Ngày hôm sau Thư Dật đi làm đúng giờ, trước khởi động máy tính rồi đem lịch trình trong ngày của Lục Nhất Hàng ra sắp xếp, vừa xong thì Lục Nhất Hàng gọi đến qua điện thoại nội tuyến “Thư Dật, buổi tối đặt giúp tôi một bữa tiệc, tám người, đi sắp xếp khách sạn, với lại anh đổi một bộ tây trang khác đi.”

“Được, chi phí cho khách sạn nhiều ít thế nào thì thích hợp?” Thư Dật oán thầm, lão tử mặc thế này thì làm sao? Lục Nhất Hàng dừng lại chút “Hồ sơ Từ Kiệt lưu lại có viết mấy khách sạn thường đặt tiệc, anh xem rồi chọn là được.” Nói xong cúp máy.

Thư Dật cắn răng nhịn, lấy hồ sơ Từ Kiệt để lại lôi ra xem từ đầu tới cuối một lần, gọi tới khách sạn, sau khi chuẩn bị tốt cũng sắp tới giờ nghỉ trưa.

Thư Dật ra khỏi văn phòng tìm Diệp Tiểu Phi “Anh về nhà một chuyến, cơm trưa cậu ăn một mình đi.”

“Về nhà làm gì?” Diệp Tiểu Phi ngẩng đầu “Bé bự không phải có dì Trương cho ăn rồi sao? Nghỉ trưa được có một lát anh còn về nhà, anh không ăn trưa sao?”

Nhắc tới cơm trưa dạ dày Thư Dật lại ẩn ẩn đau. Thư Dật lắc đầu “Không có việc gì, chốc anh ra ngoài xem có gì ăn tạm là được, tự cậu ăn cơm đi, anh phải tranh thủ thời gian.”

Thư Dật đã quyết chuyện gì thì Diệp Tiểu Phi không thể xem mồm được, Diệp Tiểu Phi vẻ mặt lo lắng gật đầu “Được rồi, anh đi nhanh lên đi, nhớ phải ăn cái gì đó.”

Thư Dật xuống tầng lấy xe, vội vội vàng vàng trở về nhà thay quần áo.

Về đến nhà dì Trương đã tới rồi, thấy Thư Dật trở lại cười nói “Sao hôm nay lại về? Phòng đã dọn dẹp xong rồi, bé bự cũng ăn rồi, à đúng rồi.” Dì Trương lấy một cái túi trên bàn nói “Đây là trứng muốn dì tự làm, so với bên ngoài ăn yên tâm hơn, mang cho con một ít.”

Trong mấy nhà dì Trương giúp việc thì Thư Dật tính tình tốt nhất, hơn nữa cũng làm cho nhà này đã gần nửa năm, đều rất quen thuộc lẫn nhau. Dì Trương rất thích Thư Dật, biết Thư Dật cùng Diệp Tiểu Phi hai người đàn ông ở cùng nhau nên thường xuyên mang dưa muối, tương thịt linh tinh trong nhà đem cho.

Thư Dật vội vàng nói cảm ơn. Dì Trương còn phải đi sang mấy nhà khác, cười cười “Đồ nhà tự làm thôi cũng không đáng giá gì, dì đi trước nhé.”

Thư Dật gật đầu tiễn bà đi, quay lại thấy bé bự còn đang ăn, Thư Dật cười khẽ “Mày cũng thoải mái ghê, tao còn không được ai nấu cho ăn đây.”

Bé bự ngẩng đầu lên nhìn Thư Dật một cái, cúi đầu lại hẩy cơm ăn.

Thư Dật đói bụng liền đau, y lại không muốn ăn cái gì, vào nhà thay quần áo.

Thời gian nghỉ trưa ngắn như vậy, Thư Dật vội vã chạy trở về, bất đắc dĩ trên đường đi cũng nghẽn xe đến nửa tiếng, nhanh nhanh chóng chóng cũng kịp không về trễ giờ làm, nhưng là chưa kịp ăn gì.

Công việc buổi chiều lại vẫn theo lịch trình, đầu tiên là sắp xếp lịch làm việc một tuần tới của Lục Nhất Hàng, sau đó lại tới phòng nhân sự lọc hồ sơ nhân viên mới mang đến cho Lục Nhất Hàng kiểm tra.

Lục Nhất Hàng giương mắt liếc Thư Dật một cái, gật gật đầu “Buổi tối mặc thế này đi.” Nói xong lại cúi đầu xem tài liệu.

Thư Dật thầm nghĩ mặc thế này đi câu phú bà còn được, càng đừng nói là cùng cậu đi bàn công việc, uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu.

