Khi đó là bởi vì tôi và Khang Tố La không hề cảm thấy buổi tọa đàm này có thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn được.

Xác thực là sau khi Ung Khả lên bục chúng tôi đã hoàn toàn ném buổi tọa đàm này sang một bên, tập trung tán gẫu liên miên, nhưng âm thanh trò chuyện của chúng tôi đã ép tới phi thường thấp, nên động tác cử chỉ cũng vì thế mà không có biểu hiện gì lớn.

Kết quả vẫn là có bất ngờ xảy ra. Cảnh tượng hoàn chỉnh chính là như vậy.

Trên đài Ung Khả còn đang chậm rãi nói giả thiết của cô ta, mà chúng tôi với màn biểu diễn của cô ta không hề có hứng thú, Khang Tố La liền một bên ôm mic một bên tán gẫu với tôi những câu hỏi trong đám giấy lộn kia, rất là khách quan bình luận: “Theo mình thấy, những vấn đề này còn không thú vị bằng cô gái năm trước hỏi ra, sự thật là nhiều người vẫn quan tâm đến chủ đề năm ngoái lắm.”

Vừa vặn có tin nhắn của Thuần Vu Duy đến, tôi vừa nhắn tin vừa trả lời cô ấy: “Năm nay bác sĩ Nhiếp là người đã có vợ rồi, những câu hỏi năm ngoái không còn áp dụng được nữa đâu.”

Khang Tố La hoàn toàn không thèm để ý, mic đặt bên má nghiêng đầu gảy gảy pin: “Bồ cũng thật là nhận thức quá kém, cũng có rất nhiều người đàn ông đã kết hôn vẫn có rất nhiều vấn đề về mặt tinh thần có thể hỏi, tỉ dụ như bác sĩ Nhiếp của nhà bồ sinh hoạt như thế nào, bình thường cùng vợ tán gẫu cái gì......” Đúng lúc này, một giọng nữ được mic phóng to gấp mấy lần đột nhiên vang lên, Khang Tố La đang líu lo lập tức ngậm chặt miệng, toàn bộ hội trường cũng yên tĩnh lại, để lại trong không gian như còn vang vọng lại nửa câu trêu chọc phía sau được mic phóng to lên mấy lần: “...... Bác sĩ Nhiếp của nhà bồ sinh hoạt như thế nào, bình thường cùng vợ tán gẫu cái gì......”

Khang Tố La hôn mê năm giây, trong tay cầm mic như đang cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, vẻ mặt như không còn lưu luyến gì với nhân gian nữa.

Tôi vừa mới giúp Thuần Vu Duy nghĩ ra phương án trừng trị Ninh Trí Viễn, kêu cậu ấy lấy mô hình Durotan (*) của anh ta chịu tội thay, lúc này cũng bị sửng sốt mất ba giây, nhưng xét thấy nhiều năm qua che chở Khang hai thành thói quen, phản ứng nhanh hơn não muốn cướp lấy mic trên tay cô ấy cứu nguy.

(*) Nhân vật trong game World Of Warcraft

Kết quả còn chưa kịp đoạt lấy mic thì Ung Khả trên bục đã mở miệng bỏ đá xuống giếng: “Xem ra vị bạn học này với công trình gen cũng không phải là thật sự cảm thấy hứng thú nhỉ.” Đôi mắt phía sau gọng kính đen hiện lên trào phúng và khoe khoang: “Không phải vậy thì làm sao có thể trong tình huống nghiêm túc như vậy mà hỏi ra mấy vấn đề nông cạn như vậy lãng phí thời gian của mọi người?”

Lập tức có người tán thành, quay lại quăng cho chúng tôi ánh mắt khiển trách, còn có người xì xào bàn tán: “Mấy loại câu hỏi tình cảm nam nữ này, đoán chắc là của mấy sinh viên bên khối văn, thật sự không hiểu trong đầu bọn họ luôn nghĩ toàn cái rác rưởi gì nữa.” Mấy sinh viên ngồi cạnh cũng cười lớn phụ họa.

Tôi ngồi lại ghế, thầm nghĩ không cần hỗ trợ nữa.

Phản ứng của mấy người đó có lẽ khiến Ung Khả hết sức hài lòng, khóe mắt tươi cười, lại khinh bỉ nhìn chúng tôi một chút, một lần nữa cầm lấy bút lông chuẩn bị tiếp tục màn diễn thuyết dài dằng dặc của mình.

Nhưng tất nhiên không thể, bởi vì đã Khang Tố La ngăn cản rồi.

Khang Tố La vừa rồi còn ngồi đơ ở ghế như con cá chết trôi, hiện tại đã cầm mic, ngạo khí mười phần: “A, chờ chút, vị bạn học này không phải vừa rồi còn hỏi mình một câu hỏi mà? Theo phép lịch sự thì mình thấy vẫn nên trả lời câu hỏi này mới phải. Liên quan đến vấn đề này, quan điểm của mình chính là, việc nhà việc nước việc thiên hạ, có thể quản lý chuyện nhà tốt mới có thể làm tốt chuyện của đất nước, lớn hơn mới có thể làm tốt việc thiên hạ.” Khang nhị trước giờ ghét nhất mấy cái suy nghĩ xem thường những người học văn bọn họ, tuy rằng dường như bình thường im im lẳng lặng nhưng ai muốn ở trước gót nhân cô ấy cố tình tỏ vẻ khinh thường văn học, trong một giây có thể hóa thân thành thiếu nữ sấm sét, một tay cầm dao thái rau chém dây điện, tạo ra một đường tia lửa mang chớp tiêu chuẩn.

Thiếu nữ sấm sét bám vào hàng ghế trước đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Mình thường nghe người ta nói, gặp một chuyện không thể nói xằng bậy thì chớ nói liều, tại sao mình lại muốn nói như vậy đây, bởi vì ngu dốt thì mới đi nói năng xằng bậy mà, nên thường xuyên khuyên ngăn bạn bè mình không nên tự mình lộ ra sự ngu dốt của bản thân nha!” Khang Tố La lên lớp thường lạc theo chủ đề trữ tình, đôi lúc tha thiết quá thậm chí còn khiến mình tự cảm động mà rơi nước mắt lã chã, bây giờ nhìn cô ấy dường như cũng đã tiến vào trạng thái nào đó rất sâu rồi.

Quá nửa sinh viên trong này rơi vào trạng thái mù mịt, có người tâm trí khá kiên định không xác định hỏi bạn học ngồi cạnh mình: “Tớ nhớ vừa rồi cô ấy là chỉ hỏi đến mấy thứ bát quái cuộc sống riêng của bác sĩ Nhiếp phải không nhỉ?”

Bạn học bên cạnh thì không kiên định được như thế: “Ừ, hình như là?”

Ung Khả có lẽ ban đầu chỉ là muốn thuận miệng chế nhạo Khang Tố La một chút, cô ta chán ghét tôi, tự nhiên sẽ ghét lây sang Khang Tố La, chế nhạo Khang Tố La cũng chính là chế nhạo tôi, dù thế nào cũng sẽ khiến cho Nhiếp Diệc phải lúng túng. Phỏng chừng cô ta coi tôi với Nhuế Mẫn không có gì khác biệt, đều là người không thích hợp, không xứng với Nhiếp Diệc, nhưng không nghĩ tới Khang hai lại đột nhiên nghiêm túc cùng cô ta thảo luận cái việc việc nước với việc thiên hạ ở đây.

Ung Khả mắt đã kết băng, nhìn về phía Khang hai tỏ vẻ phiền phức nói: “Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Đây không phải nơi cho mấy thằng hề diễn ảo thuật đường phố.”

Khang hai chưa bao giờ thèm liếc mắt đến những người khoa học gia lúc này cười nhìn Ung Khả: “Mình biết đây là buổi tọa đàm của bác sĩ Nhiếp, bạn có thể lên đó nói tới mười phút không chịu xuống, mình ngược lại chỉ hỏi có một câu hỏi cũng không được? Sao lại có thể phân biệt đối xử như vậy chứ?” Còn hỏi cả sang Nhiếp Diệc: “Không thể phân biệt đối xử như vậy nha bác sĩ Nhiếp?”

Ung Khả bốc hỏa: “Tôi hỏi cái gì, cô nói vậy là có ý gì?”

Chủ tịch không biết đã ngồi cạnh tôi tự bao giờ, ngồi đó lẩm bẩm: “Sinh viên bây giờ thật sự là khó quản...... Chuyện này thể nào cũng rùm beng lên...... Sao mà năm nào cũng có chuyện xảy ra vậy chứ?”

Tình cảnh này tôi cũng bó tay, không thể làm gì khác hơn là an ủi cô ấy: “Đừng lo, bác sĩ Nhiếp sẽ biết khống chế tình hình.” Với hiểu biết của tôi với Nhiếp Diệc, đột nhiên có hai nữ sinh trong tọa đàm của hắn không rõ nguyên nhân gì đột nhiên giương cung bạt kiếm về phía nhau, hắn sẽ không quá thấy hứng thú, tuyệt đối phía nào cũng sẽ không ưu ái hơn, nhưng trước khi mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt xong nhất định vẫn sẽ cho một lời hợp lý.

Quả nhiên Nhiếp Diệc đã lịch sự lui về phía mép bàn, nhường lại toàn bộ cái bàn, nhìn đồng hồ đeo tay một cái sau đó cho hai người đang tranh chấp một cái giới hạn: “Vẫn còn thời gian, hai người vẫn còn mười phút tự do thảo luận.”

Khang Tố La lập tức gật đầu: “Quả thật vẫn là giáo sư văn minh, trong tọa đàm thì không nên có khác biệt nha.”

Ung Khả nhìn Nhiếp Diệc như không quen biết mình: “Cô ta chỉ có thể nói hươu nói vượn thôi chứ có thể thảo luận cái gì với em chứ?” Lại quay đầu nhìn Khang Tố La đầy khinh bỉnh châm chọc: “Không nói đến microRNA, SNP, có lẽ đến bổ sung RNA cô ta có lẽ cũng chăng biết?”

Lời nói quả thật đậm chất Ung Khả, cô ta vẫn cho rằng mình là thiên tài, thích dựa vào sự thông minh của mình coi khinh người khác, nhưng Khang Tố La hiển nhiên không làm đối tượng cho trò chơi của cô ta. Khang hai nghiên cứu văn học, có rất nhiều tiếng nói chung với mẹ tôi, trong đó có một cái đó là luôn luôn cảm thấy làm nghiên cứu khoa học là vô cùng thô kệch, không có tính nhân văn, không có linh hồn được thả tự do bay lượn như nghệ thuật gia bọn họ, vì lẽ đó nên sâu trong thâm tâm vẫn nhìn không vừa mắt bọn họ.

Dĩ nhiên Khang Tố La nhìn ra Ung Khả muốn lấy mấy cái thuật ngữ gen ra đả kích mình, biến mình thành trò cười: “Mình có thể thảo luận gì với bạn sao? Một câu hỏi rất hay.” Nhún vai một cái, nhìn thẳng Ung Khả: “Mình vừa mới nói tới cái gì nhỉ? Là chuyện của đất nước phải không, vậy thì chuyện nước chuyện thiên hạ là cái gì? Trong tình cảnh ngày hôm nay, trong ngữ cảnh này, chuyện nước và chuyện thiên hạ liệu có phải là vấn đề tồn tại của nhân loại hay không? Aiz, bạn không cần nhìn chằm chằm mình như thế, mình không đưa ra giả thiết mà kéo dài nó ra, khiến cho chủ đề buổi tọa đàm này thăng hoa thêm một bậc, đó chính là một cách thức tồn tại của nhân loại. Với vấn đề vừa rồi, phạm trù việc nhà này, liên quan đến gia đình bạn làm sao mà có, làm sao mà quản lý tốt, là thảo luận cái gì đây? Cũng chính là một loại thảo luận đến cách thức tồn tại của nhân loại.”

Khang Tố La hiển nhiên đã đem nơi này thành khóa phổ cập văn học của mình, phát huy đến mức muốn phi thăng thành tiên luôn: “Nhân loại dù sao cũng chỉ là một từ phiếm chỉ phải không? Sự tồn tại của nó tất nhiên là từ vô số gia đình đang tồn tại mà tạo thành, chúng ta có thể thảo luận một cách tỉ mỉ một gia đình là như thế nào bằng cách miêu tả nó, nhưng trên đời này có bao nhiêu loại người tồn tại, đa dạng vô cùng, vậy nên mình mới mượn đến gia đình của bác sĩ Nhiếp đây, cùng thảo luận để cụ thể hóa nó, để xem sự tồn tại của nhân loại hiện nay là như thế nào, bởi vì tình trạng tồn tại hiện tại của nhân loại cũng chính là căn cơ cho sự tồn tại của nhân loại trong tương lai, vậy thì có gì là không thể đây? Hôm nay không phải là chúng ta đang làm một buổi tọa đàm sao?”

Tôi nhìn tất cả mọi người trong hội trưởng vẻ mặt đều mù mịt, rất có điểm giống với dáng vẻ “không còn giác quan,” lại có chút như dáng vẻ tìm không ra phương Bắc. Mẹ của thiếu nữ sấm sét làm phê bình văn học châu Âu nhiều năm, đến nay vẫn nằm trong tuyến đầu của vòng phê bình, truyền thống gia đình uyên thâm, bản thân chính thiếu nữ sấm sét dù vùng lên cũng rất có bài bản, chỉ là bình thường không dễ dàng triển ra loại công phu này.

Nhìn mọi người nhất loạt biến thành dạng hôn mê, Khang Tố La đắc ý tổng kết: “Mọi người thấy đó, vấn đề này chính là như vậy, vị bạn học trên đó vừa mới nói là mình nông cạn tẻ nhạt? Mọi người xem, không thể lấy góc độ khoa học tự nhiên của mọi người để phân tích vấn đề này được, ý nghĩa của nó lớn và sâu sắc đến như vậy, mọi người lại cho rằng tôi từ góc độ khoa học xã hội phân tích nó chính là nông cạn, là nhàm chán, coi góc độ của các bạn là nguyên lý, hôm nay khoa học tự nhiên của các bạn là sân nhà, kỳ thị những người học văn như mình, điều này quả thật là không tốt, rất bất lợi cho việc tìm ra chân lý cho buổi thảo luận, mọi người thấy mình nói có đúng hay không? Đã có mấy sinh viên gật đầu liên tục như gà mổ thóc, nhưng gật xong lại tựa như vẫn không nhìn ra trọng tâm của lời nói, một dáng vẻ vô cùng mờ mịt, nhìn qua quả thật khá đáng thương. May mà Ung Khả vẫn còn duy trì được tỉnh táo, không có bị Khang Tố La dắt mũi đi một vòng, giọng sắc bén chỉ trích cô ấy: “Cô chính là đang quấy nhiễu, đem cái thứ gì đó không hợp lý biến thành......”

Khang Tố La tỏ vẻ hết thuốc chữa lắc đầu: “Một thứ không hợp lý nếu như được khách quan xem xét thật sự là không hợp lý, vậy làm sao có thể bị hợp lý hóa đây? Được hợp lý hóa đi, này chứng minh là nó vốn dĩ hợp lý, mình thật sự không thể hiểu nổi tư duy nói chuyện của vị bạn học này, sao lại có thể nói chuyện tùy tiện như vậy nhỉ?” Nói tới đây đột nhiên tỏ ra kích động đem mic ném về phía tôi, hướng về phía Ung Khả nhất thời chưa biết phản bác thế nào: “Mình thật sự không nên từ đầu cùng bạn thảo luận mới phải, vị bạn học này thật sự là nói chuyện không có biết logic là cái gì, vậy mà còn bỏ công sức giảng giải cho bạn lâu như vậy, thật đúng là lãng phí thời gian.” Lại lẩm bẩm: “Một người đến logic cơ bản cũng không biết thì có thể thảo luận gì với mình cơ chứ?” Ngồi xuống không thèm nói nữa.

Ung Khả: “Cô......” năm giây sau vẫn không nói được thêm chữ nào. Tôi cảm thấy Ung Khả đường đường là thiên tài khoa học tự nhiên lần này lại bị Khang Tố La giảo hoạt của khoa học xã hội quất cho khí phách không còn một manh giáp nào rồi.

Trong hội trường nhất thời không có động tĩnh, hơn nửa sinh viên trong này còn đang chìm đắm trong mười phút thảo luận tự do vừa rồi chưa thể phục hồi lại tinh thần. Nhiếp Diệc nhìn đồng hồ một chút: “Tự do thảo luận kết thúc ở đây đi.” Thuận tay mở PPT về trang cuối cùng, liếc nhìn Ung Khả còn đứng trên đài tức giận đến run người, lạnh nhạt nói: “Vị bạn học này, bạn còn hai phút chia sẻ giả thiết của mình với mọi người.”

Ung Khả thế nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú tôi, cô ta đeo kính gọng đen, miệng vẫn mang khẩu trang, tâm tình chỉ có thể nhìn qua đôi mắt đó mà phỏng đoán. Đôi mắt vừa rồi còn nảy lửa hiện tại đã bình tĩnh lại, có thể thấy như đã tìm được lối ra cho hỏa khí của mình, mở miệng nói: “Nếu như có vị bạn học cảm thấy hứng thú với giả thiết của em thì sao, thời gian tự do thảo luận có thể kéo dài thêm hai phút không bác sĩ? Em thấy bạn ngồi hàng thứ ba đang cầm mic kia tựa hồ còn có quan điểm gì đó muốn giao lưu cùng mọi người đấy ạ.”

Toàn bộ ánh mắt trong hội trường nháy mắt tập trung trên người tôi, tôi che miệng không chút biến sắc hỏi Khang Tố La: “Mình nhìn giống như quả hồng mềm dễ nắn sao?”

Khang Tố La cũng không động thanh sắc nhanh chóng trả lời tôi: “Thiên a, bồ đương nhiên không giống, nhưng cô ta biết bồ mù sinh vật học. Khẳng định là nói không lại mình nên muốn chĩa mũi nhọn về phía bồ, đoán chắc bồ sẽ không hiểu cái gì, sau đó ấp úng nửa ngày mà ngay trước mặt Nhiếp Diệc mất mặt? Sau đó cô ta sẽ vô cùng cao hứng.” Nói xong liền vặn nắp bình nước khoáng.

Ung Khả trên đài giục tôi: “Vị bạn học này?” Tiếng thúc giục này không phải là thiện ý nhắc nhở, mà có chút ác liệt cùng bức bách.

Tôi nghĩ Khang Tố La nói cũng phải, quả thật là tôi sẽ chẳng nói được cái gì, cộng với vốn dĩ cũng không phải người có mặt mũi tốt đẹp gì, nghĩ không cần thiết phải bịa cái gì mà để mình ra vẻ hiểu lắm, tôi liền cứ ăn ngay nói thật: “À, mình cũng không có quan điểm gì cả, mình chỉ là giúp người chỉ đạo buổi tọa đàm này của các bạn cầm mic thôi.”

Khang Tố La đang mạnh mẽ tu nước, phụt một cái bắn toàn bộ nước ra ngoài.

Phỏng chừng dựa theo kịch bản của Ung Khả thì hiện tại tôi nên giống như Khang Tố La phân tích vòng vèo, khiến cho cô ta nhất thời sửng sốt, nhưng vẫn theo thói quen trào phúng: “Không có quan điểm, không lẽ là bởi vì căn bản nghe không hiểu gì?”

Tôi liền rất thành thật gật đầu, tôi nói: “Đúng vậy a, kỳ thực mình đến là để dự thính thôi, chồng mình là nhà sinh vật học, nhưng kiến thức về sinh học của mình không quá tốt nên khi nghe nói ở đây có tọa đàm liền đến làm một buổi bổ túc thôi à.” Nói xong liếc nhìn Nhiếp Diệc một cái, xác nhận hắn không nhìn tôi mà đang tùy ý dựa người một bên không biết vô tình hay cố ý đang lật xem một tập tài liệu. Tôi liền vô cùng yên lòng mà quay đầu đối mặt với mọi người trong hội trường, tổng kết một câu: “Vậy nên mọi người phải học thật chăm chỉ môn sinh học, nếu không sau này không cẩn thận lấy phải một nhà sinh vật học sẽ giống mình vậy, lớn tuổi vậy rồi mà còn phải đi bổ túc kiến thức.” Nói mãi nói mãi thành ra tình cảm trở nên chân thật, tôi bổ sung: ”Đi bổ túc nhưng nghe cũng không hiểu.”

Tính đi tính lại thế nào cũng không ngờ Nhiếp Diệc lại đúng lúc này mở miệng: “Nghe không hiểu?”

Tôi: “A?...... À, vâng.”

Hắn liền giương mắt nhìn tôi, ôn hòa hỏi: “Vậy đã từng nghĩ tới vấn đề của em vừa xuất hiện liền khiêu chiến chương trình học cấp cao này của tôi hay chưa?”

Tôi: “......”

Phỏng chừng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe ra ý trêu chọc trong câu này, trong hội trường yên tĩnh một giây, sau đó một trận cười bùng nổ, phía sau lưng còn có mấy nữ sinh kề tai nhau nói nhỏ: “Mình không nghe lầm chứ, bác sĩ Nhiếp cũng biết đùa giỡn?”

Bầu không khí buổi tọa đàm sôi động lên không ít, thấy Nhiếp Diệc không quá nghiêm túc, có một cô gái trẻ đánh bạo đề nghị với tôi: “Chị có thể nhờ chồng giúp mình bổ túc nha, chồng chị không phải là nhà sinh vật học sao.” Lại bổ sung: “Bạn trai em cũng sẽ giúp em bổ túc môn vật lý, đổi lại em sẽ giúp anh ấy học ngoại ngữ.”

Tôi không để tâm hướng cô ấy trả lời: “Cái này có lẽ mình cần phải về thương lượng với chồng rồi.” Khóe mắt khẽ liếc lên đài. Ngay lập tức nhìn thấy Nhiếp Diệc đang nghiêng đầu nói với Ung Khả câu gì đó, Ung Khả ngơ ngác nhìn hắn hai giây, vành mắt đột nhiên đỏ lên, sau đó vội vã chạy xuống.

Sau đó hội trường lại trở lại yên tĩnh, Ada khoác eo Ung Khả dẫn cô ta theo hành lang phía sau rời đi. Lúc gần ra khỏi Ung Khả còn nhìn tôi một cái, khóe mắt hơi hồng hồng, đôi mắt ướt át. Khang Tố La hiển nhiên cũng chú ý thấy, thắc mắc hỏi tôi: “Cô ta khóc rồi? Rõ ràng là do cô ta một mực khiêu khích chúng ta, khiến cho bồ mất mặt là cũng khiến cho Nhiếp Diệc mất mặt, muốn kích thích Nhiếp Diệc nhìn lại mắt chọn vợ của mình, giờ lại như thể chúng ta bắt nạt cô ta, thật buồn cười.”

Tôi nói: “Bồ ý là thấy Ung Khả chỉ hận không thể nói ’em yêu anh, trên thế giới này ngoại trừ em cũng không có ai xứng với anh, anh lại đi cưới người khác, anh mắc lỗi lầm nên em muốn anh tận mắt nhìn thấy, muốn chính miệng anh thừa nhận anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến mức nào’ phải không?”

Khang Tố La nói: “Mình chính là nghĩ như vậy, nói thật là lần đầu tiên trong đời mình gặp được một người bất bình thường như thế, quả thực là bệnh công chúa thời kỳ cuối mà, hoàn toàn không thể hiểu được sao cô ta có thể được thành tựu như ngày hôm nay nữa. Trước đây mình còn cảm thấy Tạ Minh Thiên tùy hứng, nhưng so sánh với cô ta thì Tạ Minh Thiên quả thật là độ hiền lành có thể so sánh với Lưu Tuệ Phương.” Lại hỏi tôi: “Bồ có biết Lưu Tuệ Phương không?”

Tôi nói: “Biết, nữ chính <<Khát vọng>>, bộ phim truyền hình nổi danh một thời thuở thập niên 90 của thế kỷ XX.”

Khang Tố La trầm mặc.

Sau đó hai chúng tôi đồng thời tỉnh ngộ: “Những bộ phim truyền hình cũ như vậy chúng ta đều đã xem qua rồi, như vậy làm sao có thể hòa nhập vào thời đại mới muôn hình vạn trạng này nữa đây?”

***

Bát Bát: Tuần vừa rồi làm xong một project ta liền xin boss nghỉ 2 tuần không nhận pj mới, tranh thủ dịch truyện cho các nàng. Nhưng có mấy ngày có việc đột xuất nên có thể không theo kế hoạch xong bộ này trước cuối tuần này rồi hiuhiu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện