Hầu hết người dân của Tinh Diệu Liên Bang đều rất trọng võ. Vì tu chân giả có thực lực cường đại nên được hưởng địa vị cao nhất trong xã hội, nên mọi người dân trong Liên Bang đều xem bước lên con đường tu chân là sự vinh quang lớn nhất.

Cho dù không thể trở thành tu chân giả thì họ cũng rất thích rèn luyện thân thể, mài giũa gân cốt, giữ gìn vóc dáng, gần như giữ gìn thói quen tập luyện cả đời.

Cho nên, khắp đường lớn ngõ nhỏ, nơi nơi đều có thể thấy phòng tập thể hình, phòng tu luyện và võ quán. Những người ngày ngày luyện tập ở trong những nơi ấy không hẳn là những cao thủ vô cùng hung tàn, mà phần lớn đều là những người đã đi làm hoặc học sinh sinh viên luôn biết tuân thủ pháp luật.

Khi Lý Diệu nhìn bảng hiệu “Võ Quán Quân Đạo Sát Lang” thì lại tin tưởng hơn một chút.

Hắn biết những người bán hàng trong những nơi như thế này đa phần đều là người có lòng yêu thích cuồng nhiệt đối với tu luyện nên phần lớn số Sơn Trại Cường Hóa Dược Tề họ luyện chế ra đều để cho chính hội viên của mình sử dụng. Kiếm tiền không phải là mục tiêu hàng đầu nên thường thường không tiếc phí tổn, chất lượng của thành phẩm cũng đảm bảo hơn.

Sau khi sờ sờ hoa văn như mạng nhện trên mặt, Lý Diệu từ từ bước vào cửa.

Nhìn bên ngoài thì thấy cái võ quán không lớn lắm nhưng bên trong lại vô cùng khác biệt. Trong căn phòng dùng để luyện tập thể lực rộng tầm 300 đến 400 mét vuông, bây giờ đang có mười mấy người đàn ông lực lưỡng, mồ hôi nhễ nhại, đang nâng tạ, kéo cáp, quăng tạ phát ra tiếng “bang bang” giòn tan, trong một góc phòng còn có một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đang hung hăng đấm vào cái bao cát trước mặt.

Lý Diệu quét mắt nhìn một vòng, phát hiện những người ở đây đang tập luyện với mức cân không quá nặng, mặt mũi cũng không hung hăng, giống dáng vẻ của những người công nhân viên chức bình thường. Phát hiện này làm hắn thở phào nhẹ nhõm một cái, càng yên tâm hơn.

Hắn bước đến gần người đàn ông đang đấm bao cát trong góc tính hỏi thăm ông chủ đang ở chỗ nào, vì mặt người này nhìn có vẻ hiền nhất chỗ này.

Nhưng lại đúng lúc hắn bước đến gần thì người đàn ông lực lưỡng này lại dồn hết sức lực đấm một quyền vào bao cát, làm nó bay lên thật cao rồi đâm trúng ngay mặt của Lý Diệu, phát ra tiếng “bang” thật lớn.

Người đàn ông “a” một tiếng, rồi vội la lên: “Anh có sao không?”

Lý Diệu lắc lắc đầu, cảm giác mũi hơi xót, cử động cánh mũi vài cái rồi nói:

“Không sao, cho hỏi Triệu chủ quán đang ở đâu?”



Trong một căn phòng thưởng trà nằm phía sau phòng luyện tập thể lực, có hai người đàn ông lực lưỡng đang ngồi trên cái đệm màu xanh quân đội, ở giữa hai người là hai chén trà, một đĩa thịt xông khói, một đĩa gà nướng, còn có cả đậu phộng và vài ba thứ nữa.

Người ngồi bên trái tuổi tầm ngũ tuần, trên cái đầu chỗ trọc chỗ có tóc có xăm hình một con dao găm đang cắm trên cái đầu sói, nguyên cánh tay trái đã bị đứt giờ được thay thế bằng một cái tay giả có khắc hơn một ngàn cái phù văn.

Người ngồi bên phải lại nhìn có vẻ chưa tới 30 tuổi, mặc một cái áo khoác màu xám vô cùng bình thường của quân đội, hình như cái áo này đã được mặc rất nhiều năm, đã giặt đến phai màu trắng bệch ra.

Nếu Lý Diệu nhìn thấy người này thì nhất định sẽ kích động đến tiểu trong quần… Người thanh niên này chính là thần tượng của toàn bộ học sinh trong trường cấp ba Xích Tiêu, cũng là một quý tộc mới trong giới tu chân giả của Phù Qua thành, là một tu sĩ trúc cơ kỳ - Yêu Đao Bành Hải!

Giờ phút này, trên người Yêu Đao Bành Hải không có một chút khí tức cường đại của một tu chân giả, hắn bình thản nâng chén trà lên, rồi nói với người đàn ông trung niên có cái đầu hói lổm chổm: “Nào! Huấn luyện viên, làm một ly vì những năm tháng chiến đấu hết mình ở Yêu thú hoang nguyên nào!”

Rõ ràng thứ rượu trong cái ly chỉ là loại rượu xoàng xĩnh nhất, mà một đại tu sĩ ăn mặc cao sang, vô cùng xa xỉ như Bành Hải lại tỏ ra như thấy được loại rượu hảo hạng nhất, một hơi uống sạch, rồi chậc lưỡi rõ to, nói:

“Rượu ngon! Mẹ nó! Đây mới là thứ đàn ông nên uống!”

Người đàn ông trung niên dùng cái tay giả hơi gượng gạo của mình nâng chén trà lên, cảm khái nói:

“A Hải, tôi biết cậu trọng tình cảm, có tình có nghĩa, cho dù đã là tu chân giả trúc cơ kỳ nhưng vẫn không quên đám đồng đội cũ đã cùng cậu vào sinh ra tử bọn tôi! Nhưng chỉ cần cậu có tâm, lâu lâu lại đây uống vài chén rượu với tôi là được rồi, thật sự không cần thiết phải luôn tu luyện ở đây đâu… Nơi này chỉ là chỗ nghiệp dư, trình độ rất thấp, với một tu chân giả trúc cơ kỳ như cậu thì chỉ là đang lãng phí thời gian ở đây thôi!”

Bành Hải cười, đáp: “Huấn luyện viên, mối quan hệ của chúng ta không phải chỉ cần một câu vào sinh ra tử là có thể giải thích rõ ràng được. Khi chúng ta cùng nhau chấp hành “Hắc Nhận hành động”, nếu không phải lần ấy thầy chắn cho em thì em đã chết từ lâu rồi, làm sao còn có thể trở thành tu chân giả luyện khí kỳ? Rồi vì việc đó mà huấn luyện viên…”

Bành Hải quét mắt nhìn cái tay giả của người đàn ông trung niên, rồi trong giọng nói cũng hơi nặng nề: “Mất đi toàn bộ cánh tay trái, ngay cả trái tim cũng bị nổ mất 70%, làm cho thầy đang ở luyện khí kỳ tầng thứ 13 rớt xuống tới mức của người luyện võ bình thường nên không thể không rời khỏi “Lang Đoàn”…”

Người đàn ông phẩy phẩy tay, dùng giọng điệu chẳng quan tâm, nói:

“Con đường tu chân tràn ngập gian nan, nguy hiểm, phải nói là thập tử nhất sinh nên khi đã bước lên con đường này, lão đã tự mua sẵn quan tài từ lâu rồi, chuẩn bị sẵn tinh thần có thể bị mất mạng bất kỳ lúc nào! Nên mất một cánh tay thì có là gì? Nếu chỉ như vậy thôi mà cũng không thông suốt thì còn tu cái rắm gì! Nhân lúc còn trẻ lo về nhà làm cán bộ lãnh đạo rồi cưới vợ sinh con thì không phải là càng an toàn sao? Nên cậu cũng đừng để chuyện ấy trong lòng nữa. Đối với những người chọn theo con đường tu chân như chúng ta, thì cụt tay cụt chân hay lên bàn thờ chờ ăn chuối âu cũng là do ông trời, là mệnh! Tôi đứt tay là số mệnh của tôi vốn sẵn như thế, liên quan gì tới cậu? Nói đi cũng phải nói lại, nếu ông trời không cho tôi tu chân nữa thì tôi không tu thôi! Mỗi tháng lão đây có đống tiền trợ cấp của “quân nhân xuất ngũ do tàn tật”, uống chén rượu, ăn xiên nướng, ngủ với gái trên giường cũng chả thiếu ngày nào, sống sung sướng biết bao nhiêu! Còn mấy chiến hữu vẫn còn phục vụ trong quân đội thì đúng là có không ít người trở thành tu chân giả trúc cơ kỳ, thậm chí còn có hai người trở thành đại tu sĩ kết đan kỳ, nhưng như vậy thì thế nào? Nói không chừng ngày mai đã biến thành đống phân trong ruột yêu thú, xương cũng không còn sót! Đấy, nghĩ như vậy chẳng khác nào lão đây còn có lời hơn họ sao! Ha ha ha!”

Bành Hải cũng vui vẻ tiếp lời:

“Cầm được buông được, đúng là người huấn luyện viên rắn rỏi trong trí nhớ của em! Nhưng có cái này thầy đã nghĩ sai rồi. Mỗi ngày em đến đây luyện tập cũng không phải chỉ là lãng phí thời gian đâu, mà em đang tiến hành một loại tu luyện vô cùng quan trọng!”

Người đàn ông trung niên trợn to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Tu luyện? Ở trong chỗ rách nát này của tôi mà cậu có thể luyện được cái gì?”

Bành Hải cười mỉm chi, giải thích:

“Em có thể bùng phát ra linh lực có sức mạnh của trúc cơ kỳ cấp cao nhưng lại vô cùng chập chờn, trong nhiều lúc chiến đấu then chốt lại bị rớt về trúc cơ kỳ bậc trung, xíu nữa là đi đời nhà ma… Do toàn bộ lực lượng của em tăng lên quá nhanh trong khi khả năng kiểm soát của em vẫn còn chưa thành thạo. Nếu muốn chân chính đứng vững ở trúc cơ kỳ cấp cao, thậm chí bước vào cảnh giới cao nhất của trúc cơ kỳ thì nhất định phải giải quyết hoàn toàn vấn đề này!”

Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát, rồi gật đầu, nói: “Cậu là một trong những tu chân giả trúc cơ kỳ trẻ tuổi nhất ở Liên Bang, thăng cấp quá nhanh nên đúng là sẽ dẫn đến trụ cột không vững. Vậy cậu tính giải quyết như thế nào?”

Bành Hải cười nói: “Để có thể khống chế lực lượng của bản thân, mỗi lần đến võ quán Quân Đạo Sát Lang của huấn luyện viên, em đều áp chế lượng lượng của mình ở mức 3%, chỉ phát huy ra 3% thực lực thôi rồi tiến hành luyện tập vượt mức cân đối với số sức mạnh ấy!”

Người đàn ông trung niên vỡ lẽ ra, nói: “Thì ra là cậu chỉ phát huy 3% thực lực? Thảo nào tôi không cảm thấy khí tức của tu chân giả trên người cậu cho dù chỉ một chút.”

Bành Hải gật đầu, tiếp lời: “Em đã giữ trạng thái này một tháng rồi. Làm như vậy thì khi em bỏ đi hạn chế, phát huy ra toàn bộ 100% lực lượng thì em cảm thấy sức bật của mình tăng lên rõ ràng, khả năng khống chế linh năng cũng tăng lên không ít! Mục tiêu cuối cùng của em là khi áp chế lực lượng của mình ở mức 1% nhưng vẫn có thể tiến hành luyện tập vượt mức cân và đánh nhau. Nếu em có thể làm được như vậy thì em nhất định có thể thăng cấp lên cảnh giới cao nhất của trúc cơ kỳ!”

Ngừng một chút, rồi hắn nở một nụ cười có chút tiếc nuối, nói tiếp: “Linh lực không ổn định là nhược điểm lớn nhất của em, và em không muốn để cho người khác biết, nên em chỉ có thể đến đây tu luyện… Trong Phù Qua thành, em chỉ tin tưởng hai người, và huấn luyện viên là một trong số đó, chỉ đáng tiếc là thực lực của hội viên ở đây quá yếu, không một ai có thể chịu nổi 3% lực công kích của em trong 3 phút! Nên chỉ có thể tự luyện tập lực lượng, nhưng cảm giác vẫn thiếu thiếu gì đó.”

Người đàn ông trung niên trừng mắt lên rồi liếc hắn một cái, nói: “Hội viên chỗ tôi đều là công nhân viên chức, người làm công ăn lương bình thường, có phải võ sĩ chuyên nghiệp đâu nên đương nhiên không chịu nổi cậu đánh. Cho dù cậu chỉ dùng 3% thực lực đi chăng nữa thì họ cũng chỉ có thể bị cậu hành hạ đến chết! Nhưng đừng nói là là huấn luyện viên cũ không giúp đỡ cậu, tôi biết cậu đang tìm cao thủ lì đòn để giúp cậu luyện tập nên đã đặc biệt liên hệ một người bồi luyện (1) cấp hoàng kim hơi có danh tiếng trong giới, đợi chút nữa là đến rồi!”

Bành Hải vừa nghe xong đã bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Ồ? Lợi hại không?”

Người đàn ông trung niên nói: “Tôi cũng được bạn bè giới thiệu thôi chứ chưa gặp qua, nhưng người này đã lăn lộn ở thành phố quỷ rất nhiều năm, cũng đã làm người bồi luyện ở vài võ quán. Nghe nói cũng rất lì đòn, có biệt danh là “rùa sắt” nên chắc có thể chịu nổi 3% lực lượng của cậu đánh 3 phút nhỉ?”

Toàn bộ bức tường bên trái của phòng trà là kính một chiều nên ngồi trong phòng nhìn ra là có thể thấy tình huống trong phòng tập luyện thể lực.

Khi hai người đang nói chuyện thì đúng lúc Lý Diệu đi vào, rồi bị bao cát đập vào mặt nhưng lại tỏ ra không có việc gì.

“Hắn tới rồi đấy, thế nào? Được không?” Người đàn ông trung niên đứng dậy.

***

(1) Người bồi luyện: người trợ giúp việc luyện tập võ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện