Nhìn cảnh này Tiết Mật nắm chặt tay nam tử bên cạnh, nghiêng mặt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khổ sở.
Thích Vô Thương cảm nhận tầm mắt của nữ tử, quay đầu nhìn nàng cười ôn hòa.
Hình ảnh còn tiếp tục, tiểu nam hài ba tuổi cứ như vậy ở một nơi hoang vu xa lạ không người ở sinh sống, ước chừng cách khoảng ba tháng, Thích Hồng Quân lại tới nhìn hắn một lần, mang đến cho hắn các loại thảo dược đan dược, để hắn ăn vào, kỳ vọng sẽ có tác dụng gì đó, nhưng lần nào cũng là thất vọng.
Rốt cuộc tới lúc thiếu niên mười bốn tuổi, lại một lần nữa lão nhân kinh hỉ ôm một gốc cây tới sơn cốc không người, thiếu niên ngồi ở bậc thang trước phòng chờ từ lâu, nhưng khi nhìn thấy lão nhân thì trên mặt không có biểu tình gì, có lẽ nên nói hắn không biết phải tỏ thái độ thế nào.
“Thương nhi, thì ra từ trước tới này ta đều nghĩ sai, ta luôn nghĩ có thể tìm được linh dược khắc chế hoặc giải trừ linh căn trên người con, cho con một cuộc sống tốt, thậm chí dù con không còn linh căn cũng không sao. Nhưng không nghĩ tới việc lấy độc trị độc, trung hòa phần xấu của linh căn. Con xem đây là thứ gì?” Lão giả cầm gốc cây quơ trước mặt thiếu niên, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh nhìn gốc thực vật màu đỏ tía trước mặt, chỉ thấy trên đó có hai nụ hoa, một xanh một đỏ, nhìn thật quỷ dị.
“Cái này gọi là thất tình đoàn tụ, còn cần chăm sóc vài năm. Khi nào ta tìm được nữ tử có tiên thiên nguyên khí, linh căn của con sẽ không thành vấn đề, thậm chí còn tốt hơn, nhưng mà cây này có độc. Bất quá hiện tại ta nói con cũng không hiểu, về sau con sẽ hiểu. Đến, trước đem đan dược này ăn đi.” Lão nhân đưa một viên đan dược màu nâu, thiếu niên thuận theo ăn vào.
Lão nhân thấy thế cười sờ sờ đầu của hắn, “Còn bốn năm nữa, Thương nhi, bốn năm sau con có thể dùng lực lượng của mình mà khắc chế linh căn trên người con, trở về Lung Nguyệt cốc. Khi trên đường ta đi tìm dược có gặp hai tiểu hài tử, một đứa tên là Thương Lan một đứa khác tên là Trung Lưu, đều là đứa nhỏ nhu thuận, con khẳng định sẽ thích bọn chúng.”
Thiếu niên yên lặng gật đầu, lão nhân nhìn mà trong lòng đau xót, mệnh của đứa nhỏ này thật là khổ.
Lão nhân ôm gốc thực vật kia đi xa, thiếu niên cứ như vậy nâng đầu nhìn theo, trong mắt không buồn không vui, chính là trong cốc đột nhiên trở nên trống trãi, không hiểu vì sao có cảm giác bi thương.
Nhoáng một cái hình ảnh kia chuyển đến bốn năm sau, thiếu niên thu thập hành lý, ở sơn cốc này đợi lão nhân bảy ngày mà chưa thấy tới, nên hắn quyết định từ mình lên đường.
Dọc theo đường đi đều rất bình thường, cho nên khi hắn nhìn thấy một con hổ đen to lớn ở trước mặt đang chảy nước dãi, não nhất thời xoay chuyển, bởi vì hắn ở trong cốc chưa từng gặp qua thú loại như vậy.
Nhưng cự hổ không cho hắn thời gian lo lắng, nháy mắt liền vồ hắn, thiếu niên hiểm hiểm tránh thoát, mặt mày nhíu chặt.
Cự hổ thấy thiếu niên tránh được, mắt như chuông đồng bỗng trở nên đỏ đậm, sau đó há miệng phun ra một ngon lửa màu đỏ, thẳng vào đối phương.
Thiếu niên liên tiếp lui về sau mấy bước, nhưng ngọn lửa quá lớn, hoàn toàn che lại đường lui của hắn.
Thấy tình hình vậy, mắt hắc hổ giống như có nhân tính hiện ra chê cười.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt thiếu niên đột nhiên trở nên sâu thẳm, cũng từ từ đỏ lên, một cỗ xúc động từ trong cơ thể bùng lên, nhưng không thể nào áp chế được, nháy mắt trào ra khỏi cơ thể.
Thiếu niên liền vung tay, một làn khói màu đen trong cơ thể lan ra, trực tiếp thôn phệ ngọn lửa trước mặt, sau đó nhanh chóng tiến lại gần hắc hổ.
Hắc hổ không biết nguy hiểm vẫn đứng ở đó, tiếp tục nhả ra một ngọn lửa, nhưng lại bị làn khói đen kia nháy mắt cắn nuốt sạch sẽ, sau đó không giảm tốc độ vọt lên người hắc hổ.
“Rống!” Bất luận nó xuất ra thủ đoạn gì, màu đen trên người cũng không biến đi, thậm chí có xu thế lan rộng ra, hơn nữa cơ thể nó dần dần tan biến, một chút cảm giác cũng không có, lúc này hắc hổ mới thấy sợ hãi, huyết đồng trước mặt này lại gây cho nó cảm giác chết chóc.
Sau khi hắc hổ vô thanh vô tức biến mất, thiếu niên cũng giống như bị tổn thương nghiêm trọng, hôn mê.
Chỉ một lúc sau, một lục y nữ hài xuất hiện trước mặt ba người, cùng với tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên.
“Tiết Mật!” Đứng phía trước hình ảnh nữ tử lẩm nhẩm nói, đây xem như là lần đầu tiên nàng thấy đối phương, cùng chân tướng đi.
Thấy thiếu niên hôn mê trên đất, lục y nữ tử kinh ngạc chạy qua, lại không nghĩ trên đường chạy qua có một nhánh cây xìa ra, té lên người thiếu niên, hai môi đụng nhau.
Màu đỏ trong mắt thiếu niên thế nhưng cứ như vậy biến mất một cách kỳ dị.
“A, ta không phải cố ý! Thật đó!” Nữ hài vội vàng đứng dậy, sắc mặt đỏ ửng, qua một lúc lại nhịn không được trộm ngắm đối phương một cái, liền thấy thiếu niên vẫn vô thanh vô tức nằm trên đất, làm nàng cũng có chút luống cuống.
Trong sơn động.
Nữ hài cố hết sức đặt thiếu niên xuống, ngay cả ống tay áo bị rách vài lỗ cũng không thấy, “Ta sẽ về nhà kêu cha tới đây, ngươi cứ ở trong này nghỉ ngơi.”
Bỏ lại một câu như vậy, nữ hài liền vội vàng chạy ra ngoài, chính là vừa mới rời động khẩu không xa liền thấy ba hắc y nhân đứng ở trước mặt.
Chỉ thấy người đứng ở giữa nhe răng cười nói, “Tìm được rồi…….” Liền một chưởng bổ vào người nữ hài.
Một trận thanh quang hiện lên, nữ tử không đề phòng liền bị một chưởng đánh trúng, bay một vòng, rớt vào trong bụi cỏ.
“Đuổi.” Hắc y nhân vội vàng kêu lên.
Đúng lúc này từ bên trong bụi cỏ một con hắc miêu đi ra, nhìn nơi nữ tử ngã xuống, hai mắt nhíu lại, hiện lên mạt kinh hỉ quang mang, lập tức liền biến thành một con cự báo màu đen ngăn trước mặt ba hắc y nhân.
“Tiểu hắc!” Tiết Mật không tự giác kêu ra tiếng.
Mà lúc này nữ hài trong bụi cỏ phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng vẫn nghiêng ngả lão đảo chạy về phía trước.
“Cha……. Ô ô……..”
Cũng không biết chạy được bao xa, nữ hài đột nhiên ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy không cam lòng và sợ hãi, cứ như vậy nhắm lại hai mắt.
“Thì ra……..” Tiết Mật bỗng che miệng lại, mày nhíu chặt, thì ra nguyên thân này rời đi như thế…….
Ước chừng qua hai ngày, thiếu niên nằm trong động cũng tỉnh lại, cảnh giác nhìn chung quanh, trong mắt hơi nghi hoặc, rõ ràng lúc hôn mê có nhìn thấy người tới, sao giờ không thấy? Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thu thập liền rời đi, đợi hắn trở lại Lung Nguyệt cốc thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Thích Hồng Quân.
“Thương nhi, con đi đâu?” Lão nhân trách cứ nói.
Thiếu niên còn chưa có trả lời, liền bị lão giả một phen kéo lại, “Trên người con……. Đây là……. Này……. Con ở trên đường gặp được người nào sao?”
Nghe vậy, thiếu niên có chút khó hiểu, nhưng vẫn đem chuyện gặp phải mồm năm miệng mười nói cho lão nhân.
“Hẳn là linh căn bạo phát, hiện tại con không có việc gì thì chắc là lúc hôn mê được người đó cứu, nàng hẳn là người có tiên thiên nguyên khí trong truyền thuyết. Con không thấy bộ dáng của nàng sao?” Lão nhân lo lắng hỏi.
“Chuông…….” Thiếu nhiên thanh âm thanh nhã vang lên.
“Chuông?” lão nhân nhíu mày, Thương nhi rời xa cuộc sống của người rất lâu, cho nên nói không nhiều, đôi khi ngay cả hắn cũng không hiểu ý tứ của nó là gì, ai, tạm thời không để ý, xem ra đứa nhỏ này chắc là không thấy rõ bộ dáng của người nọ, “Ai……. Vô Thương con lại đây, ta giới thiệu cho con hai bằng hữu, Trung Lưu và Thương Lan, hai người bọn họ đều có thiên phú rất cao.”
Ở phía sau hai thiếu niên một lớn một nhỏ đi ra, đứa lớn đại khái mười lăm tuổi, mặt lạnh lùng, không biểu cảm. Còn đứa nhỏ khoảng chừng mười tuổi, cười ngây ngô.
Đây là lần đầu ba người bọn họ gặp mặt, lúc sau sinh sống cùng một chỗ, để Thích Vô Thương làm quen mọi thứ trong Lung Nguyệt cốc, Thích Hồng Quân cũng có thể an tâm đi tìm người.
Mỗi ngày trôi qua đều yên bình và an hòa như vậy, cho đến một ngày có một nữ tử xông vào cuộc sống của bọn họ, nàng có một đôi mắt to trong sáng ngời, giống như có thể nhìn thấu lòng đối phương, Thích Vô Thương cũng không biết vì sao mà muốn lưu nàng ở lại, rõ ràng hắn đã từng gặp qua rất nhiều người kỳ lạ sao?
Tiếp tục là những chuyện về hai người, hình ảnh không ngừng hiện lên, trong lòng bọn họ cũng xẹt qua nhiều chuyện, nhìn hình ảnh hai người từ khi quen nhau, ở chung, bắt đầu sinh hảo cảm, cho đến hiểu lầm, Tiết Mật và Thích Vô Thương nhìn mà có chút cảm khái, thì ra hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Nhìn đoạn thời gian nàng rời đi, mỗi khi đến đêm trăng trong Thích Vô Thương đều cự tuyệt trợ giúp của người khác, hắn tự khóa cửa nhốt mình ở trong phòng hai người triền miên lúc trước, một mình chịu đựng, hơn nữa khi thấy hắn hô tên nàng, Tiết Mật kinh ngạc, khi đó nàng vẫn nghĩ chỉ có mình nàng mới yêu hắn, không ngờ đối phương cũng……
Hai người nhìn nhìn nhau, ai cũng không nói gì, nhưng đều hiểu đối phương muốn nói gì, chỉ có quý trọng hiện tại mới là quan trọng nhất……..
Ngay sau đó, xong quá khứ của Thích Vô Thương, lúc này hình ảnh đột nhiên biến thành một mảnh tuyết trắng, một tiếng khóc của trẻ con đột nhiên vang lên.
Sau đó hình ảnh thay đổi, một bạch y lão giả bước trên tuyết ôm trên tay tã lót, bên trong là đứa nhỏ sắc mặt đã trở nên xanh tím, giống như giây tiếp theo nó sẽ bị ngộp vậy.
“Sao lại có cha mẹ nhẫn tâm như vậy?” Lão nhân thương hại nói, sau đó giơ tay đặt lên người đứa nhỏ, chỉ một lúc, sắc mặt của nó dần dần hồng nhuận, tiếng khóc cũng chậm chậm ngừng lại, đã ngủ.
Thấy thế, lão nhân từ ái cười cười, thấy trên tã lót chỉ thêu một chữ Quân tiên diễm, thấp giọng nói, “Về sau gọi con là Ngọc Hàn đi, Quân Ngọc Hàn.” Nói xong liền xoay người lên núi, tiếng cười lanh lảnh.
“Sư phụ…….” Quân Ngọc Hàn nhìn hỉnh ảnh lẩm nhẩm nói, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng nhìn qua có sự hoang vắng cùng bi thương.
Tiết Mật nhíu mày, khẳng định đã xảy ra chuyện gì, mới làm cho Quân Ngọc Hàn…….
Đứa trẻ mới sinh cũng chậm rãi mà trưởng thành một tiểu nam hai năm tuổi, từ nhỏ luôn đi theo bạch y lão giả tu luyện, ở một môn phái gọi là Tuyết Sơn, cả môn phái ngoài tiểu nam hài này thì chỉ có bảy tám người nữa. Tu luyện không giống như tu sĩ bình thường, không cần thí nghiệm linh căn, có một phương pháp khác, tiến giai cũng không có gặp bình cảnh, lại không dùng đan dược nào cả.
Ở trong hoàn cảnh này lớn lên nên tiểu nam hài luôn ôn hòa, thập phần lễ phép, thiện lương bình thản, đối với ai cũng rất tốt.
“Ngọc nhi, lại đây, gặp sư muội của con, nàng gọi là Ngô Đồng.” Một lão nhân mặt áo vải bố màu xám dẫn theo một tiểu cô nương ngại ngùng tiến vào, ước chừng khoảng ba tuổi.
“Sư muội, tốt lành.” Tiểu nam hài cười gật gật đầu.
Nghe vậy, ban đầu vẻ mặt co quắp tiểu cô nương cũng dần thả lỏng, đỏ mặt nhỏ giọng kêu một tiếng, “Sư huynh…….”
Về sau tiểu cô nương này mỗi ngày đều như cái đuôi theo sau nam hài, hai người cứ như vậy trôi qua, chính là khi nữ hài mười bốn tuổi biểu lộ tình cảm với nam hài, nói là nàng thích hắn. Sau khi thiếu niên nghe xong, tỏ vẻ hắn không có tư tình nhi nữ, đại đạo đối với hắn mới là trọng yếu, không thể để sư phụ mong đợi.
Nói xong thiếu niên liền ly khai, sau khi hắn rời đi được một lúc hai mắt nữ tử bỗng trở nên tối đen, móng tay từ từ dài ra, lập tức bấu vào thân cây, gốc đại thụ to mấy chục thước thế nhưng ầm ầm gãy đổ, nơi bị móng tay bấu vào là một mảnh tối đen, thậm chí nơi đó giống như là bị thứ gì ăn mòn.
Nữ tử nghe tiếng vang giật mình tỉnh lại, nhìn tay mình, hoảng sợ, trong mắt tràn đầy không thể tin, giọng the thé nói, “Ta bị sao vậy? Sao có thể như vậy? Không cần! Ta không cần!” Thanh âm thê lương.
“Thì ra là như vậy, thì ra sớm đã bắt đầu, ha hả……..” Nhìn chằm chằm hình ảnh nam tử cười ra tiếng, thanh âm tràn đầy bi thương, Tiết Mật nhìn mà tim co rút lại.
Sau đó, nam tử rời Tuyết Sơn, quyết định ở phàm thế hoàn thành tu luyện, lại gặp được tình kiếp của hắn —– Tiết Mật sau khi xuyên qua.
Hắn cũng không biết trong lòng có ma quỷ gì, nhưng lại lặp đi lặp lại trợ giúp một nữ nhân, đồng tình? Thương hại? Hình như cũng không phải, cuối cùng hắn kết luận loại cảm tình này là yêu, bởi vì hắn cũng trợ giúp rất nhiều người, có khác là nữ tử này là tu sĩ thôi.
Vào ngày lễ nữ nhân, hắn đứng ở bờ sông chờ cái gọi là kinh hỉ, lại không ngờ gặp lại Ngô Đồng, nàng thay đổi rất nhiều, đây là ý nghĩ duy nhất lúc ấy của hắn. Hắn vẫn biết Ngô Đồng có ý với mình, nhưng vẫn không để ý, cứ nghĩ thời gian qua đi, tình cảm này cũng phai nhạt. Chính là mỗi khi hắn đổi địa phương khác, nàng cũng là người đầu tiên tìm thấy hắn, thật không biết nàng làm thế nào.
Lần này gặp mặt hắn tinh tường cảm giác hơi thở trên người nữ tử rất không đúng, nhưng không đợi hắn hỏi, nữ tử lại giống trước đây, biến mất.
Chờ nàng rời đi, hắn phát hiện khối trúc bài Tiết Mật bỏ lại, hắn không biết lúc ấy tâm tình của mình là gì, nhưng ma xui quỷ khến giữ lại, cũng không hỏi Tiết Mật, chuyện này cứ coi như chưa từng phát sinh, sau này hắn vô số lần nghĩ lại, nếu lúc ấy hắn làm rõ với nàng, chuyện tình sau này có thể sẽ không giống như vậy, a……..
“Vương nữa.” Một đám người bộ dạng hình thù kỳ quái quỳ rạp trước mặt tử y nữ tử.
Nữ tử trên mặt lửa giận bừng bừng, “Các ngươi sao lại tới nữa, đã nói ta không phỉa vương nữ gì đó của các ngươi, nhận sai người rồi, cút ngay cho ta!”
Đám người kia nhìn nhau, sắc mặt khó xử, sau đó một đống đen tuyền gì đó, liền phần phật rời đi.
Ngô Đồng nhìn một đám đen thui gì đó, phiền toái đã một cước, chỉ một lúc, cả người chợt run rẩy, té ngã trên đất. Sau đó vội vàng chạy lại chỗ đám màu đen kia, giơ tay bắt lấy, không ngừng nhét vào miệng, nhét lấy nhét để cho đến khi nước mắt chảy ra mới dừng lại.
“Vì sao, vì sao là ta? Ta không cần, ô ô, ta không cần!”
Khóc một lúc, nữ tử vẻ mặt bỗng trở nên hung ác, “Đều phải chết, đều phải chết, ha ha, ta sẽ không bỏ qua cho một người, sẽ không! Đều do các ngươi hại, đều do các ngươi……..”
Danh sách chương