Lục Nhất Hàng xem tài liệu một lượt, đưa cho Thư Dật “Chuyển lại cho phòng nhân sự đi, bảo họ hôm nay nhập vào hồ sơ điện tử.”

Thư Dật lấy tài liệu đi tới phòng nhân sự, lúc sau lại bị Vương chủ quản kéo đi làm báo cáo, vội đến tận năm giờ chiều.

Còn lại người phải tăng ca, Thư Dật theo Lục Nhất Hàng đi xã giao.

“Đặt ở ‘Quốc sắc thiên hương’.” Thư Dật mở di động ra xác minh lại một lần “Mẫu đơn đình” Thư Dật nhịn không được oán thầm, không biết đầu năm nay thế nào, các khách sạn đều dùng mấy cái danh hiệu kia thay cho địa chỉ, toàn là mỹ danh.

Lục Nhất Hàng ở phía sau không nói gì, Thư Dật thông qua kính nhìn sau liếc Lục Nhất Hàng, không biết hắn có nghe không nữa, cũng không tiếp tục để ý, nhắm mắt lại chờ đèn đỏ.

Trong mấy khách sạn Lục Nhất Hàng thường đến mà Từ Kiệt ghi lại thì khách sạn này gần công ty nhất, không bao lâu đã tới, Lục Nhất Hàng xuống xe, dặn lái xe “Đi ăn cái gì đó trước đi, hôm nay có thể sẽ về muộn.”

Lái xe Tiểu Lí gật đầu cười cười “Biết, Lục tổng vào đi.”

Hai người vào khách sạn, sau khi gọi đồ ăn không lâu thì người đã tới, Thư Dật đứng dậy hít sâu một hơi. Sáu người đàn ông, đứng lên cũng sắp một tấn.*ý là mấy ông sếp đều béo phị bụng bia đó*

Thư Dật vực dậy tinh thần đến giúp Lục Nhất Hàng xã giao, dư quang không khỏi đảo qua Lục Nhất Hàng, may mắn may mắn, Lục Nhất Hàng vài năm nay vẫn chưa uống đến thành bụng bia.

Bữa tiệc ăn uống linh đình, xử lí hết bốn bình rượu đế với bốn chai rượu vang, đến cuối cùng Thư Dật cơ hồ đã muốn không rõ Lục Nhất Hàng rốt cục là đang đàm phán hạng mục kì này hay kế hoạch sang năm nữa.

Thư Dật cả ngày nay bụng vẫn rỗng, hiện tại rượu trắng rượu vang cùng đổ xuống trực tiếp nghiền nát lục phủ ngũ tạng, trên mặt thế nhưng vẫn thực trấn định, uống đến cuối cùng cũng không có thất thố, so với Lục Nhất Hàng còn tỉnh táo hơn.

Mấy vị khách ăn cơm tối xong vẫn còn rất cao hứng lại rủ nhau cùng đi hát. Lại phải uống, Thư Dật lúc này đã muốn chết lặng, phải nâng chén thì nâng chén, phải cụng li thì cụng li.

Các ông tổng này tuy rằng đều một bộ dáng ngồi không mà hưởng nhưng có mấy người ca hát cũng không tệ lắm. Một ông sếp người Quảng Đông tiên phong lên hát nghe cũng rất êm tai, Thư Dật nhìn màn hình mà hừ hừ nhẹ ngâm theo.

Một sếp tổng khác ngồi gần nhìn thấy Thư Dật, cười cười nói với Lục Nhất Hàng “Đây là trợ lí mới của Lục tổng sao? Tiểu Từ đâu?”

Lục Nhất Hàng cười “Từ Kiệt trong nhà có người mới mất, đây là nhân viên mới của công ty tôi.”

Sếp tổng kia gật gật đầu cười nói với Thư Dật “Hảo hảo làm, về sau làm việc với Lục tổng quen rồi cậu sẽ học được không ít đâu.”

Thư Dật cũng chạm cốc cười theo, ngụm rượu cay độc lại đổ xuống dạ dày, toàn bộ thế giới đều nghĩ hai người bọn họ mới quen biết, này cũng rất tốt.

Thời điểm ra khỏi khách sạn ‘Quốc sắc thiên hương’ kia đã sớm mười hai giờ đêm, Lục Nhất Hàng cười tiễn mấy vị khách kia lên xe, lăn qua lăn lại xong liền thở dài một hơi, nhu nhu mi tâm quay sang nhìn Thư Dật “Nhà anh ở đâu? Lên xe.”

Trời cũng đã không còn sớm, Thư Dật không muốn lại làm khổ lái xe, đang muốn nói tôi tự lái xe trở về là được, lời đến miệng đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, quay đầu đứng lên ôm gốc cây “Ọe…”

Thư Dật chỉ cảm thấy dạ dày như bị lửa đốt, vị chua cùng cồn độc cào xé thành dạ dày yếu ớt, trong bụng đến gan dường như cũng quặn lên theo.

Lục Nhất Hàng xoay người lên xe nhanh chóng cầm một chai nước suối ra, bước nhanh đi đến cạnh y mở chai nước, vội la lên “Súc miệng một chút, bằng không anh lại muốn phun, nhanh lên!” Nói xong nắm cả thắt lưng của Thư Dật nâng y dậy, quay đầu lớn tiếng nói “Lấy khăn tay!”

Lí lái xe vội vàng cầm bịch khăn giấy xuống đưa cho Lục Nhất Hàng. Lục Nhất Hàng rút một tờ đưa cho Thư Dật lau mặt, thấp giọng nói “Anh giữa trưa không ăn?”

Thư Dật phun xong còn choáng váng, Lục Nhất Hàng giúp mới miễn cưỡng đứng được, nghe vậy cười khổ một tiếng. Nhìn cái thứ mình vừa mới phun ra, trừ bỏ nước vẫn chỉ là nước, một chút đồ ăn gì đó cũng không có, lù lù một bãi khiến Thư Dật nhìn lại cảm thấy một trận ghê tởm.

Lục Nhất Hàng giúp Thư Dật đi ra xa một chút để y không lại nhìn thấy, lại đổ ít nước ra tay rồi vỗ vỗ lên mặt với cổ y. Thư Dật lập tức cảm thấy dễ chịu hơn không ít, có khí lực hơn, tự lấy khăn ướt lau nước mắt nước mũi, sau một lúc lâu suy yếu nói “Không… Không có việc gì, lên xe đi.”

Lục Nhất Hàng giúp Thư Dật ngồi xuống ghế sau. Thư Dật phun thành như vậy cũng không có tinh thần mà cậy mạnh, thấp giọng nói cho lái xe địa chỉ, nói xong quay đầu tựa trên thành cửa sổ không lên tiếng nữa.

Lục Nhất Hàng do dự lại không nói gì thêm với y, quay đầu nói với lái xe “Đi chậm một chút, tới nhà Thư trợ lí trước.”

Lái xe gật đầu, xe chậm rãi lăn bánh.

Bắc Kinh lúc hừng đông vẫn là rất đẹp, không phải chen chen chúc chúc, không có nhiều người như vậy, đèn neon còn nhấp nháy nhìn cũng vui mắt. Thư Dật tựa ở cửa sổ xe nhìn cảnh đêm suy nghĩ, trong lòng không biết là dạ dày hay trái tim hay thứ gì khác đang nhè nhẹ đau.

Sau khi Thư Dật say nôn ra có đặc điểm là không thể nhìn cái thứ bản thân vừa phun ra, chỉ cần còn trong phạm vi có thể nhìn thấy đống dơ bẩn đó, mặc kệ trong bụng còn trữ hàng hay không y chắc chắn còn có thể phun tiếp, nôn đến mật xanh mật vàng cũng ra theo.

Cho nên trước kia mỗi lần Thư Dật uống nhiều đến phát nôn, Lục Nhất Hàng lập tức kéo Thư Dật đến nơi nào đó sạch sẽ để y súc miệng, nhanh chóng lau khô mấy thứ uế vật trên mặt y, sợ y ngửi thấy vị đó lại nôn tiếp.

Thư Dật cúi đầu chôn mặt vào lòng bàn tay. Năm năm, không còn ai khác chăm sóc y như vậy.

Nửa tiếng sau liền tới nhà trọ của Thư Dật. tnh xuống xe trước muốn đỡ Thư Dật, y lại hơi tránh đi, hắn nhấp hạ môi, trong thanh âm ẩn ẩn có chút tức giận “Anh hôm nay không thoải mái, tôi đưa anh lên.”

“Không cần, Tiểu Phi sẽ xuống đón tôi.”

Thư Dật vừa mới nói xong di động liền vang lên. Y nhìn về phía cửa nhà trọ, Diệp Tiểu Phi mặc áo ngủ tay cầm bánh ngô chạy tới. Thư Dật quay đầu suy yếu cười cười với Lục Nhất Hàng “Hôm nay làm phiền Lục tổng, tôi lên trước đây.”

Thư Dật dứt lời không nhìn Lục Nhất Hàng, xoay người rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện