Edit:Sub

Chương 3

Theo tiếng kim loại nhẹ nhàng ma sát, tính khí cứng rắn từ bên trong nhảy ra.

"Cái kia" của Trác Lân cũng như y đẹp đẽ mê người, màu sắc phấn hồng nhàn nhạt, tỏa ra khí tức ấm áp cùng sạch sẽ. Mạt Tây Nam kích động nắm lấy, cúi đầu nhìn nó, mặt một vẻ đầy đào túy, suýt chút nữa thì nước miếng cũng đều chảy xuống.

Vài loại tâm tình trong lòng hắn luân phiên xoay chuyển.

- - Hạnh phúc a, hạnh phúc như lên thiên đường vậy! Không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại có thể đem thần tượng của mình đặt ở trên giường, ôm ấp y, hôn môi y, thoát quần của y, còn đem... Còn đem cái kia của y nắm trong tay chơi! Đây chính là trải nghiệm cực kỳ tươi đẹp ngay cả tiền cũng không mua được, trở lại hắn còn muốn mình đâm tới tràng vách của Trác Lân, đi B khinh bỉ mở topic khoe khoang một hồi?

(Sub: chỗ này thực sự không hiểu)

- - Phi! Hắn đang suy nghĩ cái gì a (?)! Trác Lân là của mình hắn, phía trước của y, mặt sau, bên trong, bên ngoài đều là của một mình Mạt Tây Nam hắn! Dựa vào cái gì mà phải chia sẻ cho người khác xem? Coi dạng văn bản cũng không được!

(Sub: cấm dạng văn bản? Thật không?:V, Bao nhiêu đôi mắt đang nhìn kìa)

- - Có điều, cái tên Trác Lân này đúng thật là kì quái. Hắn có thể khiến cho nhà cửa như cái bãi đổ rác, nhưng thân thể lại sạch sành sanh, cứ tưởng rằng sau khi cởi quần sẽ thấy một côn th*t bẩn thỉu, thực tế lại hoàn mỹ khiến người phải kinh ngạc!? - - Khụ, lại nói nhìn cái tên này không có kinh nghiệm gì a, mặc kệ là phản ứng của thân thể hay ngoại hình của "cái kia" cũng đều thanh thuần. Nên cũng sẽ không phải không có người nào thích quái nhân đại não quỷ dị như thế, chính vì thế... Hắn sẽ không còn là xử nam chứ?

Mạt Tây Nam suy nghĩ lung tung, hồn dần dần ở trên mây, động tác xoa xoa phân thân Trác Lân độ mạnh cũng bắt đầu chợt nhanh chợt chậm, lúc nặng lúc nhẹ. Âu yếm không có quy luật chút nào đối với Trác Lân thực sự là một loại dày vò, eo y bắt đầu run rẩy vặn vẹo, hơi thở dốc bên môi vừa trầm trọng vừa gấp gáp, Mạt Tây Nam nghe vào tai mà phiến tình không ngớt.

"Khà khà khà, người đẹp, thoải mái không?" Hồn hắn rất nhanh trở về, cười khẩy sát vào Trác Lân, đầu lưỡi ướt nhẹp liếm cổ y.

Trác Lân cố hết sức thở hổn hển, hai mắt tràn lệ hơi nheo lại, con ngươi như liếc hắn một cái.

Tròng mắt đen kịt như ngâm trong nước suối bên hắc diệu thạch, ướt át, mông lung mà lại mê hoặc. Mạt Tây Nam một trận khí huyết dâng trào, suýt nữa thì nắm giữ không được, tại chỗ bới quần của hắn tàn nhẫn cắm vào mà làm y!

Có điều, hắn không phải loại cầm thú chỉ có thể dùng nửa người dưới để suy nghĩ kia.

Mạt Tây Nam biết, dù mộng đẹp có trở thành hiện thực cũng không thể được ý mà hí hửng, dù Trác Lân có chủ động đầu hoài tống bão (đại khái là chủ động lên trước) thì hắn cũng không thể đánh mất lý trí. Hắn không có gì lạ: không thèm khát chuyện tình một đem, hắn muốn giữ lấy Trác Luân dài lâu, hắn muốn phúc hắc*, phải cẩn thận, muốn dùng trí tuệ cùng sách lược đem Trác Luân khăng khăng một mực làm.

(* theo Sub được biết thì đây là tính từ chỉ mấy thằng mà trong lòng thì thâm ngoài mặt thì giả ngu ngơ)

Như vậy, hắn mới có thể thần tượng thân ái ăn no căng diều, đem dâm ý triệt để hóa thành hiện thực!

(Sub: tôi chưa từng thấy cái cụm ăn no căng diều lại được sử dụng vào trường hợp này như thế, cơ mà do it, just do it!!)

Liều mình kiềm chế lại tâm sắc lang đang gây rối không ngớt, Mạt Tây Nam kéo dài động tác âu yếm ôn nhu, nhiều lần ở trong lòng mình nhắc nhở bản thân: "Nam và nữ cấu tạo sinh lý không giống nhau, xuyên loạn sẽ khiến thần tượng bị thương. Ngày hôm nay không thể làm đến bước cuối cùng, tuyệt không thể!"

Thế nhưng... Chuyện này thực sự rất khó.

Không biết là do sợ sệt hay là quá thoải mái, hai mắt ngấn lệ của Trác Lân vẫn nhìn hắn. Ánh mắt kia vừa mông lung, vừa nhu mì, vừa ai oán, vừa oan ức... Khiến Mạt Tây Nam tim đập như sấm, ngay cả máu mũi cũng đều sắp phun ra ngoài.

Hắn cảm thấy nếu không làm chút chuyện di dời đi sựu chú ý, chính mình sẽ hưng phấn đến nổ tung mất.

Hắn liền nắm tay Trác Lân lên, cố ý giả ra một bộ dáng vẻ hung ác.

" Không cho anh một mình hưởng thụ! Anh không phải người phụ nữ của tôi sao? Mau tới cùng tôi làm!"

"Làm?"

" Đúng, như tôi sờ anh vậy, anh cũng mau tới sờ tôi! Đừng phiền nhiễu nữa!"Mạt Tây Nam nói, đánh bạo đem tay Trác Lân đè ở giữa khố mình.

Lòng bàn tay ấm áp xuyên thấu qua vải vóc mà truyền tới, khoái lạc yếu ớt làm cho mắt Mạt Tây Nam tối sầm lại, gần như suýt chút nữa thì tiết.

Hắn cắn chặt răng kiềm chế xúc động muốn bắn ra, bắp thịt hai gò má đều run rẩy.

Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể? Hắn hiện tại là "người đàn ông" của Trác Lân, sao lại có thể tại thời điểm lần đầu tiên thân thiết liền nắm giữ không được, so với Trác Lân còn muốn cao trào trước?

Tuyệt không thể được!

Đem hàm răng cắn đến phát ra tiếng khanh khách, tay hắn gia nhập sức mạnh cùng kỹ xảo, càng thêm đùa bỡn dục vọng của Trác Lân, ý đồ để y mau chóng tiết ra.

Ngòn cái cùng ngón trỏ xoa nắn phía trước đã phát trướng, lòng bàn tay xẹt qua linh khẩu, khiến mật dịch trong suốt dính đầy đầu ngón tay, sau đó di chuyển đến gốc rễ, dùng lòng bàn tay nắm từ gốc rễ tới nang túi no đủ... Mạt Tây Nam lúc này mới thực sự cảm nhận được "nhanh trí" rốt cuộc là có ý gì, ngay cả chính mình vào thời điểm chân thương trước đây, hắn đều chưa từng nghĩ tới nhiều kỹ xảo cưỡng hiếp như vậy!

Bên tai truyền đến tiếng nức nở giống như rên rỉ của Trác Lân, từ phân thân đỉnh (tràn) ra vài tia bạch trọc trong suốt. Tròng mắt như hắc diệu thạch còn nhìn Mạt Tây Nam, nhưng tiêu điểm đã bắt đầu tan rã.

Y sắp không chịu được nữa rồi.

"Không chịu được liền phóng ra đi..." Kề sát bên tai Trác Lân, Mạt Tây Nam mê hoặc nói nhỏ.

"Không... Không được...A! ----" Trác Lân vặn vẹo cơ thể hơi lắc đầu, thế nhưng khoái cảm mãnh liệt bao phủ khắp toàn thân y. Từ thân thể đến ý thức cũng dần dần trầm luân trong bàn tay người đàn ông trước mắt này, y thở hổn hển liều mình tóm chặt lấy áo Mạt Tây Nam, thân thể càng banh càng chặt.

Nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, cao cao kề bên khe hở, y vẫn không quên đi nhiệm vụ của mình, tiếp tục dùng động tác trúc trắc xoa xoa giữa hai chân Mạt Tây Nam. Nặng một hồi nhẹ một hồi* xoa xao khiến Mạt Tây Nam càng ngày càng gian nan, mắt hắn hầu như đã xuất hiện sao Kim, hoàn toàn dựa vào một luồng ý chí mới kiên trì không bắn ra hoặc ngất đi.

(*Thâm mt hồi thin mt hi)

Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng nghe thấy Trác Lân phát ra một tiếng khóc nức nở như kêu nhỏ.

Một luồng chất lỏng ấm áp truyền vào trong lòng bàn tay.

Trong lòng một trận thư giãn, liền ngay cả một giây dừng lại cũng đều không có, hắn cũng lên đến cao trào theo.

Trong lòng vang vọng tiếng hai người ồ ồ thở dốc, Mạt Tây Nam đều tựa trên bả vai Trác Lân, khí lực đứng lên hầu như cũng không có. Nhẫn nại sau khi cao tròa càng thêm thoải mái cũng càng thêm kịch liệt, hắn cảm thấy eo mình cũng đều run rẩy.

Thế nhưng toàn thân một chút cảm giác ung dung sau khi cao trào qua đi đều không có, nhìn khuôn mặt ửng đỏ mà thở của Trác Lân, Mạt Tây Nam cảm thấy áp lực rất lớn.

Không dễ dàng a...

Phải làm một kẻ bề trên khống chế cục diện, thực sự quá khó khăn, hắn căn bản không có cách nào tưởng tượng nhàn nhã tự đắc được như vậy. Hắn không có cách nào đẩy ngã, ôm ấp, hôn môi, xoa nắn, sờ nhau... Vân vân mà làm một mạch, trên đường còn thiếu chút nữa là tiết sớm!

Biểu hiện của hắn hôm nay... Thật sự là quá nát.

(Sub: về sau còn nát nữa.... hé hé!!)

Chuyện này làm sao có thể? Hắn phải trở thành "người đàn ông" của Trác Lân, vì thực hiện nguyện vọng cao thượng đó, hắn... Hiển nhiên đường đi còn rất dài!

Mạt Tây Nam như vậy. không hiểu sao liền biến thành trợ thủ của trinh thám Trác Lân.

Nha, còn kiêm nam dong, kiêm đầu bếp, kiêm chân chạy, kiêm bạn tình, kiêm... Hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc là mình kiêm bao nhiêu chức vụ.

Khi vauwf bắt đầu cũng đã từng nghĩ tới, không thể để cho Trác Lân khiến sinh hoạt bản thân bị đảo loạn, mỗi tuần đến nhà y ba lần là được rồi. Thế nhưng sau đó Mạt Tây Nam lại nghĩ, nói không chừng ngày nào đó khi đẩy cửa ra, hắn sẽ thấy trong phòng khách một bộ thi thể bị đè dưới núi rác.

Bất luận bộ thi thể kia bị đói chết, tạng chết hay bị đè chết, trái tim hắn cũng đều không chịu nổi loại kích thích này.

Đúng lúc nhà thuê trọ cũng sắp tới kỳ, hắn liền công khai dời vào nhà Trác Lân. Ngược lại nghề nghiệp của Mạt Tây Nam là thiết kế mặt bằng nhà, chỉ cần có máy tính cùng mạng, hắn ở đâu cũng có thể công tác.

Tiền thuê nhà mỗi người một nửa, những cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì Mạt Tây Nam nắm trong tay chính là tiền trong thẻ tín dụng của Trác Lân.

Đương nhiên Mạt Tây Nam cũng đã từng nghĩ tới, nhất định là phải rất có chí khí mà dêm hai tấm thẻ tín dụng vàng rực rỡ kia vứt lại trên người Trác Lân. Thế nhưng chỉ mới vừa một tuần dọn vào nhà không lâu, loại ý nghĩ này liền bị quăng xa sau đầu.

Sau khi ở chung hắn mới biết, hóa ra lần đầu gặp mặt, thứ hắn thấy chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm.

Trác Lân con người này còn kỳ quái hơn tưởng tượng rất nhiều, Mạt Tây Nam nhất định phải dựa vào thù lao phong phú, mới có thể an ủi tiểu tâm linh tùy thời đều có thể tan vỡ của mình!

Kỳ thực Trác Lân cũng không phải vô năng trong sinh hoạt.

Y sẽ tiện tay ném đồ đã dùng qua rồi xuống đất, mặc cho phòng khách rác rưởi chất đống lên; thế nhưng lại có thể đem thân thể mình tẩy rất sạch sẽ, thậm chí so với Mạt Tây Nam còn sạch sẽ hơn.

Y có thể dễ dàng mở phương trình cao, mà khi đối mặt với câu hỏi trêu chọc của Mạt Tây Nam "Một với một là mấy", thế nhưng lại trực tiếp trả lời "Không biết".

Y có thể cưỡi xe đạp đi rất nhanh, tới nơi phát hiện án hoàn toàn xa lạ, nhưng lại không nhớ rõ tên đường phụ cận (gần nhà) của mình.

Y để tâm tính liền sẽ biết đồ vật mua ở siêu thị tổng cộng hết bao nhiêu tiền, nhưng sẽ quên mang tiền mặt cùng thẻ tín dụng.

Mạt Tây Nam qua rất lâu trong tuyệt vọng mới ý thức được, Trác Lân tuyệt đối không phải là cái loại sinh hoạt thương tàn. Y, chỉ là tự cho mình là trung tâm mà thôi.

Không sai.

Trác Lân chỉ nghe thứ y muốn nghe, chỉ nhìn thứ y muốn nhìn, chỉ học thứ y muốn học, chỉ cảm nhận thứ y muốn cảm nhận. Y chỉ làm việc mà bản thân cho rằng tất yếu, nếu y cảm thấy không cần thiết, kể cả Mạt Tây Nam có gánh hỏa tiễn uy hiếp y, y cũng sẽ không đi làm.

(Sub: ta cũng muốn sống như ẻm, mà không có khả năng TT)

Ngày đó sau khi trong phòng ngủ Trác Lân động tay chân với nhau, Mạt Tây Nam vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mạng nhện trên trần nhà, buồn nôn đến nỗi suýt phun ra. Mà Trác Lân lại hời hợt ném cho hắn một câu "Theo nó đi thôi", hại Mạt Tây Nam suýt chút nữa đánh y một trận.

Trác Lân y, hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình, tự có một số chuẩn tắc (quy tắc chuẩn mực) sinh hoạt mặc danh kỳ diệu*. Y như một cỗ máy tính, chỉ khi đưa vào mệnh lệnh chính xác mới có thể hoạt động, bằng không sẽ duy trì trạng thái chết máy không nhúc nhích.

(*Mặc danh kỳ diệu: không hiểu lý do tại sao)

Nhưng, đây lại tuyệt đối không phải là tự bế.

Mạt Tây Nam không thể nào tưởng tượng được gia đình như thế nào mới có thể bồi dượng được một Trác Lân quái thai đến như vậy, hắn thậm chí còn hoài nghi Trác Lân có phải là người máy từ phòng thí nghiệm nào đó trốn ra không.

"Đầu óc người Riese không phải cấu tạo từ tế bào não, mà là bóng bán dẫn đi!" Có một lần hắn nhịn không được trào phúng.

"Bóng bán dẫn được sử dụng phổ biến ở thế kỉ hai mươi năm năm trước, sớm đã quá hạn. Nếu như cậu nói đầu của Riese chính là được hợp thành từ mạnh điện quy mô cực lớn, tôi sẽ càng vui vẻ hơn." Trác Lân tỉnh táo trào phúng lại.

"..."Mạt Tây Nam không nói gì, có loại cảm giác đá vào tấm sắt. Vì trái tim mình mà suy nghĩ, hắn quyết định sau đó vẵn là đừng nên tiếp tục cùng Trác Lân cãi nhau.

Có điều bên trong tuyệt vọng hắn cũng cảm thấy một tia vui mừng, may mà Trác Lân còn phân rõ được trắng đen tốt xấu, còn biết đem trí thông minh của mình vào suy nghĩ phá án. Nếu như cái gân nào sai, mà sản sinh hứng thú với giết người phóng hỏa, trên thế giới sẽ thiếu một trinh thám, mà thêm một tên tội phạm IQ cao khiến cảnh sát đau đầu như búa bổ.

Hơn nữa đại não của tội phạm này, lại cùng với những tội phạm khác không giống nhau!

"Tây Lan--"

Chạng vạng cuối tuần nhàn nhã, bên trong nhà riêng của đại trinh thám truyền đến âm thanh kéo dài của Trác Lân.

Khởi nguồn của âm thanh là gian phòng bên cạnh phòng ngủ. Mạt Tây Nam trong phấn đấu cùng con cá trong bếp, lập tức vẫy vẫy dao phay hung thần ác sát vọt ra.

Phòng lớn như thế bốn phía xếp đầy giá sách, nhét sách vở đến tràn đầy. Tới vị trí gần trước cửa sổ có một cái bàn lớn, mặt trên song song ba cái máy tính.

Trác Lân trên người mặc áo ngủ tơ tằm màu xám, ngồi xếp bằng chính giữa trước máy vi tính. Kỳ thực hắn trời sinh để mặc áo*, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn. Thế nhưng bởi vì "Không muốn đem lãng phí thời gian vào việc giặt quần áo nhàm chán như vậy", hết thảy quần áo hầu như đều đã sẫm màu hệ (cháo lòng?!).

(*nguyên văn: trời sinh giá áo tử)

"Còn dám gọi tôi là Tây Lan, tôi CMN liền giết anh!" Mạt Tây Nam hướng về phía Trác Lân vung mạnh dao phay-- mặc dù hắn không cảm thấy cái này sẽ hữu dụng.

Quả nhiên, trên mặt Trác Lân ngay cả một điểm sợ sệt cũng đều không có, con mắt đen kịt chăm chú nhìn hắn.

"Phương thức biểu đạt yêu thương của cậu đúng là vẫn thô bạo như vậy. Kỳ thực tên chỉ là một danh hiệu, cậu cũng có thể gọi tôi là Honney hoặc Sweet Lâm, như tình nhân phổ thông thường gọi."

Mạt Tây Nam một trận phát tởm, nếu thời điểm TRác Lân nói câu như thế này mà vẻ mặt có thể tự nhiên một chút, không chừng sẽ làm hắn thật sự xuân tình dập dờn.

Nhanh đối mặt với cái mặt đơ này, hắn chỉ có thể thấy hắn bị đùa giỡn, tiến tới xác định Trác Lân là đang cố ý gỡ bỏ đề tài.

"Anh chuyện này..." Hắn muốn bạo phát vài câu thô thiển, Trác Lân nhanh tay lẹ mắt che miệng hắn lại.

"A a!" Mạt Tây Nam giãy dụa.

"Đừng nghịch, trước hết nghe tôi nói," Trác Lân lắc đầu, với tốc độ rất nhanh bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Cậu, biết Nam và Lan phát âm khác nhau không? Khi phát âm "Nam", khí lưu từ xoang mũi thông qua, chỉ tại thời điểm đầu lưỡi cùng lợi trên gây trở ngại mới có thể một chút từ miệng phát ra. Mà khi phát âm "Lan", khí lưu hoàn toàn thông qua từ đầu lưỡi hai bên, không liên quan đến xoang mũi... Hiểu chưa? Lan so với Nam thì thân thiết hơn nhiều lắm, có thể tiết kiệm thời gian cùng tinh lực của tôi."

"Cậu nếu có thể không cả ngày la tôi, liền có thể tiết kiệm vô số thời gian cùng tinh lực!" Mạt Tây Nam tháo tay của Trác Lân ra, tức đến thiếu chút nữa thì cắn đứt cái tay của y, "Không nói đến tên nữa, anh đến cùng là gọi tôi có chuyện gì? Không thấy tôi đang vội vàng làm cơm tối trong bếp sao?"

"Không có gì, chỉ là muốn nghe ý kiến của cậu một chút," tầm mắt Trác Lân di chuyển trở lại trước máy vi tính," Cậu nói xem, hôm nay tôi nên hack trang web nhà ai đây?"

Mạt Tây Nam một trận choáng váng.

Màn hình máy tính chạy vô số kể tên trang web cùng chỉ lệnh phức tạp, hắn cũng là sau khi ở chung mới biết, Trác Lân còn làm loại chuyện này.

Y không phải là hack khách, mà là được người chính quy thuê.

Công tác chính của y là đóng vai hack cho khách, công kích trang web tìm kiếm lỗ hổng.

Trác Lân có rất nhiều cố chủ, thậm chí Mạt Tây Nam còn nghe nói chút chuyện trong tin tức quốc tế qua chính thức cơ cấu. Trước khi gặp Trác Lân, hắn còn tưởng rằng người làm loại công việc này, chỉ tồn tại ở trên kịch truyền hình cùng phim ảnh.

Thế nhưng Trác Lân lại rất thần kỳ, cũng đánh không lại thoát tuyến của y làm cho Mạt Tây Nam tâm tình bạo phát.

"Anh đi hack Lầu Năm Góc đi." Hắn tức giận trào phúng.

"Tuần trước đã hack qua." Trác Lân biểu hiện tự nhiên trả lời.

"Vậy thì đi hack cái kia tát... Tát... Tát ma ư?" Mạt Tây Nam tức giận dậm chân.

"Không phải Tát Ma ư, mà là Ma Tát Đức. Tên đầy đủ là cục tình báo xuyên quốc gia*, nó do quân đội thành lập từ năm 1945, cùng với cục tình báo trung ương Mĩ CIA, tô liên KGB đồng thời cũng trở thành " ba tổ chức tình báo lớn nhất thế giới, Ma tát đức tổng bộ lấy sắc liệt kéo duy phu, liên quan với..."

(* sắc liệt tình báo cùng rất cần cục)

"CMN anh câm miệng cho tôi!" Mạt Tây Nam gầm lên.

Trác Lân thao thao bất tuyệt lải nhải quả thực bức hắn muốn điên, nếu như bản thân không phải là trợ thủ của Trác Lân, so với Trác Lân trên dưới khác biệt, hắn thật muốn lấy dao phay cắt cái đầu lưỡi khốn nạn của y, để y nếm thử tư vị "Dùng trầm mặc tiết kiệm thời gian cùng tinh lực"!

" Đều đã nói rồi, xin cậu hãy thay đổi phương thức nói chuyện thô lỗ này đi," Trác Lân nhún vai một cái, "Cơm tối ăn cái gì?"

"Cá rán với salat!"

"Sách, salat lại có rau cần sao?"

"Có thì thế nào!" Mạt Tây Nam mạnh mẽ đạp bàn làm việc một cước, "Mặc kệ anh có hack Lầu Năm Góc hay Ma Tát Đức hay là FBI, nửa giờ sau, nhất định phải cút ra phòng khách ăn cơm cho tôi!"

"Liên quan tới động tác lăn này..."

"Câm miệng! Lại la to thêm một câu nữa tôi liền cường bạo anh!" Mạnh mẽ bấm trên mặt Trác Lân một cái, Mạt Tây Nam xoay người rời đi. Lại tiếp tục đối thoại như vậy nữa, hắn sợ mình thật sự sẽ một dao phay chém đứt cái cổ của Trác Lân.

Trác Lân không nói gì, mãi đến tận khi thân ảnh của Mạt Tây Nam biến mất ở của phòng bếp, y mới từ sau vi tính tò đầu ra, trên mặt lộ ra tự như cười nhưng lại không phải vẻ mặt cười.

"Cường bạo tôi? A, bằng cậu có thể làm được?" Y lẩm bẩm.

"Hắt xì!" Trong phòng bếp, Mạt Tây Nam mạnh mẽ hát hơi một cái.

Nửa giờ sau, hai người đúng hạn ngồi bên cạnh bàn ăn.

"Chà chàm xem những vụ án ngủ xuẩn này," Trác Lân mang theo vẻ mặt xoắn xuýt nuốt xuống salat rau cần, vẫy vẫy tờ báo trong tay, " Chỉ bằng những trò phạm tội trẻ con này, cảnh sát cũng dám xưng nó là câu đó án, huyền án? Hai người này từ ngữ bây giờ thực sự quá không đáng giá mà."

"Vụ án gì?" Mạt Tây Nam cắn cá rán, mơ hồ không rõ hỏi.

"Phú hào thổ chết, đem di chúc tài sản cho con thứ vô học, mà không phải trưởng tử khôn khéo có thể làm ra. Phần di chúc này tuần trước bị chứng minh là giả tạo, hơn nũa là kỹ thuật giả tạo phi thường thấp kém."

"Đó là do con thứ giả tạo? Hắn có ý đồ đem tất cả tài sản đều chuyển trên danh nghĩa của mình, mà điểm đáng chú ý là cảnh sát thiếu chứng cứ?"

Thân là fans của trinh thám, Mạt Tây Nam cũng đối với suy luận biết một, hai thứ.

"Há,không không. Vừa vặn ngược lại, di chúc dĩ nhiên là trưởng tử làm giả, mục đích là diệt trừ em trai của mình rồi đem tài sản chiếm làm của riêng. Nếu như là con thứ mơ ước tiền của cha hắn, hắn tại sao lại giả tạo một phần chất lượng kém, có thể sẽ bị người vạch trần di chúc như thế?" Trác Lân lắc đầu, "Thực sự là thủ pháp lừa gạt thấp kém, thật không biết những cảnh sát kia làm ăn như thế nào. Cùng loại với tiểu thuyết trinh thám xuất hiện lúc đầu thế kỷ hai mươi ------- đạt câu đố án Boolean, tác giả là nam tước Áo Hi Tư Nữ, khác nhau chỉ là cố sự bên trong phạm án là chính trưởng tử ---- được rồi, có thể kiến nghị bọn họ cùng lúc ở lại cảnh giáo học tập tẻ nhạt, cũng mở rộng một hồi phương diện sách vở."

"Vậy anh muốn đem chuyện này nói cho Hùng thúc sao?" Mạt Tây Nam hỏi.

Hùng thúc chính là vị cảnh sát râu mép ngày đó. Liền như trong tiểu thuyết vậy, bên người trinh thám đều có một vị bạn cảnh sát lao lực như vậy.

"Sau đó tôi sẽ gửi cho hắn cái bưu kiện." Trác Lân cũng không ngẩng đầu lên.

"Không tới hiện trường sao?"

"Không có hứng thú, dù sao tôi cũng chỉ là một tên trinh thám công nghệ."

Mạt Tây Nam trên đầu xuất hiện hắc tuyến, e rằng người bình thường sẽ đều không thể lí giải "trinh thám công nghệ" rốt cục là cái thứ gì, đây chính là một công việc khác của Trác Lân. Trinh thám công nghệ được khách thuê hack, hai việc chia đều toàn bộ sinh hoạt của Trác Lân, đến nỗi đối với Mạt Tây Nam mà nói căn bản không phân biệt được cái nào mới là chức vị chính của y.

Tiền thân trinh thám công nghệ, là tương tự như loại hình "Ghế bành trinh thám", sinh sống ở thế kỉ hai mươi mốt Trác Lân đưa nó tiến hành rồi thay đổi. Y thông thường lợi dụng báo chí, internet cùng với trợ thủ chân chạy tới hiện trường giải quyết vụ án, sau khi đem kết luận lấy từ điện thoại, bưu kiện hoặc là tin nhắn di động nói cho cảnh sát, từ bên trong đó thu được tiền lời.

Hết thảy tất cả lợi dụng trao đổi dữ liệu liền có thể hoàn thành, bởi vậy Trác Lân mới tự xung là "Trinh thám công nghệ", hay cũng gọi là "Trinh thám mạng".

Kỳ thực Mạt Tây Nam cảm thấy, loại tên gọi "Trinh thám chết trạch" có khả năng càng thích hợp với y. dù sao y hầu như cả ngày đều chờ ở nhà. Mà nếu như không phải Trác Lân phát thú nhất thời, vì hứng thú mà đích thân chạy xe đạp tới hiện trường hỏa hoạn, bọn họ cũng không thể gặp nhau trên đường cái.

- -- cái hứng thú kia chính là, nghiên cứu tình cảm của nhân loại.

Chính xác mà nói, là ái tình.

"Báo chí thực đúng là tẻ nhạt, còn không bằng tôi thu thập án," tiện tay vứt báo đi, Trác Lân từ trên ghế sa lông cầm lấy một quyển cắt từ báo, "Xem, thật hang hái!"

"Tôi không có một chút muốn nhìn..." Mạt Tây Nam cúi đầu, dĩ nhiên dự liệu được cuộc đối thoại bắt đầu hướng về phương hướng máu tanh mà phát triển.

"Đừng khách khí, đến đây đi!" Trác Lân căn bản không đem ý kiến của hắn coi là chuyện đáng kể, " Xem cái này ---- nam nữ tình nhân ở dưới một mái nhà cãi vã, người phụ nữ đem người đàn ông từ tầng mười tám đẩy xuống, biến người đàn ông thành tứ chi gãy xương, óc vỡ toang!"

"Ẩu!" Mạt Tây Nam buồn nôn.

"Lại nhìn hai người này, GAY đối với chuyện này là bởi vì một người trong đó bị bắt ép bộc lộ, đem một cái xác chết đuối dưới sông cùng lúc ngụy trang thành tự sát! Cho tới khi đôi kia LES... Trong quá trình cãi vã cầm dao đam nhau? Nha, thật gay go..." Trác Lân lắc đầu thở dài, "Thú vị a... Thực sự quá thú vị! Tuy rằng xu hướng tính dục không giống thế nhưng tình cảm lại tương thông, mang theo yêu hận, tràn ngập hận yêu... HA ha ha ha ái tình thật là một thứ thú vị..."

"Ăn cơm!-------" Mạt Tây Nam không kiềm chế được, bùng nổ rống to một tiếng.

Vai Trác Lân run lên, nhìn Mạt Tây Nam một chút, bất đắc dĩ đóng lại rồi cất tờ báo: "Tây Lân, tôi rất rõ rang cậu đối với tôi thù hận đang nhanh chóng sinh sôi, nhưng hiện tại vẫn là thời gian thành lập cảm tình, trên mặt cậu nên mang theo nụ cười nhân nhượng tôi mới đúng. Dù sao cậu gải thiết là là đàn ông, mà tôi là người phụ nữ của cậu, đúng không?"

Mạt Tây Nam một trận đau lưỡi*, Trác Lân giả thiết hắn vừa yêu vừa hận, một bụng xoắn xuýt không biết làm sao giải sầu.

(*nguyên văn là vị đau)

"Được rồi được rồi," hắn mệt mỏi ấn ấn cái trán, "Nếu như anh đem salat bắp ngô cùng cà rốt đều ăn sạch sẽ, mặt tôi sẽ liền mang theo nụ cười nhân nhượng anh với đề tài máu tanh vừa nãy!"

"Nếu tôi nói không thì sao?" Trác Lân căm ghét liếc mắt nhìn đĩa salat.

"Vậy mịa nó tôi liền đem bắp ngô cùng cà rốt nhét vào bên trong mông của anh!" Mạt Tây Nam đột nhiên vỗ bàn một cái.

"Vậy xem ra cũng không dễ dàng." Trác Lân nhìn cái bát tròn đầy dau dưa.

"Trong phòng bếp còn có cả cây chưa cắt ra, tôi tin tưởng rằng chúng nó sẽ đủ, thỏa, mãn, anh!" Mạt Tây Nam nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tây Lan, thật không nghĩ tới cậu lại có hứng thú SM với tôi," Trác Lân nhún nhún vai, " Lẽ nào một người đàn ông hai mươi chín tuổi liền khiến cho cậu khát khao như thế?"

"Anh ngày hôm qua mới nói mình hai mươi bảy tuổi, ngày hôm nay sao lại biến thành hai mươi chín tuổi!?" Mạt Tây Nam kinh hãi đến biến sắc.

"Thật sao? Quên đi, chuyện này không quan trọng, tôi cũng không nhớ rõ tuổi của mình. Quan trọng là, tôi có thể không ngại cậu trong sinh hoạt thô bạo cùng lải nhải, nhưng cậu là tình nhân "nam nhân thực sự không đủ phân lượng a," Trác Lân nói, nhìn Mạt Tây Nam một chút, "Cậu vừa mới nói cái gì? Cường bạo tôi? Ha, bằng trình độ của cậu cũng làm được sao?"

"Tôi..." Không nghĩ tới Trác Lân nhắc lại chuyện cũ, gò má Mạt Tây Nam một trận nóng lên.

Thế nhưng Trác Lân cũng không có hứng thú truy cứu, trào phúng Mạt Tây Nam xong, y liền ôm lấy tô ô mai trên bàn, mở ti vi vừa xem tin tức vừa ăn ô mai, cũng không để ý đến hắn.

Bị lạnh nhạt Mạt Tây Nam đỏ cả mặt, lập tức không có tâm tư cũng Trác Lân đấu võ mồm.

Trong phòng trở nên lặng lẽ. Tin tức trên TV được phát thanh viên nói rất bình thường, Mạt Tây Nam cắn môi, ở dưới bàn lặng lẽ co chặt quần.

Xác thực, hắn ở phương diện kỹ năng sinh hoạt sức lực mười phần, hắn làm cơm, quét tước, giặt quần áo, nấu nướng... Bất cứ lúc nào nơi đâu đều có tư cách đem Trác Lân mắng đến cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu), hoàn hảo uy phong nam tử.

Nhưng giới hạn bên trong sinh hoạt hàng ngày.

Hắn là trợ thủ cùng công nhân vệ sinh được Trác Lân thuê, nhưng chuyện này cũng không phải nghề quan trọng nhất. Công việc chân chính của hắn, là "Tình nhân" của Trác Lân.

Mạt Tây Nam cuối cùng đáp ứng Trác Lân, cùng y đóng vai tình nhân trải nghiệm vi diệu của yêu và hận. đồng thời kiên trì muốn xen vào chứ không phải bị một phương xen vào. Trác Lân đồng ý, nhưng mà biểu hiện của Mạt Tây Nam lại rất kém cỏi.

Sau ngày kia, hai người lại đánh súng lục với nhau mấy lần, thế nhưng quan hệ lẫn nhau chỉ vẻn vẹn dừng lại ở mức độ an ủi nhau.

Mạt Tây Nam không có cách nào cùng Trác Lân hoàn hoàn chỉnh chỉnh lăn giường, nói cách khác, hai người cho đên nay vẫn chưa có chân chính xảy ra quan hệ.

- - Đáng ghét, đều tại Trác Lân quá mê người!

(Sub: tiểu Trác không có lỗi, lỗi ở tại con tr..ym)

Mạt Tây Nam khóc rống trong lòng.

Thân thể Trác Lân so với trong tưởng tượng của hắn còn mẫn cảm hơn, lại dễ dàng ngượng ngùng. Chỉ cần Mạt Tây Nam đem y đẩy ngã, thoáng âu yếm mấy lần, hai gò má của y sẽ nhàn nhạt đỏ ửng, phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào mang theo giọng mũi.

Bình thường loại hình tượng lạnh nhạt ít ham muốn kia, không biết đã chạy đến nơi nào.

Trác Lân rất dễ dàng hưng phấn, thế nhưng so với y Mạt Tây Nam trẻ tuổi lại càng dễ dàng hưng phấn hơn! Chỉ cần thấy Trác Lân hai má hơi nheo lại ửng đỏ, hai con ngươi tràn đầy hơi nước, hắn liền lập tức nắm giữ không được, trong nháy mắt liền cứng lên.

Vẻn vẹn là ngạnh, ngược lại cũng không tính là quan trọng, quan trọng là "Nắm giữ không được". Mạt Tây Nam ngạnh lên không thể chịu đựng một chút xíu kích thích thân thể, mặc kệ là Trác Lân hay là chính hắn, chỉ cần không cẩn thận đụng tới cái vật cưng cứng kia, vật kia sẽ lập tức tước vũ khí đầu hàng, hống hống bắn xong, sau đó lại khôi phục thành dáng vẻ mềm oặt!

(Sub: mặt mũi nay còn đâu (-_-;))

Mạt Tây Nam quả thực tuyệt vọng, hắn liền cậy mình mạnh, nhẫn nại không để cho mình bắn ra quá sớm. Nhưng là có một lần cuối cùng tiền hí hoàn thành thuận lợi, chỉ lát nữa là phải đề thương ra trận, Trác Lân đột nhiên vươn mình xả một cái khăn tay từ đầu giường, mạnh mẽ nhét vào trong lỗ mũi của hắn.

Mãi đến tận khi khăn tay bị nhiễm đến đỏ tươi, Mạt Tây Nam mới biết chính mình vì vui mừng đến mức quá hung, lại chảy cả máu mũi...

Từ đó về sau, hắn liền trải qua cuộc sống bi thảm "Chỉ cần cùng Trác Lân thân thiết, không phải mặt trên phun, thì chính là mặt dưới phun".

"Tuổi trẻ thật tốt a..." Sau mỗi lần SEX thất bại, Trác Lân đều sẽ phát ra thở dài ý tứ sâu xa như vậy.

(Sub: Mặt mũi nay còn đâu part 2)

"... Xin lỗi..." Mạt Tây Nam ngồi xếp bằng trên giường cúi đầu, ngoại trừ xin lỗi cũng không biết nên nói cái gì.

Trác Lân ở trên phương diện sống riêng rất hiền hòa, đều chăm sóc Mạt Tây Nam đến tâm tình cùng hứng thú, Thời gian thân thiết mặc kệ là sang sớm, buổi trưa, buổi tối hay nửa đêm đều không sao; địa điểm thân thiết bất luận trên giường, sô pha, bàn, nhà bếp, phòng tắm... Nơi nào cũng có thể.

Coi như là tiến vào đề tài chính, y cũng đối với chi tiết nhỏ không kiêng kỵ cái gì, tùy ý Mạt Tây Nam đem hắn vượt qua làm đến quá khứ cũng không đáng kể (Nà ní?!). Loại thái độ phối hợp này làm cho Mạt Tây Nam không biết phải làm thế nào, vốn là tâm tình hồi hộp ngày càng mở rộng vô số lần, trái tim quả thực muốn từ yết hầu nhảy ra.

Sau mỗi lần thân thiết thất bại, Mạt Tây Nam đều ưu thương cực kỳ.

Mộng cảnh cùng hiện thực quả nhiên không phải một chuyện, nhìn Trác Lân quần áo xốc xếch nằm ở bên cạnh, chính mình lại bởi vì tiết sớm mà không thể nhào tới "Như vậy", "Như vậy", hắn nhịn không được ở trong lòng kêu rên ——

Mẹ! Loại đàn ông một lần kim thương bảy lần không ngã, quả nhiên là cuồng dâm ý bịa đặt ra!

Cái gì mà mãnh nam dùng "côn th*t" đem mỹ nhân làm đến thở gấp liên tục!

Cái gì mà mỹ nhân khóc lóc bắn ba lần, mãnh nam vẫn còn cứng rắn!

Những thứ này... Những thứ này đều là dâm ý! Dâm ý! Trên thực tế đàn ông làm sao có thể có loại tự kiềm chế này được! Mạt Tây Nam hắn ngay cả nhìn Trác Lân lõa thể một chút đều sẽ kích động đến không thôi, lực tự kiềm chế cái gì, đã sớm không biết bay đi đâu rồi!

(Sub: mặt mũi nay còn đâu part 3)

Thế nhưng... Cũng không đúng.

Hay là chỉ có hắn đặc biệt kém cỏi, cũng khó nói nam nhân khác đều có thể khống chế lại dục vọng của bản thân?

Xem, Trác Lân y xưa nay đều không tiết sớm.

Nghĩ tới đây, Mạt Tây Nam lại một trận tuyệt vọng, cúi đầu dùng hai tay liều mạng tóm chặt lấy tóc mình, miệng phát ra tiếng ô ô rên rỉ.

Lại giống như một con chó thực bổn không đi săn.

Hoàn chương 3

Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện