Nàng nghĩ ta là Thủy linh căn?
-------
Thật lâu không thấy nàng mở cánh cửa này ra, lâu đến nỗi nàng từ một tiểu cô nương đã trưởng thành thành một nữ nhân mảnh mai xinh đẹp, lâu đến nỗi nàng thậm chí đã quên mình. Mặc Quân nhìn thân ảnh đang đắm chìm trong nhu quang kia, có chút vui mừng, lại có chút than tiếc.
"Ngươi... Mới vừa rồi là tức giận sao?" Thư Khinh Thiển kiềm chế giật mình trong lòng, thấp thỏm hỏi.
"Ta không tức giận, chỉ là đi lấy một số thứ, chúng ta đi thôi." Mặc Quân thanh lãnh trả lời.
Thư Khinh Thiển thấy vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là trong nội tâm ngày càng khó chịu.
Mặc Quân nhìn nàng buồn bã ủ rũ nhưng lại không thể nói gì. Nàng có thể nói là nàng đang oán giận nàng đã quên nàng sao? Nàng có thể nói nàng có chút hỗn loạn cùng kinh hỉ sao? Quá vãng vẫn luôn khắc sâu trong lòng nàng, nhưng trên thế gian này sớm đã bị thời gian vùi lấp, đến cuối cùng tìm không thấy.
Nàng vẫn sống tốt, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt nàng, thế là đủ. Những ký ức kia hãy để một mình nàng giữ kĩ, nàng không cần nhớ đến những đau thương kia. Nàng không nên hy vọng xa vời...
Thư Khinh Thiển nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần cùng Mặc Quân đi ra ngoài, Hạ Tâm Nghiên một thân hồng y lười biếng tựa ở ngoài cửa, thấy hai người đi ra, miễn cưỡng nói: "Có thể đi được chưa, nơi này tan hoang hết, ở không thoải mái."
"Đi thôi, đại tiểu thư, đến nơi này cũng đừng oán giận nữa." Thư Khinh Thiển có chút mệt mỏi trả lời.
Sắc mặt hai người có chút kỳ quái, Hạ Tâm Nghiên cũng không tiếp tục nhiều lời, mấy người ngự kiếm theo Mặc Quân đi đến địa điểm đóng băng kia.
Trên đường đi Mặc Quân như trước không nói một lời, Hạ Tâm Nghiên thì cùng Thư Khinh Thiển câu được câu không nói chuyện phiếm. Thư Khinh Thiển mặc dù cùng Hạ Tâm Nghiên nói chuyện, vẫn đang thỉnh thoảng nhìn về phía Mặc Quân, có vẻ có chút không yên lòng.
Cũng còn tốt lộ trình chẳng xa, không lâu lắm liền đến Mặc Quân địa phương nói, không ngoài dự đoán, ngoại trừ một mảnh thảo nguyên nào có núi tuyết nào.
Dõi mắt nhìn tới, một mảnh xanh bát ngát trùng trùng điệp điệp phủ kín tầm mắt. Thảm cỏ xanh mềm mại tựa hồ có thể di động, nối tiếp với đường chân trời. Màu xanh của trời và của thảo nguyên tựa hồ liên kết với nhau, làm cho người ta không ngừng thích thú nhìn ngắm.
Hạ Tâm Nghiên kinh ngạc thốt lên: "Chỗ này cư nhiên xinh đẹp như vậy, nhưng là làm sao luôn cảm giác đột ngột như vậy?"
Thư Khinh Thiển nhất thời đang hạ xuống nhập vào khung cảnh mỹ lệ này, nghe Hạ Tâm Nghiên nói cũng phát hiện ra điều kì quặc.
"Thảo nguyên này xuất hiện quá đột ngột! Chung quanh tất cả đều là dãy núi hiểm trở, cây cối rậm rạp to lớn. Mà nơi này lại đột nhiên bằng phẳng sinh sôi đầy cỏ, hơn nữa lại cùng là một loại cỏ, càng có thật nhiều sơn địa mạch bị nó chặt đứt!" Thư Khinh Thiển nhìn xong trong chốc lát nói khẽ.
Mặc Quân nghiêng đầu nhìn nàng một cái có vẻ tán đồng cùng tán thưởng, cúi người xuống, giơ tay ngắt một cọng cỏ, nhìn nhìn, lập tức nhàn nhạt nói: "Là Băng Tinh Thảo, xem ra không sai rồi."
"Thật sự là Băng Tinh Thảo! Linh thảo thu lục ký ở Tàng Thư Các nhà ta có miêu tả về nó, bất quá chỉ vỏn vẹn mấy câu. Ngươi cư nhiên nhận thức rõ ràng?" Hạ Tâm Nghiên cả kinh nói.
"Là ngươi kiến thức nông cạn." Ngữ điệu vẫn như cũ không thanh đổi, nhưng lại làm cho Hạ Tâm Nghiên hận nghiến răng. Một đám người xấu, vẫn là Tiểu Uẩn Nhi tốt nhất, bị trêu chọc liền khả ái như vậy, cũng không làm nàng nghẹn tức chết. Thật sự là nhớ nàng quá đi!
Thư Khinh Thiển lại đang hồi tưởng ghi chép về Băng Tinh Thảo.
Băng Tinh Thảo, linh thảo phổ thông cấp ba nhưng cũng rất ít người hái trồng, bởi vì điều kiện sinh trưởng hạn chế, chỉ có thể sống ở nơi hàn khí sung túc, hiệu quả chỉ có thể bổ sung băng linh khí, nhưng mà ở Tu Chân giới biến dị băng linh căn cực kỳ hiếu thấy, trong vòng một trăm năm nay chưa nghe qua băng linh căn xuất hiện, ngược lại linh khí của Mặc Quân tựa hồ có chút giống.
Ở nơi này Băng linh thảo cư nhiên lại lớn như vậy, cho dù có đủ điều kiện cũng không thể sinh trưởng tốt như thế, điều giải thích duy nhất là chúng được trồng ở đây để hấp thu hàn khí tiết ra.
Chắc hẳn không nhiều người nhận thức hay chú ý đến Băng Tinh Thảo. Cho dù nàng có phát hiện chỗ không đúng, nêu không có Mặc Quân ở đây, nếu không sớm biết được nơi này có núi tuyết xuất hiện, sợ có chết cũng không nghĩ ra lại có một tòa tuyết vực chôn ở dưới thảm cỏ xanh này. Thật là cao minh thủ đoạn, chỉ là chẳng biết vì sao giữa trưa lại tự động xuất hiện, làm người ta nghi ngờ.
Thư Khinh Thiển vẫn còn tiếp tục suy tư, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mặc Quân đã vang bên tai: "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đợi đến giữa trưa ngày mai quay lại xem thế nào. Nếu ngày mai nó vẫn không hiện ra chúng ta liền nghĩ biện pháp khác."
"Ừ." Thư Khinh Thiển nghĩ nghĩ, đồng ý. Nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng lại nhịn không được hỏi: "Ngươi không biết ta tìm vật kia làm gì, cứ như vậy đi theo ta?"
"Cái này trọng yếu sao, nàng cũng nói là đi theo nàng." Mặc Quân hơi dừng lại, nói xong ra hiệu cho Hạ Viêm Hạ Hành cách đó không xa, kêu bọn họ trở lại. Thư Khinh Thiển nhìn nàng, trong lòng có chút sung sướng.
Đợi mấy người trở về chỗ ở của Mặc Quân sắc trời đã sẩm tối. Rừng cây xa xa loang lổ bóng tối, có vẻ có chút cô tịch âm trầm.
Rừng Tuyệt Tích ban đêm thập phần yên tĩnh, đồng thời cũng rất âm lãnh, từng đợt gió lạnh thổi qua, ngẫu nhiên phát ra tiếng xào xạt, ở trong bóng đêm trống trải vô biên đặc biệt rõ ràng. Mấy người đều là người Tu chân sĩ, những hàn khí này cũng có thể chịu đựng, bất quá Hạ Tâm Nghiên cảm thấy cần nhóm một đám lửa, đêm tối mù mịt tổng đem lại cảm giác không thoải mái.
Vì vậy Hạ đại tiểu thư vung tay lên, Hạ Viêm Hạ Hành liền đi lao động, Thư Khinh Thiển cười cười ngược lại là rất tán thành, lại đứng dậy nói với Hạ Viêm Hạ Hành: "Không biết hai vị có thể thuận tiện tìm thêm chút thức ăn dân dã? Ta nghĩ dù sao trong lúc rảnh rỗi, làm một chút đồ ăn cũng không tồi!"
"Được thôi, chúng ta có thể tìm chút ít." Hạ Viêm mặc dù có chút kinh ngạc nàng vẫn còn ăn tục thực, nhưng cũng rất sảng khoái đáp ứng.
"Ta nói Thiển Thiển, ngươi đã là Kim Đan kỳ tu sĩ rồi, lại còn giống những phàm phu tục tử ăn những thức ăn này, thật sự là không theo được. Ngươi làm cho mình ngươi thôi, chúng ta không ăn! Thứ này ăn nhiều còn ảnh hưởng tu hành." Hạ Tâm Nghiên bộ dạng "ta rất khinh bỉ" nói.
Thư Khinh Thiển có chút bất đắc dĩ, xét gia thế của Hạ đại tiểu thư từ nhỏ sẽ không nếm qua những thứ tầm thường này. Tu chân sĩ đều chú ý phong cách sạch sẽ thuần khiết, đều cho rằng ăn uống tục thực sẽ ảnh hưởng tu hành, cũng khó trách Hạ Tâm Nghiên ghét bỏ. Chỉ là còn Mặc Quân thì sao? Nàng có phải là cũng không ăn những thứ gọi là "vật dơ bẩn" này? Nghĩ tới liền không tự chủ hướng mắt về phía Mặc Quân đang ngồi xếp bằng trong bóng đêm.
Mặc Quân thấy nàng nhìn lại, trong mắt tựa như hỏi dò lại tựa như chờ đợi, không khỏi có chút phì cười, nàng vẫn đáng yêu nhu thuận như vậy. Thế nhưng trên mặt không một biểu cảm, coi như không thấy, như tảng băng không hề nhúc nhích.
Thư Khinh Thiển thấy nàng không phản ứng chút nào, có chút thất vọng. Cũng đúng, nàng xuất trần thoát tục như vậy, như thế nào sẽ ăn những thứ này. Nguyệt di cũng từng nói mình không giống những tu chân sĩ khách, ngược lại nhiễm chút tục khí. Tuy nói nghĩ như vậy, trong lòng nhưng lại càng thất lạc, thậm chí mạc danh có chút oán giận Mặc Quân.
Thư Khinh Thiển cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường, rõ ràng trước kia không sao, như thế nào vừa gặp phải nữ nhân này bản thân giống như có chút điên cuồng!
Mặc Quân vẫn luôn không dấu vết quan sát Thư Khinh Thiển, thấy nàng lại bắt đầu tự vướng mắc, mới mở miệng nói: "Rất nhiều người tu hành cảm thấy thực vật trần thế không trong sạch, sẽ gây trở ngại tu hành. Cũng không biết tu luyện là ở chỗ tu đạo tu tâm, nếu như tâm tư khai minh, đạo tâm thuần khiết, như thế nào bị những thứ này quấy nhiễu? Huống hồ tu chân vốn là thuận theo đạo pháp tự nhiên,truy cầu hỉ nhạc siêu nhiên, lại bởi vì tu đạo mà bỏ cội nguồn cùng nhạc thú của của nhân loại, chẳng phải thật đáng buồn sao?"
Nhân loại một lòng tu đạo chỉ vì có thể vượt qua yêu quái thần ma, lại không biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái tu thành chính quả chỉ để hóa thành người, nỗ lực để có cuộc sống như con người.
Thu hồi tâm tư, nhìn Thư Khinh Thiển vẻ mặt thích thú nói: "Như thế này, lát nữa cần phải cẩn thận nếm thử tay nghề của Khinh Thiển rồi." Giọng nói nhu hòa dễ nghe, làm cho Thư Khinh Thiển rất là cao hứng.
Hạ Viêm Hạ Hành qua gần nửa canh giờ liền thắng lợi trở về, Hạ Viêm cõng một bó củi, trong tay Hạ Hành mang theo hai con chim trĩ bảy màu, trên vai còn cõng một con hươu.
Thư Khinh Thiển có chút thích thú, Hạ Hành ánh mắt không sai, chọn con mồi chất thịt nhẵn nhụi tươi ngon, rất thích hợp làm món nướng.
Hạ Tâm Nghiên có chút tò mò nhìn Thư Khinh Thiển, muốn xem nàng sẽ xử lý những vật này như thế nào. Thư Khinh Thiển nhìn chim trĩ bảy màu trên tay, cái đầu không lớn. Nàng nhớ Mặc Quân nói rồi muốn nếm thử thức ăn, vậy mỗi thứ đều làm một ít, để nàng có thể nếm qua mọi thứ.
Bên kia Hạ Viêm cùng Hạ Hành đã nhóm lửa lên. Thư Khinh Thiển đi đến cách đó không xa xử lý thức ăn.
Hạ Tâm Nghiên liền nhìn thấy Thư Khinh Thiển vận lên linh lực rút hết lông của chim trĩ, cắt bụng nó moi nội tạng ra, đặt trên khay ngọc lấy ra từ túi trữ vật, động tác vô cùng thành thục. Không khỏi tán thưởng chân nhân bất lộ tướng, Thư Khinh Thiển thoạt nhìn ôn nhu dịu dàng cư nhiên còn có một mặt hung tàn như vậy!
Lại chứng kiến Thư Khinh Thiển nhanh chóng xử lý con hươu, lại hỏi: "Không phải ngươi muốn nướng sao, tại sao lại lột da hết?"
"Không có, hươu chỉ cần lấy chân sau là được. Ta không biết Mặc Quân muốn ăn cái nào, mỗi phần đều lấy một ít." Thư Khinh Thiển đáp. Lại phát hiện trong túi trữ vật của mình không có nước, không khỏi có chút khó xử.
Hạ Tâm Nghiên "..." Đây cũng quá săn sóc rồi, có gian tình! Vừa định trêu chọc nàng, liền nghe Thư Khinh Thiển hỏi: "Tâm Nghiên, có nước không? Ta muốn rửa những thứ này."
"Không có, ra khỏi nhà ta chỉ mang theo linh tửu cùng linh dịch, mang nước trắng làm cái gì? Muốn rửa mấy thứ này còn không đơn giản sao? Ngươi đã quên vị kia nhà ngươi là linh căn gì rồi sao?" Hạ Tâm Nghiên nghe vậy có chút không có hảo ý nói.
"Cái gì nhà ta, ngươi đừng có ăn nói linh tinh!" Trên mặt nhưng có chút nóng lên. Hạ Tâm Nghiên nhưng như cũ không có hảo ý nhìn nàng.
Bình tĩnh một chút, đem đồ vật thu hồi vào túi trữ vật, đi về phía Mặc Quân vẫn đang ngồi yên bên đống lửa. Ánh lửa chập chờn khi sáng khi tối tỏa ra, làm gương mặt thanh lãnh của nàng thêm chút tịch mịch. Đôi mắt đen như có lửa bên trong, thân ảnh màu trắng một nửa được chiếu sáng mờ ảo, một nửa chìm trong bóng tối không nhìn rõ. Tuy vẫn như trước đẹp động lòng người, nhưng lại thêm một phần cô độc vắng lặng.
Thấy nàng đi tới, Mặc Quân nghiêng đầu hỏi: "Xử lý xong rồi sao, ta chờ đến sốt ruột."
"Sắp xong rồi, chỉ là ta không có nước, cho nên ta nghĩ..." Thư Khinh Thiển cảm thấy mình bị Hạ Tâm Nghiên làm cho ngốc đi rồi, mới nghĩ đến việc đi nhờ một người tu vi cao thâm, thanh nhã thoát tục như vậy dùng thiên phú của mình giúp nàng rửa thịt. Điên khùng nhất là chính mình rõ ràng thật sự mở miệng!
"Nàng nghĩ ta là Thủy linh căn, vì lẽ đó... Tìm ta hỗ trợ?" Mặc Quân nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút quái dị.
Thư Khinh Thiển thấy càng hối hận, trong nội tâm xấu hổ không được, hung hăng ân cần thăm hỏi Hạ Tâm Nghiên một phen.
"Đem ra!"
"Cái gì?" Thư Khinh Thiển có chút ngốc.
"Thịt!" Ngắn gọn gọn gàng!
"A? A!" Thư Khinh Thiển liền vội vàng đưa thịt tới.
Nhìn thấy Mặc Quân bạch y như tuyết mặt lạnh lùng cầm lên khúc thịt máu me bê bết, Thư Khinh Thiển lập tức cảm thấy mình ngu ngốc vô địch rồi.
Hạ Tâm Nghiên vừa mới có chút buồn cười, nhìn thấy Mặc Quân cư nhiên đồng ý lại hơi kinh ngạc, lại nhìn vẻ mặt cùng dáng vẻ của Mặc yêu nghiệt khi xách thịt, trực tiếp ôm bụng, cười đến nghiêng ngả.
Mặc Quân liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Thật ngại quá, ta không phải là Thủy linh căn như các ngươi nghĩ, nên ta không có nước. Nhưng rửa sạch bọn chúng dễ như trở bàn tay!"
Nói xong liền đem linh lực lạnh như băng rót vào chân hươu và chim trĩ, trong nháy mắt phía trên đọng một tầng băng dày đặc. Mấy người Thư Khinh Thiển còn chưa kịp phản ứng, tay Mặc Quân nhẹ nhàng run lên, máu bẩn vết dơ theo băng vỡ vụn cùng nhau hóa thành bọt, trong nháy mắt biến mất, lưu lại hàn khí kéo dài không tiêu tan...
Thư Khinh Thiển cùng Hạ Tâm Nghiên nhìn đến trong lòng run lên, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt, Mặc Quân cư nhiên là Băng linh căn, thật là lợi hại!
Mặc Quân hừ lạnh một tiếng, cầm thịt trong tay vứt về trong tay Thư Khinh Thiển, lại từ từ ngồi trở lại giống như tượng băng nhập định.
Thư Khinh Thiển vừa tiếp nhận khối thịt, thịt trong tay liền trong tích tắc tách thành từng khối rơi xuống, làm Thư Khinh Thiển cả kinh vội vã dùng linh lực luống cuống hứng lấy. Hạ Tâm Nghiên ở một bên nhìn đến trợn mắt ngoác mồm! Hạ Viêm Hạ Hành dùng sức nén cười, vội vã xoay người tránh đi.
".." Thư Khinh Thiển nhìn mấy khối thịt lớn nhỏ dày mỏng như nhau, nửa ngày không phản ứng kịp. Lập tức có chút buồn cười, nàng, đây là phát cáu rồi! Nhưng mà làm cách nào để nướng mấy thứ này đây?"
Bất quá Thư Khinh Thiển chính là không dám nói nữa, yên lặng đi đến cạnh đống lửa, lấy ra dụng cụ dùng để nướng cùng một ít gia vị. Sau đó lại dùng que xiên thịt đặt trên lửa nướng, đề phòng khối thịt rơi xuống, Thư Khinh Thiển dùng linh lực cẩn thận bao quanh, chậm rãi chuyển động. Một bên vui mừng Mặc Quân không có trong cơn nóng giận cắt thành thịt vụn, một bên lén lút liếc mắt nhìn Mặc Quân.
Nàng nhắm mắt ngồi xếp bằng ngay ngắn, thoạt nhìn toàn bộ tinh thần đềm đang trầm tư mặc tưởng. Chỉ là trên mặt như bạch ngọc lại thấy hiện lên một tầng đỏ ửng, có vẻ hết sức đáng yêu.
---------------