Giọng nói của Hoàng đế nghe vào rất nho nhã, giống như công tử của thương gia trước kia Nguyệt Hồi từng gặp gỡ ở bến tàu, không kiêu không vội, lộ ra một cỗ nhàn nhạt ung dung của cuộc sống sung sướng. Nếu bàn về tuổi tác thì cũng không lớn, nhưng xuất phát từ thân phận khoa trương, trong câu chữ luôn mang theo ba phần thanh cao.
Nguyệt Hồi không quá hiểu về quy củ trong cung, thậm chí lúc tạ ơn nên nói cái gì, nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết dập đầu, trán đập lên nệm nhung tuyết một cái, sau đó phủi gối đứng dậy. Hoàng đế nằm trên giường rồng cách đó không xa, khóe mắt có thể thoáng thấy đường viền phác họa mơ hồ, nhưng nàng vẫn thành thật quản lý ánh mắt của mình, không để nó nhìn lung tung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ tiến lên, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, đây là xá muội Nguyệt Hồi, hai ngày trước mới tìm về được. Bởi vì từ nhỏ sống ở dân gian, quy củ thể thống vẫn luôn qua loa, nếu có chỗ nào hồ đồ, xin chủ tử quản giáo.”
Hoàng đế mệt mỏi mà gật gật đầu: “Huynh muội đại bạn một lòng vì trẫm, trẫm… trong lòng đều biết.” Dứt lời lại lấy hơi: “Ngươi ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn một cái.”
Nguyệt Hồi đáp vâng, lúc này mới ngẩng mặt lên, sự lộng lẫy sáng rực của căn phòng tiến vào trong mắt. Nàng nhìn thấy Hoàng đế ở trên giường nằm giữa một đống lụa thêu hình mãng xà, quả nhiên dáng vẻ rất trẻ trung, hơi gầy, nhưng gương mặt thanh tú đẹp đẽ. Bởi vì cơn sốt còn lại trên người chưa hạ, đuôi mắt và mí mắt hơi đỏ lên, mịt mờ nhìn người ta như thế, khó hiểu mà có một loại hương vị muốn nói lại thôi.
Quả nhiên phong thủy trong Tử Cấm thành nuôi dưỡng người, Nguyệt Hồi thầm nghĩ, những tên ngốc có thể lực mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời bên ngoài kia, người nào cũng không thể da mịn thịt mềm như thế, đương nhiên Tiểu Tứ nhà bọn họ là một ngoại lệ. Có điều vị này dù sao cũng là Hoàng đế, sau khi nàng cảm khái thì cũng không dám nhìn lâu, chỉ rũ mắt, mặc cho Hoàng đế quan sát.
Thái giám nữ giả nam, Hoàng đế cũng thấy mới lạ, nhìn xong trong lòng có cân nhắc, dù sao cũng là muội muội của Lương Ngộ, dáng dấp rất xinh đẹp, cuối cùng là xinh đẹp theo mức độ nào, có lẽ chính là đến nữ nhân bên cạnh y cũng không thể bằng được.
“Trẫm nên làm thế nào?” Thuốc vừa rồi uống vào bắt đầu có tác dụng, lúc này y hơi có chút tinh thần, ráng chống đỡ hỏi: “Cần trẫm đọc sách không?”
Nguyệt Hồi nói không cần: “Hoàng thượng nói chuyện bình thường là được, nô tỳ nghe, có thể học được sơ sơ.”
Thật ra Hoàng đế không quá tin tưởng trên đời này thực sự có người có thể mô phỏng lại giọng nói của người khác, cho dù có thể thì đã học được bốn năm phần, có lẽ đã đỉnh xé trời rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin tức của Lương Ngộ vốn dĩ cũng là lấy từ chỗ Đông Xưởng, cũng không tự mình chứng kiến, liền quay đầu nói với Nguyệt Hồi: “Hai câu vừa rồi của Hoàng thượng, muội có thể học được không?”
Nguyệt Hồi hơi khom người, nâng tay áo lên che miệng lại: “Trẫm nên làm thế nào? Cần trẫm đọc sách không?”
Giọng nói sau tay áo tì bà vang lên, lại khiến cho người ta có cảm giác lông tơ dựng đứng, chủ nhân của giọng nói kia rõ ràng là đang nằm trên giường, nhưng âm thanh lại vang lên ở nơi cách xa hai trượng… Lương Ngộ thầm thở phào một hơi, quay người hướng về phía Hoàng đế chắp tay chờ lệnh.
Hoàng đế có chút khó tin mà nhìn về phía Nguyệt Hồi, đến lúc này mới tin thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ. Dây cung kéo căng trong lòng cuối cùng cũng có thể buông lỏng, chậm rãi thở dài một hơi.
Lương Ngộ nói: “Hai ngày này cứ để Nguyệt Hồi ở lại ngự tiền hầu hạ đi, đợi chủ tử tốt hơn một chút rồi lại để muội ấy ra ngoài.”
Hoàng đế ừm một tiếng, nhắm hai mắt lại, không nói thêm lời nào nữa.
Nhìn sắc trời bên ngoài, đến lúc Tây Hoa môn mở ra cũng chỉ còn một canh giờ, Lương Ngộ gọi người đứng hầu ngoài điện đi vào, tự mình mang theo Nguyệt Hồi đi vào bên trong tấu sự.
Lúc Nội các tấu đối không thể thiếu thủ đoạn bịp bợm chồng chất, Nguyệt Hồi chưa từng trải qua những thứ đó, muốn lừa gạt qua mắt thì không dễ dàng lắm. Lương Ngộ ở giữa phòng bước đi thong thả hai bước, xoay người lại nói: “Muội chỉ cần nhớ kỹ một câu, ‘Hôm nay trẫm mệt mỏi, sau khi giao đề bản cho Ti Lễ giám hợp nghị thì đưa đến cho trẫm xem qua’, là được.”
Nguyệt Hồi nói được, dựa theo sự dặn dò của hắn mà luyện tập hai lần, đợi đến khi Lương Ngộ công nhận rồi, việc phải làm mới được tính là đã xong một nửa.
Nhưng nàng vẫn có chút e sợ, quanh co nói: “Ngộ nhỡ bị những người kia nhìn ra, vậy thì làm sao bây giờ? Muội giả mạo Hoàng thượng lên tiếng, đây là đại tội mất đầu đúng không?”
Một nha đầu hồ đồ hiểu được nỗi lo rơi đầu, cũng coi như là một sự tiến bộ. Lương Ngộ thấy nàng hơi nhíu mày lại liền trấn an nói: “Đừng sợ, đến lúc đó huynh cũng ở đó, có biến cố gì, huynh sẽ tự động ngăn cản.”
Lúc này Nguyệt Hồi mới yên tâm, chắp tay sau lưng đi quanh phòng một vòng, cười nói: “Tử Cấm thành này thật là lớn, từ cửa cung đến viện của Hoàng thượng, muội đi đến mức dưới bàn chân bốc cháy rồi. Không nghĩ tới đời này của muội còn có vận may tiến cung, quay về muội phải nói cho Tiểu Tứ biết, mang về cho mình mặt mũi thật tốt.”
Đáng tiếc dự tính như vậy của nàng cũng không có được sự ủng hộ của Lương Ngộ: “Chuyện này không thể nói cho ai biết được, cho dù là trước mặt Tiểu Tứ cũng không thể nói.” Thấy Nguyệt Hồi mở mịt, hắn thở dài nói: “Ca ca hiểu rõ sự khó khăn trước kia của muội và Tiểu Tứ, cũng biết các muội còn thân hơn cả tay chân, nhưng muội phải nhớ một điểm, đồng hoạn nạn không dễ, chung phú quý càng khó. Bởi vì lúc ăn không đủ no mà một lòng một dạ sống qua ngày, chờ ăn no rồi thì sẽ nhảy ra lòng dạ suy nghĩ đến chuyện khác, trên đời này ngoại trừ ca ca, tất cả mọi người đều phải đề phòng.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, cảm thấy có chút mất mát, trong mắt ca ca, Tiểu Tứ chung quy cũng là người ngoài.
Lương Ngộ xoay người nhìn về phía đêm đen như mực ngoài cửa, thì thào nói: “Hôm nay huynh đưa muội tiến cung, cũng không biết là đúng hay sai. Người như huynh, lúc nào cũng đi trên mũi đao, không biết lúc nào đó không chú ý liền bị chém thành hai khúc. Để muội lẫn lộn vào đây là vì khẩn cấp, chờ chuyện gấp này xong, ca ca có thể phải đưa muội đến nơi khác…”
Nguyệt Hồi ngẩn ngơ: “Muội không rời khỏi huynh.” Nói đến mức tức hổn hển, nhảy lên cao ba thước.
Lương Ngộ bật cười, hài tử quả nhiên là hài tử, không nghĩ đến lâu dài, nói gió chính là mưa. Hắn đành phải trấn an nàng: “Huynh chỉ nói miệng vậy thôi, nếu không phải bất đắc dĩ, huynh sẽ không đưa muội đi.”
Trên mặt Nguyệt Hồi vẫn còn cơn giận còn sót lại, lẩm bẩm cuốn lấy nha bài nói: “Đã thất lạc mười năm rồi, còn chưa lạc đủ… nếu muốn đuổi muội đi thì tìm muội về làm gì!”
Cô nương cáu kỉnh, khiến cho người ta không chống đỡ được, cuối cùng vẫn là Dương Ngu Lỗ đưa điểm tâm và trà dầu vào mới khiến cho nàng nguôi cơn giận.
Giấy dán trên cửa sổ dần dần nổi lên một chút ánh lam, bóng đêm bên ngoài dưới ánh đèn lồng cũng không có vẻ nồng đậm nữa, mõ báo canh năm vang lên, đô đô, từng tiếng một như gõ vào lòng người.
Lương Ngộ đứng dậy nói: “Đi thôi.” Dẫn Nguyệt Hồi lại vào buồng sưởi phía Đông. Chứng bệnh của Hoàng đế giày vò hơn nửa đêm, đến lúc này người mê man, một mực nhắm mắt lại ngủ. Lương Ngộ sắp xếp cho nàng đứng hầu một bên, đè thấp giọng nói dặn dò nàng dựa theo lúc đầu mà làm, đợi đến khi nơi này đều chuẩn bị xong rồi, thần công bên ngoài cũng nên vào chính điện rồi.
Mọi khi Hoàng đế triệu kiến Nội các, ở Dưỡng Tâm điện hay ở Càn Thanh cung đều có, lúc trời lạnh thì bố trí trong buồng sưởi, nhóm Các lão rảo bước lên cửa điện, quen việc dễ làm liền đi về phía buồng sưởi ở phía Đông, không ngơ lại bị Lương Ngộ ngăn cản ở trước cửa.
Lương Ngộ thở ra hơi thở ôn hòa, mỉm cười nói: “Chư vị, hôm qua Hoàng thượng bị lạnh, sợ lây bệnh qua cho nhóm Các lão, hôm nay tấu đối liền thưa bẩm cách màn đi.”
Người của Nội các thấy hắn cản đường, đành phải hậm hực thu chân lại.
Lương Ngộ lộng quyền, ỷ vào việc là đại bạn của Hoàng đế mà một tay che trời, người của Nội các trong lòng hiểu rõ, nhưng ngại vì tay hắn nắm Cẩm Y vệ và Đông Xưởng, rốt cuộc cũng kiêng kị hắn mấy phần. Bây giờ thế cục trong triều là như thế, Hoàng đế nể trọng Ti Lễ giám và Hán vệ, Nội các cậy vào Thái hậu, hai bên đối chọi cũng coi như có thế lực ngang nhau. Hai năm qua Hoàng đế kế vị, chưa từng có tiền lệ tấu sự cách màng, trước mắt chính là chấp chính qua miệng, không gặp thần công, khó tránh khỏi khiến cho người ta sinh nghi.
Đại học sĩ Tống Kinh Đường của Vũ Anh điện cầm hốt bản*, chầm chậm nói: “Thân thể chúng thần hèn mọn, nếu như sợ lây bệnh mà tham tấu cách màng thì đối với Hoàng thượng là đại bất kính. Nếu Hoàng thượng bị lạnh, chúng thần lo lắng cho long thể của Hoàng thượng, vẫn là thỉnh an trước mặt Hoàng thượng mới tốt.”
(*: 笏板: Hốt bản: Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.)
Đám văn nhân kia của Nội các chính là không bao giờ thiếu sự nhiệt tình khi tranh cãi, trong danh sách chân dung đưa đến Từ Ninh cung cũng có một phần của vị Tống Các lão này. Lương Ngộ di chuyển ánh mắt qua, khinh thường cười nói: “Lời ấy của Tống đại nhân sai rồi, Nội các là cánh tay đắc lực của triều đình, bao nhiêu chính vụ cần dựa vào chư vị, Tống đại nhân tự xưng là hèn mọn, chư vị còn lại đồng ý thì gia đây cũng không thuận theo. Hoàng thượng châm chước đến chư vị thần công, là ân điển của Hoàng thượng, Tống đại nhân nhất định phải xông vào trong, làm kinh hãi thánh giá ngược lại không tốt…” Vừa nói vừa nhìn Thủ phụ Trương Hằng một cái: “Trương Các lão nói xem đúng không?”
Trương Hằng là người biết xem xét thời thế, mặc dù không biết trong hồ lô của Lương Ngộ chứa cái gì nhưng cũng hiểu được bởi vì chuyện nhỏ nhặt như thế này mà đi ngược gió là không cần thiết. Ông ta cười cười, vui vẻ ba phải: “Lương đại nhân nói đúng, Hoàng thượng thương cảm, là phúc phận của chúng thần, tấu sự cách màn cũng giống như vậy.”
Thế nhưng Tống Kinh Đường không chịu bỏ qua, tối hôm qua Thuận Trinh môn đóng mở mấy lần, trong đó chắc chắn là có nguyên do. Trước kia ở triều phòng phía Tây, mọi người bởi vì tin tức này mà bàn bạc qua, dự đoán lại là thân thể Hoàng thượng không khỏe rồi. Bây giờ gặp mặt tấu sự, Hoàng thượng không chịu lộ diện, chẳng lẽ để bọn họ hướng về phía rèm cửa thao thao bất tuyệt, người có ở bên trong hay không còn không biết được!
“Buổi tấu đối hôm nay không mới mẻ, hai ngày trước đã trình lên đề bản. Theo lời ta nói, chọn hai người đi vào đáp lời cũng được.” Tống Kinh Đường như cười như không nói với Lương Ngộ: “Lương đại nhân là lão tổ tông của Ti Lễ giám, Đốc chủ của Đông Tập Sự Xưởng, biết được đạo lý làm thần tấu sự tất diện thánh. Nếu Hoàng thượng khó chịu, dặn dò người của ngự tiền hạ lệnh ngừng triều là được rồi, dù sao Hoàng thượng bị bệnh thì bọn ta cũng đau lòng.”
“Tống đại nhân đây là đang chất vấn lòng chuyên cần chính sự của Hoàng thượng sao?” Lương Ngộ nghiêng đầu liếc ông ta: “Gia đây nghe nói quan hệ của Tống đại nhân và Hạ Liên Thu, Hạ đại nhân không cạn, xem ra hôm nay Tống đại nhân là có lòng khiến gia đây khó xử.”
Người của Nội các mắt thấy Lương Ngộ nổi giận, vội vàng ra mặt hoài giải, gà một miệng vịt một miệng mà thương lượng: “Không phải là việc lớn gì, hà tất làm tổn thương hòa khí…”
“Xem ra lời của trẫm không có tác dụng rồi.”
Đang lúc giương cung bạt kiếm, bên trong màn cửa truyền ra tiếng nói của Hoàng đế. Nhóm Các lão vốn dĩ chắc chắn Hoàng thượng bệnh rồi, lại bệnh không nhẹ, thầm nghĩ ầm ĩ cũng không tệ. Ai ngờ vừa nghe giọng nói này, rõ ràng là không có một chút bệnh tật nào, lúc này liền đánh trống lui quân.
“Chúng thần sợ hãi, xin Hoàng thượng bớt giận.” Nhóm Các lão dồn dập giơ hốt bản lên cong người xuống.
Nguyệt Hồi ở bên trong nghe thấy ca ca bị người ta châm chọc thì giận ngút như núi, vốn dĩ muốn mượn thế mắng bọn họ đôi câu, nhưng nhớ tới lời căn dặn trước đó của hắn, đành phải miễn cưỡng nhẫn nhịn lại.
“Hôm nay trẫm mệt mỏi, sau khi đề bản giao cho Ti Lễ giám hợp nghị rồi lại đưa đến cho trẫm xem qua.” Giọng nói bên trong màn vô tâm vô tình, nghĩ đến trong đầu uất ức đến hoảng, lại tự tiện chủ trương thêm vào một câu: “Thân thể trẫm không khỏe, tự có thái y điều trị cho trẫm, các ngươi từng người một không buông tha, cho rằng trẫm tốt tính, không trị tội các ngươi đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Lương Ngộ không thể làm gì, những quan viên Nội các kia lại sợ hãi, phần phật quỳ xuống một mảng lớn.
Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng thứ tội…. Hoàng thường trong mắt bọn họ cuối cùng vẫn là Hoàng thượng.
Lương Ngộ đứng một bên nói: “Chư vị đại nhân, thánh ý đã hạ, không cần ở đây phí thời gian nữa, đều xử lý theo ý của Hoàng thượng đi.”
Nhóm Các lão không tiện nói thêm gì nữa, hướng về phía rèm cửa thật dày hành lễ lạy dài, nối đuôi nhau lui ra khỏi minh gian.
Bên ngoài Nguyệt Hoa môn, Tống Kinh Đường vẫn cảm thấy bất bình như cũ: “Lương Ngộ chỉ là một nội quan, bây giờ ỷ vào sự sủng tín của Hoàng thượng mà ngăn cản con đường của Nội các…”
Đám người cũng lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, đối diện nhìn thấy Tần Cửu An của Ti Lễ giám dẫn một đội Cẩm Y vệ đến trước mặt.
Tần Cửu An ngoài cười nhưng trong không cười, ôm phất trần khom người với Tống Kinh Đường: “Tống đại nhân, án tử mà Đông Xưởng đảm nhận chuyển giao cho Cẩm Y vệ, phạm nhân đã khai ra mấy chứng cứ phạm tội đều có liên quan đến Tống đại nhân, chúng ta là không còn cách nào, đành phải sáng sớm đến làm phiền Tống đại nhân rồi. Đại nhân cũng đừng lo lắng, chỉ là mời đại nhân đến nha môn Cẩm Y vệ uống chén trà, hỏi mấy câu, chờ hỏi xong rồi, đương nhiên sẽ thả đại nhân về.” Dứt lời đưa mắt ra hiệu một cái, những Cẩm Y vệ đeo tú xuân đao kia tiến lên, hung dữ đưa tay: “Tống đại nhân, mời!”
Tống Kinh Đường là văn nhân, văn nhân trước mặt vũ phu, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có. Ngoài miệng bất khuất kêu la “Ta là mệnh quan, các ngươi thật lớn mật”, kết quả thì nhận lấy một quyền khó chịu.
Đây là lần thứ hai Ti Lễ giám quang minh chính đại đuổi bắt quan viên Nội các, nhóm Các lão ánh mắt kinh hoàng đưa mắt nhìn nhau. Tần Cửu An thấy vậy thì cười một cái hoàn chỉnh, chuyện trên đời luôn là như thế, người hung ác sợ người tàn nhẫn, người tàn nhẫn sợ người không cần mạng.
Hắn ta hếch mũi, một giọng nói lanh lảnh kéo dài, âm dương quái khí mà gõ mép vạc: “Đây là thời điểm tốt để đuổi bắt, chim chóc gì đó đều ra ngoài hót, mông của mình còn chưa lau sạch sẽ đâu, ngược lại đã giành báo công. Như bây giờ vừa vặn rất tốt, ông lão thỏ ngoáy lỗ tai --- gặp chuyện xấu rồi. Thưa Tống đại nhân à, sống có tuổi rồi vẫn chưa hiểu chuyện, có thể thấy sách đều đọc vào bụng chó hết rồi.” Vừa nói vừa xoay người bước đi thong thả khoan thai, hất phất trần lên, lông đuôi ngựa vung lên rất cao.
Một loại dự cảm mưa gió sắp đến lặng lẽ nổi lên từ bốn phương tám hướng, mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Trương Hằng. Trương Hằng thở dài: “Ti Lễ giám lớn mạnh, Lương Ngộ không phải là Uông Chẩn. Chư vị, sau này vẫn nên chú ý.”
Danh sách chương