Hoắc Long Đình một tháng qua sống rất không tốt, điện thoại Sầm Tư Kỳ vẫn không thể kết nối, lúc mới đầu hắn đặc biệt tức giận, một lòng nghĩ sau khi đem người trở về sẽ dạy dỗ cậu ra sao, nhưng theo từng ngày từng ngày trôi qua, cảm giác tức giận quay cuồng không ngừng tụ lại trong lồng ngực rốt cuộc chậm rãi lắng đọng, biến thành nỗi bất đắc dĩ không thể giải thích bằng lời cùng mất mát.
Sau buổi tối ngày hôm ấy hắn bị mấy bạn bè gọi ra bên ngoài chơi đùa mấy ngày liền, chắc là nhận ra tâm tình hắn không quá tốt, những người đó kêu thêm rất nhiều người đến khuấy động, cả trai lẫn gái đều chọn theo khẩu vị hắn thích, vây quanh hắn cẩn thẩn một mực lấy lòng hắn, Hoắc Long Đình từng ngụm từng ngụm đem rượu nuốt xuống, lòng tràn đầy phiền muộn vẫn như cũ là tên nhóc đáng chết đã mất tích kia.
“Bên kia người đó, cũng là sinh viên đại học hàng hiệu đấy, lớn lên trắng trẻo non nớt, so với tình nhân nhỏ trước đây của cậu cũng không kém đi?”
Hồ bằng cẩu hữu cười hì hì xúi giục Hoắc Long Đình, hắn giương mắt tùy ý liếc một cái, đứng trong góc cách đó không xa quả thật là chàng trai như thế không giống với đám người đang ngồi bên cạnh mình, dáng dấp trắng nõn lại rụt rè, cặp mắt vì bất an mà chuyển động cực kỳ giống Sầm Tư Kỳ.
Hắn không khỏi nhăn mày lại, không nhịn được nói: “Ai kêu cậu làm chuyện này?”
“Còn không phải vì cậu sao, cậu đừng có không cảm kích vậy chứ.”
Hoắc Long Đình cuối cùng vẫn là đem người dẫn đi, hắn uống hơi nhiều, nghĩ đến Sầm Tư Kỳ sợi dây bức bối từ đầu đến chân không có chỗ phát tiết lửa nóng giận liền tới não, thiêu tâm trạng hắn thành một mảnh khô nóng, Sầm Tư Kỳ đi đã đi rồi, bất quá cũng chỉ là một sủng vật hắn nuôi mấy năm nên có cảm tình thôi, hắn dựa vào cái gì cứ thế nghĩ đến cậu, đổi thành người khác chẳng lẽ không được sao? Hắn đem người mang về hoa viên Cẩm Giang, sau khi vào cửa bỏ người lại còn chính mình thì vào phòng tắm.
Nước nóng cứ vậy lăn xuống, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác vì hơi được rượu bốc hơi mà dần dần thanh tỉnh, Hoắc Long Đình bước ra khỏi vòi sen trong phòng tắm, nhìn thấy trong gương là vẻ mặt suy sụp mệt mỏi của chính mình, cảm giác mất mát dày đặc kia tự dưng liền xông đến.
Từ trong phòng tắm bước ra, cậu sinh viên hắn mang về kia đang câu nệ ngồi bên mép giường, là nơi Sầm Tư Kỳ từng ngồi qua, cúi đầu vô thức cuốn ngón tay. Hoắc Long Đình nhìn cậu ta, bỗng nhiên nhớ đến Sầm Tư Kỳ lần đầu tiên bị hắn mang về, cũng là sự bất an co quắp không thể che giấu lại thêm chút căng thẳng cùng thấp thỏm như thế này, rồi lại ngốc nghếch cố gắng lấy lòng hắn, hắn lần nữa nghĩ tới Sầm Tư Kỳ lần đó đỏ mắt mà nói ra câu “Cái giường trong phòng kia, tôi không biết có bao nhiêu người đã nằm trên nó”, Sầm Tư Kỳ nói cậu cảm thấy dơ bẩn, lúc ấy hắn chỉ thấy phẫn nộ, hiện tại nhớ đến, có lẽ Sầm Tư Kỳ thật sự không nói sai, thực sự rất bẩn.
Hoắc Long Đình cũng ngồi xuống ở mép giường, lại không chạm vào cậu sinh viên kia, hắn châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không trung hắn chẳng để ý hỏi: “Cậu vẫn là sinh viên? Tại sao lại chọn làm việc này?”
Cậu sinh viên thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại rất nhanh cúi đầu, cắn môi, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi cần tiền…”
“Nguyên nhân gì?”
“Mẹ tôi bị tai nạn lao động liệt nửa người cần một số tiền lớn để chữa bệnh, ông chủ Phương không trách nhiệm bỏ trốn không lấy được bồi thường, ba tôi mất sớm, trong nhà không còn ai nữa, tôi không còn cách nào.”
Hoắc Long Đình nghe được nhíu lông mày: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”
“Ba… Ba mươi vạn,” cậu sinh viên dùng sức cắn răng, giống như là hạ quyết tâm, cầu xin hắn, “Ngài để tôi làm với ngài đi, tôi chỉ cần tiền ngài muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi rất nghe lời…”
Hoắc Long Đình không hỏi lại, mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc trong tay hắn mới đứng lên đi ra ngoài phòng, cậu sinh viên do do dự dự đi theo sát hắn, nhìn hắn lấy ra tờ chi phiếu, viết xuống vài nét rồi đưa chi phiếu cho cậu ta.
“Cậu đi đi, tôi không cần cậu làm gì hết.”
Nam sinh mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn hắn, Hoắc Long Đình dời tầm mắt đi chỗ khác, theo bản năng mà lảng tránh đôi mắt cơ hồ giống như đúc với Sầm Tư Kỳ, dăm ba câu liền đem người đuổi đi.
Trong phòng lần nữa an tĩnh lại, hắn đứng ngốc ở cửa sổ sát đất một lúc lâu, gọi điện thoại cho Sầm Tư Kỳ thêm lần nữa, vẫn là tắt máy, tâm lý thất vọng mơ hồ và luống cuống lan tràn bị phẫn nộ đè xuống, hắn ngã ngồi vào sofa, gần như là lần đầu tiên nếm trải loại tư vị bất lực là như thế nào.
Hắn lại gửi đến Sầm Tư Kỳ một tin nhắn, “Nếu thấy tin nhắn lập tức gọi điện thoại cho tôi, đừng trốn nữa, em có thể trốn cả đời hay sao?”, ngữ khí nhìn vẫn cường ngạnh như cũ, nhưng chỉ có chính hắn biết, thời điểm khi hắn gửi tin nhắn này đi ôm bất an và thấp thỏm như thế nào.
Sầm Tư Kỳ đương nhiên không trả lời, cậu có vẻ thật sự không dự định trở lại nữa rồi.
Ngày hôm sau Hoắc Long Đình dặn dò trợ lý của mình đem căn phòng ở hoa viên Cẩm Giang bán đi, vài ngày sau trợ lý nói với hắn biết dì giúp việc đã dọn dẹp sạch toàn bộ căn phòng rồi, sửa sang lại một ít đồ vụn vặt đem đến, hỏi hắn còn cần hay không, Hoắc Long Đình vốn muốn nói là ném tất cả đi, lời chưa kịp ra khỏi miệng dừng lại một chút sửa thành: “Trước tiên giữ lại đi.”
Buổi chiều hôm đó hắn đi ngang qua hoa viên Cẩm Giang, quỷ thần xui khiến thế nào lại bảo tài xế lái xe vào.
Đồ vậy lưu lại đều là của Sầm Tư Kỳ, thật ra căn bản cũng không có cái gì, vài món quần áo cũ, mấy quyển tạp chí ngày trước tiện tay mua mà thôi, duy nhất làm Hoắc Long Đình bất ngờ là, một quyển tập tranh phát họa, hắn đã từng nhìn thấy Sầm Tư Kỳ lấy ra, Sầm Tư Kỳ giống như lúc nào cũng luôn mang theo quyển sổ này, có một lần hắn tâm huyết dâng trào muốn xem, đứa nhỏ mặt đỏ rần, lại kiên quyết không chịu cho hắn xem, sau đó hắn đùa cậu vài câu việc này liền quên mất, chỉ không nghĩ tới quyển tập tranh phát họa này Sầm Tư Kỳ cũng không mang đi.
Trợ lý đi cùng giải thích với hắn, nói là quyển sổ được dì giúp việc nhặt được ở mặt sau sofa, hẳn là không cẩn thận đánh rơi ở chỗ đó.
Hoắc Long Đình chậm rãi mở ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trong quyển sổ, bên trong quyển bìa nghiêm trang kia, tất cả tranh đều là hắn, dưới mỗi bức tranh còn có một hàng chú thích.
“Ngày 6 tháng 7 năm 2015, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Ngày 13 tháng 9 năm 2015, hôm nay là sinh nhật mình, mình cùng với Hoắc tiên sinh bên nhau, rất đau, thế nhưng rất vui vẻ.”
“Ngày 17 tháng 4 năm 2016, bà nội đã qua đời, mình rất đau lòng, thật tốt còn có Hoắc tiên sinh bên cạnh.”
“Ngày 13 tháng 9 năm 2016, Hoắc tiên sinh đưa đồng hồ đeo tay, quá đắt, mình không nỡ mang.”
“Ngày 1 tháng 1 năm 2017, ngày hôm qua mình cùng Hoắc tiên sinh đi đón năm mới, anh ấy đi trước, không có cùng với mình đếm ngược.”
“Ngày 28 tháng 1 năm 2017, nửa đêm cùng Hoắc tiên sinh ngắm pháo hoa, mình thấy vui lắm.”
“Ngày 31 tháng 1 năm 2017, anh ấy đánh mình.”
“Ngày 2 tháng 3 năm 2017, thì ra hôm nay là sinh nhật Hoắc tiên sinh, mình vậy mà lại không biết, ngu ngốc.”
“Ngày 16 tháng 3 năm 2017, Hoắc tiên sinh thế mà nửa đêm đáp máy bay trực thăng tới đón mình, quá khoa trương.”
“Ngày 6 tháng 7 năm 2017, thực tập rất thuận lợi, mỗi ngày cùng Hoắc tiên sinh bên nhau, rất vui vẻ, anh ấy so với trước đây còn tốt hơn nữa.”
“Ngày 13 tháng 9 năm 2017, Hoắc tiên sinh tặng quà sinh nhật ngày càng quý, mình không dám nhận.”
“Ngày 27 tháng 12 năm 2017, tuy rằng từ bỏ cơ hội rất đáng tiếc, mà có thể cùng Hoắc tiên sinh bên nhau là tốt rồi.”
“Ngày 3 tháng 3 năm 2018, ngày hôm qua anh ấy cùng tổ chức sinh nhật với người khác, anh ấy thật sự đã có người khác.”
Bức tranh cuối cùng là vẽ hắn ngày thứ hai sau sinh nhật năm nay, bên trong vẽ hắn tư thái hơi say khóe miệng mang theo điệu cười hờ hững, nhiệt độ trong ánh mắt là lãnh đạm, đó là hắn trong mắt Sầm Tư Kỳ.
Thì ra lúc đó đứa nhỏ đã biết rồi, Hoắc Long Đình nhắm mắt lại, tưởng tượng đến Sầm Tư Kỳ ôm tầm tình như thế này vẽ nên bức tranh này, trái tim giống như bị cắt rời ra, chân chính cảm nhận được sự đau lòng không gì có thể chịu đựng được.
Đi ra bên ngoài hiên, ánh dương bên ngoài vừa vặn chiếu đến, cả người hắn lại lạnh lẽo, hắn vốn luôn cho rằng hắn chỉ cần vẫy tay Sầm Tư Kỳ liền có thể quay lại, thế nhưng đến giờ phút này rồi, hắn rốt cục rõ ràng biết được, Sầm Tư Kỳ đi thật rồi, cậu sẽ không trở lại nữa.
Từ bên trong bụi cỏ con mèo nhỏ chui ra đi vòng quanh chân hắn, Hoắc Long Đình trong hoảng hốt cúi đầu, đối mặt với đôi con ngươi như lưu ly kia của mèo nhỏ.
“Meo…”
Mèo nhỏ nhẹ nhàng kêu một tiếng, Hoắc Long Đình nhận ra, đây là con mèo Sầm Tư Kỳ vẫn luôn lén lút nuôi kia.
Hắn theo bản năng cúi người xuống đưa tay ra, mèo nhỏ cảnh giác nhìn hắn, sau một chốc mới chậm rãi đến gần.
Hoắc Long Đình đem mèo ôm lên, khẽ vuốt chút lông hỗn độn của nó, leo lên xe.
Sau buổi tối ngày hôm ấy hắn bị mấy bạn bè gọi ra bên ngoài chơi đùa mấy ngày liền, chắc là nhận ra tâm tình hắn không quá tốt, những người đó kêu thêm rất nhiều người đến khuấy động, cả trai lẫn gái đều chọn theo khẩu vị hắn thích, vây quanh hắn cẩn thẩn một mực lấy lòng hắn, Hoắc Long Đình từng ngụm từng ngụm đem rượu nuốt xuống, lòng tràn đầy phiền muộn vẫn như cũ là tên nhóc đáng chết đã mất tích kia.
“Bên kia người đó, cũng là sinh viên đại học hàng hiệu đấy, lớn lên trắng trẻo non nớt, so với tình nhân nhỏ trước đây của cậu cũng không kém đi?”
Hồ bằng cẩu hữu cười hì hì xúi giục Hoắc Long Đình, hắn giương mắt tùy ý liếc một cái, đứng trong góc cách đó không xa quả thật là chàng trai như thế không giống với đám người đang ngồi bên cạnh mình, dáng dấp trắng nõn lại rụt rè, cặp mắt vì bất an mà chuyển động cực kỳ giống Sầm Tư Kỳ.
Hắn không khỏi nhăn mày lại, không nhịn được nói: “Ai kêu cậu làm chuyện này?”
“Còn không phải vì cậu sao, cậu đừng có không cảm kích vậy chứ.”
Hoắc Long Đình cuối cùng vẫn là đem người dẫn đi, hắn uống hơi nhiều, nghĩ đến Sầm Tư Kỳ sợi dây bức bối từ đầu đến chân không có chỗ phát tiết lửa nóng giận liền tới não, thiêu tâm trạng hắn thành một mảnh khô nóng, Sầm Tư Kỳ đi đã đi rồi, bất quá cũng chỉ là một sủng vật hắn nuôi mấy năm nên có cảm tình thôi, hắn dựa vào cái gì cứ thế nghĩ đến cậu, đổi thành người khác chẳng lẽ không được sao? Hắn đem người mang về hoa viên Cẩm Giang, sau khi vào cửa bỏ người lại còn chính mình thì vào phòng tắm.
Nước nóng cứ vậy lăn xuống, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác vì hơi được rượu bốc hơi mà dần dần thanh tỉnh, Hoắc Long Đình bước ra khỏi vòi sen trong phòng tắm, nhìn thấy trong gương là vẻ mặt suy sụp mệt mỏi của chính mình, cảm giác mất mát dày đặc kia tự dưng liền xông đến.
Từ trong phòng tắm bước ra, cậu sinh viên hắn mang về kia đang câu nệ ngồi bên mép giường, là nơi Sầm Tư Kỳ từng ngồi qua, cúi đầu vô thức cuốn ngón tay. Hoắc Long Đình nhìn cậu ta, bỗng nhiên nhớ đến Sầm Tư Kỳ lần đầu tiên bị hắn mang về, cũng là sự bất an co quắp không thể che giấu lại thêm chút căng thẳng cùng thấp thỏm như thế này, rồi lại ngốc nghếch cố gắng lấy lòng hắn, hắn lần nữa nghĩ tới Sầm Tư Kỳ lần đó đỏ mắt mà nói ra câu “Cái giường trong phòng kia, tôi không biết có bao nhiêu người đã nằm trên nó”, Sầm Tư Kỳ nói cậu cảm thấy dơ bẩn, lúc ấy hắn chỉ thấy phẫn nộ, hiện tại nhớ đến, có lẽ Sầm Tư Kỳ thật sự không nói sai, thực sự rất bẩn.
Hoắc Long Đình cũng ngồi xuống ở mép giường, lại không chạm vào cậu sinh viên kia, hắn châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không trung hắn chẳng để ý hỏi: “Cậu vẫn là sinh viên? Tại sao lại chọn làm việc này?”
Cậu sinh viên thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại rất nhanh cúi đầu, cắn môi, thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi cần tiền…”
“Nguyên nhân gì?”
“Mẹ tôi bị tai nạn lao động liệt nửa người cần một số tiền lớn để chữa bệnh, ông chủ Phương không trách nhiệm bỏ trốn không lấy được bồi thường, ba tôi mất sớm, trong nhà không còn ai nữa, tôi không còn cách nào.”
Hoắc Long Đình nghe được nhíu lông mày: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”
“Ba… Ba mươi vạn,” cậu sinh viên dùng sức cắn răng, giống như là hạ quyết tâm, cầu xin hắn, “Ngài để tôi làm với ngài đi, tôi chỉ cần tiền ngài muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi rất nghe lời…”
Hoắc Long Đình không hỏi lại, mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc trong tay hắn mới đứng lên đi ra ngoài phòng, cậu sinh viên do do dự dự đi theo sát hắn, nhìn hắn lấy ra tờ chi phiếu, viết xuống vài nét rồi đưa chi phiếu cho cậu ta.
“Cậu đi đi, tôi không cần cậu làm gì hết.”
Nam sinh mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn hắn, Hoắc Long Đình dời tầm mắt đi chỗ khác, theo bản năng mà lảng tránh đôi mắt cơ hồ giống như đúc với Sầm Tư Kỳ, dăm ba câu liền đem người đuổi đi.
Trong phòng lần nữa an tĩnh lại, hắn đứng ngốc ở cửa sổ sát đất một lúc lâu, gọi điện thoại cho Sầm Tư Kỳ thêm lần nữa, vẫn là tắt máy, tâm lý thất vọng mơ hồ và luống cuống lan tràn bị phẫn nộ đè xuống, hắn ngã ngồi vào sofa, gần như là lần đầu tiên nếm trải loại tư vị bất lực là như thế nào.
Hắn lại gửi đến Sầm Tư Kỳ một tin nhắn, “Nếu thấy tin nhắn lập tức gọi điện thoại cho tôi, đừng trốn nữa, em có thể trốn cả đời hay sao?”, ngữ khí nhìn vẫn cường ngạnh như cũ, nhưng chỉ có chính hắn biết, thời điểm khi hắn gửi tin nhắn này đi ôm bất an và thấp thỏm như thế nào.
Sầm Tư Kỳ đương nhiên không trả lời, cậu có vẻ thật sự không dự định trở lại nữa rồi.
Ngày hôm sau Hoắc Long Đình dặn dò trợ lý của mình đem căn phòng ở hoa viên Cẩm Giang bán đi, vài ngày sau trợ lý nói với hắn biết dì giúp việc đã dọn dẹp sạch toàn bộ căn phòng rồi, sửa sang lại một ít đồ vụn vặt đem đến, hỏi hắn còn cần hay không, Hoắc Long Đình vốn muốn nói là ném tất cả đi, lời chưa kịp ra khỏi miệng dừng lại một chút sửa thành: “Trước tiên giữ lại đi.”
Buổi chiều hôm đó hắn đi ngang qua hoa viên Cẩm Giang, quỷ thần xui khiến thế nào lại bảo tài xế lái xe vào.
Đồ vậy lưu lại đều là của Sầm Tư Kỳ, thật ra căn bản cũng không có cái gì, vài món quần áo cũ, mấy quyển tạp chí ngày trước tiện tay mua mà thôi, duy nhất làm Hoắc Long Đình bất ngờ là, một quyển tập tranh phát họa, hắn đã từng nhìn thấy Sầm Tư Kỳ lấy ra, Sầm Tư Kỳ giống như lúc nào cũng luôn mang theo quyển sổ này, có một lần hắn tâm huyết dâng trào muốn xem, đứa nhỏ mặt đỏ rần, lại kiên quyết không chịu cho hắn xem, sau đó hắn đùa cậu vài câu việc này liền quên mất, chỉ không nghĩ tới quyển tập tranh phát họa này Sầm Tư Kỳ cũng không mang đi.
Trợ lý đi cùng giải thích với hắn, nói là quyển sổ được dì giúp việc nhặt được ở mặt sau sofa, hẳn là không cẩn thận đánh rơi ở chỗ đó.
Hoắc Long Đình chậm rãi mở ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trong quyển sổ, bên trong quyển bìa nghiêm trang kia, tất cả tranh đều là hắn, dưới mỗi bức tranh còn có một hàng chú thích.
“Ngày 6 tháng 7 năm 2015, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Ngày 13 tháng 9 năm 2015, hôm nay là sinh nhật mình, mình cùng với Hoắc tiên sinh bên nhau, rất đau, thế nhưng rất vui vẻ.”
“Ngày 17 tháng 4 năm 2016, bà nội đã qua đời, mình rất đau lòng, thật tốt còn có Hoắc tiên sinh bên cạnh.”
“Ngày 13 tháng 9 năm 2016, Hoắc tiên sinh đưa đồng hồ đeo tay, quá đắt, mình không nỡ mang.”
“Ngày 1 tháng 1 năm 2017, ngày hôm qua mình cùng Hoắc tiên sinh đi đón năm mới, anh ấy đi trước, không có cùng với mình đếm ngược.”
“Ngày 28 tháng 1 năm 2017, nửa đêm cùng Hoắc tiên sinh ngắm pháo hoa, mình thấy vui lắm.”
“Ngày 31 tháng 1 năm 2017, anh ấy đánh mình.”
“Ngày 2 tháng 3 năm 2017, thì ra hôm nay là sinh nhật Hoắc tiên sinh, mình vậy mà lại không biết, ngu ngốc.”
“Ngày 16 tháng 3 năm 2017, Hoắc tiên sinh thế mà nửa đêm đáp máy bay trực thăng tới đón mình, quá khoa trương.”
“Ngày 6 tháng 7 năm 2017, thực tập rất thuận lợi, mỗi ngày cùng Hoắc tiên sinh bên nhau, rất vui vẻ, anh ấy so với trước đây còn tốt hơn nữa.”
“Ngày 13 tháng 9 năm 2017, Hoắc tiên sinh tặng quà sinh nhật ngày càng quý, mình không dám nhận.”
“Ngày 27 tháng 12 năm 2017, tuy rằng từ bỏ cơ hội rất đáng tiếc, mà có thể cùng Hoắc tiên sinh bên nhau là tốt rồi.”
“Ngày 3 tháng 3 năm 2018, ngày hôm qua anh ấy cùng tổ chức sinh nhật với người khác, anh ấy thật sự đã có người khác.”
Bức tranh cuối cùng là vẽ hắn ngày thứ hai sau sinh nhật năm nay, bên trong vẽ hắn tư thái hơi say khóe miệng mang theo điệu cười hờ hững, nhiệt độ trong ánh mắt là lãnh đạm, đó là hắn trong mắt Sầm Tư Kỳ.
Thì ra lúc đó đứa nhỏ đã biết rồi, Hoắc Long Đình nhắm mắt lại, tưởng tượng đến Sầm Tư Kỳ ôm tầm tình như thế này vẽ nên bức tranh này, trái tim giống như bị cắt rời ra, chân chính cảm nhận được sự đau lòng không gì có thể chịu đựng được.
Đi ra bên ngoài hiên, ánh dương bên ngoài vừa vặn chiếu đến, cả người hắn lại lạnh lẽo, hắn vốn luôn cho rằng hắn chỉ cần vẫy tay Sầm Tư Kỳ liền có thể quay lại, thế nhưng đến giờ phút này rồi, hắn rốt cục rõ ràng biết được, Sầm Tư Kỳ đi thật rồi, cậu sẽ không trở lại nữa.
Từ bên trong bụi cỏ con mèo nhỏ chui ra đi vòng quanh chân hắn, Hoắc Long Đình trong hoảng hốt cúi đầu, đối mặt với đôi con ngươi như lưu ly kia của mèo nhỏ.
“Meo…”
Mèo nhỏ nhẹ nhàng kêu một tiếng, Hoắc Long Đình nhận ra, đây là con mèo Sầm Tư Kỳ vẫn luôn lén lút nuôi kia.
Hắn theo bản năng cúi người xuống đưa tay ra, mèo nhỏ cảnh giác nhìn hắn, sau một chốc mới chậm rãi đến gần.
Hoắc Long Đình đem mèo ôm lên, khẽ vuốt chút lông hỗn độn của nó, leo lên xe.
Danh sách chương