Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Khi An Dạ tỉnh lại một lần nữa thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng u tối, bên cạnh còn có Bạch Hành và Tần San San.

Tần San San thấy cô đã tỉnh liền uể oải nói: "Xong phim rồi, cả đám bị mắc kẹt trong này rồi."

An Dạ khào khào hỏi: "Có chuyện gì?"

Cổ họng cô đau đớn rất khó chịu, giống như bị ai đó nướng khô vậy, máu thịt đã bốc hơi theo hơi nước, chỉ còn lại cái vỏ trống không, hai bên thành vỏ dính chặt vào nhau nên vừa mở miệng nói chuyện khiến cô đau muốn chết.

An Dạ nhớ lại hồi nãy mình nổi lửa đốt phòng bếp còn rất là dũng mãnh kia.

Vậy mà đó lại là sự thật, không phải đang nằm mơ.

Còn giờ thì mình đang ở đâu đây?

Cô nheo mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện hình như vẫn còn ở trong nhà Tiểu Tĩnh, cánh cửa bị khóa chặt, còn có một cái tủ chặn ngang lại, dường như đang ngăn cản không cho ai đó tiến vào.

"Ra không được, bên ngoài toàn là ma quỷ không luôn, vừa ló đầu ra sẽ bị nó nhai ngay lập tức! Tớ nghi đúng lắm mà, tin tức kia chắc chắn là do nó gửi đi, xong rồi xong rồi, đúng là dẫn sói vào nhà! Chúng ta chết chắc rồi!"

An Dạ nói thầm một câu: "Dẫn sói vào nhà cũng không phải nói kiểu đó."

Bạch Hành vốn đang yên lặng một lúc lâu, bây giờ mới lên tiếng an ủi: "Chờ một chút, coi động tĩnh ra sao đã! Hiện tại chúng ta không thể ra ngoài đó, tụi nó quá đông, hơn nữa cũng không biết mục đích cuối cùng của tụi nó là gì."

"Chắc chắn là muốn ăn tụi mình! Ăn sống một phần, kho tàu một phần, xào chua ngọt một phần rồi hấp một phần. Á á.... hai người nhìn coi, á! Đó là cái gì?!" Tần San San đột nhiên hét toáng lên, cô ấy duỗi một ngón tay, phía trước có một khối thi thể đang bị phân hủy.

An Dạ lại một lần nữa ngửi thấy cái mùi khi cô mới lần đầu đến đây, cái mùi hôi thối kỳ quặc kia. Thì ra đó không phải là mùi tanh cá mà là mùi xác đang phân hủy? Chậc, rốt cuộc Tiểu Tĩnh này là dạng người gì mà dám chứa thứ đồ này ở trong nhà?

Lúc này, Tần San San đã hoàn toàn sụp đổ, tự mình lẩm bẩm: "Tiêu rồi, tớ khỏi phải chống cự, cậu xem, đã sớm có người bị ăn rồi, này là bị ăn sống nè, ăn đến sạch sẽ luôn!"

Bạch Hành đi qua đó lại không vươn tay chạm vào thi thể, bởi vì trên đó vi khuẩn quá nhiều, rất dễ bị nhiễm bệnh. Anh chỉ quan sát trái phải một chút rồi nói: "Bị một vật nặng chém đứt cổ, vết cắt trên xương trơn nhẵn nên hung khí có thể là một lưỡi dao."

An Dạ đột nhiên hỏi một câu: "Có bao gồm rìu không?"

"Rìu tương đối khả thi hơn, nếu là dao thì chưa chắc có thể để lại vết cắt gọn gàng trên xương như vậy."

An Dạ nhớ tới Tiểu Tĩnh cầm cây rìu nhỏ la lối phải bảo vệ cô, dựa theo tình huống hiện tại mà nói thì rõ ràng cô ta muốn cầm cái rìu đó chém chết cô?

Nghĩ đến đó làm cô sởn cả tóc gáy.

Cả ba người lần lượt im lặng, không một ai muốn lên tiếng nói chuyện cho đến khi vọng đến tiếng đập cửa.

"Rầm rầm rầm!"

Ngoài đó đầu tiên là có người gõ cửa, sau đó thì truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Tĩnh: "An Dạ, các người ở bên trong sao? Không sao nữa rồi, cảnh sát đã đến, bọn họ tới cứu chúng ta, nhanh nhanh mở cửa ra đi!"

Trong lòng Tần San San vừa động liền vui sướng đứng bật dậy, cô ấy định mở cửa thì lại bị An Dạ nắm lấy mắt cá chân.

An Dạ: "Cậu cảm thấy tin được sao?"

Cô ấy cắn môi, bình tĩnh lại.

Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm thúc giục: "An Dạ, mở cửa nhanh lên! Cả biên tập Bạch Hành nữa, nhanh đi! Cảnh sát không thể đẩy cánh cửa này ra được, không thể vào cứu mọi người."

An Dạ thì thầm: "Trong này có thi thể, đáng lẽ Tiểu Tĩnh đã biết từ lâu nhưng vì sao cô ấy không nói? Hoặc là nói, thi thể này của ai? Có thể của chính Tiểu Tĩnh hay không? Nếu là cô ấy vậy thì người ngoài cửa kia lại là ai?"

Tần San San bị dọa nhảy dựng, cô ấy vỗ vỗ ngực, hy vọng trái tim mình đừng có đập nhanh như vậy.

An Dạ: "Sợ rồi sao? Giờ còn muốn mở cửa không?"

"Tớ không dám nữa." Tần San San lại ngồi xuống đất một lần nữa.

Tiếng đập cửa ngoài phòng vẫn vang lên như cũ nhưng không còn ai nói chuyện.

Chẳng mấy chốc, tiếng đập cửa đã dừng lại, có cái gì đó dộng thật mạnh thẳng vào cánh cửa, làm tất cả bụi bám phía trên rơi rào rào xuống dưới, lan khắp cả phòng.

Cửa gỗ cũng không chắc chắn, nếu không phải nhờ cái tủ chắn ngang thì hoàn toàn có thể đã bị sức mạnh kia phá vỡ.

Những kẻ bên ngoài kia rất muốn tiến vào đây, vào để giết cả ba người.

Cánh cửa bất ngờ bị hở ra một khoảng, có một bàn tay len lỏi muốn bò vào.

"Không ổn!" Bạch Hành hét lớn một tiếng.

Cả ba người vội vàng đứng dậy, chạy qua đó dùng thân thể đè cửa lại, ván cửa ngay lập tức đóng chặt, kẹp lấy bàn tay không cho nó vào.

"Có có.... có tay kìa!" Tần San San hét lên vì kinh ngạc.

"Chặn cửa lại, mặc kệ nó!" Bạch Hành ra lệnh.

An Dạ đứng ở phía ngoài cùng, cô dùng sống lưng đè ván cửa, mà bàn tay kia nằm phía bên phải của cô, lúc này từng đốt ngón tay uốn lượng, vặn vẹo một cách dữ tợn, giống y như một con rắn độc đang tìm kiếm thức ăn.

Thật gớm ghiếc!

An Dạ muốn ói, chỉ có thể nhắm mắt lại không nhìn. Va chạm bên ngoài cũng dần dần yếu xuống, giống như bọn nó đã mất hết sức lực vậy, sau đó đột nhiên im bặt.

Còn bàn tay bị kẹp giữa cửa thì đầu ngón tay rũ xuống đất giống những chiếc lá khô điêu tàn mất hết sinh khí.

An Dạ thở dài một hơi nhẹ nhõm, khi cô đang định trở về thì bất ngờ bị bàn tay nhợt nhạt đó nắm lấy tóc!

"Á!" Cô nhịn không được kêu thảm một tiếng, những kẻ bên ngoài phòng giống như bị đánh thức, lại bắt đầu đợt công kích thứ hai!

"An Dạ!" Tần San San hét lên, cô ấy trông thấy mấy ngón tay kia nắm chặt lấy tóc An Dạ, da đầu bị kéo đến căng ra, nó giống như muốn kéo đến rách da mới chịu!

"Đau quá!" An Dạ cau mày, với tay muốn gỡ bàn tay kia ra để kéo tóc mình về, cố gắng làm cho nó mất đi sức lực.

Vào ngay lúc này, Bạch Hành bất ngờ rút ra một con dao găm từ trong túi áo, lưỡi dao loé sáng lạnh lẽo. Anh vung tay chém xuống, trực tiếp chém rớt mấy ngón tay kia xuống đất!

Ngoài phòng vang lên một tiếng kêu rên, nó dừng mọi động tác.

Được cứu rồi!

An Dạ trượt dài xuống đất, thở từng ngụm phì phò, cô không thể nào tưởng tượng đến hình ảnh kinh hãi vừa rồi, cảm giác như bàn tay kia muốn kéo lê cô ra ngoài cửa vậy.

Cô nghiêng đầu nhìn mấy ngón tay bị chém đứt trên mặt đất thì lại phát hiện một chuyện càng đáng sợ hơn: mấy ngón tay vẫn còn "sống", chúng nó nhanh chóng bò ra khỏi vũng máu, giống như rắn chui tọt vào cỗ thi thể kia, biến mất không thấy đâu nữa.

An Dạ xem giờ trên tay Tần San San, hiện tại là 10h ngày 25 tháng 12.

Bọn họ bị nhốt bốn tiếng đồng hồ.

An Dạ nhìn thi thể dưới ánh trăng, cô thì thầm: "Đến cuối cùng thì cô là ai?"

Hình như thi thể kia có thể nghe hiểu tiếng người, cũng rất có khả năng chỉ là ảo giác của An Dạ, nó vậy mà... cười.

"Chúng ta làm sao để thoát ra ngoài đây?" An Dạ hỏi.

Việc cần kíp hiện giờ là tìm cách ra ngoài, cho dù phải như thế nào đi chăng nữa, phải bằng mọi cách.

An Dạ suy nghĩ một chút lại nói: "Còn có một vấn đề."

"Cái gì?"

"Nếu ra ngoài được rồi thì sẽ không có vấn đề gì sao?"

Tần San San: "Cậu nói vậy là sao?"

"Ý tớ là, có chắc rằng khi chúng ta thoát được rồi, chạy khỏi chung cư này là có thể trở về sinh hoạt bình thường được sao? Nói không chừng hết thẩy những điều này đều là ảo giác, thậm chí là một thế giới song song, chúng ta vốn không thể trốn thoát."

"Giống như quỷ xây tường." Bạch Hành nói một cách chắc chắn.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tần San San lo lắng.

An Dạ nở nụ cười nhạt: "Cân bằng, sự cân bằng của thế giới này, chúng ta phải phá vỡ thế cân bằng đó."

"Tớ nghe không hiểu lắm."

"Tớ ví dụ nhé, giả như gặp phải quỷ xây tường, những người lớn tuổi nói có thể mắng lời thô tục, có thể đi tiểu là sẽ thoát được ra ngoài đúng không? Nói như vậy thì áp dụng những cách làm kia là có thể thoát khỏi thế giới song song của quỷ xây tường trở lại thế giới hiện thực, cũng có nghĩa là đánh vỡ sự duy trì cân bằng của quỷ xây tường."

"Tớ hiểu rồi, vậy thì sự cân bằng bây giờ là gì, đánh vỡ nó bằng cách nào?"

An Dạ lắc đầu: "Tớ cũng không biết."

Bạch Hành nói: "Đầu tiên cứ thoát khỏi đây đã!"

Cũng đúng, nói không chừng khu chung cư này chính là điểm cân bằng, chỉ cần chạy ra khỏi đây thì có thể trở lại thế giới hiện thực.

Nói tới nói lui thì cũng vòng về lúc đầu.

Bạch Hành dùng dao găm vẽ kế hoạch lên sàn nhà, anh chỉ ra hai chỗ: một là cửa sổ, hai là cửa chính.

Cửa chính tuyệt đối không thể đi nhưng cửa sổ thật ra có thể suy xét.

Anh ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, dưới cửa sổ có một lối đi hẹp, nối với cửa sổ bên trái, bên kia có lẽ là phòng khách.

"Anh có thể đi từ đây đến phòng cách vách." Bạch Hành nói.

Tần San San: "Lỡ đâu tụi nó cũng núp sẵn bên kia thì sao?"

"Không còn cách nào khác, chỉ có thể thử xem. Đến lúc đó tôi sẽ dẫn dụ bọn nó rời đi, nghe thấy tiếng tôi thì phải mở cửa, chạy ra ngoài, chạy đi rồi nói."

An Dạ nhìn Bạch Hành một cách đầy lo lắng, đôi môi khô mím chặt.

"Em đừng lo!" Anh cười, nụ cười như nắng ấm tháng ba, xua tan mây mù.

"Đây là bật lửa, tụi nó sợ lửa." An Dạ đưa bật lửa cho anh rồi lại nói: "Cả áo khoác của em nữa, anh cũng cầm đi, khi cần thiết thì đốt chết tụi nó!"

"Được."

Bạch Hành vẫn mỉm cười, dáng người anh mạnh mẽ, đôi tay để trên cửa sổ vừa lật thì cơ thể liền vững vàng đáp xuống gờ xi măng bên ngoài, sau đó thật cẩn thận đi qua bên trái cửa sổ, lại dùng lực tay phóng một cái liền nhảy vào trong.

Nguy hiểm thật, cuối cùng cũng xong.

An Dạ và Tần San San lộn trở lại cạnh cửa, họ vừa di chuyển cái tủ thì đã nghe động tĩnh bên ngoài truyền tới.

Quả nhiên, có âm thanh gào rống và tiếng bước chân lộn xộn.

Qua một lát, có tiếng người vọng lại: "An Dạ, chạy!"

Hai người kéo cửa ra, lập tức chạy ra ngoài.

Trong hành lang tối om là Bạch Hành đang giơ một cây chổi bốc cháy đối đầu với nhóm Tiểu Tĩnh đang vận sức chờ phát động.

Ngay sau đó, tụi nó dường như đã nhận ra An Dạ và Tiểu Tĩnh, tất cả đều cùng quay đầu, lộ ra những ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi.

"Không xong!" Hai người An Dạ cất bước liền chạy nhưng đám mãnh thú kia tốc độ rất nhanh, tuy khoác da người nhưng vận tốc nhanh đến kinh hồn, giống như một cuộc đua trong bãi săn thú đẫm máu vậy, tấn công bừa bãi đối với con mồi còn sống.

An Dạ nghĩ thầm: Đến cuối cùng thì tụi nó dựa vào đâu để phân biệt người sống đây?

Một tia sáng loé lên trong đầu cô: là máu, là nguồn máu nóng đang chảy.

An Dạ lấy dao găm cắt vào tay, sau đó nhanh chóng vẩy máu lên người tụi nó.

Tụi nó quay mặt nhìn nhau trong chốc lát rồi giống như mất khống chế, đột nhiên điên cuồng mà giết hại lẫn nhau!

Toàn bộ không gian tràn ngập một mùi hôi thối kinh dị khiến người ta buồn nôn.

Bạch Hành nhân cơ hội này chạy lại đây, dẫn An Dạ và Tần San San chạy vào một căn phòng khác.

Tạm thời vẫn chưa thể thoát được, không có cách nào khác, chỉ là từ một phòng này chạy tới một phòng khác thôi, vẫn cứ xoay quanh ở trong này.

Cả ba người An Dạ chuyển vật nặng chặn cửa lại rồi tất cả đều ngồi bệch xuống, hai mặt nhìn nhau, nở nụ cười mệt mỏi.

Tất cả những chuyện này đều quá hoang đường!

HẾT CHƯƠNG 59
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện