Dịch: CP88
***
San Francisco cách L. A. mấy trăm km, bay một chuyến gần nửa giờ, bên trong có một viện bảo tàng châu Á rất lớn. Lúc lên mạng xem lướt qua thì phát hiện có một nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh hoa, chim và núi rừng Nhật Bản đang chuẩn bị mở triển lãm các tác phẩm được tuyển chọn vô cùng kỹ lưỡng, tôi liền lên kế hoạch đi xem. Lúc đi ăn cơm tối gặp Hứa Thư Nhiên. Hứa đạo diễn muốn làm trọn trách nhiệm của chủ nhà, dò hỏi lịch trình sau đó của tôi, nghe nói tôi định đến San Francisco xem triển lãm thì cũng bộc lộ rõ hứng thú.
Kết quả buổi chiều ngày hôm sau đụng trúng Hứa Thư Nhiên ở nơi trưng bày triển lãm, lúc ấy anh ta đang đứng trước một bức ảnh phong cảnh rừng núi mây mù, tầm mắt dừng ở hình ảnh trên bức tường lớn, ánh mắt như là đã phiêu du ở một nơi nào đó rất xa, bộ dạng giống như hồn ở trên mây, tôi đứng cạnh hồi lâu mà anh ta không phát hiện ra, lúc lùi lại còn suýt chút nữa đụng phải tôi. Lúc vội vàng nói lời xin lỗi phát hiện ra là tôi, anh ta sửng sốt mất vài giây mới đột nhiên như trút được gánh nặng gì đó đi đến một bước, cười nói: “Tôi nghĩ có thể sẽ gặp cô, không nghĩ tới là thật sự gặp.”
Tôi cũng nhìn anh ta cười, lại nhìn quanh anh ta: “Hứa đạo diễn đi một mình sao?”
Anh ta gật đầu: “Một mình.”Rốt cuộc phản ứng lại tôi là đang ám chỉ cái gì, dở khóc dở cười nói: “Cô nghĩ rằng tôi dẫn theo bạn gái?”
Tôi tiếp tục cười, ra vẻ hiểu rõ vỗ vỗ vai anh ta: “Không cần đề phòng tôi, tôi không phải người nhớ lâu nên trở về nhất định sẽ nói linh tinh đâu, anh cứ tiếp tục enjoy(*).” Nói xong lui hai bước nháy nháy mắt với anh ta một cái, chuẩn bị rời đi.
(*)Nguyên bản gốc của tác giả, nghĩa: thưởng thức
Đi chưa được hai bước thì anh ta đuổi kịp tới, một tay đút túi quần, nhìn phía trước nói: “Không nói với cô không phải bởi vì có bạn gái không tiện, mà bởi vì trưa nay tôi mới xác định mình có thời gian qua đây, vốn nghĩ là cô bay qua từ sáng rồi.” Dừng một chút lại nói: “Tôi ngây ngẩn ở cửa vậy mà mất nhiều thời gian vậy rồi.”
Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn anh ta. Không thấy một hoa hoa thiếu gia Hứa Thư Nhiên đã một thời gian, thật không ngờ chia tay với bạn gái lại có thể khiến cho anh ta tổn thương lâu như vậy, có thể thấy anh ta đối với Erin là không hề tầm thường. Có thể thấy nếu không muốn buông ra thì sao lại nói chia tay, mà mười phần là bởi vì Erin đá anh ta rồi. Thế giới của những hoa hoa thiếu gia quả thật người thường như tôi không thể hiểu nổi.
Anh ta hỏi tôi: “Xem xong triển lãm còn muốn đi đâu nữa không?”
Tôi vừa sợ vừa kinh ngạc liếc anh ta, sau đó nói: “Không đi đâu cả, đi dạo lung tung xung quanh thôi.”
Anh ta gật gật đầu.
Tôi không hiểu anh ta là có ý gì, liền hỏi thẳng: “Có chuyện gì sao?”
Anh ta nói: “Đi dạo cùng nhau luôn đi.”
Tôi càng kinh ngạc, nói: “Hiếm được một chuyến tới đây, một mình thanh niên độc thân như anh lại đi theo tôi là một người đã có chồng, quán bar hay quán ăn đêm đâu đâu cũng có hàng tá cô em xinh đẹp đấy.”
Anh ta cau mày: “Trong lòng cô hóa ra hình tượng của tôi là như vậy sao?” Dừng một chút mới nói: “Tôi không thể đến mấy chỗ đó.”
Tôi nói: “Gì mà hình tượng này hình tượng kia, quán bar hay mấy quán ăn đêm có gì không tốt, trước khi kết hôn tôi vẫn thường đi, có sao đâu.”
Anh ta không lên tiếng, chúng tôi đi được thêm mấy phút, anh ta lại đột nhiên nói: “Tôi không thể đi dạo cùng cô sao?”
Tôi thấy anh ta hôm nay là quyết tâm bằng được, liền tùy ý nói: “Anh không chê tôi tẻ nhạt thì chẳng có vấn đề gì cả, có người giúp tôi xách đồ tôi cầu còn không được.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Xách đồ?”
Tôi nói: “Đúng vậy nha, lát nữa tôi muốn đi dạo mấy khu thương mại, mua cho Nhiếp Diệc mấy bộ quần áo, ây...... anh đi nhanh như vậy làm cái gì? Phụ nữ đi dạo chính là đi shopping đó! Chứ anh cho là đi đâu chứ?”
Đêm đó đi mua điện thoại di động, mua quần áo chất nửa cái vali, Hứa Thư Nhiên không đi cùng, phỏng chừng nghe theo đề xuất của tôi đi đến mấy nơi kia rồi. Vừa trở lại khách sạn thì nhận được tin nhắn của Đồng Đồng, nói có chuyện gấp mau gọi cho cô ấy.
Tôi liền nhanh chóng ấn gọi đi.
Điện thoại vang chưa đến hai hồi chuông, Đồng Đồng đã nhấc máy dồn dập hỏi tôi: “Chị Phi Phi, chị với anh rể có liên lạc không?”
Tôi ngay lập tức hiểu được anh rể trong lời nói của cô ấy là ai, cả người ngồi thẳng dậy: “A a a?”
Đồng Đồng nức nở nói: “Vậy là không liên lạc rồi?”
Cô ấy kể ngọn nguồn sự tình cho tôi nghe, nói là vừa về nước thì điện thoại nhà nhận đến một dãy số lạ, cô ấy tưởng là giao bán gì đó nên dập máy, cứ như vậy tới cả chục lần, đối phương lại gọi liên tục không tha. Cô ấy nổi hứng thú muốn biết đối phương rốt cuộc là công ty nào mà rảnh rỗi như vậy, kết quả vừa nhấc ống lên nghe thì biết là Nhiếp Diệc, sợ đến mức lăn từ trên giường xuống đất.
Tôi gấp gần chết, nhanh chóng ngắt lời cô ấy: “Là như thế này Đồng tiểu thư, chị đối với quá trình của em một chút cũng không hứng thú, nói trọng điểm ok? Nhiếp Diệc trở về sao? Hay là lại đi rồi? Hay là anh ấy xảy ra chuyện gì?” Tư duy méo mó bay đến tận đây, tôi ôm trán, cảm giác mồ hôi lạnh của mình đang điên cuồng chảy ra.
Đồng Đồng ngớ ra: “A, cái này là ngược lại, anh rể còn đang ở trong hạng mục. Nghe giọng không giống như xảy ra chuyện gì, có lẽ là bên trên khai ân cho tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học có một ngày liên lạc về với gia đình đi, sau đó anh ấy không gọi được cho chị nên đã gọi về cho em, hỏi có phải em đi cùng với chị không. Em nói chúng ta mới tách ra, em trở về nước, còn chị đi đến L. A. tìm Hứa Thư Nhiên chơi rồi, điện thoại của chị rơi vỡ mất, nhất định là còn chưa đi mua mới, sau đó em cho anh ấy số điện thoại của khách sạn và Hứa đạo diễn.”
Đồng Đồng nói nhanh như một cơn gió, đầu óc tôi cũng theo đó mà bị xoay như chong chóng.
Có thể Nhiếp Diệc đã gọi cho Hứa Thư Nhiên hoặc khách sạn rồi nhưng bọn họ đều không nhận được cú điện thoại kia? Có thể thời gian cấp bách nên sau khi trò chuyện với Đồng Đồng thì Nhiếp Diệc cũng không còn thời gian gọi đi tìm tôi nữa? Vì sao tôi lại không nghe lời Đồng Đồng cơ chứ, vì sao xuống máy bay lại không đi mua điện thoại luôn?
Tối đó hắn thử liên lạc với tôi khả năng chính là thời điểm tôi đang vô cùng nhớ đến hắn, còn ngồi đó buồn phiền nên đi đâu tìm hắn, không nghĩ tới hắn vậy mà khắp nơi tìm tôi, sao mà chúng tôi lại bỏ lỡ mất rồi chứ?
Tôi hỏi Đồng Đồng: “Cuộc điện thoại này em có ghi âm không?”
Đồng Đồng lập tức muốn lạy tôi: “Em không đùa với chị đâu chị Phi Phi, Nhiếp thiếu thật sự là gọi một cú điện thoại đó mà.”
Tôi tức đến nổ phổi: “Còn khoe khoang! Chị chỉ muốn nghe tiếng của anh ấy một chút, vậy mà em lại không có ghi âm lại?!”
Đồng Đồng ngập ngừng nói: “Không...... Không......”
Tôi thở dài.
Đồng Đồng muốn khóc: “Sau này mỗi cuộc điện thoại của Nhiếp thiếu em đều sẽ ghi âm lại, em thật sự không biết, chị Phi Phi, em không biết chị lại nhớ Nhiếp thiếu đến thế.”
Tôi mất ngủ cả đêm, sáng ngày thứ hai thức dậy ngơ ngác gọi điện cho trợ lý Chử, quanh co lòng vòng tìm hiểu gần đây công ty bọn họ có công vụ nào phải đến nước A hay không, tỷ như bố chồng tôi có muốn qua một ngày nào đó.
Trợ lý Chử tận lực làm tròn chức trách: “Là có thiết bị hay hành lý gì không mang hết được lên máy bay sao?”
Tôi hàm hồ nói cũng không có nhiều thiết bị hay hành lý gì nhiều như vậy.
Trợ lý Chử dừng một chút. “Vậy sao, vậy chính là có cuộc điện thoại gì đó không muốn bỏ qua......” Không biết nghĩ đến đâu. “Điều này quả thật là rất quan trọng.” Ho một tiếng nói: “Có lẽ tuần sau hoặc sau nữa chủ tịch sẽ bay đến Newyork, thời gian cụ thể tôi sẽ gửi cho tiểu thư sau nhé.”
Tôi thở dài thườn thượt.
Liên tục bỏ lỡ hai cuộc gọi của Nhiếp Diệc, tôi đã thật sự không còn tin tưởng vào vận may của mình nữa, nếu như dùng máy bay bình thường về nước, nói không chừng trong hơn mười giờ đó Nhiếp Diệc lại gọi điện thoại cho tôi. Về với Nhiếp tổng chí ít tôi sẽ không phải tắt điện thoại nữa, dù là chậm lại mấy ngày cũng không có gì là không tốt, dù sao thời gian này tôi rảnh rỗi cũng không có việc gì đặc biệt quan trọng.
Chờ thẳng đến hơn một tuần lễ mà vẫn không thấy bố Nhiếp Diệc bay đến, mà chị họ Nhuế Mẫn của tôi lại đến trước một bước. Nửa tháng trước Nhuế Mẫn chính thức bước chân vào Nhiếp thị, được sắp xếp ở phòng nghiên cứu Thanh Hồ, cụ thể là chức vị nào tôi cũng không rõ lắm, lần này nghe nói là tới đây để tới một phòng thí nghiệm nào đó bàn bạc muốn tiến cử một hạng mục độc quyền cô ấy đang theo.
Xế chiều hôm đó tôi và Nhuế Mẫn ngồi uống trà chiều ở khách sạn, tán gẫu tình trạng của đối phương gần đây, sau đó lại nghe cô ấy nhắc đến Ung Khả.
Đại khái là bởi vì sự kiện ở Mộc Sơn ngày đó nên vẫn khiến Nhuế Mẫn hơi ngượng ngùng: “Cô ta thật phóng khoáng, đường đường là một ngôi sao màn bạc sống vui vẻ sung sướng lại không nói một lời lui khỏi giới diễn viên. Gần đây ngập tràn tin tức đều là về cô ta, nào là lui khỏi giới, nào là tiến vào Nhiếp thị, mỗi chuyện đều huyên náo sôi sùng sục, năm nay sợ là không có một nữ minh tinh nào có thể đánh bại đề tài của cô ta được nữa.”
Tôi nói: “Vào Nhiếp thị sao?”
Nhuế Mẫn kinh ngạc: “Em không biết sao? Chính là phòng thí nghiệm T7 mà Nhiếp Diệc phụ trách ở Thanh Hồ.”
Tôi hỏi cô ấy: “Không phải là nghe nói cô ta phải về đại học Y tiếp tục theo học sao?”
“À, cái này ấy hả,” Nhuế Mẫn giải thích, “Nói đúng hơn là Nhiếp thị đối với một cái đề tài nghiên cứu khoa học của cô ta cảm thấy hứng thú, đồng ý cung cấp cho cô ta nhân lực và tài lực nghiên cứu nó, hỗ trợ hoàn toàn đề tài này của cô ta, đổi lại nếu như đề tài này ra thành quả thì cả công ty và cô ta đều giữ độc quyền sáng chế. Đây vốn là phong cách của phòng thí nghiệm Thanh Hồ trước giờ, đặc biệt rất xem trọng những nhân viên nghiên cứu khoa học còn trẻ, còn toàn lực hỗ trợ.” Cô ấy cười giận tôi: “Là công ty của nhà hai người mà còn bắt chị đến giải thích cho em, không lẽ lúc bình thường một chút tin tức em cũng không quan tâm sao?”
Tôi cười dò xét cô ấy: “Không có tâm tư, cũng không có hứng thú, lại còn không có sức lực, làm sao mà quản đây?”
Cô ấy che miệng: “Nếu xét ra thì nhất định em sẽ đứng hạng …nhất vô tâm, …nhất không có khí thế.”
Tôi nhắc nhở cô ấy: “Ầy, đừng quên còn có mẹ em nữa mà.”
Nhuế Mẫn cười gật đầu tán thành, lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nghe nói Ung Khả cũng là vì chuyện này hai ngày trước mới được quyết định xong, chị thấy cô ta có lẽ cũng là vì thế mà hoãn lại kế hoạch về trường.”
Tôi ồ một tiếng.
Nhuế Mẫn muốn nói lại thôi, hồi lâu sau nói: “Đề tài lần này của cô ta thật ra Nhiếp thị cũng không phải là nơi duy nhất cô ta có thể hợp tác, đến nước A nói không chừng cô ta còn tìm được một tài nguyên tốt hơn. Cô ta một lòng một dạ muốn đến Nhiếp thị, tám chín phần......” Cô ấy ngừng một chút: “Em chắc còn nhớ chị với Jeremy ly hôn là vì nguyên nhân gì.”
Chống trước của Nhuế Mẫn – Jeremy là người Mỹ, năm bọn họ kết hôn cũng chính là năm tôi tốt nghiệp khoa chính quy, không lâu sau Jeremy được điều đi nước khác công tác. Hai năm trời cách xa mỗi người một phương, có thể là không chịu được cô quạnh nên bắt đầu ngoại tình với chính đồng nghiệp cùng văn phòng của mình, cứ âm thầm phát triển đến tận khi Nhuế Mẫn ly hôn.
Nhuế Mẫn nói: “Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt(*), càng không nói đến cô ta trước đó còn biết tới bệnh viện nhà họ Nhiếp rồi.” Cô ấy thở dài. “Trước khi đi công tác bác sĩ Nhiếp thường đến nhị viện, chị còn từng quá giang anh ấy một lần.” Cô ấy hơi ngập ngừng, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Ung Khả hiện tại ở nhị viện.”
(*) Câu này nghĩa là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, trong tình huống này ta nghĩ là muốn nói kiểu như người trong nước nên Nhiếp thị ở trong nước được lợi trước.
Tôi nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn cô gái đang đàn một khúc dương cầm, nói: “Cô ấy tên là Catherine, từng biểu diễn ở trung tâm nghệ thuật KS, bài sở trường nhất là《 Hồi ức của Don Juan 》của nhà soạn nhạc Liszt.”
Nhuế Mẫn sâu sắc nhìn tôi: “Không được đánh trống lảng.”
Tôi cười nói: “Em không hiểu piano lắm, chị thì biết khá rõ nên muốn xin chị chút lời bình thôi.”
Nhuế Mẫn thở dài, ngừng thật lâu mới giương mắt nhìn tôi: “Thôi, chị nói những lời ấy cũng không phải muốn gây xích mích mối quan hệ vợ chồng của hai người, chỉ là muốn nói cho em biết, Phi Phi, đừng cứ mãi ở bên ngoài mặc kệ thế sự. Cứ cho là hai người đã kết hôn, nhưng quan hệ hôn nhân cũng không phải không có gì phá nổi giống như em nghĩ đâu.”
Có lẽ là thật hiếm mới có được một khoảng thời gian mang cả người thoát khỏi công việc nên thân thể tương đối thả lỏng, mấy ngay nay trải qua đặc biệt chậm chạp lại cảm giác có chút mệt mỏi, ngủ bao nhiêu cũng đều không đủ. Chúc ngủ ngon xong Nhuế Mẫn rồi cũng leo lên giường đi ngủ, mãi đến khi nghe được tiếng chuông điện thoại. Những cuộc điện thoại gần đây đều là thập phần hệ trọng, nên cho dù nửa mê nửa tĩnh thì tôi vẫn có thể chuẩn xác tìm được điện thoại di động, híp mắt nhìn màn hình, là Khang Tố La.
Rèm cửa sổ che kín mít, cây nến hương hoa lan đã cháy được một nửa, ánh đèn bị bóng tối nuốt chửng nhỏ bé chỉ bằng một hạt đậu, hương thơm quấn quýt trong không gian.
Tôi đặt điện thoại vào một bên tai rồi đi rót nước, Khang Tố La đầu bên kia đại dương đi thẳng vào vấn đề: “Nghe Đồng Đồng nói Ung Khả đi tìm bồ? Cô ta vậy mà vẫn còn mặt mũi đi tìm bồ? Cô ta đã nói gì với bồ?”
Tôi uống xong nửa cốc nước mới cảm thấy khổ họng đang khàn đặc đã khá hơn, trả lời cô ấy: “Còn có thể nói gì nữa.” Vừa mở cửa sổ sát đất ra vừa lựa chọn một vài phần còn sót lại trong bộ nhớ kể cho cô ấy nghe.
Sắc trời không còn muộn, nơi đường chân trời chỉ còn có thể nhìn thấy một vòng tà dương đặc trưng của mùa đông, được hoàng hôn tô thêm mấy phần mơ hồ mỹ lệ, giống như phương Tây miêu tả sắc hoa vùng hoang dã khi đêm đến. Màu vàng nhạt theo một góc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang từ từ đậm hơn, vàng sẫm, cam tím, sau đó là xanh đen. Tôi và Khang nhị thông minh chỉ mới nói tới một nửa mà tất cả màu sắc đã hòa vào màn đêm đen kịt yên tĩnh.
Ánh sáng và hình phản chiếu cuối đường chân trời, cứ như vậy trong một thời gian dài biểu diễn ra một đêm đông đại lục văn thơ mà hoa mỹ.
Khang nhị luyên thuyên nửa ngày, nói một tràng phẫn nộ, nào là Ung Khả không biết cái gì là xấu hổ, nào là ảo tưởng sức mạnh, mắc bệnh tâm thần, nói chung là đều đủ cả, cuối cùng mới dè dặt hỏi tôi: “Mà này, cô ta...... Lời của cô ta bồ có tin không?” Không chờ cho tôi trả lời đã lập tức cất cao âm điệu: “Hừ, mình tin dù cho cô ta có tới tìm bồ thì cũng sẽ không chiếm được cái tiện nghi gì đâu, bồ tàn bạo như vậy cơ mà, bồ làm cho cô ta tức chết mình còn tạm tin được, nhưng mà...... nhưng mà trong lòng bồ có phải là nghĩ ngợi rất nhiều? Có phải bồ cũng không vui?” Sau đó còn cậy mạnh vỗ ngực: “Không sao đâu, Phi Phi, bồ cứ nói với mình đi, có chuyện gì không vui mình giúp cậu nghĩ cách!” Tôi ở đầu bên này đều có thể tưởng tượng ra cô ấy bên kia rất lo lắng cho mình nhưng vẫn nghĩa hiệp mà muốn bảo vệ tôi, muốn cho tôi vui lên.
Tôi ngồi trên ghế sô pha rất lâu, sau đó đưa tay tới công tắc của chiếc đèn bên cạnh, bật rồi tắt, tắt rồi lại bật, tôi nói: “Khang nhị, ngoại trừ cha mẹ, ông nội, ông bà ngoại, còn có Nhiếp Diệc, trên đời này mình yêu cậu nhất đấy.”
Khang Tố La hừ mạnh một cái: “Mình nhổ vào nhé.”
Tôi cười nói với cô ấy: “Ung Khả này thật sự là khiến người ta chán ghét, vừa tự luyến vừa kiêu ngạo. Nhưng vì mình cũng có cái tật xấu này nên đây chỉ là đối phó vì thành kiến thôi. Có điều chán ghét thì vẫn cứ là chán ghét, nếu nói cô ta cố ý lừa gạt mình thì ngược lại mình thấy không có khả năng lắm. Có thể là cảm giác đối xử khác biệt đó từ Nhiếp Diệc chỉ là do cô ta đơn phương ảo tưởng, hoặc giả như cô ta không phải là đơn phương....... Dù sao tất cả đều là suy đoán của riêng cô ta, hỏi mình có tin suy đoán đó của cô ta hay không, mình cảm thấy thà chủ động đi hỏi Nhiếp Diệc còn hơn.”
Khang Tố La lập tức nói: “Đúng đúng, xã hội hiện đại rồi, có hiểu lầm gì mà không thể gọi một cuộc điện thoại đi để giải quyết được đây? Nếu như có, thì gọi hai cuộc.” Nói xong lập tức trầm mặc: “Mà cậu đã liên lạc được với Nhiếp Diệc chưa?”
Cô ấy nói một câu mà làm trái tim tôi đau đớn, tôi ôm ngực nói với cô ấy: “Không thể......”
Cô ấy lại nói: “Nếu tạm thời không liên lạc được với Nhiếp Diệc, vậy mình hỏi bồ thêm một câu nhé, trong tiềm thức của bồ là có khuynh hướng tin tưởng suy đoán của Ung Khả hay là......”
Tôi: “...... Khang nhị bồ có tin mình tuyệt giao với bồ ngay không?”
***
San Francisco cách L. A. mấy trăm km, bay một chuyến gần nửa giờ, bên trong có một viện bảo tàng châu Á rất lớn. Lúc lên mạng xem lướt qua thì phát hiện có một nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh hoa, chim và núi rừng Nhật Bản đang chuẩn bị mở triển lãm các tác phẩm được tuyển chọn vô cùng kỹ lưỡng, tôi liền lên kế hoạch đi xem. Lúc đi ăn cơm tối gặp Hứa Thư Nhiên. Hứa đạo diễn muốn làm trọn trách nhiệm của chủ nhà, dò hỏi lịch trình sau đó của tôi, nghe nói tôi định đến San Francisco xem triển lãm thì cũng bộc lộ rõ hứng thú.
Kết quả buổi chiều ngày hôm sau đụng trúng Hứa Thư Nhiên ở nơi trưng bày triển lãm, lúc ấy anh ta đang đứng trước một bức ảnh phong cảnh rừng núi mây mù, tầm mắt dừng ở hình ảnh trên bức tường lớn, ánh mắt như là đã phiêu du ở một nơi nào đó rất xa, bộ dạng giống như hồn ở trên mây, tôi đứng cạnh hồi lâu mà anh ta không phát hiện ra, lúc lùi lại còn suýt chút nữa đụng phải tôi. Lúc vội vàng nói lời xin lỗi phát hiện ra là tôi, anh ta sửng sốt mất vài giây mới đột nhiên như trút được gánh nặng gì đó đi đến một bước, cười nói: “Tôi nghĩ có thể sẽ gặp cô, không nghĩ tới là thật sự gặp.”
Tôi cũng nhìn anh ta cười, lại nhìn quanh anh ta: “Hứa đạo diễn đi một mình sao?”
Anh ta gật đầu: “Một mình.”Rốt cuộc phản ứng lại tôi là đang ám chỉ cái gì, dở khóc dở cười nói: “Cô nghĩ rằng tôi dẫn theo bạn gái?”
Tôi tiếp tục cười, ra vẻ hiểu rõ vỗ vỗ vai anh ta: “Không cần đề phòng tôi, tôi không phải người nhớ lâu nên trở về nhất định sẽ nói linh tinh đâu, anh cứ tiếp tục enjoy(*).” Nói xong lui hai bước nháy nháy mắt với anh ta một cái, chuẩn bị rời đi.
(*)Nguyên bản gốc của tác giả, nghĩa: thưởng thức
Đi chưa được hai bước thì anh ta đuổi kịp tới, một tay đút túi quần, nhìn phía trước nói: “Không nói với cô không phải bởi vì có bạn gái không tiện, mà bởi vì trưa nay tôi mới xác định mình có thời gian qua đây, vốn nghĩ là cô bay qua từ sáng rồi.” Dừng một chút lại nói: “Tôi ngây ngẩn ở cửa vậy mà mất nhiều thời gian vậy rồi.”
Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn anh ta. Không thấy một hoa hoa thiếu gia Hứa Thư Nhiên đã một thời gian, thật không ngờ chia tay với bạn gái lại có thể khiến cho anh ta tổn thương lâu như vậy, có thể thấy anh ta đối với Erin là không hề tầm thường. Có thể thấy nếu không muốn buông ra thì sao lại nói chia tay, mà mười phần là bởi vì Erin đá anh ta rồi. Thế giới của những hoa hoa thiếu gia quả thật người thường như tôi không thể hiểu nổi.
Anh ta hỏi tôi: “Xem xong triển lãm còn muốn đi đâu nữa không?”
Tôi vừa sợ vừa kinh ngạc liếc anh ta, sau đó nói: “Không đi đâu cả, đi dạo lung tung xung quanh thôi.”
Anh ta gật gật đầu.
Tôi không hiểu anh ta là có ý gì, liền hỏi thẳng: “Có chuyện gì sao?”
Anh ta nói: “Đi dạo cùng nhau luôn đi.”
Tôi càng kinh ngạc, nói: “Hiếm được một chuyến tới đây, một mình thanh niên độc thân như anh lại đi theo tôi là một người đã có chồng, quán bar hay quán ăn đêm đâu đâu cũng có hàng tá cô em xinh đẹp đấy.”
Anh ta cau mày: “Trong lòng cô hóa ra hình tượng của tôi là như vậy sao?” Dừng một chút mới nói: “Tôi không thể đến mấy chỗ đó.”
Tôi nói: “Gì mà hình tượng này hình tượng kia, quán bar hay mấy quán ăn đêm có gì không tốt, trước khi kết hôn tôi vẫn thường đi, có sao đâu.”
Anh ta không lên tiếng, chúng tôi đi được thêm mấy phút, anh ta lại đột nhiên nói: “Tôi không thể đi dạo cùng cô sao?”
Tôi thấy anh ta hôm nay là quyết tâm bằng được, liền tùy ý nói: “Anh không chê tôi tẻ nhạt thì chẳng có vấn đề gì cả, có người giúp tôi xách đồ tôi cầu còn không được.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Xách đồ?”
Tôi nói: “Đúng vậy nha, lát nữa tôi muốn đi dạo mấy khu thương mại, mua cho Nhiếp Diệc mấy bộ quần áo, ây...... anh đi nhanh như vậy làm cái gì? Phụ nữ đi dạo chính là đi shopping đó! Chứ anh cho là đi đâu chứ?”
Đêm đó đi mua điện thoại di động, mua quần áo chất nửa cái vali, Hứa Thư Nhiên không đi cùng, phỏng chừng nghe theo đề xuất của tôi đi đến mấy nơi kia rồi. Vừa trở lại khách sạn thì nhận được tin nhắn của Đồng Đồng, nói có chuyện gấp mau gọi cho cô ấy.
Tôi liền nhanh chóng ấn gọi đi.
Điện thoại vang chưa đến hai hồi chuông, Đồng Đồng đã nhấc máy dồn dập hỏi tôi: “Chị Phi Phi, chị với anh rể có liên lạc không?”
Tôi ngay lập tức hiểu được anh rể trong lời nói của cô ấy là ai, cả người ngồi thẳng dậy: “A a a?”
Đồng Đồng nức nở nói: “Vậy là không liên lạc rồi?”
Cô ấy kể ngọn nguồn sự tình cho tôi nghe, nói là vừa về nước thì điện thoại nhà nhận đến một dãy số lạ, cô ấy tưởng là giao bán gì đó nên dập máy, cứ như vậy tới cả chục lần, đối phương lại gọi liên tục không tha. Cô ấy nổi hứng thú muốn biết đối phương rốt cuộc là công ty nào mà rảnh rỗi như vậy, kết quả vừa nhấc ống lên nghe thì biết là Nhiếp Diệc, sợ đến mức lăn từ trên giường xuống đất.
Tôi gấp gần chết, nhanh chóng ngắt lời cô ấy: “Là như thế này Đồng tiểu thư, chị đối với quá trình của em một chút cũng không hứng thú, nói trọng điểm ok? Nhiếp Diệc trở về sao? Hay là lại đi rồi? Hay là anh ấy xảy ra chuyện gì?” Tư duy méo mó bay đến tận đây, tôi ôm trán, cảm giác mồ hôi lạnh của mình đang điên cuồng chảy ra.
Đồng Đồng ngớ ra: “A, cái này là ngược lại, anh rể còn đang ở trong hạng mục. Nghe giọng không giống như xảy ra chuyện gì, có lẽ là bên trên khai ân cho tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học có một ngày liên lạc về với gia đình đi, sau đó anh ấy không gọi được cho chị nên đã gọi về cho em, hỏi có phải em đi cùng với chị không. Em nói chúng ta mới tách ra, em trở về nước, còn chị đi đến L. A. tìm Hứa Thư Nhiên chơi rồi, điện thoại của chị rơi vỡ mất, nhất định là còn chưa đi mua mới, sau đó em cho anh ấy số điện thoại của khách sạn và Hứa đạo diễn.”
Đồng Đồng nói nhanh như một cơn gió, đầu óc tôi cũng theo đó mà bị xoay như chong chóng.
Có thể Nhiếp Diệc đã gọi cho Hứa Thư Nhiên hoặc khách sạn rồi nhưng bọn họ đều không nhận được cú điện thoại kia? Có thể thời gian cấp bách nên sau khi trò chuyện với Đồng Đồng thì Nhiếp Diệc cũng không còn thời gian gọi đi tìm tôi nữa? Vì sao tôi lại không nghe lời Đồng Đồng cơ chứ, vì sao xuống máy bay lại không đi mua điện thoại luôn?
Tối đó hắn thử liên lạc với tôi khả năng chính là thời điểm tôi đang vô cùng nhớ đến hắn, còn ngồi đó buồn phiền nên đi đâu tìm hắn, không nghĩ tới hắn vậy mà khắp nơi tìm tôi, sao mà chúng tôi lại bỏ lỡ mất rồi chứ?
Tôi hỏi Đồng Đồng: “Cuộc điện thoại này em có ghi âm không?”
Đồng Đồng lập tức muốn lạy tôi: “Em không đùa với chị đâu chị Phi Phi, Nhiếp thiếu thật sự là gọi một cú điện thoại đó mà.”
Tôi tức đến nổ phổi: “Còn khoe khoang! Chị chỉ muốn nghe tiếng của anh ấy một chút, vậy mà em lại không có ghi âm lại?!”
Đồng Đồng ngập ngừng nói: “Không...... Không......”
Tôi thở dài.
Đồng Đồng muốn khóc: “Sau này mỗi cuộc điện thoại của Nhiếp thiếu em đều sẽ ghi âm lại, em thật sự không biết, chị Phi Phi, em không biết chị lại nhớ Nhiếp thiếu đến thế.”
Tôi mất ngủ cả đêm, sáng ngày thứ hai thức dậy ngơ ngác gọi điện cho trợ lý Chử, quanh co lòng vòng tìm hiểu gần đây công ty bọn họ có công vụ nào phải đến nước A hay không, tỷ như bố chồng tôi có muốn qua một ngày nào đó.
Trợ lý Chử tận lực làm tròn chức trách: “Là có thiết bị hay hành lý gì không mang hết được lên máy bay sao?”
Tôi hàm hồ nói cũng không có nhiều thiết bị hay hành lý gì nhiều như vậy.
Trợ lý Chử dừng một chút. “Vậy sao, vậy chính là có cuộc điện thoại gì đó không muốn bỏ qua......” Không biết nghĩ đến đâu. “Điều này quả thật là rất quan trọng.” Ho một tiếng nói: “Có lẽ tuần sau hoặc sau nữa chủ tịch sẽ bay đến Newyork, thời gian cụ thể tôi sẽ gửi cho tiểu thư sau nhé.”
Tôi thở dài thườn thượt.
Liên tục bỏ lỡ hai cuộc gọi của Nhiếp Diệc, tôi đã thật sự không còn tin tưởng vào vận may của mình nữa, nếu như dùng máy bay bình thường về nước, nói không chừng trong hơn mười giờ đó Nhiếp Diệc lại gọi điện thoại cho tôi. Về với Nhiếp tổng chí ít tôi sẽ không phải tắt điện thoại nữa, dù là chậm lại mấy ngày cũng không có gì là không tốt, dù sao thời gian này tôi rảnh rỗi cũng không có việc gì đặc biệt quan trọng.
Chờ thẳng đến hơn một tuần lễ mà vẫn không thấy bố Nhiếp Diệc bay đến, mà chị họ Nhuế Mẫn của tôi lại đến trước một bước. Nửa tháng trước Nhuế Mẫn chính thức bước chân vào Nhiếp thị, được sắp xếp ở phòng nghiên cứu Thanh Hồ, cụ thể là chức vị nào tôi cũng không rõ lắm, lần này nghe nói là tới đây để tới một phòng thí nghiệm nào đó bàn bạc muốn tiến cử một hạng mục độc quyền cô ấy đang theo.
Xế chiều hôm đó tôi và Nhuế Mẫn ngồi uống trà chiều ở khách sạn, tán gẫu tình trạng của đối phương gần đây, sau đó lại nghe cô ấy nhắc đến Ung Khả.
Đại khái là bởi vì sự kiện ở Mộc Sơn ngày đó nên vẫn khiến Nhuế Mẫn hơi ngượng ngùng: “Cô ta thật phóng khoáng, đường đường là một ngôi sao màn bạc sống vui vẻ sung sướng lại không nói một lời lui khỏi giới diễn viên. Gần đây ngập tràn tin tức đều là về cô ta, nào là lui khỏi giới, nào là tiến vào Nhiếp thị, mỗi chuyện đều huyên náo sôi sùng sục, năm nay sợ là không có một nữ minh tinh nào có thể đánh bại đề tài của cô ta được nữa.”
Tôi nói: “Vào Nhiếp thị sao?”
Nhuế Mẫn kinh ngạc: “Em không biết sao? Chính là phòng thí nghiệm T7 mà Nhiếp Diệc phụ trách ở Thanh Hồ.”
Tôi hỏi cô ấy: “Không phải là nghe nói cô ta phải về đại học Y tiếp tục theo học sao?”
“À, cái này ấy hả,” Nhuế Mẫn giải thích, “Nói đúng hơn là Nhiếp thị đối với một cái đề tài nghiên cứu khoa học của cô ta cảm thấy hứng thú, đồng ý cung cấp cho cô ta nhân lực và tài lực nghiên cứu nó, hỗ trợ hoàn toàn đề tài này của cô ta, đổi lại nếu như đề tài này ra thành quả thì cả công ty và cô ta đều giữ độc quyền sáng chế. Đây vốn là phong cách của phòng thí nghiệm Thanh Hồ trước giờ, đặc biệt rất xem trọng những nhân viên nghiên cứu khoa học còn trẻ, còn toàn lực hỗ trợ.” Cô ấy cười giận tôi: “Là công ty của nhà hai người mà còn bắt chị đến giải thích cho em, không lẽ lúc bình thường một chút tin tức em cũng không quan tâm sao?”
Tôi cười dò xét cô ấy: “Không có tâm tư, cũng không có hứng thú, lại còn không có sức lực, làm sao mà quản đây?”
Cô ấy che miệng: “Nếu xét ra thì nhất định em sẽ đứng hạng …nhất vô tâm, …nhất không có khí thế.”
Tôi nhắc nhở cô ấy: “Ầy, đừng quên còn có mẹ em nữa mà.”
Nhuế Mẫn cười gật đầu tán thành, lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nghe nói Ung Khả cũng là vì chuyện này hai ngày trước mới được quyết định xong, chị thấy cô ta có lẽ cũng là vì thế mà hoãn lại kế hoạch về trường.”
Tôi ồ một tiếng.
Nhuế Mẫn muốn nói lại thôi, hồi lâu sau nói: “Đề tài lần này của cô ta thật ra Nhiếp thị cũng không phải là nơi duy nhất cô ta có thể hợp tác, đến nước A nói không chừng cô ta còn tìm được một tài nguyên tốt hơn. Cô ta một lòng một dạ muốn đến Nhiếp thị, tám chín phần......” Cô ấy ngừng một chút: “Em chắc còn nhớ chị với Jeremy ly hôn là vì nguyên nhân gì.”
Chống trước của Nhuế Mẫn – Jeremy là người Mỹ, năm bọn họ kết hôn cũng chính là năm tôi tốt nghiệp khoa chính quy, không lâu sau Jeremy được điều đi nước khác công tác. Hai năm trời cách xa mỗi người một phương, có thể là không chịu được cô quạnh nên bắt đầu ngoại tình với chính đồng nghiệp cùng văn phòng của mình, cứ âm thầm phát triển đến tận khi Nhuế Mẫn ly hôn.
Nhuế Mẫn nói: “Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt(*), càng không nói đến cô ta trước đó còn biết tới bệnh viện nhà họ Nhiếp rồi.” Cô ấy thở dài. “Trước khi đi công tác bác sĩ Nhiếp thường đến nhị viện, chị còn từng quá giang anh ấy một lần.” Cô ấy hơi ngập ngừng, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Ung Khả hiện tại ở nhị viện.”
(*) Câu này nghĩa là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, trong tình huống này ta nghĩ là muốn nói kiểu như người trong nước nên Nhiếp thị ở trong nước được lợi trước.
Tôi nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn cô gái đang đàn một khúc dương cầm, nói: “Cô ấy tên là Catherine, từng biểu diễn ở trung tâm nghệ thuật KS, bài sở trường nhất là《 Hồi ức của Don Juan 》của nhà soạn nhạc Liszt.”
Nhuế Mẫn sâu sắc nhìn tôi: “Không được đánh trống lảng.”
Tôi cười nói: “Em không hiểu piano lắm, chị thì biết khá rõ nên muốn xin chị chút lời bình thôi.”
Nhuế Mẫn thở dài, ngừng thật lâu mới giương mắt nhìn tôi: “Thôi, chị nói những lời ấy cũng không phải muốn gây xích mích mối quan hệ vợ chồng của hai người, chỉ là muốn nói cho em biết, Phi Phi, đừng cứ mãi ở bên ngoài mặc kệ thế sự. Cứ cho là hai người đã kết hôn, nhưng quan hệ hôn nhân cũng không phải không có gì phá nổi giống như em nghĩ đâu.”
Có lẽ là thật hiếm mới có được một khoảng thời gian mang cả người thoát khỏi công việc nên thân thể tương đối thả lỏng, mấy ngay nay trải qua đặc biệt chậm chạp lại cảm giác có chút mệt mỏi, ngủ bao nhiêu cũng đều không đủ. Chúc ngủ ngon xong Nhuế Mẫn rồi cũng leo lên giường đi ngủ, mãi đến khi nghe được tiếng chuông điện thoại. Những cuộc điện thoại gần đây đều là thập phần hệ trọng, nên cho dù nửa mê nửa tĩnh thì tôi vẫn có thể chuẩn xác tìm được điện thoại di động, híp mắt nhìn màn hình, là Khang Tố La.
Rèm cửa sổ che kín mít, cây nến hương hoa lan đã cháy được một nửa, ánh đèn bị bóng tối nuốt chửng nhỏ bé chỉ bằng một hạt đậu, hương thơm quấn quýt trong không gian.
Tôi đặt điện thoại vào một bên tai rồi đi rót nước, Khang Tố La đầu bên kia đại dương đi thẳng vào vấn đề: “Nghe Đồng Đồng nói Ung Khả đi tìm bồ? Cô ta vậy mà vẫn còn mặt mũi đi tìm bồ? Cô ta đã nói gì với bồ?”
Tôi uống xong nửa cốc nước mới cảm thấy khổ họng đang khàn đặc đã khá hơn, trả lời cô ấy: “Còn có thể nói gì nữa.” Vừa mở cửa sổ sát đất ra vừa lựa chọn một vài phần còn sót lại trong bộ nhớ kể cho cô ấy nghe.
Sắc trời không còn muộn, nơi đường chân trời chỉ còn có thể nhìn thấy một vòng tà dương đặc trưng của mùa đông, được hoàng hôn tô thêm mấy phần mơ hồ mỹ lệ, giống như phương Tây miêu tả sắc hoa vùng hoang dã khi đêm đến. Màu vàng nhạt theo một góc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang từ từ đậm hơn, vàng sẫm, cam tím, sau đó là xanh đen. Tôi và Khang nhị thông minh chỉ mới nói tới một nửa mà tất cả màu sắc đã hòa vào màn đêm đen kịt yên tĩnh.
Ánh sáng và hình phản chiếu cuối đường chân trời, cứ như vậy trong một thời gian dài biểu diễn ra một đêm đông đại lục văn thơ mà hoa mỹ.
Khang nhị luyên thuyên nửa ngày, nói một tràng phẫn nộ, nào là Ung Khả không biết cái gì là xấu hổ, nào là ảo tưởng sức mạnh, mắc bệnh tâm thần, nói chung là đều đủ cả, cuối cùng mới dè dặt hỏi tôi: “Mà này, cô ta...... Lời của cô ta bồ có tin không?” Không chờ cho tôi trả lời đã lập tức cất cao âm điệu: “Hừ, mình tin dù cho cô ta có tới tìm bồ thì cũng sẽ không chiếm được cái tiện nghi gì đâu, bồ tàn bạo như vậy cơ mà, bồ làm cho cô ta tức chết mình còn tạm tin được, nhưng mà...... nhưng mà trong lòng bồ có phải là nghĩ ngợi rất nhiều? Có phải bồ cũng không vui?” Sau đó còn cậy mạnh vỗ ngực: “Không sao đâu, Phi Phi, bồ cứ nói với mình đi, có chuyện gì không vui mình giúp cậu nghĩ cách!” Tôi ở đầu bên này đều có thể tưởng tượng ra cô ấy bên kia rất lo lắng cho mình nhưng vẫn nghĩa hiệp mà muốn bảo vệ tôi, muốn cho tôi vui lên.
Tôi ngồi trên ghế sô pha rất lâu, sau đó đưa tay tới công tắc của chiếc đèn bên cạnh, bật rồi tắt, tắt rồi lại bật, tôi nói: “Khang nhị, ngoại trừ cha mẹ, ông nội, ông bà ngoại, còn có Nhiếp Diệc, trên đời này mình yêu cậu nhất đấy.”
Khang Tố La hừ mạnh một cái: “Mình nhổ vào nhé.”
Tôi cười nói với cô ấy: “Ung Khả này thật sự là khiến người ta chán ghét, vừa tự luyến vừa kiêu ngạo. Nhưng vì mình cũng có cái tật xấu này nên đây chỉ là đối phó vì thành kiến thôi. Có điều chán ghét thì vẫn cứ là chán ghét, nếu nói cô ta cố ý lừa gạt mình thì ngược lại mình thấy không có khả năng lắm. Có thể là cảm giác đối xử khác biệt đó từ Nhiếp Diệc chỉ là do cô ta đơn phương ảo tưởng, hoặc giả như cô ta không phải là đơn phương....... Dù sao tất cả đều là suy đoán của riêng cô ta, hỏi mình có tin suy đoán đó của cô ta hay không, mình cảm thấy thà chủ động đi hỏi Nhiếp Diệc còn hơn.”
Khang Tố La lập tức nói: “Đúng đúng, xã hội hiện đại rồi, có hiểu lầm gì mà không thể gọi một cuộc điện thoại đi để giải quyết được đây? Nếu như có, thì gọi hai cuộc.” Nói xong lập tức trầm mặc: “Mà cậu đã liên lạc được với Nhiếp Diệc chưa?”
Cô ấy nói một câu mà làm trái tim tôi đau đớn, tôi ôm ngực nói với cô ấy: “Không thể......”
Cô ấy lại nói: “Nếu tạm thời không liên lạc được với Nhiếp Diệc, vậy mình hỏi bồ thêm một câu nhé, trong tiềm thức của bồ là có khuynh hướng tin tưởng suy đoán của Ung Khả hay là......”
Tôi: “...... Khang nhị bồ có tin mình tuyệt giao với bồ ngay không?”
Danh sách chương