Hiệu trưởng Mao ở phía sau đám người nhón chân lên, hai tay dùng sức quơ, dùng khẩu hình nhắc nhở Lý Diệu:

“Đừng mắc mưu, những nhà báo này luôn muốn bùng nổ tin tức lớn, đừng tự tìm phiền toái cho mình!”

Lý Diệu cười với hiệu trưởng Mao, tỏ ý tự mình biết chừng mực, đáy lòng lại âm thầm nói một tiếng xin lỗi.

“Xin lỗi, hiệu trưởng Mao, tôi biết ngài là vì tốt cho tôi, không muốn tôi cùng trường trung học Xích Tiêu hoàn toàn trở mặt, tự gây rắc rối cho mình.”

“Nhưng người hiền lành trung hậu thật thà như ngài, sao hiểu được suy nghĩ của loại người như Hách Liên Liệt chứ?”

“Đối cái loại người này mà nói, thành tích thi đại học của tôi cho dù chỉ hơn hắn một điểm, đều là vũ nhục lớn nhất đối với hắn, bất luận tôi khiêm tốn thế nào, dàn xếp ổn thỏa thế nào, thể hiện thiện ý thế nào, đều không thể khiến hắn từ bỏ ý nghĩ đối phó tôi!”

“Sự thỏa hiệp của tôi, chỉ có thể bị hắn lý giải thành yếu đuối, chỉ kích thích hắn điên cuồng trả thù tôi hơn.”

“Một khi đã như vậy, tôi còn có gì để băn khoăn nữa? Ăn miếng trả miếng, khi có cơ hội đánh vào mặt thì dùng hết một trăm hai mươi ngàn phần khí lực mạnh mẽ đánh tới, đây mới là phong cách đối nhân xử thế của Lý Diệu tôi!”

Lý Diệu đoạt lấy khuếch âm tinh, hắng giọng một cái, lớn tiếng nói:

“Đương nhiên có ẩn tình!”

“Cái gì?”

Tinh thần của toàn bộ nhà báo đều chấn động, như lang sói ngửi được mùi dê con, trong nháy mắt toàn bộ đều tỉnh dậy, trừng đôi mắt xanh biếc lên.

Bọn họ còn tưởng rằng Lý Diệu sẽ tùy tiện qua loa vài câu, hoặc là dứt khoát nói những lời vô nghĩa đại loại như “không thể trả lời”.

Không ngờ chàng trai này biết điều như vậy, thế mà lại thật sự đưa ra tin tức hot! Trong nháy mắt, các nhà báo quả thực sắp lệ rơi đầy mặt, hận không thể vỗ tay cổ vũ, lớn tiếng khen ngợi Lý Diệu.

Hiệu trưởng Mao thở dài một tiếng, một tay đặt lên trán, trên mặt đầy vẻ bất lực.

Ông biết thằng nhóc này là đồ ba gai không dễ chọc, chỉ cho hắn cái sào phơi đồ, hắn cũng dám đâm thủng bầu trời!

“Triệu Thụ Đức ơi Triệu Thụ Đức, ngươi đắc tội ai không chịu, lại cứ đắc tội yêu quái này, lần này cho trường trung học Xích Tiêu của ngươi sẽ nếm mùi đau khổ!” Hiệu trưởng Mao âm thầm lắc đầu, không ngừng thở dài.

Ánh mắt Lý Diệu bắn về tứ phía, nói rõ ràng:

“Mọi người đều biết, hai tháng trước tôi đại diện trường trung học Xích Tiêu tham gia cuộc thi Cực Hạn Khiêu Chiến, nhưng bởi vì ngoài ý muốn bị thương, độ phát triển linh căn giảm nghiêm trọng, hôn mê suốt một tháng, thật khó khăn lắm mới tỉnh lại!”

“Theo lý mà nói, tôi là đi thi giúp trường học vẻ vang, sau khi bị thương, trường học bất kể như thế nào đều phải cẩn thận chăm sóc tôi, đúng không? Nhưng sau khi tầng lớp quản lý trường trung học Xích Tiêu phát hiện tôi bị trọng thương, gần như không thể tu luyện, lại có thể ngay trong ngày tôi tỉnh dậy, vô cùng tuyệt tình yêu cầu tôi nghỉ học, mà sau này còn có thể tiếp tục đến trường hay không, còn phải xem trình trạng khôi phục của thân thể!”

“Mà tất cả chẳng qua là bởi vì tôi từng đắc tội với Hách Liên Liệt, Chủ tịch Hội học sinh trường trung học Xích Tiêu, con trai một của thành viên hội đồng quản trị của trường trung học Xích Tiêu, Hách Liên Bá!”

“Hách Liên Liệt và tôi trước đây có thù oán, trên đảo Ma Giao lại bị tôi loại khỏi trận đấu, giành hết tất cả sự nổi bật, thù mới hận cũ cộng lại, khiến cho hắn bất chấp tất cả, điên cuồng trả thù tôi!”

“Việc này mọi người ở trường trung học Xích Tiêu đều biết, các ngươi tùy tiện phỏng vấn một học sinh, cho dù là dì lao công ở nhà ăn cũng biết rõ ràng!”

“May mắn trời không tuyệt đường người, hiệu trưởng Mao trường trung học Quảng Công Tử Đệ có mắt nhìn người, thấy được tôi còn có tiềm lực tu luyện, mạo hiểm chứa chấp tôi, tôi trải qua một tháng cường hóa huấn luyện, may mắn khôi phục như lúc ban đầu, đạt thành tích tốt trong kì thi đại học!”

“Có thể trở thành thủ khoa đại học thành Phù Qua, tôi đương nhiên rất vui mừng, nhưng có hai chuyện khiến tôi phấn khởi.”

“Thứ nhất, tôi không có phụ lòng tin tưởng và bồi dưỡng của hiệu trưởng Mao, tôi đem vinh quang cao nhất về cho trường trung học Quảng Công Tử Đệ thành Phù Qua, trên con đường tu luyện sau này, tôi cũng sẽ dùng thân phận học sinh ở đây mà tiếp tục kiên trì!”

“Thứ hai, tôi dùng sự thực chứng minh tầng lớp quản lý trường trung học Xích Tiêu có mắt không tròng, để tôi nghỉ học, không phải tổn thất của tôi, mà là tổn thất lớn của trung học Xích Tiêu, các ngươi cứ việc hối hận đi!”

“Tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu, các chi tiết khác các người có thể đi phỏng vấn học sinh trường Xích Tiêu, bao gồn hiệu trưởng Triệu Thụ Đức, hội đồng quản trị Hách Liên Bá và chủ tịch hội học sinh Hách Liên Liệt, nói không chừng bọn họ còn có thể bịa đặt ra một câu chuyện khác!”

Lý Diệu nói xong, ném mircô một cái, phóng khoáng rời khỏi.

Nhưng sóng to gió lớn mà hắn dấy lên, chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy giờ đã bùng nổ khắp cả thành Phù Qua!

Bản thân bị trọng thương, bị trường danh tiếng một cước đá ra cửa, lại trong một tháng sau nghịch chuyển thần kỳ, đại diện trường học rác rưởi tham gia thi đại học, vừa giành được danh hiệu thủ khoa đại học, mạnh mẽ đánh trường danh tiếng một bạt tai, toàn bộ câu chuyện quanh co, rung động đến tâm can, quả thực so với tiểu thuyết còn ngoạn mục hơn, đông đảo nhà báo nghe xong sóng lòng mênh mông, nhiệt huyết sôi trào.

Khứu giác tin tức của nhà báo cực kỳ mẫn cảm, dần dần ý thức được quá khứ của Lý Diệu hoàn toàn có thể lăng xê thành một sự kiện lớn kinh thiên động địa!

Không kịp trở về xe, các nhà báo ngồi trong sân trường rách nát của trung học Quảng Công Tử Đệ, ai ai cũng hơi híp mắt lại, tâm tư thay đổi thật nhanh, khuấy động suy nghĩ, không bao lâu liền chắp vá ra từng mảnh bản thảo văn chương bay bổng.

Nhà báo đến từ tạp chí chính quy lớn vẫn là đứng ở góc độ tương đối khách quan, đem trọng điểm đặt trên việc Lý Diệu làm thế nào khôi phục tu luyện, tăng độ phát triển linh căn lên, viết ra tiêu đề bản thảo cũng tương đối khiêm tốn, phần lớn là như vậy:

“Yêu Tinh lại đứng lên!”

“Kì tích lớn nhất trong lịch sử thi đại học thành Phù Qua!”

“Một tháng điên cuồng, rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Còn một số nhà báo đến từ truyền thông vừa nhỏ và truyền thông giải trí sẽ không đứng đắn như vậy, những nhà báo này xưa nay đều là lo sợ thiên hạ không đủ loạn, cho dù không có việc gì đều phải bịa đặt ra vài tin tức lớn, huống chi Lý Diệu quả thật tuôn ra tin tức ẩn tình kinh thiên động địa, vì thế một loạt tựa đề không có tiết tháo ra đời:

“Nóng! Ẩn tình lớn nhất trong lịch sử giáo dục thành Phù Qua! Dân nghèo thiên tài đắc tội người giàu có, không may bị cho thôi học!”

“Hoành đao đoạt ái! Con cháu phú hào sau nỗi đau mất bạn gái triển khai trả thù điên cuồng!”

“Ghi chép chân thật năm ngày năm đêm yêu hận đan xen trên đảo Ma Giao!”

“Cuộc thi đại học thành Phù Qua kết thúc, trường trung học Xích Tiêu sa vào một câu chuyện cười lớn!”

“Hách Liên Liệt thủ khoa đại học ba mươi giây!”

Bây giờ là thời đại tin tức, chú trọng chính là ánh mắt kinh tế, từng trang từng trang báo thêm mắm thêm muối, bản thảo nói nghe sởn cả tóc gáy trong vòng mười phút liền thông qua linh mạng truyền đến khắp ngõ ngách thành Phù Qua, mỗi một đại lý tinh não đều nhảy ra đoạn phim Lý Diệu chửi như tát nước trường trung học Xích Tiêu, đài truyền hình có chút cơ trí còn phối thêm cảnh Hách Liên Liệt quỳ rạp xuống đất nôn mửa, tạo nên sự tương phản vô cùng chấn động, phía trên còn có tiêu đề:

“Đoán một chút, ai mới là thủ khoa đại học?”

Trong tích tắc mọi người đều xôn xao, diễn đàn có liên quan đến thành Phù Qua trong Linh mạng đều bị nổ tung, vô số dân mạng để lại lời nhắn, nhiều bài viết trong nháy mắt bùng nổ hơn mười ngàn tầng!

Đa số dân mạng đều cười trên nỗi đau người khác, thật ra cũng không hẳn là bọn họ có bao nhiêu thiện cảm với Lý Diệu, một tháng trước Lý Diệu bị trọng thương, trở thành “yêu tinh chợt lóe lên một cái rồi biến mất” thì đám dân mạng vẫn châm chọc không chút lưu tình, đem hắn hạ thấp đến không đáng một đồng.

Nhưng bây giờ Lý Diệu lại diễn một vở đại nghịch chuyển hoa lệ như vậy, đám dân mạng dường như không cần nháy mắt một cái, lập tức liền biến thành người ủng hộ trung thành nhất của hắn.

Vốn dĩ châm biếm và chế nhạo trút xuống đầu Lý Diệu, nay lớn hơn gấp trăm lần, như mưa bão đập mạnh lên đầu trường trung học Xích Tiêu và Hách Liên Liệt.

“Ha ha ha ha, các ngươi nhìn thấy không? Thằng nhóc tên Hách Liên Liệt ban đầu còn cho rằng mình là thủ khoa đại học, vui mừng nhảy lên nhảy xuống, sau khi có kết quả cuối cùng, quả thực như bị sét đánh, sau đó còn nôn đầy đất!”

“Đúng vậy, tôi cũng đã xem đoạn phim, mọi người đi xem đi, vô cùng phấn khích!”

“Nghe nói Hách Liên Liệt là con nhà giàu đời thứ hai, làm người vô cùng hung hăng càn quấy, lần này coi như hắn xui xẻo!”

“Hiệu trưởng trung học Xích Tiêu cũng xem như có mắt không tròng, thiên tài và phế vật cũng không phân biệt được? Một thiên tài có thực lực giành được thủ khoa đại học thế mà bị hắn đuổi ra khỏi trường? Nếu tôi là hắn, trực tiếp đem mắt chó của mình đâm mù cho rồi!”

Phần lớn dân mạng đều đến từ tầng lớp người thường lương thấp, không hề có thiện cảm với trường dân lập học phí cao ngất như trung học Xích Tiêu, đối với Hách Liên Liệt loại con cháu phú hào này lại càng vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Lần này thằng nhóc Lý Diệu xuất thân xóm nghèo cho trung học Xích Tiêu một cái tát gọn gàng xuất sắc, quả thực là vô cùng vui tai vui mắt.

Còn trên một số bài viết khác thì đem trọng tâm đặt trên người Lý Diệu, từng đoạn phim Lý Diệu trên đảo Ma Giao một lần nữa bị khai quật ra và đăng lên mạng, không ít dân mạng là lần đầu tiên xem, nhất thời bị công kích xuất quỷ nhập thần vừa nước chảy mây trôi của Lý Diệu hoàn toàn rung động.

“Có lầm hay không? Một người tiêu diệt toàn bộ sở chỉ huy của quân địch!”

“Mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẽ, chẳng trách có thể hái được vòng nguyệt quế cuộc thi đại học!”

“Nghe nói Lý Diệu còn lấy sức một mình đấu với một con vượn khổng lồ biến dị bị tiêm thuốc kích thích, một đao chém xuống đầu con vượn khổng lồ, có còn là người không?”

“Hách Liên Liệt so với hắn, quả thực chính là thứ cặn bã mà!”

“Thần tượng! Từ hôm nay trở đi, anh Diệu chính là thần tượng duy nhất trong lòng tôi! Mọi người đều là xuất thân con nhà nghèo, việc anh Diệu có thể làm được, tôi cũng nhất định có thể làm được! Từ hôm nay trở đi tôi muốn giống anh Diệu điên cuồng tu luyện, ba năm sau tôi cũng muốn làm thủ khoa đại học!”

“Dựa vào cậu? Biết anh Diệu người ta tu luyện thế nào không? Tới đây đi, tôi cho cậu xem một phần danh mục đặc huấn từ trung học Xích Tiêu lén tuồn ra ngoài, nghe nói anh Diệu là luyện như vậy.”

“Đây, đây là lượng huấn luyện một ngày của anh Diệu? Quá khoa trương rồi, quả thật là một yêu thú! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Cái gì một ngày? Đây chỉ là lượng huấn luyện nửa ngày!”

Lý Diệu giống như sao hỏa có tính bùng nổ, đem toàn bộ thành Phù Qua châm ngòi, từ khu Khôi Nham rách rưới đến khu Thượng Đông lộng lẫy, từ người già đến học sinh tiểu học, từ người thường đến Tu chân giả, tất cả mọi người đều tràn đầy phấn khởi bàn luận tin tức của hắn.

Toàn bộ thành phố đều biến thành lò luyện cực nóng, chỉ có một nơi lạnh như nhà xác, là phòng hiệu trưởng trường trung học Xích Tiêu!

Triệu Thụ Đức thất hồn lạc phách ngồi sau bàn làm việc, trên bàn làm việc đặt một máy tinh não, quầng sáng không ngừng chớp nháy, nhảy ra bài đăng tin tức của các tạp chí lớn và phát biểu của dân mạng.

Ban đầu hắn còn cắn răng nghiến lợi xem hết từng bài một, rất nhanh thở gấp tức giận, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn không thể tiếp tục xem nữa!

Triệu Thụ Đức vẻ mặt thất bại, thở như trâu, trán toát mồ hôi to như hạt đậu, hai mắt vẩn đục đầy thù hận đôi lúc nhìn về bốn phía.

Hơn mười quản lý trường học bị hắn soi tới lần lượt cúi đầu, ai cũng không dám đối diện hắn.

“Tại sao có thể như vậy?”

Triệu Thụ Đức tự lẩm bẩm, hắn không chỉ một lần nhắm mắt lại dùng sức xoa nắn, giống như làm vậy có thể khiến thời gian trở lại hai giờ trước, trở lại thời khắc Hách Liên Liệt vừa mới đạt hạng nhất bảng xếp hạng.

Hắn hi vọng thời gian có thể mãi mãi dừng lại vào thời khắc ấy, thời điểm đó hắn bao nhiêu là hăm hở, phấn khởi, thời điểm đó trường trung học Xích Tiêu bao nhiêu là vênh váo tận trời, hào quang vạn trượng!

Đáng tiếc mỗi lần hắn mở to mắt, trong màn sáng vẫn là gương mặt gian xảo của Lý Diệu.

Tên yêu tinh đáng chết này, phá hủy tất cả rồi!

“Hiệu trưởng, không xong rồi, việc lớn không xong rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện