Đinh Hành buông người Mộ Thiện không phải do tiếng xì xầm của đám binh lính, mà do từ đằng sau truyền đến tiếng huýt sáo châm chọc.

Mộ Thiện và Đinh Hành đều quay đầu, bắt gặp Tầm đang đứng tựa người vào xe Jeep, đuôi mắt dài của hắn nhướn lên.

Mộ Thiện hiểu ánh mắt của Tầm: trước đó cô luôn tỏ ra một lòng một dạ với Trần Bắc Nghiêu, loáng một cái đã ôm người đàn ông khác.

Đinh Hành chỉ liếc qua Tầm rồi nắm chặt tay Mộ Thiện: "Em sẽ không sao đâu."

Mộ Thiện cũng nắm tay anh: "Đừng để tôi ở đây một mình, hãy cho tôi đi cùng các anh."

Đây là lần lần đầu tiên Mộ Thiện chủ động thân mật với Đinh Hành, anh mỉm cười: "Tôi đi gặp Thủ lĩnh rồi quay về tìm em."

Nói xong anh siết chặt tay cô rồi mới buông ra. Mộ Thiện lặng lẽ dõi theo đoàn người dần khuất bóng trong doanh trại.

Thần sắc cô ngày càng trầm tĩnh.

Dù trước đó Đinh Hành không biết cô bị bắt cóc, nhưng nhìn thấy cô ở đây, chắc chắn anh cũng hiểu rõ ngọn nguồn. Lúc này anh đi gặp thủ lĩnh, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp đối với Trần Bắc Nghiêu. Nơi đất khách quê người là một cơ hội tốt để thủ tiêu Trần Bắc Nghiêu.

Nếu Đinh Hành và Thủ lĩnh liên kết, Trần Bắc Nghiêu nhiều khả năng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Vừa rồi Mộ Thiện đề xuất đi cùng Đinh Hành là muốn xem rốt cuộc anh có ý đồ gì? Nắm được suy nghĩ của anh, cô mới có thể tính toán bước tiếp theo.

Đinh Hành tuy tỏ ra nặng tình với cô nhưng lại không đồng ý để cô đi cùng. Không hiểu trong lòng anh đề phòng cô hay là đến anh cũng chịu bó tay? Bờ vai đột nhiên bị đè nặng, bàn tay đàn ông to lớn vuốt ve da cô, giọng nói như cười như không của Tầm vọng đến: "Trùm hắc đạo của thành phố Lâm có trò "cộng sản cộng thê" sao? (Cộng sản cộng thê: chung tài sản, lấy chung vợ)

Mộ Thiện vờ như không nghe thấy câu nói khiêu khích của Tầm, ngữ khí của cô mềm hẳn: "Anh có thể đưa tôi đi gặp Thủ lĩnh?"

Cô không thể khoanh tay chờ chết, chỉ cần một tia hy vọng, cô cũng muốn giúp Trần Bắc Nghiêu.

Thế nhưng Tầm lên tiếng: "Cô trông tôi ngốc hơn Đinh Hành sao?" Nói xong hắn bảo một binh lính đưa Mộ Thiện về ngôi nhà gỗ, còn hắn đi vào doanh trại.

Trong lúc Mộ Thiện lo lắng tìm đối sách ở ngôi nhà gỗ, Đinh Hành bước vào phòng khách của Thủ lĩnh.

Sau sự kiện người Vân Nam gặp sự cố trên du thuyền của Trần Bắc Nghiêu, Đinh Hành cũng cho người tìm hiểu ngọn nguồn. Gần đây anh điều tra ra, tập đoàn Đạt Lịch có mối quan hệ mật thiết với băng nhóm buôn bán ma túy ở Tam giác vàng.

Đối với anh, đối với Lữ thị, đây là một sự thật rất tế nhị.

Những năm gần đây, ma túy tổng hợp gồm bột K và Amphetamine là vật phẩm kiếm nhiều tiền nhất ở trong nước. Ma túy tự nhiên như heroin do giá cả đắt đỏ nên dần bị đẩy ra khỏi thị trường.

(Ma túy tổng hợp là Là chất ma tuý được điều chế bằng phương pháp tổng hợp hoá học toàn phần từ các hoá chất. Các chất ma tuý tổng hợp có tác dụng kích thích mạnh và nhanh hơn các chất ma tuý tự nhiên và bán tổng hợp. Chúng có tác dụng kích thích nhất thời hệ thống thần kinh trung ương gây hưng phấn và ảo giác hoang tưởng, được coi là những chất ma tuý nguy hiểm nhất)

Heroin và Amphetamine có thể cùng song song tồn tại, hoặc có thể thay thế nhau. Nếu Đạt Lịch quyết tâm mở rộng thị trường ở thành phố Lâm, họ sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của Lữ gia.

Đinh Hành tin rằng, Đạt Lịch Vân Nam là người hợp tác trực tiếp, thậm chí có thể là một nhánh của tập đoàn ma túy Thái Lan do vị thủ lĩnh này đứng đầu. Nếu không, Tam giác vàng làm sao có thể nhúng tay vào thị trường trong nước?

Mục đích chuyến đi lần này của Đinh Hành là biến đối thủ cạnh tranh trở thành đối tượng hợp tác.

Trước đó anh nghe nói Đạt Lịch Vân Nam từng tìm đến Trần Bắc Nghiêu. Đinh Hành không cảm thấy bất ngờ, vì dù sao Trần Bắc Nghiêu cũng là nhân vật hàng đầu của thành phố Lâm hiện nay. Hơn nữa, Trần Bắc Nghiêu nhờ các dự án đầu tư nên có mối quan hệ rộng rãi với các huyện thị xung quanh. Đạt Lịch Vân Nam chắc chắn coi trọng điểm này.

Trần Bắc Nghiêu từ trước đến nay không buôn bán ma túy. Nhưng nếu anh ta bắt tay với Tam giác vàng, nhất định sẽ là một đòn đả kích nặng nề đối với Lữ thị, do đó anh mới đích thân đến đây đàm phán.

Có điều Đinh Hành không ngờ, Trần Bắc Nghiêu cũng có lúc sơ suất, khiến Mộ Thiện bị bắt cóc đến nơi này.

Vừa nhìn thấy cô, anh lập tức hạ quyết tâm: cô là người vô tội, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bất kể ai sống ai chết, anh nhất định sẽ đưa cô rời khỏi Tam giác vàng.

Khi Đinh Hành đi vào phòng, Thủ lĩnh đang chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ. Nghe tiếng động, ông ta quay lại mỉm cười với anh.

Cuộc đàm phán diễn ra thuận lợi.

Đinh Hành đưa ra hình thức hợp tác, Lữ thị đã có sẵn mạng lưới thị trường, sẽ giúp phía Thái Lan tiêu thụ heroin ở Trung Quốc. Thủ lĩnh làm sao có thể từ chối miếng mồi ngon dâng tận miệng? Hai người định ra điều kiện hợp tác cơ bản, một số tiểu tiết khác Đinh Hành sẽ tiếp tục thương lượng với phía Đạt Lịch. Hóa ra tổng giám đốc của Đạt Lịch là người anh em cùng cha khác mẹ của Thủ lĩnh ở Trung Quốc, thảo nào ông ta có ý định thò tay vào thị trường Trung Quốc.

Cuối buổi đàm phán, Đinh Hành chuyển đề tài: "Nghe nói Thủ lĩnh có ý định hợp tác với Trần Bắc Nghiêu? Người này tôi biết rõ, hắn không đáng tin cậy một chút nào."

Anh không nói rõ ràng, nhưng Thủ lĩnh nghe phiên dịch dịch xong lập tức chặn lời anh: "Đinh tiên sinh, việc làm ăn là quan trọng nhất". Ánh mắt ông ta rất ôn hòa: "Cậu và Trần Bắc Nghiêu mỗi người có sở trường riêng, nếu cậu ta cũng có thể trở thành đối tác, mọi người bỏ gác bỏ ân oán, cùng kiếm tiền chẳng phải tốt hơn sao?"

Đinh Hành chỉ là thăm dò, anh cũng đoán Thủ lĩnh sẽ ở vị trí trung lập, anh không miễn cưỡng: "Được. Thủ lĩnh, tôi đồng ý dĩ hòa vi quý. Nhưng tôi còn có một thỉnh cầu."

Màn đêm buông xuống, Mộ Thiện tưởng cô được ở lại đây đến ngày mai, chờ Trần Bắc Nghiêu tới rồi tính sau. Nào ngờ vào lúc tối muộn, có hai binh sỹ đến đưa cô đi doanh trại.

Đây là lần thứ ba Mộ Thiện đặt chân vào doanh trại, nhưng trời tối mịt như thế này, cô khó tránh khỏi tâm trạng bất an.

Từ xa xa có thể nghe thấy một ca khúc Thái có giai điệu vui vẻ, cả doanh trại đèn đóm sáng trưng.

Khi Mộ Thiện được đưa tới lều bạt dựng ở giữa doanh trại, cô hơi ngây người. Cảnh tượng trước mắt làm cô không mấy thích ứng.

Thủ lĩnh ngồi ở vị trí trang trọng nhất, khác với vẻ nho nhã lúc ban sáng, ông ta mặc áo ngắn tay bằng lanh, trông rất thoải mái. Bên cạnh ông ta là một cặp chị em sinh đôi. Hai cô gái tuổi đôi mươi mặt hoa da phấn rất xinh đẹp. Một cô ngồi trong lòng ông ta, bàn tay to lớn của ông ta tùy tiện nắn bóp bộ ngực trắng ngần của cô gái, cô thứ hai ngồi bên chân rót trà rót rượu cho ông ta.

Bọn họ đều là nữ nô, hay nói cách khác là một loại hàng hóa, một công cụ thỏa mãn nhu cầu tình dục thường thấy trong các hang ổ ma túy ở Tam giác vàng.

Tầm ngồi bên tay trái thủ lĩnh, Đinh Hành ngồi bên tay phải ông ta. Bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một người đàn bà, thậm chí Mộ Thiện còn nhìn thấy một vài mỹ nữ mắt xanh tóc vàng và các cô gái Nhật Bản nhỏ bé.

Bên chân Đinh Hành có một cô gái Thái Lan, người cô chỉ quấn một tấm xà rông, bộ ngực đầy đặn ép chặt vào đùi Đinh Hành. Nhìn thấy Mộ Thiện, Đinh Hành liền đẩy cô gái đang đưa chén rượu lên miệng anh đồng thời chăm chú nhìn Mộ Thiện.

Ánh mắt của anh khiến Mộ Thiện hơi bất an.

Thủ lĩnh cũng nhìn thấy Mộ Thiện, ông ta nói câu gì đó, có người dịch lại: "Thủ lĩnh nói, Mộ tiểu thư và Đinh tiên sinh là chỗ quen biết, vậy thì cô hãy ngồi bên cạnh Đinh tiên sinh đi."

Cô gái hầu rượu Đinh Hành lặng lẽ rút lui.

Đinh Hành ngồi tựa vào một cây cột, ánh mắt anh sâu thẳm như có ý tứ gì đó. Gương mặt điển trai với đường nét hoàn hảo dưới ánh đèn điện trở nên rất cuốn hút.

Mộ Thiện trầm mặc trong giây lát rồi tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Đinh Hành. Cô tuyệt đối không chịu ngồi dưới chân đàn ông như những cô gái khác.

Có lẽ cả lều bạt chỉ một mình Mộ Thiện ngồi ngang hàng đám đàn ông. Vì vậy tất cả mọi người đều đồn ánh mắt hứng thú về phía cô.

Thân hình Đinh Hành động đậy, anh ghé sát vào tai Mộ Thiện, nơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu phả vào má cô: "Hãy tin tôi, lại đây đi."

Mộ Thiện ngẩn người, cô liền cụp mi mắt. Cô không biết tại sao họ lại đón cô tham dự buổi tiệc, nhưng cô rõ ràng cảm nhận thấy ánh mắt như có như không của Thủ lĩnh.

Trực giác bảo cô nên tin Đinh Hành.

Những người đàn ông khác lại quay sang thân mật với người đàn bà của họ. Mộ Thiện đành phải cầm chén rượu đưa đến trước mặt Đinh Hành.

Đinh Hành vẫn không rời mắt khỏi Mộ Thiện, anh hé môi ngậm miệng cốc, một hơi uống cạn. Mộ Thiện thấy yết hầu của anh chuyển động, ánh mắt chiếu tướng của anh khiến cô không thoải mái.

Đinh Hành...muốn làm gì?

Thức ăn không ngừng được đưa lên, đều là các món đặc trưng và hải sản của Thái Lan. Những người nữ nô bận rộn dùng tay bốc thức ăn đưa vào miệng người đàn ông mà họ cần phục vụ.

Mộ Thiện không thể chấp nhận hành động đó, cô ngồi bất động tại chỗ. Tầm ở bên cạnh dường như không sợ thiên hạ đại loạn còn đổ thêm dầu vào lửa: "Anh Đinh, đồ ăn không vừa miệng sao?"

Đinh Hành nói: "Đâu có". Mộ Thiện đành phải cầm miếng cơm nắm đưa lên miệng Đinh Hành.

Bắt gặp gương mặt ửng đỏ của Mộ Thiện, Đinh Hành vốn không muốn khiến cô ngượng ngùng nhưng anh không kiềm chế nổi, há to miệng cắn ngón tay cô.

Mộ Thiện giật mình, vội rụt tay lại. Đinh Hành cười khẽ.

Thế nhưng cảnh tượng Mộ Thiện không thể chịu nổi vẫn còn ở phía sau.

Đám buôn lậu ma túy ở Tam giác vàng từ trước đến nay sống xa hoa phóng túng, chúng rượu vào lại có mỹ nữ ở trong lòng thì chẳng cần kiêng dè ai. Đến tuần rượu thứ ba, Thủ lĩnh ôm hai cô gái sinh đôi đi vào phòng trước tiên.

Hành động của ông ta giống một tín hiệu, đám đàn ông Thái Lan kéo tấm vải xà rông trên người các cô gái và hưởng thụ ngay tại chỗ.

Có lẽ đây là phương thức giải phóng tinh thần cực đoan quen thuộc của bọn họ. Có kẻ đổ rượu lên người cô gái rồi từ từ dùng miệng thưởng thức, có kẻ sốt ruột đẩy người phụ nữ nằm xuống bàn, thậm chí có kẻ nhất thời hưng phấn, đẩy người phụ nữ của mình cho đám lính canh gác ngoài lều. Đám lính bên ngoài không có phụ nữ hầu hạ, lập tức thay nhau chia sẻ một nữ nô...

Bầu không khí hoan lạc nhanh chóng lan tỏa khắp khu lều bạt.

Người của Lữ thị vốn ngồi yên một chỗ, nhưng bọn họ uống phải rượu nặng, lại chứng kiến cảnh tượng "trào máu", ai nấy đều đỏ mặt tía tai. Cuối cùng bọn họ không chịu nổi, bắt đầu ôm các cô gái bên cạnh sờ soạng.

Cả lều bạt biến hành biển dục vọng.

Mộ Thiện thấy đám đàn ông ở đây không khác gì động vật. Cô quay đi chỗ khác liền đụng phải ánh mắt bỡn cợt của Tầm.

Tầm không giao hoan như động vật trước công chúng, đôi mắt của hắn vẫn rất tinh anh, nhưng tư thế hắn ôm người phụ nữ lại vô cùng phóng đãng.

Người phụ nữ trong lòng Tầm chính là cô gái Thái Lan có nước da ngăm đen, tên Lampo mà Mộ Thiện gặp hồi sáng. Lampo dạng hai chân ngồi trên người hắn, tấm xà rông trên thân đã bị kéo xuống, để lộ bộ ngực nở nang. Tầm vùi mặt xuống ngực Lampo và ngậm lấy nụ hoa của cô, nhưng hắn lại liếc mắt về phía Mộ Thiện. Ánh mắt suồng sã của hắn khiến Mộ Thiện bực mình, cô trừng mắt mới hắn.

Bắp chân Mộ Thiện đột nhiên bị nắm chặt. Cô giật mình, từ từ quay đầu.

Đinh Hành uống vài chén rượu, gương mặt tuấn tú của anh hơi ửng hỏ, ánh mắt có phần khác lạ.

Trong khi đó, tay anh hắn chặt bắp chân cô không rời.

"Anh làm sao vậy?" Mộ Thiện hỏi nhỏ.

Đinh Hành đột nhiên giơ tay túm lấy eo cô rồi bế cô đặt lên đùi anh.

Mộ Thiện lập tức bị hơi thở nóng bỏng của anh bao vây, cặp đùi rắn chắc của anh khiến cô căng thẳng. Tuy từ trước đến nay cô luôn tin tưởng vào nhân cách của anh nhưng lúc này, Mộ Thiện cũng phập phồng lo sợ anh biến thành sói.

Cô vừa giãy giụa, Đinh Hành ghé sát tai cô nói nhỏ: "Em có biết tôi đưa ra yêu cầu gì với Thủ lĩnh không?"

"Yêu cầu gì?"

"Nếu Trần Bắc Nghiêu không đến, tôi sẽ đưa em đi. Dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ được an toàn."

"Cám ơn anh." Mộ Thiện hơi cảm động.

"Không cần cám ơn tôi." Ánh mắt anh thẫm lại.

Việc anh nhìn cô chằm chằm khiến Mộ Thiện nín thở. Bên tai đều là tiếng va chạm xác thịt kịch liệt và những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc. Trong khu lều bạt chỉ còn duy nhất hai người là Đinh Hành và Mộ Thiện vẫn giữ lý trí.

Tuy nhiên Mộ Thiện không biết, lúc này người Đinh Hành cũng nóng rừng rực. Vừa rồi khi rượu trôi vào ruột, anh đã cảm nhận thấy điều bất thường. Đại khái là để thêm phần hưng phấn, bọn họ đã bỏ chất kích thích vào rượu, do đó đám thuộc hạ của anh bình thường rất lão luyện cẩn trọng, tối nay mới bất chấp tất cả buông thả bản thân như vậy.

Thân dưới Đinh Hành nóng ran khó chịu, cơ thể mềm mại của Mộ Thiện ở trong lòng anh, xung quanh đều là cảnh tượng kích thích cảm quan. Anh cảm thấy chỉ riêng hơi thở thơm tho mát rượi của cô cũng đủ khiến anh phiêu diêu.

"Tôi..." Mộ Thiện không kịp nói hết câu. Lời nói của cô bị anh nuốt vào miệng.

Đây là một nụ hôn bá đạo, anh chưa từng hôn mạnh mẽ như vậy với cô bao giờ, một bàn tay lớn của anh giữ chặt gáy cô, không cho cô động đậy. Anh giống như kẻ lữ hành bị khát lâu ngày, anh mút chặt môi cô, đầu lưỡi của anh liếm láp môi cô. Phảng phất như chỉ có vậy, anh mới có thể thổ lộ tâm trạng phức tạp của anh.

Trong đầu Mộ Thiện đột nhiên xuất hiện nhận xét của Đổng Tuyên Thành về Đinh Hành, cô cảm thấy sợ hãi nên ra sức vùng vẫy. Đinh Hành liền rời khỏi bờ môi cô và cười khổ: "Mộ Thiện, đến lúc này rồi tôi vẫn không muốn cưỡng ép em."

Mộ Thiện ngây người. Anh nói đúng, nếu anh có ý định ra tay với cô, chỉ e là cô đi đời từ lâu. Thế nhưng anh không hề động đến cô.

Nhận ra sự dao động của Mộ Thiện, Đinh Hành lại cúi xuống ngậm môi cô, anh thở dài: "Mộ Thiện, rượu bị bỏ thuốc, tôi có thể khống chế. Nhưng ít nhất...em hãy cho tôi hưởng chút ngọt ngào."

Nhìn bộ dạng khẩn trương của Mộ Thiện, ánh mắt Đinh Hành càng u tối, tay anh thò vào trong tấm xà rông vuốt ve làn da cô. Sau khi ngừng một giây, anh lại tiếp tục lần vào áo lót Mộ Thiện và nắn bóp bộ ngực đầy đặn của cô.

Mộ Thiện không còn cách nào khác.

Cô biết rõ, nếu đêm nay anh muốn có cô, Thủ lĩnh nhất định không từ chối. Gọi cô đến hầu rượu, không biết chừng chính là ý của Thủ lĩnh.

Thủ lĩnh chắc chắn muốn khoét sâu mâu thuẫn giữa Đinh Hành và Trần Bắc Nghiêu, để càng dễ bề khống chế cả hai người. Hơn nữa, Đinh Hành tự tìm đến ông ta, Thủ lĩnh chưa chắc đã tin tưởng anh hoàn toàn. Nhưng nếu Đinh Hành động đến cô, có nghĩa anh và Trần Bắc Nghiêu không thể đứng cùng một trận tuyến, Thủ lĩnh sẽ càng yên tâm hơn.

Đêm nay, Đinh Hành nắm trong tay quyền sinh sát đối với cô.

Mộ Thiện không dám phản kháng quá dữ dội vì cô sợ thuốc kích thích phát tác khiến anh càng mất lý trí, cô sẽ bị "ăn" sạch sẽ trong sự nhục nhã ê chề.

Vì vậy, điều duy nhất cô có thể tin tưởng trong lúc này chính là ý chí của anh.

Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, Mộ Thiện bị Đinh Hành đặt ngồi lên bàn, toàn thân cô cứng đờ. Đinh Hành đứng đối diện cô, thân hình cao lớn của anh che khuất tầm nhìn của những người đàn ông khác ở xung quanh.

Đầu lưỡi anh như ngọn lửa lướt nhẹ trên mặt, cổ và bộ ngực mềm mại của cô. Mấy lần liền, Mộ Thiện có cảm giác tay anh muốn lần xuống dưới nhưng cuối cùng chỉ dừng lại trên thắt lưng cô.

Trán anh nổi rõ đường gân, đôi mắt vằn tia máu, mồ hôi rịn ra, chứng tỏ anh nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào.

"Chỉ là...một chút ngọt ngào..." Đinh Hành cắn nhẹ cổ Mộ Thiện. Cuối cùng khi không thể chịu đựng hơn, anh áp sát người Mộ Thiện và giữ chặt không cho cô cơ hội rút lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện