Mặc cho Pipi cố tình trêu chọc, Vân Nghê vẫn một lòng mặc kệ. Cô yên lặng ngồi bên giường của Trịnh Cảnh Hiên cả một buổi tối, có lẽ cũng nhờ vậy mà y không còn gặp phải ác mộng nữa. Ngồi được đến tầm gần nửa đêm, Vân Nghê cuối cùng cũng gục ngã, hai mí mắt díp lại nhưng vẫn cố mở ra. Để rồi đôi mắt khép lại đầu gục xuống bên giường mà ngủ thiếp đi. Tấm chăn ban nãy Pipi cho vẫn phủ trên người, đầu gối lên một tay, tay còn lại vẫn duỗi ra cho Trịnh Cảnh Hiên nắm cứ vậy mà ngủ ngon lành. Chắc như này sáng mai cô sẽ tê tay lắm đây.
Sáng hôm sau, chưa đợi Vân Nghê kịp tỉnh dậy Trịnh Cảnh Hiên đã tỉnh trước. Mộ Thanh Sơn nói Tử Giáng thảo sẽ có tác dụng phụ nhưng xem ra hẳn là không ảnh hưởng gì lắm đến Trịnh Cảnh Hiên rồi. Thần sắc của y đã tốt hơn tối qua rất nhiều, không còn vẻ mệt mỏi thường trực trên khuôn mặt nữa. Vân Nghê vẫn ở bên giường của Trịnh Cảnh Hiên ngủ, nhịp thở đều đều, chưa có dấu hiệu gì là cô sẽ tỉnh lại ngay lập tức.
Bàn tay khẽ động, Trịnh Cảnh Hiên bỏ bàn tay nhỏ nhắn, búp măng của Vân Nghê ra, khẽ vươn xoa đầu cô, tiện thể vén mấy sợi tóc qua sau tai cho cô luôn. Cảm thấy hơi ngưa ngứa, Vân Nghê khịt mũi, chéo chép miệng rồi lại ngủ tiếp. Nở nụ cười cưng chiều, Trịnh Cảnh Hiên vỗ nhẹ vào bàn tay đang để trên chăn của cô, gọi khẽ.
“A Tửu, sáng rồi. Mau dậy thôi. Nàng còn không dậy sẽ thành con mèo lười đó.”
“Ưmm, đừng nghịch yên nào…để ta ngủ chút…”
“A Tửu, mau dậy thôi, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi. Mau dậy thôi.”
“Ưm…biết rồi mà~ Phiền quá”
Đột nhiên cô mở bừng mắt, lấy hai tay dụi dụi, đợi đến khi đôi mắt đã quen dần với ánh sáng Vân Nghê vui mừng reo lên.
"A Hiên, huynh tỉnh rồi? Huynh tỉnh rồi. Thật tốt quá, huynh. Tỉnh rồi, tỉnh rồi. "
Vân Nghê mới tỉnh lại cũng chẳng để tâm bây giờ là lúc nào, mấy giờ, trời còn tối hay đã sáng. Cô cứ vậy kéo Trịnh Cảnh Hiên ngồi thẳng dậy, ra sức túm hai vai y mà lắc lấy lắc để. Trịnh Cảnh Hiên bị cô lắc đến đau đầu chóng mặt, sao bay đầy trời kiến bò đầy đất mới bất đắc dĩ phải gạt tay Vân Nghê ra. Trịnh Cảnh Hiên kéo Vân Nghê lại gần, để cô ngồi xuống bên giường, bàn tay trắng với những ngón tay thon dài khẽ vuốt lại mái tóc rối của cô, y cất lên giọng nói ấm áp mang đầy sự chiều chuộng hỏi Vân Nghê.
"Nàng…đã ở đây cả đêm sao? "
"Đúng vậy đó, biểu ca của ta nói Tử Giáng thảo tuy có thể giải được độc Dịch Hồn nhưng nó mang dược tính hỏa mạnh mẽ huynh ấy sợ sẽ có tác dụng phụ nên kêu ta để ý đến huynh. Hơn nữa huynh cũng mới tỉnh lại, thuốc cũng mới uống, sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục, ta cũng không yên tâm để huynh ở lại đây một mình, cho nên đã ở lại. Bên phía Phương phủ đã có biểu ca giải quyết rồi nên không đáng lo ngại. Cái đáng lo bây giờ là huynh đó A Hiên. Bây giờ huynh thấy trong người sao rồi? "
“Ta không sao. A Tửu cực cho nàng rồi.”
Vân Nghê lắc đầu, cô chỉ cười mà không nói gì hết cả. Hỏi han tình hình qua lại một hồi, cuối cùng cô cũng xác nhận chắc chắn Trịnh Cảnh Hiên không bị tác dụng phụ của Tử Giáng thảo ảnh hưởng…cũng không chắc lắm tại vì cô cảm thấy y có vẻ nói nhiều hơn và sôi nổi hơn trước một chút. Bây giờ cũng sắp đến giờ lên triều rồi, Trịnh Cảnh Hiên sang phòng bên cạnh để chuẩn bị y phục vệ sinh cá nhân trước. Vốn Vân Nghê bảo để cô tránh mặt nhưng y lại nhất quyết không, bảo cô cứ ở bên này, y qua phòng khác. Trịnh Cảnh Hiên mới đi không lâu, chưa kịp quay về thì Mộ Thanh Sơn đã tìm đến. Thấy Vân Nghê nhìn mình y tự nhiên nổi hứng trêu chọc cô.
“Ây da Nghê Nhi~ Ta đến thăm Trịnh Cảnh Hiên và cô rồi đây. Phu quân cô sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Cút”
“Hức…Hức hức Nghê Nhi thật phũ phàng mà~ Nghê Nhi không thương ta…Oa…oa”
“Ta bận thương người khác rồi. Bận thương phu quân của ta rồi…Đùa thôi…A Hiên tỉnh rồi, có lẽ y không bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của Tử Giáng thảo. Huynh ấy đang ở phòng bên thay đồ chuẩn bị thiết triều.”
“Vậy thì tốt, không sao là tốt rồi. Bên phía Phương phủ cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi, cô không phải lo lắng, không thể hiểu nổi đi chơi cả một đêm không về nhà luôn. Phải rồi Nghê Nhi hôm nay cô làm gì thì làm nhưng nhớ phải quay về phủ quận chúa trước buổi trưa đó. Nhóm thị tỳ hoàng thái hậu nghĩa mẫu của cô phái tới nội trong ngày hôm nay sẽ có mặt ở phủ, cả danh sách các thị vệ được phái tới trong ngày hôm nay cũng sẽ tập hợp tại phủ, cô không có được trốn đâu đó. Còn chưa kể nhóm thị vệ từ Tiêu Dao vương phủ phái đến nữa, tự nhiên xin lính từ Trịnh Cảnh Hiên làm gì không biết nữa.”
Ừ ha, giờ Vân Nghê mới nhớ, cô phải chọn thêm hai tỳ nữ thiết thân và thị vệ nữa, còn cả binh lính mà cô đã xin của Trịnh Cảnh Hiên phải sắp xếp cho bọn họ không thể để họ tự lực cánh sinh ở phủ cô được, sẽ mất uy tín chết. Nhưng mà tự nhiên cô thấy nản rồi nha, người của Tô Tử Lan cử đến, ắt sẽ có cái hơn người, mà cô lại không muốn bị kèm quá chặt. Mẫn Nhi thì tính cách quá dễ đoán nên Vân Nghê có thể lừa tiểu cô nương đó để tự mình chạy đi được, những người kia thì cô lại không biết tính cách cũng như con người của bọn họ, tự nhiên bảo cô chọn thấy rủi ro hơi cao. Mà kiểu chọn tỳ nữ này sao cô lại thấy giống đánh bạc quá, đỏ thì gặp người được việc, đen thì sẽ là con dao hai lưỡi. Vân Nghê thở dài than vãn cô hiện không biết nên chọn ai, mà nếu chọn được thì chắc chắn cũng bị bọn họ kè kè bên người thật phiền mà…Còn chưa kể đến các thị vệ nữa…hic có ai tình nguyện giúp cô việc này không???
Sáng hôm sau, chưa đợi Vân Nghê kịp tỉnh dậy Trịnh Cảnh Hiên đã tỉnh trước. Mộ Thanh Sơn nói Tử Giáng thảo sẽ có tác dụng phụ nhưng xem ra hẳn là không ảnh hưởng gì lắm đến Trịnh Cảnh Hiên rồi. Thần sắc của y đã tốt hơn tối qua rất nhiều, không còn vẻ mệt mỏi thường trực trên khuôn mặt nữa. Vân Nghê vẫn ở bên giường của Trịnh Cảnh Hiên ngủ, nhịp thở đều đều, chưa có dấu hiệu gì là cô sẽ tỉnh lại ngay lập tức.
Bàn tay khẽ động, Trịnh Cảnh Hiên bỏ bàn tay nhỏ nhắn, búp măng của Vân Nghê ra, khẽ vươn xoa đầu cô, tiện thể vén mấy sợi tóc qua sau tai cho cô luôn. Cảm thấy hơi ngưa ngứa, Vân Nghê khịt mũi, chéo chép miệng rồi lại ngủ tiếp. Nở nụ cười cưng chiều, Trịnh Cảnh Hiên vỗ nhẹ vào bàn tay đang để trên chăn của cô, gọi khẽ.
“A Tửu, sáng rồi. Mau dậy thôi. Nàng còn không dậy sẽ thành con mèo lười đó.”
“Ưmm, đừng nghịch yên nào…để ta ngủ chút…”
“A Tửu, mau dậy thôi, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi. Mau dậy thôi.”
“Ưm…biết rồi mà~ Phiền quá”
Đột nhiên cô mở bừng mắt, lấy hai tay dụi dụi, đợi đến khi đôi mắt đã quen dần với ánh sáng Vân Nghê vui mừng reo lên.
"A Hiên, huynh tỉnh rồi? Huynh tỉnh rồi. Thật tốt quá, huynh. Tỉnh rồi, tỉnh rồi. "
Vân Nghê mới tỉnh lại cũng chẳng để tâm bây giờ là lúc nào, mấy giờ, trời còn tối hay đã sáng. Cô cứ vậy kéo Trịnh Cảnh Hiên ngồi thẳng dậy, ra sức túm hai vai y mà lắc lấy lắc để. Trịnh Cảnh Hiên bị cô lắc đến đau đầu chóng mặt, sao bay đầy trời kiến bò đầy đất mới bất đắc dĩ phải gạt tay Vân Nghê ra. Trịnh Cảnh Hiên kéo Vân Nghê lại gần, để cô ngồi xuống bên giường, bàn tay trắng với những ngón tay thon dài khẽ vuốt lại mái tóc rối của cô, y cất lên giọng nói ấm áp mang đầy sự chiều chuộng hỏi Vân Nghê.
"Nàng…đã ở đây cả đêm sao? "
"Đúng vậy đó, biểu ca của ta nói Tử Giáng thảo tuy có thể giải được độc Dịch Hồn nhưng nó mang dược tính hỏa mạnh mẽ huynh ấy sợ sẽ có tác dụng phụ nên kêu ta để ý đến huynh. Hơn nữa huynh cũng mới tỉnh lại, thuốc cũng mới uống, sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục, ta cũng không yên tâm để huynh ở lại đây một mình, cho nên đã ở lại. Bên phía Phương phủ đã có biểu ca giải quyết rồi nên không đáng lo ngại. Cái đáng lo bây giờ là huynh đó A Hiên. Bây giờ huynh thấy trong người sao rồi? "
“Ta không sao. A Tửu cực cho nàng rồi.”
Vân Nghê lắc đầu, cô chỉ cười mà không nói gì hết cả. Hỏi han tình hình qua lại một hồi, cuối cùng cô cũng xác nhận chắc chắn Trịnh Cảnh Hiên không bị tác dụng phụ của Tử Giáng thảo ảnh hưởng…cũng không chắc lắm tại vì cô cảm thấy y có vẻ nói nhiều hơn và sôi nổi hơn trước một chút. Bây giờ cũng sắp đến giờ lên triều rồi, Trịnh Cảnh Hiên sang phòng bên cạnh để chuẩn bị y phục vệ sinh cá nhân trước. Vốn Vân Nghê bảo để cô tránh mặt nhưng y lại nhất quyết không, bảo cô cứ ở bên này, y qua phòng khác. Trịnh Cảnh Hiên mới đi không lâu, chưa kịp quay về thì Mộ Thanh Sơn đã tìm đến. Thấy Vân Nghê nhìn mình y tự nhiên nổi hứng trêu chọc cô.
“Ây da Nghê Nhi~ Ta đến thăm Trịnh Cảnh Hiên và cô rồi đây. Phu quân cô sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Cút”
“Hức…Hức hức Nghê Nhi thật phũ phàng mà~ Nghê Nhi không thương ta…Oa…oa”
“Ta bận thương người khác rồi. Bận thương phu quân của ta rồi…Đùa thôi…A Hiên tỉnh rồi, có lẽ y không bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của Tử Giáng thảo. Huynh ấy đang ở phòng bên thay đồ chuẩn bị thiết triều.”
“Vậy thì tốt, không sao là tốt rồi. Bên phía Phương phủ cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi, cô không phải lo lắng, không thể hiểu nổi đi chơi cả một đêm không về nhà luôn. Phải rồi Nghê Nhi hôm nay cô làm gì thì làm nhưng nhớ phải quay về phủ quận chúa trước buổi trưa đó. Nhóm thị tỳ hoàng thái hậu nghĩa mẫu của cô phái tới nội trong ngày hôm nay sẽ có mặt ở phủ, cả danh sách các thị vệ được phái tới trong ngày hôm nay cũng sẽ tập hợp tại phủ, cô không có được trốn đâu đó. Còn chưa kể nhóm thị vệ từ Tiêu Dao vương phủ phái đến nữa, tự nhiên xin lính từ Trịnh Cảnh Hiên làm gì không biết nữa.”
Ừ ha, giờ Vân Nghê mới nhớ, cô phải chọn thêm hai tỳ nữ thiết thân và thị vệ nữa, còn cả binh lính mà cô đã xin của Trịnh Cảnh Hiên phải sắp xếp cho bọn họ không thể để họ tự lực cánh sinh ở phủ cô được, sẽ mất uy tín chết. Nhưng mà tự nhiên cô thấy nản rồi nha, người của Tô Tử Lan cử đến, ắt sẽ có cái hơn người, mà cô lại không muốn bị kèm quá chặt. Mẫn Nhi thì tính cách quá dễ đoán nên Vân Nghê có thể lừa tiểu cô nương đó để tự mình chạy đi được, những người kia thì cô lại không biết tính cách cũng như con người của bọn họ, tự nhiên bảo cô chọn thấy rủi ro hơi cao. Mà kiểu chọn tỳ nữ này sao cô lại thấy giống đánh bạc quá, đỏ thì gặp người được việc, đen thì sẽ là con dao hai lưỡi. Vân Nghê thở dài than vãn cô hiện không biết nên chọn ai, mà nếu chọn được thì chắc chắn cũng bị bọn họ kè kè bên người thật phiền mà…Còn chưa kể đến các thị vệ nữa…hic có ai tình nguyện giúp cô việc này không???
Danh sách chương