”Ha ha ha, lần này các ngươi vẫn không thể bắt ta , Lâm đội trưởng à “ gã điên cuồng
cười , vẻ mặt vặn vẹo nhìn Sở An Lâm. Nói xong gã liền tóm lấy cổ cô rồi đặt súng ngay đầu cô, tuy gã uy hiếp cô như vậy nhưng cô nhận ra rằng
gã đang sợ hãi, đơn giản tay gã đang run và lực đạo đặt trên cổ cô cũng
không mạnh lắm. Sở An Lâm lạnh lùng nhìn gã, hắn gặng giọng nói “ Lần
này ngươi không thoát được đâu, chúng tôi đã bao vây toàn bộ chỗ này,
chỉ cần ngươi thả cô gái ấy ra và đầu hàng chúng tôi sẽ giảm bớt tội cho ngươi”, mà nghe Sở An Lâm nói xong gã càng cười to hơn “Ngươi nghĩ ta
là đồ ngu ư, bao nhiêu mạng người chết trong tay ta, hôm nay ta còn giết chết tên công tử kia, ngươi nghĩ sẽ giảm bớt tội được sao”
Sở An Lâm trầm mặt không nói gì, cảm thấy mình nói đúng gã lại cười to hơn “ Ha ha, ta nói có gì sai. Mau chuẩn bị cho ta con đường thoát đi. Không thôi các ngươi lại nhặt thêm một cái xác nữa đấy” gã đe doạ Sở An Lâm , vẻ mặt Lcazh đen rồi, dám dùng cô để uy hiếp gã chán sống à? Lạp Ảnh ngồi cạnh bên Lcazh thấy áp suất không khí ngày càng thấp vội nhào vào lòng TuLa ~^3^~ , nhỏ nhõng nhẽo lên tiếng “ Thật lạnh nha Tu La~” , Tu La nghe vậy cũng phối hợp ôm chặt nhỏ hơn sủng nịch nói “ Đỡ hơn?” nhỏ sung sướng trả lời “ Ân~” rồi hôn nhẹ lên môi Tu La. May mà mọi người nhân cơ hội mà chạy đi hết Lạp Ảnh mới trắng trợn ăn đậu hủ của Tu La
'Giết hay không giết? Không giết hay giết?' Lcazh đang phân vân trong lòng không giết gã thì ức không chịu nổi mà giết gã sẽ mất đi thú vui của cô , thật khó lựa chọn mà. Còn cô đang làm con tin thì đang ung dung coi sổ sinh tử, bề ngoài thì nó như một quyển sách bình thường mà thôi. Mà hành động này rơi vào mắt mọi người ở đây thì khác nha
Gã biến thái: Sao ta cảm giác dường như mình bị coi khinh nhỉ?
An Lâm : trong tình huống này có thể bình tĩnh thì rất tốt nhưng bình tĩnh kiểu này có hơi quá -_-
Đặc nhiệm xung quanh : Ta đang nghi ngờ chỉ số thông minh của con tin
Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La : Đúng là phong cách của bảo bối/ tiểu tổ tông / đại nhân.
'A ' cô than khẽ một tiếng nhìn tuổi thọ của gã đang đếm ngược từng giây từng giây, nếu mắt cô không có vấn đề thì trong vòng một tiếng nữa gã sẽ chết. Hình như không đúng nha trong tiểu thuyết gã sẽ thoát khỏi đây rồi trốn ra nước ngoài phải 3,4 năm sau hắn mới bị bắt , vấn đề nằm ở đâu nha?
Gã bắt đầu đem cô lùi lại đằng sau, lòng tốt của cô bỗng nhiên nổi dậy “ Ngươi cứ đi đằng sau nữa là ngõ cụt đó, có một cánh cổng hướng 10h đó” . Gã biến thái nghe cô nói hơi ngu ngơ đáp lại “ A, cảm ơn“. Mọi người : -_-||| ai cho tui hỏi chuyện gì đang xảy ra đi.
Nghe theo lời cô gã theo hướng 10h mà đi , Sở An Lâm cùng 'mọi' người án binh bất động. Thiệt ra thì Lãnh Hàn Vũ đang ở sau bụi cây mà từ từ tiếp cận gã, còn Thần Ức Minh đang ở trên tầng lầu quan sát hết mọi thứ , mà Dương Tuấn Minh thì đang ở phòng bảo vệ dùng camera quan sát.
Còn 10' nữa là gã này die rõ ràng cô đã chỉ điểm đường đi nước bước cho hắn rõ ràng rồi nha, vậy hắn không phải chết trong tay đám người này, vậy là ai? Như chứng minh lời cô nói chỉ nghe ' Pằng' tiếng súng vang lên rồi sau đó là tiếng đau đớn của gã. Vì sao không bắn trúng cô ư? Không tránh được viên đạn bay với 'tốc độ tình yêu' kia, danh nghĩa Tử Thần này chắc cô đi tặng cho người khác .
Mọi người ở đây ai cũng giật mình trước sự việc bất thình lình này mà không để ý sự khác thường của cô, cô nhìn gã từ từ ngã xuống đất tay đang ôm ngực mặt trông có vẻ đau đớn, miệng còn có vết máu. “ Nha ngươi có sao không?” cô bất ngờ hỏi một câu đổi lại là vẻ mặt phức tạp của mọi người trừ ba kẻ nào đó ra.
Mọi người: Ngươi thử 'ăn' viên đạn đó đi coi thử có sao không? Mẹ ơi IQ của kẻ này rốt cuộc cao bao nhiêu vậy? Như hiểu được tiếng lòng của mọi người cô bỗng nói “ Nha, xin lỗi dường như ta nói nhầm” , “ khặc khặc... Ngươi đến lúc này cũng thú vị như vậy” gã nằm dưới đất khàn khàn lên tiếng, cô cũng gật đầu nói “ Ngươi sắp chết rồi mà hơi cũng còn dài chán” .
Mọi người: hai kẻ biến thái này đến lúc này còn nói lời đó sao?
“ Con nhóc ngươi muốn nghe chuyện xưa không?” Gã nhìn cô mà nói, cô ung dung đáp lại “ Chuyện xưa ta biết rất nhiều” rồi lại thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của gã cô đành nói tiếp “ bất quá nghe thêm cũng không chết ai”
Gã mỉm cười hiền từ nói “ Nha câu chuyện bắt đầu từ ngôi trường này cách đây 20 năm trước, lúc đó ta là một công tử tập đoàn giàu có ai cũng tới nịnh nọt ta nhưng tất cả đều biến mất khi tập đoàn của nhà ta bị khủng hoảng tài chính những ngày tháng địa ngục cũng từ đó bắt đầu hằng ngày ta đều bị đánh đập, bị hắt nước bẩn, họ ép ta giành ăn với một con chó, cướp của, đả thương người,.... Mà cha ta lúc đó vị tập đoàn phá sản đột quỵ mà chết mẹ ta thì thương tâm nên cũng đi theo khụ khụ... lúc đó bọn họ đã đến tìm ta, bọn họ cho ta uống khụ... khụ.. một viên thuốc nó khiến ta rất đau đớn nhưng mỗi khi giết người thì cơn đau lại dịu bớt lại” Sở An Lâm nghe vậy nôn nóng hỏi gã “ Vậy họ là ai?” , gã ho liên tục rồi nói “ Họ là.... bọn.....”
“Hết giờ” cô lạnh nhạt lên tiếng, mà lúc đó gã cũng đã tắt thở, Sở An Lâm nôn nóng lắc mạnh cổ gã “ Này ngươi phải nói hết chứ” . Cô thấy xác gã sáng lên rồi linh hồn tách ra với cơ thể, vẻ mặt gã buồn buồn với không cam lòng, cô lại đi tới bên gã giọng trêu cợt nói “ Ngươi có thể nói tiếp”, “ Hả ngươi.... ngươi“.
Sở An Lâm trầm mặt không nói gì, cảm thấy mình nói đúng gã lại cười to hơn “ Ha ha, ta nói có gì sai. Mau chuẩn bị cho ta con đường thoát đi. Không thôi các ngươi lại nhặt thêm một cái xác nữa đấy” gã đe doạ Sở An Lâm , vẻ mặt Lcazh đen rồi, dám dùng cô để uy hiếp gã chán sống à? Lạp Ảnh ngồi cạnh bên Lcazh thấy áp suất không khí ngày càng thấp vội nhào vào lòng TuLa ~^3^~ , nhỏ nhõng nhẽo lên tiếng “ Thật lạnh nha Tu La~” , Tu La nghe vậy cũng phối hợp ôm chặt nhỏ hơn sủng nịch nói “ Đỡ hơn?” nhỏ sung sướng trả lời “ Ân~” rồi hôn nhẹ lên môi Tu La. May mà mọi người nhân cơ hội mà chạy đi hết Lạp Ảnh mới trắng trợn ăn đậu hủ của Tu La
'Giết hay không giết? Không giết hay giết?' Lcazh đang phân vân trong lòng không giết gã thì ức không chịu nổi mà giết gã sẽ mất đi thú vui của cô , thật khó lựa chọn mà. Còn cô đang làm con tin thì đang ung dung coi sổ sinh tử, bề ngoài thì nó như một quyển sách bình thường mà thôi. Mà hành động này rơi vào mắt mọi người ở đây thì khác nha
Gã biến thái: Sao ta cảm giác dường như mình bị coi khinh nhỉ?
An Lâm : trong tình huống này có thể bình tĩnh thì rất tốt nhưng bình tĩnh kiểu này có hơi quá -_-
Đặc nhiệm xung quanh : Ta đang nghi ngờ chỉ số thông minh của con tin
Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La : Đúng là phong cách của bảo bối/ tiểu tổ tông / đại nhân.
'A ' cô than khẽ một tiếng nhìn tuổi thọ của gã đang đếm ngược từng giây từng giây, nếu mắt cô không có vấn đề thì trong vòng một tiếng nữa gã sẽ chết. Hình như không đúng nha trong tiểu thuyết gã sẽ thoát khỏi đây rồi trốn ra nước ngoài phải 3,4 năm sau hắn mới bị bắt , vấn đề nằm ở đâu nha?
Gã bắt đầu đem cô lùi lại đằng sau, lòng tốt của cô bỗng nhiên nổi dậy “ Ngươi cứ đi đằng sau nữa là ngõ cụt đó, có một cánh cổng hướng 10h đó” . Gã biến thái nghe cô nói hơi ngu ngơ đáp lại “ A, cảm ơn“. Mọi người : -_-||| ai cho tui hỏi chuyện gì đang xảy ra đi.
Nghe theo lời cô gã theo hướng 10h mà đi , Sở An Lâm cùng 'mọi' người án binh bất động. Thiệt ra thì Lãnh Hàn Vũ đang ở sau bụi cây mà từ từ tiếp cận gã, còn Thần Ức Minh đang ở trên tầng lầu quan sát hết mọi thứ , mà Dương Tuấn Minh thì đang ở phòng bảo vệ dùng camera quan sát.
Còn 10' nữa là gã này die rõ ràng cô đã chỉ điểm đường đi nước bước cho hắn rõ ràng rồi nha, vậy hắn không phải chết trong tay đám người này, vậy là ai? Như chứng minh lời cô nói chỉ nghe ' Pằng' tiếng súng vang lên rồi sau đó là tiếng đau đớn của gã. Vì sao không bắn trúng cô ư? Không tránh được viên đạn bay với 'tốc độ tình yêu' kia, danh nghĩa Tử Thần này chắc cô đi tặng cho người khác .
Mọi người ở đây ai cũng giật mình trước sự việc bất thình lình này mà không để ý sự khác thường của cô, cô nhìn gã từ từ ngã xuống đất tay đang ôm ngực mặt trông có vẻ đau đớn, miệng còn có vết máu. “ Nha ngươi có sao không?” cô bất ngờ hỏi một câu đổi lại là vẻ mặt phức tạp của mọi người trừ ba kẻ nào đó ra.
Mọi người: Ngươi thử 'ăn' viên đạn đó đi coi thử có sao không? Mẹ ơi IQ của kẻ này rốt cuộc cao bao nhiêu vậy? Như hiểu được tiếng lòng của mọi người cô bỗng nói “ Nha, xin lỗi dường như ta nói nhầm” , “ khặc khặc... Ngươi đến lúc này cũng thú vị như vậy” gã nằm dưới đất khàn khàn lên tiếng, cô cũng gật đầu nói “ Ngươi sắp chết rồi mà hơi cũng còn dài chán” .
Mọi người: hai kẻ biến thái này đến lúc này còn nói lời đó sao?
“ Con nhóc ngươi muốn nghe chuyện xưa không?” Gã nhìn cô mà nói, cô ung dung đáp lại “ Chuyện xưa ta biết rất nhiều” rồi lại thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của gã cô đành nói tiếp “ bất quá nghe thêm cũng không chết ai”
Gã mỉm cười hiền từ nói “ Nha câu chuyện bắt đầu từ ngôi trường này cách đây 20 năm trước, lúc đó ta là một công tử tập đoàn giàu có ai cũng tới nịnh nọt ta nhưng tất cả đều biến mất khi tập đoàn của nhà ta bị khủng hoảng tài chính những ngày tháng địa ngục cũng từ đó bắt đầu hằng ngày ta đều bị đánh đập, bị hắt nước bẩn, họ ép ta giành ăn với một con chó, cướp của, đả thương người,.... Mà cha ta lúc đó vị tập đoàn phá sản đột quỵ mà chết mẹ ta thì thương tâm nên cũng đi theo khụ khụ... lúc đó bọn họ đã đến tìm ta, bọn họ cho ta uống khụ... khụ.. một viên thuốc nó khiến ta rất đau đớn nhưng mỗi khi giết người thì cơn đau lại dịu bớt lại” Sở An Lâm nghe vậy nôn nóng hỏi gã “ Vậy họ là ai?” , gã ho liên tục rồi nói “ Họ là.... bọn.....”
“Hết giờ” cô lạnh nhạt lên tiếng, mà lúc đó gã cũng đã tắt thở, Sở An Lâm nôn nóng lắc mạnh cổ gã “ Này ngươi phải nói hết chứ” . Cô thấy xác gã sáng lên rồi linh hồn tách ra với cơ thể, vẻ mặt gã buồn buồn với không cam lòng, cô lại đi tới bên gã giọng trêu cợt nói “ Ngươi có thể nói tiếp”, “ Hả ngươi.... ngươi“.
Danh sách chương