- Cao thủ đấu vương, sư muội còn trẻ như vậy đã là cao thủ đấu vương.
- Đúng thế thật là hâm mộ, ta nhập môn so với Dịch Thiến sư muội sớm sáu năm mà bây giờ vẫn là ngũ tinh đấu linh.
Mọi người nhìn thấy Dịch Thiến đã đột phá tới cảnh giới Đấu vương thì thầm cảm thán.
- Phì, ta cũng có.
Nhạc Thành đột nhiên gọi ra phi kiếm, ngự kiếm ở trên không trung.
- Nhìn kìa, đó là món bảo bối ma pháp gì vậy? Nhìn tháy Nhạc Thành dùng phi kiếm bay lên tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Nhạc Thành đạp kiếm bay lên không trung, khuôn mặt Dịch Thiến liền trở nên kinh ngạc, có lẽ biểu hiện hôm nay của Nhạc Thành đã cho thấy hắn tuyệt đối không còn là một tên phế vật nữa.
- Thác Ni Tư, ngươi nói nữ nhân này muốn từ hôn với đại nhân sao? Ta thấy nàng tại sao lại quá ngu ngốc.
Trần Bưu nói với Thác Ni Tư.
Thác Ni Tư trả lời:
- Cho dù không ngốc thì cũng là vọng tưởng, đại nhân dù sao cũng đã có hai vị hôn thê, ngoài ra còn có một Nguyên Bảo tông Vân Phỉ Phỉ.
- Cái gì, đại nhân không phải chỉ mới đính hôn với Yến gia tiểu thư sao, làm sao có hai vị hôn thê được?
- Là ai, xinh đẹp không?
Trần Bưu đột nhiên tò mò hỏi.
- Thác Ni Tư, Vân Phỉ Phỉ làm sao có thể làm người tình của chủ nhân, tại sao ta không biết, nàng tới gian phòng của chủ nhân khi nào, ngươi có thấy không?
Vừa nghe nói Vân Phỉ Phỉ đi vào phòng của chủ nhân, Khiếu Thiên Hổ lập tức quan tâm.
- Khiếu Thiên Hổ, ngươi nhẹ tay lại, đau quá.
Thác Ni Tư trừng mắt nhìn Khiêu Thiên hổ mà nói:
- Chính là cái đêm mà Vân Phỉ Phỉ ở lại Nhạc gia, ta đích thân dẫn Vân Phỉ Phỉ tới phòng của đại nhân, về sau đó nàng làm gì, có qua đêm lại không ta không biết rõ, chẳng lẽ ta còn dám ngồi ở ngoài phòng the mà nghe ngóng sao.
- Hừ, cái gì cũng không biết, chỉ là ta đoán nàng dùng thân báo đáp cho chủ nhân.
Khiếu Thiên Hổ nói:
- Ta thấy Vân Phỉ Phỉ này rất có hương vị nữ nhân.
- Cái gì, ngươi dám nói Vân Phỉ Phỉ có hương vị, ngươi có biết Vân Phỉ phỉ chính là nữ nhân của chủ nhân không, ta đi nói với chủ nhân.
Tử Điện Mãng cao hứng cười nói, cuối cùng cũng nắm được chỗ yếu của Khiếu Thiên Hổ.
- Hừ, là ngươi con rắn chết tiệt này, ngươi đừng nói với chủ nhân, từ nay về sau cùng lắm ta không cãi nhau với ngươi nữa.
Khiếu Thiên Hổ vội vàng xin tha.
- Thác Ni Tư, ngươi còn nói đại nhân còn một vị hôn thê nữa, người đó có xinh đẹp không?
Trần Bưu ở sau lưng Thác Ni Tư cất tiếng hỏi.
Thác Ni Tư trừng mắt nhìn trần bưu:
- Đại nhân có một vị hôn thê ở Song Tử Đảo, dĩ nhiên là xinh đẹp, so với cô gái kia thì nhất định không kém.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành mà thần sắc biến đổi, trường kiếm trong tay rung động, hỏa kiêm quang ngưng tụ, trường kiếm mang theo hồng mang mà tấn công, kiều ảnh nhoáng lên một cái, toàn thân giống như linh xà công kích về phía Nhạc Thành. Lúc này nàng đã dốc toàn lực.
Nhạc Thành nhanh chóng dựa vào thân pháp của mình mà tránh thoát khỏi ba lần công kích mà thôi, bây giờ nàng đã dốc toàn lực, hắn đừng hòng trốn thoát.
- Phần Tiên Liệt diễm cầu.
Nhạc Thành quá một tiếng, thủ ấn xuất hiện, trước mặt một quả cầu quỷ dị bắt đầu ngưng tụ, khiến cho không gian xung quanh trở nên nóng bỏng.
Chân khí từ từ vận chuyển trong cơ thể của Nhạc Thành, thủ ấn biến đổi, một quả cầu lửa nhanh chóng phóng tới.
- Thịch.
Một tiếng vang thật lớn, mọi người chỉ thấy kiếm quang của Dịch Thiến ngăn không được quả cầu lửa của Nhạc Thành, bị quả cầu lửa cắn nuốt hoàn toàn, Dịch Thiến sau đó cũng phát ra kiếm quang, sau đó thân thể mềm mại từ trên không trung rơi xuống, quả cầu lửa cũng bạo phát trên mặt đất, một ngọn lửa khủng bố kích đến, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu.
- Xoẹt.
Dịch Thiến miệng ứa máu, từ dưới mặt đất mà giãy dụa bò lên, không thể tin nổi mà nhìn Nhạc Thành, sắc mặt trắng bệch.
Mọi người liền tĩnh lặng, ngoài nhóm người Khiếu Thiên Hổ thì ai cũng không dám tin cảnh tượng trước mắt. Thanh dương môn kiều nữ chi tử, là một cao thủ đấu vương mà lại bị bại bởi một chiêu sao.
Điều này không ai có thể tin nổi, sắc mặt của Liệt Sơn từ kinh ngạc tới tái nhợt.
Cả thạch bình trở nên hoàn toàn yên tĩnh, mà ngay cả tiếng hít thở bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Nhạc Thành nổi lên giữa không trung, nhìn mọi người của Thanh dương môn, ngày này hắn đã chờ ba năm nay.
Nhạc Thành chăm chú nhìn Dịch Thiến mà nói:
- Dịch Thiến, cô nương nghe cho kỹ, muốn từ hôn, Dịch gia không có tư cách, Thanh Dương môn cũng không có tư cách, mà là do cô nương không xứng với ta, là Nhạc Thành không muốn cô nương, hôm nay Nhạc Thành tuyên bố chính thức từ hôn với Dịch Thiến.
Thanh âm của Nhạc Thành quanh quẩn ở bên trong Thanh Dương môn, mọi người đều nghe rõ ràng, Nhạc Thành đánh bại Dịch Thiến sau đó từ hôn.
- Đại nhân thật là đẹp trai, thật là mê chết người, nếu có nữ nhân ở đây nhất định sẽ nổi điên.
Trần Bưu cất tiếng nói.
- Dĩ nhiên.
Thác Ni Tư đắc sý nói.
- Thác Ni tư, lấy kim tệ ra.
Nhạc Thành ở không trung nói với Thác Ni Tư.
- Đại nhân, đây ạ.
Thác Ni Tư lấy từ trong vòng tay trữ vật của mình một cái túi màu xanh, ném mạnh lên không trung.
- Xoẹt.
Nhạc Thành cầm lấy cái túi mà nói:
- Ta hôm nay từ hôn với Dịch Thiến, trong này là một vạn kim tệ, coi như là Nhạc Thành bù đắp cho cô nương.
Nói xong Nhạc Thành mở cái tui ra, kim mang lóe lên, vô số kim tệ từ trên không trung rơi xuống.
Nhìn cảnh tượng này, Nhạc Thành cuối cùng cũng hả dạ, ba năm trước mình nói báo thù hiện tại đã làm được.
- Tên tiểu tử ngươi, Thanh Dương môn không tới lượt ngươi ra oai.
Nhìn Nhạc Thành trên không trung, Liệt sơn hộ pháp cũng tức giận tới cắn nứt cả răng, khuôn mặt đỏ bừng lên.
-Hừ, đây là ta đáp lễ cho Thanh Dương môn mà thôi.
Nhạc Thành hét lớn, lần trước lão giả này làm vậy với Nhạc gia, bây giờ mình trả lợi cho hắn mà thôi, Thanh Dương môn bỏ ra một nghìn kim tệ, Nhạc Thành bỏ thêm gấp mười.
- Hừ tên tiểu tử ngạo mạn, hôm nay xem ta giáo huấn ngươi thế nào.
Liệt sơn nổi giận, đấu khí ngưng tụ thành cánh nhanh chóng bay lên không trung.
- Lão già kia, ngươi xuống cho ta, ngươi không đáng để đại nhân ta giáo huấn.
Nhìn thấy Liệt sơn bay lên không trung, Tử Điện Mãng nhanh chóng bay lên ngăn trước hắn, trong tay là một đoàn quang mang, tấn công về phía Liệt Sơn.
- Đúng thế thật là hâm mộ, ta nhập môn so với Dịch Thiến sư muội sớm sáu năm mà bây giờ vẫn là ngũ tinh đấu linh.
Mọi người nhìn thấy Dịch Thiến đã đột phá tới cảnh giới Đấu vương thì thầm cảm thán.
- Phì, ta cũng có.
Nhạc Thành đột nhiên gọi ra phi kiếm, ngự kiếm ở trên không trung.
- Nhìn kìa, đó là món bảo bối ma pháp gì vậy? Nhìn tháy Nhạc Thành dùng phi kiếm bay lên tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Nhạc Thành đạp kiếm bay lên không trung, khuôn mặt Dịch Thiến liền trở nên kinh ngạc, có lẽ biểu hiện hôm nay của Nhạc Thành đã cho thấy hắn tuyệt đối không còn là một tên phế vật nữa.
- Thác Ni Tư, ngươi nói nữ nhân này muốn từ hôn với đại nhân sao? Ta thấy nàng tại sao lại quá ngu ngốc.
Trần Bưu nói với Thác Ni Tư.
Thác Ni Tư trả lời:
- Cho dù không ngốc thì cũng là vọng tưởng, đại nhân dù sao cũng đã có hai vị hôn thê, ngoài ra còn có một Nguyên Bảo tông Vân Phỉ Phỉ.
- Cái gì, đại nhân không phải chỉ mới đính hôn với Yến gia tiểu thư sao, làm sao có hai vị hôn thê được?
- Là ai, xinh đẹp không?
Trần Bưu đột nhiên tò mò hỏi.
- Thác Ni Tư, Vân Phỉ Phỉ làm sao có thể làm người tình của chủ nhân, tại sao ta không biết, nàng tới gian phòng của chủ nhân khi nào, ngươi có thấy không?
Vừa nghe nói Vân Phỉ Phỉ đi vào phòng của chủ nhân, Khiếu Thiên Hổ lập tức quan tâm.
- Khiếu Thiên Hổ, ngươi nhẹ tay lại, đau quá.
Thác Ni Tư trừng mắt nhìn Khiêu Thiên hổ mà nói:
- Chính là cái đêm mà Vân Phỉ Phỉ ở lại Nhạc gia, ta đích thân dẫn Vân Phỉ Phỉ tới phòng của đại nhân, về sau đó nàng làm gì, có qua đêm lại không ta không biết rõ, chẳng lẽ ta còn dám ngồi ở ngoài phòng the mà nghe ngóng sao.
- Hừ, cái gì cũng không biết, chỉ là ta đoán nàng dùng thân báo đáp cho chủ nhân.
Khiếu Thiên Hổ nói:
- Ta thấy Vân Phỉ Phỉ này rất có hương vị nữ nhân.
- Cái gì, ngươi dám nói Vân Phỉ Phỉ có hương vị, ngươi có biết Vân Phỉ phỉ chính là nữ nhân của chủ nhân không, ta đi nói với chủ nhân.
Tử Điện Mãng cao hứng cười nói, cuối cùng cũng nắm được chỗ yếu của Khiếu Thiên Hổ.
- Hừ, là ngươi con rắn chết tiệt này, ngươi đừng nói với chủ nhân, từ nay về sau cùng lắm ta không cãi nhau với ngươi nữa.
Khiếu Thiên Hổ vội vàng xin tha.
- Thác Ni Tư, ngươi còn nói đại nhân còn một vị hôn thê nữa, người đó có xinh đẹp không?
Trần Bưu ở sau lưng Thác Ni Tư cất tiếng hỏi.
Thác Ni Tư trừng mắt nhìn trần bưu:
- Đại nhân có một vị hôn thê ở Song Tử Đảo, dĩ nhiên là xinh đẹp, so với cô gái kia thì nhất định không kém.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành mà thần sắc biến đổi, trường kiếm trong tay rung động, hỏa kiêm quang ngưng tụ, trường kiếm mang theo hồng mang mà tấn công, kiều ảnh nhoáng lên một cái, toàn thân giống như linh xà công kích về phía Nhạc Thành. Lúc này nàng đã dốc toàn lực.
Nhạc Thành nhanh chóng dựa vào thân pháp của mình mà tránh thoát khỏi ba lần công kích mà thôi, bây giờ nàng đã dốc toàn lực, hắn đừng hòng trốn thoát.
- Phần Tiên Liệt diễm cầu.
Nhạc Thành quá một tiếng, thủ ấn xuất hiện, trước mặt một quả cầu quỷ dị bắt đầu ngưng tụ, khiến cho không gian xung quanh trở nên nóng bỏng.
Chân khí từ từ vận chuyển trong cơ thể của Nhạc Thành, thủ ấn biến đổi, một quả cầu lửa nhanh chóng phóng tới.
- Thịch.
Một tiếng vang thật lớn, mọi người chỉ thấy kiếm quang của Dịch Thiến ngăn không được quả cầu lửa của Nhạc Thành, bị quả cầu lửa cắn nuốt hoàn toàn, Dịch Thiến sau đó cũng phát ra kiếm quang, sau đó thân thể mềm mại từ trên không trung rơi xuống, quả cầu lửa cũng bạo phát trên mặt đất, một ngọn lửa khủng bố kích đến, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu.
- Xoẹt.
Dịch Thiến miệng ứa máu, từ dưới mặt đất mà giãy dụa bò lên, không thể tin nổi mà nhìn Nhạc Thành, sắc mặt trắng bệch.
Mọi người liền tĩnh lặng, ngoài nhóm người Khiếu Thiên Hổ thì ai cũng không dám tin cảnh tượng trước mắt. Thanh dương môn kiều nữ chi tử, là một cao thủ đấu vương mà lại bị bại bởi một chiêu sao.
Điều này không ai có thể tin nổi, sắc mặt của Liệt Sơn từ kinh ngạc tới tái nhợt.
Cả thạch bình trở nên hoàn toàn yên tĩnh, mà ngay cả tiếng hít thở bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Nhạc Thành nổi lên giữa không trung, nhìn mọi người của Thanh dương môn, ngày này hắn đã chờ ba năm nay.
Nhạc Thành chăm chú nhìn Dịch Thiến mà nói:
- Dịch Thiến, cô nương nghe cho kỹ, muốn từ hôn, Dịch gia không có tư cách, Thanh Dương môn cũng không có tư cách, mà là do cô nương không xứng với ta, là Nhạc Thành không muốn cô nương, hôm nay Nhạc Thành tuyên bố chính thức từ hôn với Dịch Thiến.
Thanh âm của Nhạc Thành quanh quẩn ở bên trong Thanh Dương môn, mọi người đều nghe rõ ràng, Nhạc Thành đánh bại Dịch Thiến sau đó từ hôn.
- Đại nhân thật là đẹp trai, thật là mê chết người, nếu có nữ nhân ở đây nhất định sẽ nổi điên.
Trần Bưu cất tiếng nói.
- Dĩ nhiên.
Thác Ni Tư đắc sý nói.
- Thác Ni tư, lấy kim tệ ra.
Nhạc Thành ở không trung nói với Thác Ni Tư.
- Đại nhân, đây ạ.
Thác Ni Tư lấy từ trong vòng tay trữ vật của mình một cái túi màu xanh, ném mạnh lên không trung.
- Xoẹt.
Nhạc Thành cầm lấy cái túi mà nói:
- Ta hôm nay từ hôn với Dịch Thiến, trong này là một vạn kim tệ, coi như là Nhạc Thành bù đắp cho cô nương.
Nói xong Nhạc Thành mở cái tui ra, kim mang lóe lên, vô số kim tệ từ trên không trung rơi xuống.
Nhìn cảnh tượng này, Nhạc Thành cuối cùng cũng hả dạ, ba năm trước mình nói báo thù hiện tại đã làm được.
- Tên tiểu tử ngươi, Thanh Dương môn không tới lượt ngươi ra oai.
Nhìn Nhạc Thành trên không trung, Liệt sơn hộ pháp cũng tức giận tới cắn nứt cả răng, khuôn mặt đỏ bừng lên.
-Hừ, đây là ta đáp lễ cho Thanh Dương môn mà thôi.
Nhạc Thành hét lớn, lần trước lão giả này làm vậy với Nhạc gia, bây giờ mình trả lợi cho hắn mà thôi, Thanh Dương môn bỏ ra một nghìn kim tệ, Nhạc Thành bỏ thêm gấp mười.
- Hừ tên tiểu tử ngạo mạn, hôm nay xem ta giáo huấn ngươi thế nào.
Liệt sơn nổi giận, đấu khí ngưng tụ thành cánh nhanh chóng bay lên không trung.
- Lão già kia, ngươi xuống cho ta, ngươi không đáng để đại nhân ta giáo huấn.
Nhìn thấy Liệt sơn bay lên không trung, Tử Điện Mãng nhanh chóng bay lên ngăn trước hắn, trong tay là một đoàn quang mang, tấn công về phía Liệt Sơn.
Danh sách chương