Tôi dữ dằn nói: “Vậy nên anh phải làm ấm cho em, không cho tránh.” Hung hăng xong lại cười lên, chủ động nắm chặt lấy bàn tay hắn. Ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay dù là lúc nào cũng rất ấm áp. Tôi nói: “Không đáng sợ, có thể là bởi vì em quá ngốc nghếch, không biết được chuyện này có cái gì để sợ sệt, Tạ Luân cũng hỏi có hay không sợ hãi, nhưng vì sao lại phải sợ?”

“Bởi vì,” hắn trả lời tôi, “Dưới cái nhìn của họ, những khoa học gia yêu thích khám phá những điều huyền bí, mà các nhà khoa học gia ưu tú thông thường chỉ tôn thờ khoa học lý luận. Khoa học lý luận chính là khoa học bản thân, khoa học bản thân thừa nhận khoa học giao cho nhân loại quyền thăm dò cực hạn và những lợi ích cuối cùng. Loại quyền lợi này vượt qua cả luân lý của thời đại, và hầu như là nó cũng phản lại luân lý của xã hội.”

Tôi nói: “...... Anh nói vậy em càng không hiểu được, em học nhân văn, chỉ có tư suy bằng hình ảnh, không có tư suy logic, anh lấy ví dụ đi.”

Hắn suy nghĩ một chút, không biết nghĩ đến cái gì, cau mày nói: “Có thể một ngày tôi nổi nhiệt huyết muốn tạo ra một nhân bản của em, sau đó giết chết em, nhưng bởi vì tổ hợp gien trong nhân bản của em với em hoàn toàn giống nhau, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra chuyện này, mà có phát hiện đi chăng nữa thì pháp luật cũng không có cách nào định tội và đưa ra mức hình phạt cho tôi, bởi vì có thể nhân bản đó của em chưa chắc đã thực sự là em.” Hắn nhìn tôi: “Hiện tại đã cảm thấy đáng sợ chưa?”

Tôi nói: “...... Anh sao lại phải nhân bản em rồi giết chết em là người bây giờ đang nói chuyện với anh?”

Hắn nói: “Bỗng nhiên nổi hứng.”

Tôi nói: “Sao lại có cái loại nổi hứng liền đi làm chuyện như vậy?”

Hắn nói: “Không biết, có lẽ bọn họ cảm thấy khoa học gia chính là những kẻ điên như vậy.”

Nhưng điều này thật sự kích thích lòng hiếu lỳ của tôi, tôi hỏi hắn: “Cái nhân bản kia có thể đem em hiện tại sao ra y hệt không? Cũng sẽ quan tâm anh, bảo vệ anh, kể chuyện cười chọc cho anh vui, còn có thể so với em càng trẻ trung xinh đẹp hơn?” Nói tới đây lại tự làm mình ngây ngẩn: “Chờ chút, tuổi trẻ xinh đẹp?”

Hắn nói: “Cái này còn phụ thuộc vào tế bào......”

Tôi nhanh chóng nói: “Không được, so với em lại trẻ trung xinh đẹp hơn là tuyệt đối không được, tuyệt đối......”

Hắn nắm lấy tay tôi, âm thanh rất nhẹ: “Phi Phi, tôi chưa từng thử, cũng sẽ không đi thử.”

Tôi mất hơn nửa ngày mới phản ứng lại, hiểu được hắn là muốn nói mình chưa từng đi nhân bản một người nào cả, cũng sẽ không thử. Tôi nhìn tay hắn, một lúc lâu, tôi nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh là trong phòng cá cảnh nhiệt đới ở nhà anh, lúc ấy anh đứng dưới bóng cây tán vĩ quỳ, mặc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên, ngón tay chỉ chỉ hỏi em tên mấy con cá, lúc ấy em thật sự đến hình dáng của anh thế nào cũng không nhớ rõ, nhưng trong lòng vẫn cảm thán tay người này thật đẹp. Khi đó cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại nắm tay em.”

Tôi ngẩng đầu cười hỏi hắn: “Em lại lạc đề rồi? Em chỉ là muốn nói, Nhiếp Diệc, cứ cho là anh từng thử em cũng sẽ không sợ, em sẽ không cảm thấy anh là người điên. Anh làm gì cũng nhất định đều là có lý do của mình.”

Một hồi lâu không thấy hắn lên tiếng, tôi gọi hắn: “Nhiếp Diệc?”

Hắn lúc này mới lấy lại tinh thần: “Sao?”

Tôi mím môi hỏi hắn: “Sao anh không nói gì?”

Hắn cầm chén trà đặt lại lên bàn, chén đặt lên mặt bàn vang lên tiếng lách cách thanh thúy, vẻ mặt tựa như đang suy tư: “Vậy nên chuyện đêm đó, em vẫn còn nhớ?”

Tôi ngây ngẩn một hồi: “Tối hôm nào?” Trong nháy mắt lại hiểu được, tôi nói: “A, tối hôm ấy hả. Bởi vì hiếm thấy có người mặc áo sơ mi trắng đẹp như vậy mà.”

Hắn cong cong khóe môi: “Nhưng em mặc cái váy vàng đó thì lại xấu tệ.”

“Cái váy màu vàng khè đó......” Tôi nghĩ lại, quả thực là mẹ tôi vì sợ tôi bị nhìn trúng, mới đặc biệt cho tôi mặc bộ lễ phục màu vàng khè xấu kinh người như vậy. Tôi nói: “Vậy sao anh còn bắt chuyện với em?”

Hắn cười: “Có thể là do mắt không tốt.”

Tôi bất đắc dĩ nhìn hắn, ra vẻ tụt hứng: “Cả buổi tối nay em đều là nói lời khích lệ anh, nhưng anh lại đi đả kích em như vậy, đã không còn cách nào nói chuyện vui vẻ với anh nữa.” Nói xong liền đứng từ ghế salon lên: “Cứ vậy đi nha, em muốn đi ngủ rồi......”

Hắn ngắt lời tôi, đưa tay phải lên: “Kéo anh.”

Tôi bắt bẻ hắn: “Đấy, đả kích em cả buổi tối mà vẫn còn mặt mũi làm nũng với em nữa.”

Kỳ thực tôi mới là người như vậy, mỗi lần oán giận đều sẽ làm nũng. Nếu Khang Tố La biết được không biết sẽ cười nhạo tôi bao lâu, cô ấy nhất định nói, Nhiếp Phi Phi, bồ tàn ác như vậy lại có thể có lúc làm nũng? Nhưng là Nhiếp Diệc nói nhớ tôi, tối qua thật sự đã nói với tôi như vậy. Mặc kệ là bình thường hắn ra sao, sau khi hắn nói câu nói ấy, khiến tôi muốn ngay lập tức dành hết mọi ôn nhu cho hắn, làm sao còn ngại dung túng cho hắn, làm sao còn ngại quý trọng hắn đây. Cảm thấy đều vĩnh viễn không đủ nhiều.

Tay phải của hắn vẫn vững vàng dừng lại giữa không trung, tay áo trượt ra một đoạn, lộ ra cánh tay thon dài. Ánh sáng vô cùng tối, từ chỗ tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn rơi vào tôi chưa từng rời đi.

Tôi lắc đầu cười, đứng đó vươn tay trái ra. “Đến đây nào,” tôi nói, “Làm nũng cũng được, ngày hôm nay chắc cũng mệt rồi.”

Hắn nắm chặt tay tôi: “Đúng vậy a.”

Đang muốn kéo hắn lên, tay lại đột nhiên bị kéo, sức mạnh này quá đột ngột, khiến tôi chưa kịp phản ứng lại đã rơi xuống ghế sô pha. Lúc ngã xuống còn kéo theo chén trà trên bàn, một tiếng vang lên, nước trà bắn lên mu bàn chân, có lẽ còn làm ướt cả gấu quần.

Tôi vẫn chưa hết sợ nhìn tay hắn, lại phát hiện mình lúc này bị lôi kéo khiến cả người đều ngồi quỳ trên đùi hắn, không thể tin được hỏi hắn: “...... Anh có thật là mệt không đấy?”

Ánh sáng tuy lờ mờ nhưng ở cự ly gần như vậy đã đủ để nhìn rõ vẻ mặt hắn, tựa như sóng ngầm mãnh liệt lại tựa như không có chút rung động nào, hắn hơi ngửa đầu nhìn tôi: “Em thấy sao?”

Tôi nói: “Em cảm thấy......”

Nhưng đây cũng không giống là câu hỏi, hắn dường như không hề có hứng thú với đáp án của tôi. Eo bị hắn chế trụ, cả người bị cánh tay kia mạnh mẽ ép dán sát vào người hắn. Hắn luyện Taekwondo, yêu thích việt dã, chưa bao giờ là thư sinh yếu đuối cả.

Vải lụa tơ tằm cực kỳ mỏng, toàn thân đều bị nhiệt độ nóng bỏng vây quanh, mặt tôi đỏ lên. Nhưng nghĩ trước giờ tôi vẫn luôn gần gũi với hắn, còn muốn ăn đậu hũ của hắn, liền những giãy dụa tượng trưng cũng bị bỏ qua, trực tiếp thuận thế dựa lưng vào ghế sô pha ở bên trái, một tay vòng qua cổ hắn, một tay đặt trên vai hắn, khiến cả cơ thể đều dán lên người hắn.

Sau đó cảm giác được môi hắn đã tiến tới.

Tôi chống đầu gối hai bên đùi hắn, tư thế này cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn khiến tôi hơi trấn định lại, nhưng trong nháy mắt đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng, hoàn toàn không thể vận hành được nữa. Chỉ là cảm thấy một đôi môi đang ôn nhu trằn trọc trên xương quai xanh, dừng lại một chút, sau đó lại trườn đến cổ.

Kỳ thực tôi không biết đó là lướt qua hay là hôn, khi tôi ý thức được đó là môi của Nhiếp Diệc, cùng với động tác kia có thể gọi là loại hành động thân mật, mỗi một nơi cùng hắn đụng chạm đều như có dòng điện chạy qua, còn có lạnh lẽo ở tận cùng nóng rực, thật khiến người ta không thể nào hiểu rõ đó rốt cuộc là loại tiếp xúc gì.

Áo ngủ bị vén lên. Chúng tôi từng hôn môi rất nhiều lần, cũng có thân mật hơn một chút, nhưng như thế này thì là chưa bao giờ. Tiếp theo sẽ phát sinh gì đây? Là gì đây?

Nhiệt độ trong phòng đã có thể thiêu cháy luôn tôi rồi, tôi nhớ là cửa sổ sát đất có để lại một khe hở nhỏ. Gió núi tựa hồ xen với tiếng bồ nông vang vọng, từng chút từng chút len lỏi vào trong phòng, còn có tiếng loạt xoạt nhẹ nhàng của trang sách bị gió lật đi. Lúc này đã bắt đầu vào đông, màn đêm phi thường mềm mại yên tĩnh. Tôi nghĩ tới hắn từng hỏi muốn đi trăng mật ở đâu, kỳ thực với tôi nơi nào cũng được, chỉ cần là nơi giống như thế này, chỉ có riêng hai chúng tôi.

Tất cả những điều này đều là tưởng tượng của tôi, đều là khát vọng của tôi, nhưng liệu rằng nó có phải cũng chính là tưởng tượng, khát vọng của hắn không?

Tôi nghe được thanh âm của mình, run rẩy và đè nén, tôi nói: “Nhiếp Diệc, anh đã nghĩ kỹ chưa?”

Ngón tay của hắn nắm chặt cằm tôi để tôi có thể cúi đầu hôn hắn, kể cả nụ hôn ngày hôm nay cũng không giống, như là có phần mạnh bạo hơn rất nhiều, mười phần xâm lược, nhưng đôi khi vẫn sẽ có nét ôn tồn tao nhã. Đôi môi hắn tạm thời tách ra, hỏi tôi: “Em nói....... nghĩ cái gì?” Âm thanh cực thấp, tiếng hắn bình thường vốn dĩ đã cực kỳ dễ nghe, lúc này lại càng mê người.

Tôi liều mạng kéo lí trí của mình về, quyết tâm hỏi cho xong vấn đề này: “Anh không phải đã nói, thụ tinh trong ống nghiệm là được rồi sao? Cùng em...... anh thật sự có thể?”

Động tác của hắn đình trệ một lúc, đột nhiên dừng tay, một lát sau tay cũng rút khỏi eo tôi, để lại tôi dựa trên vai hắn kịch liệt thở dốc. Dường như khi kéo tôi ngồi xuống đùi mình cũng là không có chuẩn bị từ trước. Cổ áo tôi bị mở ra, mất ít nhất mười giây để bình ổn lại, lúc này tay hắn vẫn đỡ lấy eo tôi, nhưng lại không tiến thêm bước nữa, đáy mắt có vẻ khó xác định. Một lúc lâu sau hỏi tôi: “Tôi nghĩ kỹ rồi, em chưa nghĩ kỹ sao?”

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng thanh âm lại hơi khàn khàn, nhiệt độ từ bàn tay đỡ tôi cũng không bình thường. Có lẽ lúc này tôi cũng không bình thường như hắn vậy, nhưng tôi không biết. Tiếng bồ nông đã trở nên xa xôi, gió trong rừng, tiếng rít gào cũng trở nên xa xôi.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ gò má hắn, quần áo xốc xếch vô cùng không ra dáng, quần áo của hắn ngược lại vẫn còn chỉnh tề trên người. Ngón tay tôi theo cổ hắn trượt đến xương quai xanh, có lẽ là nhiệt độ trên tay tôi cũng thật sự quá nóng bỏng, khiến cho hô hấp của hắn có chút trở nên bất ổn.

Tôi tới gần hắn, hơi thở đều nóng rực, tôi nói: “Em không có chuyện gì cần phải nghĩ kỹ cả, chuyện gì cũng không cần, Nhiếp Diệc, em đã nói từ trước rồi phải không, anh có rất nhiều giới hạn còn em thì không. Vậy nên vấn đề này nên suy nghĩ kỹ càng chỉ có anh mà thôi.” Tôi càng tiến gần hắn hơn, thời điểm mở miệng quả thực vô cùng mê hoặc, tôi hỏi hắn: “Anh nói mình đã nghĩ kỹ càng, là đã kỹ càng chuyện gì vậy?”

Hắn thấp giọng: “Em hi vọng tôi nghĩ kỹ càng cái gì?”

Em hi vọng anh yêu em, nhanh nhanh yêu em. Nhưng tất nhiên tôi không nói ra.

Hắn nhìn tôi. “Phi Phi,” hắn nói, “Tôi nghĩ là muốn cùng em có một đứa con.”

Tay tôi run lên, không cẩn thận ấn tới điều khiển bên cạnh. Tiếng hát từ trong loa đột ngột truyền ra, giống như là dựa theo tình hình hiện tại của tôi mà hát lên: “... there is no turning back.”

Đầu tôi nóng lên, áp sát hắn: “Anh có nghe thấy không, hiện tại đã không còn đường rút lui rồi.”

“Em không muốn sao?” Hắn hỏi tôi, tiếng nói này cũng theo tiếng hát nhẹ nhàng hơn, trầm thấp hơn. Bất kể là ca sĩ đang hát kia hay là hắn, đều như sợi lông nhỏ mà lướt qua tim tôi, không khí trong phòng vì thế mà cũng trở nên gợi tình hơn.

Muốn, dĩ nhiên là muốn. Nhưng tôi hoàn toàn quên mất phải trả lời.

Đầu óc đã bị đốt cháy hoàn toàn, tôi hôn lên cổ hắn, từng nụ hôn vụn vặt không có tiết tấu. Tay trái chế trụ cánh tay hắn, không để cho hắn động, đường nhiên dù bất kể là thể lực hay thể trạng tôi đều không thể thực sự lại hắn. Hắn để mặc cho tay phải tôi chế trụ, tay trái tự do cũng hoàn toàn không có động tác gì khác, tôi nghĩ này thuần túy là phối hợp theo tôi. Tôi không có kinh nghiệm gì hết, chỉ là dựa vào bản năng mà hôn hắn, dùng ngón tay lướt nhẹ trên cơ thể hắn, nhất thời cũng không để ý xem phương thức ngây ngô này có khiến cho hắn buồn cười hay không. Tôi lại còn từng bốc phét với hắn, nói mình là bản năng động vật. Hắn tùy ý cho tôi trêu chọc. Nhưng ngay khi tay phải tôi thăm dò vào áo ngủ của hắn, nhẹ nhàng xoa lưng, hắn đột nhiên cắn môi dưới của tôi. Ngay sau đó là mãnh liệt hôn trả lại.

Lúc bị hắn đặt trên ghế salon tôi mới phát hiện ra trên trần nhà không hoàn toàn kín lại, có thể nhìn thấy một khoảng trời đầy sao. Đột nhiên bị đè xuống như vậy tôi lại không bị dọa, mà còn muốn tiến tới cổ hắn. Hắn cười, một tay ngăn tôi lại, hơi ngồi thẳng dậy, một tay khác đặt trên cúc áo muốn mở ra. Tôi mơ màng nhìn hắn, nhìn phông nền đầy ánh sao sau lưng hắn.

Tiếng hát khàn khàn vẫn còn đang tiếp tục.

(?)

Đồng hồ báo thức vang lên một hồi lâu, tôi mơ hồ tỉnh lại, nhắm mắt tắt báo thức, không gian yên tĩnh trở lại, tôi miễn cưỡng mở mắt nhìn đèn giường đang yếu ớt sáng ở đầu giường. Ngây ngẩn đến nửa ngày mới đột nhiên tỉnh lại, rất nhiều hình ảnh đồng loạt tràn vào đầu.

Tôi sửng sốt, nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đem Nhiếp Diệc ăn sạch rồi. (bát bát: thế cơ ^v^!)

Sau đó đầu lại trống rỗng.

Trên trần nhà có một chùm đèn bằng gỗ mộc, ánh sáng ảm đạm, phảng phất như có những tia sáng dài le lói. Cửa sổ không đóng kỹ, trong không khí còn có chút lạnh, còn có sự tươi mới ẩm ướt đặc trưng của rừng núi. Tiếng chim hót xuyên qua lớp không khí ướt át tiến vào nhẹ nhàng phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiếng chim hót vang, trái lại càng khiến cho bình minh nơi này trở nên tĩnh mịch.

Phía sau truyền đến nhiệt độ của một người khác nữa, còn có một cánh tay vắt qua eo, cảm giác này thật sự rất mới mẻ.

Tôi đem toàn bộ sự việc nhanh chóng tổng kết lại, sau đó trong lòng nói với chính mình: “Hời to rồi Nhiếp Phi Phi.”

Ngừng hai giây, từ đáy lòng lại tiếp tục nói: “Lại thật sự ngủ đi mất, giỏi lắm Nhiếp Phi Phi.”

Tinh thần đã kéo lại được không ít, tôi dè dặt xoay người đối mặt với Nhiếp Diệc, cũng không biết lấy đâu ra can đảm và dũng khí, hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng hay e thẹn, một tay không nhịn được vươn tới. Đèn ngủ bị tôi ngăn lại, chừa lại một mảng mờ nhạt, dưới bóng tối không thể nhìn rõ Nhiếp Diệc, chỉ có thể cảm giác được hô hấp hắn đều đều bên tai. Tôi tới gần hơn, động tác cẩn thận khiến cho cả cơ thể đều kề sát vào lồng ngực của Nhiếp Diệc, cảm giác như nhiệt độ cơ thể của hắn đang từng chút từng chút một truyền sang tôi.

Có ai đó đã từng nói một câu như thế này, mới bắt đầu chỉ muốn một vòng ôm, cuối cùng không cẩn thận lại có thêm một nụ hôn, sau đó là cả cơ thể...... Đây chính là lòng tham và dã tâm tạo ra bởi ái tình. Nhân sinh hết thảy vui vẻ đều là cầu cũng không được, nhân sinh hết thảy thống khổ cũng đều là không cầu mà tới, muốn mà không có được căn nguyên chính là do cảm thấy không đủ. Gia huấn nhà tôi chính là biết đủ thì sẽ được vui vẻ, mỗi ngày tôi đều hận không thể nhắc nhở chính mình 800 lần, nụ hôn tại hội quán Hồng Diệp đó cùng Nhiếp Diệc là đã vượt quá, tất cả đều là trời cao ban ân, mỗi một điều có được đều phải quý trọng, hơn nữa còn phải biết ban ân rồi cũng sẽ có điểm cuối.

Nhiếp Diệc vẫn ngủ rất say. (bát bát *lúc đọc lại*: ủa ta dịch câu này khi nào vậy, không có ấn tượng gì cả:v)

Lịch trình hôm nay cần phải dậy sớm, tôi tham lam dán vào hắn một lúc mới quyết tâm rời giường. Giống như một kẻ trộm mặc lại quần áo tử tế, lại rón rén đóng cửa sổ, vén rèm  để che lại phòng chiếu phim kín như bưng, trở lại đem đèn ngủ vặn tối hơn, rón rén đóng cửa lại, lúc này mới vòng vèo đi vào phòng dành cho khách rửa mặt.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện