Thật ra thì quyển tiểu thuyết “ Yêu em từ giây phút đó” mà con nhóc Lạp Ảnh đưa cho cô là một quyển tiểu thuyết thuộc thể loại Np- H , ngoài ra còn có một chút Huyền huyễn nữa. Trong truyện viết rằng một trong năm nam chủ, có một kẻ có thể nhìn thấy ma và đưa những hồn ma đó đi siêu thoát mà cũng có thể biến những hồn ma đó làm tay sai đắc lực cho mình - mà những kẻ như vậy được gọi là kẻ điều khiển linh hồn. Mà thằng bé Bảo Thiên này cũng có khả năng như vậy, trong tiểu thuyết có nói nữ chính cũng có thể nhìn thấy linh hồn nên khi thấy và nghe câu chuyện của Nguyễn San San xong liền thu nhận thằng bé mà nhờ vậy con đường của nữ chính mới tránh khỏi nhiều kiếp nạn và một mối tình ' tình người duyên ma' xảy ra nữa ấy chứ. Mà nam chính đó thuộc một gia tộc lánh đời tên gì ấy nhỉ - Thần Ức Minh, đúng chính là cái tên này. Kẻ này phải đặc biệt lưu ý, thế là 'vèo' và tên Thần Ức Minh cứ như vậy nằm gọn trong sổ lưu ý của Tử thần. Bỗng một suy nghĩ ' hơi ' bị đê tiện nảy ra trong đầu cô, cuộc sống này của cô hơi nhàm chán nhỉ? Vậy thì cứ lấy mấy tên nam chính làm trò tiêu khiển đi, và ở đâu đó quanh đây có năm kẻ bỗng nhiên lạnh sống lưng và đồng thời suy nghĩ ' Mĩ nhân nào nhớ tên ta chăng'. Và mỗ tử thần của nhà ta cũng không biết quyết định ngày hôm nay của mình đã làm cho cuộc sống hắc ám phía trước bị đảo lộn.

Nhìn hai kẻ, thật chất là hai con mèo đang ' lệ rơi ' đầy mặt, cô phiền chán phất tay. 'Phốc' hai con mèo thình lình xuất hiện trong phòng Bạch Dật, đúng lúc hắn đang thay đồ “ Ngoao~ ô” Hoàng Linh mắt lóe sáng nhìn cảnh đẹp trước mặt lòng không khỏi cảm tạ ân huệ mà Như Nhi ban cho, nếu Linh biết được cô chỉ muốn đuổi hai người đi nên mới quăn tới phòng hắn không biết đối phương sẽ có phản ứng gì đây ~(=0=)~.

Bạch Dật vì hai con mèo thình lình xuất hiện thì giật nãy mình, vội cầm quần áo bước vào nhà tắm, bình thường hắn sẽ ở trong phòng thay luôn bất quá bây giờ không được vì tổng quan hắn thấy ánh mắt hai con mèo này rất lạ. Đặc biết là con Bạch miêu kia, ánh mắt của nó làm hắn cảm giác ánh mắt của những nữ nhân ngoài kia, tuy buồn cười với suy nghĩ của mình nhưng trước mắt hắn thấy không được tự nhiên a~. “ Ngoao~ ô” con Bạch miêu lên tiếng, trong lòng không ngừng tiếc nuối { Mĩ nam sao chàng lại đi} (ToT)

---------

“ Cô chủ, đồ ăn chuẩn bị sẵn sàng” giọng nói của Bạch Dật từ dưới lầu vọng lên, cô liền thu hồi thần thức với Lạp Ảnh, rồi mới đi xuống lầu . Trên bàn ăn rất nhiều món và đa số toàn những món bồi bổ cơ thể, chẳng là hắn thấy cô hơi ốm đi nên hôm may mua rất nhiều đồ ăn để tẩm bổ cho cô, nếu lỡ sau này cô và hắn có con thì khi sinh ra cô sẽ rất vất vả (=///=). Bạch Dật luôn bị chính suy nghĩ của mình dọa ngây ngốc, hắn nghĩ gì thế này- hắn và cô chủ? Tuy cô chủ không được cưng chiều nhưng cũng là tiểu thư của tập đoàn Hàn thị người như hắn sợ với không tới. Hắn ngồi đối diện cô, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang. Cảm nhận được tầm nhìn của hắn cô hỏi “ Sao vậy?”, “ Không có gì” hắn mỉm cười ôn nhu. Cô nhìn hắn như vậy trong lòng càng khẳng định ' Mấy tên nam chủ toàn những kẻ bệnh', hắn mà được suy nghĩ này của cô chắc sẽ dở khóc dở cười lắm. Ăn xong thức ăn của Bạch Dật nấu, tuy là lâu cô chưa ăn đồ ăn của con người nhưng cô tổng cảm thấy đồ ăn hắn nấu rất được. Trong khi hắn thu dọn chén dĩa thì giọng nói lành lạnh của cô vang lên “ Cháo”, hắn khó hiểu nhìn cô. “ Thằng bé” cô lại nói, hắn cười rất ôn nhu “ Vâng tôi đã nấu sẵn” cô khó hiểu nhìn hắn sao hắn thích cười thế nhỉ. Cô quay mặt đi đến phòng hắn, khác hoàn toàn với phòng cô phòng của hắn lấy tông màu trắng làm chủ đạo. Một căn phòng bày trí rất đẹp đẽ và rất gọn gàng, rồi lại nhìn đến thằng bé “ Tỉnh” nhìn thằng bé đang sợ hãi nhìn cô, cô lại cảm thấy chẳng lẽ cô đáng sợ lắm sao. Vừa đúng lúc hắc cầm cháo bước vào thấy tình cảnh như vậy liền đến chỗ Bảo Thiên “ Cậu nhóc, chị gái này đã cứu em”, Bảo Thiên ngơ ngác nhìn cô thật lâu mới nói “ Cảm ơn chị“. Cô không nói gì thiệt ra cô không biết nói gì vì bản tính ' lời nói là kim cương' của mình nên cô rất ít nói chuyện với những vị thần khác nên bây giờ cô không biết kiếm gì để nói. Hắn nhìn thấy tình cảnh này liêng bắt chuyện với cậu bé, sau những câu nói dong dài của ' bảo mẫu' Bạch Dật rốt cuộc cậu bé cũng có thể nói chuyện bình thường được với cô và hắn. “ Thằng bé, phòng tôi” cô lạnh nhạt lên tiếng, Bảo Thiên thấy vậy lủi thủi chuẩn bị theo cô lên lầu thì nghe giọng nói của hắn “ Hay để thằng bé ở phòng tôi đi” dù sao thằng bé cũng là con trai không thể để những đứa con trai lại gần cô chủ với lại hai người chỉ cách nhau có 2, 3 tuổi thôi. Cô không nói gì chỉ là do mẹ thằng bé nhờ nên cô mới để thằng bé lên phòng mình thôi, lại nhìn sang con mèo đen thấy nó không có biểu hiện gì cô cũng không nói gì. Động tác hơi cứng ngắc ôm thằng bé vào lòng “ Từ hôm nay, nơi này sẽ là nhà của ngươi, ta sẽ là chị của ngươi”, Bảo Thiên đỏ mặt gật đầu “ Ân, chị Nhi”, ' Rắc, Bụp' bình dấm của người nào đó đã đổ, khuôn mắt tuy vẫn như vậy ôn nhu nếu nhìn kĩ thì trong mắt hắn đã vô cùng hắc. “ Ngoao { Sao ta cảm giác quanh đây có vị gì chua chua}” Bạch miêu lên tiếng lòng.

Cô xoay người đi lên lầu hai con mèo cũng theo sau lưng cô. “ Hài lòng” cô lên tiếng “ Ân” hai con mèo đáp lại , nếu không phải hai con mèo nào đó cứ lải nhải bên tai gì mà ' Phải cho thằng bé cảm giác đây là nhà ', ' Sau này ngươi phải là chị của nó' suốt thì cho dù có tử hình cô, cô cũng chẳng muốn làm hành động ngu ngốc đó của con người. Hai~ ai biểu cô là người có trách nhiệm chi. Hai~ cô lại thở dài, sao càng ngày cô càng thấy mình bắt đầu giống con người rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện