Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Vừa nghe đến cái tên này, phản ứng đầu tiên của An Dạ là rất bất ngờ nhưng điều này cũng không ngăn trở được những nghi vấn đang nảy sinh nhanh chóng trong lòng cô.
Hà Lị kinh ngạc nhìn An Dạ, hỏi: "Cô ta lớn lên rất giống Mộc Thâm đúng không?"
An Dạ gật gật đầu, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có chuyện người giống người như vậy? An Dạ hỏi Đỗ Tư Tư: "Có phải cô còn có chị em sinh đôi hay không?"
Đỗ Tư Tư nhíu mày: "Hả? Vì sao cô lại hỏi như vậy? Tôi là con gái một, sống ở quận Kỳ Sơn."
"Trước đây chúng ta có từng gặp nhau chưa?" Hà Lị vẫn không cam lòng, tiếp tục hỏi tới, hy vọng đối phương lộ ra dấu vết.
"Không có, lần đầu tiên gặp mặt, xin chào cô." Cô ta thoải mái hào phóng vươn tay ra trước mặt Hà Lị, trên đôi môi là nụ cười xã giao lịch sự đầy chuyên nghiệp, rất có ma lực mê hoặc lòng người.
"Chào cô." Hà Lị bắt tay với cô ta, trong lòng vẫn còn đánh trống, khôn rõ chuyện gì ra chuyện gì.
Có thể nào trên thế giới có chuyện hai người giống nhau như đúc chăng? Mà lại không phải là bản sao?!
An Dạ nhớ đến vụ Tiểu Tĩnh lần trước, trong lòng giật nảy, cùng một loại bản sao như Tiểu Tĩnh à?
Không, không không, tuyệt đối không thể!
Tiểu Tĩnh và người trước mắt này rất khác nhau.
Tiểu Tĩnh là vì muốn sinh tồn trên thế giới này nên cần phải giết chết người thật.
Còn người này thì không như vậy, cô ta giống như bại lộ một thân phận thì thân phận đó sẽ biến mất ngay lập tức, lại tạo ra một thân phận mới.
Về bản chất thì rất khác nhau, cô ta vẫn luôn là cô ta, vẫn luôn cùng một người, còn Tiểu Tĩnh thì từ lúc bắt đầu chính là hai người khác nhau.
Slender giống như.... bọt biển có thể biến mất bất cứ lúc nào nhưng lại có thể nhanh chóng hồi sinh từ một đầm lầy khác.
Tuy nhiên An Dạ vẫn không thể kết luận vội vàng được, không thể xác định Đỗ Tư Tư này cuối cùng có phải là một con Slender hay không.
An Dạ cảnh báo những người khác, cô cũng không sợ đang ban ngày ban mặt mà Đỗ Tư Tư dám ra tay giết chết bọn họ: "Mọi người hãy cẩn thận, tôi và Hà Lị gặp phải Slender kia giống với Đỗ Tư Tư y như đúc."
"Cái gì?" Tóc xoăn A té ngã lộn nhào tới bên cạnh Bạch Hành, túm chặt lấy cổ áo anh, giống như một con gà con chạy đi tìm sự che chở từ gà mẹ.
Lông mày Bạch Hành nhíu chặt lại, không dấu vết kéo tay đối phương xuống, anh lại còn tỏ ra ghét bỏ mà phủi phủi mấy nếp nhăn trên áo, giống như trên đó có thứ gì dơ lắm vậy.
Ông chú đầu hói thì nhấp một ngụm rượu, vui tươi hớn hở ngồi xem diễn.
Còn Hà Lị đã trốn vào trong lòng Lý Duyệt.
Đỗ Tư Tư hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại, cười nói: "Đùa cái gì vậy chứ? Tháng sau tôi sẽ kết hôn, nếu tôi là Slender thì chồng sắp cưới của tôi còn dám kết hôn cùng tôi sao?"
Cô ta lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong di động của mình cho mọi người xem, trên đó quả thật đúng là cô ta và một anh chàng trẻ tuổi ôm nhau rất thân mật.
Tóc xoăn A vẫn không tin: "Cả gia đình đều là.... đều là Slender!"
Tuy lòng An Dạ vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng không thể không tin tưởng, rất có thể đối phương chính là biên tập viên kia, cho dù thân phận có biến hoá đến như thế nào đi nữa thì cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng dung nhập vào xã hội nhanh như vậy. Điều này đã nói lên rằng thân phận của cô ta là thật sự.
Cô ta hẳn không phải là Mộc Thâm mà là Đỗ Tư Tư.
Quả thật là quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ thân phận Mộc Thâm kia mới là giả?
An Dạ không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể tạm thời kiềm lại sự nghi hoặc của mình và nói: "Vậy chắc chúng tôi nhìn nhầm rồi, lúc trước gặp phải Slender, rất đáng sợ."
Đỗ Tư Tư cười cười, cũng không để ý.
Bạch Hành chỉ mím môi không nói, giống như đang suy tư gì đó.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều rơi vào bầu không khí trầm mặc, không một ai lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.
Cứ giằng co như vậy suốt 15 phút, sau cùng vẫn là Đỗ Tư Tư đề nghị: "Vậy tôi mời mọi người uống một chén, thế nào? Tôi thấy các người đều đến đây vì Slender, tôi cũng muốn gia nhập vào nhóm, cùng nhau điều tra, có được không?"
An Dạ bỗng nhiên nảy sinh cảm giác nuốt không trôi, để Slender tới điều tra Slender? Nghe kiểu nào cũng thấy thật buồn cười. Thật ra cô cũng không nên cứ một hai cho rằng Đỗ Tư Tư là Slender, nhỡ đâu trên thế giới này thật sự có chuyện người giống người thì sao?
Giống như có một diễn viên người Nhật Bản trông tương tự như một minh tinh Trung Quốc đấy không phải sao?
Chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Đỗ Tư Tư gọi nhân viên phục vụ mang đến cho mỗi người một ly rượu chanh thêm đá, cô ta không hổ là người sành sỏi, nâng ly uống trước nhằm tỏ sự kính trọng.
Mấy người đàn ông có mặt ở đây tất nhiên không thể rơi xuống thế hạ phong, cũng sôi nổi nâng cốc uống cạn.
An Dạ và Hà Lị hai mặt nhìn nhau, miễn cưỡng lộ ra nụ cười rồi cũng phải uống một hơi cạn sạch.
"Đây là danh thiếp của tôi." Bạch Hành đưa cho Đỗ Tư Tư, "Lúc nào cần đi điều tra, chúng tôi sẽ liên hệ với cô."
An Dạ hỏi: "Trong tay cô có tư liệu gì liên quan đến Slender hay không?"
Đỗ Tư Tư lắc đầu: "Tôi chỉ nghe một ít tin đồn ở trên mạng thôi, cụ thể thế nào cũng chưa biết nên lần này mới phải tới Hương Tê. Thật ra thì tôi nhận ra cô, cô chính là tác giả viết tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng đúng không? Nghe nói cô có thể nhìn thấy ma, thật hay giả vậy?"
An Dạ cười gượng một tiếng: "Đều là nói xạo thôi, nếu thật sự có thể nhìn thấy ma thì tôi còn ngồi đây làm chi? Chỉ là mánh lới quảng cáo để tạp chí bán chạy hơn thôi."
"Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy." Cô ta nở nụ cười tươi tắn, đáy mắt không có sự ngây ngô của nữ sinh trung học mà ngược lại, mỗi lời nói hành động đều mang theo sự hào phóng tao nhã, chỉ có ở những người đã từng trải nhiều năm trong sự nghiệp của mình.
Sau trò khôi hài này, tất cả mọi người đều lục tục trở về phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, An Dạ liền nói ngay với Bạch Hành: "Cô ta quả thật giống y như Slender."
Bạch Hành gật đầu: "Ừ, anh biết."
"Nhưng mà quá kỳ lạ, thân phận hai người lại hoàn toàn khác nhau."
"Có lẽ em và Hà Lị nên đi điều tra lại Mộc Thâm kia."
An Dạ trả lời: "Anh nói đúng."
Cô bèn gọi điện thoại cho Hà Lị, bảo cô ấy cùng mình đi điều tra Mộc Thâm.
Lúc trước Mộc Thâm nói trường học nào nhỉ?
Lớp 11, trường trung học Trần Nam? Đúng rồi, chính là nơi đó.
An Dạ ngược lại rất muốn nhìn xem hai người đó có thật sự giống nhau như đúc hay không.
Sáng hôm sau, An Dạ thức dậy.
Cô theo lời hẹn đi gặp Hà Lị, cả hai dùng xe Hà Lị lái đến trường trung học Trần Nam.
Khi đến cổng trường Trần Nam thì đang vào giờ giải lao giữa các lớp.
Trong sân trường người đến người đi, từng nhóm học sinh mặc đồng phục đen trắng kéo nhau đến nhà ăn.
An Dạ và Hà Lị liên lạc với giáo viên, nói muốn gặp mặt học sinh tên Mộc Thâm lớp 11 có chuyện cần nói.
Hai người ngồi chờ trong văn phòng, rất nhanh đã có một cô bé mặc đồng phục học sinh rón ra rón rén đi vào.
Cô bé đó rũ đầu, không dám đối diện với đám người An Dạ, hình như lá gan rất nhỏ.
An Dạ nhẹ giọng hỏi: "Em là Mộc Thâm đúng không?"
Mộc Thâm ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy sự nghi ngờ và sợ hãi. Cô bé nuốt nước miếng, chậm rãi gật gật đầu.
An Dạ bỗng nhiên nhíu mày, nói với Hà Lị đang ngồi lật xem tài liệu: "Cô nhìn xem."
Hà Lị quay đầu nhìn mặt đối phương chằm chằm, sau đó nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Gương mặt đó cũng không có gì đáng sợ, mày lá liễu cong cong, đôi mắt linh động đáng yêu, đôi môi hơi mím lại, cả người toát ra sự ngây ngô của một cô bé mới lớn khiến người khác rất có cảm tình.
Nhưng mà.... đó cũng không phải là Mộc Thâm!
An Dạ nhịn không được lại hỏi thêm lần nữa: "Em thật sự là Mộc Thâm à?"
Đối phương nhút nhát trả lời: "Đúng ạ, đây là thẻ học sinh của em. Hai chị nhìn đi, tên em là Mộc Thâm."
Hai người nhìn kỹ thì quả thật thấy trên thẻ học sinh viết hai chữ to: Mộc Thâm.
An Dạ bèn hỏi cô giáo: "Cô Trần, trong trường còn có học sinh nào tên Mộc Thâm không ạ? Hay là Mộc Thâm, em là con gái một hả?"
Cô giáo Trần cũng nghi hoặc: "Trường chúng tôi chỉ có một học sinh tên Mộc Thâm, em ấy cũng là con một. Rốt cuộc thì hai vị muốn tìm hiểu điều gì?"
Hà Lị bèn nói: "Xin lỗi xin lỗi, có thể là chúng tôi đã nhận sai người rồi."
"Chờ tí đã." An Dạ lại một lần nữa hỏi: "Cái đó.... tôi muốn hỏi một chút, cô Trần, lớp các cô có phải có một nữ sinh nữa tên là Kỳ Nguyệt phải không?"
Cô giáo Trần nhíu mày: "Đúng là có nhưng em ấy đang bị bệnh, tạm nghỉ học ở nhà rồi."
An Dạ lại quay đầu hỏi Mộc Thâm: "Có thể cho chị biết là tối hôm qua em ở đâu hay không?"
Mộc Thâm nói: "Tối qua em ở nhà Kỳ Nguyệt, hình như chiều hôm qua em đến nhà bạn ấy, sau đó không cẩn thận ngủ quên mất, em cũng nhớ không rõ nữa."
An Dạ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Vậy thì gần đây em có phát hiện chỗ nào kỳ lạ không? Hay là Kỳ Nguyệt có điểm bất thường không?"
Mộc Thâm nói: "Không ạ. Mấy lần đi thăm Kỳ Nguyệt gần đây thì bạn ấy vẫn luôn chảy máu mũi, sau đó nói "Slender"....."
Cô bé vừa dứt lời đột nhiên che miệng lại, không nhịn được nhìn thoáng qua cô giáo Trần.
Cô giáo Trần cười nói: "Hai vị cũng biết mấy lời đồn này là vô căn cứ, thời gian gần đây trong trường cũng có nghe thấy, lãnh đạo nhà trường cảm thấy không dễ nghe nên bảo các em học sinh không được thảo luận về chuyện đó nữa."
Cô ấy dừng một chút rồi lại nói: "Nếu mục đích tới đây là vì chuyện này, tôi hy vọng các vị đừng tới nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt đến trường học."
Hà Lị lôi An Dạ ra khỏi văn phòng, nói: "Chúng tôi đi trước vậy, không quấy rầy cô nữa ạ."
Cô giáo Trần đưa hai người ra khỏi cổng trường.
Khi cả hai đã lên xe, Hà Lị tức tối nện nắm tay lên tay lái một phát.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Hà Lị hỏi.
An Dạ nhìn nóc xe chằm chằm, ánh mắt tan rã, cũng không biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Sự tình càng lúc càng trở nên phức tạp.
Mộc Thâm không phải là Mộc Thâm, gương mặt kia cũng chỉ có Đỗ Tư Tư mới có.
Chẳng lẽ Đỗ Tư Tư đang ngụy trang thành Mộc Thâm?
Vậy thì Kỳ Nguyệt cũng nên tố cáo Đỗ Tư Tư ngay lúc đó chứ?
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Nếu thật sự đó là Đỗ Tư Tư thì cô ta ngụy trang thành Mộc Thâm làm gì? Sẽ được lợi ở chỗ nào?
Đỗ Tư Tư này nhất định có quỷ!
An Dạ không nói gì nữa, chỉ quay đầu trở về.
Sau khi về khách sạn thì mới biết mấy người kia cũng đều đã đi ra ngoài điều tra về tin đồn, không có ở khách sạn.
An Dạ chỉ có thể cùng Hà Lị gọi đồ ăn lót bụng, vào ngay lúc này thì Đỗ Tư Tư đi đến, ngồi xuống đối diện với hai người.
Hà Lị bị ép muốn điên rồi, cô ấy nhịn không được mà hỏi: "Cuối cùng thì cô là ai?
Đỗ Tư Tư buồn bực: "Tôi là Đỗ Tư Tư chứ là ai?"
Hà Lị thở dài một cái, không có kết quả. Cô cũng chỉ có thể hung hăng cắt miếng bò bít tết kia giống như đang giải phẫu Slender vậy, mang theo một sự ngang ngược tàn nhẫn mà cắt.
An Dạ ăn đại vài miếng liền trở về phòng mình, trông thấy Bạch Hành vẫn còn ở đây, không đi đâu cả.
Anh gập tờ báo trong tay lại, nhoẻn miệng cười với An Dạ: "Em đã trở lại?"
Trái tim An Dạ nảy lên một cái, cảm giác ấm áp khó tả len lỏi trong lòng cô, chen đầy vào tâm thất khiến trái tim kia trở nên khô nóng khó nhịn.
An Dạ kể lại với Bạch Hành một năm một mười tất cả những chuyện ngày hôm nay bọn họ đã gặp phải, chỉ thấy đối phương nhíu mày càng lúc càng sâu.
Bạch Hành nói: "Em vẽ hình dáng của Đỗ Tư Tư lại cho anh xem, anh cũng sẽ vẽ một tấm."
"Vì sao?"
" Cứ vẽ trước đã."
An Dạ ngập ngừng gật gật đầu, quyết định nghe lời anh.
Cô có học qua một khóa vẽ phác họa nên vẽ tranh đối với cô cũng không khó. Trong vòng 15 phút, cô đã vẽ xong, lúc này mới giơ bức họa lên cao, so sánh với bức vẽ của Bạch Hành đang nằm trên bàn.
Có cái gì đó sai sai!
Người mà cô vẽ hoàn toàn không giống với người Bạch Hành vẽ!
Đây không phải do nét vẽ của cô và anh khác nhau mà rõ ràng chính là hai người!
Cô hiểu rồi, cô đã hiểu tất cả rồi!
Đỗ Tư Tư là Slender!
Ít nhất thì trong mắt cô và Hà Lị, Đỗ Tư Tư là Slender. Nhưng bọn Bạch Hành vốn chưa nhìn thấy Slender nên hình ảnh hiện lên trong mắt bọn họ chính là Đỗ Tư Tư chân chính!
Đó cũng giống như nó đang bám vào người khác!
Slender không phải một người nào đó, mà là.... tất cả mọi người đều có khả năng trở thành Slender!
Không ổn, cô để Hà Lị lại một mình với Đỗ Tư Tư, Hà Lị sẽ bị nguy hiểm!
Cô hoảng loạn chạy đến nhà ăn của khách sạn lại phát hiện hai người vốn nên ngồi ở kia đã bốc hơi không thấy tung tích.
An Dạ hỏi thăm nhân viên phục vụ hướng đi của hai người kia, nhân viên chỉ tay về chỗ cái bàn hồi nãy rồi bỗng nhiên nghi hoặc nói: "Ý? Hai người đó đâu rồi? Vừa rồi vẫn còn ngồi nói chuyện ở đó kia mà?!"
An Dạ chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, nhịp tim đập mạnh đến mức thở không nổi.
Không thấy Đỗ Tư Tư, cũng không thấy Hà Lị.
Vậy thì rất có khả năng Đỗ Tư Tư, à không, Slender đã bắt Hà Lị đi rồi!
HẾT CHƯƠNG 68
Danh sách chương