Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Dưới chân An Dạ lảo đảo một cái, suýt nữa đã té ngã.
Nỗi sợ hãi vô tận bành trướng dưới đáy lòng, hoá thành một vực thẳm ngăn cản trước mặt cô, khó có thể vượt qua được. Dường như dưới vực sâu đen tối vọng lên những tiếng thì thầm, cứ lải nhải lặp đi lặp lại một sự thật — sẽ bị ăn tươi, cô trốn không thoát đâu.
Nói về vẻ ngoài thì Slender chính là một con quái vật phản nhân loại khổng lồ; nói về số lượng tay chân, nó so với An Dạ có nhiều tay chân hoặc là xúc tu hơn, là vũ khí để công kích.
An Dạ chẳng có bất cứ ưu thế nào, ngay cả một người để giúp cô cũng không.
Mà Slender thì đang ở ngay sau lưng An Dạ.
Nó đuổi theo rồi!
Lách tách.
Lách tách.
Tiếng động của Slender ở ngay sau đầu cô, dường như chỉ cách có mấy centimet, chỉ cần sơ ý một chút thì cái ót An Dạ có thể sẽ bị nó phập một phát, nuốt luôn vào bụng.
Cô dồn hết sức lực để chạy, cơ quan hô hấp cũng khó có thể đuổi kịp sự vận động kịch liệt như thế này.
Đã sắp đến cực hạn rồi.
Lách tách.
Lách tách.
Âm thanh rồm rộp lúc Slender ăn côn trùng ban đầu đã bị thay thế bởi tiếng lách tách của côn trùng rơi xuống đất. Nhìn sơ cũng biết là Slender thấy món ăn mỹ vị như cô nên đã từ bỏ đám côn trùng mà nó bụng đói ăn quàng hồi nãy.
Nghĩ như thế có lẽ thật buồn cười.
An Dạ trong mắt Slender lúc này có lẽ chỉ là một con muỗi đã mất đi đôi cánh, chỉ có thể bò trên đất, một con muỗi đang hấp hối giãy giụa cùng nó chơi trò cút bắt.
Mà Slender đang có lợi thế nên nó bắt mồi chậm thế nào cũng được, thả cho An Dạ chạy thế nào cũng không sao.
Nó dễ dãi như thế khiến An Dạ càng thêm khủng hoảng, cô chạy trốn như ngựa không dừng vó nhưng vẫn không thể nào trốn thoát.
Mọi hành động của Slender như đang muốn nói — An Dạ đầu hàng đi, An Dạ đầu hàng đi!
Cô thật sự chạy hết nổi rồi, thật sự muốn từ bỏ.
Lần đầu tiên An Dạ phải chạy đến choáng đầu hoa mắt, hai lỗ tai ong ong.
Cô rút cây dao gọt hoa quả từ sau lưng ra, trong nháy mắt mệt đến nỗi quỳ xuống thì nhanh chóng xoay người đâm về hướng Slender.
Dao trong tay An Dạ đâm vào không khí, cào mạnh vào mặt tường tạo ra một tiếng vang chói tai.
Slender vận dụng tứ chi của nó bò lên trên trần nhà.
Khoé miệng nó đầy nước bọt, một đôi mắt trắng dã mở to, tròng mắt là màu xanh lục trong suốt.
Gương mặt nó không còn là Hà Lị nữa mà là Mộc Thâm, không không, là gương mặt của chính Slender.
Lách tách.
Xác khô của côn trùng rơi rớt từ trên người nó xuống, từ năm ngón tay kia có cái gì đó trông giống sợi tơ mỏng màu trắng chậm rãi chui ra, dinh dính cứ như một đống bọt biển.
An Dạ bỗng run cả người, cô không quên cách con nhện ăn mồi như thế nào.
Nhền nhện sẽ trói chặt con mồi rồi tiêm nọc độc từ thân thể của nó vào khiến con mồi tê dại, sau đó mới ăn dần dần.
Từ từ đã.
Không ổn, có chỗ nào đó không thích hợp.
An Dạ hơi buồn bực, cô vẫn giữ tư thế tấn công và quan sát Slender đang vận sức chờ phát động đằng kia, trong đầu không khỏi có chút hoài nghi.
Cô đã từng cho rằng Slender thông qua việc bám vào người khác để thực hiện việc giết người.
Nói cách khác, cô cho rằng Slender cũng giống như đám cô hồn dã quỷ. Bản thân chúng nó không có sức mạnh gì, cần phải mượn thân thể con người mới có thể có sự biến hoá.
Nhưng hình như cô đã sai rồi.
Phải nói là An Dạ đã quá ma mị hoá Slender.
Ngoại trừ khả năng bám vào con người để tồn tại, Slender còn có một đặc tính khác — đó chính là nhân giống.
Khi Slender ăn con mồi cần phải tiêm nọc độc vào thân thể đối phương, chờ con mồi tê mỏi rồi mới cắn nuốt. Mà trước đây, Hà Lị bị tiêm nọc độc, tuy chưa bị ăn nhưng cô ta đã biến thành Slender.
Nói cách khác, quy tắc trò chơi không chỉ như thế mà đây còn chính là một cách nhân giống của Slender.
Nói cách khác....
Bỗng nhiên, An Dạ nảy lên một suy nghĩ đáng sợ, Slender căn bản chẳng thèm để ý xem có ăn thịt bọn họ được không mà nó đang lợi dụng bọn họ để sinh sôi nảy nở!
Như vậy thì quá rối loạn, hết thảy những điều này quá điên cuồng rồi.
An Dạ ngã ngồi trên mặt đất, cô hầu như sắp muốn nổi điên.
Chân tướng thật sự.... chính là như thế này đây sao?
Cô hít sâu một hơi, sắp xếp lại những suy nghĩ của mình — nói cách khác thì Slender chỉ là muốn tiêm nọc độc vào thân thể người khác, ép buộc bọn họ cũng biến thành Slender.
Cái này vốn chẳng phải là trò chơi trốn khỏi cái chết gì hết, bọn họ chính là một đám cung cấp cho khay nuôi cấy nhân giống của Slender!
Như vậy thì mọi chuyện đã rõ.
Cho dù Hà Lị tiêm nọc độc vào An Dạ, nếu không ăn được cô thì nó cũng đã đạt được mục đích.
Cái nó muốn chính là mượn bọn họ để mở rộng chủng tộc Slender kỳ dị này.
Hơn nữa, mỗi một người vì trò chơi này mà lần lượt nhiễm phải, càng lúc càng nhiều, mãi cho đến khi tất cả mọi người đều có một nửa dòng máu Slender.
Đây không phải là trò chơi với cơ chế "tuần hoàn" mà từ lúc ban đầu, Slender vì thoả mãn ham muốn tình dục nên mới tạo ra đồng bạn, lại xuất phát từ ham muốn ăn tươi nuốt sống nên săn giết đồng bạn.
Chính vì Slender có thói quen ăn luôn đồng bạn nên số lượng tồn tại không cao, mới không thể lây nhiễm cho nhiều người khác. Thậm chí cũng có khả năng số lượng của chúng vẫn luôn giảm mạnh, đang kề cận bên bờ vực diệt chủng.
Vậy thì, nói khác hơn, những điều này đều chính là do Hà Lị tự biên tự diễn.
Vốn chẳng có cái gì mà bám vào người, ngay từ lúc bắt đầu, Hà Lị với một đôi tay dài nhặt lấy chiếc đũa, cô ta chính là Slender, cô ta vẫn luôn thúc đẩy mọi người bước vào cơn lốc xoáy này, không có cách nào để chạy trốn.
Cứ như thế, mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng.
Mộc Thâm cũng thế, cô bé học sinh cũng vậy, đều có khả năng đã bị Hà Lị lây nhiễm.
Cô ta chính là trùm cuối đứng sau màn, là cái kẻ thao tác mọi thứ trong trò chơi!
An Dạ hoảng sợ hét lên: "Mày không phải Hà Lị, mày là Slender!"
"Hô hô." Slender nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng nhỡn nhọn hoắc, nó đánh về phía trước, động tác mạnh mẽ lập tức khiến An Dạ ngã nhào trên sàn nhà.
Bả vai An Dạ đau buốt, cô chộp lấy dao gọt hoa quả đâm vào bên hông Slender, máu tươi đỏ thẫm bắn ra, ngập tràn trên đất.
Cô giết người rồi ư?
Slender.... không, là Hà Lị.
Cô ta đã chết rồi sao?
Slender đột nhiên buông An Dạ ra, nó phủ phục trên mặt đất giãy giụa, tứ chi co giật một cách dữ tợn, tia sáng xanh trong mắt tối dần đi.
An Dạ nghĩ mà sợ, vội vàng bò về sau hai bước.
Trong nháy mắt, Slender kia giống như một con côn trùng khô héo, lập tức rút lại thành cơ thể người thường, cuộc lại trong góc.
An Dạ không biết nên làm sao bây giờ, theo bản năng, cô ôm chặt đầu gối, ánh mắt trốn tránh.
Cứ chạy trước đã rồi tính sau, cô chán nản đứng lên, thất tha thất thiểu xoay lưng đi.
Mà vào lúc này, sau lưng cô lại bỗng nhiên có âm thanh "lách tách".
Trong lòng An Dạ lộp bộp một tiếng, tuy cô không dám quay đầu lại nhưng trong tiềm thức đã hiểu rõ hết mọi chuyện.
Slender sống lại rồi.
Lưỡi dao bình thường không giết được nó!
A!
An Dạ nhảy một bước dài về phía trước, chạy như điên.
Dựa theo tốc độ bò của Slender, cô vốn chạy không lại con quái vật này.
Chỉ có thể lựa chọn thang máy vậy.
An Dạ một bên mòn mỏi nhìn thang máy còn một giây là có thể mở cửa, một bên âm thầm cầu nguyện có thể trước khi Slender đuổi tới mà chạy thoát đến khu vực an toàn.
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Bên trong là Lý Duyệt đang đứng, vẻ mặt hắn ta đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó đột nhiên cười nhạt: "Cô chính là thức ăn đúng không? An Dạ, cô đừng hòng gạt được tôi!"
An Dạ chẳng có thời gian đâu mà ở đó giải thích với hắn cái gì thức ăn hay không thức ăn, cô chạy vào thang máy, nói: "Nhanh đóng cửa! Chạy mau, Slender đến rồi!"
An Dạ lấy tốc độ nhanh như chớp xộc thẳng vào thang máy, định đóng cửa thì lại bị Lý Duyệt ngăn trở.
Mà giờ phút này, Slender bất ngờ xông lên phía trước, phát ra tiếng rít đầy đe dọa về phía bọn họ. Nó nhe răng trợn mắt, đứng đối diện cách đám người An Dạ khoảng hai thước ở bên ngoài.
"FUCK!" An Dạ nhịn không được mà chửi thật lớn, cô kề lưỡi dao lên mu bàn tay Lý Duyệt, lớn tiếng uy hiếp: "Thả tay ra, để tôi bấm nút đóng cửa, bằng không tôi chém đứt tay anh đó!"
"Cô ta muốn ăn cô, cô cút ra ngoài cho tôi! Cô chết rồi thì tất cả mọi người sẽ có thể sống!" Lý Duyệt lớn tiếng hô, bước vài bước đẩy An Dạ ra ngoài.
Lúc cô còn chưa ra khỏi cửa thang máy thì Slender đã không kềm chế được mà phóng thẳng vào bên trong.
Không xong rồi!
An Dạ trong cái khó ló cái khôn, trực tiếp lăn một vòng trên mặt đất, lòn giữa khe hở với Slender lăn ra ngoài.
"Ding!"
Cửa thang máy nặng nề khép lại, bắt đầu di chuyển lên xuống.
Mà bên trong đó chính là Slender và Lý Duyệt thì tên đó chết là không thể nghi ngờ.
Lòng An Dạ loạn như ma, một mặt nghĩ hắn đáng đời, một mặt lại thật sự không nhịn được lương tâm khiển trách.
Dù sao cô cũng tận mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ đi tìm chết, cho dù không bị ăn thịt thì cũng sẽ biến thành một Slender khác rồi?
Trước đây Slender có thể rảnh rỗi chơi trò trốn tìm với An Dạ nhưng bây giờ mục đích của nó đã bị vạch trần, vậy chắc có lẽ đã chẳng kiềm chế được nữa, ăn nhiều thêm một người đỡ một người?
Làm sao bây giờ đây?
Trái tim An Dạ bang bang nhảy loạn, trải qua một trận hỗn chiến vừa rồi, dù thế nào đi nữa thì cô cũng không có cách nào bình ổn được tâm tình của mình. Lồng ngực cô lên xuống phập phồng dữ dội, nặng nề hấp thu lấy dưỡng khí từ bên ngoài với ý nghĩ muốn bình phục lại nội tâm đang nôn nóng.
Cô như thế cũng là gián tiếp giết người.
Nói sao cũng được, nói cô thánh mẫu cũng tốt, nói cô vô dụng cũng vậy. An Dạ chính là không có sự tàn nhẫn độc ác như thế, thậm chí cô đã quá nhân từ nương tay, chí ít là cô không thể trơ mắt nhìn Lý Duyệt đi tìm chết.
Nếu cô không tận mắt chứng kiến thì là chuyện khác rồi.
Cô khẽ cắn môi, vẫn vội vàng vọt xuống lầu một, chờ thang máy mở ra.
An Dạ va phải ông chú đầu hói, cả hai cùng ngã lăn ra đất.
Trong tay ông chú đang cầm xác một con nhện khô cùng ngọn nến đang cháy.
Tầm mắt ông ta vừa vặn đụng phải An Dạ rồi lại rũ mắt xuống, thổi tắt ngọn nến và nhanh chóng cất tiêu bản kia vào trong tay áo, ngoài miệng thì oán giận: "Con gái con lứa mà cả ngày cứ hấp ta hấp tấp, làm gì vậy!"
An Dạ giận mà không có chỗ phát ra: "Ông còn có tâm tình mà ở đây quan sát côn trùng, thì ra ông cũng không sợ chết à."
Ông chú chán nản: "Cô cho là mình làm như vậy có tác dụng gì? Hơn nữa, chẳng phải Slender đã nói tìm được đồ ăn rồi sao, là Mao Giai Giai? Nó được ăn no rồi hả?"
"Không phải điều này, chú đi theo tôi, bây giờ cứu Lý Duyệt quan trọng hơn."
Hai người bọn họ đứng yên tại cửa thang máy, chờ cánh cửa kia mở ra.
An Dạ đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận mọi sự sợ hãi, cho dù thấy cảnh máu thịt bầy nhầy cũng thế, thấy hai con Slender cũng vậy, nếu đã quyết định phải cứu thì không thể hối hận.
"Ding."
Cửa thang máy mở ra, Lý Duyệt hoàn hảo không tổn hao gì từ bên trong đi ra ngoài.
An Dạ sửng sốt: "Anh là Lý Duyệt hay là Slender? Anh đã ăn Hà Lị rồi à?"
Lý Duyệt trợn mắt liếc cô một cái: "Slender bỗng nhiên mất tiêu, tôi cho là nó đã ăn cô,,sao vậy, đến bây giờ mà còn không chịu thừa nhận mình là đồ ăn à?"
Cái gì?
An Dạ nhíu chặt lông mày, không sao giải thích được.
Slender sao lại tự nhiên biến mất vậy chứ?
Bây giờ vẫn chưa.... đến lúc rạng sáng mà.
Cô nhìn thoáng qua kim đồng hồ đang chỉ hướng mười giờ tối.
Vậy thì.... còn có Slender kế tiếp hay không đây?
Cô không bị lây nhiễm, Hà Lị cũng không cánh mà bay, nói thế thì trò chơi này đã kết thúc rồi sao? HẾT CHƯƠNG 73
Danh sách chương