Lúc Hoắc Long Đình trở về đã là rạng sáng, cửa phòng Sầm Tư Kỳ đang đóng, hắn đi qua gõ cửa vài cái, qua nửa phút bên trong mới có chút động tĩnh, cửa phòng được kéo mở ra, Sầm Tư Kỳ đang mặc áo ngủ hai mắt mông lung, nửa bên mặt vẫn nhìn thấy được vết sưng đỏ.
“Xin lỗi Hoắc tiên sinh, thấy ngài mãi không về nên tôi đi ngủ trước.” Tiếng nói Sầm Tư Kỳ hơi khàn khàn, đôi mắt khẽ rũ xuống không nhìn Hoắc Long Đình.
Hoắc Long Đình duỗi tay nâng cằm cậu lên, nheo đôi mắt lại nhìn kỹ: “Đau không?”
(Giờ anh hỏi câu này thì có tác dụng gì? )
Sầm Tư Kỳ dời tầm mắt: “Đã không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.”
“Tức giận?”
“Không có.”
Sầm Tư Kỳ trong lòng cười khổ, cậu có tư cách để tức giận sao? Thời điểm mới vừa bị đánh còn cảm thấy vừa oan ức vừa mê man, nhưng cả đêm một mình trên bờ cát hứng gió lạnh trong đầu liền thanh tỉnh, có lẽ vì thái độ của Hoắc Long Đình mấy ngày nay mới làm cậu nổi lên tâm tư không nên có, hiện tại chỉ là nhận rõ được thực tế mà thôi, cho nên lúc trở về ngã lên giường liền ngủ mất, cái gì cũng không nghĩ nữa, cậu ngược lại có chút nhẹ nhàng.
Phản ứng của cậu bình thản như thế trái lại làm Hoắc Long Đình không thoải mái, lúc hắn đánh một cái tát kia thật sự không nghĩ nhiều, một mặt đúng thật là bực bội Sầm Tư Kỳ mang phiền phức tới cho hắn, mặt khác cũng là đưa cho nhà họ Vương chút mặt mũi tránh làm sự tình thêm náo loạn, nhưng tận mắt chứng kiến Sầm Tư Kỳ từ sốt ruột biện giải đến vẻ mặt lặng lẽ bây giờ, tia sáng trong mắt toàn bộ ảm đạm đi, hắn lại vô cùng khó chịu, thậm chí cảm thấy tên nhóc này đang cố ý cùng mình gây sự, thế nhưng Sầm Tư Kỳ nói, cậu không có.
“Thật không có?”
Sầm Tư Kỳ bị hắn giữ cằm, mặt không thể di chuyển, rũ mắt làn mi hơi rung động, thoạt nhìn có vài phần đáng thương: “Thật sự không có… Tôi không dám.”
Hoắc Long Đình nhăn mi lại, lạnh mắt nhìn Sầm Tư Kỳ, hắn muốn từ trong ánh mắt cậu tìm ra chứng cứ, nhưng trong mắt Sầm Tư Kỳ chỉ có một vẻ đạm mạc, cậu thật sự không tức giận, chỉ là bi ai mà thôi, bi ai chính cậu tự hạ thấp mình cùng sa đoạ.
Sau một lúc giằng co Hoắc Long Đình buông tay ra, xoay người đi về phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Thân thể Sầm Tư Kỳ vô thức theo tiếng cửa đóng lại mà giật mình một chút, ngơ ngác đúng ở cạnh cửa một lúc lâu, rồi cũng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cơ bản kế hoạch nghỉ phép tuần đầu tiên đã sớm kết thúc, Hoắc Long Đình hoàn toàn không còn hứng thú, sáng sớm hôm sau liền dự định rời đi.
Sầm Tư Kỳ qua loa thu dọn hành lý, yên lặng không lên tiếng theo hắn xuống lầu, ở đại sảnh lầu một trong khách sạn, bọn họ lần nữa đụng phải hai cha con Vương Gia Hân.
Vụ việc tối hôm qua, giống như chưa hề phát sinh, Vương Gia Hân lại tung tăng nhảy nhót, cười híp mắt đi qua chào hỏi Hoắc Long Đình, thuận tiện mời hắn: “Aaron, chúng ta hôm nay cùng nhau ra biển được không?”
“Trong nhà có việc, tôi phải về trước, sẽ đi bây giờ.” Hoắc Long Đình nhếch miệng, có lệ nói.
“Nhanh như vậy đã về sao?” Nghe vậy Vương Gia Hân mất hứng mà vẫu miệng.
“Hôm nay liền trở về?” Vương Minh Thắng cũng thuận miệng hỏi.
Hoắc Long Đình gật đầu, giải thích: “Cũng đã ở ba bốn ngày, vốn định hôm nay sẽ trở về.”
Hắn nói như vậy, cha con nhà họ Vương cũng không tiếp tục giữ lại nữa, Vương Gia Hân đi về phía trước đưa một hộp quà nhỏ tinh xảo cho Hoắc Long Đình, ngượng ngùng cười: “Tặng cho anh, nhất định phải dùng đó.”
Hoắc Long Đình cười cười, nhận lấy nhét vào trong túi quần, nói một tiếng cảm ơn, ra cửa lên xe, Sầm Tư Kỳ vẫn luôn bị làm lơ cũng nhanh chạy đuổi theo.
Khi trở về như cũ vẫn là đi máy bay trực thăng, lần nữa trằn trọc đến sân bay quốc tế ở phụ cận thành phố.
Thời gian còn sớm, lúc tới sân bay rồi Hoắc Long Đình không vội vã xuống xe, mà là ở trong xe hút một điếu thuốc, Sầm Tư Kỳ nhìn ra được tâm tình hắn không tốt lắm, yên lặng ngồi một bên không dám lên tiếng.
Trong khói thuốc lượn lờ Hoắc Long Đình chuyển tầm mắt đến bên mặt bị thương của Sầm Tư Kỳ, quả thực như lời Sầm Tư Kỳ nói ngủ một giấc chỗ bị hắn đánh vào hôm qua đã không nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào, chỉ là Sầm Tư Kỳ mang bộ dáng cẩn thận trầm mặc cúi đầu không nói, cùng người khi thoải mái sẽ cười to trên bờ biển, vui sướng chạy trốn hắn như hai người khác nhau.
Tâm tình Hoắc Long Đình càng lúc càng hỏng bét, hắn dụi tắt thuốc, lạnh lùng nói: “Em ở cùng với tôi lấy cái gì mà giận dỗi? Bởi vì tối hôm qua tôi đánh em?”
Sầm Tư Kỳ giương mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ đơn giản hỏi ngược lại hắn: “Cho nên tôi phải làm sao Hoắc tiên sinh ngài mới cảm thấy vừa lòng?”
Hoắc Long Đình bị cậu hỏi, có chút không biết nói sao, sau sự trầm mặc ngắn ngủi hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, ném ra một câu “Nhận rõ thân phận của em đi”, rồi đẩy cửa xuống xe.
Chính tai nghe được lời này từ trong miệng Hoắc Long Đình nói ra vậy mà Sầm Tư Kỳ lại không cảm thấy khổ sở, cậu có lẽ nên cảm kích vì thật ra Hoắc Long Đình đang nhắc nhở cậu rõ vị trí của chính mình, vậy mới không làm cho cậu có cơ hội si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền.
Lúc đi vào cửa sân bay Hoắc Long Đình tiện tay đem vật Vương Gia Hân vừa rồi đưa cho hắn ném vào thùng rác cạnh cửa, không thèm nhìn một cái, lập tức đi vào.
Đi theo ở phía sau hắn Sầm Tư Kỳ chứng kiến được màn hắn xem hộp quà như món đồ rác rưởi mà vứt đi, đó là một đôi cúc tay áo dùng thạch mã não quý hiếm trên đảo ở sâu dưới đáy biển làm thành vừa đẹp vừa độc đáo, trước đó cậu cũng từng nhìn thấy trong tiệm trang sức tinh xảo bên cạnh khách sạn, cũng từng nghĩ tới mua nó cho Hoắc Long Đình, hiện tại lại cảm thấy may mắn vì mình đã không mua, cái đó cũng không hề rẻ, nếu mua có khi cậu phải làm nhiều thêm một công việc nữa.
Phòng chờ thương gia không nhiều người lắm, sau khi Hoắc Long Đình ngồi xuống liền tuỳ tiện cầm một quyển tạp chí lên xem.
Sáng sớm vừa rời giường Hoắc Long Đình liền nói phải trở về, bọn họ bữa sáng còn chưa ăn, thậm chí bữa tối hôm qua của Sầm Tư Kỳ cũng bị lãng phí, lúc này bụng đói đến kêu ùng ục, trong phòng chờ có cung cấp bữa sáng miễn phí, nhưng Hoắc Long Đình ngồi bất động, cậu cũng không dám đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Chờ thêm một lát thì tốt rồi, Sầm Tư Kỳ yên lặng ở trong lòng tự nói với chính mình, chốc nữa lên máy bay sẽ có ăn, tuy rằng cậu đói đến dạ dày cũng sắp co rút.
Hoắc Long Đình lật qua một trang tạp chí trong tay, bỗng nhiên lên tiếng: “Đói bụng thì đi ăn đi, đừng làm giống như tôi đang ngược đãi em.”
Lúc hắn nói chuyện đầu cũng không ngẩng lên, tầm mắt vẫn luôn đặt vào tạp chí trên tay, Sầm Tư Kỳ xấu hổ mà xoa xoa bụng mình, xác thật là kêu có chút vang dội, nếu Hoắc Long Đình đã mở lời, cậu cũng không dự định ngược đãi mình nữa, đứng dậy đi tới khu ăn uống lấy đồ ăn.
Một lát sau, Hoắc Long Đình cũng đi tới, nhìn Sầm Tư Kỳ đang cầm một ly cà phê trên tay, còn chưa ăn gì đã uống trước, trực tiếp lấy đi ly cà phê trên tay cậu, cau mày không kiên nhẫn giáo huấn cậu: “Không thể uống cà phê khi bụng rỗng, trước đây không ai dạy em hả?”
“Xin lỗi.” Nhìn Hoắc Long Đình nổi giận Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà xin lỗi, lời nói ra rồi mới sực nhớ, mình lại nói sai nữa rồi.
Quả nhiên Hoắc Long Đình vừa nghe cậu nói xong hai chữ này, càng thêm phát bạo: “Thân thể là của chính em, em thích phá hư thì phá, em nói xin lỗi với tôi thì có ích lợi gì?”
Nói hết câu hắn đem ly cà phê gác thật mạnh trên bàn, xoay người bỏ đi.
Sầm Tư Kỳ ngẩn người, không biết Hoắc Long Đình vì sao lại nổi giận, nghĩ không ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, cầm lên mấy món điểm tâm, ăn ngấu nghiến cho xong, dạ dày cuối cùng cũng đã đỡ khó chịu.
Hai mươi phút sau phục vụ mang lại hai phần bữa sáng, có trứng gà, thịt và chân giò hun khói, còn có bánh mì với nước trái cây, nhìn rất phong phú, Sầm Tư Kỳ hơi bất ngờ, đồ ăn này không phải cậu gọi mà là Hoắc Long Đình, tâm tình của cậu có chút phức tạp, cậu có nên cảm ơn Hoắc Long Đình cho dù nổi giận vẫn còn nhớ đến cậu không? Hoắc Long Đình không để ý cậu, tiếp tục thong dong vừa xem tạp chí vừa ăn bữa sáng, chú ý chỗ Hoắc Long Đình so với mình nhiều hơn một ly sữa bò, Sầm Tư Kỳ hơi cắn môi, cậu không biết đây là trùng hợp hay Hoắc Long Đình biết cậu bị dị ứng với sữa bò, nghĩ tới nghĩ lui rồi bất đắc dĩ cười tự giễu, coi như Hoắc Long Đình thật sự chú ý tới chuyện nhỏ nhặt này giúp cậu không uống sữa bò thì sao chứ, hắn còn vừa mới nhắc nhở cậu nhận rõ thân phận, cậu sao lại có thể không nhớ rõ như vậy được chứ.
Không nghĩ này nọ có không nữa, Sầm Tư Kỳ thật ra còn chưa ăn no lại cầm dao nĩa lên, tiếp tục lấp đầy bụng.
“Xin lỗi Hoắc tiên sinh, thấy ngài mãi không về nên tôi đi ngủ trước.” Tiếng nói Sầm Tư Kỳ hơi khàn khàn, đôi mắt khẽ rũ xuống không nhìn Hoắc Long Đình.
Hoắc Long Đình duỗi tay nâng cằm cậu lên, nheo đôi mắt lại nhìn kỹ: “Đau không?”
(Giờ anh hỏi câu này thì có tác dụng gì? )
Sầm Tư Kỳ dời tầm mắt: “Đã không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.”
“Tức giận?”
“Không có.”
Sầm Tư Kỳ trong lòng cười khổ, cậu có tư cách để tức giận sao? Thời điểm mới vừa bị đánh còn cảm thấy vừa oan ức vừa mê man, nhưng cả đêm một mình trên bờ cát hứng gió lạnh trong đầu liền thanh tỉnh, có lẽ vì thái độ của Hoắc Long Đình mấy ngày nay mới làm cậu nổi lên tâm tư không nên có, hiện tại chỉ là nhận rõ được thực tế mà thôi, cho nên lúc trở về ngã lên giường liền ngủ mất, cái gì cũng không nghĩ nữa, cậu ngược lại có chút nhẹ nhàng.
Phản ứng của cậu bình thản như thế trái lại làm Hoắc Long Đình không thoải mái, lúc hắn đánh một cái tát kia thật sự không nghĩ nhiều, một mặt đúng thật là bực bội Sầm Tư Kỳ mang phiền phức tới cho hắn, mặt khác cũng là đưa cho nhà họ Vương chút mặt mũi tránh làm sự tình thêm náo loạn, nhưng tận mắt chứng kiến Sầm Tư Kỳ từ sốt ruột biện giải đến vẻ mặt lặng lẽ bây giờ, tia sáng trong mắt toàn bộ ảm đạm đi, hắn lại vô cùng khó chịu, thậm chí cảm thấy tên nhóc này đang cố ý cùng mình gây sự, thế nhưng Sầm Tư Kỳ nói, cậu không có.
“Thật không có?”
Sầm Tư Kỳ bị hắn giữ cằm, mặt không thể di chuyển, rũ mắt làn mi hơi rung động, thoạt nhìn có vài phần đáng thương: “Thật sự không có… Tôi không dám.”
Hoắc Long Đình nhăn mi lại, lạnh mắt nhìn Sầm Tư Kỳ, hắn muốn từ trong ánh mắt cậu tìm ra chứng cứ, nhưng trong mắt Sầm Tư Kỳ chỉ có một vẻ đạm mạc, cậu thật sự không tức giận, chỉ là bi ai mà thôi, bi ai chính cậu tự hạ thấp mình cùng sa đoạ.
Sau một lúc giằng co Hoắc Long Đình buông tay ra, xoay người đi về phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Thân thể Sầm Tư Kỳ vô thức theo tiếng cửa đóng lại mà giật mình một chút, ngơ ngác đúng ở cạnh cửa một lúc lâu, rồi cũng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cơ bản kế hoạch nghỉ phép tuần đầu tiên đã sớm kết thúc, Hoắc Long Đình hoàn toàn không còn hứng thú, sáng sớm hôm sau liền dự định rời đi.
Sầm Tư Kỳ qua loa thu dọn hành lý, yên lặng không lên tiếng theo hắn xuống lầu, ở đại sảnh lầu một trong khách sạn, bọn họ lần nữa đụng phải hai cha con Vương Gia Hân.
Vụ việc tối hôm qua, giống như chưa hề phát sinh, Vương Gia Hân lại tung tăng nhảy nhót, cười híp mắt đi qua chào hỏi Hoắc Long Đình, thuận tiện mời hắn: “Aaron, chúng ta hôm nay cùng nhau ra biển được không?”
“Trong nhà có việc, tôi phải về trước, sẽ đi bây giờ.” Hoắc Long Đình nhếch miệng, có lệ nói.
“Nhanh như vậy đã về sao?” Nghe vậy Vương Gia Hân mất hứng mà vẫu miệng.
“Hôm nay liền trở về?” Vương Minh Thắng cũng thuận miệng hỏi.
Hoắc Long Đình gật đầu, giải thích: “Cũng đã ở ba bốn ngày, vốn định hôm nay sẽ trở về.”
Hắn nói như vậy, cha con nhà họ Vương cũng không tiếp tục giữ lại nữa, Vương Gia Hân đi về phía trước đưa một hộp quà nhỏ tinh xảo cho Hoắc Long Đình, ngượng ngùng cười: “Tặng cho anh, nhất định phải dùng đó.”
Hoắc Long Đình cười cười, nhận lấy nhét vào trong túi quần, nói một tiếng cảm ơn, ra cửa lên xe, Sầm Tư Kỳ vẫn luôn bị làm lơ cũng nhanh chạy đuổi theo.
Khi trở về như cũ vẫn là đi máy bay trực thăng, lần nữa trằn trọc đến sân bay quốc tế ở phụ cận thành phố.
Thời gian còn sớm, lúc tới sân bay rồi Hoắc Long Đình không vội vã xuống xe, mà là ở trong xe hút một điếu thuốc, Sầm Tư Kỳ nhìn ra được tâm tình hắn không tốt lắm, yên lặng ngồi một bên không dám lên tiếng.
Trong khói thuốc lượn lờ Hoắc Long Đình chuyển tầm mắt đến bên mặt bị thương của Sầm Tư Kỳ, quả thực như lời Sầm Tư Kỳ nói ngủ một giấc chỗ bị hắn đánh vào hôm qua đã không nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào, chỉ là Sầm Tư Kỳ mang bộ dáng cẩn thận trầm mặc cúi đầu không nói, cùng người khi thoải mái sẽ cười to trên bờ biển, vui sướng chạy trốn hắn như hai người khác nhau.
Tâm tình Hoắc Long Đình càng lúc càng hỏng bét, hắn dụi tắt thuốc, lạnh lùng nói: “Em ở cùng với tôi lấy cái gì mà giận dỗi? Bởi vì tối hôm qua tôi đánh em?”
Sầm Tư Kỳ giương mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ đơn giản hỏi ngược lại hắn: “Cho nên tôi phải làm sao Hoắc tiên sinh ngài mới cảm thấy vừa lòng?”
Hoắc Long Đình bị cậu hỏi, có chút không biết nói sao, sau sự trầm mặc ngắn ngủi hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, ném ra một câu “Nhận rõ thân phận của em đi”, rồi đẩy cửa xuống xe.
Chính tai nghe được lời này từ trong miệng Hoắc Long Đình nói ra vậy mà Sầm Tư Kỳ lại không cảm thấy khổ sở, cậu có lẽ nên cảm kích vì thật ra Hoắc Long Đình đang nhắc nhở cậu rõ vị trí của chính mình, vậy mới không làm cho cậu có cơ hội si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền.
Lúc đi vào cửa sân bay Hoắc Long Đình tiện tay đem vật Vương Gia Hân vừa rồi đưa cho hắn ném vào thùng rác cạnh cửa, không thèm nhìn một cái, lập tức đi vào.
Đi theo ở phía sau hắn Sầm Tư Kỳ chứng kiến được màn hắn xem hộp quà như món đồ rác rưởi mà vứt đi, đó là một đôi cúc tay áo dùng thạch mã não quý hiếm trên đảo ở sâu dưới đáy biển làm thành vừa đẹp vừa độc đáo, trước đó cậu cũng từng nhìn thấy trong tiệm trang sức tinh xảo bên cạnh khách sạn, cũng từng nghĩ tới mua nó cho Hoắc Long Đình, hiện tại lại cảm thấy may mắn vì mình đã không mua, cái đó cũng không hề rẻ, nếu mua có khi cậu phải làm nhiều thêm một công việc nữa.
Phòng chờ thương gia không nhiều người lắm, sau khi Hoắc Long Đình ngồi xuống liền tuỳ tiện cầm một quyển tạp chí lên xem.
Sáng sớm vừa rời giường Hoắc Long Đình liền nói phải trở về, bọn họ bữa sáng còn chưa ăn, thậm chí bữa tối hôm qua của Sầm Tư Kỳ cũng bị lãng phí, lúc này bụng đói đến kêu ùng ục, trong phòng chờ có cung cấp bữa sáng miễn phí, nhưng Hoắc Long Đình ngồi bất động, cậu cũng không dám đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Chờ thêm một lát thì tốt rồi, Sầm Tư Kỳ yên lặng ở trong lòng tự nói với chính mình, chốc nữa lên máy bay sẽ có ăn, tuy rằng cậu đói đến dạ dày cũng sắp co rút.
Hoắc Long Đình lật qua một trang tạp chí trong tay, bỗng nhiên lên tiếng: “Đói bụng thì đi ăn đi, đừng làm giống như tôi đang ngược đãi em.”
Lúc hắn nói chuyện đầu cũng không ngẩng lên, tầm mắt vẫn luôn đặt vào tạp chí trên tay, Sầm Tư Kỳ xấu hổ mà xoa xoa bụng mình, xác thật là kêu có chút vang dội, nếu Hoắc Long Đình đã mở lời, cậu cũng không dự định ngược đãi mình nữa, đứng dậy đi tới khu ăn uống lấy đồ ăn.
Một lát sau, Hoắc Long Đình cũng đi tới, nhìn Sầm Tư Kỳ đang cầm một ly cà phê trên tay, còn chưa ăn gì đã uống trước, trực tiếp lấy đi ly cà phê trên tay cậu, cau mày không kiên nhẫn giáo huấn cậu: “Không thể uống cà phê khi bụng rỗng, trước đây không ai dạy em hả?”
“Xin lỗi.” Nhìn Hoắc Long Đình nổi giận Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà xin lỗi, lời nói ra rồi mới sực nhớ, mình lại nói sai nữa rồi.
Quả nhiên Hoắc Long Đình vừa nghe cậu nói xong hai chữ này, càng thêm phát bạo: “Thân thể là của chính em, em thích phá hư thì phá, em nói xin lỗi với tôi thì có ích lợi gì?”
Nói hết câu hắn đem ly cà phê gác thật mạnh trên bàn, xoay người bỏ đi.
Sầm Tư Kỳ ngẩn người, không biết Hoắc Long Đình vì sao lại nổi giận, nghĩ không ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, cầm lên mấy món điểm tâm, ăn ngấu nghiến cho xong, dạ dày cuối cùng cũng đã đỡ khó chịu.
Hai mươi phút sau phục vụ mang lại hai phần bữa sáng, có trứng gà, thịt và chân giò hun khói, còn có bánh mì với nước trái cây, nhìn rất phong phú, Sầm Tư Kỳ hơi bất ngờ, đồ ăn này không phải cậu gọi mà là Hoắc Long Đình, tâm tình của cậu có chút phức tạp, cậu có nên cảm ơn Hoắc Long Đình cho dù nổi giận vẫn còn nhớ đến cậu không? Hoắc Long Đình không để ý cậu, tiếp tục thong dong vừa xem tạp chí vừa ăn bữa sáng, chú ý chỗ Hoắc Long Đình so với mình nhiều hơn một ly sữa bò, Sầm Tư Kỳ hơi cắn môi, cậu không biết đây là trùng hợp hay Hoắc Long Đình biết cậu bị dị ứng với sữa bò, nghĩ tới nghĩ lui rồi bất đắc dĩ cười tự giễu, coi như Hoắc Long Đình thật sự chú ý tới chuyện nhỏ nhặt này giúp cậu không uống sữa bò thì sao chứ, hắn còn vừa mới nhắc nhở cậu nhận rõ thân phận, cậu sao lại có thể không nhớ rõ như vậy được chứ.
Không nghĩ này nọ có không nữa, Sầm Tư Kỳ thật ra còn chưa ăn no lại cầm dao nĩa lên, tiếp tục lấp đầy bụng.
Danh sách chương