ tóc vàng biện luận, cô ta đã giương biển lên rồi, hơn nữa trước khi cô giương biển, Tề Ninh vẫn chưa nhắc nhở “lần cuối cùng” mà!
Một số người nghe hiểu cuộc đối thoại giữa họ nên bắt đầu làm loạn theo, chỉ trích Tề Ninh không công bằng. Nhưng đại đa số đã không còn hứng thú với việc này nữa, cả một buổi chiều đấu giá đã khiến mọi người mệt mỏi rã rời, người người lần lượt đứng dậy kéo nhau ra khỏi hội trường, người phụ nữ tóc vàng đứng ở hàng sau cùng cũng bị chìm giữa biển người rời khỏi đây.
Đường Phong thấy Tề Ninh chuẩn bị rời khỏi bục đấu giá nên đã gọi ông ta lại, hỏi: “Ban nãy ông vừa nhìn thấy gì vậy?”
Nét mặt Tề Ninh trở nên rất khó hiểu.
Đường Phong hướng về phía cánh cửa nhỏ chếch bên trái hội trường liếc nhìn một cái, hỏi lại: “Có phải có người điều khiển ông không?”
Sắc mặt Tề Ninh biến đổi rõ rệt, lắp ba lắp bắp nói: “Không… tôi không hiểu anh đang nói gì. Xin lỗi, hội chợ đấu giá đã kết thúc rồi, tôi phải đi đây!” nói xong ông ta liền vội vàng bỏ đi.
3
Đường Phong ngồi đó, đợi người về gần hết mới đứng dậy rời khỏi hội trường đấu giá. Anh bước về phía thang máy, cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, anh kêu lên một tiếng “Xin đợi một chút”, rồi chạy nhanh tới trước cửa thang máy. Người trong thang máy nghe thấy tiếng gọi của anh nên đã nhấn nút mở cửa.
Người trong thang máy là một ông lão tóc bạc phơ. Đường Phong nhìn ông với ánh mắt có chút hoài nghi, khi anh thấy đôi cánh tay trắng bệch, khô héo, cứng đơ của ông thì đã lập tức nhận ra, ông ta chính là ông lão đấu giá được tấm kệ tranh ngọc cuối cùng.
Thang máy chạy xuống. Ông lão nhìn Đường Phong một cái, đột nhiên cất giọng hỏi: “Cậu chính là chàng trai khởi giá 80 vạn phải không?”
Đường Phong gật gật đầu.
Ông lão tiếp: “Cậu cũng hứng thú với tấm kệ tranh ngọc này?”
Đường Phong thuận miệng trả lời qua loa: “Cũng tàm tạm!”
Ông lão hỏi: “Đã có hứng như vậy thì sao không tiếp tục tranh giá? Nếu như không hứng thú thì tại sao người khác đều không buồn để ý, cho rằng đấy là thứ chỉ không đáng tới 10 vạn, mà cậu lại chịu ra giá 80 vạn? Hay cậu thực sự là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo?”
Đường Phong cười lạnh lùng, đáp: “Nếu như tôi là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo thì lẽ nào ông lại không biết?”
Ông lão sững sờ, hỏi: “Ý gì?”
Đường Phong đáp: “Ông và chuyên gia đấu giá đó không phải đã cấu kết với nhau rồi đó sao? Vừa nãy nếu như không phải ông ta ngầm giở trò, gõ búa trước thì ông có thể mua được tấm kệ tranh ngọc dễ dàng vậy ư?”
Mặt ông lão biểu lộ thâm ý, trầm tư một lúc lại hỏi tiếp: “Cứ cho rằng tiếp tục tranh giá đi chăng nữa thì sao nhỉ? 1500 vạn, 2000 vạn, chỉ là bỏ thêm chút tiền mà thôi, tấm kệ tranh ngọc vẫn sẽ rơi vào tay tôi.”
Đường Phong ghét nhất loại người thùng rỗng kêu to kiểu này, chẳng buồn khách khí nói luôn: “Nếu ông thực sự không coi trọng tiền bạc, thế tại sao không trực tiếp lấy tiền ra, quang minh chính đại vượt mặt người ta, mà lại làm trò đê tiện như thế!”
Ông lão lắc lắc đầu, nói: “Không, cậu nhầm rồi, tôi không cấu kết với chuyên gia đấu giá… sự việc này có chút kỳ lạ, nhưng chẳng liên quan gì tới cậu cả, chàng thanh niên ạ.” Nói xong, ông định giơ tay ra vỗ vỗ vai Đường Phong, nhưng đã bị Đường Phong xoay người né tránh nên đành bối rối thu tay lại.
Trở về khách sạn, Đường Phong bật máy tính, lên mạng tra cứu tin tức về hội chợ đấu giá mùa xuân năm nay, thông tin tìm được nhiều nhất liên quan tới vật găm hàng cuối cùng và nhân vật chủ chốt liên quan tới sự kiện này có lão tiên sinh Uông Thế Tương, ông vốn được mệnh danh là “Nhà chơi đồ cổ đệ nhất Bắc Kinh.”
Uông lão tiên sinh là chuyên gia văn vật, nhà giám định thưởng thức văn vật, nhà sưu tầm nổi tiếng, nhân vật kiệt xuất trong giới văn vật. Toàn quốc mỗi năm có khoảng hơn chục hội chợ đấu giá văn vật quy mô lớn và vừa, vì phép lịch sự ban tổ chức đều sẽ gửi thiếp mời và quyển giới thiệu tới cho Uông lão tiên sinh, nhưng Uông lão tiên sinh chưa từng tham dự lần nào, nhiều nhất cũng chỉ xem xong quyển giới thiệu, ủy thác người khác đi đấu giá mua lại mấy văn vật.
Không ngờ, hội chợ đấu giá mùa xuân của Quốc tế Hoa Bảo lần này, chỉ trong ngày đầu tiên, khi tất cả những vật đấu giá được đem ra triển lãm, Uông lão tiên sinh đã đến tận nơi. Ông nhắm tới vật găm hàng cuối cùng - tấm kệ tranh ngọc. Sau khi xem xét tỉ mỉ tấm kệ tranh ngọc, Uông lão tiên sinh chỉ nói đúng một câu: “Quá đặc biệt đấy!” sau đó bỏ đi.
Sau này có phóng viên dùng đủ mọi kế sách tới phỏng vấn ông, hỏi đến việc này, Uông lão tiên sinh im lặng không chịu hé răng, bị hỏi tới nỗi bực dọc, ông lại thốt ra một câu “Tấm kệ tranh ngọc đó chỉ đáng 10 vạn.”
Đáng giá 10 vạn thì chỉ được xếp vào loại đồ cổ cấp thấp. Loại hàng như vậy, đương nhiên không đủ tư cách để trở thành vật đấu giá cuối cùng. Nhưng do Quốc tế Hoa Bảo vẫn cứ nhất định muốn làm vậy, nên đã khiến cho Uông lão tiên sinh sau khi đọc quyển giới thiệu lại tới xem triển lãm vật đấu giá. Sau khi xem vật đấu giá, xác nhận mình đã không nhìn lầm, vật găm hàng đấu giá cuối cùng này thực tế là hàng cấp thấp. Một người trung hậu cao niên như Uông lão tiên sinh, chỉ nói một câu “quá đặc biệt đấy” rồi ra về là đã giữ thể diện cho Quốc tế Hoa Bảo rồi.
Hai câu nói của Uông Thế Tương: “Quá đặc biệt đấy”, “Tấm kệ tranh ngọc đó chỉ đáng 10 vạn”, cộng thêm những nhận định thêm cành thêm lá của phóng viên viết bài, nên sau khi lên báo đã lập tức được chuyển đăng vô số lần. Hội chợ đấu giá mùa xuân của Quốc tế Hoa Bảo cũng được chú ý tới hơn những lần trước đó. Trước hôm triển lãm vật đấu giá 3 ngày, hơn hai chục vị chuyên gia văn vật, nhà giám định thưởng thức văn vật trên toàn quốc đều tới xem tấm kệ tranh ngọc này, từ góc độ chuyên gia phân tích kĩ lưỡng, rút cuộc họ đều nhất loạt tán đồng với thuyết pháp của Uông lão tiên sinh: tấm kệ tranh ngọc đó chỉ đáng 10 vạn.
Đến ngày thứ 7 của hội chợ đấu giá mùa xuân thì Đường Phong mới đến, nên không biết về những việc này, giờ thì anh mới hiểu ra tại sao cuộc đấu giá chiều nay lại có nhiều người tham gia đến vậy, tại sao khi Tề Ninh lên bục chủ trì đấu giá vật găm hàng cuối cùng, trong hội trường lại có thể duy trì bầu không khí tĩnh lặng. Hóa ra, mọi người đều chờ đợi để xem vật được các chuyên gia giám định là văn vật cấp thấp này khi được trở thành vật găm hàng đấu giá sẽ có thằng ngu nào ra giá cạnh tranh hay không, hay là vị chuyên gia đấu giá sẽ ra sức hò hét giống như một thằng ngu mà chẳng ai buồn để ý.
Đường Phong cười đau khổ. Xem ra bản thân thực sự đã làm một thằng ngốc. Nhưng văn vật là gì chứ? Không phải là thứ rách nát từ triều đại nào niên đại nào đó lưu lại sao! Có lẽ chúng có giá trị lịch sử, có giá trị công nghệ, nhưng tuyệt đối không có giá trị tiền vàng. Giá trị tiền vàng của chúng đều là do mấy thằng mua ngu si có chút tiền nhàn rỗi đốt lấy đốt để đẩy giá lên.
Đường Phong rất coi thường hành vi dùng giá trị tiền bạc để định vị văn vật như thế này, nhưng chẳng làm được gì cả, trong thời buổi kinh tế, đây sớm đã là một xu thế phổ biến từ lâu rồi.
Tham gia bốn ngày hội chợ đấu giá mùa xuân, Đường Phong cũng chộp được vài thứ đồ cổ. Ngày thứ hai sau khi ăn sáng xong, anh liền gọi xe tới Quốc tế Hoa Bảo làm nốt mấy thủ tục liên quan. Quốc tế Hoa Bảo ở tầng trên cùng của cao ốc Vân Hoằng, tầng 13. Đường Phong bước vào cánh cửa xoay tròn của tòa cao ốc, một người đang tiến lại trước mặt, hình như tâm trí ông ta đang treo ngược trên cành cây, ông ta không nhìn đường, lao thẳng tới hướng cửa xoay. Đường Phong kéo ông ta lại, nói: “Cẩn thận nhìn đường chứ!”
Người đó dừng lại trước cửa xoay tròn, nói một tiếng “cảm ơn”.
Đường Phong ngớ người ra, lúc này mới nhìn rõ ông ta chính là ông lão hôm qua chộp được vật găm hàng cuối cùng. Lúc này tay phải ông đang xách một chiếc ca-táp khóa số, tay trái cầm một tập túi hồ sơ, túi hồ sơ sẫm màu, vừa cũ vừa nát, chữ in trên túi không phải là tiếng Anh, cũng không phải là tiếng Nga. Hôm nay ông tới đây, rõ ràng là tới nhận kệ tranh ngọc, có lẽ là đang để trong chiếc ca-táp khóa số đó, nhưng túi hồ sơ cũ nát thì là những thứ gì nhỉ?
Đường Phong đang định tiếp cận hỏi dò nhưng lúc này chiếc cửa xoay đã quay lại, ông lão bước vào theo.
Qua cửa kính xoay, Đường Phong nhìn thấy ông lão đi về hướng bãi đỗ xe trước cửa cao ốc. Cánh cửa một chiếc Mercedes mở ra, một cô gái trẻ nhảy xuống, đưa tay ra đỡ lấy đồ đạc của ông lão. Ông lão không để cô ta đón lấy, tự mình xách đồ ngồi vào trong xe. Cô gái giậm giậm chân, ngồi vào ghế lái, phóng xe đi.
4
Đường Phong đi thang máy lên tới tầng trên cùng của tòa cao ốc, dưới sự tiếp đãi của Vương Khải, nhân viên công ty Quốc tế Hoa Bảo làm thủ tục liên quan rồi giao phó cho Quốc tế Hoa Bảo vận chuyển những đồ cổ đấu giá được tới Đại học Kim Lăng. Bàn giao hoàn tất, Vương Khải nhiệt tình mời Đường Phong tới phòng VIP nghỉ ngơi, Đường Phong đang có việc muốn hỏi thăm nên đồng ý ngay không chút do dự.
Trong phòng VIP, Đường Phong uống trà, nói vài câu với Vương Khải, đột nhiên vờ như hỏi bâng quơ: “Ban nãy lúc lên lầu tôi có gặp một khuôn mặt khá quen, hình như là vị lão tiên sinh ở hội chợ đấu giá hôm qua, ông ấy đã lấy kệ tranh ngọc đi chưa?”
Vương Khải đáp: “Đúng vậy, vị lão tiên sinh đấy đến đây từ sáng sớm, khi chúng tôi tới làm thì ông ấy đã đợi sẵn ở đây rồi.”
Đường Phong gật gật đầu, nói: “Tôi nhìn thấy ông ấy còn xách theo một xấp túi hồ sơ cũ nát, đó cũng là một vật đấu giá sao?”
Vương Khải cười đáp: “Đó không phải là vật đấu giá, hình như là những tài liệu liên quan tới kệ tranh ngọc hay sao đấy, nội dung cụ thể tôi cũng không biết.”
Đường Phong hỏi: “Vị tiên sinh đó là người thế nào? Hình như có vẻ rất nhiều tiền?”
Mặt Vương Khải lộ ra vẻ khó xử, nói: “Xin lỗi Đường tiên sinh, theo quy định, chúng tôi không được tùy tiện tiết lộ thân phận của khách hàng, mong ngài thông cảm.”
Đường Phong biết công ty đấu giá có quy định này, ban nãy chẳng qua là thử một lần xem sao, giờ thì anh cười ha ha, nói: “Không sao không sao, tôi chỉ là có chút tò mò, tiện hỏi thôi, không có gì đâu.”
Vương Khải hùa theo cười vài tiếng, chuyển sang chủ đề về kệ tranh ngọc: “Đường tiên sinh cũng hứng thú với kệ tranh ngọc, vậy sao hôm qua chỉ ra giá có một lần rồi không theo nữa? Giờ thì rất nhiều người đều cho rằng Đường tiên sinh là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo chúng tôi đấy, lúc chẳng có ai ra giá thì lại hét giá giải vây, khi có người ra giá liền lập tức dừng lại không cạnh tranh nữa.”
Đường Phong hiểu anh ta nói không sai, hành vi của mình hôm qua thực sự rất giống tên cò mồi, Lưu Hoa Đông, còn cả ông lão tóc bạc đều đã từng nghi ngờ như vậy. Hiện giờ đối diện với nghi vấn của nhân viên Quốc tế Hoa Bảo, Đường Phong cũng không thể không giải thích gì được, “Thực ra hôm qua tôi hét giá chẳng qua là vì ngứa mắt cái lão Lưu Hoa Đông, muốn giải vây giúp chuyên gia đấu giá Tề Ninh của các anh, chứ tôi cũng không hứng thú lắm với cái kệ tranh ngọc đó, sau đó thấy có người ra giá cạnh tranh nên cũng tiện thể buông luôn.”
Vương Khải miệng há hốc, vẻ mặt có chút nực cười, nói: “Chỉ… chỉ đơn giản vậy sao?”
Đường Phong cười ha ha, đáp: “Rất nhiều chuyện đơn giản như vậy đấy, chẳng có gì phức tạp cả. Đúng rồi, Tề Ninh tiên sinh hiện giờ bận không? Nếu như có thể, tôi muốn giao lưu với ông ấy một lúc.”
Vương Khải hình như vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh ngạc, buột miệng đáp lại: “Tề Ninh hôm nay không đi làm, người phụ nữ tóc vàng đến kiện ông ấy đấu giá gian lận, ông chủ gọi vào di động của ông ấy cũng không…” nói tới đây anh ta mới giật mình phát hiện ra những chuyện như thế này không nên nói với người ngoài nên vội vàng im bặt.
Đường Phong biết rằng không thể hỏi thăm thêm được gì nữa liền đứng dậy cáo từ.
Vừa mới đi tới cửa chính của cao ốc, Đường Phong đột nhiên nghe thấy trên đầu một luồng gió thổi tới, có vật gì đó từ trên trời rơi xuống, bịch một tiếng, nặng trịch nằm sõng soài xuống mặt đất trước mặt Đường Phong.
Đường Phong hoảng sợ lùi lại một bước rồi cẩn thận quan sát, vật rơi xuống hóa ra là một người.
Đầu và cơ thể của người đó đã hoàn toàn vặn vẹo lệch lạc, mặt nghếch lại, hướng về phía Đường Phong, máu me bê bết trên mặt, ngũ quan khó mà nhận diện, đôi mắt đã từng hừng hực sức sống giờ chỉ còn toàn lòng trắng bị máu nhuộm đỏ. Đường Phong cuối cùng cũng đã nhận ra, người chết trước mặt anh chính là chuyên gia đấu giá Tề Ninh mà ban nãy anh muốn tìm.
Một người đang sống sờ sờ, bỗng chốc bất ngờ rơi xuống máu me bê bết, nằm vắt ngang trước mặt bạn thì bạn sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Ai chưa từng trải qua sẽ mãi mãi không thể nào hiểu được.
Chân Đường Phong mềm nhũn, anh ngồi bệt xuống đất, nhìn chằm chằm vào cái xác vặn vẹo lệch lạc cùng khuôn mặt máu me bê bết, khiến cổ anh không sao cử động được. Trong đầu anh cũng chỉ toàn sự hoảng loạn, đặc quánh như hồ.
Là người trực tiếp chứng kiến sự việc, Đường Phong được đưa tới đồn công an để lấy khẩu cung. Trở về khách sạn, nhắm mắt lại, khuôn mặt đó của Tề Ninh lại hiện lên trước mặt. Khuôn mặt bối rối lúc đấu giá không một ai hỏi han tới, khuôn mặt trắng bệch lúc bị Lưu Hoa Đông chỉ trích, khuôn mặt hoảng loạn lúc bị Đường Phong chất vấn, khuôn mặt máu me bê bết khi rơi từ tầng 13 xuống… tất cả những điều này dường như đều liên quan tới vật đấu giá kỳ lạ đó, và vật đấu giá đó hiện đang ở trong tay ông lão tóc bạc. Ông ta rút cuộc là ai?
Đường Phong nhấc điện thoại lên, gọi vào số của Vương Khải. Điện thoại thông máy, Vương Khải “alô” một tiếng, giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi, rõ ràng, cái chết của Tề Ninh đã ảnh hưởng tới anh ta. Đường Phong đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Đường Phong, Tề Ninh chết rồi, rơi chết đúng trước mặt tôi.”
Trong điện thoại, Vương Khải trầm ngâm một lúc mới đáp: “Không ai ngờ được rằng ông ấy lại tự sát, ông ấy là chuyên gia đấu giá hàng đầu của Quốc tế Hoa Bảo, sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Rất xin lỗi Đường tiên sinh vì đã khiến ngài hoảng sợ.”
Đường Phong đáp: “Cái chết của ông ấy không thể đơn giản như vậy, hôm qua trong hội chợ đấu giá, do ông ấy gian lận nên kệ tranh ngọc mới rơi vào tay ông lão tóc bạc, hôm nay thì ông ấy đã chết…”
Vương Khải ở đầu dây bên kia đã ngắt lời anh: “Không, Đường tiên sinh, nhất định là ngài đã hiểu lầm rồi, Tề Ninh không thể gian lận, đó chính là điều tối kị nhất trong ngành đấu giá, Quốc tế Hoa Bảo chúng tôi tuyệt đối không cho phép hành vi này xuất hiện!”
Đường Phong lạnh lùng nói: “Đây không phải là hiểu lầm, rất nhiều người đều đã nhìn thấy. Anh cũng đã từng nói, người phụ nữ tóc vàng đó còn từng đến kiện tụng. Tôi sẽ cân nhắc để kể lại những sự việc này cho cảnh sát, tôi tin rằng sẽ có tác dụng giúp họ phá án.”
“Không!” Vương Khải hấp tấp hoảng hốt kêu lên: “Không, Đường tiên sinh, anh làm như vậy sẽ hủy diệt cả Quốc tế Hoa Bảo mất!”
Đường Phong nói: “Tôi chỉ muốn biết sự thật. Một là tôi sẽ kể lại những sự việc này cho cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra, hai là anh nói cho tôi biết ông lão tóc bạc đó là ai, và tôi sẽ tự mình điều tra.”
Vương Khải do dự nói: “Quy định công ty, không thể tiết lộ hồ sơ của khách hàng…”
Đường Phong đáp: “Vậy được, để cảnh sát đến công ty các anh tìm hồ sơ thì anh sẽ không vi phạm quy định nữa. Tạm biệt!”
Đường Phong vừa mới ngắt máy, Vương Khải đã lập tức gọi lại, giọng điệu hấp tấp nói: “Đường tiên sinh, ngài không thể làm vậy. Hãy cho tôi biết địa chỉ của ngài, tôi sẽ đem hồ sơ tới cho ngài, ngay lập tức!”
Sau khi cung cấp địa chỉ cho Vương Khải, Đường Phong rời khỏi phòng, đến nhà hàng của khách sạn dùng bữa, nhưng khi suất ăn vẫn chưa hoàn tất, Vương Khải đã vội vàng tìm đến dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ. Đường Phong liếc qua túi hồ sơ anh ta kẹp bên sườn, nói: “Cũng nhanh thật đấy!”
Vương Khải đáp: “Ngài ăn trước đi đã, sau đó ta về phòng ngài nói chuyện?” Tuy anh ta cố gắng làm ra vẻ cung kính, nhưng giọng điệu cứng nhắc, sắc mặt cũng khó coi. Bất cứ ai khi bị người khác uy hiếp thì tâm trạng cũng đều không thể tốt được, anh ta có thể làm được tới mức này cũng đủ để thấy đây là người rất nhẫn nhịn rồi.
Đường Phong buông đũa, nói: “Đi luôn bây giờ!”
Bước vào phòng, Vương Khải lấy từ trong túi hồ sơ ra một chiếc phong bì dày cộm, đặt lên bàn, từ từ đẩy tới trước mặt Đường Phong, nói: “Đường tiên sinh, tất cả những điều này đều chỉ là một sự hiểu lầm. So với hồ sơ của chủ nhân kệ tranh ngọc, có lẽ một khoản tiền sẽ càng có ích với ngài hơn.”
Đường Phong liếc anh ta, nói: “Tôi chịu bỏ 80 vạn mua một tấm kệ tranh ngọc chỉ đáng 10 vạn, anh cho rằng tôi là người tham tiền sao? Nếu như anh chỉ mang theo chút tiền này đến thì rất xin lỗi, tôi sẽ không thể tiếp anh được nữa. Có lẽ tôi nên tới đồn công an quanh đây rồi.”
Sắc mặt Vương Khải càng trở nên khó coi. Anh ta lấy từ trong túi ra tập hồ sơ, quẳng lên bàn, hằn học nói: “Đường tiên sinh, ghi nhớ sự cam kết của anh. Chúng tôi đáp ứng điều kiện của anh rồi, nếu anh vẫn tới đồn công an thì… hừm!” Quẳng lại câu nói hằn học này, anh ta quay người bỏ đi.
“Đợi đã!” Đường Phong nói: “Mời mang tiền của anh đi, cảm ơn! Không tiễn.”
Vương Khải cầm chiếc phong bì dày cộp đầy tiền lên, trước khi bước ra khỏi phòng, lại nói thêm một câu: “Xin tặng anh một câu, những người ham hố tọc mạch chuyện người khác sẽ không có kết cục gì tốt đẹp cả, anh tự biết dừng lại đúng lúc đi!”
Đường Phong đóng cửa phòng, mở túi hồ sơ mà Vương Khải để lại, lấy hồ sơ trong đó ra. Đó là bản phô tô hồ sơ đăng kí của khách hàng Quốc tế Hoa Bảo, có hồ sơ cơ bản của khách hàng cùng một vài giấy chứng nhận tài sản.
Ông lão tóc bạc đấu giá được kệ tranh ngọc tên là Lương Vân Kiệt, người Hồng Kông. Tuy không phải là thương nhân nhưng Đường Phong vốn đã nghe danh Lương Vân Kiệt từ lâu. Lương Vân Kiệt quê gốc ở Bắc Kinh, tới Thượng Hải vào cuối thập niên 60 của thế kỷ trước, lập nghiệp ở Thượng Hải từ hai bàn tay trắng, gây dựng sự nghiệp, từ một công ty nhỏ chẳng mấy ai chú ý tới, từng bước từng bước phát triển tới độ nức danh, trở thành tập đoàn công ty đa quốc gia có giá trị tài sản lên tới hàng ngàn tỷ đô la Hồng Kông. Mấy năm trước, Lương Vân Kiệt đã giao phó sự nghiệp công ty cho con trai ruột Lương Dũng Tuyền điều hành. Bản thân chỉ duy trì chức danh chủ tịch danh dự, lui khỏi thương trường, sống những ngày tháng vi vu an nhàn.
Trong hồ sơ ghi rõ, kệ tranh ngọc đó là vật đấu giá duy nhất mà Lương Vân Kiệt mua.
Đường Phong lại lên mạng tìm kiếm thêm thông tin khác về Lương Vân Kiệt thì phát hiện ra ông ta thích những môn thể thao như chạy bộ, cưỡi ngựa, bắn súng, nhưng không hề có sở thích sưu tập đồ cổ.
Thương nhân luôn coi trọng lợi ích, vậy thì việc một thương nhân không có sở thích sưu tập đồ cổ mà lại chịu trả giá cao để mua một thứ đồ cổ cấp thấp, mà các chuyên gia đánh giá chỉ đáng 10 vạn, đã thực sự khiến người ta phải tò mò suy nghĩ.
Căn cứ theo phương thức liên lạc trên hồ sơ, Đường Phong gọi vào số của Lương Vân Kiệt nhưng không có người nghe máy, gọi liên tục hai ngày cũng vẫn vậy. Đường Phong còn tìm thấy số điện thoại của tập đoàn công ty Tân Sinh, gọi vào đó nhưng nữ nhân viên nghe máy đáp lại rằng Lương Vân Kiệt chỉ là chủ tịch danh dự, đã nửa năm nay chưa tới công ty rồi.
Ngày thứ ba, Đường Phong đáp máy bay tới Thâm Quyến, chuẩn bị tham gia một hội chợ đấu giá tại đó. Vừa mới xuống máy bay thì đã nghe thấy điện thoại đổ chuông, là một số lạ gọi tới.
Giọng người gọi điện già nua: “Chào Đường tiên sinh, tôi là Lương Vân Kiệt, chúng ta đã gặp nhau tại hội chợ đấu giá mùa xuân Bắc Kinh. Hiện tôi đang ở Quảng Châu, cậu có thể tới đây một chuyến không, tôi có việc vô cùng quan trọng muốn thương lượng với cậu!”
Hàng loạt những sự việc bí ẩn đã xảy ra xung quanh món cổ vật này đã mở ra một câu chuyện kinh thiên động địa bên trong nó. Người chủ trì phiên đấu giá ngã từ trên lầu xuống chết thê thảm, người mua món cổ vật này cũng bị sát hại dã man bởi một kẻ không rõ danh tính. Hàng loạt cái chết bí hiểm là sự sắp xếp của một mục đích đen tối hay là truyền thuyết “huyết chú” truyền kiếp ẩn trong báu vật
Tiết trời chính hạ, một cuộc đấu giá tác phẩm nghệ thuật kéo dài tới tận mùa xuân đang được cử hành tại một khách sạn 5 sao nằm trong đường vành đai 3 của Bắc Kinh. Công ty tổ chức đấu giá Quốc tế Hoa Bảo đã bắt đầu thi hành “Luật đấu giá nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa” từ năm 1997, tổ chức đấu giá mùa xuân hàng năm từ lâu đã trở thành hội chợ đấu giá có tiếng vang nhất toàn quốc. Quốc tế Hoa Bảo cũng theo đó trở thành công ty đấu giá hàng đầu thế giới.
Tề Ninh, chuyên gia đấu giá, chủ tịch Quốc tế Hoa Bảo, nổi tiếng với tài ăn nói và con mắt tinh đời. Nói về khả năng diễn thuyết của ông là khởi nguồn từ tài ăn nói tuyệt diệu và tài biện luận vô song, luôn kích động hết mức có thể tinh thần của những khách hàng. Nói về con mắt tinh đời của Tề Ninh là nói tới đôi mắt lanh lợi sắc bén có trình độ giám định và thưởng thức cổ vật cao độ của ông.
Sáu giờ chiều. Một chuyên gia đấu giá trẻ tuổi từ bục đấu giá lui xuống, tới bên cạnh Tề Ninh, cung kính nói: “Tề sư phụ, đến lượt ngài xuất hiện rồi.” Tề Ninh gật đầu rồi chau chau mày, bước lên bục đấu giá.
Hội chợ đấu giá mùa xuân kéo dài trong mười ngày, mỗi ngày đều có một vật được “găm hàng” để tới cuối cùng mới đấu giá. Chỉ khi nào tới thời khắc này, Tề Ninh mới xuất hiện chủ trì. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của hội chợ đấu giá, vật đấu giá cuối cùng theo như thông lệ sẽ chính là vật quý báu và đắt giá nhất trong hội chợ đấu giá mùa xuân, đích thị là hàng được găm lại. Nhưng tất cả những người đang có mặt tại hội chợ đều có thể nhận ra, Tề Ninh hiện giờ không được hưng phấn cho lắm.
“Tiếp theo là vật đấu giá thứ… thứ 1038, kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ, được đem trở về từ nước ngoài, phi chỉ định đấu giá.” Chiêu giới thiệu của Tề Ninh giản đơn tới mức không thể đơn giản hơn, sau đó ông tuyên bố: “Bây giờ bắt đầu tranh giá, giá khởi điểm: 80 vạn.”
Hội trường đấu giá rất lớn, có 488 chỗ ngồi cho người tham gia đấu giá. Do hôm nay là phiên đấu giá cuối cùng của hội chợ đấu giá mùa xuân, hiện giờ lại đang đấu giá vật găm hàng cuối cùng, hội trường đấu giá chật kín người, rất nhiều người mua không tìm được chỗ ngồi, đành phải đứng vậy. Nơi đông người như thế này dĩ nhiên khó tránh khỏi sự ồn ào hỗn loạn. Nhưng lúc Tề Ninh vừa mới lên bục đấu giá đây thôi, những âm thanh hỗn loạn liền từ từ ngưng bặt. Và giây phút Tề Ninh tuyên bố bắt đầu đấu giá, cả hội trường đều đã hoàn toàn trở nên im lặng.
Năm sáu trăm người cùng lúc im chặt miệng không nói chuyện. Họ không phải là những quân nhân từng được huấn luyện chuyên nghiệp, mà là mọi hạng người trong xã hội đến từ khắp nơi trên thế giới, phần lớn trong đó do bản thân giàu có nên từ lâu đã quen với việc không tuân thủ kỷ luật, nhưng hiện giờ họ không chỉ im bặt, mà dường như đến cả điện thoại cũng đều để chế độ câm hoặc tắt máy. Hội trường im lặng tới mức có chút kỳ dị.
Không ai nói chuyện, dĩ nhiên cũng không có người khởi giá tranh giá.
Tề Ninh càng chau mày sâu hơn, tuyên bố lần nữa: “Bây giờ bắt đầu tranh giá, giá khởi điểm 80 vạn.”
Vẫn chưa có người ra giá, cũng không có người nói chuyện. Những người mua phía dưới, người thì nhìn Tề Ninh, nét mặt cười mà như không cười, người thì ngó trái ngó phải xem xem có ai ra giá không, người thì nhìn lướt qua một cái, bất luận hai bên có quen biết nhau không đều có thể đi guốc trong bụng nhau mỉm cười khan một nụ.
Sắc mặt Tề Ninh bối rối, hít một hơi thật sâu, tuyên bố lần thứ ba: “Bây giờ bắt đầu tranh giá, giá khởi điểm 80 vạn.”
Vẫn không có người đáp lại. Lúc này, những người mua phía dưới không tiếp tục ngó ngang ngó dọc nữa, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tề Ninh, xem xem ông sẽ xử lý thế nào. Trong những ánh mắt đó, có chế nhạo, cũng có cả cảm thông. Đường đường là chuyên gia đấu giá, chủ tịch của Quốc tế Hoa Bảo, trong hội chợ đấu giá mùa xuân quan trọng nhất toàn quốc, lại được chủ trì vật đấu giá găm hàng cuối cùng, vậy mà tuyệt nhiên không có ai ra giá. Điều đó mới buồn cười làm sao, mới bi ai làm sao? Sắc mặt Tề Ninh đỏ bừng lên, đang chuẩn bị quẳng chiếc búa đấu giá xuống, quay người rời khỏi bục đấu giá. Chính trong giây phút này, bên dưới đột nhiên có người giương biển lên, lớn tiếng nói: “Tôi ra giá...”
Người giương biển ra giá là một người trung niên ngồi ở giữa hàng thứ ba, hơi chếch sang trái một chút, giọng nói đó đã thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người đang có mặt trong hội trường. Ông ta dương dương tự đắc, quay lại tấm biển trên tay để những người xung quanh nhìn thấy, lớn tiếng hét: “Tôi ra giá 10 vạn!”
Gía khởi điểm của tấm kệ tranh ngọc này là 80 vạn, ông ta chỉ ra giá 10 vạn, đây rõ ràng là phá quấy, làm trò.
Tề Ninh hiển nhiên biết người này, ông vẫn giữ phép lịch sự, nói: “Xin lỗi Lưu tiên sinh, ngài ra giá thấp hơn giá khởi điểm, bởi vậy vô hiệu.”
Người trung niên họ Lưu cười mỉa: “Ồ, là tôi thấy ông hô hào trên bục đấu giá nhưng không ai buồn để ý tới nên mới muốn giúp ông gỡ rối. Hóa ra là tôi sai rồi, vật găm hàng quý giá nhất này xem ra để Quốc tế Hoa Bảo tự giữ lấy, vốn không chuẩn bị bán ra ngoài mà.” Khi nói tới “vật găm hàng quý giá nhất”, ông ta cố ý nhấn mạnh gằn giọng kéo theo đó là cả một tràng cười nhạo báng.
Tề Ninh miễn cưỡng ứng phó nói: “Đem ra đấu giá, đương nhiên là chuẩn bị bán đấu giá rồi.”
Người trung niên họ Lưu đổi giọng rất nhanh, lớn tiếng chất vấn: “Chuẩn bị bán đấu giá, thế sao ra giá cao vậy? Nó thực sự đáng 80 vạn, đủ tư cách làm vật găm hàng không?!”
Tề Ninh không nói được gì nữa.
Người trung niên họ Lưu kiên quyết không tha, hỏi dồn tới chân tường: “Hai mươi mấy chuyên gia đồ cổ đều nói nó là vật cấp thấp, tiên sinh Uông Thế Tương còn định giá nó chỉ đáng 10 vạn, lẽ nào mắt họ đều có vấn đề? Các người dùng đồ cấp thấp làm vật găm hàng, chỉ đáng 10 vạn mà ra giá khởi điểm tới 80 vạn, định ỷ vào danh tiếng của Quốc tế Hoa Bảo lừa gạt người mua, lừa đảo tiền bạc đúng không? Hay là cố ý dùng vật găm hàng cấp thấp tự gây ra tiếng cười hô hố, lừa bịp tình cảm của mọi người, thu hút sự quan tâm của mọi người? Bất luận mục đích của các người là gì, hành vi này đều là lừa đảo cực độ. Với danh nghĩa là một nhân sỹ trong ngành đấu giá, Lưu Hoa Đông tôi coi thường các người! Quốc tế Hoa Bảo có to lớn hơn, nổi tiếng hơn, cũng không thể tùy tiện lừa gạt các vị khách hàng! Còn Tề Ninh ông, mắt miệng nổi tiếng, năng lực giám định và thưởng thức hàng đầu mà không thể nhận ra vật không đáng giá với giá trị của nó sao? Lẽ nào trong mắt chuyên gia đấu giá hàng đầu như ông chỉ có tiền, đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất chạy đi đâu mất rồi hả!”
Những lời này càng nói càng cay nghiệt, từ phê bình vật bán đấu giá, tới phê bình Quốc tế Hoa Bảo, cuối cùng chuyển sang công kích nhắm thẳng vào Tề Ninh. Nói tới mức hai tay Tề Ninh phải vịn vào bục, mặt trắng bệch, xấu hổ tới đỉnh điểm, tới nỗi một câu phản bác cũng không thốt ra được. Tâm trạng của người mua phía dưới cũng bắt đầu bị kích động, náo loạn theo. Người thì cười nhạt, người thì coi thường, người thì túm năm tụm ba bàn tán về Quốc tế Hoa Bảo, xem thường Tề Ninh… cả hội trường đấu giá bỗng chốc náo loạn tới đỉnh điểm.
2
Đường Phong chịu sự ủy thác của hiệu trưởng trường Đại học Kim Lăng đi thu thập những vật sưu tập cho thư viện mới xây của trường, bắt đầu tham gia đấu giá từ ngày thứ bảy của hội chợ đấu giá mùa xuân. Hiện giờ anh đang ngồi trên hàng ghế đầu dành cho những người mua, đã chứng kiến tất tần tật mọi việc vừa xảy ra. Khi xung quanh đang náo loạn, Lưu Hoa Đông đang dương dương tự đắc, Tề Ninh toàn thân run rẩy lẩy bẩy gần như gục ngã ra sàn đấu giá thì Đường Phong rút cuộc đã không thể nhịn được nữa, anh giương tấm biển trên tay lên, đồng thời lớn tiếng: “Tôi ra giá 80 vạn!”
Do Đường Phong ngồi ngay hàng ghế đầu, lại lớn tiếng hét lên, nên tuy xung quanh rất hỗn loạn nhưng Tề Ninh vẫn có thể chú ý tới anh, mắt ông bỗng chốc sáng rực lên, giống như tóm lấy ngay được một cọng cỏ cứu mạng, Tề Ninh chỉ vào Đường Phong liên tiếp hét lên: “Tiên sinh này ra giá 80 vạn! Tiên sinh này ra giá 80 vạn!”
Lúc này, tất cả mọi người đều chú ý tới tấm biển chữ mờ Đường Phong đang giơ lên, cả hội trường lại bỗng chốc tĩnh lặng trở lại. Lưu Hoa Đông giống như bị bọ cạp chích cho một cái, đứng phắt dậy, chỉ vào Đường Phong nói: “Không thể thế được! Không thể thế này được! Cậu nhất định là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo, nhất định là như thế!”
Tề Ninh lúc này đã trấn tĩnh trở lại, nghiêm nghị nói: “Lưu tiên sinh, xin lưu ý những gì bản thân ngài đang nói, ngài phỉ báng vô căn cứ như vậy, chúng tôi hoàn toàn có thể khởi kiện ngài lên tòa án.”
Lưu Hoa Đông hiển nhiên cũng tỏ ra là người nhanh nhạy, ban nãy chỉ là luống cuống mà thôi, nên liền nói ngay: “Tôi thu lại những lời vừa nói.” Nói xong lại chuyển ánh mắt về phía Đường Phong: “Chàng trai, cậu quyết định ra giá 80 vạn để mua thứ này sao?”
Trong đoạn đối thoại vừa rồi, Đường Phong đã hiểu ra Lưu Hoa Đông là người của một công ty đấu giá, anh có chút phản cảm với hành động lợi dụng cơ hội kích động khách hàng để đánh trả đàn áp đối thủ. Giờ đã nghe thấy, anh lườm Lưu Hoa Đông một cái, nói: “Mắt ông có vấn đề hay là não có vấn đề đấy hả? Không quyết định thì tôi giương biển làm gì?”
Lưu Hoa Đông bị phản đòn, gằn giọng chửi rủa một câu, ngượng ngập ngồi xuống.
Đường Phong không nghe rõ ông ta chửi gì, nhưng nghĩ tới mấy từ đại loại như “bại não”, “thằng ngu”, cộng thêm những ánh mắt của những khách hàng xung quanh đổ dồn lại thì cũng gần như là muốn biểu đạt cái ý đấy. Anh không vì thế mà manh động, lòng nghĩ: các người cảm thấy tôi là thằng ngốc, nhưng tôi lại thấy các người mới chính là bọn ngốc ấy!
Tấm biển trong tay Đường Phong vẫn giương lên hướng về phía Tề Ninh, trên bục đấu giá Tề Ninh hô lên: “Vị tiên sinh này ra giá 80 vạn, còn có ai ra giá cao hơn không...” Câu nói này vừa dứt, lại kéo theo một tràng cười nhạo báng, nhưng Tề Ninh vẫn bỏ qua để tiếp tục trình tự: “80 vạn lần thứ nhất… 80 vạn lần thứ hai… 80 vạn lần thứ…” ông chưa dứt lời thì người phụ nữ phía sau ra giá 85 vạn!
Khách hàng trong hội trường bắt đầu náo loạn. Đường Phong vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đợi tiếng búa của Tề Ninh gõ xuống, nghe thấy vậy vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, người giương biển tranh giá hóa ra là một phụ nữ tóc vàng. Hình như cô ta tới hơi muộn, đến cả chỗ ngồi cũng không có, đành phải đứng ở phía sau, tay phải giương biển, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh quý hiếm hình dạng vô cùng độc đáo, bắt mắt.
“Từ một vật đấu giá chẳng ai ngó ngàng tới, sau khi mình phát giá bỗng nhiên lại có người tới cướp mất”, Đường Phong tắt ngấm nụ cười lắc lắc đầu, hạ biển xuống. Việc phát giá của anh vừa nãy chỉ là nhất thời, nên giờ đương nhiên, anh không thể tiếp tục cạnh tranh được nữa.
“Quý cô này ra giá 85 vạn, có còn giá nào cao hơn không?”
“Được, vị tiên sinh này ra giá 90 vạn!” lại có người ra giá cạnh tranh rồi. Lần này là một ông lão tóc bạc phơ, cánh tay đang giương tấm biển lên trắng bệch, khô héo, cứng đơ.
Người phụ nữ tóc vàng và ông lão tóc bạc dường như đều nhất định phải đoạt được tấm kệ tranh ngọc này, không thể nhường nhịn nhau. Dưới sự chủ trì của Tề Ninh, giá cạnh tranh từng bước được nâng lên. Vật găm hàng cuối cùng của hội chợ đấu giá mùa xuân lần này, từ giá khởi điểm 80 vạn không ai buồn hỏi han chẳng mấy chốc đã được nâng tới 900 vạn.
Những người mua phía dưới bục đấu giá từ chỗ thì thào to nhỏ, đến lúc này đã hoàn toàn lặng thinh nhìn người phụ nữ tóc vàng và ông lão tóc bạc kịch liệt tranh giá.
Sau khi người phụ nữ tóc vàng ra giá 900 vạn, ông lão tóc bạc dường như đã mất hết kiên nhẫn, ông giương biển hét lên: “1000 vạn!” thêm vào hẳn 100 vạn, rõ ràng là muốn đánh tan hoàn toàn tâm lý phòng bị của đối phương.
Quả nhiên, người phụ nữ tóc vàng không lập tức nâng giá giống trước đó nữa mà bắt đầu trở nên do dự.
Tề Ninh phát huy sở trường miệng lưỡi của ông, không để lỡ thời cơ hỏi ngay: “Quý cô đây, vị lão tiên sinh này ra giá 1000 vạn, cô có còn giá cao hơn không?”
Người phụ nữ tóc vàng cúi đầu im lặng.
Trên bục đấu giá, Tề Ninh bắt đầu tính thời gian: “1000 vạn lần thứ nhất… 1000 vạn lần thứ hai...”
Lúc này, Đường Phong nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng lấy tay ra hiệu đợi một lúc, sau đó móc điện thoại ra gọi. Tề Ninh hô lên trên bục đấu giá: “Cô cứ cân nhắc thêm, tôi có thể đợi cô! Nhưng thời gian của quý cô không còn nhiều nữa đâu.”
Người phụ nữ tóc vàng đã gọi được điện thoại, và nói tiếng Anh liếng thoắng, cô ta nói rất nhanh, Đường Phong ngồi hàng đầu, khoảng cách hơi xa nên không nghe thấy cô ta nói gì. Lúc này lại nghe thấy Tề Ninh thúc giục: “Nếu như cô không ra giá, tấm kệ tranh ngọc này sẽ thuộc về lão tiên sinh đây!”
Người phụ nữ tóc vàng ngắt máy, lại giương tấm biển trên tay lên, hét lên bằng tiếng Hán có chút lơ lớ: “Tôi trả…” cô ta vẫn chưa hét ra giá thì Đường Phong đã nghe thấy một tiếng “tinh”, anh biết rằng đó là tiếng chiếc búa đấu giá gõ xuống, nhưng người phụ nữ tóc vàng rõ ràng đã giương biển lên, Tề Ninh với tầm nhìn và phản ứng của bậc chuyên gia đấu giá trong Quốc tế Hoa Bảo, không thể không để ý thấy.
Đường Phong quay đầu lại nhìn Tề Ninh trên bục đấu giá, chỉ nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông đang thu lại ánh nhìn. Dõi theo ánh mắt của ông ta, Đường Phong nhìn thấy cánh cửa nhỏ chếch bên trái hội trường có chút lay động.
Tề Ninh đứng trên bục đấu giá tuyên bố quyền sở hữu của kệ tranh ngọc.
Người phụ nữ tóc vàng trong cơn phẫn nộ nói tiếng Hán càng thêm tồi tệ, nên đã chuyển hẳn sang dùng tiếng Anh nói chuyện với Tề Ninh, trách mắng Tề Ninh tại sao rõ ràng đã nhìn thấy cô ta giương biển rồi mà vẫn còn gõ búa. Tề Ninh cũng dùng tiếng Anh trôi chảy đáp lại, giải thích rằng đã cho cô ta thời gian rồi, nếu như tiếp tục đợi thì sẽ không công bằng với những người mua khác. Người phụ nữ tóc vàng biện luận, cô ta đã giương biển lên rồi, hơn nữa trước khi cô giương biển, Tề Ninh vẫn chưa nhắc nhở “lần cuối cùng” mà!
Một số người nghe hiểu cuộc đối thoại giữa họ nên bắt đầu làm loạn theo, chỉ trích Tề Ninh không công bằng. Nhưng đại đa số đã không còn hứng thú với việc này nữa, cả một buổi chiều đấu giá đã khiến mọi người mệt mỏi rã rời, người người lần lượt đứng dậy kéo nhau ra khỏi hội trường, người phụ nữ tóc vàng đứng ở hàng sau cùng cũng bị chìm giữa biển người rời khỏi đây.
Đường Phong thấy Tề Ninh chuẩn bị rời khỏi bục đấu giá nên đã gọi ông ta lại, hỏi: “Ban nãy ông vừa nhìn thấy gì vậy?”
Nét mặt Tề Ninh trở nên rất khó hiểu.
Đường Phong hướng về phía cánh cửa nhỏ chếch bên trái hội trường liếc nhìn một cái, hỏi lại: “Có phải có người điều khiển ông không?”
Sắc mặt Tề Ninh biến đổi rõ rệt, lắp ba lắp bắp nói: “Không… tôi không hiểu anh đang nói gì. Xin lỗi, hội chợ đấu giá đã kết thúc rồi, tôi phải đi đây!” nói xong ông ta liền vội vàng bỏ đi.
3
Đường Phong ngồi đó, đợi người về gần hết mới đứng dậy rời khỏi hội trường đấu giá. Anh bước về phía thang máy, cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, anh kêu lên một tiếng “Xin đợi một chút”, rồi chạy nhanh tới trước cửa thang máy. Người trong thang máy nghe thấy tiếng gọi của anh nên đã nhấn nút mở cửa.
Người trong thang máy là một ông lão tóc bạc phơ. Đường Phong nhìn ông với ánh mắt có chút hoài nghi, khi anh thấy đôi cánh tay trắng bệch, khô héo, cứng đơ của ông thì đã lập tức nhận ra, ông ta chính là ông lão đấu giá được tấm kệ tranh ngọc cuối cùng.
Thang máy chạy xuống. Ông lão nhìn Đường Phong một cái, đột nhiên cất giọng hỏi: “Cậu chính là chàng trai khởi giá 80 vạn phải không?”
Đường Phong gật gật đầu.
Ông lão tiếp: “Cậu cũng hứng thú với tấm kệ tranh ngọc này?”
Đường Phong thuận miệng trả lời qua loa: “Cũng tàm tạm!”
Ông lão hỏi: “Đã có hứng như vậy thì sao không tiếp tục tranh giá? Nếu như không hứng thú thì tại sao người khác đều không buồn để ý, cho rằng đấy là thứ chỉ không đáng tới 10 vạn, mà cậu lại chịu ra giá 80 vạn? Hay cậu thực sự là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo?”
Đường Phong cười lạnh lùng, đáp: “Nếu như tôi là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo thì lẽ nào ông lại không biết?”
Ông lão sững sờ, hỏi: “Ý gì?”
Đường Phong đáp: “Ông và chuyên gia đấu giá đó không phải đã cấu kết với nhau rồi đó sao? Vừa nãy nếu như không phải ông ta ngầm giở trò, gõ búa trước thì ông có thể mua được tấm kệ tranh ngọc dễ dàng vậy ư?”
Mặt ông lão biểu lộ thâm ý, trầm tư một lúc lại hỏi tiếp: “Cứ cho rằng tiếp tục tranh giá đi chăng nữa thì sao nhỉ? 1500 vạn, 2000 vạn, chỉ là bỏ thêm chút tiền mà thôi, tấm kệ tranh ngọc vẫn sẽ rơi vào tay tôi.”
Đường Phong ghét nhất loại người thùng rỗng kêu to kiểu này, chẳng buồn khách khí nói luôn: “Nếu ông thực sự không coi trọng tiền bạc, thế tại sao không trực tiếp lấy tiền ra, quang minh chính đại vượt mặt người ta, mà lại làm trò đê tiện như thế!”
Ông lão lắc lắc đầu, nói: “Không, cậu nhầm rồi, tôi không cấu kết với chuyên gia đấu giá… sự việc này có chút kỳ lạ, nhưng chẳng liên quan gì tới cậu cả, chàng thanh niên ạ.” Nói xong, ông định giơ tay ra vỗ vỗ vai Đường Phong, nhưng đã bị Đường Phong xoay người né tránh nên đành bối rối thu tay lại.
Trở về khách sạn, Đường Phong bật máy tính, lên mạng tra cứu tin tức về hội chợ đấu giá mùa xuân năm nay, thông tin tìm được nhiều nhất liên quan tới vật găm hàng cuối cùng và nhân vật chủ chốt liên quan tới sự kiện này có lão tiên sinh Uông Thế Tương, ông vốn được mệnh danh là “Nhà chơi đồ cổ đệ nhất Bắc Kinh.”
Uông lão tiên sinh là chuyên gia văn vật, nhà giám định thưởng thức văn vật, nhà sưu tầm nổi tiếng, nhân vật kiệt xuất trong giới văn vật. Toàn quốc mỗi năm có khoảng hơn chục hội chợ đấu giá văn vật quy mô lớn và vừa, vì phép lịch sự ban tổ chức đều sẽ gửi thiếp mời và quyển giới thiệu tới cho Uông lão tiên sinh, nhưng Uông lão tiên sinh chưa từng tham dự lần nào, nhiều nhất cũng chỉ xem xong quyển giới thiệu, ủy thác người khác đi đấu giá mua lại mấy văn vật.
Không ngờ, hội chợ đấu giá mùa xuân của Quốc tế Hoa Bảo lần này, chỉ trong ngày đầu tiên, khi tất cả những vật đấu giá được đem ra triển lãm, Uông lão tiên sinh đã đến tận nơi. Ông nhắm tới vật găm hàng cuối cùng - tấm kệ tranh ngọc. Sau khi xem xét tỉ mỉ tấm kệ tranh ngọc, Uông lão tiên sinh chỉ nói đúng một câu: “Quá đặc biệt đấy!” sau đó bỏ đi.
Sau này có phóng viên dùng đủ mọi kế sách tới phỏng vấn ông, hỏi đến việc này, Uông lão tiên sinh im lặng không chịu hé răng, bị hỏi tới nỗi bực dọc, ông lại thốt ra một câu “Tấm kệ tranh ngọc đó chỉ đáng 10 vạn.”
Đáng giá 10 vạn thì chỉ được xếp vào loại đồ cổ cấp thấp. Loại hàng như vậy, đương nhiên không đủ tư cách để trở thành vật đấu giá cuối cùng. Nhưng do Quốc tế Hoa Bảo vẫn cứ nhất định muốn làm vậy, nên đã khiến cho Uông lão tiên sinh sau khi đọc quyển giới thiệu lại tới xem triển lãm vật đấu giá. Sau khi xem vật đấu giá, xác nhận mình đã không nhìn lầm, vật găm hàng đấu giá cuối cùng này thực tế là hàng cấp thấp. Một người trung hậu cao niên như Uông lão tiên sinh, chỉ nói một câu “quá đặc biệt đấy” rồi ra về là đã giữ thể diện cho Quốc tế Hoa Bảo rồi.
Hai câu nói của Uông Thế Tương: “Quá đặc biệt đấy”, “Tấm kệ tranh ngọc đó chỉ đáng 10 vạn”, cộng thêm những nhận định thêm cành thêm lá của phóng viên viết bài, nên sau khi lên báo đã lập tức được chuyển đăng vô số lần. Hội chợ đấu giá mùa xuân của Quốc tế Hoa Bảo cũng được chú ý tới hơn những lần trước đó. Trước hôm triển lãm vật đấu giá 3 ngày, hơn hai chục vị chuyên gia văn vật, nhà giám định thưởng thức văn vật trên toàn quốc đều tới xem tấm kệ tranh ngọc này, từ góc độ chuyên gia phân tích kĩ lưỡng, rút cuộc họ đều nhất loạt tán đồng với thuyết pháp của Uông lão tiên sinh: tấm kệ tranh ngọc đó chỉ đáng 10 vạn.
Đến ngày thứ 7 của hội chợ đấu giá mùa xuân thì Đường Phong mới đến, nên không biết về những việc này, giờ thì anh mới hiểu ra tại sao cuộc đấu giá chiều nay lại có nhiều người tham gia đến vậy, tại sao khi Tề Ninh lên bục chủ trì đấu giá vật găm hàng cuối cùng, trong hội trường lại có thể duy trì bầu không khí tĩnh lặng. Hóa ra, mọi người đều chờ đợi để xem vật được các chuyên gia giám định là văn vật cấp thấp này khi được trở thành vật găm hàng đấu giá sẽ có thằng ngu nào ra giá cạnh tranh hay không, hay là vị chuyên gia đấu giá sẽ ra sức hò hét giống như một thằng ngu mà chẳng ai buồn để ý.
Đường Phong cười đau khổ. Xem ra bản thân thực sự đã làm một thằng ngốc. Nhưng văn vật là gì chứ? Không phải là thứ rách nát từ triều đại nào niên đại nào đó lưu lại sao! Có lẽ chúng có giá trị lịch sử, có giá trị công nghệ, nhưng tuyệt đối không có giá trị tiền vàng. Giá trị tiền vàng của chúng đều là do mấy thằng mua ngu si có chút tiền nhàn rỗi đốt lấy đốt để đẩy giá lên.
Đường Phong rất coi thường hành vi dùng giá trị tiền bạc để định vị văn vật như thế này, nhưng chẳng làm được gì cả, trong thời buổi kinh tế, đây sớm đã là một xu thế phổ biến từ lâu rồi.
Tham gia bốn ngày hội chợ đấu giá mùa xuân, Đường Phong cũng chộp được vài thứ đồ cổ. Ngày thứ hai sau khi ăn sáng xong, anh liền gọi xe tới Quốc tế Hoa Bảo làm nốt mấy thủ tục liên quan. Quốc tế Hoa Bảo ở tầng trên cùng của cao ốc Vân Hoằng, tầng 13. Đường Phong bước vào cánh cửa xoay tròn của tòa cao ốc, một người đang tiến lại trước mặt, hình như tâm trí ông ta đang treo ngược trên cành cây, ông ta không nhìn đường, lao thẳng tới hướng cửa xoay. Đường Phong kéo ông ta lại, nói: “Cẩn thận nhìn đường chứ!”
Người đó dừng lại trước cửa xoay tròn, nói một tiếng “cảm ơn”.
Đường Phong ngớ người ra, lúc này mới nhìn rõ ông ta chính là ông lão hôm qua chộp được vật găm hàng cuối cùng. Lúc này tay phải ông đang xách một chiếc ca-táp khóa số, tay trái cầm một tập túi hồ sơ, túi hồ sơ sẫm màu, vừa cũ vừa nát, chữ in trên túi không phải là tiếng Anh, cũng không phải là tiếng Nga. Hôm nay ông tới đây, rõ ràng là tới nhận kệ tranh ngọc, có lẽ là đang để trong chiếc ca-táp khóa số đó, nhưng túi hồ sơ cũ nát thì là những thứ gì nhỉ?
Đường Phong đang định tiếp cận hỏi dò nhưng lúc này chiếc cửa xoay đã quay lại, ông lão bước vào theo.
Qua cửa kính xoay, Đường Phong nhìn thấy ông lão đi về hướng bãi đỗ xe trước cửa cao ốc. Cánh cửa một chiếc Mercedes mở ra, một cô gái trẻ nhảy xuống, đưa tay ra đỡ lấy đồ đạc của ông lão. Ông lão không để cô ta đón lấy, tự mình xách đồ ngồi vào trong xe. Cô gái giậm giậm chân, ngồi vào ghế lái, phóng xe đi.
4
Đường Phong đi thang máy lên tới tầng trên cùng của tòa cao ốc, dưới sự tiếp đãi của Vương Khải, nhân viên công ty Quốc tế Hoa Bảo làm thủ tục liên quan rồi giao phó cho Quốc tế Hoa Bảo vận chuyển những đồ cổ đấu giá được tới Đại học Kim Lăng. Bàn giao hoàn tất, Vương Khải nhiệt tình mời Đường Phong tới phòng VIP nghỉ ngơi, Đường Phong đang có việc muốn hỏi thăm nên đồng ý ngay không chút do dự.
Trong phòng VIP, Đường Phong uống trà, nói vài câu với Vương Khải, đột nhiên vờ như hỏi bâng quơ: “Ban nãy lúc lên lầu tôi có gặp một khuôn mặt khá quen, hình như là vị lão tiên sinh ở hội chợ đấu giá hôm qua, ông ấy đã lấy kệ tranh ngọc đi chưa?”
Vương Khải đáp: “Đúng vậy, vị lão tiên sinh đấy đến đây từ sáng sớm, khi chúng tôi tới làm thì ông ấy đã đợi sẵn ở đây rồi.”
Đường Phong gật gật đầu, nói: “Tôi nhìn thấy ông ấy còn xách theo một xấp túi hồ sơ cũ nát, đó cũng là một vật đấu giá sao?”
Vương Khải cười đáp: “Đó không phải là vật đấu giá, hình như là những tài liệu liên quan tới kệ tranh ngọc hay sao đấy, nội dung cụ thể tôi cũng không biết.”
Đường Phong hỏi: “Vị tiên sinh đó là người thế nào? Hình như có vẻ rất nhiều tiền?”
Mặt Vương Khải lộ ra vẻ khó xử, nói: “Xin lỗi Đường tiên sinh, theo quy định, chúng tôi không được tùy tiện tiết lộ thân phận của khách hàng, mong ngài thông cảm.”
Đường Phong biết công ty đấu giá có quy định này, ban nãy chẳng qua là thử một lần xem sao, giờ thì anh cười ha ha, nói: “Không sao không sao, tôi chỉ là có chút tò mò, tiện hỏi thôi, không có gì đâu.”
Vương Khải hùa theo cười vài tiếng, chuyển sang chủ đề về kệ tranh ngọc: “Đường tiên sinh cũng hứng thú với kệ tranh ngọc, vậy sao hôm qua chỉ ra giá có một lần rồi không theo nữa? Giờ thì rất nhiều người đều cho rằng Đường tiên sinh là cò mồi của Quốc tế Hoa Bảo chúng tôi đấy, lúc chẳng có ai ra giá thì lại hét giá giải vây, khi có người ra giá liền lập tức dừng lại không cạnh tranh nữa.”
Đường Phong hiểu anh ta nói không sai, hành vi của mình hôm qua thực sự rất giống tên cò mồi, Lưu Hoa Đông, còn cả ông lão tóc bạc đều đã từng nghi ngờ như vậy. Hiện giờ đối diện với nghi vấn của nhân viên Quốc tế Hoa Bảo, Đường Phong cũng không thể không giải thích gì được, “Thực ra hôm qua tôi hét giá chẳng qua là vì ngứa mắt cái lão Lưu Hoa Đông, muốn giải vây giúp chuyên gia đấu giá Tề Ninh của các anh, chứ tôi cũng không hứng thú lắm với cái kệ tranh ngọc đó, sau đó thấy có người ra giá cạnh tranh nên cũng tiện thể buông luôn.”
Vương Khải miệng há hốc, vẻ mặt có chút nực cười, nói: “Chỉ… chỉ đơn giản vậy sao?”
Đường Phong cười ha ha, đáp: “Rất nhiều chuyện đơn giản như vậy đấy, chẳng có gì phức tạp cả. Đúng rồi, Tề Ninh tiên sinh hiện giờ bận không? Nếu như có thể, tôi muốn giao lưu với ông ấy một lúc.”
Vương Khải hình như vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kinh ngạc, buột miệng đáp lại: “Tề Ninh hôm nay không đi làm, người phụ nữ tóc vàng đến kiện ông ấy đấu giá gian lận, ông chủ gọi vào di động của ông ấy cũng không…” nói tới đây anh ta mới giật mình phát hiện ra những chuyện như thế này không nên nói với người ngoài nên vội vàng im bặt.
Đường Phong biết rằng không thể hỏi thăm thêm được gì nữa liền đứng dậy cáo từ.
Vừa mới đi tới cửa chính của cao ốc, Đường Phong đột nhiên nghe thấy trên đầu một luồng gió thổi tới, có vật gì đó từ trên trời rơi xuống, bịch một tiếng, nặng trịch nằm sõng soài xuống mặt đất trước mặt Đường Phong.
Đường Phong hoảng sợ lùi lại một bước rồi cẩn thận quan sát, vật rơi xuống hóa ra là một người.
Đầu và cơ thể của người đó đã hoàn toàn vặn vẹo lệch lạc, mặt nghếch lại, hướng về phía Đường Phong, máu me bê bết trên mặt, ngũ quan khó mà nhận diện, đôi mắt đã từng hừng hực sức sống giờ chỉ còn toàn lòng trắng bị máu nhuộm đỏ. Đường Phong cuối cùng cũng đã nhận ra, người chết trước mặt anh chính là chuyên gia đấu giá Tề Ninh mà ban nãy anh muốn tìm.
Một người đang sống sờ sờ, bỗng chốc bất ngờ rơi xuống máu me bê bết, nằm vắt ngang trước mặt bạn thì bạn sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Ai chưa từng trải qua sẽ mãi mãi không thể nào hiểu được.
Chân Đường Phong mềm nhũn, anh ngồi bệt xuống đất, nhìn chằm chằm vào cái xác vặn vẹo lệch lạc cùng khuôn mặt máu me bê bết, khiến cổ anh không sao cử động được. Trong đầu anh cũng chỉ toàn sự hoảng loạn, đặc quánh như hồ.
Là người trực tiếp chứng kiến sự việc, Đường Phong được đưa tới đồn công an để lấy khẩu cung. Trở về khách sạn, nhắm mắt lại, khuôn mặt đó của Tề Ninh lại hiện lên trước mặt. Khuôn mặt bối rối lúc đấu giá không một ai hỏi han tới, khuôn mặt trắng bệch lúc bị Lưu Hoa Đông chỉ trích, khuôn mặt hoảng loạn lúc bị Đường Phong chất vấn, khuôn mặt máu me bê bết khi rơi từ tầng 13 xuống… tất cả những điều này dường như đều liên quan tới vật đấu giá kỳ lạ đó, và vật đấu giá đó hiện đang ở trong tay ông lão tóc bạc. Ông ta rút cuộc là ai?
Đường Phong nhấc điện thoại lên, gọi vào số của Vương Khải. Điện thoại thông máy, Vương Khải “alô” một tiếng, giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi, rõ ràng, cái chết của Tề Ninh đã ảnh hưởng tới anh ta. Đường Phong đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Đường Phong, Tề Ninh chết rồi, rơi chết đúng trước mặt tôi.”
Trong điện thoại, Vương Khải trầm ngâm một lúc mới đáp: “Không ai ngờ được rằng ông ấy lại tự sát, ông ấy là chuyên gia đấu giá hàng đầu của Quốc tế Hoa Bảo, sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Rất xin lỗi Đường tiên sinh vì đã khiến ngài hoảng sợ.”
Đường Phong đáp: “Cái chết của ông ấy không thể đơn giản như vậy, hôm qua trong hội chợ đấu giá, do ông ấy gian lận nên kệ tranh ngọc mới rơi vào tay ông lão tóc bạc, hôm nay thì ông ấy đã chết…”
Vương Khải ở đầu dây bên kia đã ngắt lời anh: “Không, Đường tiên sinh, nhất định là ngài đã hiểu lầm rồi, Tề Ninh không thể gian lận, đó chính là điều tối kị nhất trong ngành đấu giá, Quốc tế Hoa Bảo chúng tôi tuyệt đối không cho phép hành vi này xuất hiện!”
Đường Phong lạnh lùng nói: “Đây không phải là hiểu lầm, rất nhiều người đều đã nhìn thấy. Anh cũng đã từng nói, người phụ nữ tóc vàng đó còn từng đến kiện tụng. Tôi sẽ cân nhắc để kể lại những sự việc này cho cảnh sát, tôi tin rằng sẽ có tác dụng giúp họ phá án.”
“Không!” Vương Khải hấp tấp hoảng hốt kêu lên: “Không, Đường tiên sinh, anh làm như vậy sẽ hủy diệt cả Quốc tế Hoa Bảo mất!”
Đường Phong nói: “Tôi chỉ muốn biết sự thật. Một là tôi sẽ kể lại những sự việc này cho cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra, hai là anh nói cho tôi biết ông lão tóc bạc đó là ai, và tôi sẽ tự mình điều tra.”
Vương Khải do dự nói: “Quy định công ty, không thể tiết lộ hồ sơ của khách hàng…”
Đường Phong đáp: “Vậy được, để cảnh sát đến công ty các anh tìm hồ sơ thì anh sẽ không vi phạm quy định nữa. Tạm biệt!”
Đường Phong vừa mới ngắt máy, Vương Khải đã lập tức gọi lại, giọng điệu hấp tấp nói: “Đường tiên sinh, ngài không thể làm vậy. Hãy cho tôi biết địa chỉ của ngài, tôi sẽ đem hồ sơ tới cho ngài, ngay lập tức!”
Sau khi cung cấp địa chỉ cho Vương Khải, Đường Phong rời khỏi phòng, đến nhà hàng của khách sạn dùng bữa, nhưng khi suất ăn vẫn chưa hoàn tất, Vương Khải đã vội vàng tìm đến dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ. Đường Phong liếc qua túi hồ sơ anh ta kẹp bên sườn, nói: “Cũng nhanh thật đấy!”
Vương Khải đáp: “Ngài ăn trước đi đã, sau đó ta về phòng ngài nói chuyện?” Tuy anh ta cố gắng làm ra vẻ cung kính, nhưng giọng điệu cứng nhắc, sắc mặt cũng khó coi. Bất cứ ai khi bị người khác uy hiếp thì tâm trạng cũng đều không thể tốt được, anh ta có thể làm được tới mức này cũng đủ để thấy đây là người rất nhẫn nhịn rồi.
Đường Phong buông đũa, nói: “Đi luôn bây giờ!”
Bước vào phòng, Vương Khải lấy từ trong túi hồ sơ ra một chiếc phong bì dày cộm, đặt lên bàn, từ từ đẩy tới trước mặt Đường Phong, nói: “Đường tiên sinh, tất cả những điều này đều chỉ là một sự hiểu lầm. So với hồ sơ của chủ nhân kệ tranh ngọc, có lẽ một khoản tiền sẽ càng có ích với ngài hơn.”
Đường Phong liếc anh ta, nói: “Tôi chịu bỏ 80 vạn mua một tấm kệ tranh ngọc chỉ đáng 10 vạn, anh cho rằng tôi là người tham tiền sao? Nếu như anh chỉ mang theo chút tiền này đến thì rất xin lỗi, tôi sẽ không thể tiếp anh được nữa. Có lẽ tôi nên tới đồn công an quanh đây rồi.”
Sắc mặt Vương Khải càng trở nên khó coi. Anh ta lấy từ trong túi ra tập hồ sơ, quẳng lên bàn, hằn học nói: “Đường tiên sinh, ghi nhớ sự cam kết của anh. Chúng tôi đáp ứng điều kiện của anh rồi, nếu anh vẫn tới đồn công an thì… hừm!” Quẳng lại câu nói hằn học này, anh ta quay người bỏ đi.
“Đợi đã!” Đường Phong nói: “Mời mang tiền của anh đi, cảm ơn! Không tiễn.”
Vương Khải cầm chiếc phong bì dày cộp đầy tiền lên, trước khi bước ra khỏi phòng, lại nói thêm một câu: “Xin tặng anh một câu, những người ham hố tọc mạch chuyện người khác sẽ không có kết cục gì tốt đẹp cả, anh tự biết dừng lại đúng lúc đi!”
Đường Phong đóng cửa phòng, mở túi hồ sơ mà Vương Khải để lại, lấy hồ sơ trong đó ra. Đó là bản phô tô hồ sơ đăng kí của khách hàng Quốc tế Hoa Bảo, có hồ sơ cơ bản của khách hàng cùng một vài giấy chứng nhận tài sản.
Ông lão tóc bạc đấu giá được kệ tranh ngọc tên là Lương Vân Kiệt, người Hồng Kông. Tuy không phải là thương nhân nhưng Đường Phong vốn đã nghe danh Lương Vân Kiệt từ lâu. Lương Vân Kiệt quê gốc ở Bắc Kinh, tới Thượng Hải vào cuối thập niên 60 của thế kỷ trước, lập nghiệp ở Thượng Hải từ hai bàn tay trắng, gây dựng sự nghiệp, từ một công ty nhỏ chẳng mấy ai chú ý tới, từng bước từng bước phát triển tới độ nức danh, trở thành tập đoàn công ty đa quốc gia có giá trị tài sản lên tới hàng ngàn tỷ đô la Hồng Kông. Mấy năm trước, Lương Vân Kiệt đã giao phó sự nghiệp công ty cho con trai ruột Lương Dũng Tuyền điều hành. Bản thân chỉ duy trì chức danh chủ tịch danh dự, lui khỏi thương trường, sống những ngày tháng vi vu an nhàn.
Trong hồ sơ ghi rõ, kệ tranh ngọc đó là vật đấu giá duy nhất mà Lương Vân Kiệt mua.
Đường Phong lại lên mạng tìm kiếm thêm thông tin khác về Lương Vân Kiệt thì phát hiện ra ông ta thích những môn thể thao như chạy bộ, cưỡi ngựa, bắn súng, nhưng không hề có sở thích sưu tập đồ cổ.
Thương nhân luôn coi trọng lợi ích, vậy thì việc một thương nhân không có sở thích sưu tập đồ cổ mà lại chịu trả giá cao để mua một thứ đồ cổ cấp thấp, mà các chuyên gia đánh giá chỉ đáng 10 vạn, đã thực sự khiến người ta phải tò mò suy nghĩ.
Căn cứ theo phương thức liên lạc trên hồ sơ, Đường Phong gọi vào số của Lương Vân Kiệt nhưng không có người nghe máy, gọi liên tục hai ngày cũng vẫn vậy. Đường Phong còn tìm thấy số điện thoại của tập đoàn công ty Tân Sinh, gọi vào đó nhưng nữ nhân viên nghe máy đáp lại rằng Lương Vân Kiệt chỉ là chủ tịch danh dự, đã nửa năm nay chưa tới công ty rồi.
Ngày thứ ba, Đường Phong đáp máy bay tới Thâm Quyến, chuẩn bị tham gia một hội chợ đấu giá tại đó. Vừa mới xuống máy bay thì đã nghe thấy điện thoại đổ chuông, là một số lạ gọi tới.
Giọng người gọi điện già nua: “Chào Đường tiên sinh, tôi là Lương Vân Kiệt, chúng ta đã gặp nhau tại hội chợ đấu giá mùa xuân Bắc Kinh. Hiện tôi đang ở Quảng Châu, cậu có thể tới đây một chuyến không, tôi có việc vô cùng quan trọng muốn thương lượng với cậu!”
Danh sách chương