Edit: Quyên

Beta: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest



An Dạ có chứng sợ không gian kín, một khi bốn phía hoàn toàn tối tăm thì cô sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, thậm chí sẽ có cảm giác hơi khó thở.



Cô cảm thấy bóng tối vào khoảnh khắc này hoàn toàn khác so với lúc bình thường, bóng tối lúc bình thường cũng chỉ là một bầu trời ảm đạm, cảnh vật xung quanh bị che phủ trong một lớp ánh sáng mờ ảo, trông có vẻ hiu quạnh và tối tăm nhưng hiện giờ lại khác, hiện giờ chỉ toàn là bóng tối đen đặc, ngay cả vị trí bàn tay của mình mà cô cũng không phân biệt được, giống như các dây thần kinh thị giác đã hoàn toàn mất hết tác dụng.

Trong nháy mắt, các giác quan của An Dạ bị ngăn chặn, vừa câm, vừa điếc, vừa mù.



Không được, cô phải đi ra ngoài.

An Dạ không thể ở lại đây dù chỉ một giây nào nữa.

Không hiểu sao mà vào lúc này An Dạ lại nghĩ đến bãi tha ma, cơ thể cô giống như bị nhốt trong một chiếc quan tài, xung quanh âm u lạnh lẽo, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.



Cô không thể ra ngoài cũng không thể gọi người giúp đỡ, giống như đã chết rồi vậy.

An Dạ cố gắng tỉnh táo lại, cô ngồi xổm trên mặt đất, thu hết những suy nghĩ của mình về, se nó lại thành từng thớ rõ ràng như một sợi dây thừng, nhớ lại từng chút một từ đầu đến cuối — cô là An Dạ, bây giờ cô đang ở toa xe thứ tư và cô cần phải đến toa thứ nhất để yêu cầu tài xế dừng lại, sau đó sẽ cứu Bạch Hành.



An Dạ vừa mở mắt ra, lọt vào mắt cô là một màu đen kịt đậm đặc như thuốc độc.     

Không biết có phải là ảo giác hay không mà An Dạ cảm thấy khoé mắt đau xót như sắp rơi lệ.

Cô đứng dậy và bắt đầu sờ soạng ổ khoá trên vách toa xe.

Chẳng lẽ cô phải tìm chìa khoá trong bóng tối dày đặc này sao?



An Dạ mò mẫm dưới mặt đất nhưng vẫn không tìm thấy gì, vách tường bóng loáng như gương, giống như một chiếc hộp màu đen to lớn trống rỗng

Chết rồi, chết rồi.

An Dạ túm tóc mình, hàm răng cắn chặt, cơ thể luống cuống cả lên.

Cô lại đứng lên thêm một lần nữa, bám sát vào tường, nhón chân bước đi như con mèo, cô đo chiều dài căn phòng bằng những bước chân của mình.

Kết quả đo được chiều dài bằng mười ba và chiều rộng bằng tám bước chân.



Nhưng rốt cuộc phải rời khỏi đây bằng cách nào bây giờ?



An Dạ cảm thấy càng ngày càng khó thở hơn, trong một không gian hoàn toàn khép kín, sớm muộn gì không khí cũng sẽ bị giảm dần, chỉ còn lại khí CO2 khiến đầu óc người ta mụ mị.



"Mình là An Dạ, mình phải cứu Bạch Hành....." An Dạ liên tục trấn an bản thân, cô cảm thấy trong hoàn cảnh như thế này sẽ khiến cho cô quên đi điều gì đó, đến cuối cùng cô sẽ không nhớ được điều gì cả.



Thời gian dần trôi qua, không khí càng ngày càng vẩn đục, kéo theo nhiệt độ dần nóng lên khiến An Dạ lo lắng và khó thở hơn.



Sắp chết vì ngạt thở rồi....



An Dạ hít thở mạnh hơn, lồng ngực lúc lên lúc xuống, tạo nên rung động dữ dội.

An Dạ từng nghe nói rằng khi một người chết vì đói, nếu là nữ giới thì trước tiên sẽ tiêu hao hết phần mỡ trong cơ thể và trở nên gầy gò, tiếp theo là phần ngực sẽ co rút đáng kể và cuối cùng sẽ tổn hại đến tim, thậm chí dẫn đến suy tim và chết bất đắc kỳ tử.

Cái chết rất dễ dàng nhưng cũng rất đáng sợ.



Đặc biệt là khi ở trong không gian tuyệt vọng như thế này.



Cho dù phát ra một chút âm thanh hay một chút ánh sáng cũng tốt.



Thậm chí An Dạ còn hy vọng sẽ trở lại toa xe thứ năm, dù cho có người lòng dạ xấu xa nhưng cũng khiến cô nhận thấy mình vẫn còn sống trên thế giới này.



Nhưng rốt cuộc thì tất cả những chuyện này là sao đây?



Cô phải làm sao để có thể trốn thoát ?



"Mau thả tôi ra!" An Dạ vung tay thành nắm đấm ra sức đánh vào vách toa xe, mặc dù ngón tay bị cọ xát mất đi một lớp da cô cũng không quan tâm, thậm chí nỗi đau này còn khiến cô cảm thấy vui mừng hơn.



Nếu đau, có nghĩa vẫn còn sống.



Nhưng dù cô có đánh mạnh đến đâu cũng đều vô dụng, ở đây không có người, Bạch Hành cũng không thể đến cứu cô.



Có người nào có thể.... đến cứu cô không?



An Dạ đi vòng quanh toa xe, từng vòng từng vòng mà đi mãi.

Đến vòng thứ mười, cô bất ngờ phát hiện một chi tiết khác biệt nho nhỏ.   

Trước đó, cô đã đo được chiều dài căn phòng là mười ba bước chân và chiều rộng là tám bước. Nhưng hiện tại, chiều dài đã thay đổi thành mười một bước và chiều rộng là bảy bước chân.



Căn phòng này đang dần thu nhỏ lại, từ cái hộp to biến thành hộp nhỏ, có khả năng khiến cho An Dạ bị ép thành một đống thịt vụn.

Nói tóm lại, cô chết là cái chắc.

An Dạ đã bỏ cuộc, cô đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi dính dấp thấm ướt mái tóc, dán sát lên mặt cô.

An Dạ cảm nhận được căn phòng đang từ từ bị thu nhỏ lại.

Thậm chí cô cũng cảm nhận được dưỡng khí đang càng lúc càng ít.

Cô há miệng giống như một con cá sắp chết đang cố gắng hút lấy dưỡng khí còn sót lại trong không khí. Nhưng tất cả đều không có tác dụng, đã định sẵn là một con đường chết rồi.

An Dạ không biết mình đã ở đây bao lâu, trên mặt cô có cảm giác đau nhói, giống như hơi nóng và ẩm ướt khi cách mạch máu bị vỡ ra.



Toàn bộ khuôn mặt đang nóng lên nhưng cô lại không thể làm ra bất cứ biểu tình nào.   

Trong toa xe đột nhiên tràn vào một lớp nước lạnh, từng chút một thấm ướt quần áo An Dạ.



Có nước ?



Điều đó chứng minh có một chỗ nào đó để nước tràn vào!



An Dạ bò xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy điểm đột phá đó.



Nhưng thực tế rõ ràng như tát vào mặt cô, tại đây không có bất khe hở nào để nước có thể tràn vào, giống như bố trí thiếu sót trong một trò chơi, hoàn toàn không phù hợp quy luật khoa học.



Không có quy luật nào ở đây cả.



An Dạ tuyệt vọng ngồi xuống tại chỗ.



Dần dần, nước tràn vào đến đầu gối cô, sau đó đến bụng, trong chốc lát đã tràn vào sát mũi cô, nó muốn chui vào mũi cô, lấp đầy không chút lổ hổng.      

Lạnh quá!



An Dạ ôm chặt cơ thể, xung quanh là tiếng nước ào ào.

Sắp bị chết đuối rồi!



Trong lúc An Dạ chưa kịp nhận ra thì cả cơ thể đã chìm hẳn vào trong nước.

Cô phồng má lên nhưng không khí liên tục hoá thành bọt khí thoát ra từ miệng An Dạ, phát tán ra xung quanh.



Không còn thời gian nữa.

An Dạ dùng chút sức lực còn lại bơi lung tung trong nước, đảo qua đảo lại không có mục đích.

Không thể nín thở được nữa.

Khoang mũi An Dạ đau đớn,  nước tràn vào khoang mũi kích thích lối thông hơi, tràn xuống miệng cô.

An Dạ không nhịn được, cô nuốt một ngụm nước, phun tất cả dưỡng khí trong miệng ra bên ngoài.



Lần này chết chắc rồi.

An Dạ chìm nghỉm trong thùng nước tối đen, tối đến nỗi không thấy rõ năm ngón tay, không thể nhúc nhích gì được.

Cô không biết bản thân mình đã từ bỏ tia cầu sinh duy nhất từ lúc nào nữa, chỉ cần có ý muốn sống cũng đã là một loại cực hình.

Nhưng mà, từ bỏ vào lúc này có được hay không?



An Dạ mơ hồ mở mắt ra, cô để mặc cho dòng nước đục ngầu kia chảy vào mắt mình.



Có ánh sáng. Cô không biết đó là ảo giác trước khi chết hay là ảo ảnh sinh ra do nhiệt độ thay đổi liên tục?



Thế nhưng vào lúc này, cô muốn đánh cược một lần cuối cùng.



"An Dạ, mày còn rất nhiều việc phải làm nên không thể chết được, tuyệt đối không thể.... chết!". Cô tự thì thầm dưới đáy lòng, tinh thần hoảng hốt, cô cảm thấy dường như Bạch Hành đang nói chuyện với mình.



Cô không thể chết vào lúc này, có ánh sáng, không còn bóng tối nữa.



Trước mắt An Dạ xuất hiện một vệt sáng tựa như một loại dấu hiệu chỉ đường. Cô lấy hết can đảm và dùng hết sức lực bơi về phía trước.



Có một vòng sáng trên lỗ khoá, giống như số "3" được viết bằng ánh sáng, đã thành công qua cửa rồi sao?



An Dạ xông tới, ngay lập tức rơi vào vòng sáng đó.



...



"A."



An Dạ đột ngột tỉnh dậy từ giấc mộng. Cô nhìn xung quanh, thấy một bác sĩ đang cầm đèn pin y tế.



Bác sĩ mỉm cười, nói: " Cô đã ngủ suốt một năm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Đúng là một kỳ tích!"

"Cái gì?" An Dạ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bác sĩ nói: "Khi mới tỉnh dậy có hiện tượng này là điều rất bình thường, cô đừng quá lo lắng, tất cả sẽ tốt hơn, nhịp tim cũng bình thường. Mặc dù dạ dày bị co lại nhưng chỉ cần tăng lượng cơm hàng ngày thì có thể sẽ hồi phục trong vòng nửa năm."



"Thật ngại quá, nhưng tôi không hiểu ông đang nói gì cả." Giọng nói An Dạ khàn khàn. Cô nhìn vào cánh tay gầy gò như da bọc xương của mình, cho dù có bổ sung thêm chất dinh dưỡng bằng cách truyền dịch cũng không tốt như tự mình ăn.



Tình trạng hiện giờ của cô như đèn treo trước gió.

Nhưng mà, bác sĩ nói có đúng hay không ?



An Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói mắt bên ngoài phản chiếu một mảnh trắng xoá.

Dường như bên kia cửa sổ là vườn hoa, cô còn ngửi được hương thơm ngào ngạt của hoa cỏ.



"Tên tôi là gì?" An Dạ hỏi.



"An Dạ phải không? Còn chữ Dạ nào thì tôi không để ý lắm." Bác sĩ đáp.



"Ừm, Dạ trong tên tôi là ban đêm." An Dạ nói.



"À, bạn của cô đến rồi, tôi đi kiểm tra cho những bệnh nhân khác, nếu cô cần gì có thể gọi y tá, nếu có chỗ nào đau cô hãy nói với chúng tôi, tôi sẽ làm một vài xét nghiệm."



"Được rồi, cảm ơn bác sĩ!" An Dạ nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn ra cửa.



Hoá ra là Bạch Hành.



Bạch Hành?



An Dạ bất giác lên tiếng: "Bạch Hành?"



"Cô đã tỉnh?" Trên mặt anh không lộ ra biểu tình gì khác.



"Em muốn biết tại sao mình lại ở bệnh viện?"



"Cô có nhớ tác phẩm [Khe Hở] không? Cô đã viết nó vào một năm trước."



"Là Tiểu Nhân?" An Dạ không tin.



Bạch Hành bỗng nhiên nhíu mày, lẩm bẩm: "Tiểu Nhân?"



An Dạ nói: "Đúng vậy, khi đó chúng ta đi điều tra thực tế, sau đó ở lại trong một căn nhà kỳ lạ, chúng ta cũng là người đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Tiểu Nhân."



"Đó là một tác phẩm không tệ." Bạch Hành kết luận. "Có một lần chúng ta đi thực tế đã xảy ra tai nạn xe cộ. Cô không cẩn thận đã buông lỏng dây an toàn trong lúc lấy nước uống, đúng lúc đó có một chiếc xe đụng vào, khiến phần đầu của cô bị thương và hôn mê đúng một năm. Tôi thì bị thương ở chân, nhưng đã được chữa lành rồi."



"Chân của anh không phải bị thương trong lúc làm nhiệm vụ sao? Anh không phải là cảnh sát hình sự ư?"



Bạch Hành nói: "Hả? Tôi tốt nghiệp ngành văn học, làm biên tập đã được 8 năm."



"Chờ một chút.." An Dạ không hiểu, chẳng lẽ từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện đều do cô tưởng tượng sao?



Điều này.... sao có thể thế được?



Cô không tin!



Rõ ràng Bạch Hành rất yêu cô, không phải cô cũng yêu Bạch Hành sao? Mọi chuyện hiện giờ là như thế nào vậy?



"Vài ngày nữa tôi sẽ quay lại thăm cô, bây giờ cô nên nghỉ ngơi thật tốt." Có lẽ Bạch Hành cảm thấy áy náy nên hầu như đã đến thăm cô suốt một năm chưa từng gián đoạn.



Vậy là An Dạ đã sống uổng phí suốt một năm nay? Mà cô nghe thấy giọng nói Bạch Hành nên mới cứng rắn ép giọng nói đó vào trong mộng?



Sao lại thế này? Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra vậy?



Rốt cuộc thì đâu mới là thế giới thực?



"Shttttt."



An Dạ cảm thấy lạnh, cô run lên một cái, nhìn về chỗ kim tiêm trên cánh tay, có thể vừa rồi trong lúc đứng dậy cô đã không cẩn thận di chuyển cuộn ròng rọc, khiến nước truyền dịch chảy nhanh hơn một chút.



Cô điều chỉnh lại tốc độ và nằm xuống giường một lần nữa.

HẾT CHƯƠNG 93

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện