Một tuần trước khi nhận việc, Sầm Tư Kỳ trở về quê ở Huy tỉnh một chuyến, đi gặp ba mẹ và bà nội cậu.
Ba mẹ cậu ngoài ý muốn mất sớm, hợp táng cùng một chỗ, mộ của bà nội cũng ở cạnh bên, Sầm Tư Kỳ mua hai bó hoa đặt trước hai bia mộ, lúc đi đến cậu mới phát hiện, nơi này giống như đã có người tới trước rồi, đằng trước hai tấm bia đều được bày hoa quả, cỏ dại xung quanh cũng được dọn sạch sẽ, không giống kiểu đã nhiều năm không có người đến viếng thăm.
Ở quê cậu không còn người thân nào, Sầm Tư Kỳ không nghĩ được còn ai có thể đến thăm ba mẹ và bà nội cậu, khả năng duy nhất… Ý nghĩa này bất chợt lóe lên trong đầu, cậu không muốn nghĩ thêm nữa.
Trong lòng cậu không dễ chịu, năm đó bà nội trước khi qua đời vẫn không nhắm mắt kéo lấy tay cậu, nói không yên lòng duy nhất chính là cậu, lại nói không để nhìn cậu tốt nghiệp đi làm đến khi thành gia lập nghiệp, Sầm Tư Kỳ nhớ lại lúc ấy chính cậu đã đồng ý với bà nội như thế nào, nói nhất định chính mình sẽ sống thật tốt, thế nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy khó khăn chùng bước, đoạn tình cảm cứ mãi dây dưa, vứt bỏ thì không được, mà tiến tới cũng không xong, liều thử một lần nữa lại không có dũng khí, chính cậu còn muốn phỉ nhổ chính mình.
Đứng im lặng hồi lâu trước mộ bia, Sầm Tư Kỳ bung dù, xoay người rời đi.
Lúc mới đầu chỉ là cơn mưa nhỏ tí tách, đến khi cậu từ nghĩa trang ra tới đường lớn, mưa nháy mắt trở nên dày hơn, chỗ này xe buýt phải thêm một giờ nữa mới có chuyến, phải chờ rất lâu.
Trong trạm xe buýt nhìn poster quảng cáo dán tràn lan trên bản đồ du lịch huyện phát ngốc một lúc, Sầm Tư Kỳ chợt nhớ tới tài liệu trước đây Hoắc Long Đình đưa cho cậu, khu dân cư trên núi của hắn nằm ở vùng phụ cận gần đây, là một trong những điểm đề xuất trọng điểm mấy năm qua trong huyện, phần bản đồ du lịch này chắc là vừa mới thay đổi, cậu tỉ mỉ ở phía trên tìm, quả nhiên tìm được chỗ đánh dấu, đúng là cách đây không xa, đi một chuyến xe công cộng là đến.
Mưa cuốn gió lạnh làm tóc cậu ướt đẫm, cũng làm lòng cậu rối tung.
Giống như quỷ thần xui khiến, hai mươi phút sau cậu ngồi lên xe đối diện với trạm xe đi hướng ngược lại.
Đến được địa điểm mưa cũng đã tạnh, mặt trời lần nữa lên cao, Tư Kỳ sơn trang ở bên trong rừng phía trên con suối, cậu leo từng bậc thang, rất nhanh nhìn thấy toàn cảnh sơn trang, phong cách kiến trúc xưa kết hợp với mỹ thuật hiện đại, là cảnh non xanh nước biếc, cùng với tự nhiên hoàn mỹ hòa vào làm một, giống y đúc như trong ảnh chụp, cũng vô cùng giống với thiết kế trước đây của bọn họ.
Ở trước cổng làm thủ tục, Sầm Tư Kỳ muốn tìm một gian nhà đơn thanh tịnh, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy trên núi là dòng suối đang chậm rải chảy xuống, bốn phía là núi rừng trùng điệp mênh mông, sau cơn mưa ngửi được hương thơm tươi mới của cây cỏ, cậu nhắm hai mắt hít thật sâu, những suy nghĩa phức tạp khó phân trong đầu tựa hồ bị gạt bỏ, chỉ còn lại dư vị thoải mái.
Đơn giản ăn chút thức ăn, ngủ một buổi trưa, buổi chiều Sầm Tư Kỳ lần nữa bước ra cửa, dọc theo đường núi đi lên, ngẫu nhiên dừng lại chụp một hai tấm hình. Cả mảnh núi rừng này đều được Hằng Đình khai phá toàn bộ, thế nhưng lại không phá đi nét thiên nhiên vốn có, chỉ là đem tu bổ thêm động lòng người mà thôi.
Cậu ngồi xổm bên dòng suối uống một ngụm nước lạnh, lại ngồi trên tảng đá lớn cạnh con suối, ngước mắt nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn cây cầu gỗ bắt ngang vách núi cách đó không xa, đồng tử hơi co rúm lại một chút.
Hoắc Long Đình bị người vây quanh đang đi qua cầu gỗ, từ bên trong nhóm người Sầm Tư Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, trước khi ra cửa nghe được phục vụ trong sơn trang nói hôm nay sẽ có chủ tịch tổng công ty tới đây thị sát, không nghĩ tới thật sự là Hoắc Long Đình.
Không biết đây là do hắn cố tình an bài hay chỉ là trùng hợp, tâm tình Sầm Tư Kỳ phức tạp, tầm mắt lại không dời đi cứ thế đặt trên người Hoắc Long Đình.
Hắn ngừng trên cầu giống như nghe người bên cạnh nói gì đấy, khí sắc thoạt nhìn có vẻ đã tốt hơn, bộ dáng tinh thần sáng sủa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy sổ chẩn bệnh của hắn, Sầm Tư Kỳ cũng sẽ không tin rằng hắn thật sự là bệnh nghiêm trọng đến thế.
Ngày hôm đó cậu rời khỏi bệnh viện không bao lâu Hoắc Chiêu Lâm lần nữa gọi điện thoại cho cậu, nói Hoắc Long Đình đã tỉnh lại nếu không có gì trở ngại ngày mai hắn có thể xuất viện, cậu lung tung ứng phó vài câu rồi ngắt máy, sau đó luôn cưỡng bách chính mình đừng nghĩ đến chuyện Hoắc Long Đình nữa, không tính tới hôm nay lại gặp hắn ở đây.
Sầm Tư Kỳ không biết mình rốt cuộc phải làm sao bây giờ, thời điểm rời đi năm năm trước, thậm chí mấy ngày trước khi về nước, cậu đều đã hạ quyết tâm sẽ không nghĩ tới dây dưa với Hoắc Long Đình nữa, cậu cũng không tin sự chấp nhất của Hoắc Long Đình đối với cậu là bởi vì yêu, lại sợ chính mình lần nữa đi vào vết xe đổ chỉ có thể tránh né thật xa, nhưng bây giờ, cậu lại không xác định được, nhưng lại như cũ không dám quay đầu.
Có lẽ là ánh mắt của cậu quá mức chăm chú, Hoắc Long Đình đứng trên cầu như cảm ứng được điều gì, cũng hướng bên phía cậu nhìn lại, Sầm Tư Kỳ theo bản năng cuối đầu, cấp tốc đứng lên trốn vào trong rừng cây, chắn đi tàm mắt của đối phương.
“Chủ tịch?”
Cấp dưới bên cạnh khẽ gọi lắn, Hoắc Long Đình thu hồi ánh mắt, nhẹ nhấp môi, hắn vừa nãy, tựa hồ nhìn thấy được Sầm Tư Kỳ? Là ảo giác của hắn sao? Sau khi nơi này xây dựng được hoàn tất ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn đến đây, đối với Tư Kỳ sơn trang này, tình cảm của hắn luôn rất phức tạp, mới đầu là muốn giúp Sầm Tư Kỳ đem tác phẩm biến thành sự thật, mà mấy năm qua đối với Sầm Tư Kỳ mong nhưng không có được, nơi này càng là nơi trong lúc vô tình hắn trút thêm vào cảm tình và ý nghĩa, hắn lại chưa một lần đến nhìn xem, là muốn nhưng không dám nhìn, bộ dạng nhìn vật nhớ người như thế, thật sự không thích hợp với hắn, thật sự chỉ làm hắn trở nên phát điên hơn.
Hắn muốn là, từ đầu đến cuối một Sầm Tư Kỳ còn sống sờ sờ trước mặt cơ.
Ngày đó ở bệnh viện khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại kỳ thật đã nhìn thấy bóng dáng Sầm Tư Kỳ vội vàng rời đi, ít nhất Sầm Tư Kỳ còn đến thăm hắn, cậu không phải thật sự tuyệt tình như ngoài miệng vẫn nói, đối với Hoắc Long Đình, đây có thể xem như trong họa có phúc.
Dù như thế nào đi nữa, hắn sẽ không từ bỏ như vậy được.
Sầm Tư Kỳ đã không còn tâm tình đi dạo mà trở xuống, quay lại phòng nghỉ, vốn định rời đi ngay, bên ngoài trời lại bắt đầu tí tách mưa rơi, mưa bụi giăng đầy, phong cảnh ngoài cửa sổ tiêu điều đi nhiều, cậu chỉ có thể bỏ ý định đi về, trước cứ ở lại một đêm rồi tính.
Cả một đêm cậu không ngủ yên được, giấc ngủ rất trằn trọc, luôn giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nửa đêm khó ngủ trở mình bỗng nhiên cảm giác được phía dưới giường có một cơn chấn động đung đưa, lúc mới cậu còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi chấn động xuất hiện lần nữa, bên ngoài tựa như đã vang lên tiếng la hét ầm ĩ và những bước chân hoảng loạn, Sầm Tư Kỳ rốt cuộc bừng tỉnh, động đất.
Có người tới gõ cửa phòng cậu, cậu không nghĩ ngợi nhiều, tùy tiện kéo áo ngủ bên cạnh khoác lên chạy xuống giường, mở cửa phòng ra, bên ngoài cửa là khuôn mặt nghiêm túc đang nhíu mày của Hoắc Long Đình, nhìn thấy cậu lập tức kéo tay cậu qua, lo lắng nói: “Động đất, em nhanh đi theo anh, chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi đây.”
–
Động đất sợ thật các cô à. Ở VN may thay không có, cuối năm ngoái chỗ tôi ở có động đất nhẹ trong vài phút mà tim tôi muốn rớt ra ngoài. Đang nằm trên giường thấy lắc dữ dội luôn, tôi giật mình phóng từ trên xuống, thiếu điều muốn chạy ù ra cửa, nhưng may chừng 2-3 phút là dừng. Con bạn cùng phòng người Nhật của tôi tỉnh như ruồi ngồi trên giường bảo, ok rồi. =)))))
Ba mẹ cậu ngoài ý muốn mất sớm, hợp táng cùng một chỗ, mộ của bà nội cũng ở cạnh bên, Sầm Tư Kỳ mua hai bó hoa đặt trước hai bia mộ, lúc đi đến cậu mới phát hiện, nơi này giống như đã có người tới trước rồi, đằng trước hai tấm bia đều được bày hoa quả, cỏ dại xung quanh cũng được dọn sạch sẽ, không giống kiểu đã nhiều năm không có người đến viếng thăm.
Ở quê cậu không còn người thân nào, Sầm Tư Kỳ không nghĩ được còn ai có thể đến thăm ba mẹ và bà nội cậu, khả năng duy nhất… Ý nghĩa này bất chợt lóe lên trong đầu, cậu không muốn nghĩ thêm nữa.
Trong lòng cậu không dễ chịu, năm đó bà nội trước khi qua đời vẫn không nhắm mắt kéo lấy tay cậu, nói không yên lòng duy nhất chính là cậu, lại nói không để nhìn cậu tốt nghiệp đi làm đến khi thành gia lập nghiệp, Sầm Tư Kỳ nhớ lại lúc ấy chính cậu đã đồng ý với bà nội như thế nào, nói nhất định chính mình sẽ sống thật tốt, thế nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy khó khăn chùng bước, đoạn tình cảm cứ mãi dây dưa, vứt bỏ thì không được, mà tiến tới cũng không xong, liều thử một lần nữa lại không có dũng khí, chính cậu còn muốn phỉ nhổ chính mình.
Đứng im lặng hồi lâu trước mộ bia, Sầm Tư Kỳ bung dù, xoay người rời đi.
Lúc mới đầu chỉ là cơn mưa nhỏ tí tách, đến khi cậu từ nghĩa trang ra tới đường lớn, mưa nháy mắt trở nên dày hơn, chỗ này xe buýt phải thêm một giờ nữa mới có chuyến, phải chờ rất lâu.
Trong trạm xe buýt nhìn poster quảng cáo dán tràn lan trên bản đồ du lịch huyện phát ngốc một lúc, Sầm Tư Kỳ chợt nhớ tới tài liệu trước đây Hoắc Long Đình đưa cho cậu, khu dân cư trên núi của hắn nằm ở vùng phụ cận gần đây, là một trong những điểm đề xuất trọng điểm mấy năm qua trong huyện, phần bản đồ du lịch này chắc là vừa mới thay đổi, cậu tỉ mỉ ở phía trên tìm, quả nhiên tìm được chỗ đánh dấu, đúng là cách đây không xa, đi một chuyến xe công cộng là đến.
Mưa cuốn gió lạnh làm tóc cậu ướt đẫm, cũng làm lòng cậu rối tung.
Giống như quỷ thần xui khiến, hai mươi phút sau cậu ngồi lên xe đối diện với trạm xe đi hướng ngược lại.
Đến được địa điểm mưa cũng đã tạnh, mặt trời lần nữa lên cao, Tư Kỳ sơn trang ở bên trong rừng phía trên con suối, cậu leo từng bậc thang, rất nhanh nhìn thấy toàn cảnh sơn trang, phong cách kiến trúc xưa kết hợp với mỹ thuật hiện đại, là cảnh non xanh nước biếc, cùng với tự nhiên hoàn mỹ hòa vào làm một, giống y đúc như trong ảnh chụp, cũng vô cùng giống với thiết kế trước đây của bọn họ.
Ở trước cổng làm thủ tục, Sầm Tư Kỳ muốn tìm một gian nhà đơn thanh tịnh, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy trên núi là dòng suối đang chậm rải chảy xuống, bốn phía là núi rừng trùng điệp mênh mông, sau cơn mưa ngửi được hương thơm tươi mới của cây cỏ, cậu nhắm hai mắt hít thật sâu, những suy nghĩa phức tạp khó phân trong đầu tựa hồ bị gạt bỏ, chỉ còn lại dư vị thoải mái.
Đơn giản ăn chút thức ăn, ngủ một buổi trưa, buổi chiều Sầm Tư Kỳ lần nữa bước ra cửa, dọc theo đường núi đi lên, ngẫu nhiên dừng lại chụp một hai tấm hình. Cả mảnh núi rừng này đều được Hằng Đình khai phá toàn bộ, thế nhưng lại không phá đi nét thiên nhiên vốn có, chỉ là đem tu bổ thêm động lòng người mà thôi.
Cậu ngồi xổm bên dòng suối uống một ngụm nước lạnh, lại ngồi trên tảng đá lớn cạnh con suối, ngước mắt nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn cây cầu gỗ bắt ngang vách núi cách đó không xa, đồng tử hơi co rúm lại một chút.
Hoắc Long Đình bị người vây quanh đang đi qua cầu gỗ, từ bên trong nhóm người Sầm Tư Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn, trước khi ra cửa nghe được phục vụ trong sơn trang nói hôm nay sẽ có chủ tịch tổng công ty tới đây thị sát, không nghĩ tới thật sự là Hoắc Long Đình.
Không biết đây là do hắn cố tình an bài hay chỉ là trùng hợp, tâm tình Sầm Tư Kỳ phức tạp, tầm mắt lại không dời đi cứ thế đặt trên người Hoắc Long Đình.
Hắn ngừng trên cầu giống như nghe người bên cạnh nói gì đấy, khí sắc thoạt nhìn có vẻ đã tốt hơn, bộ dáng tinh thần sáng sủa, nếu không phải tận mắt nhìn thấy sổ chẩn bệnh của hắn, Sầm Tư Kỳ cũng sẽ không tin rằng hắn thật sự là bệnh nghiêm trọng đến thế.
Ngày hôm đó cậu rời khỏi bệnh viện không bao lâu Hoắc Chiêu Lâm lần nữa gọi điện thoại cho cậu, nói Hoắc Long Đình đã tỉnh lại nếu không có gì trở ngại ngày mai hắn có thể xuất viện, cậu lung tung ứng phó vài câu rồi ngắt máy, sau đó luôn cưỡng bách chính mình đừng nghĩ đến chuyện Hoắc Long Đình nữa, không tính tới hôm nay lại gặp hắn ở đây.
Sầm Tư Kỳ không biết mình rốt cuộc phải làm sao bây giờ, thời điểm rời đi năm năm trước, thậm chí mấy ngày trước khi về nước, cậu đều đã hạ quyết tâm sẽ không nghĩ tới dây dưa với Hoắc Long Đình nữa, cậu cũng không tin sự chấp nhất của Hoắc Long Đình đối với cậu là bởi vì yêu, lại sợ chính mình lần nữa đi vào vết xe đổ chỉ có thể tránh né thật xa, nhưng bây giờ, cậu lại không xác định được, nhưng lại như cũ không dám quay đầu.
Có lẽ là ánh mắt của cậu quá mức chăm chú, Hoắc Long Đình đứng trên cầu như cảm ứng được điều gì, cũng hướng bên phía cậu nhìn lại, Sầm Tư Kỳ theo bản năng cuối đầu, cấp tốc đứng lên trốn vào trong rừng cây, chắn đi tàm mắt của đối phương.
“Chủ tịch?”
Cấp dưới bên cạnh khẽ gọi lắn, Hoắc Long Đình thu hồi ánh mắt, nhẹ nhấp môi, hắn vừa nãy, tựa hồ nhìn thấy được Sầm Tư Kỳ? Là ảo giác của hắn sao? Sau khi nơi này xây dựng được hoàn tất ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn đến đây, đối với Tư Kỳ sơn trang này, tình cảm của hắn luôn rất phức tạp, mới đầu là muốn giúp Sầm Tư Kỳ đem tác phẩm biến thành sự thật, mà mấy năm qua đối với Sầm Tư Kỳ mong nhưng không có được, nơi này càng là nơi trong lúc vô tình hắn trút thêm vào cảm tình và ý nghĩa, hắn lại chưa một lần đến nhìn xem, là muốn nhưng không dám nhìn, bộ dạng nhìn vật nhớ người như thế, thật sự không thích hợp với hắn, thật sự chỉ làm hắn trở nên phát điên hơn.
Hắn muốn là, từ đầu đến cuối một Sầm Tư Kỳ còn sống sờ sờ trước mặt cơ.
Ngày đó ở bệnh viện khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại kỳ thật đã nhìn thấy bóng dáng Sầm Tư Kỳ vội vàng rời đi, ít nhất Sầm Tư Kỳ còn đến thăm hắn, cậu không phải thật sự tuyệt tình như ngoài miệng vẫn nói, đối với Hoắc Long Đình, đây có thể xem như trong họa có phúc.
Dù như thế nào đi nữa, hắn sẽ không từ bỏ như vậy được.
Sầm Tư Kỳ đã không còn tâm tình đi dạo mà trở xuống, quay lại phòng nghỉ, vốn định rời đi ngay, bên ngoài trời lại bắt đầu tí tách mưa rơi, mưa bụi giăng đầy, phong cảnh ngoài cửa sổ tiêu điều đi nhiều, cậu chỉ có thể bỏ ý định đi về, trước cứ ở lại một đêm rồi tính.
Cả một đêm cậu không ngủ yên được, giấc ngủ rất trằn trọc, luôn giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nửa đêm khó ngủ trở mình bỗng nhiên cảm giác được phía dưới giường có một cơn chấn động đung đưa, lúc mới cậu còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi chấn động xuất hiện lần nữa, bên ngoài tựa như đã vang lên tiếng la hét ầm ĩ và những bước chân hoảng loạn, Sầm Tư Kỳ rốt cuộc bừng tỉnh, động đất.
Có người tới gõ cửa phòng cậu, cậu không nghĩ ngợi nhiều, tùy tiện kéo áo ngủ bên cạnh khoác lên chạy xuống giường, mở cửa phòng ra, bên ngoài cửa là khuôn mặt nghiêm túc đang nhíu mày của Hoắc Long Đình, nhìn thấy cậu lập tức kéo tay cậu qua, lo lắng nói: “Động đất, em nhanh đi theo anh, chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi đây.”
–
Động đất sợ thật các cô à. Ở VN may thay không có, cuối năm ngoái chỗ tôi ở có động đất nhẹ trong vài phút mà tim tôi muốn rớt ra ngoài. Đang nằm trên giường thấy lắc dữ dội luôn, tôi giật mình phóng từ trên xuống, thiếu điều muốn chạy ù ra cửa, nhưng may chừng 2-3 phút là dừng. Con bạn cùng phòng người Nhật của tôi tỉnh như ruồi ngồi trên giường bảo, ok rồi. =)))))
Danh sách chương