Trần Bắc Nghiêu không hề tỏ ra hoảng hốt hay sợ hãi, anh từ từ quay người, đối mặt với họng súng đen ngòm và cất giọng bình thản: "Anh sẽ không giết tôi."

Trương Ngân Thiên mỉm cười, ông ta thúc mạnh mũi súng vào người anh: "Đi!" Thuộc hạ ở bên cạnh hiểu ý, áp giải Tuần Vực đi về phía lối vào khu nghỉ mát.

Cục diện bế tắc cuối cùng cũng được tháo gỡ khi bọn họ đi qua đám nhân viên tạp vụ bị khống chế ở bên trong khu vực động thổ.

Trần Bắc Nghiêu đột nhiên dừng bước hét lớn: "Lý Thành đưa người đến rồi!" Giọng nói của anh vô cùng gấp gáp, khiến Trương Ngân Thiên theo phản xạ khựng lại và ngẩng đầu nhìn về phía lối vào khu nghỉ mát. Đúng vào giây phút đó, Tầm lách ra khỏi đám người, nhanh như tia chớp xông đến chĩa súng vào đầu Trương Ngân Thiên.

Nếu Trần Bắc Nghiêu nói câu khác, một người thâm hiểm như Trương Ngân Thiên chắc sẽ không bao giờ mắc mưu. Trần Bắc Nghiêu nhắc đến tên Lý Thành, Trương Ngân Thiên vô cùng căm hận cái tên này nên ông ta mới phân tâm.

Trước đó, Tầm đã lặng lẽ đoạt súng từ tay một thuộc hạ của Trương Ngân Thiên, hắn chọn đúng thời cơ mới ra tay hành động. Tầm vẫn mặc đồ của nhân viên phục vụ, trên cằm dính bộ râu trông khá dữ tợn. Hắn lập tức đứng ra đằng sau Trương Ngân Thiên. Tình huống bất ngờ khiến tất cả mọi người sững sờ.

"Một mạng đổi một mạng." Tầm nói ngắn gọn. Vừa dứt lời, hắn liền giơ một tay ôm bụng. Máu tươi thấm đỏ một khoảng áo sơ mi trắng của hắn. Thì ra vừa rồi, Tầm hạ gục và đoạt súng trong tay một thuộc hạ của Trương Ngân Thiên nhưng không may bị mũi dao của tên đó sượt qua bụng.

Cảnh tượng lúc này hơi kỳ lạ.

Trần Bắc Nghiêu bị Trương Ngân Thiên gí súng vào đầu, còn Trương Ngân Thiên bị Tầm chĩa súng vào gáy. Bề ngoài, Tầm có vẻ là người chiếm ưu thế nhất, thế nhưng máu vẫn tiếp tục rỉ ra từ bụng hắn, chỉ cần kéo dài thời gian, tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm do mất máu quá nhiều.

Qua ánh mắt của một tâm phúc phía đối diện, Trương Ngân Thiên đã nhận ra Tầm. Ông ta không quay đầu, cười nói: "Là Tầm ở Đông Nam Á phải không? Bỏ súng xuống đi, Trần Bắc Nghiêu trả cho cậu bao nhiêu, tôi sẽ cho cậu gấp mười lần."

Tầm nhếch miệng, sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt: "Được thôi, ông bỏ súng xuống trước đi."

Trương Ngân Thiên cất giọng cao ngạo: "Cậu cố ý cứu hắn, cậu cũng phải chết. Lẽ nào Quân Mục Lăng vì một Trần Bắc Nghiêu dám đắc tội với tôi?"

Tầm rời mũi súng khỏi gáy Trương Ngân Thiên. Hắn dùng đầu súng vỗ nhẹ lên má Trương Ngân Thiên, ngữ khí vô cùng khinh miệt: "Ông đúng là lão già lưu manh, ông tưởng ông là ai hả? Ông tưởng Tướng quân không rõ hay sao? Tình hình Đài Loan tuy hỗn loạn, mọi người không đồng lòng, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức bị kẻ khác lợi dụng. Tướng quân hận nhất chủ nghĩa khủng bố, ảnh hưởng đến trật tự an ninh và ổn định xã hội. Bất kể trong tương lai Đảng nào cầm quyền ở Đài Loan, tướng quân cũng không hy vọng bọn họ dính dáng đến phần tử khủng bố."

Trong lúc nói những lời này, Tầm nổ hai phát đạn, rồi lại chĩa mũi súng vào sau gáy Trương Ngân Thiên.

Phát đạn đầu tiên là khi hắn nói đến từ "ông tưởng Tướng quân không rõ", sau lưng Tầm như có mắt, hắn đột ngột quay người bắn trúng mi tâm một tên đàn em của Trương Ngân Thiên không biết danh tiếng của hắn, to gan mưu đồ nổ súng hạ sát hắn từ phía sau.

Phát súng thứ hai là lúc Tầm nói đến "chủ nghĩa khủng bố", một viên đạn bắn trúng bàn tay cầm súng của Trương Ngân Thiên. Ở cự ly gần, viên đạn nhỏ lập tức găm vào da thịt ông ta. Khi Tầm nổ phát đạn đầu tiên, mọi người không khỏi sợ hãi kêu lên, đám thuộc hạ của Trương Ngân Thiên đang khống chế mọi người ít nhiều tinh thần hoảng loạn. Đến khi Tầm nổ phát súng thứ hai, Trần Bắc Nghiêu là người có phản ứng nhanh hơn cả, anh quay người túm lấy cánh tay không cầm súng của Trương Ngân Thiên bẻ quặt, đồng thời đá mạnh vào đầu gối ông ta. Trương Ngân Thiên tuy có thân thủ tốt nhưng dù sao ông ta cũng không còn trẻ. Một loạt hành động tấn công liên tiếp khiến ông ta kêu lên đau đớn, hai tay bị Trần Bắc Nghiêu bẻ ngược ra đằng sau, trong khi Tầm tiếp tục gí súng vào đầu ông ta.

"Cám ơn!" Trần Bắc Nghiêu nói với Tầm, sau đó anh lấy khẩu súng trong bàn tay phải đã bị thương của Trương Ngân Thiên và chĩa vào đầu ông ta. Lúc này, Tầm thu lại khẩu súng, hắn lùi lại vài bước tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu tự băng bó cho bản thân.

Cục diện thay đổi hoàn toàn trong giây lát, mọi người đều kinh hồn khiếp vía. Đám thuộc hạ của Trương Ngân Thiên hét lên: "Mau thả ông chủ!" Vệ sỹ của Trần Bắc Nghiêu đang bị đối phương khống chế cũng định hành động. Nhưng thuộc hạ của Trương Ngân Thiên không phải tầm thường, vừa có hai vệ sỹ ra tay cướp súng của bọn chúng, bị bọn chúng phát giác và lạnh lùng nhả đạn. Rất nhanh có mấy người gục xuống, làm đám cảnh sát và vệ sỹ không dám manh động.

Trương Ngân Thiên thở dốc, ông ta từ từ quay người đối diện với mũi súng của Trần Bắc Nghiêu. Ông ta không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười: "Được, một mạng đổi một mạng."

Sắc mặt Trần Bắc Nghiêu hơi thay đổi.

Đúng lúc này, từ phía xa vọng đến còi hụ xe cảnh sát. Điều này có nghĩa cảnh sát đã biết tin và điều một lực lượng lớn đến nơi này. Những người có mặt ở hiện trường kẻ mừng người lo, chỉ có mấy vị lão đại mặt vẫn không biến sắc.

Một lát sau, vòng ngoài có tiếng bước chân rầm rập. Mọi người quay đầu nhìn, thấy hơn một trăm cảnh sát lăm lăm súng ống, từ từ siết chặt vòng vây. Một người cảnh sát cao lớn cầm ống loa, giọng nói của ông ta vang vang: "Trương Ngân Thiên! Anh mau thả thị trưởng và những người khác!"

Trương Ngân Thiên không hề bận tâm đến đám cảnh sát ở bên ngoài, ông ta nhìn Trần Bắc Nghiêu bằng ánh mắt ngạo mạn: "Để tôi đưa thị trưởng Tuần đi, nếu không tôi sẽ giết Mộ Thiện."

Trần Bắc Nghiêu sa sầm mặt, càng thúc mạnh mũi súng vào Trương Ngân Thiên. Thị trưởng Tuần cất giọng lạnh lùng: "Tiểu Trần, bắt ông ta, đừng bận tâm đến chuyện khác."

Đúng lúc này, cảnh sát ở bên ngoài lại hét lớn vào ống loa: "Trương Ngân Thiên, vợ con ông đã tới rồi, cô ấy có lời muốn nói với ông."

Trương Ngân Thiên chấn động toàn thân, ông ta quay đầu nhìn. Mọi người ở xung quanh cũng sững sờ ngạc nhiên. Trong đám cảnh sát mặc đồng phục ở phía trước có ba người không biết xuất hiện từ bao giờ.

Một thiếu phụ rất xinh đẹp, trên tay bế một trẻ sơ sinh đứng bất động. Dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng xung quanh, đứa bé trong tay thiếu phụ khóc toáng lên. Đó chính là Bạch An An. Nhìn thấy cô, Trương Ngân Thiên vô cùng tức giận, ông ta đã sai người đưa cô ra nước ngoài. Về lý mà nói, bây giờ cô đang ở Nam Mỹ mới phải, sao cô có thể xuất hiện ở nơi này? Thật ra Trương Ngân Thiên đã đánh giá thấp Bạch An An. Sau khi sinh con, Bạch An An tuy vẫn kháng cự ông ta, thỉnh thoảng có biểu hiện chán ghét nhưng trên thực tế, cô không phải không có tình nghĩa với ông ta. Gần đây cảnh sát theo dõi chặt chẽ, xưởng vũ khí xảy ra chuyện, Trương Ngân Thiên bề ngoài vẫn bình thản nhưng ông ta mưu tính tạo ra một sự kiện khủng bố gây chấn động trong và ngoài nước, đó là kế hoạch bắt cóc thị trưởng Tuần, con trai út của Tuần gia hiển hách. Đây mới chính là mục đích cuối cùng của ông ta. Trương Ngân Thiên tưởng ông ta có thể che giấu Bạch An An. Nào ngờ Bạch An An đã tìm cách liên lạc với Lý Thành. Vì vậy khi ông ta bay tới thành phố Lâm, Lý Thành đồng thời dẫn người tiếp ứng, cứu thoát Bạch An An trước khi cô lên máy bay.

Lúc mới nhìn thấy Bạch An An, tâm trạng của Trương Ngân Thiên tương đối phức tạp. Nhưng ngay sau đó, ông ta lập tức lấy lại bình tĩnh, thần sắc ngày càng lạnh lẽo.

Người đứng bên cạnh Bạch An An là Mộ Thiện. Việc Châu Á Trạch vì cô thiệt mạng là một đòn đả kích nặng nề đối với cô. Lúc này chứng kiến cảnh Trần Bắc Nghiêu chĩa súng vào đầu Trương Ngân Thiên, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên trong đời, Mộ Thiện hy vọng có người chết đi, đó chính là Trương Ngân Thiên. Chỉ là bắt gặp dáng vẻ cô độc và ngạo nghễ của Trần Bắc Nghiêu đứng ở đó, tim cô nhói đau, cô không biết phải nói với anh như thế nào về cái chết của Châu Á Trạch.

Mộ Thiện lại nhìn mấy người ở đằng sau, Đinh Hành đứng bất động trong đám người đó. Trong lòng cô hỗn loạn, nhất thời không thể phán đoán Đinh Hành đứng về phe nào? Cái chết của Châu Á Trạch, việc Trần Bắc Nghiêu và Tuần Vực bị bắt làm con tin liệu có liên quan đến Đinh Hành?

Người thứ ba tất nhiên là Lý Thành. Anh ta nhẹ nhàng đỡ lưng Bạch An An, lạnh lùng quan sát một lượt tình hình. Sau đó, Lý Thành ra hiệu người chỉ huy đưa cái micro cho Bạch An An.

Thần sắc Bạch An An cứng đờ, cô chậm rãi mở miệng: "Ngân Thiên, ông đầu hàng đi. Xưởng vũ khí của ông đã bị cảnh sát khám xét rồi, ông chạy không thoát đâu."

Trương Ngân Thiên nhìn chăm chú Bạch An An từ phía xa, ánh mắt ông ta u tối lạnh lẽo.

Bạch An An thở dài một hơi, tiếng thở của cô truyền qua ống loa, nghe rất rõ ràng, khiến lòng mọi người chùng xuống, phảng phất như qua tiếng thở của người phụ nữ này, có thể cảm nhận thấy tâm trạng bất lực của cô.

Sự việc diễn ra ngay sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Trong tay Bạch An An xuất hiện một khẩu súng.

Là do cô ra tay nhanh như tia chớp, giật khẩu súng bên hông Lý Thành. Vào giây tiếp theo, khẩu súng trong tay cô chĩa lên đầu một người.

Đó chính là bản thân cô.

"Thả bọn họ ra, nếu không tôi sẽ tự sát." Ngữ khí của Bạch An An rất dịu dàng, nghe như đang thổ lộ tâm tình.

Viền mắt Trương Ngân Thiên đỏ ngầu, đến lúc này ông ta mới chịu mở miệng: "Bạch An An, cô cho rằng tôi sẽ đi tù vì một người đàn bà?"

Bạch An An trầm mặc nhìn ông ta vài giây, sau đó cô đột nhiên cười lớn: "Được, thế thì ông đi đi, hãy nhớ đi thật xa vào, đừng bao giờ trở lại nơi này." Lý Thành đứng bên cạnh mặt biến sắc, giơ tay định cướp súng của cô.

Nhưng đã quá muộn, một tiếng "pằng" đanh sắc vang lên, ánh mắt Bạch An An hướng về phía trước, rồi cô cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, miệng nở nụ cười vô cùng dịu dàng. Trán bên trái cô xuất hiện một lỗ nhỏ, máu từ từ chảy xuống. Lý Thành kinh hãi ôm lấy người cô, cô ngã vào lòng anh ta, mắt từ từ khép lại.

Thấy em bé trong lòng Bạch An An rơi xuống, Mộ Thiện hoảng hốt vội vàng đỡ lấy. Tiếng khóc xé ruột xé gan của đứa nhỏ khiến những người có mặt không khỏi mủi lòng.

Bắt gặp nụ cười vẫn còn đọng trên khóe môi Bạch An An, Mộ Thiện vốn đang kinh hoàng thương tiếc đột nhiên hiểu ra, Bạch An An tự sát, không hiểu là vì cô thất vọng về Trương Ngân Thiên hay muốn cứu ông ta? Nếu cô và đứa bé còn ở đây, chỉ e Trương Ngân Thiên không nỡ lòng bỏ đi. Bây giờ cô chết rồi, cảnh sát chắc chắn không gây khó dễ cho trẻ sơ sinh, Trương Ngân Thiên không còn điều gì vướng bận.

Mộ Thiện có thể nghĩ tới, những người khác tất nhiên cũng đoán ra, chỉ có người trong cuộc là mê muội. Trương Ngân Thiên ngơ ngẩn nhìn Bạch An An trong lòng Lý Thành, ông ta đột nhiên nổi giận hét lớn: "Cô lừa tôi, cảnh sát chẳng ai nỡ hy sinh mạng sống của mình, cô càng sợ chết hơn! Bạch An An, cô đừng đóng kịch nữa! Mau đưa thằng bé cuốn xéo đi cho tôi, bây giờ tôi cũng đi đây!"

Nói đến đây, Trương Ngân Thiên quay người trợn mắt với Tuần Vực: "Giết chết hắn!" Ông ta gầm lên.

Tên thuộc hạ đang chĩa súng vào Tuần Vực chần chừ do dự.

Chính sự do dự này đã cứu sống Tuần Vực. Trên thực tế, phản ứng của tên thuộc hạ rất bình thường. Lúc này Trương Ngân Thiên nổi cơn điên nên đánh mất lý trí. Thế nhưng những người khác bao gồm cả tên thuộc hạ này đều biết, một khi giết chết Tuần Vực, bọn chúng sẽ không thể nào rời khỏi nơi này. Tuy tên thuộc hạ rất trung thành với Trương Ngân Thiên, nhưng bảo hắn nổ súng giết chết thị trưởng, đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường sống của hắn, hắn đương nhiên lưỡng lự.

Đúng vào giây phút đó, hai tiếng súng "pằng! pằng!" cùng lúc vang lên.

Người đầu tiên bị trúng đạn chính là tên thuộc hạ vừa rồi. Viên đạn từ đằng sau bắn trúng tim hắn, mặt hắn tái mét, súng tuột khỏi tay. Hắn giơ tay ôm ngực, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy vết thương trên ngực. Sau đó hắn lảo đảo lùi lại vài bước, đụng phải một người khác rồi ngã xuống đất.

Người thứ hai bị trúng đạn chính là Trương Ngân Thiên. Trần Bắc Nghiêu ra tay rất quyết đoán. Vừa rồi khi ông ta hạ lệnh giết chết Tuần Vực, Trần Bắc Nghiêu không hề lưỡng lự nhả một phát đạn trúng gáy ông ta. Viên đạn xuyên qua đầu Trương Ngân Thiên, vẻ phẫn nộ trên gương mặt ông ta lập tức bị đông cứng, toàn thân bất động đổ ụp xuống đất.

Cục diện thay đổi trong nháy mắt.

Chứng kiến Trương Ngân Thiên bị bắn chết, đám thuộc hạ của ông ta đang khống chế mọi người làm gì còn tinh thần kháng cự. Bọn chúng lần lượt buông súng, ngồi xổm xuống đất, đặt hai tay lên đầu. Trần Bắc Nghiêu thở hắt ra một hơi, nhướng mắt nhìn, thấy Đinh Hành cầm súng đi tới đỡ Tuần Vực: "Thị trưởng, anh không sao đấy chứ?" Vừa rồi vào đúng thời điểm then chốt, Đinh Hành từ đằng sau lặng lẽ nổ súng vào tên khống chế Tuần Vực, cứu mạng anh ta.

Đám cảnh sát ào lên, Tuần Vực và một số quan chức khác được hộ tống ra ngoài. Trần Bắc Nghiêu và những người trong tay có súng đều bị bao vây tại trận. Mộ Thiện giao con trai của Bạch An An cho người đứng bên cạnh, cô vội vàng xông lên nhưng bị cảnh sát ngăn lại. Mộ Thiện quay đầu hét với Lý Thành: "Lý Thành, để tôi qua chỗ anh ấy!" Nhưng Lý Thành vẫn còn chìm trong đau thương trước cái chết của Bạch An An, anh ta thẫn thờ ôm chặt thi thể Bạch An An, làm gì nghe thấy tiếng Mộ Thiện.

Cách đó một trăm mét, Trần Bắc Nghiêu để hai tay ra sau gáy ngồi xổm trên mặt đất, lặng lẽ nhìn Mộ Thiện. Mộ Thiện đặt tay lên bụng, nước mắt cô giàn giụa, cô không thể tiến về phía anh dù chỉ một bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện