Buổi chiều trước khi tan làm, La Tinh Cảnh nhắn tin trên Wechat: “Hôm nay là sinh nhật tôi, có thể nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm tối không?”

Sầm Tư Kỳ có chút lúng túng, lúc trước đồng ý cùng La Tinh Cảnh tiến thêm một bước tìm hiểu cậu là thành ý mười phần, muốn thử bắt đầu một đoạn tình cảm mới, chỉ không nghĩ tới nhanh như vậy tâm tình chính mình lần nữa có biến hóa, đối với luật sư La cậu thật sự cảm thấy ngại ngùng.

Sau do dự, cậu trả lời: “Được, chúng ta buổi tối gặp, địa điểm anh chọn, tôi mời khách.”

Hai mươi phút sau di động cậu nhận được tin nhắn mới gửi đến, tới từ một dãy số Sầm Tư Kỳ đã sớm xóa đi nhưng vẫn luôn thuộc nằm lòng.

“Buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không? – Hoắc Long Đình”

Sầm Tư Kỳ khẽ cắn môi, trong lòng không khỏi ảo não, nhưng mà trước cậu đã có hẹn với người khác rồi, đổi lại thì không hay, chỉ có thể trả lời: “Xin lỗi Hoắc tiên sinh, đêm nay tôi tăng ca, thật không tiện.”

Hoắc Long Đình rất nhanh trả lời lại: “Không sao đâu, để lần sau đi, công việc quan trong hơn, nhưng nhớ là ăn cơm no rồi hãy làm việc, đừng về quá muộn.”

Đơn giản nói chuyện phiếm hai câu sau đó Sầm Tư Kỳ không đáp lại nữa, cậu nhìn máy tính trước mặt, có chút không yên mà thất thần.

Từ Huy tỉnh trở về đã hơn một tuần, ngày hôm sau khi động đất diễn ra cậu trở về cùng với Hoắc Long Đình, hôm đó Hoắc Long Đình đưa cậu về đến nhà, trước khi cậu xuống xe hắn rất nghiêm túc nói một câu hẹn gặp lại, cậu cũng gật đầu, thế nhưng sau đó bọn họ vẫn không liên hệ lại với nhau.

Tuy rằng lý trí lần nữa nhắc nhở chính mình không nên không nghĩ miên man nữa, nhưng cảm xúc đột nhiên xuất hiện dù cách nào cũng không thể khống chế, Sầm Tư Kỳ rất chán việc ghét cứ phải lo nghĩ được mất, làm cậu nhớ lại chính mình khi trước, cậu thật sự không muốn trở lại như khi xưa nữa.

Nghĩ nghĩ, Sầm Tư Kỳ cầm di dộng lên lần nữa gửi tin nhắn qua: “Anh gần đây công tác có phải rất bận không? Vất vả lắm không?”

“Vẫn tốt, tuần trước khi trở về phải đi ngay ra nước ngoài một chuyến, anh mới vừa về hôm nay, anh có quà muốn tặng cho em, vốn muốn buổi tối này đưa em, để lần sau vậy.”

Sầm Tư Kỳ nhẹ thở ra một hơi, hoàn toàn không có lời nào để nói.

“Lần sau… Có thể đi?” Hoắc Long Đình không xác định mà hỏi lại cậu lần nữa.

“Ừm, để lần sau đi.”

Bởi vì trên đường đi kẹt xe, thời điểm Sầm Tư Kỳ đến chậm một chút, La Tinh Cảnh đã ở trong phòng ăn chờ cậu, cậu ngồi xuống trước mở miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi tới trễ.”

“Không sao, là tôi đến sớm.” La Tinh Cảnh khóe miệng luôn mang theo nụ cười ôn hòa, đem thực đơn đưa cho cậu, “Gọi món ăn đi.”

“Sinh nhật anh vẫn là để anh chọn đi, thật ngại, tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh, chưa kịp chuẩn bị quà gì cả, bữa này để tôi mời đi.”

“Em có thể tới là tôi cũng đã rất vui rồi.” La Tinh Cảnh cười nói, anh ta cũng không khách khí nữa, chọn xong món liền gọi phục vụ order.

Đối diện với gương mặt tươi cười của La Tinh Cảnh, Sầm Tư Kỳ rất không tự nhiên, cậu có thể cảm nhận được La Tinh Cảnh đối với cậu so với lần gặp trước còn nhiệt tình hơn một ít, trong lòng cậu cảm giác rất khó chịu. Nói cho cùng là cậu đùa giỡn người ta, làm phí thời gian của người khác, rất khó để yên tâm thoải mái.

Lúc dùng cơm có cô bé mang theo giỏ hoa hồng đi vào đến từng bàn chào hàng lần lượt, thời điểm tới bàn của bọn họ cũng ngừng lại, mở to mắt lom lom nhìn hai người. La Tinh Cảnh cười cười, mua một cành hoa đưa đến trước mặt Sầm Tư Kỳ, cười hướng cậu hơi nâng cầm lên: “Ngày lễ vui vẻ.”

Sầm Tư Kỳ ngẩn người, nhìn chung quanh đều là các cặp tình nhân, lúc này mới bất giác phản ứng được, thì ra hôm nay là thất tịch.

Vậy nên Hoắc Long Đình hẹn cậu, cũng là vì hôm nay là thất tịch sao? La Tinh Cảnh cười nhìn cậu, Sầm Tư Kỳ không nhận lấy đóa hoa đó, cậu cúi đầu, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Xin lỗi, hoa này tôi không thể nhận.”

Vốn là muốn để ăn xong bữa cơm này rồi mới nói rõ ràng, hiện tại không nói thì không được nữa rồi.

La Tinh Cảnh ngưng trệ nụ cười trên khóe miệng, lát sau anh ta rũ tay xuống, bất đắc dĩ thở dài: “Có thể nói là tại sao không?”

“Tôi vẫn luôn thích một người… Lúc trước là tôi suy xét không chu toàn, lãng phí thời gian của luật sư La, thật sự rất xin lỗi.”

Cho dù cậu biết La Tinh Cảnh đối với cậu không hẳn là có nhiều sự yêu thích, có lẽ chỉ dừng lại ở giao đoạn có hảo cảm thôi, nhưng bị cự tuyệt luôn là dư vị không hề dể chịu.

“Thật ra tôi cũng cảm giác được, bất quá tôi vốn cho là em đồng ý thử tiếp xúc với tôi chính là đem chuyện trước đây buông xuống.”

Thì ra là như vậy, Sầm Tư Kỳ không giải thích thêm, chỉ lần nữa nói xin lỗi: “Là lỗi của tôi, xin lỗi.”

“Thôi, chúng ta chỉ là không có duyên phận mà thôi… Có thể hỏi một chút anh ta là người như thế nào không?”

Hoắc Long Đình là người như thế nào? Sầm Tư Kỳ cũng không biết nên hình dung ra sao, trước kia hắn cường thế bá đạo quen lấy bản thân làm trung tâm, hiện tại tựa hồ đã thay đổi, cũng hiểu được thế nào là ôn nhu săn sóc và nhượng bộ bao dung, hoặc giả chấp nhận rằng một người không phải là của hắn, mà chỉ có tình cảm cho hắn mà thôi.

“Anh ấy có rất nhiều ưu điểm cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng lại là người đầu tiên mà tôi yêu.”

Sầm Tư Kỳ nói, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng xúc động, đứng lên hướng La Tinh Cảnh mà cúi đầu sâu sắc nói: “Xin lỗi, mang thêm phiền toái cho anh, thế nhưng hiện tại tôi phải đi rồi, thật sự xin lỗi.”

Thời điểm bước nhanh từ nhà hàng ra, Sầm Tư Kỳ dùng sức kéo cà vạt trước ngực, tâm tình cũng hoàn toàn thanh tĩnh lại. Khóe môi cậu vô thức mà kéo lên, nước mắt lại không khống chế được mà rơi xuống, bước chân lại vội vã nhanh hơn, đến sau gần như là chạy.

Cậu không rõ Hoắc Long Đình có biết hôm nay là thất tịch hay không, nếu như sớm biết… Nếu như sớm biết cậu chắc chắn sẽ không từ chối lời mời của hắn.

Ở trên đường lớn vội vã chạy thật nhanh, Sầm Tư Kỳ vừa khóc vừa cười, từ trước tới giờ, thời gian tám năm qua cậu chưa từng chân chính thẳng thắn mà nhìn vào tình cảm đích xác của chính mình như vậy, trước kia là không dám, sau đó là không nghĩ. Đến ngày hôm nay, gánh nặng trong lòng mới rốt cuộc được gỡ bỏ hoàn toàn, không cần biết cậu đã từng trải qua nhưng dày vò như thế nào, cậu vẫn yêu Hoắc Long Đình, không nỡ, không bỏ xuống được, cậu không phải muốn quay đầu, chỉ muốn bắt đầu lại lần nữa, cho Hoắc Long Đình một cơ hội, cũng là cho chính cậu một cơ hội.

Đến cửa khu chung cư của Hoắc Long Đình, Sầm Tư Kỳ rốt cuộc mới dừng bước lại, cậu giơ tay xóa đi nước mắt đầy trên mặt, mở miệng lớn hơn mà thở dốc, làm dịu nhịp tìm đang đập nhanh đến muốn nổ tung.

Tay run rẩy lấy di động ra, đang chuẩn bị nhấn nút thì đèn xe phía sau sáng lên.

Cậu theo bản năng mà quay đầu, đối mặt với ánh mắt Hoắc Long Đình đang ngồi trên ghế lái.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người tựa như đã đọc hiểu hết cảm xúc trong mắt nhau.

Hoắc Long Đình bước thật nhanh tới, mở hai tay ra dùng sức đem Sầm Tư Kỳ ôm vào trong lồng ngực.

Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại, cảm giác phiêu phiêu hoảng hốt vào lúc này nhẹ buông xuống hết, cậu bên tai Hoắc Long Đình nhẹ giọng nỉ non: “Em muốn thử tin tưởng anh một lần.”

Hoắc Long Đình buột chặt cánh tay, thanh âm khàn khàn mà kiên định: “Được.”



Tới chương thứ 50, câu chuyện được vẽ theo một hướng khác rồi, tôi cũng đổi được xưng hô của em Kỳ rồi, thật luôn đợi suốt 50 chương mới đổi được.

Các cô có thể vừa lòng hoặc không vừa lòng, ngược lão Hoắc ít quá, phải hành hắn chết đi sống lại mới được cơ. Nhưng mà… Tư Kỳ yêu lão ấy, nên các cô chịu đi! =))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện