Thượng đế dùng bảy ngày để sáng thế. Sau đó chúng ta có bảy ngày làm việc dài đằng đãng như bảy ngày sáng thế. Chiều thứ bảy, Đồng Đồng cầm di động của tôi gõ cửa phòng làm việc, nói là trợ lý Chử mời tôi đi uống trà chiều, ông ấy đã ngồi chờ sẵn ở tiệm cà phê của tòa nhà 39 tầng rồi. Tôi sửng sốt một chút, vớ cái gương ngắm mình một cái, nói với Đồng Đồng: “Em bảo chú ấy chờ một chút, chị trang điểm cái đã.”
Tiệm cà phê của tòa nhà 39 tầng ám chỉ cửa hiệu được mở ở ngoài phòng nghệ thuật trên tầng 15 của tòa nhà Song Tử, gọi là tiệm cà phê nhưng thực ra nó là một nhà hàng chuyên về trà đạo, ông chủ là một nghệ thuật gia, cái gì cũng bán trừ cà phê. Trợ lý Chử ngồi trên chiếc ghế dài làm bằng sợi tổng hợp ở tít sâu trong cửa tiệm, trước mặt ông ấy có ba trái chanh, một cái máy ép hoa quả hình thù kỳ quái, cùng với một quyển hướng dẫn sử dụng máy ép hoa quả, ông ấy ngồi đó vùi đầu khắc khổ nghiên cứu. Tôi đi tới, ông chủ chào đón: “Ây da, Phi Phi, thì ra đây là bạn của cô.” Nhanh chóng thu dọn máy ép hoa quả và quyển hướng dẫn sử dụng, mang ra hai ly nước chanh mát lành.
Tôi giải thích ngắn gọn: “Ông chủ chỗ này rất thích trêu chọc người khác.” Trợ lý Chử cười: “Nhìn cung cách đãi khách của cửa tiệm này là biết kinh doanh không phải là vì tiền, tôi nên bội phục mới phải.” Tôi và trợ lý Chử cùng nhau uống nước chanh một lát rồi hàn huyên về tình hình gần đây của Nhiếp Diệc, ông ấy kể gần đây Nhiếp thị đang tiến hành một loạt thí nghiệm cuối cùng trước khi tung loại thuốc mới ra thị trường, đang rất cần các cơ quan đơn vị giúp đỡ, phối hợp với nhiều bệnh viện và trường đại học, còn phải bảo đảm cho hơn một ngàn tình nguyện viên tham gia thử thuốc, cho nên quỹ thời gian của Nhiếp Diệc rất eo hẹp.
Trò chuyện về Nhiếp Diệc xong, chúng tôi im lặng vài giây, trợ lý Chử sắc mặt ngưng trọng, lại uống nước chanh 5 giây, lấy ra vài bức thư đặt trước mặt tôi, phong thư màu trắng, đã được mở ra rồi, nhìn có vẻ giống thư làm ăn kinh doanh. Tôi cầm lấy nhìn một cái, trên phong thư có mấy chữ được in theo thể chữ Tống, người nhận là Nhiếp Diệc ở viện nghiên cứu dược vật Thanh Hồ, không có đề nơi gửi. Trợ lý Chử giải thích: “Tất cả thư từ gửi đến công ty đều được ngầm hiểu là vì chuyện làm ăn, thư gửi cho Yee sẽ được phòng thư ký xem qua trước, sau đó sắp xếp theo mức độ quan trọng rồi mới trình lên cho cậu ấy.” “Xem qua?” Tôi nói đùa với ông ấy: “Chú đưa phong thư này cho tôi, chẳng lẽ đây là thư tình người ta viết cho ảnh?”
Trợ lý Chử cũng cười: “Nếu chỉ là thư tình thì không có việc gì,” ông ấy dừng một chút: “Lúc còn trẻ tôi làm thầy dạy tư cho Yee, bây giờ lại làm thư ký của cậu ấy, nói cho cùng thì nếu gạt công việc qua một bên, tôi cũng có thể xem là một nửa trưởng bối của Yee.” Ông ấy cân nhắc nói: “Chuyện này Yee nói không cần cho cô Nhiếp biết, bảo tôi trực tiếp xử lý bức thư. Nhưng tôi đã cân nhắc rất nhiều, cảm thấy nên cho cô biết mới thỏa đáng.” Ông ấy tỏ ý bảo tôi mở phong thư. Một tờ giấy A4 mỏng tang, vẫn là chữ thể Tống đánh máy, mới xẹt qua hai câu đầu đã nhác thấy tên tôi: “… Nhiếp Phi Phi tiểu thư rất giàu tinh thần mạo hiểm, tình trường phóng đãng sành sõi, sau khi đùa giỡn vứt bỏ bạn trai cũ, người vẫn còn đang buồn bã tổn thương vì sự ra đi của cô ta, ở nước Mỹ xa xôi, cô Nhiếp lại nhanh chóng tìm được mục tiêu kế tiếp. Cô Nhiếp là người tài cao gan lớn, mục tiêu cưa cẩm tiếp theo chính là giảng viên dạy nhiếp ảnh ở trường Y, Jacob Ivans tiên sinh. Ivans tiên sinh dù đã ngoài bốn mư tuổi, nhưng dáng dấp vẫn rất phong độ. Cô Nhiếp thủ đoạn phi thường, chưa tới nửa năm đã thành công can dự vào cuộc hôn nhân mỹ mãn của Ivans tiên sinh, khiến cho vị nhiếp ảnh gia này bỏ vợ từ con, mà con gái lớn của ông ấy chỉ hơn cô Nhiếp gần hai tuổi.
Sau khi cưa đổ vị thiên tài nhiếp ảnh đáng tuổi bố mình, con đường nhiếp ảnh của cô Nhiếp cực kì thuận lời, truyền thông tung hê cô ta tài hoa hơn người, nhưng nào có ai ngờ rằng phần lớn các tác phẩm của cô ta đều là do Ivans tiên sinh thực hiện thay? Lại có người tán thưởng, nói rằng cô ta là người trẻ nhất đoạt được giải vàng cuộc thi nhiếp ảnh tại Áo, nhưng mấy ai biết ban giám khảo năm ấy có đến ba người là bạn thân của Ivans tiên sinh? … Từ trước đến nay, đối tượng cưa cẩm của cô Nhiếp đều cùng một kiểu, cô ta chọn Nhiếp tiên sinh ngài, đại khái là vì ngài là một nhà sinh vật học thiên tài. Xưa nay cô Nhiếp rất cuồng mộ thiên tài, thủ đoạn dùng để cưa cẩm thiên tài thực khiến người ta nể phục, cô ta thích giả vờ là mình không thèm để ý, nhưng thực ra đều nằm trong kế hoạch, kỹ năng lạt mềm buộc chặt đã luyện tới cấp độ thượng thừa…” Tôi đọc khoảng ba phút. Gương mặt trợ lý Chử lộ vẻ xấu hổ: “Đến giờ đã nhận được ba bức thư thế này rồi, cô Nhiếp… cô thấy thế nào?”
Tôi nói: “Câu thứ ba trong đoạn thứ nhất của bức thư này có một lỗi chính tả.” Chỉ chỉ cho ông ấy thấy: “Chữ bốn mươi viết sai rồi.” Trợ lý Chử nói: “…Đưa cho cô xem không phải là để cô để ý chỗ này..” Tôi nói: “Màu sắc rất đẹp.”
Trợ lý Chử nói: “…” Bồi bàn mang hai cốc nước chanh mới, tôi nói: “Mấy bức thư này đều là thư nặc danh dùng để hãm hại người khác.” Trợ lý Chử đẩy mắt kiếng, một lúc lâu, nói: “Yee hoàn toàn không tỏ thái độ gì đối với chuyện này, mà tôi cũng không có thàh kiến gì với cô Nhiếp,” hai câu này chẳng qua chỉ là đưa chuyện, trợ lý Chử quả thật là một người tốt hiếm có khó tìm, thường xuyên mật báo động tĩnh của Nhiếp Diệc cho tôi biết, tôi tỏ ý bảo ông ấy nói tiếp. Ông ấy tiếp tục: “Nếu như mấy thông tin trong thư đều là sự thật thì xin mạn phép được nói một câu quá phận, có thể cô Nhiếp và Yee không hợp nhau đâu, hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ. Nếu đều là giả dối,” giọng nói lộ vẻ lo lắng: “Cô Nhiếp nên xem lại thử mình đã từng kết thù với ai, đề phòng trước lúc nào cũng tốt hơn.”
Tôi gật đầu nói được. Sau khi tiễn trợ lý Chử, tôi gọi điện thoại cho Khang Tố La, đôi ba câu thông báo chuyện thư ký của Nhiếp Diệc tới chơi, mang đến ba phong thư nặc danh màu sắc đẹp đẽ, lại chia sẻ nội dung của mấy bức thư nặc danh kia cho cô ấy nghe. Khang Tố La kinh ngạc: “Nghe nói cô em họ rắc rối của bồ đang ở nhà bồ, chắc là do nó làm quá?”
Tôi nói: “Mấy bức thư này đều được viết rất là văn hoa, còn dùng cả mấy câu thành ngữ thâm thuý nữa.” Cô ấy thở phào: “A, vậy chắc không phải nó làm đâu. Cậu nhớ lại coi thử còn có ai đáng ngờ không?” Tôi suy nghĩ ba giây đồng hồ, trả lời cô ấy: “Xin lỗi, nhưng mà mình không có gây thù chuốc oán với người ta nhiều lắm.”
Khang Tố La vặn to âm lượng: “Nhiếp Phi Phi, đến lúc này rồi bồ phải nghiêm túc với mình một chút chứ! Hơn nữa chuyện ở trường đại học chỉ có vài người biết rõ chân tướng, chắc chắn vụ thư nặc danh không phải là do người ngoài làm đâu.” Cô ấy gấp đến độ vặn to volumn lần nữa: “Nếu như hoàng thượng tin thật thì làm sao bây giờ? Bồ còn chưa kịp lên xe bông nữa mà.” Tôi dịch điện thoại ra một chút, nói: “Hoàng thượng anh minh, không dễ dàng tin lời dèm pha…” Cô ấy nhớn nhác: “Đường Thái Tông có anh minh hay không? Có yêu Ngụy Chinh hay không? Sau khi Ngụy Chinh chết, ông ta liền tin lời gièm pha, đào mộ Ngụy Chinh lên kia kìa…”
Tôi nói: “Có thể là do ông ta không yêu sâu đậm.” Cô ấy nghe xong tức đến nỗi muốn quẳng điện thoại: “Nhiếp Diệc kia vốn dĩ đâu có yêu bồ.” Dừng một chút, nhanh chóng bổ sung: “Mình không có ý đó, mình cảm thấy hoàng thượng chắc chắn là có hảo cảm với bồ, nhưng cũng vì có hảo cảm nên có thể anh ta sẽ càng muốn biết rõ thực hư câu chuyện kia, nếu tra được kết quả một cái thì, hic, thì sẽ có bao nhiêu hiểu lầm phát sinh đây…” Tôi trầm tư nói: “Bồ đã nói như vậy thì… phải đi giải thích mới được.”
Cô ấy thở dài: “Đúng đó, nhưng mà nói qua điện thoại không rõ ràng hết được đâu, cậu tìm thời gian thích rồi tâm sự trực tiếp với hoàng thượng nhé.” Đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, không điều tra thử ai viết thư nặc danh rồi tới tẩn cho một trận sao?” Tôi nhìn đám nhân viên đang bận rộn chạy ngược chạy xuôi trong phòng làm việc, chán chường nói: “Mẹ nó, giờ đang bận bù đầu đây, để chừng nào rảnh rồi tính.” Kết quả còn chưa kịp nghĩ ra cách giải thích với Nhiếp Diệc, tôi đã nhận được điện thoại của mẹ. Chuyện xảy ra vào 4 ngày sau đó, tôi vừa mới chịu hành xác trong 48 tiếng đồng hồ, đang uống sữa tươi chuẩn bị ngủ một giấc, Đồng Đồng đem di động tới.
Giọng nói của mẹ vô cùng uể oải: “Phi Phi, chị tranh thủ về nhà 2 ngày nhé, mẹ có chuyện quan trọng cần nói với chị.” Đã nhiều năm rồi mẹ không dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, cúp điện thoại xong tôi liền tìm Đồng Đồng lấy chìa khóa xe, cô ấy nhìn tôi một hồi: “Chị Phi Phi, chị như vậy không lái xe được đâu, để đó em chở cho.” Về đến nhà vào đúng giờ ăn cơm, nhưng tôi thấy chú Trần lái xe ra cổng, mẹ tôi hạ kính xe, thần sắc ngưng trọng nhìn tôi, hồi lâu mới thở dài nói: “Lên xe đi, dì chị đưa Tĩnh Tĩnh đến nhà họ Nhiếp rồi, nhà bên đó vừa gọi điện tới, chúng ta qua đó xem thử.”
Tôi không phản ứng kịp: “Nhà họ Nhiếp nào ạ?” Chờ tôi lên xe mẹ nói: “Nhà Nhiếp Diệc.” Tôi uống hết nửa chai nước, nghi ngờ hỏi: “Sao dì với Nhuế Tĩnh lại tới nhà Nhiếp Diệc ạ?” Mẹ tôi im lặng hơn nửa ngày, lúc mở miệng, giọng đã khàn khàn: “Ba ngày trước, Nhuế Tĩnh và Nhiếp Diệc xảy ra chuyện. Tĩnh Tĩnh gặp chuyện ở chỗ mình, mẹ phải báo cho mẹ con bé biết. Sau khi biết chuyện, dì con bắt xe đêm chạy một mạch đến đây, có người nói trưa hôm trước, dì con dẫn Nhuế Tĩnh đến nhà họ Nhiếp,” mẹ tôi xoa xoa huyệt Thái Dương: “Vốn dĩ định chờ cho đến khi Nhiếp Diệc trở về để làm rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ dì con lại đột nhiên đưa Nhuế Tĩnh tới nhà bên kia.”
Tôi ngẩn người: “Mẹ nói là… Nhiếp Diệc và Nhuế Tĩnh? Bọn họ có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Mẹ tôi ngừng một lúc mới mói: “Nhiếp Diệc bị bệnh, xế chiều hôm trước Nhuế Tĩnh đi đưa thuốc cho nó, qua ngày hôm sau mới về, về rồi cứ khóc mãi, Nhiếp Diệc cho nó một tờ chi phiếu rất lớn.” Tôi lặp lại những lời này trong đầu ba lần, tôi nói: “Nhiếp Diệc đã từng gặp Nhuế Tĩnh một lần… Anh ấy bị bệnh? Sao con lại không biết chuyện này, sao Nhuế Tĩnh lại đi đưa thuốc cho anh ấy? Mẹ nói bọn họ…” Cuối cùng tôi cũng phản ứng kịp, tôi nói: “Chuyện này quá hoang đường.”
Mẹ cho tôi hai phút để tiêu hóa thông tin, đoạn nói: “Sau khi biết chuyện từ chỗ Nhuế Tĩnh, mẹ liền gọi điện cho Nhiếp Diệc ngay lập tức, nhưng lại không liên lạc được với nó, thư ký của nó bảo là có đôi khi nó lại đột nhiên mất tích, nhiều phần là đã đi tham gia một hạng mục bảo mật nào đó rồi, trong thời gian này không thể nào liên lạc với nó được, cũng không biết tới khi nào nó mới trở về.” Mẹ tôi thở dài: “Mẹ không tin Nhiếp Diệc làm mấy chuyện như vậy, nhưng mặc dù Tĩnh Tĩnh hay gây sự, nhưng cũng chưa đến nỗi lấy sự trong sạch ra mình ra đùa giỡn, tại sao Nhiếp Diệc lại đưa cho nó tờ chi phiếu lớn như vậy, điểm này làm mẹ rất nghi ngờ.” Tôi trầm mặc giây, kiên trì nói: “Chuyện này quá nực cười.”
Mẹ cầm tay tôi, nhẹ giọng nói: “Có thể là chúng ta đã nhìn lầm Nhiếp Diệc rồi, cũng có thể là Nhuế Tĩnh nói láo, muốn biết chân tướng ra làm sao thì chúng ta phải đi đối chứng rồi mới đoán định được. Mẹ luôn tự hỏi có nên cho chị biết chuyện này hay không, chị có bị tổn thương hay không. Trưởng thành là chuyện mà mỗi người phải tự mình làm lấy, có rất nhiều chuyện khó khăn xảy ra trong đời phải nhưng mình phải trải qua, phải chấp nhận.” Mẹ dừng một chút: “Nhưng nếu như chị không muốn đối mặt thì cứ xuống xe ngay bây giờ, mẹ sẽ không cản chị.” Tôi một tay được mẹ nắm, một tay thử gọi điện cho Nhiếp Diệc, ống nghe quả nhiên chỉ truyền ra lời thông báo thuê bao tạm thời không liên lạc được. Tôi để di động qua một bên, lần tìm một lon soda, gẩy nắp ra uống một ngụm lớn, dòng nước lạnh lẽo trượt xuống, huyệt Thái Dương đau âm ỷ. Ánh mắt me tỏ vẻ lo lắng, nói: “Lão Trần, chú quay đầu xe đi, chúng ta cứ về nhà trước đã.”
Tôi ngăn mẹ, xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhức nhối, nói: “Không sao đâu, nhờ chú Trần lái nhanh một chút, đi sớm về sớm.” Hơn hai giờ sau chúng tôi đến Nhiếp gia, sau cơn mưa thu, khuôn viên nhà họ Nhiếp trở nên ảm đạm, giống như một bức vẽ công bút (*) an tĩnh tối màu. (Lối vẽ tỉ mỉ, tinh vi)
Ẩn dưới màu sắc ảm đảm đạm đó, phòng tiếp khách nhà họ Nhiếp toát lên một bầu không khí kì lạ, người ngồi ở ghế chủ tọa chính là bà nội Nhiếp Diệc, ngồi bên cạnh là dì tôi, bà Phùng Vận Phương, Phùng phu nhân đang nhàn nhã uống trà chiều, tiếp đó là Nhuế Tĩnh không trang điểm, đang ngồi cúi đầu sụp mắt. Quản gia dẫn chúng tôi đến phòng khách, bà nội đang cúi đầu dùng trà, còn dì Phùng nhìn thấy mẹ con tôi, sửng sốt hai giây, lên giọng nói: “Tôi còn nghĩ bà Nhiếp đây là đang chờ ai, thì ra là chờ em họ tôi, cũng tốt, đã đến đông đủ rồi thì nhà hai người cũng nên cho tôi một câu trả lời đi thôi.” Bà nội sắc mặt lạnh lùng, căn bản không thèm để ý tới dì Phùng, ngẩng đầu khỏi chén trà nhìn về phía mẹ tôi ngồi: “Trịnh phu nhân tới thật đúng lúc, vị chị họ của này của cháu đã ngồi ở nhà chúng ta gần 4 tiếng đồng hồ rồi, cứ một mực khẳng định cháu ta khi dễ con gái cô ta, bắt nó phải chịu trách nhiệm.” Giễu cợt nói: “Thật không ngờ lại có một ngày thằng Diệc dính dáng tới loại chuyện thế này, chị họ cháu chắc bị điên không nhẹ, phiền cháu mang cô ta về, khách khứa dạng này, nhà họ Nhiếp ta tiếp không nổi.”
Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, mẹ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, dì Phùng đã đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Tôi điên không nhẹ? Cháu bà đã ức hiếp con gái tôi mà còn muốn bỏ ngỏ như vậy sao? Ai mới xứng với con gái tôi? Tôi cho bà biết, cháu bà vốn không có cửa đâu!” Ngày trước, dì Phùng nổi tiếng xinh đẹp nhưng chua ngoa, hôm nay gương mặt bà đã không còn được mỹ lệ như xưa, nhưng cái tính chua ngoa lại tăng gấp ba lần. Người giúp việc bưng thêm trà, vì có cho thêm sữa nên mẹ tôi chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống, hướng về phía dì Phùng trấn an: “Chị à, chị đợi lâu như vậy chắc cũng đã mệt rồi, hay là chúng ta quay về trước đi, chắc là chuyện này có một chút hiểu lầm…”
Nói còn chưa dứt lời thì đã bị dì Phùng cắt ngang: “Hiểu lầm? Tĩnh Tĩnh xảy ra chuyện ở chỗ cô, cô đã không biết tự mình xấu hổ mà còn nói tôi hiểu lầm? Đương nhiên là cô hy vọng có hiểu lầm rồi, tốt nhất là thiên hạ thái bình, không có chuyện gì phát sinh hết, như vậy con gái cô liền có cơ hội gả vào danh gia vọng tộc, cô liền có thể mẫu bằng nữ quý!” Bà ấy tấm tắc: “Trịnh Đan Trì, đã bao nhiêu năm, bây giờ cô cũng đã già, dáng cũng đã phì rồi, nhưng bản tính chuộng hư vinh thì lại không thay đổi chút nào nhỉ?” Mẹ tôi im lặng hai giây rồi nói: “Chị, tôi sẽ châm chước chuyện chị ăn nói quá đáng là vì chị đang tức giận.” Dì Phùng cười nhạt: “Năm đó cô có lỗi với tôi là vì mẹ cô đã làm không ít chuyện mờ ám để cô có thể lấy được Nhiếp Côn Tư? Hôm nay con rể cô lại có lỗi với con gái tôi vì cô khư khư muốn giữ lại rể hiền, tính tình cô với mẹ cô quả là từ một khuôn đúc ra!”
Câu này quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, mẹ tôi day ấn đường nói: “Phùng Vận Phương, chị ăn nói cho đàng hoàng chút.” Dì Phùng còn muốn lên tiếng nhưng bà nội đã đặt chén trà xuống bàn, thản nhiên nói: “Xem ra Phùng phu nhân ý chí kiên định, Trịnh phu nhân cũng không khuyên giải nổi, ta đây cũng chỉ giỏi tiên lễ hậu binh (*), cô chọn đi, tự mình đi ra ngoài, hay là để tôi cho người tới kéo cô ra ngoài?” (* trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến vũ lực)
Dì Phùng lập tức trợn mắt: “Rõ ràng là muốn ỷ thế hiếp người! Cháu bà đã khi dễ con gái tôi thì đừng hòng nghĩ tới chuyện lấy mấy tấm chi phiếu rách kia để mà giải quyết, cũng đừng hòng đuổi tôi ra ngoài, nếu dám đẩy tôi ra khỏi cánh cửa này, tôi cam đoan ngày mai cả gia đình nhà họ Nhiếp sẽ được lên báo! Con gái tôi đã bị khi dễ tới thành ra như vậy, sau này nó không có tương lai, không có mặt mũi nhìn người ta nữa rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, mấy người đừng mơ đuổi tôi đi là có thể kết thúc được chuyện này!” Mẹ tôi ngẩn người, tôi cũng vậy, còn bà nội thì trầm mặc một lúc lâu, bưng chén trà Tân Thiêm uống một ngụm, bỗng nhiên gọi tên tôi: “Phi Phi, tới nãy giờ rồi mà sao không nói gì?” Tôi nói: “Dạ đang chờ các trưởng bối nói chuyện trước đã ạ.”
Khóe miệng bà hơi nhếch lên: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.” Dì Phùng cười cợt: “Nhà họ Nhiếp quả là có gia giáo, trưởng bối đang nói chuyện mà cũng cho phép tụi nít ranh xen mồm vào à?” Bà nội mắt điếc tai ngơ, không nhanh không chậm lấy nắp chén gạt lá trà, ánh mắt rơi lên người tôi. Quản gia mang một chén hồng trà không sữa tới, me tôi ngồi yên một chỗ chậm rãi dùng, cũng không lên tiếng. Tôi nhìn về phía Nhuế Tĩnh, nó bị khí thế của dì lấn át đến độ mất đi cảm giác tồn tại. Trong căn phòng này, tôi chỉ có thể nói chuyện với nó.
Giúp việc bưng nước đá tới, tôi uống hơn nửa cốc để nâng cao tinh thần, hỏi Nhuế Tĩnh: “Thực ra tôi rất tò mò, nhỏ nói Nhiếp Diệc khi dễ nhỏ, nhưng anh ấy vốn đâu có thân quen gì với nhỏ, sao khi dễ nhỏ được? Nhỏ nói tôi nghe xem nào.” Nhuế Tĩnh ngẩng đầu nhìn mẹ nó. Tôi nói: “Chuyện này dì Phùng đâu thể giúp nhỏ, nhỏ tự nhớ lại đi, tôi có thời gian, nhỏ cứ từ từ suy nghĩ, từ từ nói.”
Dì Phùng cười gằn: “Nhiếp Phi Phi, em mày đã ra nông nỗi này mà mày con bắt nó nhớ lại? Ngon quá ha, còn chưa bước chân vào nhà họ Nhiếp mà đã giúp bọn họ ăn hiếp em mày….” Nhuế Tĩnh chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên cắt lời mẹ nó, ngẩng đầu đối diện với tôi: “Chị kêu tôi nhớ lại cái gì? Đơn giản là Nhiếp Diệc anh ta khi dễ tôi!” Tôi dựa vào ghế sofa, nói: “Anh ấy đâu có biết nhỏ.”
Nó nắm chặt tay: “Anh ta biết tôi! Nếu anh ta không biết tôi thì hôm đó đã không mở cửa cho tôi vào!” Tôi nhìn nó. Nó càng thêm hăng hái: “Chị kiếm chuyện với tôi, không muốn chở tôi về, anh ta đã để cho tôi một gian phòng ở hội quán Hồng Diệp, tôi muốn cảm ơn anh ta cho nên mới tới phòng làm việc tìm chị Đồng Đồng, lấy điện thoại của chị gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta nhắn lại là mình đang bị bệnh, đang ở nhà nghỉ ngơi, tôi liền mua thuốc đến thăm anh ta.
Tôi nói: “Nhỏ khiến anh ấy ngộ nhận là tôi gửi tin nhắn cho ảnh?” Nó chống chế: “Vậy thì sao, anh ấy nhìn thấy tôi liền mở cửa cho tôi!” Nó giả bộ khóc lóc nhưng giọng nói lại càng lộ vẻ đắc ý, trên mặt cũng không có chút đau khổ sợ hãi nào, câu chuyện mà nó kể cũng ảo vô cùng tận: “Căn phòng tối đen… Tôi đã phản kháng, cũng đã khóc lóc, nhưng anh ta lại đang hồ đồ, cũng có thể anh ta vốn là…. Anh ta không buông tôi ra. Sau đó anh ta đưa cho tôi hai tờ chi phiếu để bồi thường, mặc dù bình thường tôi luôn thể hiện là mình cá tính, nhưng tôi không phải là loại con gái đó.” Nó nói như đinh đóng cột: “Tôi mới có 19 tuổi, là anh ta khi dễ tôi, anh ta phải có trách nhiệm với tôi!”
Phòng tiếp khách nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thời gian tí tách chậm rãi phát ra từ chiếc đồng hồ cổ. Thời gian như có tiết tấu, chảy xuôi. Tôi nói: “Hết rồi?” Nó cẩn thận nghiêng đầu quan sát thần sắc tôi, có chút nghi hoặc, miễn cưỡng gật đầu.
Tôi nói: “À.” Nó hơi hoảng hốt, hàm hồ hỏi tôi: “Chị, chị không tin?” Tôi nói: “Không tin.”
Nó cắn môi, ba giây sau mới lên tiếng: “Tôi không nói dối, tôi không thể nào lấy sự trong sạch của mình ra đùa giỡn để hãm hại Nhiếp Diệc.” Tôi nói: “Đừng khiêm tốn quá, cô em có khả năng làm được đó.” Khóe môi nó run rẩy, đứng phắt dậy lớn tiếng nói: “Chị ghen tị với tôi, ghen tị tôi trẻ trung xinh đẹp hơn chị, ghen tị tôi và Nhiếp Diệc…”
Chiếc ly thủy tinh “keng” một tiếng tiếp xúc thân mật với mặt bàn, tiếng động lớn đến nỗi huyệt Thái Dương của tôi cũng đau nhức. Chiếc ly vỡ ra thành mấy mảnh, nước lênh láng mặt bàn, người giúp việc nhanh chóng chạy tới lau dọn, tôi lau khô mấy giọt nước dính trên mu bàn tay, hỏi Nhuế Tĩnh: “Nhỏ vừa nói cái gì ý nhỉ? Ngại quá lúc nãy trượt tay.” Mặt nó hiện lên vẻ kinh hoàng, lui về sau một bước, chân đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã phịch xuống ghế sofa, dì Phùng nhanh tay lẹ mắt hơi nhổm dậy đỡ lấy nó. Tôi nói: “Nhiếp Diệc chẳng làm gì cả, mấy người muốn anh ấy chịu trách nhiệm cái gì đây?”
Mặt dì Phùng tái xanh: “Trịnh Đan Trì, cô nuôi dạy con cái giỏi thật đấy, chi phiếu còn đặt ở trên bàn mà vẫn có thể đổi trắng thay đen, chỉ một câu nói mà đã gạt hết tội lỗi của thằng chồng chưa cưới của nó? Gấp đến độ muốn gả vào nhà họ Nhiếp làm bà Nhiếp liền sao? Con gái tôi vẫn chưa chết đâu, con gái tôi còn sống ngày nào, cô cũng đừng mong con mình bước chân vào nhà họ Nhiếp thuận lợi nhé! Nhiếp Diệc đã có gan khi dễ con gái tôi mà còn muốn gạt con gái tôi qua một bên để đi lấy kẻ khác? Đừng có mơ, ngoài con gái tôi ra, Nhiếp Diệc đừng hòng lấy ai khác!” Bà nội tỏ vẻ không thể tin nổi: “Con gái cô, gả vào nhà họ Nhiếp chúng ta?” Mẹ tôi liền bình tĩnh lại nhiều.
Lúc còn trẻ dì Phùng tự phụ vì dung nhan mỹ mạo của mình, một lòng muốn làm dâu gia đình quyền quý, cuối cùng lại không thể như nguyện, vẫn tự coi đó là một chuyện đáng tiếc, đến bây giờ vẫn nuôi hy vọng đó. Sau khi sinh được hai đứa con gái, chí hướng cả đời là muốn lần lượt gả hai đứa nó cho đại gia, nghe nói Nhuế Tĩnh và Nhiếp Diệc phát sinh quan hệ, bà ấy hành động như vậy thật ra cũng không hề khó hiểu. Tôi xoa huyệt Thái Dương nói với bà ấy: “Dì à, dì đừng có phát cáu với mẹ tôi, mẹ tôi trời sinh tính tình vốn thiện lương, bà ấy lại là một nhà thơ, dì làm mẹ tôi sợ rồi ấy, dì có điều chi bất mãn thì cứ trực tiếp giáo huấn tôi.” Dì Phùng híp mắt nhìn tôi: “Tốt lắm, nếu mày muốn làm chủ thì hãy giải quyết chuyện này cho em mày, mày không quản được vị hôn phu của mày, để thằng đó khi dễ em họ mày, khiến em họ mày nửa đời sau không có cách nào nhìn mặt người khác nữa, nếu có chút lương tâm thì mày nên nhường lại hôn phu của mày đi.”
Tôi nói: “Chuyện này hơi khó.” Bà ta phát hỏi nói: “Khó cái gì?” Đột nhiên cười nhạt: “Năm đó em mày tính tình đâu có giống mày, mày chủ động quyến rũ thầy giáo,” mẹ tôi lập tức ngẩng đầu: “Phùng Vận Phương!” Dì Phùng dương dương tự đắc: “Phi Phi, mày phá hoại gia đình thầy mày, thầy mày không cưới mày là chuyện đương nhiên, nhưng em mày đã bị hôn phu của mày khi dễ, nó không hề cầu xin Nhiếp Diệc thế này thế kia với nó, đương nhiên là Nhiếp Diệc muốn kết hôn với nó rồi!”
Bà nội kinh ngạc nhìn tôi. Dì Phùng nhìn về phía bà nội, che miệng nói: “Ơ? Có phải tôi đã lỡ lời nói cái gì đó rồi chăng? Hóa ra bà Nhiếp còn chưa biết chuyện này à? Bà ta cười giả lả: “Cái đứa sắp về làm dâu nhà này không có giống như em họ nó đâu ạ, nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng thực ra, chẹp chẹp chẹp chẹp~~~” Mẹ tôi tức giận đến run người, đưa tay kéo tôi đứng lên: “Phùng Vận Phương, tôi kính trọng dượng đối nhân xử thế chính trực thành thật, cho nên mới coi mấy người là bà con thân thích, gọi cô một tiếng chị họ, nhà chúng tôi không có lỗi gì với cô và con gái cô hết, tất cả là do mấy người khinh người quá đáng, giao tình giữa hai nhà chấm dứt tại đây, từ nay về sau nhà họ Nhiếp chúng tôi và nhà họ Nhuế mấy người cả đời không qua lại với nhau nữa!” Nói xong nhìn về phía bà nội: “Cho tới bây giờ con gái của cháu đối nhân xử thế rất minh bạch đàng hoàng, có tin nó hay không là tùy bà Nhiếp, ở đây đã không còn chuyện gì liên quan tới mẹ con cháu rồi, thứ lỗi cho chúng cháu cáo từ!”
Không ngờ là mẹ tôi lại tức giận đến thế, mặc dù theo tôi thì chuyện này còn lâu mới giải quyết xong, nhưng mẹ tôi đã xách giỏ chuẩn bị rời đi, tôi cũng liền xách túi đứng lên đi theo mẹ. Không ngờ dì Phùng nhanh tay nhanh chân chạy hai ba bước tới chắn ở cửa phòng khách: “Còn muốn chạy? Chưa cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì đừng ai nghĩ tới chuyện trốn tránh!” Mẹ tôi nói: “Còn cái gì để mà nói nữa?”
Dì Phùng nói: “Cam đoan rằng con gái cô không lấy Nhiếp Diệc!” Mẹ tôi nói: “Phùng Vận Phương, cô đừng có cãi bướng nữa!” Kéo tôi đi ngay lập tức. Dì Phương đột nhiên biến sắc, nhanh chóng túm lấy tay áo tôi: “Nhà mấy người có tiền có quyền nên ỷ thế hiếp đáp nhà chúng tôi bần hàn có phải không, mấy người mà đi thì chính là muốn bức tử mẹ con nhà chúng tôi!”
Tôi cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã sắp đến cực hạn, thật sự là nhiều năm qua chưa từng gặp phải chuyện máu chó như thế này, lại không thể đánh bà ta, lúc đó tôi có chút sững sờ, không biết nên xử lý như thế nào. Bà ấy lôi lôi kéo kéo khiến tôi đi không được, đành phải đẩy tay bà ta ra, tôi nói: “Bà Phùng, bà nhường chúng tôi một chút đi.” Tay áo vừa được buông lỏng, bà ta đã dễ dàng nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng có nghĩ tới chuyện bỏ đi!” Tôi nói: “Bà Phùng, bà đây là vi lão bất tôn (*).”
(* đã có tuổi nhưng lại không có cách xử sự đúng mực.) Bà ta ưỡn ngực: “Mày dám động tay động chân với trưởng bối không?” Tôi bị bà ta chọc cho phì cười, chỉ dùng một động tác đơn giản đã ép bà ta vào ghế sofa, bẻ ngoặc hai tay của bà ta ra phía sau, Nhuế Tĩnh nhanh chân chạy qua giúp mẹ nó, tôi buông tay đẩy bà Phùng vào người nó, hai mẹ con lảo đảo vài bước trên tấm thảm. Cảm thấy nếu bà Phùng đứng vững lại thì sẽ gây chuyện nữa nên tôi bèn xoay người đi theo mẹ tôi ra ngoài.
Mơ hồ nghe thấy tiếng chửi bậy của bà ta từ phía sau lưng, nào là cái đồ con cháu gì gì đó, nhà họ Nhiếp gì gì đó, con dâu nhà mấy người dám vô lễ với trưởng bối gì gì đó. Trong phòng hồ nháo một trận, mà cây khổng tước ngoài hiên lại đang dẫn dụ mấy con bướm thu nhàn nhã..
Tiệm cà phê của tòa nhà 39 tầng ám chỉ cửa hiệu được mở ở ngoài phòng nghệ thuật trên tầng 15 của tòa nhà Song Tử, gọi là tiệm cà phê nhưng thực ra nó là một nhà hàng chuyên về trà đạo, ông chủ là một nghệ thuật gia, cái gì cũng bán trừ cà phê. Trợ lý Chử ngồi trên chiếc ghế dài làm bằng sợi tổng hợp ở tít sâu trong cửa tiệm, trước mặt ông ấy có ba trái chanh, một cái máy ép hoa quả hình thù kỳ quái, cùng với một quyển hướng dẫn sử dụng máy ép hoa quả, ông ấy ngồi đó vùi đầu khắc khổ nghiên cứu. Tôi đi tới, ông chủ chào đón: “Ây da, Phi Phi, thì ra đây là bạn của cô.” Nhanh chóng thu dọn máy ép hoa quả và quyển hướng dẫn sử dụng, mang ra hai ly nước chanh mát lành.
Tôi giải thích ngắn gọn: “Ông chủ chỗ này rất thích trêu chọc người khác.” Trợ lý Chử cười: “Nhìn cung cách đãi khách của cửa tiệm này là biết kinh doanh không phải là vì tiền, tôi nên bội phục mới phải.” Tôi và trợ lý Chử cùng nhau uống nước chanh một lát rồi hàn huyên về tình hình gần đây của Nhiếp Diệc, ông ấy kể gần đây Nhiếp thị đang tiến hành một loạt thí nghiệm cuối cùng trước khi tung loại thuốc mới ra thị trường, đang rất cần các cơ quan đơn vị giúp đỡ, phối hợp với nhiều bệnh viện và trường đại học, còn phải bảo đảm cho hơn một ngàn tình nguyện viên tham gia thử thuốc, cho nên quỹ thời gian của Nhiếp Diệc rất eo hẹp.
Trò chuyện về Nhiếp Diệc xong, chúng tôi im lặng vài giây, trợ lý Chử sắc mặt ngưng trọng, lại uống nước chanh 5 giây, lấy ra vài bức thư đặt trước mặt tôi, phong thư màu trắng, đã được mở ra rồi, nhìn có vẻ giống thư làm ăn kinh doanh. Tôi cầm lấy nhìn một cái, trên phong thư có mấy chữ được in theo thể chữ Tống, người nhận là Nhiếp Diệc ở viện nghiên cứu dược vật Thanh Hồ, không có đề nơi gửi. Trợ lý Chử giải thích: “Tất cả thư từ gửi đến công ty đều được ngầm hiểu là vì chuyện làm ăn, thư gửi cho Yee sẽ được phòng thư ký xem qua trước, sau đó sắp xếp theo mức độ quan trọng rồi mới trình lên cho cậu ấy.” “Xem qua?” Tôi nói đùa với ông ấy: “Chú đưa phong thư này cho tôi, chẳng lẽ đây là thư tình người ta viết cho ảnh?”
Trợ lý Chử cũng cười: “Nếu chỉ là thư tình thì không có việc gì,” ông ấy dừng một chút: “Lúc còn trẻ tôi làm thầy dạy tư cho Yee, bây giờ lại làm thư ký của cậu ấy, nói cho cùng thì nếu gạt công việc qua một bên, tôi cũng có thể xem là một nửa trưởng bối của Yee.” Ông ấy cân nhắc nói: “Chuyện này Yee nói không cần cho cô Nhiếp biết, bảo tôi trực tiếp xử lý bức thư. Nhưng tôi đã cân nhắc rất nhiều, cảm thấy nên cho cô biết mới thỏa đáng.” Ông ấy tỏ ý bảo tôi mở phong thư. Một tờ giấy A4 mỏng tang, vẫn là chữ thể Tống đánh máy, mới xẹt qua hai câu đầu đã nhác thấy tên tôi: “… Nhiếp Phi Phi tiểu thư rất giàu tinh thần mạo hiểm, tình trường phóng đãng sành sõi, sau khi đùa giỡn vứt bỏ bạn trai cũ, người vẫn còn đang buồn bã tổn thương vì sự ra đi của cô ta, ở nước Mỹ xa xôi, cô Nhiếp lại nhanh chóng tìm được mục tiêu kế tiếp. Cô Nhiếp là người tài cao gan lớn, mục tiêu cưa cẩm tiếp theo chính là giảng viên dạy nhiếp ảnh ở trường Y, Jacob Ivans tiên sinh. Ivans tiên sinh dù đã ngoài bốn mư tuổi, nhưng dáng dấp vẫn rất phong độ. Cô Nhiếp thủ đoạn phi thường, chưa tới nửa năm đã thành công can dự vào cuộc hôn nhân mỹ mãn của Ivans tiên sinh, khiến cho vị nhiếp ảnh gia này bỏ vợ từ con, mà con gái lớn của ông ấy chỉ hơn cô Nhiếp gần hai tuổi.
Sau khi cưa đổ vị thiên tài nhiếp ảnh đáng tuổi bố mình, con đường nhiếp ảnh của cô Nhiếp cực kì thuận lời, truyền thông tung hê cô ta tài hoa hơn người, nhưng nào có ai ngờ rằng phần lớn các tác phẩm của cô ta đều là do Ivans tiên sinh thực hiện thay? Lại có người tán thưởng, nói rằng cô ta là người trẻ nhất đoạt được giải vàng cuộc thi nhiếp ảnh tại Áo, nhưng mấy ai biết ban giám khảo năm ấy có đến ba người là bạn thân của Ivans tiên sinh? … Từ trước đến nay, đối tượng cưa cẩm của cô Nhiếp đều cùng một kiểu, cô ta chọn Nhiếp tiên sinh ngài, đại khái là vì ngài là một nhà sinh vật học thiên tài. Xưa nay cô Nhiếp rất cuồng mộ thiên tài, thủ đoạn dùng để cưa cẩm thiên tài thực khiến người ta nể phục, cô ta thích giả vờ là mình không thèm để ý, nhưng thực ra đều nằm trong kế hoạch, kỹ năng lạt mềm buộc chặt đã luyện tới cấp độ thượng thừa…” Tôi đọc khoảng ba phút. Gương mặt trợ lý Chử lộ vẻ xấu hổ: “Đến giờ đã nhận được ba bức thư thế này rồi, cô Nhiếp… cô thấy thế nào?”
Tôi nói: “Câu thứ ba trong đoạn thứ nhất của bức thư này có một lỗi chính tả.” Chỉ chỉ cho ông ấy thấy: “Chữ bốn mươi viết sai rồi.” Trợ lý Chử nói: “…Đưa cho cô xem không phải là để cô để ý chỗ này..” Tôi nói: “Màu sắc rất đẹp.”
Trợ lý Chử nói: “…” Bồi bàn mang hai cốc nước chanh mới, tôi nói: “Mấy bức thư này đều là thư nặc danh dùng để hãm hại người khác.” Trợ lý Chử đẩy mắt kiếng, một lúc lâu, nói: “Yee hoàn toàn không tỏ thái độ gì đối với chuyện này, mà tôi cũng không có thàh kiến gì với cô Nhiếp,” hai câu này chẳng qua chỉ là đưa chuyện, trợ lý Chử quả thật là một người tốt hiếm có khó tìm, thường xuyên mật báo động tĩnh của Nhiếp Diệc cho tôi biết, tôi tỏ ý bảo ông ấy nói tiếp. Ông ấy tiếp tục: “Nếu như mấy thông tin trong thư đều là sự thật thì xin mạn phép được nói một câu quá phận, có thể cô Nhiếp và Yee không hợp nhau đâu, hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ. Nếu đều là giả dối,” giọng nói lộ vẻ lo lắng: “Cô Nhiếp nên xem lại thử mình đã từng kết thù với ai, đề phòng trước lúc nào cũng tốt hơn.”
Tôi gật đầu nói được. Sau khi tiễn trợ lý Chử, tôi gọi điện thoại cho Khang Tố La, đôi ba câu thông báo chuyện thư ký của Nhiếp Diệc tới chơi, mang đến ba phong thư nặc danh màu sắc đẹp đẽ, lại chia sẻ nội dung của mấy bức thư nặc danh kia cho cô ấy nghe. Khang Tố La kinh ngạc: “Nghe nói cô em họ rắc rối của bồ đang ở nhà bồ, chắc là do nó làm quá?”
Tôi nói: “Mấy bức thư này đều được viết rất là văn hoa, còn dùng cả mấy câu thành ngữ thâm thuý nữa.” Cô ấy thở phào: “A, vậy chắc không phải nó làm đâu. Cậu nhớ lại coi thử còn có ai đáng ngờ không?” Tôi suy nghĩ ba giây đồng hồ, trả lời cô ấy: “Xin lỗi, nhưng mà mình không có gây thù chuốc oán với người ta nhiều lắm.”
Khang Tố La vặn to âm lượng: “Nhiếp Phi Phi, đến lúc này rồi bồ phải nghiêm túc với mình một chút chứ! Hơn nữa chuyện ở trường đại học chỉ có vài người biết rõ chân tướng, chắc chắn vụ thư nặc danh không phải là do người ngoài làm đâu.” Cô ấy gấp đến độ vặn to volumn lần nữa: “Nếu như hoàng thượng tin thật thì làm sao bây giờ? Bồ còn chưa kịp lên xe bông nữa mà.” Tôi dịch điện thoại ra một chút, nói: “Hoàng thượng anh minh, không dễ dàng tin lời dèm pha…” Cô ấy nhớn nhác: “Đường Thái Tông có anh minh hay không? Có yêu Ngụy Chinh hay không? Sau khi Ngụy Chinh chết, ông ta liền tin lời gièm pha, đào mộ Ngụy Chinh lên kia kìa…”
Tôi nói: “Có thể là do ông ta không yêu sâu đậm.” Cô ấy nghe xong tức đến nỗi muốn quẳng điện thoại: “Nhiếp Diệc kia vốn dĩ đâu có yêu bồ.” Dừng một chút, nhanh chóng bổ sung: “Mình không có ý đó, mình cảm thấy hoàng thượng chắc chắn là có hảo cảm với bồ, nhưng cũng vì có hảo cảm nên có thể anh ta sẽ càng muốn biết rõ thực hư câu chuyện kia, nếu tra được kết quả một cái thì, hic, thì sẽ có bao nhiêu hiểu lầm phát sinh đây…” Tôi trầm tư nói: “Bồ đã nói như vậy thì… phải đi giải thích mới được.”
Cô ấy thở dài: “Đúng đó, nhưng mà nói qua điện thoại không rõ ràng hết được đâu, cậu tìm thời gian thích rồi tâm sự trực tiếp với hoàng thượng nhé.” Đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, không điều tra thử ai viết thư nặc danh rồi tới tẩn cho một trận sao?” Tôi nhìn đám nhân viên đang bận rộn chạy ngược chạy xuôi trong phòng làm việc, chán chường nói: “Mẹ nó, giờ đang bận bù đầu đây, để chừng nào rảnh rồi tính.” Kết quả còn chưa kịp nghĩ ra cách giải thích với Nhiếp Diệc, tôi đã nhận được điện thoại của mẹ. Chuyện xảy ra vào 4 ngày sau đó, tôi vừa mới chịu hành xác trong 48 tiếng đồng hồ, đang uống sữa tươi chuẩn bị ngủ một giấc, Đồng Đồng đem di động tới.
Giọng nói của mẹ vô cùng uể oải: “Phi Phi, chị tranh thủ về nhà 2 ngày nhé, mẹ có chuyện quan trọng cần nói với chị.” Đã nhiều năm rồi mẹ không dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, cúp điện thoại xong tôi liền tìm Đồng Đồng lấy chìa khóa xe, cô ấy nhìn tôi một hồi: “Chị Phi Phi, chị như vậy không lái xe được đâu, để đó em chở cho.” Về đến nhà vào đúng giờ ăn cơm, nhưng tôi thấy chú Trần lái xe ra cổng, mẹ tôi hạ kính xe, thần sắc ngưng trọng nhìn tôi, hồi lâu mới thở dài nói: “Lên xe đi, dì chị đưa Tĩnh Tĩnh đến nhà họ Nhiếp rồi, nhà bên đó vừa gọi điện tới, chúng ta qua đó xem thử.”
Tôi không phản ứng kịp: “Nhà họ Nhiếp nào ạ?” Chờ tôi lên xe mẹ nói: “Nhà Nhiếp Diệc.” Tôi uống hết nửa chai nước, nghi ngờ hỏi: “Sao dì với Nhuế Tĩnh lại tới nhà Nhiếp Diệc ạ?” Mẹ tôi im lặng hơn nửa ngày, lúc mở miệng, giọng đã khàn khàn: “Ba ngày trước, Nhuế Tĩnh và Nhiếp Diệc xảy ra chuyện. Tĩnh Tĩnh gặp chuyện ở chỗ mình, mẹ phải báo cho mẹ con bé biết. Sau khi biết chuyện, dì con bắt xe đêm chạy một mạch đến đây, có người nói trưa hôm trước, dì con dẫn Nhuế Tĩnh đến nhà họ Nhiếp,” mẹ tôi xoa xoa huyệt Thái Dương: “Vốn dĩ định chờ cho đến khi Nhiếp Diệc trở về để làm rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ dì con lại đột nhiên đưa Nhuế Tĩnh tới nhà bên kia.”
Tôi ngẩn người: “Mẹ nói là… Nhiếp Diệc và Nhuế Tĩnh? Bọn họ có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Mẹ tôi ngừng một lúc mới mói: “Nhiếp Diệc bị bệnh, xế chiều hôm trước Nhuế Tĩnh đi đưa thuốc cho nó, qua ngày hôm sau mới về, về rồi cứ khóc mãi, Nhiếp Diệc cho nó một tờ chi phiếu rất lớn.” Tôi lặp lại những lời này trong đầu ba lần, tôi nói: “Nhiếp Diệc đã từng gặp Nhuế Tĩnh một lần… Anh ấy bị bệnh? Sao con lại không biết chuyện này, sao Nhuế Tĩnh lại đi đưa thuốc cho anh ấy? Mẹ nói bọn họ…” Cuối cùng tôi cũng phản ứng kịp, tôi nói: “Chuyện này quá hoang đường.”
Mẹ cho tôi hai phút để tiêu hóa thông tin, đoạn nói: “Sau khi biết chuyện từ chỗ Nhuế Tĩnh, mẹ liền gọi điện cho Nhiếp Diệc ngay lập tức, nhưng lại không liên lạc được với nó, thư ký của nó bảo là có đôi khi nó lại đột nhiên mất tích, nhiều phần là đã đi tham gia một hạng mục bảo mật nào đó rồi, trong thời gian này không thể nào liên lạc với nó được, cũng không biết tới khi nào nó mới trở về.” Mẹ tôi thở dài: “Mẹ không tin Nhiếp Diệc làm mấy chuyện như vậy, nhưng mặc dù Tĩnh Tĩnh hay gây sự, nhưng cũng chưa đến nỗi lấy sự trong sạch ra mình ra đùa giỡn, tại sao Nhiếp Diệc lại đưa cho nó tờ chi phiếu lớn như vậy, điểm này làm mẹ rất nghi ngờ.” Tôi trầm mặc giây, kiên trì nói: “Chuyện này quá nực cười.”
Mẹ cầm tay tôi, nhẹ giọng nói: “Có thể là chúng ta đã nhìn lầm Nhiếp Diệc rồi, cũng có thể là Nhuế Tĩnh nói láo, muốn biết chân tướng ra làm sao thì chúng ta phải đi đối chứng rồi mới đoán định được. Mẹ luôn tự hỏi có nên cho chị biết chuyện này hay không, chị có bị tổn thương hay không. Trưởng thành là chuyện mà mỗi người phải tự mình làm lấy, có rất nhiều chuyện khó khăn xảy ra trong đời phải nhưng mình phải trải qua, phải chấp nhận.” Mẹ dừng một chút: “Nhưng nếu như chị không muốn đối mặt thì cứ xuống xe ngay bây giờ, mẹ sẽ không cản chị.” Tôi một tay được mẹ nắm, một tay thử gọi điện cho Nhiếp Diệc, ống nghe quả nhiên chỉ truyền ra lời thông báo thuê bao tạm thời không liên lạc được. Tôi để di động qua một bên, lần tìm một lon soda, gẩy nắp ra uống một ngụm lớn, dòng nước lạnh lẽo trượt xuống, huyệt Thái Dương đau âm ỷ. Ánh mắt me tỏ vẻ lo lắng, nói: “Lão Trần, chú quay đầu xe đi, chúng ta cứ về nhà trước đã.”
Tôi ngăn mẹ, xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhức nhối, nói: “Không sao đâu, nhờ chú Trần lái nhanh một chút, đi sớm về sớm.” Hơn hai giờ sau chúng tôi đến Nhiếp gia, sau cơn mưa thu, khuôn viên nhà họ Nhiếp trở nên ảm đạm, giống như một bức vẽ công bút (*) an tĩnh tối màu. (Lối vẽ tỉ mỉ, tinh vi)
Ẩn dưới màu sắc ảm đảm đạm đó, phòng tiếp khách nhà họ Nhiếp toát lên một bầu không khí kì lạ, người ngồi ở ghế chủ tọa chính là bà nội Nhiếp Diệc, ngồi bên cạnh là dì tôi, bà Phùng Vận Phương, Phùng phu nhân đang nhàn nhã uống trà chiều, tiếp đó là Nhuế Tĩnh không trang điểm, đang ngồi cúi đầu sụp mắt. Quản gia dẫn chúng tôi đến phòng khách, bà nội đang cúi đầu dùng trà, còn dì Phùng nhìn thấy mẹ con tôi, sửng sốt hai giây, lên giọng nói: “Tôi còn nghĩ bà Nhiếp đây là đang chờ ai, thì ra là chờ em họ tôi, cũng tốt, đã đến đông đủ rồi thì nhà hai người cũng nên cho tôi một câu trả lời đi thôi.” Bà nội sắc mặt lạnh lùng, căn bản không thèm để ý tới dì Phùng, ngẩng đầu khỏi chén trà nhìn về phía mẹ tôi ngồi: “Trịnh phu nhân tới thật đúng lúc, vị chị họ của này của cháu đã ngồi ở nhà chúng ta gần 4 tiếng đồng hồ rồi, cứ một mực khẳng định cháu ta khi dễ con gái cô ta, bắt nó phải chịu trách nhiệm.” Giễu cợt nói: “Thật không ngờ lại có một ngày thằng Diệc dính dáng tới loại chuyện thế này, chị họ cháu chắc bị điên không nhẹ, phiền cháu mang cô ta về, khách khứa dạng này, nhà họ Nhiếp ta tiếp không nổi.”
Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, mẹ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, dì Phùng đã đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Tôi điên không nhẹ? Cháu bà đã ức hiếp con gái tôi mà còn muốn bỏ ngỏ như vậy sao? Ai mới xứng với con gái tôi? Tôi cho bà biết, cháu bà vốn không có cửa đâu!” Ngày trước, dì Phùng nổi tiếng xinh đẹp nhưng chua ngoa, hôm nay gương mặt bà đã không còn được mỹ lệ như xưa, nhưng cái tính chua ngoa lại tăng gấp ba lần. Người giúp việc bưng thêm trà, vì có cho thêm sữa nên mẹ tôi chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống, hướng về phía dì Phùng trấn an: “Chị à, chị đợi lâu như vậy chắc cũng đã mệt rồi, hay là chúng ta quay về trước đi, chắc là chuyện này có một chút hiểu lầm…”
Nói còn chưa dứt lời thì đã bị dì Phùng cắt ngang: “Hiểu lầm? Tĩnh Tĩnh xảy ra chuyện ở chỗ cô, cô đã không biết tự mình xấu hổ mà còn nói tôi hiểu lầm? Đương nhiên là cô hy vọng có hiểu lầm rồi, tốt nhất là thiên hạ thái bình, không có chuyện gì phát sinh hết, như vậy con gái cô liền có cơ hội gả vào danh gia vọng tộc, cô liền có thể mẫu bằng nữ quý!” Bà ấy tấm tắc: “Trịnh Đan Trì, đã bao nhiêu năm, bây giờ cô cũng đã già, dáng cũng đã phì rồi, nhưng bản tính chuộng hư vinh thì lại không thay đổi chút nào nhỉ?” Mẹ tôi im lặng hai giây rồi nói: “Chị, tôi sẽ châm chước chuyện chị ăn nói quá đáng là vì chị đang tức giận.” Dì Phùng cười nhạt: “Năm đó cô có lỗi với tôi là vì mẹ cô đã làm không ít chuyện mờ ám để cô có thể lấy được Nhiếp Côn Tư? Hôm nay con rể cô lại có lỗi với con gái tôi vì cô khư khư muốn giữ lại rể hiền, tính tình cô với mẹ cô quả là từ một khuôn đúc ra!”
Câu này quả thực là hồ ngôn loạn ngữ, mẹ tôi day ấn đường nói: “Phùng Vận Phương, chị ăn nói cho đàng hoàng chút.” Dì Phùng còn muốn lên tiếng nhưng bà nội đã đặt chén trà xuống bàn, thản nhiên nói: “Xem ra Phùng phu nhân ý chí kiên định, Trịnh phu nhân cũng không khuyên giải nổi, ta đây cũng chỉ giỏi tiên lễ hậu binh (*), cô chọn đi, tự mình đi ra ngoài, hay là để tôi cho người tới kéo cô ra ngoài?” (* trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến vũ lực)
Dì Phùng lập tức trợn mắt: “Rõ ràng là muốn ỷ thế hiếp người! Cháu bà đã khi dễ con gái tôi thì đừng hòng nghĩ tới chuyện lấy mấy tấm chi phiếu rách kia để mà giải quyết, cũng đừng hòng đuổi tôi ra ngoài, nếu dám đẩy tôi ra khỏi cánh cửa này, tôi cam đoan ngày mai cả gia đình nhà họ Nhiếp sẽ được lên báo! Con gái tôi đã bị khi dễ tới thành ra như vậy, sau này nó không có tương lai, không có mặt mũi nhìn người ta nữa rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, mấy người đừng mơ đuổi tôi đi là có thể kết thúc được chuyện này!” Mẹ tôi ngẩn người, tôi cũng vậy, còn bà nội thì trầm mặc một lúc lâu, bưng chén trà Tân Thiêm uống một ngụm, bỗng nhiên gọi tên tôi: “Phi Phi, tới nãy giờ rồi mà sao không nói gì?” Tôi nói: “Dạ đang chờ các trưởng bối nói chuyện trước đã ạ.”
Khóe miệng bà hơi nhếch lên: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.” Dì Phùng cười cợt: “Nhà họ Nhiếp quả là có gia giáo, trưởng bối đang nói chuyện mà cũng cho phép tụi nít ranh xen mồm vào à?” Bà nội mắt điếc tai ngơ, không nhanh không chậm lấy nắp chén gạt lá trà, ánh mắt rơi lên người tôi. Quản gia mang một chén hồng trà không sữa tới, me tôi ngồi yên một chỗ chậm rãi dùng, cũng không lên tiếng. Tôi nhìn về phía Nhuế Tĩnh, nó bị khí thế của dì lấn át đến độ mất đi cảm giác tồn tại. Trong căn phòng này, tôi chỉ có thể nói chuyện với nó.
Giúp việc bưng nước đá tới, tôi uống hơn nửa cốc để nâng cao tinh thần, hỏi Nhuế Tĩnh: “Thực ra tôi rất tò mò, nhỏ nói Nhiếp Diệc khi dễ nhỏ, nhưng anh ấy vốn đâu có thân quen gì với nhỏ, sao khi dễ nhỏ được? Nhỏ nói tôi nghe xem nào.” Nhuế Tĩnh ngẩng đầu nhìn mẹ nó. Tôi nói: “Chuyện này dì Phùng đâu thể giúp nhỏ, nhỏ tự nhớ lại đi, tôi có thời gian, nhỏ cứ từ từ suy nghĩ, từ từ nói.”
Dì Phùng cười gằn: “Nhiếp Phi Phi, em mày đã ra nông nỗi này mà mày con bắt nó nhớ lại? Ngon quá ha, còn chưa bước chân vào nhà họ Nhiếp mà đã giúp bọn họ ăn hiếp em mày….” Nhuế Tĩnh chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên cắt lời mẹ nó, ngẩng đầu đối diện với tôi: “Chị kêu tôi nhớ lại cái gì? Đơn giản là Nhiếp Diệc anh ta khi dễ tôi!” Tôi dựa vào ghế sofa, nói: “Anh ấy đâu có biết nhỏ.”
Nó nắm chặt tay: “Anh ta biết tôi! Nếu anh ta không biết tôi thì hôm đó đã không mở cửa cho tôi vào!” Tôi nhìn nó. Nó càng thêm hăng hái: “Chị kiếm chuyện với tôi, không muốn chở tôi về, anh ta đã để cho tôi một gian phòng ở hội quán Hồng Diệp, tôi muốn cảm ơn anh ta cho nên mới tới phòng làm việc tìm chị Đồng Đồng, lấy điện thoại của chị gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta nhắn lại là mình đang bị bệnh, đang ở nhà nghỉ ngơi, tôi liền mua thuốc đến thăm anh ta.
Tôi nói: “Nhỏ khiến anh ấy ngộ nhận là tôi gửi tin nhắn cho ảnh?” Nó chống chế: “Vậy thì sao, anh ấy nhìn thấy tôi liền mở cửa cho tôi!” Nó giả bộ khóc lóc nhưng giọng nói lại càng lộ vẻ đắc ý, trên mặt cũng không có chút đau khổ sợ hãi nào, câu chuyện mà nó kể cũng ảo vô cùng tận: “Căn phòng tối đen… Tôi đã phản kháng, cũng đã khóc lóc, nhưng anh ta lại đang hồ đồ, cũng có thể anh ta vốn là…. Anh ta không buông tôi ra. Sau đó anh ta đưa cho tôi hai tờ chi phiếu để bồi thường, mặc dù bình thường tôi luôn thể hiện là mình cá tính, nhưng tôi không phải là loại con gái đó.” Nó nói như đinh đóng cột: “Tôi mới có 19 tuổi, là anh ta khi dễ tôi, anh ta phải có trách nhiệm với tôi!”
Phòng tiếp khách nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thời gian tí tách chậm rãi phát ra từ chiếc đồng hồ cổ. Thời gian như có tiết tấu, chảy xuôi. Tôi nói: “Hết rồi?” Nó cẩn thận nghiêng đầu quan sát thần sắc tôi, có chút nghi hoặc, miễn cưỡng gật đầu.
Tôi nói: “À.” Nó hơi hoảng hốt, hàm hồ hỏi tôi: “Chị, chị không tin?” Tôi nói: “Không tin.”
Nó cắn môi, ba giây sau mới lên tiếng: “Tôi không nói dối, tôi không thể nào lấy sự trong sạch của mình ra đùa giỡn để hãm hại Nhiếp Diệc.” Tôi nói: “Đừng khiêm tốn quá, cô em có khả năng làm được đó.” Khóe môi nó run rẩy, đứng phắt dậy lớn tiếng nói: “Chị ghen tị với tôi, ghen tị tôi trẻ trung xinh đẹp hơn chị, ghen tị tôi và Nhiếp Diệc…”
Chiếc ly thủy tinh “keng” một tiếng tiếp xúc thân mật với mặt bàn, tiếng động lớn đến nỗi huyệt Thái Dương của tôi cũng đau nhức. Chiếc ly vỡ ra thành mấy mảnh, nước lênh láng mặt bàn, người giúp việc nhanh chóng chạy tới lau dọn, tôi lau khô mấy giọt nước dính trên mu bàn tay, hỏi Nhuế Tĩnh: “Nhỏ vừa nói cái gì ý nhỉ? Ngại quá lúc nãy trượt tay.” Mặt nó hiện lên vẻ kinh hoàng, lui về sau một bước, chân đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã phịch xuống ghế sofa, dì Phùng nhanh tay lẹ mắt hơi nhổm dậy đỡ lấy nó. Tôi nói: “Nhiếp Diệc chẳng làm gì cả, mấy người muốn anh ấy chịu trách nhiệm cái gì đây?”
Mặt dì Phùng tái xanh: “Trịnh Đan Trì, cô nuôi dạy con cái giỏi thật đấy, chi phiếu còn đặt ở trên bàn mà vẫn có thể đổi trắng thay đen, chỉ một câu nói mà đã gạt hết tội lỗi của thằng chồng chưa cưới của nó? Gấp đến độ muốn gả vào nhà họ Nhiếp làm bà Nhiếp liền sao? Con gái tôi vẫn chưa chết đâu, con gái tôi còn sống ngày nào, cô cũng đừng mong con mình bước chân vào nhà họ Nhiếp thuận lợi nhé! Nhiếp Diệc đã có gan khi dễ con gái tôi mà còn muốn gạt con gái tôi qua một bên để đi lấy kẻ khác? Đừng có mơ, ngoài con gái tôi ra, Nhiếp Diệc đừng hòng lấy ai khác!” Bà nội tỏ vẻ không thể tin nổi: “Con gái cô, gả vào nhà họ Nhiếp chúng ta?” Mẹ tôi liền bình tĩnh lại nhiều.
Lúc còn trẻ dì Phùng tự phụ vì dung nhan mỹ mạo của mình, một lòng muốn làm dâu gia đình quyền quý, cuối cùng lại không thể như nguyện, vẫn tự coi đó là một chuyện đáng tiếc, đến bây giờ vẫn nuôi hy vọng đó. Sau khi sinh được hai đứa con gái, chí hướng cả đời là muốn lần lượt gả hai đứa nó cho đại gia, nghe nói Nhuế Tĩnh và Nhiếp Diệc phát sinh quan hệ, bà ấy hành động như vậy thật ra cũng không hề khó hiểu. Tôi xoa huyệt Thái Dương nói với bà ấy: “Dì à, dì đừng có phát cáu với mẹ tôi, mẹ tôi trời sinh tính tình vốn thiện lương, bà ấy lại là một nhà thơ, dì làm mẹ tôi sợ rồi ấy, dì có điều chi bất mãn thì cứ trực tiếp giáo huấn tôi.” Dì Phùng híp mắt nhìn tôi: “Tốt lắm, nếu mày muốn làm chủ thì hãy giải quyết chuyện này cho em mày, mày không quản được vị hôn phu của mày, để thằng đó khi dễ em họ mày, khiến em họ mày nửa đời sau không có cách nào nhìn mặt người khác nữa, nếu có chút lương tâm thì mày nên nhường lại hôn phu của mày đi.”
Tôi nói: “Chuyện này hơi khó.” Bà ta phát hỏi nói: “Khó cái gì?” Đột nhiên cười nhạt: “Năm đó em mày tính tình đâu có giống mày, mày chủ động quyến rũ thầy giáo,” mẹ tôi lập tức ngẩng đầu: “Phùng Vận Phương!” Dì Phùng dương dương tự đắc: “Phi Phi, mày phá hoại gia đình thầy mày, thầy mày không cưới mày là chuyện đương nhiên, nhưng em mày đã bị hôn phu của mày khi dễ, nó không hề cầu xin Nhiếp Diệc thế này thế kia với nó, đương nhiên là Nhiếp Diệc muốn kết hôn với nó rồi!”
Bà nội kinh ngạc nhìn tôi. Dì Phùng nhìn về phía bà nội, che miệng nói: “Ơ? Có phải tôi đã lỡ lời nói cái gì đó rồi chăng? Hóa ra bà Nhiếp còn chưa biết chuyện này à? Bà ta cười giả lả: “Cái đứa sắp về làm dâu nhà này không có giống như em họ nó đâu ạ, nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng thực ra, chẹp chẹp chẹp chẹp~~~” Mẹ tôi tức giận đến run người, đưa tay kéo tôi đứng lên: “Phùng Vận Phương, tôi kính trọng dượng đối nhân xử thế chính trực thành thật, cho nên mới coi mấy người là bà con thân thích, gọi cô một tiếng chị họ, nhà chúng tôi không có lỗi gì với cô và con gái cô hết, tất cả là do mấy người khinh người quá đáng, giao tình giữa hai nhà chấm dứt tại đây, từ nay về sau nhà họ Nhiếp chúng tôi và nhà họ Nhuế mấy người cả đời không qua lại với nhau nữa!” Nói xong nhìn về phía bà nội: “Cho tới bây giờ con gái của cháu đối nhân xử thế rất minh bạch đàng hoàng, có tin nó hay không là tùy bà Nhiếp, ở đây đã không còn chuyện gì liên quan tới mẹ con cháu rồi, thứ lỗi cho chúng cháu cáo từ!”
Không ngờ là mẹ tôi lại tức giận đến thế, mặc dù theo tôi thì chuyện này còn lâu mới giải quyết xong, nhưng mẹ tôi đã xách giỏ chuẩn bị rời đi, tôi cũng liền xách túi đứng lên đi theo mẹ. Không ngờ dì Phùng nhanh tay nhanh chân chạy hai ba bước tới chắn ở cửa phòng khách: “Còn muốn chạy? Chưa cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì đừng ai nghĩ tới chuyện trốn tránh!” Mẹ tôi nói: “Còn cái gì để mà nói nữa?”
Dì Phùng nói: “Cam đoan rằng con gái cô không lấy Nhiếp Diệc!” Mẹ tôi nói: “Phùng Vận Phương, cô đừng có cãi bướng nữa!” Kéo tôi đi ngay lập tức. Dì Phương đột nhiên biến sắc, nhanh chóng túm lấy tay áo tôi: “Nhà mấy người có tiền có quyền nên ỷ thế hiếp đáp nhà chúng tôi bần hàn có phải không, mấy người mà đi thì chính là muốn bức tử mẹ con nhà chúng tôi!”
Tôi cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã sắp đến cực hạn, thật sự là nhiều năm qua chưa từng gặp phải chuyện máu chó như thế này, lại không thể đánh bà ta, lúc đó tôi có chút sững sờ, không biết nên xử lý như thế nào. Bà ấy lôi lôi kéo kéo khiến tôi đi không được, đành phải đẩy tay bà ta ra, tôi nói: “Bà Phùng, bà nhường chúng tôi một chút đi.” Tay áo vừa được buông lỏng, bà ta đã dễ dàng nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng có nghĩ tới chuyện bỏ đi!” Tôi nói: “Bà Phùng, bà đây là vi lão bất tôn (*).”
(* đã có tuổi nhưng lại không có cách xử sự đúng mực.) Bà ta ưỡn ngực: “Mày dám động tay động chân với trưởng bối không?” Tôi bị bà ta chọc cho phì cười, chỉ dùng một động tác đơn giản đã ép bà ta vào ghế sofa, bẻ ngoặc hai tay của bà ta ra phía sau, Nhuế Tĩnh nhanh chân chạy qua giúp mẹ nó, tôi buông tay đẩy bà Phùng vào người nó, hai mẹ con lảo đảo vài bước trên tấm thảm. Cảm thấy nếu bà Phùng đứng vững lại thì sẽ gây chuyện nữa nên tôi bèn xoay người đi theo mẹ tôi ra ngoài.
Mơ hồ nghe thấy tiếng chửi bậy của bà ta từ phía sau lưng, nào là cái đồ con cháu gì gì đó, nhà họ Nhiếp gì gì đó, con dâu nhà mấy người dám vô lễ với trưởng bối gì gì đó. Trong phòng hồ nháo một trận, mà cây khổng tước ngoài hiên lại đang dẫn dụ mấy con bướm thu nhàn nhã..
Danh sách chương