10868216_879331855431687_6050603519007151764_n

Ba ngày sau, mấy người Tiết Mật đã rời Phù Diễm đảo khoảng cách rất xa, trên đường cũng không gặp lại đám người Lung Nguyệt cốc kia.

“Dừng…….” Vũ Văn Tắc đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhìn Tiết Linh, “Linh nhi, chúng ta dừng lại đây nghỉ ngơi đi, thân thể Huyền Vũ còn chưa hồi phục, không nên chạy đi lâu quá.”

“Ân, được.” Tiết Linh gật gật đầu, sau mới nhìn nhìn, phát hiện Tiết Mật đang đỡ lấy Huyền Vũ, hai người dựa vào gốc cây cứng cáp, ánh mắt nam tử vẫn có chút mê mang, chỉ có thời điểm nhìn nữ tử mới lộ ra một loại biểu tình quen thuộc cùng vui sướng.

Điều này làm nàng nhớ tới tình hình bọn họ vừa ra Phù Diễm đảo, khi đó Huyền Vũ vẫn ngơ ngác ngây ngô, giống như mất hồn, không biết bất luận người nào, cũng không cùng ai nói chuyện, trao đổi.

Thấy thế, Vũ Văn Tắc xuất ra thanh minh châu vội vàng trị liệu cho hắn, trong lúc mấy người trụ tại một tiểu khách điếm hai ngày đã trị liệu cho hắn bảy lần, mới khiến cho đầu óc nam tử dần dần thanh tỉnh lại, ngẫu nhiên có đôi khi nhận ra mấy người bọn họ. Nhưng thanh tỉnh này  chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủn, trên cơ bản phần lớn thời điểm là trạng thái mê mang, nhưng lúc này cũng không thích hợp dùng thanh minh châu tiếp tục trị liệu nữa, e sợ trị liệu quá độ sẽ làm tổn thương căn cơ của hắn.

“Thiếu chủ, Huyền Vũ sao vẫn như vậy a? Đã trị liệu vài lần, Tiết muội muội rõ ràng chỉ cần một lần là tốt rồi.” Chu Tước quan tâm nói.

“Thể chất hai người không giống nhau, hơn nữa thời điểm lúc trước thi pháp, thần thức Huyền Vũ kháng cự hẳn là quá mức mãnh liệt, nên thương tích có chút lợi hại, cho nên khôi phục cũng cần thời gian lâu hơn. Không cần phải gấp gáp, ước chừng khoảng hai tháng, hắn sẽ hoàn toàn khôi phục như bình thường.” Vũ Văn Tắc giải thích.

“Kia hắn liền……” Chu Tước còn chưa nói xong đã bị đánh gảy.

“Tiết Mật…… Tiết Mật…….” Huyền Vũ nằm trên giường đột nhiên kêu lên.

“Ngươi xem, lại tới nữa……” Chu Tước xoa xoa cái trán, bày ra tư thái hết cách.

Nghe tiếng kêu, Tiết Mật lập tức từ bên ngoài chạy vào, “Ta đây.” Sau đó giúp đỡ Huyền Vũ ngồi dậy, “Làm sao vậy, muốn uống nước sao?”

Huyền Vũ không có trả lời, chính là nhìn thấy nàng, cười đến thực vui vẻ.

Tiết Mật nhìn hắn, thở dài, an vị ở bên giường xem hắn.

Chu Tước không đành lòng uốn éo người, “Này Xú tiểu tử đau ốm kia, nhìn thấy mỹ nữ thì cười giống như đứa ngốc, thấy sắc quên nghĩa, thời điểm không tỉnh táo chỉ nhận biết được mỗi Tiết muội muội, chúng ta cùng hắn từ nhỏ lớn lên bên nhau, hắn cũng không nhớ rõ…….”

Vũ Văn Tắc xem Chu Tước cái dạng này, có chút buồn cười, hắn biết Chu Tước vẫn xem Huyền Vũ là đệ đệ yêu thích, hiện tại Huyền Vũ bị thương không nhớ rõ nàng, ngược lại nhớ rõ Tiết Mật ở cùng với hắn không bao lâu, trong lòng đương nhiên là có chút không vui, liền kiên nhân giải thích, “Lúc trước hai người thi pháp là cùng nhau, người Huyền Vũ nhìn thấy cuối cùng là Tiết Mật, hơn nữa lúc ấy khẳng định nhớ nhất là an nguy của nàng, cho nên khi đầu óc mơ hồ thì cũng chỉ nhớ rõ nàng, lúc hắn thanh tỉnh sẽ không thế này nữa phải không?”

Biết là như vậy, nhưng vẫn là có chút không vui, Chu Tước bĩu môi, nói thầm, “Tốt lắm, tốt lắm, ta đã biết, ai, có vợ thì quên nương a……”

Hồi tưởng xong, Tiết Linh nhìn Huyền Vũ đang cười ngây ngô với muội muội nhà nàng, biết hắn hiện tại chưa thanh tỉnh, nhưng nhìn bức tranh này vẫn làm nàng cảm thấy hai người ở chung thực ấm áp, Huyền Vũ so với cái sư huynh mạc danh kỳ diệu kia của Tiết Mật thì tốt hơn nhiều, nguyên bản còn muốn đem Mật nhi giao cho hắn, thật sự là…..

Nghỉ ngơi đủ, mấy người lại bắt đầu lên đường, một ngày sau bọn họ đi tới một ngã rẻ dưới chân núi cao, lúc này Tiết Linh lại ngừng lại.

“Linh nhi, làm sao vậy?” Nhìn Tiết Linh trì trệ không tiến, Vũ Văn Tắc nghi hoặc hỏi.

Tiết Linh nhìn hắn không nói gì, vẻ mặt muốn nói lại thôi, giống như đang lo lắng gì đó, sau đó như hạ quyết tâm ngẩng đâu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Vũ Văn, ta không nghĩ sẽ cùng huynh quay về Ảnh Nguyệt sơn trang.”

Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời cả kinh, Tiết Mật từ phía sau đi lên bên cạnh nàng, nắm tay nàng, trên mặt tràn đầy khó hiểu.

Vũ Văn Tắc vội hỏi, “Vì sao, vì sao không cùng ta quay về Ảnh Nguyệt sơn trang? Nàng muốn đi đâu?”

Tiết Linh im lặng một hồi, chỉ vào một con đường trong hai đường trước mặt, chậm rãi nói, “Con đường này là thẳng hướng Ngọc Linh sơn, hiện giờ chưởng môn, sư phụ bọn họ đều đã tạ thế, nữ nhân Hồng Anh kia cũng đi rồi, Ngọc Linh sơn giờ phút này chân chính là rắn mất đầu, người thì rải rác, ta thực lo lắng, dù sao đó là nơi chưởng môn tâm tâm niệm niệm muốn bảo hộ, chưởng môn đối với ta và Mật nhi tốt như vậy, ta không thể cứ như vậy để Ngọc Linh sơn tiêu thất, ta muốn một lần nữa làm cho nó phất lên, khôi phục lại huy hoàng trước kia!”

“Tỷ…….” nghe xong lời nàng nói, Tiết Mật đột nhiên nắm chặt tay nữ tử, hy vọng có thể tăng thêm nghị lực cho nàng.

Tiết Linh cảm thấy độ ấm trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn nàng cười cười.

Nghe vậy, Vũ Văn Tắc quay đầu nhìn đại lộ bằng phẳng được bóng cây bao phủ, thật lâu sau mới thở dài, đưa tay đặt lên đầu Tiết Linh, nhẹ nhàng xoa xoa, “Muốn làm gì thì làm đi, bất quá nàng phải nhớ kỹ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nếu xảy ra việc gì thì phải tới tìm ta, biết không?”

Tiết Linh kích động đem tay nam tử lấy xuống dưới, nắm trong tay vui vẻ nói, “Cám ơn huynh, Vũ Văn!”

Hai người nhìn nhau thâm tình, loại cảm giác này tựa như trong lúc đó bọn họ không thể chứa thêm đồ vật gì, đó là thế giới nhỏ thuộc riêng hai người bọn họ.

Tiết Mật đứng một bên nhìn biểu hiện này của bọn họ, khẽ cười cười, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, tươi cười biến mất, quay đầu nhìn về phía chân trời ráng hồng đỏ rực, cùng một mảnh xanh đậm phía sau, tựa như nhìn thấy mặt của người nào đó.

“Ách…… Thiếu chủ, vậy hiện tại thì như thế nào a? Chúng ta tách ra sao?” Chu Tước thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, thoáng chà xát da gà nổi trên người, hỏi.

“Ân…..Vậy Linh nhi…… Chúng ta tại đây tách ra……” Vũ Văn Tắc gian nan nói một câu, “Huyền Vũ, Bạch Hổ cùng các nàng quay về Ngọc Linh sơn, tình trạng của Huyền Vũ nàng cũng biết, hy vọng Tiết muội muội có thể hảo hảo chiếu cố hắn! Chu Tước cùng Thanh Long theo ta quay về Ảnh Nguyệt sơn trang.” Nói xong cười cười liếc Tiết Mật một cái.

“Ân, ân!” Tiết Mật nghe tỷ phu tương lai phân phó, dùng sức gật gật đầu.

“Vâng” mấy người khác cùng kêu lên.

Thấy mọi người đồng ý, Vũ Văn Tắc lại nhìn về phía Tiết Linh, cầm tay nàng.

“Linh nhi, nàng chờ ta, chỉ cần ba tháng, ta có thể đem chuyện của Ảnh Nguyệt sơn trang xử lý xong sẽ lại tới tìm nàng, phải chờ ta!” Nhìn bộ dáng lưu luyến chia tay của Vũ Văn Tắc, Tiết Mật vội lui qua một bên, không thấy quấy nhiễu người ta ôn nhu nói lời từ biệt a, ai, tác giả an bài một đôi yêu nhau thật sự a!

Tiết Mật xa xa nhìn trời chiều buông xuống cùng một đôi nam nữ đứng kề nhau, hơi có chút hâm mộ, lúc này, đột nhiên cảm giác bên người có người đi lại, ngẩng đầu vừa thấy, đúng là Huyền Vũ.

Nhìn thấy hắn lúc này một bộ thanh tỉnh, Tiết Mật đối hắn cười, lại quay đầu nhìn về nơi cũ.

………

Ba tháng sau.

Trong khu rừng rậm rạp.

Một nam một nữ cúi người núp ở trong bụi cỏ cao, nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, mặc y phục màu xanh biếc, môi gắt gao mím lại, nam tử mày kiếm mắt sáng, biểu tình nghiêm túc. Nhìn kỹ, đúng là hai người Tiết Mật cùng Huyền Vũ.

Chỉ thấy bọn họ cũng không nhúc nhích ngồi xổm giữa đám bụi cỏ trùng trùng điệp điệp, mắt không chớp nhìn chằm chằm vật đang di chuyển cách đó không xa, cự xà màu đen hai mắt tà tứ.

Tiết Mật thấy hình dáng của con rắn kia, nhìn không được nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơ, nhìn Huyền Vũ ở bên cạnh, nam tử cũng quay đầu nhìn nàng, sau đó hai người đồng thời gật gật đầu, chạy thật nhanh ra ngoài.

Tiết Mật tay trái bỗng xuất ra vô số sợi dây thô chắc màu xanh biếc, hướng người cự xà quấn lại, công phu trong nháy mắt, hắc xà đã bị trói chặt kín. Trong mắt nữ tử vừa mới dâng lên một trận vui sướng, liền bị một gáo nước lạnh dập tắt, dây quấn trên người cự xà bỗng dưng bị đốt, chỉ một lát, liền hóa thành tro bụi. Trái lại cự xà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng mà cặp mắt tam giác kia đột nhiên bốc lên bạo ngược, cả thân mình như điện phóng thẳng vào Tiết Mật.

Tiết Mật nhanh tay nhấc lên, một ngọn lửa màu xanh đánh thẳng vào hắc xà, nhưng không ngờ còn chưa tới gần hắc xà, đã bị nó há miệng nuốt mất, nuốt xong còn chép chép miệng, một bộ dạng còn chưa thỏa mãn.

“Con rắn này cũng là hỏa linh căn, hơn nữa tu vi cao hơn muội, muội cùng nó đánh không có phần thắng, ta đến!” Huyền Vũ đem trọng kiếm màu đen giơ lên trước ngực, ánh mắt ngưng trọng nói.

“Ân.” Thấy thế, Tiết Mật cũng không dây dưa, gật gật đầu, liền lui về phía sau hai bước.

Nam tử lập tức phi thân lên, “Thương” một tiếng, một kiếm chém vào trên thân rắn, tức khắc xuất hiện một vết thương dữ tợn ở bụng, máu màu xanh lá cây chảy ra.

“Tê……” Thanh âm chói tai truyền đến, Tiết Mật vội che lổ tai lại, biết vết thương trên người làm nó tức giận.

“Huyền Vũ, cẩn thận!”

Một tiếng nhắc nhở này Huyền Vũ còn chưa nghe rõ, hắc xà liền lập tức tránh thoát công kích tiếp theo của Huyền Vũ, đem cái đầu xấu xí chuyển hướng Tiết Mật, tốc độ như tên bay phóng tới nàng.

“Tiết Mật!” Nhìn công kích của hắn thất bại, Huyền Vũ vội vàng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của hắc xà hướng Tiết Mật công kích, vì thế trực tiếp đem trọng kiếm phóng đi, hướng về hắc xà ném, người cũng theo kiếm chạy về phía bên kia.

Cảm giác công kích ở phía sau, hắc xà từng chịu qua nổi khổ của trọng kiếm nên đành phải trốn sang một bên, vừa lúc cho Huyền Vũ một cơ hội, vội vàng ôm lấy Tiết Mật nhảy sang một bên, thời khắc hắc xà bỏ qua nàng, Tiết Mật liền nâng tay tung ra ngọn lửa màu xanh có chút đen hướng vào miệng vết thương của hắc xà.

“Tê……. Tê…….” Thanh âm càng chói tai truyền đến, hắc xa giống như phải chịu nỗi thống khổ cùng cực.

Nhìn hắc xà thế này, Huyền Vũ quyết định thật nhanh, nâng tay đem trong kiếm cắm trên thân cây gọi về, một tay còn chưa kịp buông Tiết Mật, một tay thì đâm thẳng vào miệng vết thương đã đen thùi của hắc xà.

“Tê…….” Hắc xà phát ra một trận rên rĩ quyết tuyệt, sau đó nặng nề ngã sấp xuống mặt đất, thời điểm ngã xuống còn đem theo vài gốc cây bị đánh bật ra, chung quanh một mảnh hỗn độn.

“A! Đã chết! Đã chết! Ha ha…….” Tiết Mật ôm cánh tay Huyền Vũ hưng phấn lắc hai cái.

Bản thân nàng sợ nhất thứ đó a, rốt cuộc vượt qua sợ hãi chiến thắng nó, có thể không hưng phấn sao được? Qua một lúc, nhìn thấy Huyền Vũ hai má đỏ bừng, Tiết Mật mới phát hiện hành vi của mình có chút không ổn, đang chuẩn bị buông tay nam tử, thì trên đầu có cảm giác bị tập kích, mạnh đẩy Huyền Vũ ra, nàng cũng chật vật té lăn quay trên mặt đất.

“Xôn xao……” Chỉ thấy vị trí hai người vừa mới đứng lúc trước, một đại thụ trăm năm đã bị chém thành bột phấn, có thể thấy được người công kích có bao nhiêu cường.

“Ai?”

Tiết Mật cùng Huyền Vũ đồng thời quay đầu, lại thấy —-

“Là các ngươi…..”

Tiết Mật lúc ấy sững sờ ngồi trên mặt đất, mắt không thể tin.

Trong đầu chỉ có ba chữ không ngừng quanh quẩn.

Vì cái gì……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện